#52.
Cả ngày Thục phi một lời không nói, chỉ lặng lặng ngồi ở thư phòng...
Gió ùa vào cửa sổ, hất văng giấy tranh lên không trung, từng bức, từng bức rơi lả tả khắp thư phòng. Nàng ngồi ở đó, mặc cho gió oanh tạc căn phòng. Ánh mắt nàng sao mà sáo rỗng đến lạ kì, đáy mắt kia đến một tia uỷ khuất cũng không thấy, chỉ là nhìn vào nó người ta lại đau lòng. Cái gì gọi là đau buồn đến tuột độ, cái gì gọi là âm ỉ nàng cuối cùng cũng được nếm thử.
Lý Thế Kiệt hơn một tuần nay chỉ ở Tiêu Lạc cung, là uyên ương cùng tâm sự. Cung Vân Tiên này từ lúc nào lại thiếu mất sinh khí vốn có. Kẻ ra người vào đều là ở Tiêu Lạc cung. Yên tĩnh, nơi nàng sống lúc này thật yên tĩnh, là yên tĩnh đến cô tịch.
Nàng tự hỏi, lúc này hắn đang làm nhỉ?
Là cùng tiểu nương tử trong lòng tâm sự, dùng cơm gia đình hay ân ái mặn nồng. Từng viễn cảnh trải rộng trước mắt nàng, cứa vào tim những đường dài vô tận. Sinh mạng của nàng giờ đang bên cạnh người khác. Nàng rất nhớ hắn, nhớ đến thấu tâm can. Nhớ, phải, chỉ là một từ nhớ thôi mà làm con tim nàng như bị lăng trì. Nàng lúc này nên làm gì? Làm gì đây...
Từ cửa thư phòng, mùi liên hương* theo gió trải khắp không gian. Thật quý hoá, nàng chưa tìm nàng ta đã đến. Cười lạnh, nàng chỉnh lại y phục chiếu tia nhìn về nữ tử ở phía cửa. Nàng ta hôm nay mặc bạch y, cài trâm bạc, quả thật là một giả bản hoàn hảo của nàng. Ngay cả dáng đi, cử chỉ điệu bộ đều là của Giả Ý Lan năm đó. Nàng có phải là nên tán thưởng.
"Tỷ tỷ! " Nàng ta lên tiếng trước, đáy mắt hiện tia sắt sảo
"Ngồi đi! "
"Tạ tỷ tỷ. Các ngươi lui ra hết đi. " Lan phi ra lệnh, hạ nhân lần lượt lui hết, thư phòng chỉ còn lại hai người, mặt đối mặt, không gian như bị thiêu đốt.
"Giả tỷ tỷ, lâu không gặp. " Nhấp một ngụm trà, nữ nhân kia nhìn nàng, ánh mắt lạnh đến ghê người.
"Ngươi rốt cuộc là ai? "
"Không nhớ. Cũng không có gì lạ, người cao cao tại thượng như tỷ, sai có thể nhớ đến thân phận thấp hèn như ta. "
"Ha. Đúng là vậy, ta cơ bản là không nhớ ra ngươi. Không trách ta được, chỉ trách ngươi quá đổi mờ nhạt. "
"Ai da. Chưa gì đã vội công kích, tỷ, thật là hung dữ đó nha... " Nàng ta ra vẻ sợ hãi, tuy nhiên móng tay sớm đã xuyên thủng quả cam trên bàn.
"Đối với loại như ngươi chỉ như vậy mới được. Nói! Rốt cuộc ngươi là ai? "
"Đã thẳng thắng như vậy, chi bằng ta nói thẳng. Giả Ý Lan, ta hôm nay đến đây để nói cho ngươi biết. Ta đây là kẻ hận ngươi nhất trong số những kẻ hận ngươi. Bản thân ngươi đã làm gì để ngày hôm nay ta phải sống trong oán hận chắc ngươi không nhớ. Đừng tưởng bản thân ngươi thanh thuần. Thứ của ngươi, ta sẽ cướp đi, từng thứ, từng thứ một. Đầu tiên là Lý ca ca, tiếp đến cư nhiên sẽ là Tiểu Ly, ngươi cứ thong thả mà chuẩn bị. Còn nữa, nếu ngươi mãi mãi không nhớ ra ta, e chỉ là bất lợi với bản thân ngươi thôi. "
Nàng ta gằng từng chữ một, nỗi oán hận cao đến ngập trời, sát khí toả ra mạnh mẽ vô cùng. So với sự ghen tức của Hoàng hậu và Quý phi, oán hận của cô ta là thứ đáng lo sợ. Là oán hận thật sự, hận không thể róc xương, rút gân, hận không thể tự tay ấn chết nàng.
---------------
•Liên hương: mùi hoa sen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro