Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3( có H)

  Trong nơi này âm thanh thật ồn ào, Tống Mật Nhi không phải lần đầu tiên tới nhưng lại như cũ có chút không quen hoàn cảnh này, lần trước đuổi theo.... Ừ, bước chân theo người kia quá hưng phấn quên cảm giác khó chịu, lần này cảm giác khó chịu có chút tăng thêm.

Hàn Phỉ săn sóc vỗ vỗ vai Tống Mật Nhi, cười ở bên tai nàng nói:

"Chúng ta đi góc kín bên kia đi, tương đối an tĩnh."

"Tốt." Tống Mật Nhi gật đầu, xem một chút nàng lần này ánh mắt nhất định sẽ không sai rồi, nam nhân nhiều dịu dàng, còn chăm li đến cảm giác của nàng, nàng phải từ từ thu thập loại cảm giác này mới có thể vận dụng vào trong tiểu thuyết, ha ha.

Cùng Hàn Phỉ ở trong góc ngồi vào chỗ của mình, rất nhanh phục vụ hỏi bọn họ muốn uống gì, Tống Mật Nhi chợt nhớ lại lần trước uống rượu say thần trí mơ hồ, vì vậy vội vàng hướng phục vụ lắc tay

"Tôi không uống rượu, cám ơn."

Cùng cái xú nam nhân đó xảy ra quan hệ hoàn toàn là ngoài ý muốn, nàng chỉ là muốn thu thập tài liệu, không muốn bán mình.

"Như vậy cho Tống tiểu thư nước cam là được." Nói xong, Hàn Phỉ che Tống Mật Nhi đối với phục vụ nháy mắt ra dấu, phục vụ tiếp thu được tin tức gật đầu một cái rời đi.

"Tống tiểu thư là lần đầu tiên tới chỗ sao?" Hàn Phỉ dịu dàng hỏi thăm.

"Không phải... nhưng là tới cũng rất ít." Tống Mật Nhi cười mị mị mà nói đối với Hàn Phỉ lễ phép có ấn tượng rất tốt

"Cái đó...."

Nhưng kỳ quái, nàng có thể to gan hướng người kia hỏi ra vấn đề mà đối với Hàn Phỉ lại muốn nói lại thôi, giống như muốn hỏi ra ba vòng của anh bao nhiêu này rất khó chịu.

"Cái gì?"

"À, không có gì." Tống Mật Nhi đem lời nuốt trở lại bụng, ừ, còn chờ quen thuộc một chút hỏi, đừng dọa đến người ta.

"À...." Trong bóng tối Hàn Phỉ nhìn Tống Mật Nhi ánh mắt càng phát ra thâm trầm xảo trá, a, hắn chính là thích loại hình này, thanh xuân mê người, tốt nhất còn là loại không có đầu óc gì sẽ không khó giải quyết, xem ra con mồi tối nay... đã là vật trong túi.

Rất nhanh, phục vụ đem hai ly nước cam tới, một ly đưa cho Tống Mật Nhi, một ly cho Hàn Phỉ, Tống Mật Nhi ngạc nhiên nói:

"Anh cũng uống nước cam?"

"Ha ha, phối hợp với Tống tiểu thư, thật ra thì tôi cũng không thích uống rượu lắm."

"À." Thật tốt, lại phát hiện một ưu điểm rồi.

Tống Mật Nhi ở bên ngoài ngồi chồm hổm quá lâu có chút khát nước, nhanh chóng uống một ly nước xuống bụng, nhìn thẳng vào mắt hắn cười cười, nàng không khỏi có chút xấu hổ, hồi lâu Tống Mật Nhi hình như hơi nóng, nàng giật nhẹ cổ áo lo lắng hỏi:

"Hàn tiên sinh, anh có hay không cảm thấy chỗ này nóng quá."

"Nóng? Sẽ không...em làm sao vậy?" Hàn Phỉ nhỏ giọng hỏi.

"À, không có việc gì, chỉ là hơi nóng." Thế nhưng cổ nhiệt từ từ lên khiến Tống Mật Nhi cảm thấy có cái gì không đúng, đó không phải là nóng bình thường, hơn nữa toàn thân nóng ran làm cho nàng hận không được cơi hết đồ, dần dần nàng cũng bắt đầu có chút hoa mắt, có cái gì không đúng... thật không đúng.

Tống Mật Nhi chợt đứng dậy, vội vàng nói: "Hàn tiên sinh, tôi có chút không thoải mái, tôi muốn về nhà trước."

"Cần gì gấp gáp như vậy?" Hàn Phỉ cũng đứng dậy, một cái đỡ nàng hư mềm, vẻ dịu dàng bắt đầu từ từ rút đi, từng tia dâm đãng cười tà xuất hiện tại khóe môi hắn

"Em không thoải mái không nên chạy loạn, anh dẫn em đi nghỉ ngơi."

"Không cần, cám ơn, tôi có thể về nhà." Tống Mật Nhi mơ hồ có chút lo lắng, khó chịu cắn môi đỏ khước từ Hàn Phỉ, cũng không biết thế nào cũng đẩy không ra, hoàn toàn không có lực chỉ có thể mặc cho Hàn Phỉ từng bước một dẫn nàng ra khỏi hộp đêm, rất nhanh nàng liền ý thức mơ hồ phát hiện mình ở tại một khách sạn.

Kinh sợ mở to mắt, nàng hung hăng cắn chính mình ép mình tỉnh táo, bên giường Hàn Phỉ đứng ở bên nới lỏng cà vạt, Tống Mật Nhi kinh hãi.

"Hàn tiên sinh, anh muốn làm gì?"

"Làm gì? Em không phải không biết?" Hàn Phỉ vẻ dịu dàng săn sóc vào lúc này hoàn toàn biến mất không thấy, bốn bề vắng lặng hắn không cần giả bộ

"Ha ha, xem em ở bên ngoài hộp đêm chỉ là muốn tìm kim chủ thôi, đúng không? Anh chỉ là thành toàn cho em mà thôi, trùng hợp em là loại hình anh thích, chỉ cần em đi theo anh, làm tình nhân của anh, em muốn cái gì anh liền cho cái đó."

Tống Mật Nhi bị dọa hỏng chống lên thân muốn chạy trốn, lại bị Hàn Phỉ ném vào trên giường

"Muốn chạy? Chỉ sợ em không có cái hơi sức này."

"Anh, anh cho tôi uống cái gì?" Thì ra là nàng có cái gì không đúng không phải tình cờ là bẫy của hắn, Tống Mật Nhi từ đầu đến chân mắng mình một lần quả thật chính là ngu ngốc chuyển thế, nhìn Hàn Phỉ từng bước đến gần Tống Mật Nhi cật lực mắng to:

"Khốn kiếp, anh là kẻ ngụy quân tử, không nên đụng vào tôi, anh dám đụng tôi sẽ liều mạng với anh."

"Tới nha, anh rất phụ nữ khi bị thích kích thích, nếu như cá chết thì sẽ không vui rồi."

Tống Mật Nhi cũng không chống đỡ nổi thân thể nữa, nàng không biết mình uống cái gì nhưng nhất định là thức uống sẽ hại nàng lâm vào vạn kiếp bất phục, nàng không thể ngất đi, nàng nhất định có thể chống lại sự nóng ran này.

Nhìn Tống Mật Nhi liều mình chống trả tái nhợt, Hàn Phỉ chợt nhào tới thân thể mềm mại của nàng

"Tiểu mỹ nhân, không cần từ chối, anh cho em dùng chính là xuân dược, rất nhanh dược hiệu sẽ từ từ bộc phát anh bảo đảm để cho em dục tiên dục tử, ha ha ha."

"Biến, cút đi cho tôi!"

Đối với hắn da thịt tiếp xúc Tống Mật Nhi sinh ra cảm giác buồn nôn, trong chớp nhoáng này trong đầu nàng xuất hiện... chỉ có bộ dáng của hắn, nhưng nàng lại còn không biết tên của hắn, nàng chỉ biết,muốn hắn cứu nàng, hu hu.... Nàng thật là sợ, nàng cũng không cần chơi nữa.

Hàn Phỉ một cái xé ra vải vóc trên ngực Tống Mật Nhi, khiến Tống Mật Nhi mất khống chế sợ hãi kêu:

"Không cần!" Giờ khắc này Tống Mật Nhi thật cho là mình chơi với lửa có ngày chết cháy rồi...  


  Một tiếng dừng xe gấp chói tai thét ở cửa hộp đêm vang lên, Đỗ Vịnh Duy cơ hồ là cực kỳ tức giận mở cửa xe chạy vào hộp đêm.

Đúng vậy, hắn là đi... đi thật, quyết định về nhà an ổn ngủ nhưng không tự chủ chính là tay lái liền mất khống chế, hắn biết nàng không phải nữ nhân như vậy, hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, nàng căn bản cũng không hiểu hộp đêm hiểm ác cùng phức tạp thế nào, hơn nữa... Hắn biết cái tên kia Hàn Phỉ kia, là công tử phong lưu nổi danh không chịu trách nhiệm, thích thiết kế gái đẹp vào cuộc mê thậm chí bị mọi người gọi đùa là "Hái Hoa Tặc", nhưng bởi vì có tiền có thế rất nhiều nữ nhân bị hại cũng không dám lên tiếng.

Hắn cũng biết cố tình cùng nàng giận dỗi không để ý tới nàng, hắn tại sao phải cùng một kẻ cái gì cũng không hiểu trong đầu đều là bã đậu giận dỗi? Hắn không phải thiện tâm đại phát nhưng không đến nỗi là một người thấy chết mà không cứu.

Vọt vào hộp đêm, rất nhanh níu lấy một phục vụ, Đỗ Vịnh Duy mắt đen như mực giống như thô bạo lạnh lùng hỏi:

"Hàn Phỉ mang theo cô gái kia đi nơi nào?"

Phục vụ người nhát gan co rúm lại, hình như không biết làm sao

"Cái này...."

"Nói!" Đỗ Vịnh Duy rống giận, có chút mất trí.

"Cậu biết nơi này là nơi nào không, biết tôi là ai không? Còn muốn giữ cái mạng của mình hay không?"

Phục vụ dĩ nhiên biết ở "Ngân khuyết" người nào lại không biết Đỗ Vịnh Duy, vì vậy phục vụ vội vàng đem chuyện nói ra.

Đỗ Vịnh Duy bỏ qua phục vụ, mặt lộ ra bản tính tàn độc nhỏ giọng nói:

"Cậu tốt nhất nhớ nơi này là địa bàn của Ngân khuyết, không phải hộp đêm thực, nếu để cho tôi biết rõ mấy người phối hợp với những mánh khóe của những người đó thì hãy nghĩ cái chết nào sảng khoái đi là vừa!" Nói xong, hăn như gió rời khỏi.

"Không cần, van cầu anh, đừng...."

Tống Mật Nhi vô lực mơ hồ khóc khẽ, tiếng váy bị xé nứt làm cho Tống Mật Nhi lọt vào cực độ khủng hoảng, nàng khước từ Hàn Phỉ ghê tởm đụng vào nhưng lại không thể không bởi vì trong cơ thể xuân dược quấy phá mà ngứa ngáy khó nhịn, nàng không phải thật sẽ cứ như vậy bị cường bạo? Nhắm mắt lại, lệ uất ức từ khóe mắt trợt xuống, đang khi nàng buông tha tất cả hy vọng đồng thời...

"Phanh!" Tiếng đạp cửa vang lên, Hàn Phỉ bị giật mình lập tức lăn xuống thân thể Tống Mật Nhi, đứng lên thấy Đỗ Vịnh Duy một thân giận dữ lạnh lùng xông tới, Hàn Phỉ tức miệng mắng to:

"Đỗ Vịnh Duy, tự đâm đầu vào chỗ chết hả, dám hư chuyện của tao...."

Là hắn sao? Là hắn... Tống Mật Nhi gian nan mở mắt ra, không lực lần nữa nhắm lại, khép chặt khóe môi cũng bắt đầu khẽ buông lỏng.

Bỗng chốc một đạo ánh sáng màu bạc thoáng qua khiến Hàn Phỉ theo bản năng giơ tay lên che, một giây kế tiếp hắn cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, hắn cúi đầu đột nhiên nhìn thấy trên cổ mình là 1 con dao phẫu thuật sắc bén, mà Đỗ Vịnh Duy không biết từ lúc nào đã đến gần mình. (L: ài, ta nói, trai đẹp cũng cần mang theo dao phòng thân thì phải, hơn nữa mỹ nam bác sĩ dùng dao phẫu thuật cứu mĩ nhân cảnh này có vẻ rất ok)

Đỗ Vịnh Duy giận quá hóa cười, tay thon cầm dao giải phẩu, nhẹ nói:

"Rốt cuộc là ai tìm chết? Nói cho tao biết, mày muốn chết nhanh hay là chết chậm một chút, muốn nhanh tao cắt động mạch chủ của mày, muốn chậm có thể để máu một giọt lại một giọt chảy ra đến khô kiệt rồi chết, không tệ chứ? Lựa chọn đi."

"Tôi......" Hàn Phỉ bị sợ đến mặt tái nhợt

"Có gì hảo hảo nói, Đỗ thiếu... cái đó...."

Đỗ Vịnh Duy lướt qua Hàn Phỉ, thấy nàng một thân quần áo bị xé nứt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt sợ hãi nói không cần, lại hình như lại khó nhịn giãy dụa, cực kỳ khó chịu.

"Đã làm cái gì với cô ấy?" Con dao phẫu thuật của Đỗ Vịnh Duy sâu vào trong thịt một phần, trên cổ Hàn Phỉ xuất hiện một vết máu.

"Không cần tôi không muốn... không cần!" Hàn Phỉ run rẩy cầu xin tha thứ:

"Cô ấy chỉ là ăn xuân dược, dược hiệu đang phát tác."

"Thuốc giải!" Dao phẫu thuật của Đỗ Vịnh Duy bỗng dưng nữa sâu vào một phần, Hàn Phỉ bị sợ đến chợt té quỵ xuống đất, bị sợ đến tè ra quần.

"Đỗ Thiếu! Anh không phải không biết loại này nào có thuốc giải, chỉ cần lên giường là có thể tốt, không phải vậy.. không phải vậy...."

"Súc sinh, cút! Không cần để cho tao nhìn thấy mày, nếu không mày nhất định mất mạng." Một cước đá văng Hàn Phỉ nhìn hắn cầm lên quần áo chạy đi, Đỗ Vịnh Duy nhanh chóng lau đi dao giải phẩu thu hồi, đi tới bên giường đỡ dậy Tống Mật Nhi

"Này, cô, cô còn tốt đó chứ?"

Tống Mật Nhi trong cơ thể dược lực đã bộc phát, cũng hoàn toàn không tỉnh táo, dựa vào hắn, nàng hình như biết là hắn tới, hắn tới cứu nàng... Giống như tiểu Miêu khóc thút thít rúc vào trong ngực hắn, Tống Mật Nhi run lẩy bẩy

"Cứu tôi, cứu tôi..."

"Không sao, đừng sợ." Đỗ Vịnh Duy tâm tình lúc này ngôn ngữ khó nói ra, tựa như... là thở dài, tâm tình mất mà được lại, nàng không có việc gì là tốt, rõ là... ngu ngốc!

"Cứu tôi, cứu tôi...." Nói xong, tay nhỏ bé của Tống Mật Nhi không tự chủ chậm rãi đưa vào bên trong áo hắn, nàng không biết mình đang làm gì, nàng rất nóng, vô cùng nóng, cần giải tỏa tiềm thức nàng biết nàng an toàn, có thể càn rỡ.

"Cô!" Nhìn trên mặt trên thân nàng nổi lên đỏ ửng, hắn vội vàng ngăn trở nàng không an phận

"Đáng chết, cùng tôi về nhà."

"A, lạnh quá!" Đứng ở trong phòng tắm, hắn mở ra vòi hoa sen nước lạnh trực tiếp tới khiến lạnh lẽo từ bên trên đổ xuống để cho nàng hình như trong nháy mắt tỉnh táo lại, khoanh tay toàn thân ướt dầm run rẩy không ngừng.

Tắt vòi hoa sen, hắn cau mày vuốt tóc ướt của nàng, không tự chủ dịu dàng hỏi:

"Khá hơn chút nào không?"

Tống Mật Nhi một đôi mắt to lúc này mờ mịch sáng bóng, mang theođỏ rực, kinh ngạc không rõ ràng nhìn hắn, tiếp theo chợt dán lên hắn, thật chặt quấn lấy hắn giãy dụa

"Nóng.. tôi nóng quá..."

Muốn chết! Đỗ Vịnh Duy cảm nhận được nhiệt độ của nàng cực nóng truyền đến, trên da lạnh lẽo rất nhanh tiêu tán nàng bị hạ thuốc, căn bản cũng không phải là một chút nước lạnh là có thể giải quyết vấn đề.

"Tôi muốn, tôi muốn..." Tống Mật Nhi bắt đầu bất lực khóc khẽ, ôm hắn không buông tay, nàng không biết muốn cái gì nhưng là bản năng nói cho nàng biết người trước mắt có thể giúp nàng, ngực của nàng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, liền chỗ mắc cỡ hình như cũng không chịu nổi khống chế nóng bỏng, nàng một chút xíu dùng chỗ kín cọ sát vào bắp đùi của hắn.

Đỗ Vịnh Duy cắn chặt răng, hắn lại lần nữa cùng dục vọng bản thân đọ sức, hắn biết rõ thân thể nàng mất hồn thế nào, nàng mỗi một lần cầu hoan cũng làm cho hắn đau khổ cực kỳ, hắn là nên nhịn không thể nữa cùng nàng có qua lại, nhưng cũng chỉ có hắn có thể giúp nàng, hắn căn bản không có lựa chọn.

Tống Mật Nhi không an phận mà đối với hắn đông sờ tây sờ, bắt đầu vội vàng xé rách áo của hắn, chỉ đổ thừa là áo sơ mi của hắn chất lượng quá tốt, nàng hình như thế nào cũng không có cách nào dán lên da thịt hắn chỉ có thể giống như tiểu Miêu khóc.

"Đừng nóng vội." Đỗ Vịnh Duy có chút bật cười, hắn biết nàng khó chịu nhưng khi nhìn đến nàng tính trẻ con như thế lại không nhịn được ý xấu trêu cợt nàng

"Từ từ."

Nàng lại bị hắn chậm rãi động tác mà chọc giận, không thể làm gì khác hơn là lung tung bắt đầu xé rách y phục của mình, nàng rất nóng, nàng đã mau không chịu nổi. 


 "Cái cô gái này." Đỗ Vịnh Duy cười khẽ, mở ra vòi hoa sen để nước ấm, để ngừa sau đêm dài đằng đẵng sẽ làm bọn họ song song cảm bệnh.


Nước ấm áp dần dần trên thân thể nàng thuận dòng mà xuống, hắn bị môi đỏ mọng cùng mị thái của nàng đầu độc, làm cho hắn từ trước đến giờ luôn nắm chắc tự chủ lần nữa bởi vì nàng tất cả gảy lìa.

Hắn chợt ôm eo nhỏ nhắn của nàng, thấp nhiệt mãnh liệt tự cổ từ từ trợt xuống...

"A...." Nàng thoải mái than nhẹ, hình như rốt cuộc tìm được khát vọng đã lâu bị thiếu.

Hắn đụng chạm nước nóng đi theo cùng nhau làm nàng nóng bỏng, nàng vẻ mặt mê loạn, khi hắn an ủi mà khiêu tình không nhịn được nhẹ giọng thở dài, hai tay nhỏ bé không an phận là vuốt ve hông gầy của hắn, cơ bụng cùng phần lưng.

Đỗ Vịnh Duy ngồi xổm xuống, theo nước nóng ngậm nhũ hoa đã sớm đứng thẳng của nàng, một tay xoa 1 bên ngực khác, nhẹ nhàng thở dài hắn không thể không thừa nhận, hắn căn bản không quên được xúc cảm từ nàng, bắt đều từ lần đầu tiên muốn nàng, hắn hình như liền như ma rồi chỉ cần nàng gần sát hắn và hắn sẽ mất khống chế.

Trong miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ giống như chỉ có mượn loại an ủi này, nàng mới có thể làm giảm nhiệt, mới có thể cảm thấy thoải mái.

Nhìn nàng bị dược lực khống chế dáng vẻ kiều mỵ, hắn không nhịn được ác ý đưa ra một con ngón tay dài để cho nàng dùng miệng ngậm, ngón tay dài ở trong miệng nàng chậm rãi khuấy động, cũng làm cho nơi nào đó của hắn bắt đầu khác thường, nàng nhắm lại hai mắt ngâm tay hắn mơ hồ giống như là ngậm kẹo...

"Ưm...." Nghe nàng phát ra tiếng kêu rên, hắn mới chậm rãi rút ra ngón tay, tay trái hắn đem hai tay nàng giơ qua đỉnh đầu, tay phải theo nước nóng phất qua toàn thân của nàng an ủi, đầu lưỡi lần nữa đi tới nơi đầy đặn trên nàng bởi vì hô hấp dồn dập mà trước ngực phập phồng.

"Muốn tôi, muốn tôi..." Bất mãn uốn éo người, nàng giống như khẩn cầu, khi hắn hôn, muốn hắn vuốt ve, trong cơ thể hiện lên một cỗ tình dục hình như càng thêm trống trải khó nhịn.

"Đừng nóng vội." Đỗ Vịnh Duy chỉ trượt hướng nơi tư mật của nàng, ngón tay lấy kỷ xảo cho nàng kích thích, khiến ái dịch thấm ướt nàng, cùng nước nóng cùng nhau vuốt vuốt.

Dược hiệu trong cơ thể thúc giục khoái cảm của nàng như sóng biển, cuốn tới liên tiếp, nàng phát ra tiếng gọi yếu mà hư mềm, rất thoải mái, nàng thật rất thoải mái.

Đang dần dần hình thành sương mù, hắn nháy mắt xông vào giữa hai chân của nàng, để càng thêm trực tiếp chạm đến nơi tư mật của nàng, ngón tay dài nhẹ nhàng câu hoa vá làm cho nàng khó nhịn trong cơ thể lửa dục mau bốc cháy.

"Cho tôi..." Tống Mật Nhi không ngừng giãy dụa vòng eo mảnh khảnh, ánh mắt tràn đầy dục vọng vô thức nhìn chằm chằm vào hắn, thân thiết muốn mời nàng đã không được, trong cơ thể nàng giống như là có ngàn vạn con kiến cắn nuốt, mau cắn nàng.

Hắn chưa còn đủ, nàng vội vàng lục lọi đến dục vọng của hắn, bắt đầu khuấy động.

"Cô..." Đối với nàng vội vàng hắn thiếu chút nữa mất khống chế, khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn chợt nâng cao eo nhỏ của nàng đem dục vọng đã sớm nóng rực đâm vào trong cơ thể nàng.

"A...." Rốt cuộc đến khát vọng cuối rồi, Tống Mật Nhi hét lên một tiếng, trong nháy mắt đạt tới cao triều không dứt, ái dịch của nàng suồng sã cọ nóng rực của hắn mang đến một luồng sóng khoái cảm trí mạng.

Đỗ Vịnh Duy sẽ không bởi vì nàng thỏa mãn cứ như vậy định đoạt, hắn nhấc cao hông của nàng bắt đầu dùng sức rút ra đâm vào để cho lửa dục nàng dần dần dừng lại lần nữa khởi hành, trong cơ thể dược hiệu hình như không có tiêu tán lần nữa tràn ngập giác quan nàng, khoái cảm tựa như dòng điện lẻn tới tứ chi của nàng để cho nàng theo bản năng phối hợp động tác của hắn.

Nàng tiếng vui vẻ yêu kiều hình như vẫn chỉ là kéo ra mở màn khá dài..

Không biết đã trải qua bao nhiêu lần mất hồn Tống Mật Nhi đã vô lực đến muốn bất tỉnh, nàng hai tay chống bồn rửa tay, mông trắng nhếch lên, một cái chân bị nhấc lên cứ như vậy mặc cho nam nhân phía sau ở trong cơ thể nàng ra vào, một lần lại một lần xuyên qua nàng.

Nàng đã chia tay với mộng cảnh không rõ, thực tế xuyên thấu qua sương mù, nàng từ trong mê loạn qua gương nhìn đến bộ dáng của hắn, khi hắn thẳng lưng, gia tốc kéo ra đưa vào thì nàng khống chế không được yêu kiều, ngẩng đầu lên một bộ khác thường... vẻ dâm lãng đáng sợ.

Hắn đang trong cơ thể nàng đụng càng mạnh mẽ liệt, nàng kêu càng lớn tiếng, hắn tiếp theo thăm dò càng sâu nàng khoái cảm lại càng thêm mãnh liệt, vốn là do nàng bị dược hiệu đốt lửa dục hành vi của hắn lại mất khống chế, hắn cuồng mãnh luật động khiến miệng huyệt vốn là co rút nhanh khếch trương hoàn toàn dung nạp hắn, chỉ cần hắn di động liền có thể nghe được tiếng nước chảy mập mờ kèm theo.

Hắn thoả mãn cúi người, đôi tay vòng qua bộ ngực của nàng nắm hai luồng đầy đặn ở bên tai nàng hô hấp

"Nói cho tôi biết, tôi là ai?" Tống Mật Nhi ý thức mê loạn lắc đầu, nàng biết hắn là ai... Nhưng nàng cho tới bây giờ cũng không biết tên của hắn...

Đỗ Vịnh Duy bất mãn lần nữa trừng phạt dùng sức một cái, đưa tới nàng một hồi vô lực yêu kiều

"Cô không biết tôi là ai?"

"A. ..." Tống Mật Nhi nóng đỏ hai gò má, không lực chống đỡ, đứt quãng cãi lại:

"Tên... tôi không biết."

"Đỗ Vịnh Duy là tên của tôi, gọi tôi là Vịnh Duy...."

Nhận lấy sau lưng kích thích cuồng loạn Tống Mật Nhi mau bất tỉnh, Đỗ Vịnh Duy... tên của hắn... Vịnh Duy...

"Vịnh Duy"

"Ngoan." Đỗ Vịnh Duy rất hài lòng cắn vành tai của nàng

"Tên của cô."

"Mật Nhi, Tống Mật Nhi."

Đỗ Vịnh Duy cười yếu ớt, tên rất thích hợp với nàng, hoàn toàn là một cục cưng bé nhỏ, miệng ngon ngọt ngào, hắn hình như hoàn toàn lọt vào khoái cảm thân thể của nàng mang tới, có lẽ...bọn họ có thể giữ vững quan hệ như vậy, hắn không thể rời bỏ thân thể của nàng, nàng hình như trời sinh chính là thích hợp với hắn.

Phóng túng ở trong cơ thể nàng dong ruỗi chạy nước rút, khiến dục vọng ở bên trong không ngừng chạy nước rút, rốt cuộc dùng sức vào chỗ sâu nhất của nàng, kèm theo từng tiếng yêu kiều, kịch liệt đút vào đem chất lỏng nóng bỏng toàn bộ xuất vào trong cơ thể nàng...

"A..." Thình lình xảy ra khiến Tống Mật Nhi lần nữa lấy được cao triều.

Đỗ Vịnh Duy ôm lấy Tống Mật Nhi ngồi vào trong bồn tắm, nàng đã mềm nhũn cả người, trong miệng còn thật nhỏ lẩm bẩm:

"Không cần, tôi không muốn rồi......"

Biết nàng dược hiệu đã không sai lắm biến mất, hắn cũng không có tính toán lại muốn nàng, nhưng khi nhìn nàng đáng yêu như vậy thật sự là nhịn không được trêu chọc, để cho nàng tựa vào trên người của mình, hắn nhỏ giọng nói:

"Đừng quên, là cô chủ động quyến rũ tôi đấy, cho nên lúc nào kết thúc nên do tôi quyết định."

Tống Mật Nhi ngây ngốc không nghe được bất kỳ lời nói nào, nàng mệt chết đi, nàng chỉ biết hiện tại buồn ngủ, nàng chuyển thân nằm ở trên ngực hắn, nói nhỏ:

"Anh dừng loạn, để cho tôi ngủ, mệt quá...mệt quá..." Nói xong, nàng lại thật sự đã ngủ.

Đỗ Vịnh Duy bật cười, tay chạm lên mái tóc dài của nàng cảm thấy nàng thật sự là rất kỳ diệu, nàng rõ ràng là 1 trong những loại nữ nhân hắn ghét nhất, mà từ lần đó nàng quấn lên hắn, là hắn biết nàng không thích hợp với tính cách thích tự do quán của hắn, chỉ là... nàng hình như trong tưởng tượng của hắn không giống nhau.

Có lẽ là bởi vì nàng đầu óc thật không tốt lắm.

Rõ ràng là người sống ở thế giới đơn thuần trong thế giới, cố tình muốn đi mọi nơi tìm nam nhân, cho nên đến tột cùng là đang tìm cái gì, mỹ nam... Đỗ Vịnh Duy nhớ nàng là vẫn gọi hắn như vậy, cho nên thích hắn chỉ là hời hợt?

Cái nhận thức này làm cho hắn lại không quá hài lòng, là tâm tình rất phức tạp, hắn hình như cũng có chút mệt mỏi, có lẽ sáng mai hắn là nên hảo hảo hỏi một chút..

Trời tờ mờ sáng rồi.

Tống Mật Nhi từ trong mộng thức tỉnh, mở mắt ra gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt dọa nàng giật mình, là hắn... vẫn là hắn.

Vỗ ngực một cái, Tống Mật Nhi hình như có chút may mắn, thật may... vẫn là hắn, day day thái dương chuyện tối hôm qua chợt xông về trong đầu, thở dài Hiểu Lê nói không sai nàng chính là ngu ngốc, quả nhiên không có mắt nhìn người còn tưởng rằng cái tên Hàn Phỉ là người tốt, không nghĩ tới lại đối với nàng bỏ thuốc, đáng ghét! Nhưng cuối cùng người cứu nàng lại là hắn.

Nàng còn từng chỉ vào mũi của hắn nói hắn là động vật máu lạnh không có tình cảm, thì ra là tên ngu ngốc kia là nàng mới đúng, người ta cũng không có thấy chết mà không cứu, ngược lại nàng vẫn còn rất tự cho là đúng, được rồi được rồi...xí xóa, coi như lời hắn đối với nàng vũ nhục bỏ qua.

Nhìn hắn nhắm mắt, Tống Mật Nhi lại nhốn nháo, trên thế giới này tại sao có nam nhân đẹp mắt như vậy, nữ nhân không thèm thuồng cũng là không bình thường, lại gần hắn thấy được lông mày hắn, mắt, mũi... cũng tinh xảo đến mữa không thể bắt bẻ, Thượng Đế thật không công bằng.

Vịnh Duy... Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra hai chữ này, hắn là Đỗ Vịnh Duy? Hình như có người nói với nàng đây là tên hắn, là ai nói đây? Nhếch miệng cười trộm chỉ là cuối cùng biết tên mỹ nam rồi, coi như có hữu duyên vô phận, nàng cũng không có gì oán trách.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro