Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dear someone

Hôm nay là ngày nhận điểm thpt. Khi mà em nghe các bạn khoe nhau con điểm vượt cả mong đợi, con số ấy khiến em nghĩ rằng sự cố gắng của mình cũng chẳng kém xa, có khi còn vượt cả những bạn được cho là yếu kém hơn em.
Em háo hức tra điểm với số bao danh trên trang giấy dự thi. Tay em run run tra điểm với niềm tin mãnh liệt rằng điểm số của em đáng mong đợi. Nhưng con số trước mắt em là gì đây? Cái môn mà em mong chờ nhất lại là thứ kéo điểm của em xuống.
Điểm thi không như những gì em nghĩ, tồi tệ hơn cả con điểm em tính bừa lúc mới thi xong.

Hụt hẫng lắm nhỉ, đau lòng lắm nhỉ, sao nhìn mấy đứa cùng lứa hân hoan con điểm mà lòng em nhói đến thế? Em muốn dấu nhoẹm đi số điểm trước mắt, dối lòng là nhập sai số báo danh. Lật đật soát từng con số, thoát link báo điểm chỉ mong là lag, là báo nhầm. Nhưng dù em có nhập lại hàng chục lần, điểm vẫn chẳng nhúc nhích lên chút nào. Với thành tích khá ổn trên lớp, em được bạn bè hỏi thăm số điểm, nhưng làm sao đây, làm sao em dám trưng ra con điểm ấy? Em chẳng muốn rep tin nhắn ai, nhưng thế lại chẳng đáng mặt bạn bè. Điểm ấy đối với chúng nó là cao, là quá ổn, nhưng với em - như là cái gáo lạnh cho hàng tháng vùi đầu vào sách vở. "Mày còn muốn thế nào nữa?", "Điểm thế mà kêu cái quái gì?", "Thế nào mới vừa lòng mày hả?". Những câu nói ấy là những câu em nhận được khi nói ra điểm của em. Lạ thật, sao chúng nó lại áp con điểm của em vào năng lực của chúng nó thế? So với nhiều bạn trên lớp, điểm của em chả là cái quái gì, thậm chí còn thụt lùi so với thi thử, vậy mà lần thi thử nào cũng đinh ninh điểm cao cơ đấy.

Nhưng em ơi, đau buồn và thất vọng liệu có kéo được điểm em lên không? Dù theo em, nó không xứng với những gì em bỏ ra, nhưng đó vẫn là kết quả của sự nỗ lực ấy. Sao không công nhận nó và tin rằng bản thân mình và những giáo viên chấm thi đã rất cố gắng? Thời gian chẳng ngưng lại để cho em đau buồn. Suy nghĩ của em sẽ xoa dịu nỗi đau hoặc làm nó thêm xây xước. Nhưng chẳng ai lại muốn vết nứt lại rách toạc ra, vì thế suy nghĩ tích cực lên đi em. Sự may mắn và niềm vui luôn ẩn náu sâu trong nỗi đau của hiện tại, chỉ là em chưa khám phá ra chúng . Chỉ là em chưa biết cách khơi dậy mầm mống của sự hạnh phúc trong đám bùn lầy sầu khổ đen kịt. Bông hoa sen trước khi nở rộ khoe cái hồng phấn trong trắng vẫn phải ngấm lấy sự dơ dáy của đầm lầy đấy thôi. Cuộc đời chẳng ai là không phải trải qua sự nhớp nhơ của nỗi sầu cảm, cái dính nhớp ấy chỉ tổ kéo ta vào sự hôi hám của mặc cảm sâu hơn. Những cơ hội phía trước đâu bỏ mặc em. Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ lại mở ra. Sự lựa chọn đâu chỉ là duy nhất, em vẫn còn con đường dành riêng cho em. Nỗi thất vọng hôm nay chỉ là nhất thời, rồi nó sẽ trôi dần theo dòng chảy của thời gian. Em ơi đừng bi quan và trách móc bản thân nữa, đứng dậy là tiếp tục chạy đua với chính em của quá khứ. Em phải thấy được sự thay đổi đáng kể của chính em chứ không phải là sự thụt lùi ttong vô vọng. Nhìn mà xem, em đã đi được một quãng trên cuộc hành trình của em đấy thôi, hãy đi tiếp và tìm ra cánh cổng thành công đang chờ đợi em. Sau trận mưa bão là cầu vồng tuyệt đẹp, sau những lần đau đớn và thất vọng là một bài học đáng nhớ. Biết đâu sự thất vọng hôm nay lại là sự thay đổi có chủ đích cho cuộc chạy đua của em. Ngày mai bình minh vẫn sẽ mọc, thời gian vẫn cứ trôi, nỗi thất vọng hôm nay chỉ còn là quá khứ. Và hơn hết, em vẫn phải mỉm cười ở tuổi thanh xuân của em, con đường phía trước còn rất dài. Đừng để nỗi sầu hôm nay là vật cản lớn nhất cho con đường em đang nỗ lực chạy đua. Vì bản thân của ngày mai, hãy quên đi ngày hôm qua và sống vì những điều đáng giá hơn cả. Vì bản thân em xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất, vì nụ cười trên môi em không bị bỏ quên một cách tiếc nuối. Tất cả là vì em trong tương lai, thay đổi vì một "em" trong quá khứ. Trái đất sẽ đẹp hơn biết bao nhiêu khi suy nghĩ và tư tưởng của em cũng ngày càng đẹp hơn. Em cần cho phép em với những trải nghiệm mới, cho phép em được buồn một ngày nhưng phải vui một đời. Hôm nay em có thể khóc thật lớn, có thể là vì em muốn, vì những gì dồn nén trong em hoặc bất cứ lí do nào khác. Nhưng chỉ hôm nay thôi, ngày mai em phải nở rộ như một đóa hoa, tích cực sống tiếp cuộc đời của em. Điểm số suy cho cùng không thể nói lên tất thảy, hãy chứng tỏ chính mình bằng cả cuộc hành trình nỗ lực của em.

Em ơi, em đâu biết ngày mai em sẽ nhận lấy được thứ gì. Sao phải buồn vì thứ được đặt tên là " Quá khứ " ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: