Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

diem ngo chi lu

DIỄM NGỘ CHI LỮ

Quyển 2 - Chương 221: Sắc hương câu toàn (1)

Tác Giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Dịch: Tà Ma Ngoại Đạo

Nguồn: ***************

"Ngọc Như, sao nàng tới đây cũng không nói một tiếng, mau tới đây ngồi

đi" Thanh âm rất nhẹ rất bình tĩnh, mang theo vài phần quan tâm. Nhưng

một câu này, lại khiến Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm trên hai

chân sợ hãi, bỗng nhiên trong đắm đuối giật mình tỉnh giấc, giãy dụa

monh thoát khỏi ma trưởng của Hoa Tinh. Đối với điều này, Hoa Tinh đã

sớm có chuẩn bị, hay tay dùng sức cố ý vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên

người hai nàng, đến khi hai nàng vừa giận vừa thẹn hắn mới chịu buông

tay, nhìn Hoa Ngọc Như đứng cách đó không xa mỉm cười

Hiểu được ý nghĩa trong mắt Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như trừng mắt liếc hắn,

lập tức dời ánh mắt, sắc mặt có chút không được tự nhiên. Mà Chung Văn

Quyên và Kiều Phượng Ngâm hai nàng càng xấu hổ gần chết, còn muốn chạy

giống như hài tử phạm lỗi có chút sợ hãi, sợ rằng Hoa Ngọc Như sẽ trách

cứ, mà không đi thì lại rất khó có thể đối mặt, thực sự là hai bên đều

khó. Trong lúc nhất thời, ta nữ thờ ơ không nói gì, bầu không khí có

chút áp lực.

Thấy thế, Hoa Tinh cười đắc ý, mở miệng nói: "Vân hà như hỏa đóa đóa

liên, kiều nhan tự ngọc đào hồng hiện, tá vấn tây tường hoa kỷ hứa,

bách hoa tề khai cạnh kiêu diễm. Thực sự đúng là, trong Bách Hoa Môn

trăm hoa tươi đẹp, người vô phúc không được thấy, thương cho quần hùng

võ lâm theo đuổi, chỉ có Hoa Tinh ta một mình hưởng thụ trước tiên".

Nhìn Hoa Tinh cuồng vọng đắc ý, Hoa Ngọc Như khẽ hừ một tiếng, quát một

tiếng: "Cười cái gì mà cười, có cái gì đáng cười, chàng ngoại trừ mặt

dày và vô lại ra, còn có cái gì để khoe khoang đây? Không cho cười, có

nghe thấy không".

Cười tà dị, Hoa Tinh dừng tiếng cười, ánh mắt nhìn thẳng bức hai mắt

Hoa Ngọc Như, khẽ hỏi, trừ những thứ này ra, lẽ nào không còn gì có thể

nói? Theo ta biết, Bách Hoa Môn từ lúc thành lập tới nay, nòng cốt chủ

yếu ở đây đối ngoại đều lạnh lùng, chưa bao giờ cho nam nhân vẻ hòa

nhã, cho đến khi ta đến, hiện tượng này dường như đã thay đổi rất

nhiều, có đáng nhắc tới không?"

Trừng mắt với hắn, Hoa Ngọc Như hừ nói: "Đó là bởi vì chàng vô sỉ, không tính".

Hoa Tinh lại không thèm để ý, nói tiếp: "Được, không tính thì không

tính, chúng ta nói chuyện khác. Nghe nói hiện này võ lâm đến Bách Hoa

Môn cầu hôn nhiều không đếm xuể, từ trước cho đến bây giờ chưa có ai

thực hiện được, không biết ta có được tính là đã thực hiện được nguyện

vọng không?"

Biến sắc, Chung Văn Quyên cùng Kiều Phượng Ngâm đều cả kinh, Hoa Tinh

hiện tại nói tới vấn đề này, không phải là đang đặt câu hỏi sao?

Quả nhiên, Hoa Ngọc Như nghe xong nổi giận đùng đùng quát nói: "Chàng

cũng như bọn họ, chúng ta cũng không có bất cứ hứa hẹn nào cho chàng,

chàng tối đa so với bọn họ da mặt chỉ dày hơn một chút".

Vẫn không thèm để ý, Hoa Tinh lẩm bẩm: "Nói như vậy, thật có chút thất

bại. Chỉ là vì sao ta nghe thấy võ lâm đồn đại, nói Bách Hoa Môn đã trở

thành hậu cung của Phượng Hoàng đặc sứ? Chẳng lẽ có người bịa đặt sinh

sự?"

Hoa Ngọc Như sửng sốt, lập tức phát hiện trong mắt Hoa Tinh có chút

cười cợt, biết hắn cố ý nói như vậy, không nhịn được cả giận nói:

"Chàng độc, chàng lợi hại, chàng đắc ý, đúng không? Cái gì chàng cũng

chiếm thế thượng phong, chưa bao giờ thất bại, ta nói không lại ngươi,

ta lẩn trốn, được chưa?" Dứt lời xoay người, kích động đến mức cả cơ

thể run lên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Thấy thế, Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm đều mở miệng muốn gọi

nàng, đáng tiếc một chút tác dụng cũng không có. Như vậy, hai nàng đều

quay lại nhìn Hoa Tinh, trên mặt lộ vẻ giận dữ, trách hắn không nên làm

như thế. Còn Hoa Tinh đâu? Hắn chỉ cười thần bí, thân thể chớp lên xuất

hiện trước người Hoa Ngọc Như, vừa lúc đón nhận sự giận dữ của nàng,

một tay ôm lấy.

"Buông tay, mau buông tay, không phải ta..." Nhìn thấy hắn, Hoa Ngọc

Như có vẻ cực kỳ tức giận. Hoa Tinh tự nhiên cũng không buông tay, trái

lại nhìn nàng mỉm cười, thấp giọng nói: "Tức giận cũng không tốt, thứ

nhất sẽ mau già, thứ hai lại tự làm tổn thương chính mình, rất nhiều

điểm không tốt. Ta vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút, nàng sao

lại kích động như vậy, lẽ nào nàng thực sự rất quan tâm?"

"Quan tâm cái đầu chàng, mau buông ra, ta đếm đến ba, nếu chàng không

buông tay thì đừng trách ta không khách khí" Không để ý tới điều Hoa

Tinh nói, Hoa Ngọc Như lúc này dường như thật sự nổi giận. Mà Hoa Tinh

lại định liệu từ trước, tiếp tục nói: "Nếu không thèm để ý, vậy vì sao

lại tức giận? Như vậy đi, cứ tính là vừa rồi ta nói sai, để bảy tỏ sự

áy náy của ta, ta quyết định hôn nàng một cái để bồi thường, nàng thấy

sao?"

Nhìn bộ mặt bức bách của Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như vội la lên: "Bỏ đi, nếu

chàng dám như vậy, ta... ta... tuyệt không để ý tới chàng, mau..." Đứng

cách mặt nàng một tấc, Hoa Tinh cười nói: "Đừng kích động, nàng kích

động sẽ quên rất nhiều chuyện, ví dụ như nói chuyện tiếng sẽ rất lớn,

như vậy sẽ khiến nhiều người chú ý. Khi đó người ta thấy chúng ta có bộ

dạng như vậy, nàng cho rằng trong chốn võ lâm sẽ nói như thế nào?"

Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ bừng, giọng điệu không cam lòng nói: "Chàng uy hiếp ta?"

Hoa Tinh cười xấu xa nói: "Ta sao lại uy hiếp nàng, ta chỉ nhắc nhở nàng mà thôi, Ngọc Như xinh đẹp của ta".

Dứt lời không đợi nàng mở miệng, thừa lúc nàng không có phản ứng nhiều

như trước, hôn lên đôi môi của nàng, lấp đi tiếng chửi và tiếng mắng.

Cảm giác có chút giống như cưỡng gian, bởi vì Hoa Ngọc Như giãy dụa rất

kích liệt, nhưng Hoa Tinh là tay tình trường già đời, một bên vẫn nhiệt

tình hôn nàng, một bên hai tay cùng hoạt động, tại mẫn cảm trên eo nàng

nhẹ nhàng chạm một cái, nhất thời cơ thể Hoa Ngọc Như run lên, rất

nhanh trở nên yếu đuối, trái lại tựa ở trong lòng Hoa Tinh. Không tha

môi lưỡi, Hoa Tinh thấy nàng mở mắt, nhịn không được cười nói: "Đừng

nhìn ta như vậy, nàng bây giờ hẳn là đang muốn, hai người các nàng đứng

nhìn ta làm gì".

Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm cả kinh, cùng lên tiếng nói: "Không có, chúng ta không thấy cái gì cả".

Hoa Tinh hỏi ngược lại: "Phải, nếu không nhìn thấy cái gì, vì sao ta

hỏi các nàng lại có biểu hiện háo sắc như vậy, chẳng lẽ nói một đằng

nghĩ một nẻo thành ra hoảng sợ phải không".

Không đợi hai nàng mở miệng, Hoa Ngọc Như đẩy Hoa Tinh ra, sau khi căn

tức nhìn hắn, nói tránh: "Ta tới là nói cho các người, đợi đến bữa ăn

thì gọi bọn mấy người Mai Hương tới" Nói xong thân ảnh nhoáng lên, vội

vã rời đi.

Chung Văn Quyên gọi nhỏ một tiếng môn chủ, thấy cũng vô ích, không khỏi

u oán trừng mắt nhìn Hoa Tinh, đuổi theo. Kiều Phượng Ngâm đôi môi khẽ

nhích, dường như muốn nói gì, đáng tiếc cuối cùng chỉ thở dài, nhìn Hoa

Tinh nói: "Tính cách của môn chủ ngoài mềm trong cứng, chàng lúc đầu

nên nhường nàng".

Hoa Tinh cười nói: "Ta biết, nhưng luôn nhường nàng cũng không phải là

chuyện tốt, ta không muốn ở chỗ này lâu nữa. Để sớm hoàn thành tâm

nguyện, ta đổi lại nghĩ ra một phương pháp, có thể sẽ hữu dụng. Tựa như

vừa rồi, thực ra ta có thể mở miệng, có thể tất cả sẽ không xảy ra, chỉ

là tại sao ta phải mở miệng chứ?"

Cười thần bí, Hoa Tinh đem vấn đề này để lại cho Kiều Phượng Ngâm, quay

người về chỗ ở. Nhìn thân ảnhHoa Tinh đi xa, Kiều Phượng Ngâm khẽ thở

dài: "Gặp gỡ hắn, liền nhất định không có nữ nhân có thể đào thoát, có

lẽ đây là cái gọi là ma tinh đi. Chính là hắn vì cái gì luôn biến hóa,

luôn làm cho người ta nhìn không thấu. Đến tột cùng bản tính của hắn là

cái gì, ôn nhu thiện lương, bá đạo cuồng vọng, âm hiểm tà mị, đều có đủ

cả?"

Trở lại trong viện, Hoa Tinh gặp chúng nữ đứng thành một đám, không

biết đang đùa cái gì. Mà Ám Nhu thủy chung là sinh động nhất, lúc này,

nàng tựa như Thống soái, các trò chơi kỳ lạ cổ quái đều xuất từ nàng.

Mà chúng nữ hoặc là làm theo nàng, hoặc là nghe lời, làm cho người ta

có một loại cảm giác nàng chính là thủ lĩnh. Trên nóc nhà, đám người Tử

Ngọc Hoa, Dạ Phong, Đao Kiếm nằm ngồi không đồng nhất, ngẫu nhiên nói

hai câu, càng nhiều thời điểm là nhìn chúng nữ giải trí.

Thấy Hoa Tinh trở về, Nguyệt Vô Ảnh, Lãnh Như Thủy, Lý Thải Tú, Lạc Hà

tiên tử nhanh chóng từ trong trò chơi tỉnh táo lại, yên lặng lui tới

một bên, mà Mai Hương, Ám Nhu, Thu Nguyệt, tỷ muội Diệp Tinh, Trần Lan

vẫn chơi cao hứng như cũ, chỉ có Ttrương Tuyết thủy chung vẫn đứng yên

một bên, ánh mắt kỳ dị nhìn mọi người, thỉnh thoảng lưu ý tình huống

của Thu Nguyệt.

Nhận thấy được tình hình không thích hợp, Ám Nhu nhìn chung quanh, rốt

cục hiểu được nguyên nhân. Nhìn xem sắc trời, Ám Nhu nhíu mày nói:

"Trời còn sớm, chàng sao lại trở lại nhanh như vậy, có phải mỹ nữ Tế

Nam quá ít hay không, giữ không được chàng?"

Hoa Tinh hắc hắc cười nói: "Như thế nào không nói thẳng nơi này mỹ nữ nhiều lắm, câu đắc hồn ta nên không nỡ rời đi lâu".

Mở ra hai tay, Hoa Tinh lôi kéo Mai Hương cùng Thu Nguyệt, ôn nhu vì

các nàng lau đi mồ hôi, lập tức quay đầu nhìn mọi người, lại cười nói:

"Làm sao vậy, đều nhìn ta, có phải trách ta nặng bên này nhẹ bên kia

hay không? Nếu không như vậy đi, mỗi người một lần, một người một cái

ôm, thế nào?"Chúng nữ sắc mặt đỏ lên, đều lui tới một bên, ánh mắt

tránh hắn.

Ám Nhu thấy thế khiêu khích nói: "Hoa Tinh chết tiệt, Hoa Tinh thối,

chúng ta đang chơi, chính là chàng tới phá rối, thật sự là đại sắc

lang, đại phôi đản, đại... a..."còn chưa nói hoàn, Hoa Tinh liền dời thân

tới, tối ôm của nàng vòng eo, không có hảo ý tới gần của nàng khuôn mặt

nhỏ nhắn, nhìn hai mắt của nàng hỏi: "Lớn tiếng một chút, ta nghe thấy

nhưng mọi người không rõ lắm, làm cho bọn họ đều biết, nàng sao lại ca

ngợi ta, được không, Nhu nhi".

Ám Nhu ánh mắt kinh hoảng, ngữ khí lập tức biến đổi, lấy lòng nói:

"Chuyện tán dương này, đương nhiên không cần lớn tiếng trương, bằng

không rơi vào trong chốn võ lâm, người ta còn không đều nói cố ý thổi

phồng. Tuy rằng chàng hào không thèm để ý tới, võ công lại cao, thấy

việc nghĩa hăng hái làm, nhưng vì không cho người ta hiểu lầm, chúng ta

vẫn lặng lẽ nói tốt thì hơn, chàng nói đúng không?"

Hoa Tinh khẽ cau mày, có chút do dự nói: "Nàng đã nói như vậy, ta muốn

là cho nàng lớn tiếng nói ra, vậy có vẻ mèo khen mèo dài đuôi , đích

xác không thế nào tốt được" Nghe thế, Ám Nhu nhẹ nhàng thở ra, mà bốn

phía mọi người cũng đều là sắc mặt sửng sốt, chẳng qua đã có mấy người

nhịn không được lộ ra vẻ mỉm cười. Nhưng mà ngay tại mọi người nghĩ đến

lúc chấm dứt, Hoa Tinh đột nhiên lại nói: "Chẳng qua, lời ca ngợi ai

cũng đều thích nghe, không bằng chúng ta quay về trong phòng từ từ nói,

chỉ có hai chúng ta, như vậy sẽ không sợ người khác nghe thấy, cũng

không có người khác nói lung tung, nàng xem như vậy tốt không?"

Ám Nhu biến sắc, nhất thời hiểu được Hoa Tinh là cố ý cùng nàng giả bộ,

mà bốn phía mọi người đã sớm cười ra tiếng, đều bị vẻ mặt cùng lời nói

của Hoa Tinh chọc cười . Thở phì phì căm tức Hoa Tinh, Ám Nhu hừ nói:

"Chàng cho kỹ, chuyện hôm nay ta sẽ không cứ như vậy mà quên đi".

Hoa Tinh cười nói: "Tốt lắm, chuyện ban ngày, chúng ta buổi tối từ từ tính".

Nói xong đối mọi người lộ ra một nụ cười ái muội. Đẩy ra Hoa Tinh, Ám

Nhu lôi kéo Mai Hương cùng Thu Nguyệt, đối với Hoa Tinh làm mặt quỷ,

nhanh như chớp chạy về phòng đi. Hoa Tinh vốn định gọi các nàng, chẳng

qua nghĩ lại cũng bỏ đi.

Hô với mọi người, Hoa Tinh cười nói: "Hôm nay cho mọi người một bất

ngờ, tin tưởng đến lúc đó tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ trong lòng".

Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, đoán không ra bất ngờ của hắn là

cái gì. Một lát, Lãnh Như Thủy hỏi: "Bất ngờ? Sẽ không là chàng lại

muốn đến chỗ nào chơi, cảm thấy chọc Ám Nhu rất đơn giản , lại muốn

chọc chúng ta chứ?"

Thấy mọi người đều cảnh giác nhìn mình, Hoa Tinh cười khổ nói: "Như thế

nào, ta đi ra ngoài nửa ngày trở về đã thành người như vậy sao?"

Lãnh Như Thủy hừ khẽ nói: "Không phải nửa ngày đơn giản như vậy, chàng vẫn là người như vậy, mọi người nói đúng không?"

"Phải!" Trăm miệng một lời, ở đây ngoại trừ Trần Lan, Tử Ngọc Hoa,

những người khác đều nhất trí đồng ý, làm cho Hoa Tinh hắc hắc cười tà,

vẻ mặt không có ý tốt.

Kéo Trần Lan qua, Hoa Tinh cười tà nói: "May mà có Tiểu Tuyết đứng ở

bên ta, bằng không ta liền thật sự thành người xấu trong miệng các

nàng, hắc hắc, cũng xem như là người theo ta lâu nhất".

Trần Lan cười cười, ánh mắt vụng trộm liếc nhìn mọi người một cái, thấp

giọng nói: "Công tử, thật ra ta không dám nói, bằng không ta cũng..." Hoa

Tinh ngẩn ngơ, những người khác cười ra tiếng, trong lúc nhất thời

trong viện tràn ngập cười vui.

Ánh mắt chuyến sang trên người Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh hỏi: "Nàng đừng

ngượng mà không nói, hay là cố ý không nói để cho ta thể diện?"

Tử Ngọc Hoa cười nói: "Nếu là vui đùa, đương nhiên là có nhân làm mặt

đen, có người làm mặt trắng . Bọn họ đều làm mặt đen, ta không làm mặt

trắng thì nói như thế nào? Phải không, đại ca?"

Hoa Tinh không thèm để ý cười cười, lẩm bẩm: "Xem ra ta phải hảo hảo

chỉnh đốn một chút kỷ luật, đêm nay lại đang vội, thực là nam nhân số

khổ mà".

Khi nói chuyện ánh mắt đảo qua chúng nữ, ý tà mị làm cho chúng nữ trong

lòng chấn động, tựa như có loại cảm giác bị ác ma coi trọng, rất không

thoải mái.

Trầm mặc một hồi, Tử Ngọc Hoa phá vỡ áp lực trong không khí, cười nói:

"Tốt lắm, chơi cũng cho vui thôi , đại ca không phải nói có cái gì ngạc

nhiên sao, vậy mau nói cho mọi người đi, bằng không sẽ có người nhịn

không được phải chạy đi xem đó".

Lời này vừa ra, trừ Hoa Tinh hiểu được ra, những người khác đều là sửng

sốt, một hồi lâu mới quay đầu nhìn phía sau, thấy Ám Nhu đang ở cửa

phòng.

Ngồi ở phía trên, Hoa Tinh bảo Trần Lan đem Ám Nhu tam nữ kêu lại, đợi

mọi người ngồi xuống mới nói: "Thật ra lời nói mới rồi cũng không có ý

vui đùa, ta hôm nay đích xác dẫn theo một người trở về, mà ngạc nhiên

chính là trên người của người này, về phần đến tột cùng là ngạc nhiên

gì, mọi người chỉ cần đi theo ta, rất nhanh sẽ biết".

DIỄM NGỘ CHI LỮ

Quyển 2 - Chương 222: Sắc hương câu toàn (2)

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, hắn nếu đã dẫn theo người trở

về, vì sao lại không thấy? Nhịn không được càng hiếu kỳ, Ám Nhu truy

hỏi: "Hoa Tinh, người chàng dẫn về đâu, sao lại không thấy, không phải

là chàng ở ngoài khi dễ nữ nhân, lại mang về cho bọn ta thu nhận chứ?"

Tất cả mọi người đều nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt đều là một bộ hiểu rõ, giống

như hắn là một người như vậy.

Tuy da mặt cực dày, nhưng lại bị Ám Nhu châm chọc cũng khiến cho Hoa

Tinh có chút lúng túng, nhịn không được trừng mắt với nàng, hừ nói:

"Đêm này sẽ thu thập nàng, đến lúc đó nàng sẽ biết những lời này sẽ làm

nàng hối hận rất lâu".

Dời ánh mắt, Hoa Tinh nói: "Thời gian cũng gần tới rồi, mọi người theo

ta nào, tới Bách Hoa Môn ăn cơm trước, rồi sẽ nói chuyện này".

"Ăn cơm? Lúc này là lúc nào, vì sao lại ăn cơm sớm như vậy, sẽ không có

chuyện gì lừa chúng ta đấy chứ? Nếu như là để lấy lòng chúng ta, tùy

tiện mời chúng ta ăn một bữa tại nơi chính miệng đã hứa, như vậy người

mới không làm mọi người thất vọng".

Lời này, vẫn là lời từ miệng Ám Nhu, bởi vì ngoại trừ này, không có ái

dám nói với Hoa Tinh như thế. Không để ý tới lời của nàng. Hoa Tinh

nói: "Muốn được ăn miễn phí thì theo ta, không muốn ăn thì đừng đi là

được rồi" Nói xong đi trước, khéo tay Thu Nguyệt, rồi lại kéo Nguyệt Vô

Ảnh.

Đi phía sau Hoa Tinh, Ám Nhu nói thầm: "Có gì đặc biệt hơn người, không

phải là cho ăn cơm sao, ta cũng không phải là không muốn ăn, nói chúng

ta gần giống Cái Bang xin cơm cũng không khác lắm, hình như không ăn

cơm sẽ chết đói, hiếm có!" Bên cạnh, Trần Lan kéo ống tay áo của nàng,

dùng ánh mắt nói với nàng, khuyên nàng không nên đối nghịch với Hoa

Tinh. Ám Nhu cong môi không cam lòng, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của

Trần Lan, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Đi tới nơi thiết yến của Bách Hoa Môn, Hoa Ngọc Như, Chung Văn Quyên,

Khiều Phượng Ngâm, Dương Anh bốn người đã trờ từ lâu. Hoa Tinh bảo mọi

người vào chỗ, mình lại cùng Tử Ngọc Hoa, Nguyệt Vô Ảnh, Thu Nguyệt,

Mai Hương, Diệp Tinh tỷ muội cùng Hoa Ngọc Như ngồi một bàn, người còn

lại không chia được một bàn, đành hợp hai cái bàn lại ngồi xuống.

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Hoa Ngọc Như bắt đầu lệnh cho người

mang đồ ăn lên. Như thế chỉ thấy Bách Hoa Yêu đệ tử đi ra đi vào, hương

thơm của đồ ăn tỏa khắp bốn phía được đưa tới đặt lên từng bàn. Mà

trong lòng Hoa Tinh biết ảo diệu trong đó, cũng không nói gì, thức ăn

vừa được đưa tới là bắt đầu động thủ, vì vậy dẫn tới ánh mắt kinh ngạc

của không ít người, nhưng sau khi ăn một lát, lời ngay ý thẳng từ trong

miệng chúng nữ truyền ra, tất cả mọi người bị những mỹ vị ngon miệng

này hấp dẫn.

Cẩn thận thưởng thức mấy món ăn nhỏ, Hoa Ngọc Như nhìn Hoa Tinh, xúc

động nói: "Có thể chàng là người thực sự may mắn, món ngon như vậy

chàng cũng gặp được" Lời này những người khác đều không giải thích

được, mà Hoa Tinh lại cười nói: "Hắc hắc, số đỏ mà thôi, giống như gặp

các nàng, không phải sao? Được rồi, còn bao nhiêu món?"

<br>

Hoa Ngọc Như nhìn hắn, hỏi: "Chàng muốn cho nàng đền ăn cùng?" Hoa Tinh

không dứt khoát cười nói: "Nàng cho là vậy?" Hoa Ngọc Như không đáp,

nói tránh đi: "Chắc là nhanh, còn sáu bảy món nữa là xong, đến lúc đó

chàng có thể tự thân xuất mã, đi mời người ta tới".

Bên này, mấy người Ám Nhu không biết võ công lúc này đang đại chiến

quần hùng, một đôi đũa phi tốc huy động, hoàn toàn là cướp đoạt. Đối

với điều này, nam tử đang ngồi cùng bàn trái lại lúng túng tránh nàng,

nhưng mấy nữ nhân ngược lại dường như bởi vì cùng nhà với Hoa Tinh, đều

lớn mật hơn, bàn về nghiêm túc cũng không có chút nào, chỉ thấy ba lần

hạ năm gắp hai, thức ăn trên bàn đã bị cướp sạch.

Bữa tiếc này giằng co không tới nửa nén hương, mọi người đang ngồi

chuyển ánh mắt qua bàn của Hoa Tinh, bởi vì nơi nào cũng mười người một

bàn, mà bên này lại có mấy người. Xa xa thấy Bách Hoa Môn đệ tử lại bắt

đầu mang thức ăn lên, Ám Nhu lớn tiếng nói: "Bên này, bên này, toàn bộ

mang lại đây, bọn họ bên kia chưa cần" Nghe vậy, mọi người đều không

nói gì, chỉ cười thầm và mang theo vài phần chờ đợi, mà Hoa Tinh lại

cười nói: "Thế nào, việc này có ngạc nhiên không?"

Mọi người sửng sốt, đây là sự ngạc nhiên sao, thật là ngoài ý muốn.

Dương Anh thấy thế, phát hiện thì ra mọi người cũng không biết, nhịn

không được mở miệng nói: "Thực ra lúc này..."

Vừa nói ra, Hoa Tinh đã ngăn lại: "Đúng nóng lòng, hiện tại đang ăn

không phải lúc nói chuyện, các ngươi nếu dám nói, đến lúc đó hắc

hắc..." Cũng không nói gì nữa, nhưng ý tứ đếu có thể hiểu được. Dương

Anh liếc mắt nhìn Hoa Tinh, cười khổ với mọi người một tiếng rồi không

nói nữa, mà Ám Nhu lại truy vấn hỏi: "Đừng sợ hắn, chúng ta đỡ lưng cho

ngươi, có gì thì chúng ta chịu trách nhiệm".

Dương Anh lắc đầu nói: "Hoa Tinh là ai chúng ta đều biết, ngươi gánh

cũng không chịu nổi. Ở đây người dám chọc vào hắn, chúng ta lại không

dám chọc vào hắn, hay là chờ thêm một chút, tin rằng lập tức sẽ biết,

hơn nữa ngươi nếu muốn sau này có thể ăn đồ ăn ngon như vậy, như vậy ta

khuyên người, tốt nhất là đừng tranh cãi nữa, không thì sau này lại

không được ăn" Ám Nhu cả kinh, hơi có chút không tin, nhưng lại bị Trần

Lan cản lại.

Yên lặng ăn một lúc, Hoa Tinh thấy thức ăn trên cơ bản đều gần hết,

nhịn không được đứng dậy cười nói: "Thời gian cũng gần tới rồi, tuy

rằng còn có chút không muốn, nhưng để sau này có thể thuận lợi ăn thêm

những giai hào mỹ vị như vậy, ta còn phải tự mình đi một chuyến".

Rời bàn, Hoa Tinh đột nhiên lại nói: " Đừng ăn quá nhanh, tuy rằng biểu

hiện của các nàng là một loại khẳng định cho đầu bếp, nhưng nếu như đều

cướp sạch, người khác còn được ăn cái gì đây? Hắc hắc, muốn hỏi gì?

Đừng nóng vội, lập tức sẽ biết" Dứt lời bóng người nhoáng lên, lập tức

mất dạng.

Thấy Hoa Tinh rời đi, Ám Nhu vội vã kéo tay áo Dương Anh, thấp giọng

nói: "Dương tỷ tỷ, bây giờ sắc lang không có ở đây, các ngươi mau nói

cho ta biết, cuối cùng đây là chuyện gì?" Dương Anh nhìn nàng một cái,

lại nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của những người ngồi cùng bàn, không nhịn được

lắc đầu nói: "Các ngươi nghĩ xem với võ công của Hoa Tinh, chúng ta nói

ở đây hắn có thể nghe thấy không?" Mọi người ngoại trừ Ám Nhu đều sửng

sốt, võ công của Hoa Tinh đúng là sâu xa khó lường, ai cũng không nói

chính xác được, thật là không nắm chắc được.

Thấy mọi người có vẻ hơi sợ, Ám Nhu hừ nói: "Có cái gì phải sợ, các

ngươi nhiều người như vậy mà phải sợ một tên sắc lang sao, thực sự nói

ra khiến người khác chê cười, các ngươi nói như thế nào cũng là những

nhân vật có máu mặt trong võ lâm, thế nào lại chịu uất ức như vậy?"

Người ngồi cùng bàn kỳ quái nhìn nàng, đều tự thấy xấu hổ, sắc lang Hoa

Tinh này không có ai có thể đối phó, thậm chí nói thẳng ra, cho tới bây

giờ vẫn chưa có ai có thể đối phó.

Trần Lan kéo Ám Nhu, khuyên nhủ: "Quên đi, Hoa Tinh mà dễ đối phó đã

không làm cho người trong thiên hạ đau đầu, ngươi tốt nhất là bớt tranh

cãi đi, không thì đêm nay sợ rằng không ai có thể giúp ngươi, ngay cả

Nguyệt cô nương chỉ sợ cũng không có cách nào. Điều này ngươi phải nhớ

cho kỹ, không thì đến lúc đó đừng hối hận" .

Ám Nhu nhãn châu chuyển động, hừ nhẹ nói: "Ta mới không sợ hắn đó.

Nhưng để không làm khó Dương tỷ tỷ, lần này bỏ qua, nếu có lần sau, hừ,

xem ta sợ hắn mới là lạ" Khẩu khí mọi người đều giãn ra, Hoa Tinh khó

đối phó, Ám Nhu này cũng không dễ chọc, thực sự là đụng phải một khối

lợi hại.

Đi vào phòng bếp, Hoa Tinh thấy Bạch Phượng đang cởi tạp dề thu dọn rửa

tay, những giọt hồ môi tinh tế đọng trên trán, gó má đỏ ửng lên khiến

người ta yêu thương vô cùng. Vô thanh vô tức đến phía sau nàng, Hoa

Tinh ra hiệu cho Bách Hoa Môn đệ tử ở bên cạnh không được mở miệng,

dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Bạch

Phượng đầu tiên cả kinh, sau đó liền sủng sốt, quay đầu lại có chút xấu

hổ nhìn Hoa Tinh, trong mắt hiện lên vài phần vui sướng.

Tao nhã cười, Hoa Tinh nói: "Có mệt không, hảo hảo nghỉ ngơi một chút,

ta còn chờ nàng cùng thưởng thức mỹ vị hôm nay nàng làm ra".

Bạch Phượng ngượng ngùng nhìn sang bên, nhưng phát hiện Bách Hoa Môn đệ

tử đã biết điều rời khỏi, toàn bộ phòng bếp chỉ còn lại mình và Hoa

Tinh. Nhìn hắn một cái, Bạch Phượng vội vã rời mắt, thấp giọng nói:

"Cảm ơn, ta khỏe lắm, Hoa tỷ tỷ các nàng ăn thế nào, có được không?"

Hoa Tinh mỉm cười đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng, một cỗ một cỗ chân khí

thanh lương bình ổn được đưa vào trong cơ thể nàng, mang đến cho nàng

sự thoải mái trong mùa hè oi bức, "Tất cả mọi người đều khen ngợi nàng,

nói tay nghề của nàng quá tuyệt vời, cũng muốn bảo ta tự mình tới đây

đưa nàng ra ngoài, mọi người cùng nhau ăn".

Bạch Phượng sắc mặt ửng đỏ, nhận thấy còn chưa tới một ngày, sự ân cần

của Hoa Tinh khiến cho nàng vui vẻ, và cũng ngượng ngùng càng nhiều.

Nhẹ nhàng đẩy Hoa Tinh ra, Bạch Phượng thấp giọng nói: "Nếu như vậy,

như vậy chúng ta đi ngoài đó đi, đừng để mọi người phải chờ, đến lúc đó

sẽ không tốt" Nói xong bước nhanh đi, thấy Hoa Tinh nhịn không được

khóe miệng hiện lên một tia cười đắc ý, tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Lách mình sóng vai đi cùng Bạch Phượng, trong khoảnh khắc từ phòng bếp

bước ra viện tử, Hoa Tinh nhận thấy rõ ràng ánh mắt mọi người đều tập

trung trên người Bạch Phượng, hơn nữa những người không biết chuyện này

sắc mặt kinh biến, hiển nhiên sự xuất hiện của Bạch Phượng khiến cho

mọi người một sự kinh ngạc rất lớn. Mà Bạch Phượng cũng kinh ngạc như

vậy, lúc nàng nhìn thấy Hoa Ngọc Như nghĩ rằng nàng rất đẹp, nhưng lúc

này gặp Nguyệt Vô Ảnh, Lãnh Như Thủy, Thu Nguyệt chúng nữ không chỗ nào

không phải là võ lâm mỹ nữ hiếm thấy, những người này tập trung tại một

nơi, có thể không khiến nàng kinh ngạc hay sao?

Trong trầm lặng Hoa Tinh phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói: "Bây giờ ta

giới thiệu với mọi người một chút, những món ngon mọi người đang ăn ở

đây hôm nay, đều do vị Bạch Phượng cô nương ở bên cạnh ta tự tay làm.

Có thể mọi người sẽ không tin, nhưng đây là chuyện cực kỳ chính xác, có

Ngọc Như và Bách Hoa Môn đệ tử có thể làm chứng. Về phần những người

này, đều là bằng hữu của Hoa Tinh ta, Bạch Phượng nàng sau này cứ từ từ

mà nhận biết. Bây giờ, chúng ta ăn trước đã nhé" Nói xong không để mọi

người có cơ hội truy vấn, kéo Bạch Phượng đang ngại ngùng đi tới bên

cạnh bàn.

Mai Hương nhìn Bạch Phượng vài lần, chủ động đứng dậy nói: "Đến đây,

ngồii đây, muội mệt mỏi làm một bàn tiệc lớn như vậy cũng cần hảo hảo

nghỉ ngơi một chút, ta là Mai Hương, hoan nghênh muội tham gia đội ngũ

của chúng ta".

Bạch Phượng cũng không hiểu hiểu lời gợi ý của Mai Hương, chỉ lễ phép nói: "Cảm ơn tỷ tỷ, Bạch Phượng vô cùng cảm kích".

Mai Hương kéo tay nàng, cố ý nhìn thoáng qua Hoa Tinh, cười nói: "Không

cần cảm ơn ta, muội phải cám ơn chính là ông trời, chứ không phải là ai

cả".

Bạch Phượng sửng sốt, nàng khó hiểu nhìn Hoa Tinh, muốn hỏi lại bị Hoa

Tinh cản lại, "Được rồi, trước tiên ăn một chút gì rồi hãy nói, có cái

gì không hiểu sau này hỏi cũng chưa muộn".

Như vậy, Bạch Phượng ngồi bên cạnh Hoa Tinh, cùng ăn với mấy người cùng

bàn. Lúc đó, chúng nữ ngồi cùng bàn đều ca ngợi tay nghề nàng ca siêu,

bên cạnh đó hai nam tử Tử Ngọc Hoa và Hoa Tinh lại mỉm cười không nói

gì, hiểu được sự thích thích thú của các nàng trong lúc đó.

Bên bàn khác, Ám Nhu thấp giọng mắng: "Hoa Tinh đáng ghét, thật là tính

xấu không đổi, đi tới chỗ nào cũng đều có mỹ nữ chiếu cố, thực sư làm

người ta tức chết".

Trần Lan nghe vậy cười nói: "Nếu không như vậy, ta cho ngươi một chủ ý,

nói không chửng sẽ có thể dùng. Thế nào, muốn nghe không?"

Ám Nhu hoài nghi nhìn nàng nói: "Thật sao, có ích không?"Trần Lan cười

nói: "Cái này phải xem ngươi có ý định hay không. Chỉ cần có ý định,ta

nghĩ nhất định sẽ có ích".

Ám Nhu con ngươi xoay chuyển, gật đầu nói: "Được, ngươi mau nói cho ta biết, cuối cùng là phương pháp gì".

Trần Lan liếc mặt nhìn mọi người cùng bàn, khẽ cười nói: "Biện pháp rất

đơn giản, ngươi đem mặt nạ gỡ xuống, lộ ra bộ mặt thật, đến lúc đó mỹ

mạo của ngươi không kém gì tỷ tỷ, bảo đảm Hoa Tinh cả ngày sẽ bám lấy

ngươi, như vậy không phải hắn sẽ không đi tìm nữ nhân khác hay sao?

Mọi người vừa nghe không nhịn được mỉm cười, còn Ám Nhu lại mắng: "Đi

chết đi, ngươi căn bản là gian tế của hắn, chỉ biết nghĩ cho hắn, muốn

ta đưa dê vào miệng cọp, ta đâu có ngu như vậy".

Trần Lan kêu oan nói: "Ta chính là thật tâm với ngươi, ngươi thế nào

lại nghi oan cho ta. Tất cả mọi người nói xem, biện pháp của ta có phải

là rất lợi hại không, có thể nói là giải quyết tận gốc".

Mấy người ngồi cùng bàn nghe vậy một bên cười trộm, một bên lại luôn

miệng tán thành, Ám Nhu tức giận không cam lòng quay đầu sang bên, ánh

mắt đánh giá Bạch Phượng, không để ý tới mấy người ngồi cùng bàn nữa.

Một lúc sau, Bạch Phượng đã ăn được một ít, quay đầu vừa nhìn về bàn

của Ám Nhu, thấy bát đĩa đều sạch trơn, không khỏi hỏi: "Bên kia bọn họ

có phải còn chưa ăn no hay không?"

Hoa Ngọc Như cười nói: "Xem chừng có phần là vậy, ai bảo đồ ăn nàng làm ngon quá".

Hoa Tinh lại nói: "Thật ra bàn bọn họ chủ yếu là do đói bụng, cho nên ăn như hổ đói, thứ gì cũng không còn..."

Còn chưa nói xong, Ám Nhu quát: "Hoa Tinh đáng chết, chàng nói bậy, bàn

các chàng có mấy người, bàn chúng ta có bao nhiêu người, đương nhiên là

không đủ ăn. Chàng nói như vậy căn bản là phân biệt đối xử mà, không

công bằng với chúng ta, ngược đãi chúng ta, chúng ta cường liệt kháng

nghị".

Bạch Phượng sửng sốt, có chút không hiểu rõ tình hình, nhưng Hoa Tinh

lại thập phần bình tĩnh, cố ý vỗ bụng, lẩm bẩm: "Ăn thật là no, thật sự

là ăn quá ngon, đáng tiếc đồ ăn trên bàn còn chưa ăn hết, nếu như cứ

lãng phí như vậy, vậy thực sự có lỗi với mấy món ngon này. Nhưng mà

không lãng phí, ta có ăn cũng không vào, vậy phải làm sao cho tốt".

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Ám Nhu, phát hiện nàng

mím chặt môi, con mắt không ngừng chuyển động nhìn những món ngon trên

bàn, nhưng lại không chịu mở miệng.

Bạch Phượng nghe vậy dường như hiểu ra cái gì, đứng dậy nói: "Các vị tỷ

tỷ nếu như thích đồ ăn của ta làm, sau này ta sẽ bớt chút thời gian làm

cho các người ăn. Bây giờ có vị tỷ tỷ nào còn chưa ăn no, thì mời theo

ta, ta đã ăn xong rồi".

Ám Nhu vừa nghe vội vã nhảy lên, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Phượng,

ngồi ở vị trí nàng vừa tránh ra, vừa ăn vừa nói: "Thái độ của cô không

tồi, sau này ra sẽ không quên nhường chỗ tốt cho cô. Bây giờ ta trước

tiên ăn cho no đã, cô chỉ cần đề phòng Hoa Tinh ra được. hắn có tiếng

là sắc..."

Hoa Tinh ngắt lời của nàng, cười nhạo nói: "Không nhân nhượng nói rõ

vậy sao, nào có ai như nàng thích được lợi lại sợ mất thể diện, thật sự

là... Sớm biết thế ta đã ăn thêm một chút, khi đó sợ rằng có người một

chút cũng không được ăn".

Ám Nhu trừng mắt với Hoa Tinh, hừ nói: "Thì chàng như vậy, mời ta ăn ta

còn phải suy nghĩ. Ta lúc này là vì thể diện của Bạch Phượng, nếu như

ngược lại là chàng, ta cũng mặc kệ chàng ấy chứ, chàng coi chàng là bảo

khố sao" Mọi người bên cạnh cười thầm, Hoa Tinh vs Ám Nhu chính là

khuấy động trò vui, thật có thể nói là, bảo khố có một đôi, thích tranh

cãi, ngươi tới ta đi, gần gũi tranh cãi, đều đối lập nhau.

DIỄM NGỘ CHI LỮ

Quyển 2 - Chương 223: Tiến thoái lưỡng nan (1)

Thời gian Ám Nhu như hổ như sói đã qua đi, trên bàn lúc này chỉ còn lại

đĩa không, Ám Nhu vỗ bụng thỏa mãn vừa cười nói: "Ăn ngon thật, chưa

từng có nếm qua món ăn tốt như vậy, ha ha..." Nhìn Bạch Phượng, Ám Nhu

cười có chút cổ quái, vẻ mặt này làm cho mọi người trong lòng sửng sốt,

không hiểu nàng có chủ ý quái quỷ gì đây.

Bạch Phương mỉm cười nhìn Ám Nhu, nụ cười kia có lẽ không hoàn toàn

xong có thể hiểu được hàm nghĩa, nhưng ít ra ca ngợi đúng là một loại

khẳng định, nhưng vậy là đủ rồi, "Cảm ơn đã khích lệ, Bạch Phương tay

nghề không tinh, tỷ tỷ đừng cười".

Ám Nhu lôi kéo hai tay Bạch Phượng khen: "Đừng có khiêm tốn như vậy,

chúng ta ăn ngay nói thật, mấy món ăn này của muội đúng là món ăn tốt

nhất trước tới nay ta từng nếm qua. Nhưng là ta có một chút không hiểu

được, bình thường đầu bếp đều là nam nhân, muội nghĩ sao mà phải làm

như thế này? Nhìn bộ dạng này của muội tựa hồ có chút đáng tiếc".

Cười không để ý, Bạch Phượng cười nói: "Không sợ các vị tỷ tỷ chê cười,

mẹ muội năm đó là truyền nhân của Ngự Trù, cho nên có thể làm được đồ

ăn ngon, mà muội tự nhỏ đã học nấu ăn cùng mẹ, lâu dần cũng thành thói

quen. Về phần làm đầu bếp, muội cũng chỉ là muốn đi tới tửu lâu thử tay

nghề một chút, cũng không ngờ lại vừa lúc gặp được Hoa Tinh" Nói xong

liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, ánh mắt đầy nhu hòa.

Dời thân ngăn tầm mắt của nàng lại, Ám Nhu nói: "Như vậy mà nói, muốn

ăn đồ ăn của muội làm thì phải có cơ duyên thật lớn mới được nhỉ".

Nhận thấy hành vi của Ám Nhu, sắc mặt Bạch Phượng ửng đỏ nhẹ giọng nói:

"Cũng không phải, chính là cha muội mở Gia thư quán, bình thường do tam

tòng tứ đức nên cửa nhà đóng kín không buôn bán gì cả, ở phương diện

này làm thật nghiêm khắc, cho nên muội vài ngày mới đi ra được một lần,

tránh để lão nhân gia tức giận. Ngoài ra, vì tránh những phiền toái,

mỗi lần muội chỉ làm một món ăn sau đó lập tức rời đi".

Gật đầu ra vẻ hiểu Ám Nhu nói: "Thì ra là đại tiểu thư dòng dõi thư

hương, quy củ so với những nha đầu như chúng ta thì hơn rất nhiều à.

Đúng nói nữa, ta biết muội muốn nói gì, mà ta cũng không có ý tứ gì, ta

chỉ muốn biết, muội sao lại xảo hợp như thế, người khác không gặp, lại

gặp được Hoa Tinh?"

Bạch Phượng lắc đầu nói: "Muội không biết, có lẽ là..." là cái gì nàng

cũng không nói, chính là ánh mắt liếc nhìn chúng nữ một cái, ít nhiều

mang theo vài phần nghi hoặc.

Đứng dậy, Hoa Tinh cắt ngang lời nói của nhị nữ cười nói: "Tốt rồi, ăn

xong rồi thu thập đồ đạc, có gì muốn nói. Chúng ta đợi tới nơi nào tốt

hơn rồi hãy nói".

Mọi người không dị nghị, vì thế Hoa Ngọc Như phân phó đệ tử thu thập

hết thảy, Hoa Tinh mang theo Bạch Phương hộ tống chúng nữ cùng nhau trở

về bên trong biệt viện.

Trên đường, Ám Nhu lôi kéo Bạch Phượng thấp giọng hỏi nói: "Hôm nay

quen biết, về sau mọi người chính là bạn tốt, muội có thể làm cho chúng

ta mỗi ngày vài món ăn ngon được không?"

Bạch Phượng nghe vậy vui vẻ, nhưng ngay lập tức khó xử nói: "Cái này

muội cũng muốn, chỉ là sợ cha muội không đáp ứng, cho nên..." Ám Nhu nhíu

chân mày lại nói: "Vậy muội ở lại đây, khi nào ta đi thì muội đi biết

không?"

Bạch Phượng suy tư một lát xin lỗi nói: "Tỷ tỷ đừng nóng giận, không

phải muội không muốn, nhưng là cha muội tính cách quật cường, ngay cả

mẹ của muội còn không dám cãi lời ông ấy. Muội mang mọi người trở về,

muội sợ cha muội sẽ không hòa nhã khi đó tất cả mọi người không vui,

muội..."

Ám Nhu phất tay nói: "Thôi được, ta cơ bản hiểu được tình huống của

muội rồi, xem ra nếu muốn ăn lại đồ ăn của muội thật sự không dễ dàng

à!" Cười cười xin lỗi, Bạch Phượng bất đắc dĩ nhìn mọi người, vẻ mặt

thực áy náy.

Bên kia, Hoa Tinh kể lại cho mọi người việc gặp gỡ và trải qua cùng

Bạch Phượng, đợi khi mọi người hiểu được, hỏi: "Đối với hai nhóm nhân

mã kia, mọi người có ý kiến gì?"

Tử Ngọc Hoa nói: "Đại ca nếu đã muốn làm, nói vậy lúc trước cũng đã có

quyết định, đối với Tuyệt Âm giáo kia, sớm hay muộn cũng phải gặp gỡ,

ta cảm thấy cái này cũng không có gì, về phần nam tử mặc áo lam kia,

lai lịch hắn nói không chừng là có chút vấn đề đó".

Nguyệt Vô Ảnh đồng ý nói: "Chiếu theo cách ăn nói của hắn mà phân tích,

sau lưng hắn nhất định có chỗ để ỷ lại, nhưng là khi đó hắn không biết

gặp phải người bá đạo nhất cho nên mới có kết quả như thế. Chẳng qua

nói lại, Hoa Tinh nói ngữ khí của người gây sự lúc ấy, cũng là có tâm

đưa hắn vào chỗ chết, cho nên hiện giờ nói những lời này đều đã qua

rồi" Dứt lời liếc mắt nhìn Bạch Phương đầy thâm ý, ánh mắt phức tạp

mang theo đầy mê hoặc, có lẽ nàng cũng không dám khẳng định, nhưng lại

không tiện nói ra.

Ở đây không ít người nhìn thấy trên nét mặt nàng có vài phần khác

thường, chẳng qua ai cũng không nói gì, dù sao trong đoàn người nàng

không mở miệng thì những người khác ai dám mở miệng đây? Đối với việc

này, Hoa Tinh tự nhiên hiểu rõ, chẳng qua hắn sẽ không ngốc mà tự nói

ra, hắn mở miệng hướng mọi người tới chú ý khác: "Đối với Tuyệt Âm giáo

tà giáo này từ tro tàn lại cháy nên, đúng như suy đoán từ trước của ta,

người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta thì hắn sẽ

phải hối hận. Ngoài ra, trước mắt trong thành Tế Nam đã bắt đầu ám lưu

dũng động, chúng ta nếu tính rời đi, cũng phải lưu lại một ít chuyện

tình để người ở lại kết thúc, mọi người cảm thấy như thế nào?"

Nhìn hắn cười tà mị, tất cả mọi người trong lòng giật mình, Hoa Tinh

cười bình thường chỉ có ba loại. Khi đối với nữ nhân hắn tươi cười luôn

sâu xa khó hiểu, mang theo thần thái tà dị, làm cho người không thể

phán đoán. Đối với bằng hữu, hắn cười lãnh đạm, tùy ý nói. Còn loại

cười thứ ba, thì là khi hắn đối mặt với địch nhân, khi lòng mang theo

sát khí, trong ánh mắt tự nhiên sẽ toát lên ý cười lạnh lùng, phối hợp

với khóe miệng âm trầm mà tàn khốc, tựa như tử thần vậy.

Phân tích như thế, chắc giờ phút này hắn đang suy nghĩ một kế sách thần

kỳ trong đầu, nhưng là cái gì đây? Cân nhắc việc này, trong lúc nhất

thời mọi người tự hỏi trong lời nói của hắn, khi thì nhíu mày suy nghĩ

sâu xa, đều tự nghiền ngẫm tâm ý của hắn.

Nhẹ nhàng, Trương Tuyết phá vỡ yên lặng, nhỏ giọng nói: "Nếu ta không

đoán sai, trước hết công tử tính rời khỏi Tế Nam, sau đó mở ra một trận

phong ba bão tố, làm cho Tuyệt Âm giáo mới quật khởi cùng với Thông

Thiên môn ở nơi này xảy ra trận chiến. Đồng thời, võ lâm tam đại phái ở

đây vốn vẫn trong thế hổ rình mồi sẽ thừa lúc công tử rời đi bốn phía

sẽ lên bắc hội tụ tại Tế Nam, long tranh hổ đấu lẫn nhau. Kết quả này

tự nhiên mấy nhà vui mấy nhà sầu. Mà được lợi lớn nhất cũng là Giang

Nam Phượng Hoàng Thư Viện, bởi vì một chiêu diệu kế này chính là mượn

đao giết người".

Mọi người cẩn thận suy nghĩ, quan hệ nhân quả trong chuyện này thực

không đơn giản, chẳng qua nếu thành như vậy, Hoa Tinh giơ tay nhấc chân

sẽ mang tới cho võ lâm phong ba vô tận. Làm cho vài đại bang phái có

thế lực lớn trong võ lâm đều bị liên lụy vào đó, chẳng qua ở Giang Nam,

Phượng Hoàng thư viện không quan tâm liền biến thành tọa sơn quan hổ

đấu, hết thảy đều ngồi mát ăn bát vàng.

Hiểu được lợi hại trong những lời này, mọi người không khỏi không bội

phục trí tuệ Hoa Tinh, đồng thời cũng khiếp sợ thủ đoạn của hắn. Đồn

đãi nói Hoa Tinh cuồng vọng tự đại, mắt cao hơn đỉnh, chỉ biết là ham

nữ nhân, có tiếng là sắc lang. Mà người chân chính hiểu hắn mới biết

được, Hoa Tinh không có đơn giản như vậy, mỗi bước của hắn nhìn như tùy

ý, nhưng thường thường luôn ẩn dấu thâm ý, luôn làm cho người khác bất

tri bất giác mà mắc mưu tới cuối cùng sẽ không còn đường nào trốn thoát.

Liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại trên người

Trương Tuyết tán thưởng nói: "Thông minh, không hổ là nha hoàn bên

người của ta, ngay cả tâm tư của ta cũng bị nàng nghiền ngẫm chu đáo,

thật sự là phải thưởng cho một cái. Mọi người về sau cũng phải cố tâm

học nhiều hơn, võ công của nàng tuy rằng không xuất chúng, nhưng trí

tuệ lại có thể bù lại được rất nhiều".

Trương Tuyết nghe vậy cả kinh, sắc mặt kinh hoảng nhìn mọi người một

chút nhỏ giọng nói: "Ta chỉ tùy ý đoán thôi, mọi người chớ nghe công tử

nói bậy ta không thừa nhận nổi đâu".

Trần Lan cười nói: "Có thể được công tử khích lệ, chính là việc khó đó,

chúng ta đành phải theo thôi. Ngày mai ngươi có rảnh trước hết tới dạy

nha đầu ta một chút, lần sau để cho công tử chỉ dạy ta thật tốt".

Đối với việc này, chúng nữ trong nháy mắt lại náo nhiệt trở lại. Làm

cho nam tử ở đây lắc đầu cười khổ, nói không hết lời hâm mộ, ghen tị,

còn có đồng tình.

Nở nụ cười ha hả một lát Lãnh Như Thủy mở miệng nói: "Tốt rồi, mọi

người đủ rồi, chúng ta nghe Hoa Tinh nói chính sự tiếp đã. Hoa Tinh nói

chính sự đi. Vừa rồi nói chuyện của Tuyệt Âm áo, hiện giờ nói chuyện

của nam tử áo lam đi, Hoa Tinh chàng có ý kiến gì với hắn không?"

Thấy ánh mắt mọi người chuyển tới người mình, Hoa Tinh lạnh nhạt cười

nói: "Lai lịch người này tạm thời ta không dám khẳng định, chẳng qua

nếu sau lưng thực sự có chỗ dựa vững chắc, có lẽ cùng với Bạch Lộc Thư

Viện có chút liên quan".

"Bạch Lộc Thư Viện? đây không phải là một trong võ lâm tứ đại viện sao,

chẳng lẽ bọn họ cũng có mưu đồ gì đó, chính thức tranh giành giang hồ?"

Nghi hoặc nhìn Hoa Tinh, Lãnh Như Thủy kinh ngạc hỏi.

Mỉm cười lắc đầu, Hoa Tinh giải thích nói: "Không phải âm thầm có mưu

đồ, chính thức tranh giành giang hồ, mà bọn họ vẫn đang đi lại trên

giang hồ. Chính là trước đây danh tiếng của Bạch Lộc Thư Viện thực

thấp, không kiêu ngạo giống như Võ Lâm Thư Viện. Chân chính là chó cắn

người, quá nửa sẽ không sủa, hiểu không?"

Hé miệng cười, Lãnh Như Thủy trả lời: "Hiểu rồi, Phượng Hoàng đặc sứ,

chàng cầm đồ đao trong tay, giết đến anh hùng trong thiên hạ đều biến

thành heo chó hết" Dứt lời nhịn không được mà cười ra tiếng, chúng nữ

bốn phía cũng bị lời nói của hai người làm nở nụ cười, trong nhất thời

tiếng cười quanh quẩn, đưa Ám Nhu cùng Bạch Phượng tới.

Khi nói chuyện mọi người đã muốn trở về trong biệt viện, Hoa Tinh dừng

chân ý bảo mọi người ngồi xuống, đợi mọi người ngồi xuống xong, hắn mới

nhẹ nhàng ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười thần bí, nhẹ nhàng bâng quơ

nói: "Tay cầm đồ đao, heo chó cúi đầu, Hoa Tinh vừa ra, mỹ nữ đều chịu

phạt" Lời nói có chút đột ngột nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của

hắn, bởi vậy nam nhân bật cười, nữ nhân vẻ mặt khác nhau, u oán, xem

thường chiếm đa số.

Thản nhiên nhìn thoáng qua phía chân trời, Hoa Tinh đột nhiên cười,

toàn thân tản mác ra một khí tức phóng khoáng, trong ánh mắt kinh dị

của mọi người, mở miệng ngâm nga: "Vấn thiên địa, thế gian tùy chủ trầm

phù, khán giang sơn, ngã tự độc lãm mỹ sắc. Tiếu gian hồ, đao quang

kiếm ảnh vô số, thán thế nhân, si mê nhất sinh bất ngộ! Thiên lam ý,

như ngọc lãng, nhất lộ tẩu lai nhất lộ mang, nhập trường an, quá lạc

dương, tể nam vạn thiên mỹ kiều nương, ngã tự độc hưởng! đại tha nhật,

hồi thủ vọng, thiên nhai hà xử thị cố hương, khước kiến na, vạn tử

thiên hồng cánh tranh phóng, hảo nhất phó, bách hoa tiên tử bạn hoa

lãng!" (Hỏi trời đất, thế gian ai muốn chìm nổi, ngắm giang sơn, mình

ta nắm lấy sắc đẹp. Cười giang hồ, đao quang kiếm ảnh vô số, than thế

nhân, si mê cả đời không tỉnh! Da trời màu xanh, như ngọc sáng, một

đường đi tới một đường vội, Vào Trường An, qua Lạc Dương, Tế Nam, ngàn

vạn mỹ nữ xinh đẹp, mình ta độc hưởng! Đợi một ngày, quay đầu nhìn,

chân trời đâu là cố hương, đã thấy kia, trăm hoa tranh nhau đua nở, tới

một bước, bách hoa tiên nữ cùng rực sáng)

Lẳng lặng nhìn hắn, mọi người nửa khó hiểu, trong nghi hoặc còn có phần

nhiều ngạc nhiên cùng kính ngưỡng, dù sao hắn cũng có gan nói ra suy

nghĩ trong lòng. Giờ phút này, bốn phía yên tĩnh không tiếng động,

không khí có chút nặng nề. Tử Ngọc Hoa phất tay vỗ tay, lập tức phá vỡ

trầm mặc, xảo diệu đưa tâm tư mọi người rời đi một phương hướng khác:

"Đại ca, thực không hổ là Phượng Hoàng Đặc Sứ, văn thao võ lực khó có

người sánh bằng, thi từ khúc phú lại xuất khẩu thành thơ".

Phục hồi lại tinh thần, nam tử đang ngồi đều ít nhiều phụ họa, mà chúng

nữ với Ám Nhu cầm đầu, lúc này phản bác nói: "Thiên thanh sam, mỹ kiều

nương, nhất bộ nhất tiếu đoạn tràng, ngạo thiên địa, ngâm thu sương,

hoang sơn phá miếu nguyệt hạ phóng. Chân khả vị, ngẫu hữu tình lữ nhất

lưỡng đối, dã thị dã kê phối sắc lang."(Áo xanh thẫm, mỹ nữ thật xinh

đẹp, từng bước cười xé ruột xé gan, ngạo thiên địa ngâm sương thu,

trong miếu hoang đổ nát giữa rừng dưới ánh trăng chiếu, thật có thể nói

là, có tình ngẫu hứng đối hai câu, cũng là gà rừng xứng sắc lang). Đối

chọi gay gắt, bộ dạng của Ám Nhu thờ ra phì phì, làm cho nam nhân ở đây

muốn cười mà không dám cười, vẻ mặt thực xấu hổ. Mà Hoa Tinh trợn trừng

mắt, lập tức cười khổ. Trong chúng nữ, Nguyệt Vô Ảnh Trần Lan, Mai

Hương đám người biết rõ tính cách Mai Hương, đối với việc này chỉ cười,

Bạch Phượng sắc mặt cũng khẽ biến, ẩn ẩn đoán ra cái gì, nhưng lại

không nói gì.

Trong lòng biết đấu võ mồm với Ám Nhu thì không dứt, mà lúc này Hoa

Tinh lại không tiện làm trò trước mặt Bạch Phượng thật khó cho hắn, ánh

mắt dời đi nói với Bạch Phượng: "Khó có được ngày hôm nay, hiện giờ

nàng cùng với các nàng có nhiều tâm sự, tương lai chắc chắn có nhiều

lợi ích. Chờ khi quen thuộc rồi, ta đưa nàng trở về, tránh cho người

nhà nàng lo lắng".

Bạch Phượng tránh ánh mắt hắn, giống như đang che dấu cái gì, thanh âm

mỏng như cánh ve nói: "Cảm ơn, thật cảm kích chàng dẫn ta tới đây, cho

ta quen biết nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, đây là việc ta chưa bao giờ

nghĩ tới".

Mỉm cười chống đỡ, Hoa Tinh biểu hiện tự nhiên hào phóng, cho nàng một

cái ánh mắt ngụ ý không cần cảm tạ. Lúc sau, ánh mắt Hoa Tinh tới người

Mai Hương phân phó nói: "Hương Nhi, các nàng đưa Bạch Phượng cô nương

đi chung quanh chơi đùa mọt chút, nhớ là thật cao hứng đó, tới giờ ta

sẽ tự đi tìm các nàng, hiện ra ta còn một số việc muốn cùng bọn chúng

nói chuyện".

Mai Hương cười duyên nói: "Yên tâm đi, chúng ta mới được nàng đãi cho

một bữa tiệc, ai có thể làm được đồ ăn ngon như nàng chứ phải không các

vị tỷ muội?" Chúng nữ xác nhận, ôm lấy Bạch Phượng rời khỏi biệt viện,

đi chung quanh xem xét cảnh sắc trong Bách Hoa Môn.

DIỄM NGỘ CHI LỮ

Quyển 2 - Chương 224: Tiến thoái lưỡng nan (

Bỏ qua chúng nữ, Hoa Tinh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển qua trên

người Thiết Chiến cùng Long Vũ, dò hỏi: "Thiết huynh cùng Long huynh

trước mắt có tính toán gì không?"

Sắc mặt sửng sốt, hai người dường như không ngờ Hoa Tinh lại đột ngột

hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời không biết trả lời làm sao. Sau một

lúc lâu, Long Vũ bình tĩnh mở lời trước: "Tạm thời tính toán cũng không

có gì, ta tới đây chủ yếu là để báo thù, chỉ cần Huyết Nga lão tổ còn

trên đời một ngày, ta sẽ truy tìm hắn, vẫn đuổi hắn tới khi chết mới

thôi".

Bên cạnh, Thiết Chiến trầm giọng nói: "Long Vũ nói không sai, Huyết Nga

lão tổ là địch nhân của chúng ta, không tự tay giết hắn, cả đời này ta

không cam lòng. Hiện giờ trong Tế Nam thành phong vân đã bắt đầu khởi

động, người suy nghĩ vì đại cục, rời đi là lựa chọn tốt nhất, nhưng

chúng ta lại không thể đi. Tin tưởng mọi người đều hiểu được nỗi khổ

của nhau, có gặp gỡ thì có chia tay. Cuộc đời này ta quen biết được Hoa

Tinh ngươi, được ngươi coi là bằng hữu, coi như là đáng giá rồi. Tương

lai có việc gì cứ kêu một tiếng, chỉ cần ta có thể tới, quyết sẽ hỗ trợ

không từ".

Mỉm cười gật đầu, Hoa Tinh vỗ vỗ vai hắn trầm giọng nói: "Có những lời

này của ngươi là đủ rồi. Chúng ta giữ tình hữu nghị lâu dài. Hôm nay

hỏi việc này, các ngươi có thể cảm thấy có chút đột nhiên, đó là ta

nghĩ trước hết nên nói cho mọi người một tiếng, có chuyện gì không hoàn

thành chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Qua mấy ngày nữa, ta tính

rời khỏi Tế Nam, quay về Giang Nam".

Cầm tay hắn, Thiết Chiến nói: "Ngươi cũng nên quay về Giang Nam, bằng

không võ lâm Trung Nguyên bị ngươi ép cho không trở mình dậy được. Đến

lúc đó võ lâm tứ đại liên hợp lại không chừng lúc đó Phượng Hoàng Thư

Viện là gặp nguy hiểm".

Hoa Tinh tùy ý mở miệng cười, nói: "Hiện giờ ngươi nhắc nhở ta việc này e rằng đã quá muộn rồi".

"Đúng vậy, với tích cách của đại ca, một đường thẳng tiến Trung Nguyên

có ai là không từng đắc tội qua chứ? Hơn nữa đắc tội thì có làm sao, ai

có thể không biết hắn là Phượng Hoàng đặc sứ, truyền nhân Đao Hoàng

chứ?" Tử Ngọc Hoa thuận miệng nói, mọi người cũng suy nghĩ, không ai

nhắc tới việc này nữa.

Một lát sau, Hoa Tinh cùng mọi người tùy ý hàn huyên vài câu sau đó

đứng dậy nói: "Các ngươi cứ ở lại tán gẫu, ta đi xem các nàng một chút,

tránh không để Ám Nhu nói bậy sau lưng ta. Tuy rằng ta không cần những

chuyện này cũng không thể không tốt được" Dứt lời xoay người, vụng trộm

nhìn Tử Ngọc Hoa một cái, liền chợt lóe lên rời đi.

Phân phó Dạ Phong cùng Long Vũ, Thiết Chiến, Tử Ngọc Hoa, thấy Hoa Tinh

rời đi cũng đứng dậy rời đi. Xuyên qua tường viện, Tử Ngọc Hoa thật xa

đã thấy Hoa Tinh đứng dưới một tàng cây chờ, không khỏi nhíu đôi chân

mày, nhoáng cái đã xuất hiện quá trăm trượng, hiện tại bên người hắn,

"Đại ca, có chuyện gì không thể nói với bọn họ mà phải nói với một mình

ta chứ?"

Hoa Tinh nhìn thoáng qua đằng sau, nhẹ giọng nói: "Có một số việc tạm

thời không nên để cho Long Vũ biết. Tựa như Vô Mao lão đạo lúc trước,

hắn đều biết những gì ta biết, đối với ta là cực kỳ bất lợi. Long Vũ

người này mặc dù không thể khẳng định là người xấu, nhưng hắn có tâm cơ

hơn so với Thiết Chiến, chúng ta phải có đề phòng. Dù sao Độc Long cốc

không phải địa phương bình thường, nói không chừng một ngày nào đó hắn

vì lợi ích của Độc Long cốc mà có mưu đồ với chúng ta".

Tử Ngọc Hoa nghẫm nghĩ, gật đầu nói: "Lời này của đại ca thật có lý,

trước mắt hắn chỉ lo báo thù, tạm thời sẽ không muốn triêu chọc chúng

ta. Chỉ khi nào hắn báo thù xong, tâm tính biến hóa như thế nào cũng

khó nói. Tương lai có thể phát sinh bất trắc, thì không bằng hiện giờ

nên sớm đề phòng".

Hoa Tinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó trầm ngâm nói: "Trước mắt Tế Nam

đang phát triển trong dự đoán của ta, chính là Tuyệt Âm giáo xuất hiện

còn không rõ, nhưng Thông Thiên môn chủ Lý Bất Hối thật có chút phiền

phức. Bởi vì ta đã đáp ứng Lý Thải Tú cho hắn một con đường sống, trừ

phi hắn thật lòng muốn chết. Ta gọi nàng tới, chỉ cần nàng nói một

tiếng, về sau khi gặp gỡ Lý Bất Hối ta không tự mình ra tay, hết thảy

đều là nàng ra tay. Mà Lý Thải Tú còn sống ở bên người ta, việc này ta

không hy vọng Lý Bất Hối biết, cũng không muốn thêm phiền phức. Nàng

hiểu được ý tứ của ta chứ?"

Tử Ngọc Hoa khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu, ngữ khí thoáng chần chừ hỏi: "Ý của

đại ca ta hiểu rồi, chỉ là cứ như vậy, người khác sẽ không có ý kiến

hoặc bất mãn gì sao?"

Hoa Tinh nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Việc này ta cũng muốn qua

đi, chỉ là khi gặp phải sự tình phải đối mặt, rồi tâm lại không độc.

Giang hồ, là một chỗ tôi luyện lòng người, chỉ là nữ nhân bên cạnh ta

càng nhiều tâm tính của ta hình như cũng ngày càng mềm".

Nhìn hắn một cái tỏ vẻ đã hiểu, Tử Ngọc Hoa thở dài: "Rất nhiều chuyện,

đứng ở góc độ của ta, đại ca bất tất có thể lý giải nhưng đứng ở góc độ

người khác, vậy thì khó nói rồi".

Hoa Tinh cổ quái nhìn hắn một cái, vỗ vai hắn cười nói: "Nàng nói những

lời này ta hiểu được, từ từ sẽ đến vậy. Tốt rồi, ta đi coi các nàng một

cái, thời gian không còn sớm" Nói xong thân pháp mở ra, phiêu dật biến

mất trước mắt Tử Ngọc Hoa.

Một đường tìm kiếm, Hoa Tinh với tuyệt thế võ công của mình nhanh chóng

nhận ra nơi chúng nữ đang nô đùa. Vòng quanh vài lần phát hiện ra một

cái ao nhỏ, phát hiện ra chúng nữ cùng Bạch Phương đang ở đó bắt cá.

Cái gọi là bắt cá, tự nhiên không phải là xuống ao bắt cá, mà là đều

lấy võ công các nàng mà thi triển ra các thủ pháp bất đồng. Đối với

việc này, Hoa Tinh không nhịn được cười, tưởng tượng tâm tính của niên

kỷ của mọi người, hơn nữa lúc này là Ám Nhu chỉ huy, đang làm bộ dạng

trọng tài, tự nhiên loại này Hoa Tinh không thấy thú vị gì, nên cứ để

chúng nữ chơi.

Vô thanh vô tức đi tới phía sau chúng nữ, Hoa Tinh cẩn thận nhìn một

chút, chỉ thấy Ám Nhu phụ trách chỉ huy, Bạch Phương vẻ mặt vui sướng

hâm mộ vỗ tay, còn lại tất cả mọi người thức thời phối hợp, dường như

muốn lấy lòng đối với Bạch Phượng. Chẳng lẽ vì thủ nghệ đặc biệt của

nàng sao? Có lẽ thế.

Lúc này, Nguyệt Vô Ảnh lăng không bắt một con cá chép màu đỏ, vừa mới

đưa chúng nữ đè xuống, nhất thời đưa tới một phen oán giận của Mai

Hương, Thu Nguyệt cùng tỷ muội Diệp Tinh. Mà Ám Nhu cùng Bạch Phượng

lớn tiếng vỗ tay, vây quanh bên người Nguyệt Vô Ảnh náo loạn cả lên,

hoàn toàn có bộ dạng của tiểu hài tử. Hai bên, Trần Lan, Trương Tuyết

Lý Thải Tú, Lãnh Như Thủy mỉm cười đứng đó, dường như bị các nàng cuốn

hút, tâm tính cũng trở nên trẻ hơn nhiều.

Ho nhẹ một tiếng, Hoa Tinh đột nhiên hiện ra, cười hi hi nói: "Chơi đùa vui vẻ nhỉ, ta cũng tới chơi một chút".

Chúng nữ cả kinh, nhất thời tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, lùi về phía

sau tựa như sợ hắn trêu đùa. Ám Nhu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái hai

tay chống nạnh quát: "Muốn chết sao, chúng ta đang vui vẻ chơi đùa, ai

cho ngươi tới quấy đục dòng nước, còn không mau rời đi".

Bạch Phượng sửng sốt lôi kéo gấu áo Ám Nhu nhỏ giọng nói: "Ám Nhu đừng

như vậy, nếu Hoa Tinh muốn chơi, để cho huynh ấy cùng chơi đi" Chúng nữ

sửng sốt, lập tức cười vang làm cho Bạch Phượng không hiểu ra sao,

không biết phương hướng thế nào.

Đưa tay kéo Bạch Phượng về sau, Ám Nhu nói: "Muội không cần khách khí

với hắn, hắn là tinh linh thực sự, luôn luôn trêu đùa chúng ta, bằng

không tỷ muội chúng ta sao phải vừa thấy hắn đã trốn hết".

Bạch Phượng hoài nghi nói: "Không thể nào, ta xem huynh ấy không giống như tỷ nói vậy".

Hoa Tinh cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta nào có như nàng nói. Nàng

xem ta dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, sao lại là tiểu nhân như

miệng nàng nói. Ngược lại chính là nàng đó, người không còn nhỏ nữa là

tính tình vẫn không lớn chút nào, lại còn chống nạnh vẻ mặt hung dữ,

chẳng có dáng vẻ của một thục nữ tý nào".

Ám Nhu sắc mặt giận dữ mắng: "Hoa Tinh thối tha, Hoa Tinh chết tiệt,

đại sắc lang, đại hoa tâm, ngươi dám mắng ta, ngươi xem ta không..."

Hoa Tinh cắt đứt lời của nàng, cười hề hề ra vẻ đáng thương với Bạch

Phượng nói: "Nàng xem đó, cả ngày ta sống dưới uy quyền của nàng ấy,

còn dám phát tính tình xấu, còn dám làm chuyện xấu sao, hay dám có chút

tà niệm nào chứ".

Bạch Phượng đồng tình nhìn Hoa Tinh nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, không thể

tưởng được hóa ra huynh lại thảm như vậy, ta còn tưởng rằng chàng..."

Ám Nhu vừa nghe thấy tức giận mắng to nói: "Đáng giận, tên Hoa Tinh

thối tha này, cũng dám trước mặt mà châm ngòi ly gián, ta hôm nay không

xử lý chàng, chàng không biết sự lợi hại của ta" Nói xong hầm hầm quơ

tay quơ chân đuổi theo Hoa Tinh.

Chung quanh, chúng nữ nhìn Ám Nhu bị Hoa Tinh làm cho tức giận tới vậy,

mỗi người đều cười toe toét. Mà Bạch Phượng tựa hồ còn không có phản

ứng lại, nhìn Ám Nhu xông ra ngoài, không nhịn được mà khuyên nhủ: "Ám

Nhu, quên đi, Hoa Tinh cũng là vô tình nói, tỷ tạm thời tha cho huynh

ấy đi. Nói cho cùng nhìn huynh ấy như vậy, cũng bị tỷ khi dễ rồi, tỷ

làm chút thiện tâm đi..."

"Im miệng, ta tức chết thôi, sao cả muội cũng không tin ta" Không đánh

Hoa Tinh, Ám Nhu tức giận dừng trước mặt Bạch Phượng quát, trên mặt lộ

vẻ nổi giận. Bạch Phượng sửng sốt, khi đang mờ mịt không biết làm sao,

Trần Lan động thân đi tới, lôi kéo bàn tay nhỏ bế của nàng nhỏ giọng

nói: "Đừng nói Ám Nhu, Hoa Tinh cố ý đùa muội đó, muội không thấy chúng

ta đều đang cười sao?"

Bạch Phượng nhìn bốn phía, thấy mọi người đều gật đầu thừa nhận, không khỏi nhìn về Hoa Tinh hỏi: "Hoa Tinh, huynh sao lại..."

Hoa Tinh thu hồi vẻ mặt đáng thương cười nói: "Như vậy không tốt sao, tất cả mọi người đều cười, đây chính là vui vẻ".

Ám Nhu quát: "Cười cái đầu chàng á, chàng dám trêu ta, ta sẽ không quên đâu".

Hoa Tinh cười tà dị, ánh mắt nhìn tới trước ngực Ám Nhu hỏi ngược lại:

"Phải vậy không, nếu như vậy, ta đây chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường,

bằng không sẽ gặp phải tai ương, hắc hắc, hoài niệm dĩ vãng thật tốt".

Ám Nhu biến sắc, trong miệng hét lớn: "Sắc lang, cứu mạng!" Nói xong

chạy nhanh như chớp tới sau lưng Nguyệt Vô Ảnh, còn thi thoảng vụng

trộm nhô đầu ra vài lần, vẻ mặt thật khôi hài. Nhất thời làm mọi người

lại cười vang.

Sau khi cười xong, Hoa Tinh cười nói: "Thời gian không còn sớm, ta đưa Bạch Phượng trở về".

Bạch Phượng nhìn sắc trời, có chút không muốn nói: "Đúng vậy sắc trời

không còn sớm, mau quay trở về, không lại bị phụ thân mắng. Các vị tỷ

tỷ, các người bảo trọng, hy vọng còn có cơ hội gặp lại".

Chúng nữ liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, cùng kêu lên nói: "Yên tâm đi,

chúng ta nhất định sẽ gặp lại, hơn nữa sẽ không lâu đâu".

Bạch Phượng khó hiểu nhưng nàng không có hỏi rõ, chỉ cẩn thận nhìn mọi người rồi đi theo Hoa Tinh.

Ra khỏi Bách Hoa môn, Hoa Tinh nắm tay nàng, vừa đi vừa cười nói: "Vì

sao không hỏi ta, Ám Nhu cùng các nàng có quan hệ gì với ta?"

Bạch Phượng vẻ mặt có chút cúi xuống sâu kín hỏi: "Hỏi như thế nào? Dù

sao về sau cũng khó gặp lại, cần gì phải phiền lòng thêm nữa".

Hoa Tinh hiểu được lo lắng của nàng, cũng không hỏi nhiều tiếp tục nói:

"Nàng đã quên lời nói của các nàng khi rời đi rồi sao, không lâu nữa

chắc chắn sẽ gặp lại, sao lại khẳng định như thế chứ?"

Nghi hoặc nhìn Hoa Tinh, Bạch Phượng hỏi: "Vì sao?"

Cười thần bí, Hoa Tinh nói: "Bời vì, hắc hắc, bởi vì rất nhanh nàng sẽ

biết thôi. Ha ha, đi thôi" Thân pháp mở ra, tốc độ nhanh hơn, Hoa Tinh

thuận tiện ôm Bạch Phượng vào trong lòng, chóp mũi hít sâu mùi hương

thơm mát trên cơ thể nàng.

Dường như nhận thấy hành động của Hoa Tinh, sắc mặt Bạch Phượng vừa đỏ

vừa nóng lên, nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, không cần phải làm như vậy,

không cần..."

Hoa Tinh khẽ cười nói: "Chậm như nước chảy, hương giống hoa sen, một

thân tuyết trắng, ngạo nhược thiên kiều. Như hoa, giống như mộng, thật

nhiều bông hoa, là duyên, ngưng sương, mấy phần vướng bận..." Những từ

sau thật là nhỏ, chẳng qua chỉ có Bạch Phượng mới có thể nghe thấy, chỉ

thấy vẻ mặt nàng đỏ ửng một màu, ẩn hiện còn có vài phần sắc mặt vui

mừng.

Đến cuối cùng Hoa Tinh nói với nàng cái gì đây? Ngoại trừ hai người không ai biết cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nalia