Chương 45
Tống Hi không rõ vì sao bỗng dưng bị bắt đi, chờ khi được mở bịt mắt ra, hắn mới phát hiện Dương Hiểu An ngồi cách đó không xa.
Tống Hi vừa nhìn thấy nàng liền yên tâm, đứng dậy như chim non về tổ xà và lòng nàng, ôm lấy vòng eo tinh tế kia làm nũng.
" An, chờ ngươi thật lâu ~ "
Dương Hiểu An không nói gì, chầm chậm vươn tay vỗ lưng hắn, cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ tay nàng.
" An? "
Thấy nàng không nói gì, Tống Hi liền ngẩng đầu lên cao, gương mặt tinh xảo tràn đầy không muốn xa rời.
Dương Hiểu An nhìn hắn, chầm chậm cười rộ lên, gương mặt nàng áp sát vào hắn, đôi mắt ôn nhu, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gò má hắn, nàng như một con thú ăn thịt đang chậm rãi đánh giá con mồi của mình.
" Tống Hi "
Giọng nàng lưu luyến triền miên kéo dài làm Tống Hi không khỏi ửng đỏ gò má, hắn nhích người dán sát mặt nàng cọ cọ, như một con mèo nhỏ quấn quýt chủ nhân làm nũng.
" An, Hi, Hi rất nhớ ngươi -- "
Nàng không trả lời hắn mà chậm rãi buông Tống Hi ra xoay người lại chầm chậm bước về phía chính giữa phòng, lúc này Tống Hi mới phát hiện mình đang ở trong một linh đường.
Ai gần đây mới chết đi?
Gương mặt xinh đẹp của hắn bỗng chốc tái xám, thân thể gầy yếu không kìm nổi run rẩy, Tống Hi máy móc ngẩng đầu nhìn nữ nhân điềm tĩnh đừng thẳng cách đó không xa, trên người nàng là một bộ váy xa hoa lộng lẫy như váy cưới.
Dương Hiểu An quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười vươn tay.
" Nào, lại đây "
Tống Hi căn bản không thể từ chối nàng, loại này mãnh liệt bất an làm hắn vô thố, nhưng mà hắn chỉ sợ hãi nàng chán ghét trên tay hắn dơ bẩn mà không hề có một tia hối hận khi giết người. Tống Hi trong lòng còn có một chút may mắn, hi vọng nàng đừng phát hiện, như thế xấu xa độc ác kinh tởm Tống Hi, hắn vĩnh viễn cũng không muốn nàng thấy một mặt này của hắn.
Tống Hi cố nặn một nụ cười cứng đờ tiến tới, hắn gần như gấp gáp nắm tay nàng muốn lại một lần sa vào lòng nàng.
Nhưng Dương Hiểu An vặn ngược tay hắn, đem hắn ép lên bàn thờ.
Cằm hắn đập vào bàn đau xót, trước mặt hắn là chân dung một thiếu niên ngượng ngùng nhìn hướng màn ảnh mỉm cười, ánh mắt như xuyên qua bức ảnh, truyền đến nữ nhân đang đè nặng trên lưng hắn.
Tống Hi đôi mắt đỏ bừng ghen ghét, rõ ràng đã chết vì sao còn như thế làm phiền hà nàng? Nàng là của hắn, của Tống Hi hắn!
Một bàn tay vươn tới chậm rãi vuốt ve khóe mắt hắn, bên tai truyền đến âm thanh lười nhác khàn khàn của Dương Hiểu An.
" A, đôi mắt ghen tị này, thật quá, ghê tởm "
Tống Hi hoảng loạn lắc đầu, khóe mắt gấp gáp tràn ra một giọt nước mắt, hắn há mồm định nói chuyện nhưng Dương Hiểu An đã bóp chặt lấy cằm hắn.
" Tống Hi, ngươi cho rằng, ngươi và hắn làm gì, ta không biết ư? "
Trong mắt hắn hoảng sợ càng sâu, đôi mắt trợn tròn không ngừng tuông ra nước mắt, thân thể đều theo đó run rẩy.
Hắn muốn giải thích, muốn phủ nhận, nhưng hắn biết, này là không thể, nàng đã biết, nàng đều biết, nàng sẽ như thế nào đâu?
Sẽ chán ghét vứt bỏ hắn lần nữa sao?
Không cần, không cần.
Hắn đã không có gì, hắn không thể không có nàng, của hắn sinh mệnh, thế giới, linh hồn, đều là nàng.
Nếu nàng không cần hắn, hắn sẽ ra sao đâu?
Tống Hi không biết, nhưng hắn sợ hãi ngày đó, hắn biết của hắn đầu óc đã không bình thường, hắn sợ hãi đến lúc nàng đem hắn như rác rưởi vứt đi, hắn lại không đủ tỉnh táo đi tìm lại nàng, vậy nên, không cần, không cần rời xa ta, An.
Đều là do Dương Hiểu Bảo lừa gạt hắn, nếu không có Dương Hiểu Bảo chắc chắn kế hoạch, hắn sẽ không như thế manh động, hắn sẽ chờ thời cơ, một kích giết chết Harris mà không để lại dấu vết.
An, sẽ không biết, bên An sẽ chỉ là hắn, là hắn!
Nhưng mà bây giờ, Harris đã chết, An đã biết.
Tống Hi sợ hãi đã không thể dùng hai chữ sợ hãi để hình dung.
An, sẽ chán ghét hắn.
Thực đáng sợ, không cần, An, không cần.
Tống Hi thút thít khóc, tròng mắt như muốn nứt ra, hắn há hốc mồm, khó khăn mấp máy quai hàm dường như gào thét đi ra.
" A ... An, không, cần ... "
Bên tai truyền đến ướt át cảm giác, là Dương Hiểu An, nàng chậm rãi vươn đầu lưỡi linh hoạt liếm qua vành tai hắn, Tống Hi thân thể run run động tình, vành tai nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt cũng từ đỏ bừng trở nên mê ly.
Tống Hi thân thể đã thực thói quen nàng đụng chạm, đến gần như nô tính, không một tia phản kháng phối hợp nàng, lại nhạy cảm vô cùng, dường như mỗi tế bào đều khắc sâu hơi thở nàng. Dương Hiểu An vừa sáp lại gần, thân thể hắn sẽ không tự chủ mềm mại xuống, Dương Hiểu An âu yếm hắn, hắn sẽ rất nhanh động tình khát cầu.
Vậy nên cho dù chìm trong hoảng sợ cùng tuyệt vọng, hắn như cũ theo bản năng đáp trả Dương Hiểu An.
Dương Hiểu An tựa hồ thật vừa lòng, bàn tay bóp cằm ép hắn nghiêng đầu sau đó hôn lên.
Tống Hi thói quen hé miệng, đầu lưỡi nàng liền thuận thế chui vào dây dưa hắn, Tống Hi cũng gắt gao mút liếm lấy lưỡi nàng nhưng với tư thế này, hắn căn bản không thể nuốt hết được nước bọt, chất lỏng trong suốt dính ngấy theo khóe miệng hắn chảy xuống thấm ướt một vùng khăn trải bàn.
Chờ nàng tách ra, giữa hai người còn lưu luyến treo một dải nước sắc tình.
Tống Hi nghe giọng nàng lạnh lẽo.
" ... Như vậy ... cũng đỡ ta phải tự mình ra tay " nàng hôn cổ hắn, nhẹ nhàng mài răng nanh " Nhưng mà, Tống Hi, người làm chuyện xấu, đứa trẻ hư, là phải bị phạt -- "
----
Tác giả: Chương sau có H H H (σ≧▽≦)σ ai muốn ăn xíu thịt " nữ công " không nào?
Tống Hi: Vì sao mỗi lần đều là ta (¬_¬)
Tác giả: Bởi vì sắp tới lão nương muốn ngược tâm ngươi ╮(╯▽╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro