Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

  Hắn dịu dàng hôn nhẹ tuyết phong làm cho nàng không ức chế được yêu kiều, trận trận khoái cảm tê dại cơ hồ mau bao phủ nàng, hắn ôn nhu nhỏ giọng nói:

"Em thật là đẹp, để cho anh muốn ngừng mà không được."

Lời của hắn làm cho mặt của nàng cháy lên, theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu của hắn

"Yêu em."

Bị nàng khích lệ, hắn hình như cũng không khống chế mình được nữa, há mồm hắn êm ái ngậm vào nụ hoa của nàng, khẽ liếm cắn nuốt trằn trọc, tham lam liếm, yêu không buông.

Nàng động tình than nhẹ, nhẹ nhàng ưỡn thẳng lưng đem bộ ngực càng thêm thẳng tiến trong miệng của hắn, rốt cuộc nàng cũng nhịn không được nữa, hung hăng đẩy ngã hắn!

Phốc! Tống Mật Nhi chợt khép lại laptop, á...điên rồi điên rồi, nàng ở viết những gì đây, rõ ràng tất cả là theo trí nhớ bình thường nhớ lại tiến hành viết tất cả cũng rất duy mỹ, thế nào nàng không tự chủ liền tả thành nam chính bị đẩy ngã, chẳng lẽ...

Hu hu, nàng chết chắc, nàng hiện tại trong đầu đều là cảm giác ban ngày ở bệnh viện kia... cảm giác kỳ diệu cùng ý tưởng kia, ngón tay cũng không nghe sai bảo đem ý nghĩ của mình đánh ra, đúng đúng... những thứ này đều là ý nghĩ tà ác của nàng.

Làm thế nào? Mau rối rắm chết rồi.

Ngược lại Đỗ Vịnh Duy nhìn hắn giống như là một chút ý tưởng cũng không có, chẳng lẽ nàng không có mị lực như vậy, lộ như vậy ở trước mặt hắn cũng không có phản ứng? Trong tiểu thuyết nam chính rõ ràng đều không phải là như vậy.

Với trí tuệ bọn họ đã làm trôi qua hai lần đều là bị nàng bức bách đụng ngã? A a, ai tới cứu nàng, nàng có thể đi chết rồi.

Nàng hiện tại thấy hắn cũng vô pháp rồi, vừa nhìn hắn trong đầu đầy hình ảnh tuyệt đẹp kia tiếp tục cứ như vậy còn tìm linh cảm sao được, nghiên cứu thé nào đây!

"Này."

Chợt, trong phòng tắm cửa bên bị mở ra, truyền ra tiếng nước chảy rào rào và tiếng kêu của hắn, Tống Mật Nhi kinh ngạc một chút, vội vàng đáp lại

"Tôi ở đây."

" Sữa tắm dùng hết rồi, cô tới tủ chứa đồ cầm cho tôi một chai mới." Nói xong, cửa lập tức đóng lại.

Cái... cái gì? Gọi nàng cầm sữa tắm cho hắn? Tại sao có thể?

Mặc dù, mặc dù nàng cũng là rất muốn đi liếc trộm xem mỹ nam tắm đồ, nhưng không phải lúc này, không thể khi nàng hết sức khống chế mình nha!

Rối rắm liễu thật lâu, cho đến khi tiếng kêu gọi người kia lần nữa vang lên

"Tìm được chưa?"

Tống Mật Nhi hít sâu một hơi, quyết định hung hăng cự tuyệt người khác, kêu người khác tối nay không dùng sữa tắm, nhưng lời đến khóe miệng lại không tiền đồ chạy ra ngoài

"Được rồi, lấp tức lấy." Nàng nhận mệnh.

Tìm được sữa tắm đi tới bên cửa phòng tắm, nàng run rẩy tay nhỏ bé gõ cửa một cái

"Này, sữa tắm."

Nhất thời an tĩnh đang khi Tống Mật Nhi cho là hắn không có nghe được, ngồi xổm xuống chuẩn bị đem sữa tắm đặt ở cạnh cửa, thì cửa cứ như vậy "Xoạt" mở ra, Tống Mật Nhi cương cứng một chút, ngẩng đầu sau đó hoa lệ lệ phun máu mũi, máu cứ như vậy hoa lệ lệ phụt ra ngoài...

Hắn, hắn hoàn toàn trần truồng đứng ở trước mặt của nàng, đường cong mang theo giọt nước, phái nam cũng trùng hợp trong tầm mắt nàng ngồi...

Nàng hạnh phúc, choáng váng đầu.

Hì hì! Khi Đỗ Vịnh Duy không nhịn được cười trộm lần thứ một trăm lẻ tám về sau, Tống Mật Nhi rốt cuộc tiểu vũ trụ bộc phát, nàng ngửa lên mũi ở trên ghế sofa một cái phun ra hai luồng khăn giấy, hướng về phía hắn bên cạnh rống:

"Anh còn cười, đều là anh, đều là bởi vì anh! Anh tại sao không mặc quần áo lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, anh, anh không phải biết như vậy là không đạo đức đó?"

Được rồi, hắn thừa nhận... Hắn là cố ý.

Từ trong cửa phòng tắm nhìn thấy cô gái kia ở bên ngoài liền không nhịn được trêu cợt nàng một chút, nhưng ai biết nàng như vậy bị hù dọa, hoặc là nói nàng thật sự đối với sắc đẹp hắn thật không có có sức chống cự, cứ như vậy nhìn một chút lại còn sẽ chảy máu mũi chảy tới choáng váng đầu, hì hì... Thật là buồn cười quá.

"Là đã khỏe, không được cười!" Nàng thật là mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại.

Cố làm vẻ vô tội nhún vai Đỗ Vịnh Duy nói:

"Tôi nghe đến cô gõ cửa cố ý đợi một chút mới mở cửa cho là cô đã để xuống sữa tắm, ai biết cô vẫn còn ở bên ngoài, cô đừng kích động cẩn thận máu mũi."

Là như thế này hở? Tống Mật Nhi vẫn có chút không cam lòng bị hắn đỡ đầu lần nữa nâng lên, nhét chặt hai bên khăn giấy

"Ghét, không cho phép sẽ ở trước mặt của tôi trần truồng."

Bật cười, Đỗ Vịnh Duy không nhịn được vô tội nói

"Nhưng cô đối với tôi trần truồng nên rất quen thuộc mới đúng.... Này mấy lần kia cô còn đối với tôi rất nhiệt tình, tôi còn nhớ!"

Tống Mật Nhi vẻ mặt đưa đám trừng nhìn hắn, hắn ý tứ khá tốt nói như vậy? Biết rất rõ ràng nàng ấn tượng gì cũng không có còn cố ý kích thích nàng, hu hu hu xấu số, cơ hội nhiều lần như vậy nàng đều hồ đồ qua, ông trời ơi.... nàng thật sự có đem hắn sờ khắp sao? Tại sao đều không nhớ những thứ xúc cảm tuyệt vời kia, không công bằng không công bằng.... nàng thật hối hận đến muốn nhảy cầu rồi.

Bằng không.... lần nữa... nhổ ra hai bên khăn giấy, Tống Mật Nhi lấy dũng khí, lý tưởng hào hùng chuẩn bị phát ra tuyên ngôn nhưng đến khóe miệng, lại biến thành thanh âm nhỏ như muỗi kêu:

"Tôi nói Đỗ Vịnh Duy này...."

"Hả?"

"Cái đó...... Ý của tôi là, dù sao... dù sao chúng ta cũng đã làm rồi, 1 lần, hai lần, 3 lần cũng không thành vấn đề đúng không? Thật ra thì đơn giản mà nói...tôi là nói...."

Nhìn nàng như muốn tự thiêu gò má Đỗ Vịnh Duy cũng hiểu vì vậy "Tốt bụng" tiếp theo nói

"Chỉ vì tác phẩm của cô mà suy nghĩ, ý của cô là...chúng ta lần nữa ở trên giường diễn thêm 1 lần để cho cô lúc đang khi tỉnh táo nhớ được quá trình?"

"A, anh thật thông minh, tôi chính là ý này... anh cảm thấy như thế nào?" Tống Mật Nhi cảm động đến rơi nước mắt lôi kéo cánh tay của hắn, thật nhiều cảm ơn hắn đem lời khó nói thế có thể mở miệng nói ra.

Đỗ Vịnh Duy nụ cười tràn đầy nhìn Tống Mật Nhi, đang khi nàng cho là hắn sẽ gật đầu đồng ý làm, hắn đột nhiên rút đi nụ cười, nói nghiêm túc

"Không được."

Phốc, nhục chí!

"Tại sao vậy?" Quả nhiên là nàng không có mị lực thì phải?

"Hai lần đó đều là ngoài ý muốn, chúng ta không nên tiếp tục sai lầm nữa! Nếu như cô muốn trên giường tìm linh cảm, tôi có thể dùng miệng miêu tả cho cô tham thảo, bảo đảm cô sẽ có linh cảm." Đỗ Vịnh Duy nói xong 1 lời mà trên thực tế, tâm tình của hắn rất tốt, tốt vô cùng, gần như kích động, hắn thật sự vô cùng nhớ nhung thân thể của nàng, hắn chờ chính là nàng mắc câu, nhưng là nếu quá dễ dàng đồng ý chẳng phải là bỏ qua rất nhiều kịch hay sao? Hắn cũng muốn biết co gái này... kế tiếp sẽ làm như thế nào, quá nhanh buông tha cũng không giống nàng.

Sai lầm? Hắn nói là ngoài ý muốn là sai lầm, trong mắt hắn nàng cứ như vậy không có mị lực chủ động yêu cầu cũng bị cự tuyệt sao? Đau lòng quá...thật là quá đau lòng!

"Được rồi, không cần nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút." Nói xong, hắn duỗi lưng một cái, vỗ vỗ đầu của nàng, đi trở về phòng của mình.

Nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất, Tống Mật Nhi thất bại mới chậm rãi lần nữa thiêu đốt thần trí của mình! Không được, nàng không thể cứ như vậy buông tha, mỹ nam đang ở trước mắt! Nàng cùng mỹ nam xảy ra hai lần quan hệ mà cái gì cũng không biết, nói ra còn không làm cho người ta cười nhạo ư, nàng nhất định như thế nào cũng phải đem hắn lại ngoặc lên giường lần nữa! Không sai, chính thế.

Hiểu Lê nói rồi mặc dù nàng tiểu bạch một chút nhưng là vóc người vẫn đáng xem, nàng cũng không tin nàng cố ý dẫn dụ hắn sẽ không có cảm giác ư?

Vì linh cảm, vì sách, hơn nữa vì tôn nghiêm của Tống Mật Nhi được rồi, cộng thêm một chút tham lam cá nhân! Nàng nhất định phải giải quyết hắn, không tiếc bất cứ giá nào dắt hắn lên giường, sau đó XXOO, hừ...  


  "Cô.... Đang làm gì?" Vừa mở mắt vẫn hơi buồn ngủ Đỗ Vịnh Duy lười biếng đi bước dài ra khỏi gian phòng của mình, ngay lúc đó thấy trên ban công 1 bóng dáng khéo léo kia hắn hoàn toàn bị thức tỉnh, hắn là không phải còn ở nằm mộng.

Trên ban công Tống Mật Nhi đứng ở trên ghế, đang ra sức, nghiêm túc lau cửa sổ thủy tinh, thấy hắn trong nháy mắt, lại cười nhẹ nhàng

"Không thấy sao? Tôi ở quét dọn."

Hắn không có cận, đương nhiên nhìn thấy nàng là quét dọn!

Mấu chốt là nàng tại sao mặc đồ như tiểu người hầu quét dọn!

"Cô bị sốt sao?" Đỗ Vịnh Duy như cũ không hiểu tình trạng hỏi.

"Anh mới sốt!" Tống Mật Nhi một bộ tức giận vì kẻ không thưởng thức kia thốt ra, ngay tại lúc nghĩ đến mục tiêu của mình cuối cùng thu lại vẻ mặt, lập tức lại cố làm vẻ nhăn nhó nói:

"Tôi không có nha, tôi chỉ là cảm thấy ở nhà của anh ăn không ở không, cung cấp tư liệu sống miễn phí co tôi nên tôi có chút ngượng ngùng, sở dĩ chủ động quét dọn để báo đáp anh thôi."

Nếu nàng đều biết không biết xấu hổ, tại sao còn phải buổi sáng tinh mơ tới để cho hắn bị đánh vào thị giác, nghĩ lại...hắn có chút bừng tỉnh hiểu ra, nàng sẽ không phải là...

Đỗ Vịnh Duy đáy lòng bật cười, tối hôm qua còn đang suy nghĩ cô gái sẽ tự cho là đúng kia dùng chiêu gì quyến rũ hắn, không ngờ nàng thật đúng là đánh nhanh thắng nhanh, chỉ là nàng thất vọng rồi hắn hình như đối với đồ đồng phục thấy có hấp dẫn sao? Chỉ là không thể không thừa nhận, bộ đồ này hiệu quả cũng không tệ lắm, màu đen Lace cùng vóc người của nàng phối hợp vừa đúng...Chỉ là muốn dẫn dụ hắn mắc câu, hình như còn có chút khó khăn.

Mặt ra vẻ chính nhân quân tử, Đỗ Vịnh Duy nhu hòa cười cười

"Thì ra là như vậy, thật là khổ cực cô rồi, nếu như cảm thấy mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi, dù sao mỗi chủ nhật đều có người tới quét dọn."

Nhìn bóng lưng hắn xoay người đi về phía phòng tắm, Tống Mật Nhi tay lau chùi thủy tinh cứng ở không trung, gì cơ... cứ như vậy? Thật là khổ cực cô thôi à?

Dựa vào...đây là tình huống gì, chẳng lẽ hắn không có một chút xíu cảm thấy nàng mặc bộ đò này rất mê người sao, rất bốc lửa sao?

Cắn răng nghiến lợi hung hăng bỏ lại khăn lau, Tống Mật Nhi mắt nguy hiểm mị mị, hừ. Đừng tưởng rằng kế hoạch nàng vừa mất bại sẽ nổi giận, nhất định là bọn họ còn chưa đến gần hắn không có nhìn kỹ nàng.

Đỗ Vịnh Duy tiếp chiêu thôi!

Nàng giống như đã núp ở trong phòng một giờ. Đỗ Vịnh Duy để xuống 1 chút tài liệu muốn nghiên cứu bệnh của cô hầu nhỏ của Mộ Dịch Thiên, xoa xoa mi tâm nhìn về phía phòng của Tống Mật Nhi, bình thường thời gian này nàng đều sẽ ở trên ghế lấy ý tưởng trong đầu viết bản thảo, mặc dù luôn luôn cảm thấy nhìn nàng bộ dạng ngu hề hề rất ảnh hưởng thị giác nhưng đột nhiên không có, ngược lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nàng nên không phải núp ở góc tối vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn đi. Đỗ Vịnh Duy phỉ nhổ mình một chút lúc nào thì hắn cũng bắt đầu dùng cái này từ ngữ cấp thấp này rồi.

Không nhịn được thả ra tư liệu trong tay đi tới cửa phòng Tống Mật Nhi gõ gõ

"Này, làm cái gì đấy?"

"Ưm...." Một tiếng nhuyễn nhị duyên dáng kêu to rất nhanh truyền đến, tốc độ thật giống là có phòng bị mà đến, Đỗ Vịnh Duy nhẹ nhếch môi một chút nghe nàng ở bên trong gần như tự biên tự diễn giọng nhu nhược

"Người ta, người ta giống như gặp phải phiền toái."

"Vậy sao? Cần tôi giúp một tay không?" Đỗ Vịnh Duy "tốt bụng" hỏi thăm.

"Ừ, có thể, anh trước vào đi."

Đỗ Vịnh Duy sửa sang vẻ mặt, nhẹ nhàng mở cửa, bên trong phòng Tống Mật Nhi đang đưa lưng về phía cửa ngồi ở trên giường, trang phục người hầu bởi vì ngồi xuống nên co tận lên bắp đùi, 2 chân trắng nõn mê người lấy một loại tư thế câu nhân ở trên giường, Tống Mật Nhi đang nghiêng đầu mất tự nhiên lôi kéo khóa váy phía sau, nghe được tiếng Đỗ Vịnh Duy đi vào, Tống Mật Nhi mềm mại nói:

"Người ta khóa kéo sau giống như hư, thế nào cũng kéo không được, cũng không thể thay quần áo, làm thế nào bây giờ."

Oa ha ha, hắn tiến vào, tiến vào!

Tống Mật Nhi đưa lưng về phía Đỗ Vịnh Duy cười trộm, kích động bản thân bất lực, nàng tin tưởng chỉ cần là đàn ông cũng sẽ đối với cảnh tượng như vậy mặt hồng tim đập. ( L: ôi chết cười, 2 con sói gặp nhau...)

"Vậy sao? Tôi xem một chút."

Đỗ Vịnh Duy chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Mật Nhi, trên cao nhìn xuống thế nhưng hắn lại không có biện pháp không nghiêng mắt nhìn đến hai chân trắng nỏn của nàng, đôi chân này đã từng vòng hông của hắn để cho hắn 1 lần lại 1 lần xâm nhập nàng...

Hắn cũng không còn biện pháp không nhìn đến nàng bộ đò kia rất thấp ngực, rãnh mê người giữa hai bầu ngực như ẩn như hiện thậm chí hơi lộ vai, hắn đã từng đối với mấy cái địa phương này cũng yêu không rời miệng, chóp mũi hình như còn quanh quẩn mùi thơm nhẹ hấp dẫn....

Đỗ Vịnh Duy lấy lại bình tĩnh, ở phía sau của nàng ngồi xuống, kiểm tra khóa kéo, vừa kéo lại phát hiện chỉ là đầu khóa kéo bị mắc kẹt, mà phần lưng khóa kéo đã bị giật ra, phần lưng trắng nõn, đẹp đẽ cứ như vậy trần trụi hiện ở trước mặt của hắn khiến hai mắt hắn lửa dục bị khơi lên!

Hắn cũng hôn qua nơi này, xúc cảm tỉ mỉ vẫn cứ ở trên môi....Cô gái này thật sự là cố ý, đáng chết, muốn cùng nàng chơi thật đúng là không phải chuyện dễ dàng, rõ ràng nàng không biết mình có tiền vốn đối với hắn là lực hút trí mạng, chỉ là dùng phương thức vụng về của mình cố ý dẫn dụ hắn, hắn cho là mình định lực coi như không tệ nhưng hắn cũng lại một lần nữa biết thân thể của nàng đối với hắn là một loại ma lực thế nào.

Nhưng là, hắn nhất định không thể nhanh như vậy liền Game over, này thật sự quá kém rồi.

Ngược lại, Đỗ Vịnh Duy tà mị nhếch môi, bắt đầu cùng Tống Mật Nhi chiến đấu, hắn nhìn không thấy nét mặt của nàng, lại biết nàng nhất định đang cười trộm, vì vậy cố làm an ủi nói

"Không sao, chỉ là đầu khóa kéo bị hư, tôi giúp cô kéo ra."

"Tốt, cám ơn anh." Tống Mật Nhi xấu hổ nghiêng đầu trả lời, trong lòng lại điên cuồng gào thét, nhanh nhanh nhanh, mau ôm lấy tôi, ha ha... Đỗ Vịnh Duy không cần giả bộ đến đây đi.... đến đây đi.

Nàng cũng đã hy sinh như vậy, nên lộ đều lộ, hắn không thể nào một chút cảm giác cũng không có chứ?

Đang khi Tống Mật Nhi một đầu óc tràn đầy hình ảnh tươi đẹp, cảm thấy nhất định sẽ thành công lập thì hắn chợt lấy ra khóa kéo, vỗ vỗ vai Tống Mật Nhi

"Tốt lắm, mau thay quần áo không cảm lạnh."

Gì cơ! Tống Mật Nhi sững sờ ngồi ở tại chỗ, tiếp theo nghe được tiếng cửa phòng bị đóng, nàng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Nàng không tiếng động như muốn hỏng mất đấm mạnh trên giường lớn, cắn cái chăn để ngừa mình rống to ra tiếng... Đỗ Vịnh Duy! Anh quả nhiên không phải đàn ông hả?

Hắn nhất định là lừa gạt nàng, cái gì cùng nàng ở trong phòng tắm làm được trời đen kịt nhất định là đùa giỡn, nếu không làm sao có thể đối với nàng một chút phản ứng cũng không có, bi kịch...bi kịch!

Đỗ Vịnh Duy đứng ở cửa phòng, nghe trong phòng truyền tới trận trận đấm giường bi thống, nén cười nghẹn đến nội thương, đùa bỡn nàng thật là vui vẻ, nàng thật là một... đã ngu ngốc lại thích chơi người.

Nụ cười dần dần giảm, tròng mắt đen hắn từ từ sâu hơn, nhúc nhích châm đốt đốt lửa.

Hắn nghĩ, hắn cũng bồi cô gái này chơi đã bao lâu, so với tinh thần vui vẻ đùa giỡn hiển nhiên hắn khát vọng khoái cảm thân thể nàng mang tới mất hồn thé nào, nếu nàng muốn hắn sao lại không làm?

Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân có thể để cho hắn mất khống chế như vậy. 


 "Hu hu hu... Hiểu Lê, hắn nhất định không phải đàn ông, không phải đàn ông á!" Tống Mật Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, hạ hạ quả đấm mặt bàn, khiến trên bàn ly tách chấn động phát ra tiếng vang thanh thúy.


Lâm Hiểu Lê quẫn bách, thân thiết nắm tay Tống Mật Nhi để ngừa nàng lại làm ra cái gì bi kịch, để tránh trong quán cà phê an tĩnh mọi người đối với các nàng quăng tới ánh mắt căm giận

"Khụ khụ, ý của cậu là...cậu cùng hắn làm hai lần nhưng hai lần cậu đều hồ đồ vượt qua, cảm giác gì cũng không có, cái gì cũng không nhớ?"

"Đó không phải là trọng điểm được hay không?" Tống Mật Nhi buồn bã liếc qua bạn mình, thất bại mà nói

"Mình nói bây giờ chính là chuyện mình đã dùng N biện pháp quyến rũ hắn, nhưng nam nhân kia hoàn toàn không chịu cho mình dẫn dụ, không chịu theo mình lên giường, để cho mình nhớ rõ những quá trình kia, cậu nói... có phải là hay không mình thật không có mị lực hả?"

Nàng lại còn nói những thứ kia không phải trọng điểm? Lâm Hiểu Lê nhức đầu day huyệt thái dương, nàng đều đã bị người ta ăn sạch sành sanh còn không có trọng điểm, còn hoài nghi mình không có mị lực, nàng bắt đầu muốn trước thay đối tượng Tống Mật Nhi tìm cầu nguyện quá, thế nào cũng cảm thấy bạn mình tìm được 1 nam nhân không phải đơn giản, tuyệt đối là cao cấp phúc hắc, cao cấp phúc hắc!

"Mật Nhi, cậu phải tin tưởng mình." Lâm Hiểu Lê cho Tống Mật Nhi một ánh mắt "Kiên định", khụ khụ.. đừng trách nàng bán bạn tốt của mình, bởi vì nàng phân tích qua lấy độ thông minh của Mật Nhi thì không cách nào hiểu tình hình trước mắt phức tạp thế nào, muốn cùng Mật Nhi giải thích chỉ là lãng phí nước miếng của mình, Mật Nhi quyết định làm gì bất luận kẻ nào cũng không ngăn được, mặc dù đó là chuyện tự chui đầu vào rọ nhưng ánh mắt Mật Nhi ..... luôn luôn cũng không kém, nàng vẫn tương đối tò mò cái đối tượng đó.

"Có lẽ chỉ là phương thức cậu dùng không phù hợp với khẩu vị của hắn thôi."

"Là..hả?" Tống Mật Nhi mặt hoài nghi, sau đó thần bí hề hề đến gần mình bạn thân

"Vậy cậu nói mình nên đổi loại hình gì tiến hành quyến rũ?"

"Cậu lần trước dùng loại hình gì?"

"Nữ người hầu, chính là váy màu đen....nơi nên lộ đều lộ, hắn còn mặt không đổi sắc."

"Có lẽ là hắn không thích loại hơi đáng yêu mang theo khêu gợi này chăng?"

Tống Mật Nhi nháy mắt to, bừng tỉnh hiểu ra là ở đâu áh một tiếng

"Vậy cậu nói hắn sẽ thích loại hình gì?"

"Hắn là bác sĩ đúng không? Theo mình suy nghĩ." Lâm Hiểu Lê rất nghiêm túc trợ giúp bạn tốt mình

"Hắn quanh mình đều là y tá mặc đồng phục thanh thuần, bởi vì thị giác mệt nhọc rồi cho nên hắn đối với bộ đồng phục hấp dẫn mới không có cảm giác, không bằng cậu hãy thử xem kiểu thành thục quyến rũ?"

"Thành thục quyến rũ?" Tống Mật Nhi mắt nai trong trẻo nở rộ sáng bóng.

"Cậu nói là cái loại quần áo bó sát có lồi, có lõm, quần ngắn, tất lưới đen, giày cao gót ...?"

"Đại khái không sai, còn có..." Lâm Hiểu Lê hạ thấp thanh âm

"Quần lót của cậu tốt nhất cũng mua, quần chữ T!"

"Oa oa oa, Hiểu Lê cậu thực sắc." Tống Mật Nhi bụm mặt vẻ hoa si chỉ trích Lâm Hiểu Lê trong đầu lại bắt đầu mơ tưởng viễn vong.

Rốt cuộc là ai sắc? Lâm Hiểu Lê mắt lé trong lòng thở dài, thay người này giải quyết vấn đề liền OK rồi, tránh cho nàng cả ngày lẫn đêm tới hại tế bào não của mình.

"Tốt lắm tốt lắm, không nói nữa, mình muốn đi một chuyến bách hóa, Hiểu Lê lần sau gặp nói, yêu cậu nhiều." Nói xong Tống Mật Nhi hưng phấn rời đi.

Lâm Hiểu Lê một tay chống cằm lắc đầu một cái, mình cũng yêu cậu, nhưng là chúc cậu nhiều may mắn, thân ái.

"Chào, Điềm Tâm bé nhỏ."

Đang khi Tống Mật Nhi vụng trộm mà mừng mua xong tất cả đạo cụ dẫn dụ, chuẩn bị rời đi bách hóa thời điểm một thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp tinh tế mang theo nụ cười gọi nàng, Tống Mật Nhi ngẩn ra. Cặp mắt sáng lên không quay đầu lại liền biết là ai, dù sao người gọi nàng là Điềm Tâm thật không nhiều lắm.

"Du Ninh!" Tống Mật Nhi xoay người, quả nhiên thấy được dáng người mảnh khảnh nhu nhược kia vọt tới trước mặt của nàng, ôm một đống đồ Tống Mật Nhi vẫn là nhịn không được hung hăng ôm hắn, kích động nói

"Làm sao lại ở chỗ này, học trưởng đâu? Sau không thấy cùng nhau?"

A, lâu như vậy không thấy, Du Ninh thật càng ngày càng xinh đẹp, một đôi mắt trắng đen to quả thật so với nàng xinh đẹp hơn, da mặt nhẵn nhụi trắng nõn liền nàng 1 nữ nhân đều muốn mặc cảm.

Du Ninh bị đồ Tống Mật Nhi ôm đụng làm đau, lại mặc cho nàng càn rỡ kích động

"Hắn có đồ rơi lên trên lầu tìm rồi, anh ở chỗ này chờ hắn."

"À à." Tống Mật Nhi mập mờ mà cười, lại gần bên tai của hắn

"Như thế nào, như thế nào... cuộc sống mỹ mãn chứ?"

Du Ninh hai gò má khẽ nhuộm đỏ đẩy Tống Mật Nhi 1 cái

"Nói lung tung."

"Cái gì cơ!" Nàng nào có nói lung tung, thời điểm năm thứ nhất đại học còn là nàng khích lệ Du Ninh nhận rõ tình cảm của mình, mặc kệ cái gì luân lý làm chướng ngại phải theo đuổi, được rồi...là quyến rũ học trưởng, như vậy Du Ninh mới tìm được hạnh phúc của mình, nàng mới không có nói lung tung gì.

Chỉ là lại nói hắn với học trưởng thật sự rất xứng, học trưởng là loại trai mỹ hình công, Du Ninh rõ ràng cho thấy tiểu thụ... nhiều duy mỹ nha, ha ha, ban đầu giúp hắn giải quyết học trưởng thật đúng là không đơn giản!

"Em ở nơi này làm gì?"

"Em á...." Vừa định thuận miệng nói lại che giấu một cái Tống Mật Nhi đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì, sau đó thần bí hề hề lại gần bên tai Du Ninh

"Du thân mến, em có chút chuyện muốn hỏi anh nha."

"Em nói đi."

"Anh bình thường ở trên giường là thế nào quyến rũ học trưởng?"

Du Ninh khóe môi xinh đẹp có chút co quắp, người này còn trực tiếp như vậy, mặc dù hắn biết nàng là tác gải tiểu thuyết hạn chế lứa tuổi nhưng là đối với nàng nói như vậy không gì che đậy vẫn là có chút ngượng ngùng

"Anh...anh không có nha."

"Ai ai ai, anh nói thật đi, giúp người ta 1 chút, em hiện tại nhu cầu cấp bách cần trợ giúp."

Nhìn Tống Mật Nhi vẻ mặt thành thật, Du Ninh không nhịn được hỏi:

"Em làm sao vậy?"

Ai, dù sao cũng lừa không được Du Ninh, Tống Mật Nhi vì vậy càng thêm lại gần Du Ninh giản lược tự thuật mình gần đây hành động làm gì, điều này làm cho Du Ninh thấy kinh ngạc không nhỏ

"Nhưng mà chỉ đúng là vì tiểu thuyết, làm sao em bán mình rồi hả?"

"Đây không phải là trọng điểm!" Tống Mật Nhi không nghe lọt, lôi kéo Du Ninh

" Anh nói mau."

Đỗ Vịnh Duy thấy thế nào đều là mỹ hình công, nàng chỉ giả bộ một người nhu nhược tới quyến rũ hắn, trước mắt chính là điển hình lúc này không mời dạy thì đợi đến bao giờ?

"Được rồi." Du Ninh mặt hồng đến không thể hồng hơn nữa, dựa vào tai Tống Mật Nhi bắt đầu truyền thụ công phu trên giường khiến mặt hồng tim đập, bộ dáng của bọn họ người ở bên ngoài xem ra thân mật vô cùng, giống như một đôi tình nhân tán tỉnh.... Ít nhất, ở trong mắt Đỗ Vịnh Duy là như vậy.

Cách đó không xa, trong dòng người Đỗ Vịnh Duy hai tay khoanh lại, dù bận vẫn ung dung chau mày nhìn Tống Mật Nhi cùng một nam tử xa lạ thân mật, đáy lòng toát ra một loại khó chịu nồng đậm, nàng cùng người kia là quan hệ như thế nào? Vậy cái gì nói là nam nhân tốt? Quyến rũ không tới hắn là đổi mục tiêu?

"Vịnh Duy, đang nhìn cái gì?" Một bên, 1 thiếu phụ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, ôm trong ngực những bộ đồ trẻ con xinh đẹp tiến tới bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn.

"Không có gì." Đỗ Vịnh Duy thu hồi ánh mắt.

Không thể nào không có gì chứ? Thiếu phụ xinh đẹp An Vịnh Tâm nâng khóe môi, mắt to lóe thông minh sáng bóng nàng nhưng cho tới bây giờ không có ở trên mặt chú thấy qua vẻ mặt như thế, giống như là.. ghen?

"Đồ mua xong rồi hả? Chúng ta đi thôi." Đỗ Vịnh Duy lần nữa đưa ánh mắt thả lại trên mặt, phát hiện cháu mình hình như đang dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn

"Nào nhóc, về nhà."

Thật là kỳ quái, An Vịnh Tâm cùng con len lén nhìn Đỗ Vịnh Duy, nếu như không phải là lão công mình hôm nay tạm thời có chuyện, nàng đâu cần tiểu thúc Vịnh Duy làm bạn mua đồ, và sẽ không thấy được chú có nét mặt đặc sắc như vậy, ha ha, hình như là có chuyện hay ho.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro