Chương 6 ( lại có H)
Một phòng tối đen.
Đỗ Vịnh Duy đi vào phòng khách, không gian lạnh lẽo nhắc nhở trong nhà hắn không có ai, nói như vậy cái cô nàng kia còn chưa trở lại, là theo người nam nhân kia ở một chỗ sao?
Ngưng mày, Đỗ Vịnh Duy từ từ mở ra cửa phòng của mình đi vào, không thể giải thích vì sao trong ngực cảm thấy bực mình ... đáng chết.
Có người! Chỉ là trong nháy mắt tay hắn chuẩn bị mở đèn cứng ở không trung, nhẹ nhàng xoay người, cặp mắt như báo đi săn trong đêm đen lấp lánh tỏa sáng nhìn về phía mình giường lớn.
"Pằng" một tiếng, hắn mở đèn đầu giường ra, ánh đèn vàng tràn ngập ở bên trong gian phòng đơn giản, tối tăm có vẻ khác thường, mà trên giường lớn của hắn kẻ đang nằm là cô nàng chọc giận hắn.
Nàng quả thật rất đáng giận, một bộ áo đen bó sát người bao quanh nàng trên người hiện rõ đường cong đem vòng ngực đầy đặn nhìn một cái không sót, bên cổ áo nhẹ điểm 1 bông hoa bằng nhung thiết kế hình như mang theo ám hiệu hấp dẫn hoa đỏ tươi nổi bật lên dáng người mê người, hạ thân bao chặt là 1 chiếc quần ngắn để cho cái đường cong phần mông tuyệt đẹp hơn,rất bốc lửa.... Không thể nghi ngờ chân thon dài nâng lên dính sát là tất lưới màu đen, đen trắng đánh vào thị giác đối với nam nhân là có lực hút trí mạng, một đôi giày cao gót hồng đào khơi lên hình như đang vuốt vuốt, càng giống như là khiêu khích...
"Hi, anh trở lại." Tống Mật Nhi nhẹ nhàng chậm chạp hạ thấp thanh âm học giọng quyến rũ trong lòng lại hồi hộp, hôm nay nhất định sẽ thành công đi, có Hiểu Lê quân sư, lại có công phu của Du Ninh ha ha Đỗ Vịnh Duy hôm nay nhất định sẽ quỳ dưới chân nàng, đến đây đi đến đây đi...đụng ngã nàng nào.
Chỉ là hồi lâu, hắn cũng không có hành động không có giống trong định liệu của Tống Mật Nhi tưởng tượng, hắn chỉ là nhìn nàng, thật sâu nhìn nàng, một đôi mắt đen càng ngày càng sâu chìm nguy hiểm mà đầy lửa.
Tống Mật Nhi hưng phấn cười trộm một chút xíu thật sâu đưa mắt nhìn hắn, khụ khụ, hắn là đang làm gì? Thế nào cũng không nhúc nhích, không nói câu nào, như vậy nàng phải chơi như thế nào đây?
"Anh...anh cảm thấy tôi hôm nay như thế nào?" Tống Mật Nhi không tự chủ nuốt xuống ngụm nước miếng, lấy dũng khí hỏi.
Mà hắn như cũ không trả lời liền con ngươi cũng không có chuyển động nhưng Tống Mật Nhi lại bắt đầu bởi vì tầm mắt của hắn mà lâm vào khẩn trương.
Không tự chủ nắm thật chặt ga giường nàng hình như cảm thấy, mặc dù mặc y phục nhưng ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn mình giống như là bị trần truồng lột sạch, đang bị ánh mắt lửa nóng của hắn giày xéo.
Nàng sợ!
Tống Mật Nhi cảm giác mình liền đà điểu rồi, rõ ràng nói muốn quyến rũ hắn, thế nào chỉ là bị hắn nhìn như thế nàng đã cảm thấy toàn thân bị cháy, nhịp tim không bình thường mãnh liệt phập phồng, giống như là muốn từ trong miệng nhảy ra.
Hắn dầu gì cũng cho nàng một chút phản ứng chứ?
Hồi lâu, Tống Mật Nhi bỏ qua, ừ, không... nàng cũng không phải hoàn toàn buông tha, chỉ là... hôm nay hình như tình huống không đúng, khụ khụ...đổi thời gian thì tốt hơn, nàng tốc độ nhanh như rùa từ trên giường bò dậy, lặng lẽ từng bước từng bước hướng cạnh cửa di động đang khi đi qua Đỗ Vịnh Duy nàng ngơ ngác cúi đầu, gật gù hả hê không có tiền đồ nói
"Cái này, tôi...tôi đi trước."
Đang khi nàng đi đến cạnh cửa, cơ hồ chuẩn bị chạy lấy người thì cổ tay của nàng đột nhiên bị 1 lực lanh nắm chặt, lôi kéo, bị ngã lại trên giường, còn chưa có hồi hồn nàng cũng cảm thấy mình bị nặng nề đặt ở phía dưới, trên người là một bộ áo thật mỏng có thể cảm thấy thân thể nam nhân kiên cường, mạnh mẽ của hắn.
Rốt cuộc có thể mở mắt ra thấy khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Vịnh Duy lại phóng lớn tại trước mặt nàng, con ngươi không chuyển nhìn nàng, hô hấp nóng bỏng phun ở trên mặt của nàng, cả môi mỏng đẹp mắt tinh xảo cũng cơ hồ cách môi của nàng không tới hai millimet. Hu hu hu, Tống Mật Nhi lúng túng, chỉ có thể không có tiền đồ ngừng thở nhỏ giọng nói
"Này... Này...."
"Tại sao ăn mặc như vậy ở trên giường của tôi?"
Lúc này hắn hình như không giống như là Đỗ Vịnh Duy nàng thường thấy, hắn thản ra mị lực nguy hiểm mà đáng sợ, hình như không cẩn thận nàng cũng sẽ bị nuốt trọn, hu hu nàng là chọc lầm người.
Vậy mà nàng không biết khi Đỗ Vịnh Duy thấy nàng trong nháy mắt là vui vẻ, biết nàng ở đây, nàng chưa cùng nam nhân khác ở chung một chỗ mà muộn về, tâm tình của hắn chợt tốt, nhưng mà hắn hình như như cũ rất không hài lòng khi nàng cùng nam nhân khác cạnh nhau cho nên thật thành công phá hủy sự chịu đựng của hắn, nàng...làm cho tự chủ của hắn toàn diện hỏng mất.
"Cái đó, cái đó...tôi chỉ là muốn cho anh nhìn bộ quần áo này như thế nào mà thôi." Tống Mật Nhi co rúc như mèo nhỏ, vô tội nhìn hắn, nàng làm sao nói ra được là vì quyến rũ hắn? Hắn cũng hoàn toàn không có phản ứng, nàng mất hết cả mặt rồi.
Chỉ là như vậy?
"Không phải muốn quyến rũ tôi lên giường sao?" Đỗ Vịnh Duy không hề bỏ qua cho Tống Mật Nhi nữa, nhếch môi chậm rãi nói.
"Hả? Không phải không phải, tuyệt đối không phải là như vậy." Thật ra thì... cũng chính là thế này.
"Như vậy...." Đỗ Vịnh Duy ý vị sâu xa kéo dài thanh âm, mắt lửa nóng cúi đầu quét qua thân thể mềm mại, dính sát dưới người hắn
"Không tệ, rất mê người."
"Hả? Thật?" Đột nhiên được khen ngợi Tống Mật Nhi có chút không dám tin tưởng, trợn tròn mắt hỏi
"Anh cảm thấy như vậy rất mê người?"
"E hèm."
"Này, vậy anh mới vừa rồi tại sao không trực tiếp đụng ngã tôi?" Thốt ra lời Tống Mật Nhi mau bởi vì lời của mình mà muốn cắn đứt đầu lưỡi
"Khụ khụ, ý của tôi là, thật ra thì không phải ý đó..."
Nhìn nàng nóng lòng giải thích khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Đỗ Vịnh Duy không nhịn được khẽ cười lên, tiếp theo trên môi hắn 1 nụ cười ma mị chậm rãi hiện lên
"Này, em thật muốn nhớ lại... cảm giác trước cùng tôi ân ái là gì sao?"
Rất ngượng ngùng, hắn thế nào trực tiếp nói như vậy chứ.
"Thật ra thì.... cũng không phải...."
"Được rồi, tôi thỏa mãn em."
Hắn nói gì rồi hả? Đang khi Tống Mật Nhi còn chưa có phản ứng kịp, môi của nàng liền chợt bị một cỗ ấm áp mềm mại bao lấy, càng thêm trợn tròn mắt, hắn.... hắn hôn nàng rồi!
"Ưm...." Nàng mê muội, hoàn toàn quên mất khẩn trương cùng sợ, chỉ có thể không tự chủ chậm rãi nhắm mắt lại, nhịp tim thất thường làm cho nàng đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.
Nụ hôn của hắn là vô cùng xâm lược một chút xíu bắt đầu càn rỡ, hắn môi mềm mại trằn trọc ở trên môi của nàng, đem đoạt lấy hô hấp mà bá đạo hút lấy, khi nàng không nhịn được há mồm hô hấp trong nháy mắt thì lưỡi linh hoạt chợt đẩy ra hàm răng của nàng chui vào trong miệng nàng, ở trong miệng nàng ướt át chạy chạy đem lấy nước miếng nàng quấn quít.
Người đàn ông này thậm chí hôn cũng đều là rất cao siêu đấy! Tống Mật Nhi chóng mặt bị động thừa nhận nụ hôn của hắn, tay nhỏ bé không kìm hãm leo lên bả vai của hắn, ôm cổ của hắn.
Môi của hắn thật mềm, mùi vị rất tốt, hai lần đó... Hắn liệu có phải cũng như vậy hôn qua nàng ư?
Đột nhiên, ngực dội vào xúc cảm lạnh lẽo, Tống Mật Nhi bị sợ từ trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại, khẽ mở mắt gấp rút thở hổn hển
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì em không phải biết sao? Cô không phải là mong đợi đã lâu sao?" Đỗ Vịnh Duy lưu luyến không rời rời khỏi đỉnh nhũ hoa, tà tứ nói
"Bắt đầu từ bây giờ, hảo hảo thể nghiệm, hảo hảo ghi nhớ quá trình này, Điềm Tâm của tôi."
"Cái đó, không phải..." Tống Mật Nhi phàn nàn khuôn mặt nhỏ nhắn còn chuẩn bị nói gì lại bị tiếng hắn "Xoạt" một cái cởi áo mà người kia cố tình không cởi xong chỉ là cởi đến tầm mắt bộ phận cần che kín để cho nàng tạm thời "Mù", còn thuận tiện lợi dụng áo trói tay nàng ở đỉnh đầu, hu hu....Nàng là muốn thể nghiệm quá trình quyến rũ hắn không sai..., nhưng dường như không phải là như vậy, thế nào nàng sẽ cảm thấy mình ngược lại giống như một con mèo chờ đợi bị xâu xé đây?
"Không phải gì?" Nhẹ nhàng chậm chạp mà mị hoặc nói, lúc nàng xem không thấy phía trên thì tròng mắt đen của hắn đang dùng lửa dục đốt cháy nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước ngực nàng, người này thật là có phòng bị mà đến, ngón tay thon dài chậm rãi trợt trên ngực của nàng kịp chạm đến áo lót màu đen hồng như ẩn như hiện ẩn núp trong đó hình như đang chờ hắn ra tay.
Tống Mật Nhi không nhịn được thở hốc vì kinh ngạc, đầu ngón tay của hắn giống như mang theo điện lúc lướt qua trên da thịt nàng tản mát ra trận trận tê dại làm cho nàng không nhịn được run rẩy
"Đỗ... Đỗ Vịnh Duy...."
"Hư." Êm ái nói, hắn nhếch môi, tròng mắt đen trầm xuống, ngón trỏ đang dễ dàng ôm đầu ngực ẩn núp ở trong nội y mềm mại, đùa giỡn vuốt ve, áp lại như vuốt vuốt, nhìn nó tại vì đầu ngón tay của mình mà đứng thẳng nở rộ làm cho hắn mất khống chế.
"Ư ư....." Tống Mật Nhi trong đầu không tỉnh táo, chỉ cảm thấy toàn thân mình một dòng điện vọt qua, tê dại không dứt, thanh âm đều không tự giác kiều ngân
"Anh, anh làm gì?"
"Làm chuyện em thích." Khẽ cười một tiếng, ngón tay dài đem áo lót mở ra giải phóng hai luồng miên nhũ khiến chúng nó hoàn toàn ra ngoài ánh sáng ở tại trước mắt của mình, hắn không nhịn được nhỏ giọng nói
"Điềm Tâm bé nhỏ, em biết mình có bao nhiêu đẹp không?"
"Không nên nhìn." Tống Mật Nhi không thấy được nhưng chỉ cần nghĩ đến mình cứ như vậy trần trụi lộ ra ở trước mặt của hắn liền ngượng ngùng đến cơ hồ muốn tự thiêu rồi, giơ tay lên muôn ôm ngực cũng đã quên cánh tay bị người khác trói buộc ở đỉnh đầu,
"Tại sao không nên nhìn? Bọn chúng rất đẹp, để cho tôi..."
Thanh âm từ từ nhỏ đi hắn cúi người từ từ đem lấy hồng nhị trên đỉnh núi tuyết ngậm vào trong miệng, mùi vị vẫn như cũ ngọt ngào làm cho hắn thỏa mãn than nhẹ một tiếng, lưỡi dài linh hoạt cuốn lấy nụ hoa nở rộ. Khẽ liếm gặm bức bách nó tại trong miệng mình run rẩy không ngừng.
"Ừ... Ưm...." Tống Mật Nhi toàn thân lay động không ngừng giãy dụa, lại bị người ở trên cưỡng chế giam cầm, này... này thật sự quá mắc cỡ, hu hu nàng còn tưởng rằng có đầy đủ dũng khí quyến rũ hắn, thì ra là nàng mới là tiểu Ô Quy, trong đầu tưởng tượng hai lần trước của bọn họ, bọn họ đến cùng là đã làm cái gì
"Đỗ Vịnh Duy... không nên như vậy."
Nàng thật kỳ quái, toàn thân đều sắp bị bốc cháy lên, liền dưới bụng cũng bắt đầu có cái gì không đúng...
"Tại sao không cần?" Đỗ Vịnh Duy không biết thoả mãn khẽ liếm, nhếch môi
"Nói cho tôi biết đây là loại cảm giác gì, tôi chính là đang giúp em cảm thụ và nhớ quá trình... đừng quên là em quyến rũ tôi đấy, chúng ta là đang làm việc."
Chó má cái việc! Tống Mật Nhi không nhịn được một tiếng yêu kiều vừa xuất khẩu ra, bộ dáng như vậy nàng thế nào suy tư, trong đầu đều là..
"A... tôi..."
"Nói một chút coi cảm giác gì?" Cố trừng phạt khẽ cắn đầu nụ hoa nàng một chút nghe được nàng bị đau than nhẹ một tiếng, hắn tà ác bàn tay đặt lên bên kia dùng sức vuốt ve hưởng thụ nàng trắng nõn, nhìn khe hở bầu ngực không cách nào một tay cầm lấy cảnh đẹp lại để cho thân thể của hắn nơi nào đó bắt đầu vô cùng đau đớn.
"Đừng cắn, tôi nói tôi nói." Tống Mật Nhi uất ức khó có thể chịu được giãy dụa
"A.... Chính là chính là cảm giác tê liệt, cảm giác toàn thân có mấy trăm con kiến nhỏ cắn tôi."
"Ồ?" Cố làm vẻ không hiểu hắn nhẹ nhàng nâng đầu rời đi trước ngực của nàng, thấm ướt hôn một chút trượt hướng bụng của nàng
"Đó là khó chịu không có thoải mái ư?"
Cắn môi, Tống Mật Nhi trái lương tâm gầm nhẹ
"Khó chịu, rất khó chịu."
"E hèm, cô gái này." Đỗ Vịnh Duy "Xoạt" một cái đồ của nàng thật thô lỗ vứt bỏ nó ở một bên, hai mắt bốc lửa nhìn nàng bởi vì mặc quần chữ T nửa kín nửa che cánh hoa dịu dàng
"Thật đáng tiếc kỹ thuật của tôi trước mắt em không có hiểu được, vậy chúng ta tiếp tục, để cho em cảm nhận đến thoải mái mới thôi!"
Hu hu, coi là nàng nói sai không được sao?
"Không có không có... thật ra thì rất thoải mái."
"Thì ra là như vậy... Vậy chúng ta càng nên không ngừng cố gắng." Đỗ Vịnh Duy tà tứ mà cười cười, một tay kéo xuống tất lưới đen, một tay đem quần chữ T dễ dàng vứt bỏ, bàn tay khẽ gạt đem hai chân nàng mở ra, để cho cánh hoa dịu dàng của nàng hoàn toàn triển lộ ở trước mặt của hắn.
Ngón tay dài nhẹ nhàng đụng vào vườn hoa tư mật để cho hắn không nhịn được đùa giỡn
"Điềm Tâm bé nhỏ, em quả nhiên không cho tôi thất vọng, đã ướt đẫm rồi."
"Anh...anh đừng có nói như vậy." Tống Mật Nhi bị kiềm chế không nhìn thấy, còn phải nghe hắn cố ý nói hạ lưu như vậy quả thật mau điên mất, nàng... nàng nào có rất ướt!
"Xấu hổ?" Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nói
"Thật ra thì không cần, tôi đối với thân thể em rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc... Nơi này tôi đã hưởng qua rất nhiều lần, rất ngọt rất đẹp."
Hả? Hắn có ý gì? Đang khi Tống Mật Nhi vẫn còn phân tích lời nói hắn, thì 1 cái gì đó ấm áp thấm ướt đột nhiên đặt lên chỗ nhạy cảm của nàng khiến Tống Mật Nhi đầu óc nhất thời giống như là bị điện cao thế đánh trúng, tứ chi cũng bắt đầu co rúc
"A......"
Hắn đặt mình trong giữa hai chân của nàng, môi ấm áp đặt lên cánh hoa của nàng đã sớm dính đầy ái dịch, lưỡi dài giống như rắn linh động nâng lên hoa vá một chút xíu kích thích nàng, nhân tiện tìm ra tiểu hạch ẩn núp trong đó, ngậm bắt đầu dùng đầu lưỡi chống đỡ khẽ liếm, tay thon dài cũng không có rảnh rỗi vạch ra cánh hoa khiến mật dịch trong suốt ngọt ngào từng tia một chảy ra dính đầy môi của hắn, ngón tay dài mang theo ái dịch dễ dàng tiến vào bên trong ấm áp, trong nháy mắt đẩy nàng tới điên cuồng...
"Tôi.... Tôi không được." Tống Mật Nhi càng không ngừng thở gấp, giống như là mau hít thở không thông hư mềm...hắn tại sao có thể, tại sao có thể liếm trong đó quá tà ác, quá đáng sợ.
"Anh mau dậy đi, không được, không được ...."
"Em có thể làm được, tin tưởng mình đi, hãy cảm thụ nó nói cho tôi biết đây là cảm giác gì." Đỗ Vịnh Duy cười, hiển nhiên hắn sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho nàng, đây chính là kết quả nàng một lần lại một lần khiêu khích hắn, hắn cũng thuận tiện dạy dỗ nàng cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy.
"A...." Tống Mật Nhi thét chói tai, cảm thấy hắn lại gia nhập 2 ngón tay, môi của hắn đã rời đi nơi mắc cỡ đó thay vào đó là hai ngón tay thon dài, bắt đầu 1 lần lại 1 lần nhanh chóng ở bên trong nàng ra vào, đi theo là tiếng nước chảy phát ra một tiếng va chạm mập mờ.
"Đủ rồi, đủ rồi... tôi không được, thật sự là không được rồi."
"Là thế nào không được? Khoái lạc sao?" Đỗ Vịnh Duy ý xấu nói, trong nháy mắt trừ đi mọi thứ che kín tầm mắt cho nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mê say một lần nữa xuất hiện ở dưới ánh đèn, cái loại nét mặt câu nhân đó để cho dục vọng của hắn bị đau, ngón tay dài theo bản năng thêm tốc độ nhanh hơn khiến Tống Mật Nhi hung hăng níu chặt cái chăn, tứ phía rên rỉ.
"Tôi không biết, không biết..." Tống Mật Nhi lắc đầu chỉ có thể hồ đồ rên rỉ, khi ngón tay dài hắn mạnh mẽ đút vào Tống Mật Nhi rốt cuộc một tiếng càn rỡ thét chói tai, đạt tới cao triều hoa dịch phun ra dính đầy hai tay của hắn.
Nàng hư mềm vô lực nằm, hình như nằm ở một trên 1 khối bông mềm mại hoàn toàn không suy nghĩ muốn động, nhưng là nếu như nàng cho là hắn ở chỗ này dừng, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Hắn chợt đề lên thân thể Tống Mật Nhi nhìn nàng mờ mịch hai mắt giật mình sâu kín tỉnh lại, ngón tay vuốt tóc rơi trên trán nàng, môi mỏng nâng lên
"Em biết không? Dáng vẻ của em khi cao triều cực kỳ xinh đẹp."
Lúc này, Tống Mật Nhi mới ý thức tới chuyện mới vừa xảy ra, nàng cao triều.... Thì ra là cao triều là loại cảm giác ấy, quả thật giống như đã chết, hay như đang hôn mê!
"Tôi, tôi lại không thấy được làm sao biết!" Tống Mật Nhi nói xằng nói bậy giải thích, hắn thật hiểu được thế nào làm nàng xấu hổ, lần đầu tiên ý thức được người đàn ông này là không chọc nổi, Tống Mật Nhi... mày mắt kém, gì mà quyến rũ hắn chứ?
"Không thấy được?" Đỗ Vịnh Duy lại hình như rất nghiêm túc suy tư lời Tống Mật Nhi nói, tròng mắt đen nghiêng mắt nhìn đến một bên gương lớn khổng lồ thử đồ... a...hắn hình như tìm được phương pháp tốt rồi.
Một tay nâng lên Tống Mật Nhi cả người trần truồng mềm mại, bị sợ đến nàng sợ hãi kêu
"Anh, anh muốn làm gì... Oa, lạnh... lạnh quá."
Đỗ Vịnh Duy không dài dòng dây dưa đè ép thân thể Tống Mật Nhi dán lên gương thử đồ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm của nàng, để cho nàng bị buộc nhìn chằm chằm vào mình trong kính, ở bên tai nàng phun hơi thở nóng rực, quyến rũ hỏi:
"Như thế nào? Nhìn thấy không?"
Trước người lạnh lẽo cùng sau lưng dán chặt nóng rực đồng thời kích thích khiến Tống Mật Nhi run rẩy không dứt, nàng trừng to mắt mà nhìn xem cô gái trong gương kia, thật lâu sau mới hồi hồn hai mắt mang nước, môi sưng đỏ giống như là bị hung hăng ngược qua một phen, mặt kiều mỵ dáng vẻ khó chịu nữ nhân kia chính là nàng!
"Không thấy được, không thấy được!" Tống Mật Nhi chợt nhắm mắt lại, đều là hắn khi dễ nàng, hu hu hu
"Điềm Tâm bé nhỏ, cần gì lừa mình dối người... Được rồi, vậy chúng ta tới một lần."
"Hả?" Tống Mật Nhi ngây ngốc a một tiếng, cảm thấy nàng lần nữa rời đi gương, mở mắt ra lại phát hiện hắn như cũ duy trì tư thế đứng ở phía sau của nàng, mà nàng thân thể cứ như vậy xuất hiện tại trong gương, trong gương... phản chiếu hình ảnh bọn họ, nàng nhỏ nhắn, hắn cao lớn cực kỳ...... hài hòa lại mập mờ không rõ.
Bỗng chốc, bàn tay hắn đặt lên một bên rất tròn càn rỡ vuốt ve đè ép, ngón tay dài còn nắm được đầu vú nàng trêu đùa, lần nữa kích thích giác quan của nàng trong lúc nhất thời Tống Mật Nhi nhìn tất cả trong gương cơ hồ ngu... hắn...hắn cư nhiên để cho nàng trơ mắt nhìn bọn họ đang làm tình...! Người đàn ông này nhất định là điên rồi.
"Nhìn thấy không, thích không?"
"Đâu, nào có thích." Nàng cắn cái miệng nhỏ nhắn phản bác, tóc dài bởi vì khẩn trương mà ướt mồ hôi, nàng cảm thấy rõ ràng hắn dán chặt mình, có chút không dám nhìn gương, nàng biết hắn nhất định sẽ nói đến làm được, mới vừa rồi hắn cũng đã diễn qua, chỉ là...cảm giác kia hồi tưởng lại thật đúng là khá tốt, phi phi phi... Tống Mật Nhi mày cái sắc nữ này rõ ràng rất không có tiền đồ.
"Em nhìn thật kỹ trong gương, chúng ta sẽ bắt đầu." Nói xong, môi của hắn chạy đến bên tai của nàng, nhẹ nhàng thổi ra hơi nóng rực sau đó đưa ra lưỡi thăm dò vào trong tai của nàng, 2 tay nắm giữ ở trước ngực nàng hấp dẫn bóp.
"Ừ...." Tống Mật Nhi khó nhịn khi hắn đụng chạm thân thể, cảm giác mình nhanh lần nữa bị thiêu đốt, hu hu nàng rốt cuộc biết loại cảm giác này căn bản không có thể nhớ kỹ được, đầy trong đầu cũng mau trống không còn thế nào suy tư nhưng nàng rõ ràng có thể cảm thấy tay hắn chạm da thịt mềm mại của nàng, mà bộ ngực bởi vì hắn trêu chọc mà nở rộ, kích thích nàng không nhịn được yêu kiều.
"Điềm Tâm bé nhỏ, mở mắt, em sẽ bỏ qua tất cả." Hắn tà ác gọi, một tay lặng lẽ rời đi trước ngực của nàng, thăm dò vào nàng nơi tư mật đã sớm chuẩn bị cho hắn.
"Đừng!" Tống Mật Nhi đà điểu mở mắt, không hề phòng bị mà đối với hắn trong gương, sau đó liền bị ánh mắt nóng rực mà mị hoặc của hắn thôi miên, không cách nào dời đi tầm mắt chỉ có thể run rẩy nhìn hắn, không có tiền đồ lên tiếng yêu kiều.
Nhẹ xoa hoa hạch mẫn cảm, tay lại lần nữa thăm dò vào hoa kính của Tống Mật Nhi đã qua cao triều một lần lại dịu dàng làn nàng run rẩy phát ra tiếng rên rỉ hắn lại xâm nhập hơn nữa.
Hắn lộ ra tươi cười tà mị, hôn sau gáy nàng, khẽ cắn da thịt mẫn cảm nhất.
Tống Mật Nhi không cách nào nói ra bất kỳ lời nói nào, chỉ còn lại thở dốc kịch liệt, cùng với xấu hổ khoái cảm hỗn hợp mềm mại rên rỉ.
Ngón tay của hắn ở trong hoa kính của nàng lặp lại ra vào chạy nước rút, khi nàng ngượng ngùng suy nghĩ muốn tránh ra thì hắn liền đem hai chân thon dài của nàng mở thêm, cánh hoa đã chuẩn bị đầy ái dịch, xoa lấy cơ hồ có lẽ đã vào hoa hạch.
"Điềm Tâm bé nhỏ xem gương 1 chút, nói cho tôi biết cảm giác em là gì." Đỗ Vịnh Duy dụ dụ dỗ nói, ngón tay dài càng thêm thăm dò vào giữa cánh hoa của nàng, cảm nhận được nàng chặt chẽ bao lấy ngón tay của hắn, cảm giác ướt mềm, chặt kít để cho hắn cơ hồ không nhịn được dục vọng đau đớn.
Hắn cũng thở hổn hển, biết rất rõ nàng đối với hắn lực hút như vậy, lại thị giác đồng thời kích thích để cho hắn cơ hồ cũng nhanh vô dụng.
Tống Mật Nhi run sợ tầm mắt trở lại trong kính, thở hổn hển đôi tay không biết theo ai, chỉ có thể đà điểu nghiêng về phía sau, thừa nhận vì ngón tay dài của hắn mà co rúm, tóc dài rơi trên gò má đỏ, môi đỏ mọng bởi vì động tác của hắn mà bật ra tiếng rên làm người ta mê say, ghét... Hắn lại còn hỏi được nàng nói xem là cảm giác gì.
"Không nói sao? Vậy quá đáng tiếc đấy." Đỗ Vịnh Duy cười, chợt rút ra ngón tay dài khiến Tống Mật Nhi theo bản năng liền phát ra tiếng bất mãn, nàng toàn thân đều ở đây nói cho nàng biết, nàng khó chịu, rất khó chịu, nhưng....Nàng chỉ có thể giống như mèo nhỏ khóc khẽ dán lấy hắn.
"Muốn sao?" Đỗ Vịnh Duy tròng mắt đen mang theo đùa giỡn, ôm hông Tống Mật Nhi cùng nhau ngồi trên mặt đất, nàng đưa thân vào giữa hai chân của hắn, hai chân mở ra rất lớn khiến trong mặt gương rõ ràng phản xạ ra cánh hoa của nàng bởi vì kích thích mà hồng đến đỏ, ông trời... để cho nàng chết đi! Hắn tại sao có thể để cho nàng dùng cái này tư thế ngồi
"Buông tôi ra...buông ra... "
"Không muốn sao?" Đỗ Vịnh Duy thở ra một hơi thổi tới bên má Tống Mật Nhi, ngón tay dài lần nữa chiếm hữu cánh hoa của nàng, cảm nhận được nàng co rúm lại run rẩy, cố ý nói
"Đáng tiếc, tôi còn muốn tiếp tục!"
"Anh khi dễ tôi." Tống Mật Nhi khóc khẽ lên án, toàn thân cũng khó khăn nhịn muốn phát điên, nàng không biết này là cảm giác gì, mất mặt chết, nàng hình như chỉ muốn hắn lần nữa lấp đầy nàng, nhiều hơn... nhiều hơn.
"Tôi có sao?" Đỗ Vịnh Duy nâng lên ái dịch bức bách nàng nhìn trong gương.
"Em xem, là thân thể của em cho tôi thấy sự thành thực mà thôi, em rất ướt, nơi này rất ngọt, em viết tiểu thuyết có ghi đến đoạn xâm nhập này không? Nói cho tôi biết cảm thấy gì."
Tống Mật Nhi ngơ ngác nhìn gương, hình như bị lời của hắn đầu độc, tiểu thuyết nàng...đương nhiên có xâm nhập thế nhưng loại cảm giác này so viết thời điểm viết chân thật mấy ngàn mấy vạn lần, khoái cảm này là trí mạng...
Tống Mật Nhi chợt lắc đầu một cái, nàng đang loạn tưởng cái gì chứ?
"Không biết, anh đừng ép tôi, hu hu." Đây cũng quá đáng sợ đi.
"Không phải là tôi đang ép em, là em đang ép tôi." Đỗ Vịnh Duy tròng mắt đen thật sâu đưa mắt nhìn nàng, hình như dục vọng nhẫn nại đã vọt tới cực hạn, hắn muốn nàng, hiện tại liền muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro