#73
Nhã Tố Tâm lặng nhìn vạt nắng yếu ớt cuối ngày. Lòng nàng, cứ mang nặng một nỗi ưu phiền, nổi ưu phiền mà ngay bản thân nàng cũng không hay tên.
Nàng không rõ tên họ, không rõ quê quán. Nàng chỉ nhớ, ngày hôm đó nàng tỉnh dậy từ quan tài trong một sơn trại. Bọn thảo khấu nhìn nàng, thập phần kinh hãi. Đầu óc nàng khi ấy hoàn toàn trống rỗng, một chút kí ức cũng không có. Bởi nhan sắc kiều diễm, mê người tên trại chủ ép buộc nàng ở lại. Sau, được một nam nhân tên Mạc Hạ Y giải cứu.
Nàng tự lấy tên là Nhã Tố Tâm, nguyện dùng phần đời còn lại báo đáp ân đức của Mạc công tử. Trái lại, Nhan Thân Vương rất sủng nàng, mọi việc trong phủ Vương gia đều giao nàng quản giáo. Nàng vừa vào Mạc phủ đã thấy có cảm giác rất thân thuộc với phu thê Nhị thiếu gia. Cảm giác như là, nàng đã từng gặp họ, rất lâu, rất lâu về trước. Nhị thiếu phu nhân lần đầu nhìn thấy nàng đã ôm chặt mà khóc nức nở.
Nàng có đam mê với giải dược, có thứ gì đó, thôi thúc nàng tìm kiếm giải dược của thủ ức độc. Nàng còn nhớ, hôm đó Mạc vương gia đem về một người trúng thủ ức độc, nàng đột nhiên có hứng thú. Đồng thời lúc đó, tim nàng có cảm giác rất lạ, một bóng hình mờ ảo thoáng qua.
"Tố Tâm, nàng đang làm gì vậy? " Hạ Y đẩy cửa bước vào, cầm theo một tấm áo choàng "Trời lạnh, nàng khoác thêm áo vào. "
"Đa tạ vương gia quan tâm. " Nàng quay sang, ánh mắt nhẹ nhàng
"Tối nay gánh kịch Tây Vực đến kinh thành, nàng có muốn đi cùng ta không? "
"Ta thấy hơi mệt.. "
"Có mệt lắm không? Ta gọi đại phu đến. "
"Ta chỉ muốn nghỉ ngơi, Vương gia ngài... "
"Được, ta để nàng nghỉ ngơi, có gì cứ gọi nha hoàng. À, còn nữa, gọi ta Hạ Y được rồi.. " y nhẹ khoác áo lên người nàng, khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, mỉm cười.
Nhan Thân Vương rời gót, ánh mắt thấm đượm chân tình, ôn nhu, hoà nhã ấy vẫn còn luyến tiếc. Nam nhân chi chí, dung mạo cực phẩm, từng cứu nàng một mạng, lại yêu thương nàng đến vậy, đáng ra nàng phải rung động, nhưng cớ sao, nàng không có lấy một chút tư tình. Ấy vậy mà ngài ấy chưa từng nản lòng, ngày ngày đều ôn nhu chăm sóc.
Thư phòng Mạc phủ, Hạ Y đang hoạ tranh. Bức tranh hoạ một thần tiên tỷ tỷ, mắt phượng mày ngài, má hồng điểm xuyến, môi đỏ tựa son, hảo mỹ nhân. Nàng ta đang đứng dưới trăng mà vũ điệu Nghê Thường, sống động như thật, tràn đầy sinh khí. Hoạ xong, y nhấp bút "Nhã Tố Tâm", phải y hoạ hồng nhan mình đã cứu. Hoạ một tấm chân tình bất diện, một tấm chân tình hai mươi mấy năm ấp ủ. Nàng chưa từng động lòng với y, y biết chứ, chỉ là y yêu nàng, yêu không cần hồi đáp. Lúc y nhìn thấy nàng trong sơn trại đó, tim y như đập loạn, hạnh phúc tuôn trào, nàng còn sống. Hạ Y vẫn cứ vậy, lặng thầm quan tâm, mong lúc nào đó, tình cảm này sẽ được nàng một lần nhìn đến, một lần động tâm.
"Tố Tâm, ta biết nàng không hề yêu ta, ta cũng biết nàng chưa sẵn sàng, nhưng xin nàng hãy để ta được ở cạnh chăm sóc, bảo vệ nàng, thay nàng chống đỡ mọi thứ. Ta chỉ cần nàng cho phép ta làm nàng rung động, vậy là đủ. Chỉ cần nàng chịu mở lòng, dù một chút thôi, ta cũng sẽ dùng cả tâm can này mà cố gắng. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro