Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58:

Ngoài trời đổ mưa phùn, se lạnh cùng buồn bã.

Một chiếc xe sang trọng xuyên qua màn mưa mỏng dừng lại trước cổng Tống gia.

Tuy Tống Minh đã đổ, nhưng không đại biểu Tống gia sau lưng hắn cũng hoàn toàn suy sụp, chỉ là nguyên khí đại thương, cần một người dẫn dắt hoãn lại.

Tống Hi một thân vest đen quý giá bước xuống xa xỉ xe hơi, xung quanh vệ sĩ lập tức vây quanh che ô cho hắn, đảm bảo rằng không một giọt nước nào có thể làm ướt bọn họ thiếu gia.

Gương mặt hắn lãnh đạm từng bước tiến vào Tống gia nhà chính, giờ đây hắn không còn là Tống Hi nhị thiếu gia, hắn đã là nhà này gia chủ, mà nàng là chủ nhân của hắn...

Vài sợi tóc hồng nhạt trước trán che đi đôi mắt dần hiện điên cuồng của Tống Hi.

An ....

Chỉ cần là An muốn....

Ta đều sẽ làm.

" Hoan nghênh trở về, Hi gia. "

Người hầu đội mưa đứng thành hai hàng cúi chào. Trên gương mặt bọn họ là nụ cười giả tạo cùng nịnh nọt.

-----

Trợ lý của Bạch Tuyền một bên cầm điện thoại gọi điện một bên xuyên qua trong suốt lớp kính nhìn nam nhân đang giãy dụa trong đau đớn.

Nam nhân bụng to khác thường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một cái nho nhỏ chân đạp lên từ trong bụng hắn.

Hắn quá quen thuộc với nam nhân này, hắn có thể là nam nhân đầu tiên sinh con trên thế giới, này là cỡ nào đột phá cùng đáng nghiên cứu sự tình.

Nam nhân này đã sắp sinh, hắn đau đến dường như không muốn sống, lại vẫn cầu xin hắn gọi điện thoại cho một nữ nhân.

Là Dương Hiểu An.

Là bạn của bác sĩ Bạch.

Cực kì " không tốt " nữ nhân.

Tiếng chuông vang lên chói tai trong hành lang vắng lặng. Hắn không biết gọi bao nhiêu lần, trên bàn mổ nam nhân cũng vì đau đớn gào khóc không ngừng.

Nam nhân hiển nhiên đã đau đến mê sảng, nước mắt dàn dụa, đôi môi khô nứt không ngừng " An, An ... " gọi bậy.

Nam nhân đáng thương...

Hắn thở dài nhìn màn hình điện thoại, tiếp tục thử gọi thêm một lần nữa.

Lần này may mắn nữ nhân kia chịu bắt máy.

[ Ừ? Không phải đã nói, tối ta mới về sao? ]

Giọng nữ khàn khàn lười biếng vang lên đầu bên kia, nàng tựa hồ đang bất mãn, giọng nói hơi mang mùi nguy hiểm nhưng cũng rất quyến rũ, giống như đối với làm sai lại nũng nịu xin tha người yêu rất là khó xử cùng nuông chiều.

Trợ lý ho khan, đưa tay đẩy kính mắt lại bỗng phát hiện hôm nay mình mang kính áp tròng.

[ .... Dương tiểu thư, là ta, trợ lý của Bạch bác sĩ. ]

Đầu bên kia phản ứng lại lập tức từ lười biếng quyến rũ giọng khàn liền đổi thành trong trẻo ôn nhu.

[ À, thì ra là ngươi. Xin hỏi Vũ có chuyện gì sao? ]

Trợ lý ngắn gọn trả lời

[ Hắn sắp sinh. ]

[ ... Tốt, ta đã biết. ]

Là đã biết mà không là lập tức tới...

Trợ lý lại thở dài một hơi, xoay người tiến vào phòng phẫu thuật thông báo cho nam nhân trở dạ kia.

...

Bên này Dương Hiểu An mặt không biểu cảm tắt điện thoại tùy tiện vứt sang một bên, từ trong chăn một đôi tay thon dài rắn chắc vươn ra ôm cổ nàng.

Hơi thở gấp gáp áp sát, môi nàng bị thiếu niên dưới thân si mê mút hôn, nàng xoay người đem thiếu niên đè lại dưới thân lại lần nữa áp lên.

....

Chờ bọn họ xong việc trời đã rạng sáng. Dương Hiểu An nhìn thiếu niên ngủ say gương mặt ửng hồng dán sát trong lòng nàng, từ trên ngăn tủ cạnh giường lấy ra một ống kim tiêm nhẹ đâm vào cánh tay hắn từ từ đẩy chất lỏng màu trắng vào cơ thể hắn.

Thiếu niên mơ màng mở mắt, đồng tử không có chút tiêu cự nhưng vẫn theo bản năng ôm chặt lấy nàng. Dương Hiểu An cúi người hôn hôn má hắn.

" Ngoan, ngủ đi. "

Hắn như một con robot, lập tức làm theo chỉ thị nhắm mắt, không bao lâu lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Dương Hiểu An nhìn hắn trong chốc lát liền đừng dậy nhặt lên áo quần mặc vào rời đi căn phòng này.

Dương Hiểu Bảo, chúc may mắn.

...

Huấn Vũ tận mắt rõ ràng nhìn từ trong bụng mình lấy ra một sinh linh nhỏ bé, da dẻ nhăn nheo lại dính đầy máu bẩn.

Dương Hiểu An từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện qua. Nhớ lại những gì trợ lý thuật lại trái tim hắn vặn xoắn quặn đau.

Hắn không rõ bản thân lúc này là vui mừng hay đau khổ, nhưng chỉ có một điều hắn hiểu rõ, hắn không hối hận, chỉ cần được ở bên Dương Hiểu An, hắn sẽ không bao giờ hối hận.

Nếu nàng không tới, hắn ôm đứa nhỏ đi tìm nàng là được.

" ... Là... là trai.... Hay gái ... "

Hộ sĩ đem đứa bé quấn vào khăn lông bế đến đặt trong ngực hắn, gương mặt vui mừng.

" Chúc mừng, là một bé trai mập mạp khoẻ mạnh. "

Nam nhân đầu tiên trên thế giới sinh con, này thực sự đáng giá vui mừng. Hộ sĩ tươi cười đầy mặt, bỗng liếc thấy sản phu gương mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đứa bé ... Như là nhìn kẻ thù của bản thân.

Tại sao lại là nam? Chưa đủ nam nhân tới cũng hắn tranh nàng sao? Huống chi đứa bé này cũng nàng chảy chung một dòng máu! Ngay từ đầu nó đã thân mật nàng hơn bất cứ ai. Như vậy thân mật không gì có thể tách rời làm hắn ... ghen tị muốn chết...

Nếu là bé gái...

Thì tốt rồi...

Trợ lý nhìn đứa bé yếu ớt gào khóc trong lòng Huấn Vũ, bỗng nghĩ, hi vọng, đứa bé này lớn lên ... đừng dẫm lên vết xe đổ của cha hắn.

-----
Tác giả: hắn vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ như cha hắn ¯\_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro