Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7: Bố thì có thể đáp ứng nguyện vọng của con trai

Sau đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, trò gập ngón tay chính thức bắt đầu.

Khưu Thừa Diệp là người nói đầu tiên, vừa vào đã khoe khoang, "Tôi có 50 tòa nhà, mọi người có không?"

[Vl! Trò này còn có thể chơi như vậy à?!]

[Quá là vô nhân tính, tui khóc rồi nè]

Khưu Thừa Diệp tự tin nhìn xung quanh, thấy những người khác lần lượt gập ngón tay xuống, không nhịn được mỉm cười tự tin, nhưng chỉ cười được một nửa.

Vì có hai người không gập.

Thẩm Toại Khanh bất lực, "Cậu Khưu, đã chơi thì phải chơi cho nghiêm túc, cậu cố tình nhường như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, 50 tòa nhà thôi mà, ai mà không..."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt quét qua ngón tay đã gập xuống của những người khác, hơi bất ngờ, chân thành hỏi: "Mọi người không có à?"

Những người khác mỉm cười lúng túng nhưng lịch sự.

Có cái búa ấy má.

[Đm! Ông này còn giàu ác nữa má!]

[Vậy nên, tài sản của anh Thẩm đến nay vẫn là câu đố]

[Không khịa nổi, cái này thật sự không khịa nổi]

[Anh Thẩm tui có thể hiểu được, còn Tạ Di là ý gì?]

Lúc này mới có người chú ý rằng, năm ngón tay của Tạ Di vẫn đang giơ cao, ung dung bình thản.

Có người không nhịn được cười ra tiếng.

"Phốc——"

Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, Tiêu Cảnh Tích mới tóm lại ý cười, "Xin lỗi, tôi chỉ vừa mới nhớ ra một chuyện rất thú vị thôi."

Tạ Di mấy cân mấy lạng, hắn ta hiểu rõ nhất.

50 tòa nhà?

Giả vờ gì cơ chứ.

Tạ Di thì lại không tha cho hắn ta, giơ thẳng ngón giữa, "Mới uống chút nước tiểu ngựa mà đã cao ngạo, chế giễu bố mài thì coi chừng không biết sống chết ra sao đâu đấy."

Tiêu Cảnh Tích ngơ ra không cười được nữa, "...?"

"Thật ngại quá, xem ra mọi người không rành cách chơi trò này lắm nhỉ, vậy để tôi chỉ cho mọi người."

Tạ Di cực kỳ từ tốn đứng dậy, hắng giọng.

"Khưu Thừa Diệp chỉ bảo là cậu ta có 50 tòa nhà, không nói rõ là trong hiện thực hay là hư cấu."

"Vậy tức là ngầm thừa nhận, dù là trong bất kỳ tình huống nào có 50 tòa nhà thì đều tính."

"Cũng tức là ——"

"Tôi! Tạ Di! Ở trang viên Moor có 50 tòa nhà! Vậy cũng tính!"

Cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nói chuyện hùng hồn, như đang phát biểu những lời khiến lòng người sôi sục.

Mọi người há hốc mồm.

Trò này còn có thể chơi như vậy à??

Thẩm Toại Khanh dẫn đầu vỗ tay, "Hay!"

Người có thể diện như Thẩm Toại Khanh mà cũng vỗ tay, những người khác không thể không vỗ tay theo.

Nghe không hiểu mấy, nhưng có vẻ cổ rất trâu bò.

Bỏ đi, vỗ tay trước đã, nếu không thì trông rất ngu ngơ.

[Vl, vậy cũng được??]

[Nhưng mà, cổ nói đúng thật mà, trò này đúng là chơi vậy đó]

[Tui kệ! Đũy Tạ ban nãy không phải đã mắng ảnh đế Tiêu sao? Đũy Tạ chết đi!!]

Người tiếp theo là Liễu Ốc Tinh.

"Tôi không rành chơi trò này lắm, thế tôi nói đại một cái vậy." Liễu Ốc Tinh suy nghĩ, "Tôi biết drama của rất nhiều người, cái này tính không?"

Là tiểu thư của tòa soạn Ngu Tinh, lời này do cô nói ra vẫn rất đáng tin.

"Chứng minh đi." Tạ Di kêu lên.

Liễu Ốc Tinh ngại ngùng mỉm cười, "Không thể phát sóng."

Nói đại một cái thôi cũng có thể khiến Weibo dậy sóng.

"Vậy cái này phải định nghĩa như thế nào? Điều kiện để không gập ngón tay là gì?" Hứa Sương Nhung đưa ra nghi vấn.

"Ừm... thế này đi. Người không gập ngón tay nhất định phải nói ra ba chuyện drama, và phải thỏa mãn hai điều kiện sau. Một là nhân vật chính của chuyện đó phải là người mà mọi người đều biết, thứ hai phải là drama mọi người đều chưa biết."

Nghe đến đây, những người khác đều lặng lẽ gập ngón tay xuống.

Dù sao thì muốn đồng thời thỏa mãn cả hai điều kiện là không đơn giản chút nào.

Người mọi người đều biết, vậy tức là nhân vật của công chúng. Chuyện mọi người đều không biết, tương đương với việc nổ drama tại chỗ.

Vậy thì ai còn dám nói bừa nữa chứ?

Tạ Di dám.

Năm ngón tay của cô vẫn vươn ra như cũ, biểu cảm kiên định như sắp vào Đảng.

[Vậy mà còn không gập, Tạ Di muốn thắng dữ vậy hả]

[Vì để thể hiện mình trước mặt ảnh đế Tiêu đúng là không từ thủ đoạn mà]

[Cô ta có thể nói ra mới lạ, tôi lại muốn xem cô ta bốc phét kiểu gì]

"Chuyện này..." Liễu Ốc Tinh cũng không biết làm sao, "Vậy chị nói đi."

"Tôi có thể nói không?" Tạ Di nhìn về phía đạo diễn Ngưu bên ngoài ống kính.

Đạo diễn Ngưu rất ngạc nhiên khi thấy lần này cô lại có chừng mực như thế, nhưng thân là đạo diễn ông tất nhiên là mong chương trình càng hot càng tốt rồi, thế là không chờ nổi gật đầu.

"Đương nhiên là được, cứ nói đi!"

"Vậy nói một cái về đạo diễn Ngưu đi." Tạ Di nói.

Đạo diễn Ngưu: "?"

"Đạo diễn Ngưu bị táo bón, thường hay ẻ không ra, có lần do gấp quay hình, vội vã quất mông mình điên cuồng trong nhà vệ sinh."

Đạo diễn Ngưu sợ hãi cực độ, xông ra muốn bịt miệng Tạ Di, Tạ Di nhảy một cái vọt qua sô pha, tiếp tục nói năng ngông cuồng.

"Nói tiếp một chuyện của phó đạo diễn."

Phó đạo diễn giây trước còn đang nhịn cười bỗng thay đổi sắc mặt, kêu áu một tiếng gia nhập đội ngũ truy đuổi Tạ Di.

Nhưng không đuổi kịp.

"Lần đầu phó đạo diễn yêu đương là yêu qua mạng, đối tượng yêu qua mạng là đạo diễn Ngưu giả gái, lúc hai người gặp nhau ngoài đời đã đánh nhau, sau đó bị tạm giam, rồi đánh tiếp trong phòng tạm giam."

Phó đạo diễn hét lên thảm thiết.

Lúc này, nhân viên tại hiện trường đã không chịu nổi nữa, loáng thoáng có vài tiếng cười.

Khách mời trước ống kính vì để duy trì hình tượng, chỉ có thể nghĩ về chuyện đau thương nhất cuộc đời này, cố gắng không để bản thân cười ra tiếng.

Chỉ trừ Thẩm Toại Khanh người đã cười đến mức người ngã ngựa đổ.

"Chuyện cuối cùng..." Tạ Di do dự một chút, dường như tạm thời chưa nghĩ ra phải nói chuyện của ai, không nhịn được nhìn về phía những nhân viên khác.

Các nhân viên run rẩy, đồng loạt quỳ xuống điên cuồng xua tay với Tạ Di.

Không có ai tò mò tại sao cô lại biết được nhiều drama như thế.

Khoảnh khắc này trong lòng họ chỉ có một niềm tin —— giữ mạng quan trọng hơn!

Tạ Di vẫn không đành lòng, thở dài một hơi.

"Vậy nói chuyện của Khưu Thừa Diệp đi."

Khưu Thừa Diệp đứng phất dậy, nhưng nghĩ kỹ lại, cậu không thân với Tạ Di, Tạ Di có thể biết được drama gì của cậu chứ.

Thế là lại ngồi xuống.

"Đừng nhìn vẻ ngoài của Khưu Thừa Diệp trông rất bình thường, thật ra cậu ta bất ——"

Ầm——!!

Theo tiếng ầm vang lên trong não Khưu Thừa Diệp, trong chớp mắt, thời gian như chậm lại mười lần.

Trong tình huống mọi thứ bốn bề đều chuyển động chậm lại, mắt Khưu Thừa Diệp loé ánh sáng xanh, mông vừa ngồi xuống lập tức vểnh lên, dùng cả tay và chân, tứ chi như bão táp, bộc phát tốc độ kinh người!

[Vcl cái gì mới lủi qua vậy!]

[Má ơi titan biến dị!!!]

Cư dân mạng suýt thì ngất xỉu.

Bịch.

Một giây trước khi Khưu Thừa Diệp sắp bịt được miệng Tạ Di, cậu bị một bàn chân ngán đường, té như chó ăn cớt.

Đầu sỏ tội ác Thẩm Toại Khanh một tay chống đầu, dựa vào sô pha nhìn cậu với vẻ mặt vô hại.

"Cậu Khưu, sớm vậy đã ngủ rồi à?"

Người đó giờ cảm xúc không ổn định như Khưu Thừa Diệp lại khó có khi không nổi giận, chỉ run lẩy bẩy chìa một tay ra kéo lấy ống quần của Tạ Di.

"Xin cô đó... đừng nói."

Tạ Di mỉm cười khó hiểu, nuốt chữ "lực" còn lại xuống.

"Tôi không thể thỏa mãn nguyện vọng của cậu, nhưng bố có thể thỏa mãn nguyện vọng của con trai."

Khưu Thừa Diệp ngơ ra một lúc, nhắm mắt tâm như tro tàn, "Bố!"

Tạ Di kích động không thôi.

"Đây!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro