Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

  Không biết đã qua bao lâu trong hành lang vẫn luôn là tĩnh mịch y hệt không âm thanh.

Cho đến khi đèn phòng giải phẩu tắt, Mộ Dịch Thiên, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi cơ hồ là cùng lúc từ trên ghế đứng lên, thời gian dài chết lặng khiến Tống Mật Nhi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là bên cạnh An Vịnh Tâm kịp thời đỡ nàng, vội vàng nói câu cám ơn nàng cùng An Vịnh Tâm cùng đi đến cửa phòng mổ.

Tống Mật Nhi không khỏi hình như so với An Vịnh Tâm càng khẩn trương, thời gian ở bên ngoài chờ đợi tựa như qua một năm, nàng có thể cảm giác đến mọi người cũng rất lo lắng, chỉ là lo lắng không có nói thôi, đối với nàng mà nói mặc dù không biết người bên trong giải phẫu là ai, nàng cũng kỳ vọng người nọ được cứu nhưng nàng hình như lo lắng hơn cho Đỗ Vịnh Duy, hắn tối hôm qua lo lắng nàng có thể biết, hắn coi trọng cuộc giải phẫu này thế nào, không biết hắn thành công không.

Rất nhanh băng-ca nhanh chóng được đẩy ra, người trên giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc nào, xem ra tình huống không tốt lắm. Cô gái ấy bị các y tá vây quanh nhanh chóng đi qua bên cạnh của bọn họ đẩy hướng phòng bệnh, Mộ Dịch Thiên lòng như lửa đốt nhìn băng-ca một cái rất muốn lập tức đuổi theo nhưng hắn biết là sẽ có chuyện quan trọng hơn chờ người kia đi ra.

Đỗ Vịnh Duy cơ hồ là đi theo băng-ca đi ra, Tống Mật Nhi mắt không chớp theo dõi hắn, tay nhỏ bé nắm rất chặt nhìn hắn chậm rãi gở xuống khẩu trang, mặt tuấn nhan tái nhợt đến cơ hồ mau cùng người trên băng ca sánh ngang có lẽ đây là bởi vì một loại áp lực cực lớn cùng mệt mỏi sinh ra, trong nháy mắt đó Tống Mật Nhi lòng của không khỏi đau thương, ý duy nhất chỉ là hảo hảo ôm hắn, để cho hắn dựa vào.

Đây tất cả đều thu vào trong mắt của An Vịnh Tâm, mắt to lóe một cái sáng bóng, nàng biết hàm nghĩa ánh mắt Tống Mật Nhi bởi vì nó giống như nàng nhìn Thẩm Tư Kiều, là một loại yêu, một loại si.

Mộ Dịch Thiên mắt phượng nhíu, hắn khẩn trương được mau không thể hô hấp, thật thấp đối Đỗ Vịnh Duy nói

"Nói cho tôi biết, tình huống như thế nào?"

"Tôi không biết." Hồi lâu Đỗ Vịnh Duy nghe được mình nói ra đáp án như vậy, một câu không thể đoán được, một câu cơ hồ chưa từng có trong miệng hắn nói ra.

"Cái gì gọi là không biết!" Chỉ là trong nháy mắt, Mộ Dịch Thiên hung hăng níu lấy cổ áo của người kia, ánh mắt tàn khốc hiện ra, môi mỏng níu chặt, gầm nhẹ

"Cậu nói cho tôi biết cái gì gọi là không biết!"

Đỗ Vịnh Duy không có ngăn cản hành động của Mộ Dịch Thiên, chỉ là mệt mỏi giải thích

"Cậu biết đối với tôi mà nói, giải phẫu tim không có bất kỳ nguy hiểm, mà mấu chốt là ở chỗ thể chất Vu Tiêu Nhân vô cùng đặc biệt, cô ấy kháng dược tính đây là việc tôi căn bản không cách nào khống chế, tôi đã tận lực, kế tiếp phải xem ý chí của cô ấy đấu trọi với bệnh, nhưng là..."

"Đủ rồi!" Mộ Dịch Thiên mất khống chế hung hăng cho Đỗ Vịnh Duy một quyền, mắt phượng cơ hồ là giận dữ muốn giết người, hắn lý trí muốn hỏng mất gầm nhẹ không cho phép người kia nói tiếp, sợ nghe được gì để cho mình thực sợ hãi

"Là cậu, là cậu nói tôi tin tưởng cậu đấy! Nhưng cuối cùng cậu lại nói cho tôi biết, cậu không có lòng tin cứu sống cô ấy sao?"

Nhìn Đỗ Vịnh Duy bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu ỏ tươi, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi đồng thời kinh hô một tiếng, một người kéo lại Mộ Dịch Thiên, một đứng ở bên người Vịnh Duy, Tống Mật Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm đau lòng xóa đi khóe miệng của hắn, thanh âm nghẹn ngào

"Đau không?"

"Tôi không sao." Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nói, vẫn như cũ là nhìn Mộ Dịch Thiên

"Cậu sợ hãi cái gì? Tôi cũng không có nói cô ấy sẽ có việc gì, cậu phải tỉnh táo một chút cùng cô ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm."

"Buông ra" Mộ Dịch Thiên đưa tay đẩy ra An Vịnh Tâm như muốn nổi điên nghĩ lần nữa nhìn Đỗ Vịnh Duy rống to

"Cậu là một tên lừa gạt, cậu là bác sĩ thiên tài, rồi là chuyên gia tim mạch nổi tiếng, Đỗ Vịnh Duy nếu như cậu không cứu sống cô ấy, tôi sẽ khiến cậu chôn theo!"

"Đủ rồi!" Một tiếng tức giận mảnh mai đột nhiên vang lên, khiến Mộ Dịch Thiên bỗng dưng ngưng gào thét, chỉ còn có thở hổn hển mà An Vịnh Tâm cùng Đỗ Vịnh Duy hình như cũng không có ngờ tới cái tiếng hô này cư nhiên đến từ...Tống Mật Nhi.

Tống Mật Nhi ngăn ở trước người của hắn, mặt thở phì phò nhìn thẳng Mộ Dịch Thiên, nhìn cái đôi mắt tàn nhẫn kia cư nhiên không hề sợ hãi, khiến An Vịnh Tâm có chút vui mừng cơ hồ không có ai chứng kiến thấy Mộ Dịch Thiên không đeo kính mà có thể may mắn không bị hấp dẫn, huống chi chủ nhân đôi mắt này đang giận dữ từ trước nay chưa từng có, cực kỳ đáng sợ, vậy mà...cô gái kia hình như một chút cũng không có bị xúc động.

"Cô cút ngay!" Mộ Dịch Thiên rống giận.

"Tôi không!" Tống Mật Nhi quật cường nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rống trở về

"Anh biết rõ ràng tất cả đều không phải là lỗi của Vịnh Duy, tại sao muốn đem nỗi sợ cùng tuyệt vọng trút trên người của hắn? Đây là không công bằng."

Một câu, vạch trần nội tâm của Mộ Dịch Thiên chỗ sâu nhất của hắn đang khủng hoảng, hắn run rẩy, đáng sợ nói

"Cô nói bậy! Là hắn, hắn không cứu được Tiêu Nhân, hắn là hung thủ."

"Hắn không phải!" Tống Mật Nhi chỉ là rất đau lòng, nàng quay đầu lại nhìn Đỗ Vịnh Duy một cái, phát hiện hắn đang kinh ngạc nhìn mình, trong lúc nhất thời cũng không biết mình dũng khí từ đâu tới, quay đầu nhìn Mộ Dịch Thiên, nghiêm túc mà ngu đần nói

"Có lẽ tựa như anh nói ở trong mắt mọi người hắn là bác sĩ thiên tài, mọi người đều cho rằng hắn không gì không làm được sao, hắn sẽ không mệt mỏi, sẽ không đau nhưng tại sao mọi người không hỏi xem mình có phải hay không quá ích kỷ? Thật ra thì mọi người đều lệ thuộc vào hắn đều đem sợ hãi cùng tuyệt vọng của mình trút lên người của hắn, có phải hay không mọi người cho là chỉ cần có hắn tất cả đều không có vấn đề gì, cho nên chỉ cần hắn không làm được thì mọi người trách hắn? Mọi người chẳng lẽ cũng sẽ không lo lắng chuyện hắn cũng sẽ sợ mình có phần không làm được hay sao? Có lẽ hắn thỉnh thoảng cũng muốn lệ thuộc vào một cái người khác, nghe người khác nói coi như không làm được cũng không có quan hệ chứ?"

Nói xong lời này Tống Mật Nhi như có như không cũng liếc về phía An Vịnh Tâm

"Mọi người đều tin tưởng rằng hắn là có thể, cho nên hắn một mực cố gắng phối hợp đem hết toàn lực thỏa mãn hy vọng của mọi người, nhưng mọi người ai chịu suy nghĩ một chút cho hắn bây giờ là mệt mỏi hay không, chỉ lo lắng cho người bệnh, lo lắng cho tâm tình của mọi người, thân thể hắn cũng chịu bao áp lực? Mọi người...."

Nói xong, không biết vì sao, Tống Mật Nhi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cứ như vậy khóc, mình cũng cảm giác mình ngu nhưng nàng chính là không có biện pháp không đau lòng, nhìn hắn mặt không có chút huyết sắc nào, khóe miệng có máu liền gấp muốn chết.

"Đừng nói nữa, đứa ngốc." Đỗ Vịnh Duy đứng dậy cũng đỡ dậy Tống Mật Nhi, thanh âm nhu hòa trầm thấp không giống chính hắn tất cả mọi người không nhìn ra Đỗ Vịnh Duy đang suy nghĩ gì mà hắn chỉ là nhìn Mộ Dịch Thiên một cái, an ủi nói:

"Không phải lo lắng nên làm tôi đều làm, Tiêu Nhân ở hiền có trời phù hộ, Vịnh Tâm chăm sóc Dịch Thiên, tôi đi trước." Ôm chặt người trong ngực, hắn mang theo nàng rời đi.

Mà Mộ Dịch Thiên hoàn toàn là kinh ngạc, hắn nhắm mắt lại dựa vào tường cứ như vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu không biết nói gì, An Vịnh Tâm đứng ở bên Mộ Dịch Thiên nhìn bóng lưng 2 người họ rời đi.

Nàng biết, Mộ Dịch Thiên đem lời Tống Mật Nhi nói nghe lọt, mà nàng thì sao nàng cũng thật cũng nghe vào, trong lòng đau thương, thì ra là nàng và Dịch Thiên đều tàn nhẫn như vậy.

Cười khổ Tống Mật Nhi nói rất đúng bọn họ đều rất ích kỷ, vẫn đem tất cả đặt trên người hắn, trước Vịnh Duy vẫn chăm sóc nàng, trước khi gặp Thẩm Tư Kiều nàng toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn, gặp Thẩm Tư Kiều sau như cũ nàng hình như cũng không có nghĩ qua Vịnh Duy muốn cái gì, hắn đang nghĩ cái gì, nàng chỉ là cứ vậy tiếp nhận hắn thương yêu cưng chiều, mà Dịch Thiên, cường thế như Dịch Thiên hình như cũng là như thế.

Thật xin lỗi, Vịnh Duy....An Vịnh Tâm trong tim thâm thiết nói, bắt đầu từ bây giờ nàng phải thay đổi, nàng không cần để cho Vịnh Duy một mình chịu đựng, nàng cũng rất may mắn rốt cuộc có một người thấy được nội tâm hắn, đây tất cả tất cả...là có Mật Nhi, cám ơn cô.

Nàng tin tưởng, Tống Mật Nhi không phải chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của Vịnh Duy mà thôi.  


  Về đến nhà, Tống Mật Nhi vẫn khóc thút thít, hắn hình như hết cách với nàng, chỉ có thể dụ dỗ nàng, dùng sự dịu dàng nhất vậy mà chính hắn chính là không biết.

"Đứa ngốc, đừng khóc, ai không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi cô."

"Tôi không muốn khóc nha nhưng chính là dừng lại không được chứ sao." Tống Mật Nhi ngu hề hề hít hít mũi nhìn hắn mặt tái nhợt, nước mắt to vẫn còn lăn xuống

"Bọn họ tại sao có thể đối anh như vậy? Rõ ràng anh đã rất nỗ lực, hắn ta còn đánh anh, còn trách cứ anh."

"Ngu ngốc." Đỗ Vịnh Duy ôm lấy nàng lên trên sô pha

"Không nên trách Dịch Thiên, hắn chỉ là quá lo lắng cho người yêu thôi, bất luận ai tại dưới tình huống này đều sẽ mất khống."

"Tôi mặc kệ." Tống Mật Nhi ngây ngốc nói

"Đánh anh là không đúng."

"Tốt, không đúng... không đúng." Hắn thế nào chưa bao giờ biết nàng trừ ngu đần còn rất lì, xem ra chỉ có thể đánh lạc hướng

"Điềm Tâm bé nhỏ... Tôi mệt quá, có chút choáng váng đầu."

Chiêu này quả nhiên rất linh, Tống Mật Nhi nước mắt lập tức dừng lại, nóng nảy nói:

"Hả? Sao, có muốn hay không ngủ một giấc?"

"Uh." Nói xong, Đỗ Vịnh Duy gối lên đùi Tống Mật Nhi cứ như vậy ngủ ở trên ghế, hai mắt nhắm lại ôm hông của nàng

"Tôi muốn ngủ."

Sao cơ? Hắn muốn như vậy mà ngủ hả?

"Như vậy anh có thoải mái không? Đi lên giường ngủ đi!" Như vậy nàng cũng sẽ rất chịu ảnh hưởng.

"Sẽ không, tôi rất thoải mái..." Đỗ Vịnh Duy cười khẽ, có lẽ hắn là thật mệt mỏi, mệt chết đi bất luận là trái tim hay là thân thể đều mệt đến rối tinh rối mù rốt cuộc hắn có thể thật tốt lắng xuống, hồi tưởng lời cô ấy nói trong bệnh viện thật sâu đánh trúng hắn, đáng sợ đến khiến hắn lộ ra nguyên hình không cách nào ngụy trang nhưng tại sao lại thấy nhẹ nhàng thoải mái như vậy đây? Đỗ Vịnh Duy vạn năng... Rốt cuộc có thể không cần vạn năng rồi, ha ha.

Tại sao là nàng.. Tống Mật Nhi... Là kẻ ngu trong ngu đần lại đáng yêu như vậy...

"Đỗ Vịnh Duy..." Tống Mật Nhi khẽ gọi một tiếng, lại phát hiện nơi bụng đầu kia không có phản ứng, hắn ngủ thiếp rồi? Cúi đầu nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến... Thì ra là thật sự là ngủ thiếp đi.

Một lòng khẩn trương chậm rãi để xuống nếu ngủ thiếp đi, vậy nằm ngủ đi! Nàng len lén theo dõi hắn ngủ, đau lòng cùng tâm tình hỗn loạn không thôi, nháy mắt ở bệnh viện nàng tại sao nói ra lời nói như vậy đây? Gãi gãi đầu, nàng là không phải quá nhiều chuyện đi nhưng khi đó trong đầu của nàng thực sự chỉ có ý nghĩ kia thôi.

Nhìn hắn không chớp mắt rất lâu sau đó, Tống Mật Nhi không kìm hãm được chậm rãi khẽ hôn chân mày hắn, thở dài một cảm giác chân thật vang lên trong đầu nàng, bá đạo như vậy không cho nàng có thời gian suy nghĩ thêm, đúng vậy trong mắt hắn nàng cũng chỉ là 1 cô gái ngu ngốc thế nhưng chỉ là với hắn mà nói dù sao nàng vẫn như cũ là 1 nữ nhân, còn là một tác giả viết truyện nàng biết cảm giác này không phải đau lòng bình thường không thôi, nàng nghĩ nàng thích hắn, thậm chí yêu hắn.

Từ lần đầu nhìn đến hắn nàng cũng không tự giác bị hấp dẫn rồi, không chỉ bởi vì hắn phù hợp với hình tượng nam chính trong cảm nhận của nàng, hơn nữa bởi vì người đàn ông hoàn mỹ đó thật ra thì chính là trong lòng nàng muốn khẩn cầu cho mình.

Có lẽ lúc ban đầu chỉ là bởi vì nàng hoa si nhưng từ từ biết hắn, biết hắn thật ra cũng không hoàn mỹ, còn luôn thích khi dễ nàng, thích nhìn nàng dáng vẻ quẫn bách, nhưng là nàng chính là không có biện pháp, yêu hắn không có thuốc nào cứu được.

Người đàn ông này lúc ban đầu dùng từ ngữ khó khăn nhất vũ nhục nàng, đem nàng hình dung thành kỹ nữ vậy mà thế nhưng hắn lại cũng ở lúc nàng lâm vào nguy nan vươn mình mà cứu nàng, không để mặc cho nàng bị chờ đạp.

Người đàn ông này bề ngoài thành thục tác phong nhanh nhẹn như thân sĩ, chung quy lại yêu ở trong đáy lòng đối với nàng làm một chút chuyện tình giữa tình lữ mặt hồng tim đập.

Người đàn ông này có bả vai rộng rãi có thể tin không để cho nàng tự giác muốn dựa vào, hình như hắn có thể gánh vác lên tất cả gì không vui, mà có lúc thế nhưng hắn lại yếu ớt như đứa bé lệ thuộc vào nàng để cho nàng không nhịn được muốn ôm hắn, bảo vệ hắn.

Hình ảnh họ từng ly từng tý ở trong lòng nàng quanh quẩn xua đi không được thì ra là nàng đã đem hắn khắc sâu ở trong lòng như vậy.

Làm thế nào đây? Đỗ Vịnh Duy, làm thế nào bây giờ em yêu anh mất rồi?

"Điềm Tâm bé nhỏ."

"Hả?"

"Tôi khát."

"Ờ, chờ, tôi đi rót nước cho anh."

"Điềm Tâm bé nhỏ, bả vai tôi đau."

"Hả? Vậy tôi xoa xoa giúp anh."

Nhìn Tống Mật Nhi bóng dáng bận rộn, hắn len lén cười xấu xa, hắn... Hình như thật đối với nàng không tốt lắm, nếu không phải chính là biến thành cuồng ngược đãi dù sao chỉ cần nhìn nàng bận rộn không ngừng hắn đã cảm thấy vui vẻ thỏa mãn, hắn nhất định là gần đây mệt mỏi không bình thường.

"Thoải mái một chút hơn không?" Tống Mật Nhi nháy mắt to hỏi hắn, kể từ làm giải phẫu kia sau, hắn hình như càng thêm bận rộn ngày ngày đi sớm về trễ nàng không có hỏi quá nhiều nghĩ đến cũng biết sau giải phẫu kia cô gái kia phải làm rất nhiều việc khôi phục sức khỏe, hắn cũng không có ở trước mặt nàng oán trách bất kỳ chuyện gì cả.

Nhưng nàng thấy hắn xem ra mệt chết đi, mỗi ngày về nhà trên người cũng tràn đầy mùi nước sát trùng, mày cũng nhíu lại, được rồi nàng cũng không phải là không biết hắn đang cố ý giày vò nàng nhưng có biện pháp gì đâu nàng xác định trái tim của mình, cho nên chỉ có thể như vậy tiếp tục ngu đần thương yêu hắn.

Mà hắn thì sao? Thôi.. tất cả đều giống như không thể nào, hắn là bởi vì bản thảo của nàng mới giúp mình một tay, huống chi...bên cạnh hắn đã có cô gái ưu tú như vậy, nàng coi là cái gì chứ?

"Ừ." Đỗ Vịnh Duy tựa vào trên ghế gật đầu, một hồi lâu không có nghe thấy Tống Mật Nhi nói chuyện, ngửa đầu phát hiện nàng đang ngẩn người

"Này, đang suy nghĩ gì?"

"Hả? Không có gì." Tống Mật Nhi hồi hồn, tiếp tục gõ bờ vai của hắn hỏi:

"Ngày mai còn phải đi bệnh viện sao?"

"Tạm thời không cần, tình hình của Tiêu Nhân đã ổn định rồi, tôi có thể nghỉ ngơi 2 ngày lại đi."

"Thật sao? Thật tốt quá." Tống Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, hình như hắn có thể nghỉ ngơi là thật tốt, nàng cũng vui vẻ đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc tới chuyện Vu Tiêu Nhân này chứng minh tất cả đều sau cơn mưa trời lại sáng, thật tốt.

Nghe được giọng Tống Mật Nhi, hắn không tự chủ nhếch môi cười yếu ớt, trong lòng một sự ấm áp làm cho hắn khó có thể nói rõ, hắn giống như... Gần đây có chút quá lệ thuộc vào nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn tựa như đứa bé tùy hứng, mà nàng cơ hồ đối với hắn cần cứ lấy, nàng đến tột đang suy nghĩ gì?

Giống như là nghĩ tới điều gì Tống Mật Nhi từ từ dừng tay lại động tác, nếu người khác ngày mai cần nghỉ ngơi, nàng có một chuyện phải hỏi rõ ràng, hít sâu một hơi Tống Mật Nhi chống nạnh khí thế hung hăng

"Đỗ Vịnh Duy!"

"Làm gì?" Hắn sợ hết hồn, nữ nhân này tốc độ biến sắc mặt không khỏi cũng quá nhanh đi, hắn hình như không có đắc tội với nàng.

Vòng qua ghế đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, Tống Mật Nhi mắt to hung tợn cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng câu nói:

"Bác sĩ có tiếng trong ngành tim mạch, bác sĩ thiên tài Đỗ Vịnh Duy hửm?"

Bỗng chốc, hắn cũng biết ý của nàng, lập tức đổi lại vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra muốn đứng dậy

"Cái đó, tôi nhớ tới tôi có chút..."

"Ngồi xuống!" Tống Mật Nhi kéo lại Đỗ Vịnh Duy rống to

"Anh cái chó má gì mà bác sĩ khoa phụ sản! Nói, anh làm gì muốn gạt tôi!"

Đỗ Vịnh Duy mị tròng mắt đen, xoa xoa lỗ tai nữ nhân hống công lực quả nhiên cùng 1 dạng, cái này muốn giải thích thế nào? Nói thẳng từ mới bắt đầu tôi liền không tốt bụng giúp cô, thật ra thì chẳng qua là cảm thấy cô có ý tứ, thân thể của cô làm cho tôi rất hài lòng, ách...nói như vậy liền xong chứ?

"Nói.. tại sao?" Cái vấn đề này ở trong đầu Tống Mật Nhi đã bồi hồi rất lâu, hắn rõ ràng có danh hiệu lớn như thế, tại sao còn lừa gạt nàng, vẫn còn ở phòng khám đối với nàng làm... đã làm loại chuyện đó tình, thật là quá ghê tởm.

"Cái này bây giờ nói rất dài."

"Vậy thì nói tóm tắt."

Hắn cau mày, thế nào bình thường cô gái này này tốt như vậy mà đến thời khắc mấu chốt liền thông minh lên sao?

"Nhưng thật ra là..."

"Anh sẽ không phải là..." Tống Mật Nhi trong đầu tạo thành một ý tưởng, nàng kinh ngạc chỉ vào hắn

"Anh, anh chẳng lẽ thật sự là... ấy là chính là."

"Là như thế nào?" Nhìn nàng vẻ khoa trương, hắn đột nhiên tò mò nàng rốt cuộc cho rằng là loại nào.

"Ai ai ai! Thật chẳng lẽ chính là thế sao?" Tống Mật Nhi mặt vô cùng đau đớn

"Làm sao anh có thể như vậy."

Đỗ Vịnh Duy khóe môi co quắp cho nên hắn rốt cuộc là ra sao?

"Mặc dù tôi cũng vậy cảm thấy bác sĩ khoa phụ sản thật vĩ đại, nhưng làm sao anh có thể giả mạo, thật ra thì bác sĩ khoa tim mạch cũng thật tốt, anh không cần lén lén lút lút giả mạo như vậy, chỉ là lại nói rất chua xót, anh có phải hay không từ nhỏ đã muốn làm bác sĩ khoa phụ sản kết quả bị buộc học khoa tim mạch?"

Co quắp, hắn cảm thấy khóe miệng rất cứng ngắc, cuối cùng tất cả lời nói đến bên môi cũng biến thành một câu khổ nhục kế

"Â, đầu tôi thật choáng, tôi nhất định là quá mệt mỏi."

"Hả?" Nhìn hắn lập tức lần nữa hướng trên người nàng nằm, nàng còn bất kỳ ý tưởng gì cũng trong nháy mắt từ bỏ

"Lại mệt? Anh có phải thân thể hư cần bồi bổ."

Hắn thật sự cần bồi bổ, là bồi bổ tinh thần bị thương, cô gái này trí tưởng tượng quá phong phú, phong phú đến hắn vô phúc tiêu thụ, hắn bảo đảm, hắn thật ra thì không có nghĩ như vậy ...ừ, bác sĩ khoa phụ sản chậc.

"Thì có lẽ ...!."

"Vậy anh ngủ một chút đi, ngày mai tôi nấu canh cho anh được không?"

"Tôi muốn uống canh xương bầu."

"Cái đó không có dinh dưỡng."

"Xương bầu."

"Đỗ Vịnh Duy!"

"E hèm."

"Được rồi." 


 "Ha ha ha! Đại công cáo thành!" Tống Mật Nhi thận trọng soi kĩ bài viết nhẹ nhàng khép lại máy tính, ẻ ở trên ghế sôi nổi vui vẻ huơ tay múa chân


"Rốt cuộc xong bản thảo rồi."

Thở hổn hển ngã ở trên ghế Tống Mật Nhi vui hình như chưa có lần nào xong bản thảo mà giống như hưng phấn như lần này, Bin­go có nam chính ở bên người quả nhiên có tốc độ, có cảm giác nhiều nàng tin tưởng này nhất định là tiểu thuyết tốt nhất nàng viết từ trước tới nay, lấy hắn làm nguyên mẫu.... Tốt không thể chờ đợi muốn cho hắn biết nàng viết xong bản thảo rồi, nàng muốn cho hắn là người đầu tiên biết.

Nhưng hắn nghỉ ngơi hai ngày sáng tinh mơ liền lại đi bệnh viện rồi, hiện tại mới buổi trưa hắn còn chưa có nhanh như vậy trở lại.

Mặc kệ, Tống Mật Nhi vui vẻ đứng dậy, nàng đi bệnh viện tìm hắn ngay nói cho hắn biết không phải tốt sao? Đúng rồi, nàng sẽ hầm canh hắn thích mang đi cho hắn.. Ha ha.

"Thùng thùng."

Tiếng gõ cửa vang lên Đỗ Vịnh Duy vùi đầu suy tư không ngẩng đầu, trầm thấp thanh âm chậm rãi phiêu du nói

"Đi vào."

Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, người tới cơ hồ thanh âm đi vào nhẹ nhàng liền lặng lẽ đi tới bên người hắn, nhận thấy được có cái gì không đúng hắn bỗng chốc ngẩng đầu, cơ hồ còn chưa xem rõ ràng người tới lồng ngực của mình liền bị người đó bá đạo chiếm lĩnh.

Kinh ngạc một giây, hắn bất đắc dĩ cười khẽ lắc đầu

"Vịnh Tâm."

An Vịnh Tâm vui ngồi ở trên đùi hắn, nũng nịu tựa vào lồng ngực của hắn, một đôi tay mảnh khảnh cũng ôm hông của hắn ăn vạ.

"Tiểu thúc lâu rồi không có ôm cháu như vậy, tiểu thúc không yêu cháu rồi."

"Nói loạn." Đỗ Vịnh Duy chống cằm trên đỉnh đầu của nàng, bởi vì lời nói trong lòng nàng nhũn thành một vũng, cưng chìu ôm nàng trong ngực

"Là cháu hiện tại không cần ta, cháu có Thẩm Tư Kiều là đủ rồi."

"Mới không phải!" An Vịnh Tâm ôm chặt hông của hắn, nhỏ giọng nói:

"Hắn là hắn, tiểu thúc là thiểu thúc, không có ai có thể thay vị trí của tiểu thúc trong lòng cháu, ngài là độc nhất vô nhị."

Người này hôm nay sao là lạ. "Cháu không phải có yêu cầu gì cần ta đi, hôm nay nói nịnh hót nhiều chắc là có âm mưu."

"Làm sao tiểu thúc có thể oan uổng người ta như thế, cháu là thật tâm." An Vịnh Tâm bĩu môi.

"Cháu đó còn nhõng nhẻo, đã là một mẹ của đứa bé rồi còn." Đỗ Vịnh Duy tay xuyên qua sợi tóc mềm khẽ vuốt.

"Cháu là mẹ của một trăm đứa bé thì sao, ở trước mặt ngài cháu đều là một đứa bé, hừ hừ." An Vịnh Tâm tính trẻ con mà cười, một hồi lâu không có lên tiếng. Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa vào. Cho đến khi nàng mang theo thanh âm nghẹn ngào chậm rãi nói ra ba chữ

"Thật xin lỗi."

Nhẹ nhàng chấn động, hắn cố làm không hiểu nói

"Tại sao nói xin lỗi với ta?"

"Tiểu thúc biết còn hỏi." An Vịnh Tâm nằm ở trong ngực của hắn, sợ mình sẽ khóc lớn

"Cháu thật là ích kỷ có đúng y không? Cháu từ trước đến nay không có nghĩ qua hành động việc làm của mình sẽ thương tổn đến ngài, cháu chỉ biết có ngài ở đây tất cả cũng sẽ không có vấn đề, cháu thật là xấu cho tới bây giờ cũng không có suy tính cho tâm tình của ngài, thật ra thì....Không phải như thế, cháu yêu tiểu thúc, thật rất thích."

"Hư, đừng nói ahhh... Ta hiểu biết rõ." Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nhắm lại tròng mắt đen, sợ mình sẽ tiết lộ tâm tình yếu ớt.

"Ngài không biết." An Vịnh Tâm tùy hứng ngoan cường níu lấy ngực của hắn không buông tay, nước mắt thấm ướt vạt áo của hắn

"Cháu thật sự vô cùng hư, cháu biết rất rõ tiểu thúc là bởi vì cháu mới rời đi Đỗ gia, cùng Đỗ gia trở mặt..."

"Không phải vậy, ta là bởi vì không hợp ý niệm của bọn họ, ta thích học y..."

"Ngài còn phải gạt cháu tới khi nào? Ngài cho rằng cháu thật không biết ngài học y rồi trở thành bác sĩ khoa tim mạch vì cái gì sao? Mẫu thân cháu chết bởi bệnh tim bẩm sinh không cách nào cứu sống, tiểu thúc sợ cháu sẽ bị di truyền cũng sẽ đột nhiên chết có đúng hay không? Mặc kệ là rời đi Đỗ gia hay chuyển hệ học y học đều là bởi vì cháu, bởi vì cháu!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro