Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75

     Đại môn phủ thừa tướng mở ra, ngoài cửa có hai chiếc cỗ kiệu xa hoa tao nhã dừng ở trước của, ở đó còn có rất nhiều cung nhân đang đứng cung kính.

     Trong sân truyền đến tiếng trách mắng rất lớn, giọng nói kia vô cùng quen thuộc.

     "Đường đường là phủ thừa tướng mà cư nhiên không có quy củ như thế, thấy bản công chúa cũng không biết quỳ xuống hành lễ, một đám các ngươi đều đang chán sống sao!" 

     Kỳ Trường Ức đã bước một chân vào trong phủ, nghe thấy giọng nói này không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn.

     Chỉ thấy toàn bộ hạ nhân của phủ thừa tướng đều cúi đầu xuống, chỉnh tề đứng ở trong sân rộng lớn.

     Mà cái người đang vênh mặt hất cằm sai khiến đứng ở giữa kia, thân ảnh kiêu căng ngạo mạn, ngoài tam công chúa Kỳ Y Nhu thì không còn ai khác nữa, còn người đang đứng bên cạnh giữ Kỳ Y Nhu không cho nàng tiến lên, chính là nhị công chúa Kỳ Băng Chi.

     "Nhị tỷ, tỷ đừng kéo muội, muội hôm nay phải giáo huấn đám cẩu nô tài này một chút, chủ tử nhà mình không có ở trong phủ, bọn họ liền không hiểu quy củ như vậy sao?"

     Kỳ Băng Chi không có buông tay ra, nhỏ giọng nói, "Nhu Nhu muội đừng xúc động, phải khó khăn lắm phụ hoàng mới đồng ý cho muội trở về, muội đừng gây chuyện nữa."

     "Mặc kệ phụ hoàng tính trách phạt muội như thế nào, dù sao muội cũng là nữ nhi của người, là tam công chúa cao cao tại thượng, sao có thể cho phép bọn cẩu nô tài này bất kính với muội như vậy."

     Kỳ Y Nhu thoát khỏi trói buộc của Kỳ Băng Chi, chậm rãi đi đến bên cạnh lão quản gia, giơ tay lên tát lão một cái.

     Gò má lão quản gia lập tức sưng đỏ lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Tam công chúa, là nô tài sơ sót, ngày thường lúc đại nhân có ở trong phủ, bọn nô tài đều không cần hành lễ quỳ xuống, lúc này mới nhất thời quên mất quy củ trong cung."

     Những nô tài khác cũng vội vàng quỳ xuống theo, sắc mặt Kỳ Y Nhu lúc này mới tốt lên một chút, hừ lạnh một tiếng nhưng không có cho bọn họ đứng lên.

     Kỳ Băng Chi thở dài, "Các ngươi mau đứng lên đi."

     Kỳ Băng Chi ngăn cản nàng, "Nhị tỷ, sao có thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, muội còn chưa có trách phạt bọn họ đâu."

     "Nhu Nhu, đừng nói nữa, đây là phủ thừa tướng, không phải hoàng cung, nếu bị Bùi nhân biết sau nói cho phụ hoàng biết thì phải làm sao?"

     Sắc mặt Kỳ Y Nhu biến đổi, nhưng vẫn ưỡn ngực nói, "Chuyện tới hiện giờ, chúng ta còn sợ hắn làm gì?"

     Đang nói, nàng thoáng xoay người, rồi đột nhiên nhìn thấy mấy người đang đứng ở cổng lớn.

     Sau đó nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh tinh tế gầy yếu đang mặc áo bào trắng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, ngón tay chỉ vào Kỳ Trường Ức khiếp sợ không thôi.

     Kỳ Băng Chi thấy bộ dáng này của nàng, cũng nhìn qua đó, rồi sau đó hơi mở to mắt nhìn, "Trường Ức?"

     Kỳ Trường Ức đi vào trong phủ, hành lễ với Kỳ Băng Chi, "Nhị tỷ tỷ."

     Y lại nhìn chằm chằm vào Kỳ Y Nhu, môi giật giật, "Tam....."

     "Ngươi đừng gọi ta." Kỳ Y Nhu mặt đầy khinh thường, "Ta không gánh nổi một tiếng xưng hô này của ngươi."

     "Nhu nhu, đừng nói như vậy." Kỳ Băng Chi kéo ống tay áo của Kỳ Y Nhu.

     "Chứ tỷ muốn muội nói như thế nào? Nhị tỷ, tỷ cũng biết chân muội đều là do ai ban tặng, chẳng lẽ còn muốn muội phải đối xử tốt với hắn sao?"

     Kỳ Y Nhu nắm chặt tay, móng tay thon dài đâm vào lòng bàn tay của nàng, mắt nhìn chằm chằm Kỳ Trường Ức, trong mắt tràn đầy thù hận cùng phẫn nộ.

     Kỳ Băng Chi lại hơi mỉm cười đối với Kỳ Trường Ức, "Trường Ức, sao đệ lại đến đây vậy?"

     "Nhị tỷ, đệ..... đệ....." Kỳ Trường Ức không biết nên trả lời lại như thế nào.

     — Lý Ngọc đứng bên cạnh liền thẳng thắn nói, "Hồi nhị công chúa, điện hạ là ở tạm trong phủ thừa tướng, dưỡng thương một thời gian."

     "A! Hảo một cái nghỉ ngơi dưỡng thương, ta sao lại không biết Bùi Tranh đang suy nghĩ cái gì. Quả thực là đồi phong bại tục, uổng cố nhân luân!"

     Kỳ Y Nhu kéo cái chân bị thương của mình bước tới.

     Lý Ngọc thấy thế, vội vàng bước lên che chở trước mặt điện hạ nhà mình.

     "Đã có lá gan làm hại ta rơi vào một mớ hỗn độn như vậy, thì còn sợ cái gì?" Ánh mắt Kỳ Y Nhu âm độc, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngọc.

     "Ta nghe nói lúc trước ngươi đã từng tới Man tộc, những kẻ đó thực dã man, những việc bại hoại ghê tởm gì cũng đã từng làm, nhưng mà Thiên triều chúng ta tu đức, hành lễ nghi giáo hóa, vì vậy sao có thể cho phép loại người như ngươi xuất hiện."

     Kỳ Y Nhu càng nói cảm xúc càng ngày càng trở nên xích động, còn muốn đẩy Lý Ngọc sang một bên, Kỳ Băng Chi vội vàng lại đây ngăn cản nàng, lại bị Kỳ Y Nhu không cẩn thận đụng trúng, thiếu chút nữa đã té xuống đất.

     Kỳ Y Nhu bất đắc dĩ dừng tay lại, đi qua xem nàng có bị thương hay không, "Nhỉ tỷ, sao tỷ lại ngăn muội lại làm gì, hôm nay muội phải giáo huấn tiểu tiện nhân này một chút, để trút giận cho tỷ."

     "Nhu nhu, không cần nói nữa......" Vành mắt Kỳ Băng Chi có chút đỏ.

     "Nhị tỷ, chính là bởi vì lòng tốt như vậy của tỷ, mới để cho hắn đoạt lấy vị trí của tỷ, Bùi Tranh kia sao có thể che chở hắn như vậy! Hôm nay chúng ta tới đây, Bùi Tranh thế nhưng còn không có ở trong phủ, muội thấy hắn chính là muốn trốn tránh chúng ta!" 

     Kỳ Y Nhu quay đầu nhìn về phía lão quản gia lạnh giọng hỏi, "Nói! Bùi Tranh rốt cuộc đi đâu!"

     Lão quản gia run rẩy, liên tục trả lời, "Tam công chúa, lão nô thật sự không biết, đại nhân xác thật là ra ngoài làm chút việc chưa về....." 

     Kỳ Y Nhu cả giận nói, "Ngươi còn không chịu nói thật! Phụ hoàng đã nói, hắn hôm nay sẽ hồi phủ, ý của ngươi là phụ hoàng lừa gạt chúng ta?"

     Kỳ Y Nhu diễn trò bôi nhọ người khác thật giỏi, thật sự quá lợi hại, chỉ dăm ba câu đã chụp cái mũ bất kính với vua lên đầu lão quản gia, khiến cho lão hoảng sợ cuống quít xin tha.

     "Tam công chúa lão nô làm sao dám! Ý của lão nô không phải như vậy!"

     "Ta thấy ý của ngươi chính là như vậy! Người đâu, kéo cẩu nô tài không biết sống chết này xuống cho ta, đánh cho đến khi hắn nói sự thật mới thôi!"

     Kỳ Y Nhu vừa dứt lời, mấy cung nhân liền tiến lên, muốn kéo lão quản gia đi.

     Những nô bọc khác đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, còn không dám ngẩng đầu lên.

     Mắt thấy lão quản gia sắp bị kéo đi, Kỳ Trường Ức cắn cắn môi, vừa định mở miệng, lại bị Lý Ngọc đoạt trước.

      Lý Ngọc đứng ra nói, "Tam công chúa, nô tài có thể làm chứng, những câu lão quản gia nói đều là sự thật, Bùi đại nhân quả thật chưa có trở về."

     Kỳ Y Nhu xoay người nhìn hắn cười lạnh một tiếng, "Ngươi đây là đang nghi ngờ mệnh lệnh của bản công chúa, hảo, người đâu kéo hắn xuống cùng cho ta!"

     Lý Ngọc bị mấy người cung nhân kiềm chế cánh tay, hắn giãy giụa mấy cái cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Y Nhu.

     "Cư nhiên còn dám trừng ta! Móc cặp mắt chó của hắn cho ta, cho hắn biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn!"

     Kỳ Y Nhu giơ tay lên, Lý Ngọc liền bị kéo đi.

     Kỳ Trường Ức gắt gao nắm y phục của mình, "Tam tỷ, những gì bọn họ nói đều là sự thật, tỷ buông tha cho bọn họ đi....."

     "Ngươi nếu muốn cầu tình cho bọn họ, thì ngươi cũng chịu phạt cùng với bọn đi!" Kỳ Y Nhu đã bị lửa giận làm cho mất lý trí, hiện tại ai dám ngăn cản nàng đều phải bị trừng phạt hết.

     Sắc mặt Kỳ Trường Ức đã hơi hơi trắng bệch, cơ thể lạnh đến mức không ngừng run rẩy. Y nhẹ nhàng cong hai chân, đầu gối chạm đất, quỳ trên mặt đất.

     "Tam tỷ, tỷ buông tha bọn họ đi......"

     Kỳ Y Nhu hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng càng vui vẻ cùng hưng phấn hơn, cười ha ha, lớn tiếng nói, "Cửu hoàng tử điện hạ, đang làm gì vậy? Vì hai tên nô tài, thế nhưng chịu quỳ xuống cầu xin ta."

     Kỳ Y Nhu đi tới, từ trên cao nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé đang quỳ gối trước mặt mình, khóe miệng lạnh lùng cong lên, nhấc chân dẫm lên ngón tay y.

     "Phụ hoàng đưa ta tới từ đường Nam Sơn, ngươi có phải nghĩ ta sẽ không được trở về đúng không? Ta ở nơi đó ăn chay tụng kinh lâu như vậy, mỗi ngày đều nhàm chán đến phát điên, nhưng ngươi lại sống vui vẻ đến như vậy!"

     Vừa nói dưới chân vừa dùng thêm sức.

     Ngón tay Kỳ Trường Ức đau đớn, lại rút về không được, cơ thể không ngừng run rẩy, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, trên mặt đất lạnh băng, cái lạnh xuyên thấu qua đầu gối y, sắc mặt của y càng trở nên trắng bệch.

     —bên Lý Ngọc hốc mắt đỏ hồng, cắn răng nói, "Tam công chúa, người không thể đối xử như vậy với điện hạ! Nếu Bùi đại nhân trở lại, nhìn thấy bộ dáng này của điện hạ, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài!"

     Ai ngờ Kỳ Y Nhu không thèm để ý chút nào, nhấc chân lên, nụ cười càng vui vẻ hơn, "Ngươi cho rằng hai người bọn ta hôm nay tới đây là để làm gì? Hiện tại ta đặt lời nói của mình ở nơi này, Bùi Tranh nhất định không dám làm gì ta, ngươi có tin hay không?"

     Nói Kỳ Y Nhu giơ tay lên, "Mang lên."

     — công công cầm một quyển trục minh hoàng đi tới.

     Kỳ Băng Chi thấy thế, muốn tiến lên ngăn lại, "Nhu nhu, Bùi đại nhân còn chưa trở về, trước không cần lộ ra."

     "Nhị tỷ, việc này trong cung còn có người nào không biết sao? Ta không nói, chẳng lẽ lại để cho tiểu tiện nhân này tiếp tục đắc ý sao?"

     Kỳ Y Nhu nhìn về phía công công kia, "Đọc."

     Quyển trục minh hoàng được mở ra, là một thánh chỉ.

     "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng. Ái nữ của trẫm nhị công chúa Kỳ Băng Chi nay đã đến tuổi thành gia lập thất, tài mạo song toàn, kính cẩn đoan trang, hoàng hậu cùng trẫm lo lắng. Nay thấy thừa tướng Bùi Tranh phẩm mạo xuất chúng, cũng đã đến lúc đón ái thê, cùng ái nữ có thể nói là trời đất tác hợp, vì thành giai nhân chi mỹ, ban hai người kết làm lương duyên. Hết thảy lễ nghi, giao cho Lễ Bộ cùng Khâm Thiên Giám xử lý, chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử."

     Thánh chỉ đọc xong, toàn bộ sân lặng yên không một tiếng động, an tĩnh đến mức rớt cây kim cũng có thể nghe thấy.

     Hoàng thượng tứ hôn, đích nữ của hoàng hậu nhị công chúa, cùng thừa tướng Bùi Tranh.

     Chọn ngày tốt thành hôn.

     Kỳ Y Nhu lấy thánh chỉ qua, cầm trong tay thưởng thức, mặt mày toàn là đắc ý.

     Mà tiểu nhân nhi đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt dại ra, chỉ yên lặng nhìn dưới mặt đất, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, giống như một mỹ nhân nhi được khắc ra từ băng.

     Kỳ Y Nhu thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của y, khoái cảm trả thù ngay lập tức xông lên đầu nàng.

     "Nhị tỷ, đều nhờ có hỉ sự của tỷ, phụ hoàng mới chấp thuận cho muội hồi cung. Phụ hoàng nói, năm ngày sau, đó là ngày lành tháng tốt. Đến lúc đó, chờ tỷ được gả đến phủ thừa tướng, tiểu tiện nhân nào đó cũng nên biết điều mà rời đi."

     Kỳ Băng Chi nhìn tiểu nhân nhi đang ngây ngốc quỳ gối ở đó, lôi kéo ống tay áo của Kỳ Y Nhu, "Được rồi Nhu Nhu, bớt nói lại đi, ta biết muội đối tốt với ta, nhưng ta cũng tin tưởng Trường Ức nhất định là có nổi khổ bất đắc dĩ nào đó."

     "Nhỉ tỷ, hắn thì có thể có nổi khổ gì? Tỷ sao lại giúp hắn nói chuyện? Chúng ta mới là hai tỷ muội thân cận nhất a!"

     Kỳ Y Nhu rõ ràng có chút không cao hứng, chính mình rõ ràng là bênh vực nhị tỷ, sao nhị tỷ lại ngược lại còn nói đỡ cho hắn?

     Kỳ Băng Chi không có đáp lời, muốn chạy qua nâng Kỳ Trường Ức đứng lên, sắc mặt tiểu nhân nhi thật sự trắng đến mức không bình thường, nhìn như là sắp sửa ngất đi. Kỳ Y Nhu tức khắc càng thêm tức giận, bước qua một bước, một tay đẩy thân ảnh nhỏ bé kia ngã xuống mặt đất.

     "Ngươi ở chỗ này giả bộ cái gì? Quỳ đủ rồi, còn không nhanh chóng đứng lên, chẳng lẽ là đang đợi người khác đến nâng ngươi dậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro