Sau Khi Sư Đệ Lấy Sai Bí Kiếp-H
Nguồn:Wattpad.com/user/SwaniSwania
Hán Việt: Sư đệ nã thác liễu bí cấp hậu
Tác giả: Kháng Bệnh Độc Khẩu Phục Dịch
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, H văn, Đoản văn, Cường thủ hào đoạt, 1v1
Dịch: DuFengYu
Nguồn QT: Koanchay
Edit & Beta: SwaniSwania.
Một miếng bánh ngọt nhỏ trước khi ngủ- cưỡng chế (chịch) yêu:))))))
Văn án
Sư đệ dốc lòng tu luyện, mê say kiếm pháp.
Một hôm nọ, sư đệ vô tình nhặt được một quyển bí kíp dưới vách núi, trong lòng chắc mẩm, chắc hẳn là tuyệt thế võ công của một vị cao thủ nào đó để lại cho người có duyên.
Chính vì vậy, sư đệ hào hứng tập luyện.
Nhưng càng tu luyện càng cảm thấy sai sai, bí kíp này sao cần có hai người? Mà còn dương tinh gì ở đây nữa???
Chưa kịp làm rõ thì sư huynh của hắn trở nên bất thường, lại táy máy sờ mó sư đệ!
"Sư huynh, hông cần đụng vào hậu huyệt của ta!"
"Sao ngươi lại đâm vào chỗ đó!?"
"Đau quá, ta không luyện nữa!!!!!!"
Thuộc tính công thụ: Bề ngoài ôn nhuận như ngọc thông minh có tài có sắc được người người yêu thích bên trong chỉ muốn làm chết sư đệ Công x bề ngoài tạc mao hung dữ mạnh miệng ngốc ngếch đáng yêu nhưng bên trong mềm yếu ghi thù dai dễ bị lừa Thụ.
Chương 1:
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad).
*Nhắc lại lần cuối truyện cao H, chương nào cũng có H, lưu ý trước khi nhảy. Mình thống nhất xưng hô thụ Trình Hàm là Hắn (vì theo mô tả thụ có vẻ lưu manh bốc đồng tùy ý; nhưng thực ra bên bên trong ngây thơ dễ bị dụ lại ghi thù dai), còn công Chu Lẫm là Y (vì được miêu tả là đại sư huynh ôn nhu tuấn mỹ thanh thuần có tài có sắc đức độ khiêm tốn người người yêu mến; nhưng thực ra tâm đen muốn chết, một con lươn chính hiệu).
Phần 1.
1.
Trình Hàm, đệ tử phái Linh Lư, tính tình ác liệt, chỉ một lòng học kiếm pháp, không qua lại cùng bất kỳ đồng môn nào. Hắn mấy lần bất mãn môn quy, chống đối lại chưởng môn, hắn đều làm mọi việc theo ý mình, không quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Có một ngày hắn cùng vài vị đồng môn đi ra ngoài tuần núi, phân công nhau ra hành động một trận, sau đó vô ý dẫm vào không trung ngã xuống vách núi.
Cũng không bị thương gì cả, ngược lại vận khí thật tốt, nhặt được một quyển bí kíp dính đầy tro bụi.
Hắn mới vừa chạm đến quyển sách này, bỗng đột nhiên nhanh trí, biết được đây là trời cao ban cho hắn cơ duyên tập võ, chỉ cần hắn học xong công pháp trong sách, nhất định sẽ trở thành đệ nhất hiệp khách võ công.
Thế là hắn không nói cho mấy người đồng môn kia, lén mang sách theo về, ban đêm tìm chỗ không người tu hành, thật sự cảm thấy chỗ nội lực đan điền trướng lớn, khi xuất kiếm càng ngày càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Chỉ là, có một vấn đề......
Hắn luyện đến một phần ba, đột nhiên cảm thấy chính mình không có cách nào tiếp tục lĩnh ngộ những nội dung sau đó.
Trình Hàm từ trước đến nay luôn cảm thấy mình là một người thông minh, hắn một đường luyện kiếm thuận buồm xuôi gió, rất ít khi gặp trường hợp phải cân nhắc suy nghĩ hơn nửa tháng mà vẫn không hiểu được như thế này.
Thế là hắn cẩn thận mà nghiên cứu lại bí kíp này một chút.
Sau khi lăn qua lộn lại mới biết rõ, hắn ngây ngẩn cả người.
Thì ra quyển bí kíp này được phân ra hai quyển, hơn nữa nội dung hai sách đều liên quan tới nhau tức là không thể chia lìa, chỉ lấy một quyển thì không học được tinh túy.
Nhưng lúc ấy hắn ở trong sơn động kia tìm vài lần, liền thấy xương cốt của tiền bối kia sớm đã hư thối chỉ còn thi cốt và quyển sách này, căn bản là không thấy được những thứ khác.
Vậy quyển còn lại ở đâu?
Trình Hàm trong lòng phiền muộn, thời điểm luyện tập với người gỗ, liền hạ sức mạnh hơn nhiều so với ngày thường.
Đôi mắt hắn thoáng nhìn, nhìn thấy sư huynh Chu Lẫm cùng một đám đệ tử đồng môn đứng chung một chỗ, tựa hồ như đang cao hứng bàn chuyện gì, mỗi người đều cười hì hì, khiến hắn càng nhìn càng nghẹn một bụng tức giận.
Hắn thấy những người đó nghiêng đầu quay sang nhìn hắn, Chu Lẫm cũng xoay đầu giương mắt nhìn hắn, giữa môi nhấp cười, ý cười tựa hồ mang theo vài phần trào phúng.
Chờ hắn luyện thành, chờ hắn luyện thành công...... Thì không cần phải xem ánh mắt người khác nữa.
2.
Sư huynh Chu Lẫm, bộ dáng ôn nhuận tuấn mỹ, làm người thú vị, tuy rằng thân phận lớn lên là sư huynh, lại thật sự rất dễ thân thiết, có thể hoà mình cùng các đệ tử tuổi còn trẻ.
Trình Hàm chán ghét nhất loại người này, mang một bộ dáng thanh cao, còn không phải là trong lòng muốn thu nạp lòng người sao.
Hắn biết chính mình từ trước tới giờ bị đồng môn khi dễ, đều là do Chu Lẫm ở sau lưng dung túng.
Bởi vì hắn không phục Chu Lẫm, hắn từng dùng kiếm cắt đứt một mảng tóc lớn của đối phương.
Bởi vì chuyện đó, hắn càng bị khi dễ lợi hại hơn, nhưng hắn không hối hận vì đã làm chuyện đó. Khi đó Chu Lẫm che lại miệng vết thương trên cổ, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hắn, làm trong lòng hắn vui vẻ vô cùng.
Nếu như ngày nào đó thể khiến Chu Lẫm ăn một cái đau khổ lớn, hắn mới có thể chân chính cười lớn phát ra từ nội tâm.
3.
Hắn không tìm Chu Lẫm gây phiền toái, vậy mà đối phương lại mang phiền toái tìm tới cửa trước rồi.
Chu Lẫm tuấn tú kia trên mặt vẫn mang theo ý cười, cũng không thèm để ý chuyện Trình Hàm không che lấp hận ý đối với y, thẳng tắp mà đi vào trong phòng của Trình Hàm.
Y nhìn đèn vẫn thắp sáng trên bàn, ôn thanh hỏi Trình Hàm: "Trình sư đệ, ngươi có nhớ rõ chuyện hai tháng trước, khi chúng ta cùng đi tuần núi tìm gỗ đào không?"
Trình Hàm không đáp lời, mày nhăn, đang nghĩ nên tiễn khách như thế nào.
Chu Lẫm từng bước hướng dẫn nói: "Ngươi có phải cầm một đồ vật gì đó về, nhưng lại không báo cho môn phái không?"
Trình Hàm nói: "Không có."
Chu Lẫm cười, nói: "Ngươi ngẫm lại một lần nữa xem."
Trình Hàm không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm Chu Lẫm, muốn nhìn ra manh mối gì đó từ vẻ đạo mạo trên mặt đối phương.
Chu Lẫm biết Trình Hàm sẽ không đáp lại y, liền chắp tay sau lưng cười, tiếp tục nói: "Trong quyển sách thứ hai nói rằng: Học giả không học hoàn thiện tất phải chịu nội lực phản phệ. Cho nên sau khi luyện người sẽ sinh ra huyết văn, khiến ngươi đau đớn vạn phần, không có cách nào đi vào giấc ngủ."
Những lời y nói này lại không khác với với tình hình của Trình Hàm gần đây, trong lòng Trình Hàm căng thẳng, không nhịn được tiến lên bắt lấy cánh tay Chu Lẫm, buột miệng hỏi thốt ra: "Quyển sách thứ hai ở chỗ ngươi sao?"
Chu Lẫm nói: "Nếu vậy thì sao?" .
Tay của Trình Hàm tăng lực mạnh thêm một chút, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Chu Lẫm, nói: "Đưa nó cho ta, đó là của ta!"
"Phía trên cũng không viết tên ngươi, làm sao là của ngươi?" Chu Lẫm ném tay của hắn ra, thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói, "Trình Hàm, ngươi thân là đệ tử Linh Lư sơn, mà lén giữ bí kíp môn phái làm của riêng, phải bị xử tội gì đây?"
Trình Hàm không thèm nghe lời y nói, lặp lại một lần nữa: "Đó chính là của ta!"
Hắn thực sự tức giận, nhưng lại không biết Chu Lẫm đem quyển bí kíp kia dấu chỗ nào, nên đành bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Chu Lẫm, nói: "Ngươi đưa nó cho ta."
Chu Lẫm nói: "Dựa vào cái gì ta phải đưa nó cho ngươi?"
Trình Hàm mới vừa ở trong lòng mắng Chu Lẫm vài trận, liền nghe đối phương ở phía sau bỏ thêm câu: "Chỉ là thấy ngươi coi trọng bí kíp như vậy, ta thật cũng không phải không thể đưa nó cho ngươi."
Trong lòng Trình Hàm coi Chu Lẫm như tiểu nhân. Hắn cau mày, nửa tin nửa ngờ mà nói: "Thật sự đưa cho ta?"
"Trình Hàm, ta cũng chưa bao giờ nói láo." Chu Lẫm nói, "Chỉ là giữa hai người chúng ta, phải làm chút giao dịch......"
4.
Chu Lẫm nghe yêu cầu thấy cũng không quá đáng, chính là hắn muốn tập võ công để lúc sau mạnh lên, chính mình ra ngoài tạo được thanh danh.
Tuy rằng Trình Hàm không cam lòng, nhưng đây là việc cấp bách, phải lấy được quyển bí kíp còn lại, hắn cũng mặc kệ Chu Lẫm nói cái gì, toàn bộ đều gật đầu đồng ý.
Chu Lẫm còn viết một tờ giấy, muốn hắn ấn dấu ngón tay ở phía trên.
Hắn đến xem cũng không xem nội dung trên giấy, liền đem ngón cái đè xuống luôn.
Dù sao hắn cũng không phải quân tử, ai sẽ thành thành thật thật tuân thủ những hứa hẹn này đâu chứ?
Nhưng sau ngày hắn ấn dấu, Chu Lẫm vẫn không chịu đem sách cho hắn, chỉ cách nửa tháng mang cho hắn ba trang, nói là muốn bảo đảm hắn sẽ không đổi ý.
Trình Hàm nghĩ thầm ba trang thì ba trang, tóm lại so với không có trang nào tốt hơn rồi, liền đồng ý.
5.
Chu Lẫm thật sự cho hắn ba trang.
Hắn ở dưới đèn đem ba trang giấy lăn qua lộn lại nhìn vài lần, dựa theo phương pháp vận khí phía trên, loáng thoáng cảm giác được chân khí đình trệ lại lưu động.
Đúng là Chu Lẫm không có lừa hắn.
Trình Hàm nghĩ thầm, cái người này cũng biết nói chuyện giữ lời đấy chứ, miễn cưỡng cũng xem như là một tên quân tử.
Hai tháng trôi qua, hắn vùi đầu nghiên cứu bí kíp, cũng không còn tâm ý đi chú ý cái khác. Đối chiếu trên dưới sách và giấy thì xác thật giải được không ít nghi hoặc trong lòng hắn, chỉ là trên quyển sách thứ hai có vài hình hắn xem không hiểu lắm, nói chung cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà nhìn chất giấy này cùng chất giấy quyển một giống nhau, theo lý mà nói thì không có gì xấu.
Hắn luyện như vậy, thiếu chút nữa luyện đến chân khí chảy ngược.
Là Chu Lẫm tình cờ lại đây đem đồ cho hắn truyền thần khí cứu hắn.
"Ngươi như vậy mà là một tên không biết luyện võ, luôn sẽ gây ra chuyện," Chu Lẫm lấy cho hắn chén nước, ôn thanh nói với hắn, "Không bằng ngươi đem chỗ không hiểu hỏi ta, nói không chừng ta có thể cho ngươi kiến nghị nào đó."
Chu Lẫm xác thật cũng là kỳ tài tập võ, giả như Trình Hàm trong lòng không mang thành kiến với y, việc này hỏi Chu Lẫm là đáng tin cậy nhất rồi.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Trình Hàm liền đem vài tờ có vẽ hình hắn không hiểu kia cho Chu Lẫm, cúi đầu phiền muộn nói: "Tập võ rõ ràng là chuyện một người, vì sao trên tờ giấy này lại vẽ hai người? Lại còn phải tìm người giúp ta vận khí? Lại nói, cái này nhìn cũng không đúng lắm......"
Chu Lẫm tiếp nhận giấy nhìn qua, chống môi ho một chút, bên tai ửng đỏ nói: "Cái này ước chừng là bí kíp tà môn ma đạo gì rồi, nếu không ngươi đừng luyện nữa......"
Lời y khuyên còn chưa nói xong, Trình Hàm liền tức giận mà đánh gãy y, đoạt lấy mấy tờ giấy kia, nói: "Ta phải luyện! Ngươi không chịu nói thì thôi đi, vì sao phải mắng nó là tà môn ma đạo!"
"Ta cảm thấy là......" Chu Lẫm do dự mà thở dài nói, "Nếu, ngươi muốn luyện thì luyện đi. Chỉ là cái này giống như nói phải tìm một người rót nguyên dương giúp ngươi tu luyện, chẳng lẽ ngươi còn có thể tìm người làm bước này sao?"
Trình Hàm rất hận người khác khinh thường mình, hắn giương mắt nhìn Chu Lẫm, ác thanh nói: "Ta đương nhiên có thể làm được."
Chu Lẫm quay đầu đi nhìn mắt ngoài cửa sổ, nhìn Trình Hàm phủ thêm áo ngoài sau, nói câu: "...... Nếu không ta tới giúp ngươi?"
Lời tác giả:
Wb tác giả: @ một con cá đưa bùn
6.
Nhưng Trình Hàm không tin Chu Lẫm sẽ tốt bụng giúp hắn, nhưng thái độ của đối phương lại cực kỳ thành khẩn, dường như thật sự ngóng trông hắn luyện thành võ công, sau đó trợ giúp mình thành chưởng môn vậy.
Hắn ở trong lòng hừ lạnh một tiếng nghĩ nếu như vậy, hắn cũng không cần ôm cảm kích gì với việc Chu Lẫm ra tay tương trợ, chỉ là theo nhu cầu mà thôi.
Theo trong quyển bí kíp nói phải trần truồng tu hành, hai người đả tọa còn phải để đan dược trước mặt để xúc tiến chân khí lưu thông. Chu Lẫm thân là sư huynh có địa vị khá cao, thực mau có cách lấy được đan dược, cũng không cần Trình Hàm phiền lòng nhiều hơn.
Hẹn tốt ngày, Trình Hàm không có mặc áo trong, chỉ khoác một kiện áo ngoài thường, phía dưới mặc một cái quần lót, hắn cũng chưa từng cùng người khác trần truồng đối diện nhau như vậy, trong lòng nhiều ít có chút không thoải mái.
Ăn đan dược vào, Chu Lẫm ở một bên cởi sạch, Trình Hàm vẫn không chịu cởi quần. Hắn thậm chí còn không nguyện ý quay đầu lại nhìn Chu Lẫm, luôn cảm thấy nhìn bộ dáng đối phương áo mũ chỉnh tề quen rồi, nhìn đối phương trần trụi thì thấy quái quái không thích hợp.
Chu Lẫm nói: "Thời gian dược hiệu không dài, ngươi và ta vẫn là nắm chắc thời gian tu luyện cho thỏa đáng."
Trình Hàm hít vào một hơi, nói thẳng: "Ta không nhìn được bộ dáng ngươi trần trụi toàn thân."
Chu Lẫm nói: "Vì sao vậy?"
Trình Hàm nói: "Cần gì có lý do, chính là nhìn không quen."
Chu Lẫm nói: "Vậy ngươi nhắm mắt lại tu hành là được, mắt không thấy tâm không phiền."
Trình Hàm ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, khẽ cắn môi, cũng đem quần cởi, đưa lưng về phía Chu Lẫm rồi ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu cảm thụ chân khí lưu động trong cơ thể.
Hắn cảm giác tay Chu Lẫm sờ lên người hắn, chậm rãi, lại du tẩu tới phần eo của hắn.
Cái phương thức sờ kia khiến cả người hắn cảm thấy không thích hợp, nhưng Chu Lẫm nói là làm theo bí kíp, hắn cũng đành nhịn xuống. Trong lúc tu luyện không được nhiều lời, không được lộn xộn, nếu không sẽ dẫn tới chân khí chảy ngược, sẽ liên quan đến tính mạng.
P/s: Đào hố mới siêu ngắn đây mí chế ưiii. Thả sao và bình luận cho tui nhóaaa <3
Chương sau bắt đầu có H nha mấy chế:v
Chương 2:
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad)
Phần 2.
Không biết vì sao những nơi bị chạm qua đều nóng lên, hắn cũng chưa từng nổi lên cơn nóng như thế này, Trình Hàm nhắm mắt, cau mày, cảm giác cái tay đang sờ kia càng lúc càng đi xuống, thế mà sờ đến phần mông của hắn.
"Trình Hàm, hơi thở không thể loạn được" Chu Lẫm nói với hắn.
Có cái đồ vật gì cứng cứng dài dài chen vào hậu huyệt của Trình Hàm, chỗ mà hắn chưa bao giờ đụng vào, hắn mơ hồ nhớ là trong bí kíp có nhắc tới, nói là phải đem nguyên dương rót vào nơi này, mới có thể tiến thêm một bước ổn định chân khí đang loạn.
Hắn chịu đựng cơn đau, tiếp tục vận khí tu hành.
Một lát sau, Chu Lẫm để hắn quỳ sát ở trên giường, trong sách cũng có nói qua cái này, Trình Hàm không nghi ngờ gì, liền ngoan ngoãn mà nhắm mắt quỳ ghé vào trên giường, cắn môi, để cho ngón tay Chu Lẫm thọc vào rút ra ở chỗ kia.
Nếu một chút đau này mà nhịn không nổi, hắn còn học võ công gì nữa?
Một tay khác của Chu Lẫm điểm mấy huyệt vị ở trên lưng hắn, hắn chậm rãi cảm thấy chỗ đan điền nảy lên một dòng nước ấm, trận cảm giác tê dại kia làm trong đầu hắn nổi trống một trận, chờ lúc lấy lại tinh thần, phát hiện dương v*t của mình không khống chế được mà cứng thẳng lên.
Mà lúc này lại không quần áo che đậy, Trình Hàm lập tức cảm thấy xấu hổ, muốn kẹp hai chân lại, không cho Chu Lẫm nhìn thấy hắn nổi lên phản ứng.
Nhưng Chu Lẫm liền thấy được, còn cười nói với hắn: "Chỉ mới làm như vậy, Trình sư đệ liền nổi lên hứng thú......"
Trình Hàm không vui nói: "Ta không có!"
Nhưng phía dưới căn bản là không chịu khống chế của hắn, còn càng ngày càng cứng.
"Thả lỏng một chút, tu luyện không phải khổ hạnh, ngươi phải cảm thấy thoải mái mới đúng." Chu Lẫm nâng hắn dậy, đỡ hắn chậm rãi ngồi xuống phía sau. Trình Hàm ẩn ẩn cảm thấy có vật gì cứng tiến vào, hắn càng nhắm chặt đôi mắt, bắt lấy cánh tay Chu Lẫm, đột nhiên không dám ngồi xuống.
Nhưng Chu Lẫm không dùng sức đỡ cho hắn nữa, hắn liền không thể không ngồi xuống, vách trong tức khắc bị côn th*t căng ra, hắn thật sự đau, lại sợ Chu Lẫm chê cười hắn, đau nhưng cũng không kêu ra tiếng.
Vì không muốn đau, hắn đem hai chân mở rộng ra.
Chu Lẫm gắt gao ôm lấy eo hắn, không cho hắn giãy giụa đi chỗ khác, nói lời khen hắn: "Trình sư đệ, ngươi thật sự là kỳ tài luyện võ."
Nói xong liền ôm lấy Trình Tề, nghiệt căn kia cũng nặng nề đâm vào, còn tay Chu Lẫm nắm lấy dương v*t Trình Hàm, vỗ về chơi đùa lên xuống, Trình Hàm càng không chịu đựng được phát ra tiếng, y càng làm lợi hại hơn, ở phía sau còn đâm vào sâu bên trong, làm Trình Hàm cơ hồ muốn bắn ra luôn.
Sở dĩ chưa bắn ra, là vì quy đầu bị Chu Lẫm dùng lòng bàn tay chặn lại, bàn tay khớp xương rõ ràng kia một mặt xoa bóp dương v*t hắn, một mặt lại không cho hắn phát tiết.
Trình Hàm nhịn không được thở hổn lên, cũng không biết nên vận khí đến đâu, toàn thân hắn nhũn ra, lơ là một chút đã bị Chu Lẫm đè ở trên giường. Dương căn thô to của nam nhân không ngừng thọc vào rút ra trong huyệt khẩu của hắn, hắn cắn gối đầu, ấm ách mà kêu một tiếng, kêu tên Chu Lẫm, âm điệu nói chuyện đều thay đổi, nói: "Ta không vận... vận khí được...... Chu Lẫm, thả, thả ta ra......"
"Ngươi đâu cần làm cái gì" Chu Lẫm mở miệng nói "Quỳ bò cho tốt, đem nguyên dương nuốt vào là được."
7.
Trình Hàm chỉ cho rằng đây là một cách thức tu luyện trong sách, tuy bị thao đến cả mặt đỏ bừng, nước mắt chảy như mưa, lại cố gắng chịu đựng không khóc ra tiếng, còn thành thành thật thật mà để cho tay đối phương sờ loạn trên người mình, nghĩ rằng y đang khơi thông kinh mạch giúp hắn.
Chu Lẫm đem đầu hắn đang chôn vùi bẻ lên, nói: "Đừng nhịn, đau thì khóc ra tiếng."
Trình Hàm nói: "...... Ai muốn khóc!"
Cũng không biết chuyện này phải trải qua bao lâu, môi của hắn đều bị chính mình cắn ra dấu răng, Chu Lẫm tới tới lui lui mà đỉnh tiến vào, hắn đều không nghĩ được chuyện gì khác, chỉ cảm thấy bên trong mông bị bắn vào một chút dịch lành lạnh. Chu Lẫm bắt lấy bờ vai của hắn, lại từng chút đỉnh đến nơi sâu nhất, Trình Hàm thất thần khóc lóc kêu ra tiếng, hai cái đùi đều phát run, cơ hồ muốn tê liệt ngã xuống giường.
Hắn tập võ từ nhỏ, chưa bao giờ hiểu biết qua mấy chuyện này, căn bản là không nghĩ chuyện này và tình dục có liên quan gì.
Chờ Chu Lẫm áp xuống, duỗi tay xoa mông thịt hắn, hắn mới tìm về chút thần trí, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói với Chu Lẫm: "Như vậy là được rồi...... Ngươi mau rút ra đi......"
Mồ hôi trên trán Chu Lẫm lăn xuống theo gương mặt, hô hấp của y có chút thô nặng, thầm nghĩ tính tình sư đệ tuy kém, nhưng ở trên giường lại đáng yêu như vậy, phía dưới dương v*t còn chưa rút ra lại cứng lên.
Y dỗ Trình Hàm, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là càng nhiều càng tốt, chút khổ này mà người đã ăn không được sao?"
Trình Hàm lại bị y lật lại, cặp chân dài bị tách ra đè nặng, Chu Lẫm hơi hơi thở ra một ngụm khí, rồi hung hăng đem dương căn đâm vào, tiểu huyệt bị thao đến phiếm hồng.
Trình Hàm không chịu được nữa, hắn mở to mắt, nước mắt không ngăn được mà chảy ra từ khóe mắt. Trên người hắn chỗ nào cũng đều nóng, hậu huyệt bị làm vừa đau vừa tê, cũng nói không rõ là cảm giác gì.
Hắn muốn nói với Chu Lẫm mình không luyện nữa, nhưng lại không quá cam tâm, lời nói kẹt ở trong cổ họng, như thế nào cũng nói không nên lời.
"Chu, Chu Lẫm......" Trình Hàm nói, "Ngươi nhẹ một chút......"
"Gọi sư huynh, biết chưa?" Chu Lẫm vuốt ve mặt hắn, "Không phải không đau sao, ta phải đi vào sâu chút, mới có thể đem nguyên dương rót đủ cho ngươi nha."
Trình Hàm cũng bất chấp mặt mũi, hắn bắt lấy cánh tay Chu Lẫm, nói: "Sư huynh, không cần lại đâm sâu...... Ta, ta đau......"
Chu Lẫm nói: "Bí kíp này càng về sau càng khó, ngươi muốn học được, phải nghe theo lời ta."
Y cứ như vậy mà nói, không thả cho Trình Hàm bậc thang để lùi.
Trình Hàm chỉ cảm thấy hậu huyệt đều dính nguyên dương của Chu Lẫm, hắn nghĩ muốn vận khí, nhưng trên người một chút sức lực cũng đều không có, chỉ có thể nằm ngưỡng mặt, trên má còn vẻ ướt át.
Chu Lẫm đã đứng dậy khoác lớp áo ngoài, một lát sau, lại tới giường xem hắn.
Trình Hàm cảm giác đối phương đang nhìn mình, bàn tay ấm áp kia xoa mặt hắn, lau sạch nước mắt của hắn.
Chu Lẫm nói: "Trình Hàm, đợi ta thành chưởng môn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi nửa phần."
Trình Hàm nhắm mắt lại, cũng không lên tiếng. Hắn âm thầm mà nghĩ, hắn nếu luyện thành võ công, sao lại đi phụ thuộc vào Chu Lẫm, hắn muốn chính mình đi lang bạt giang hồ, hi vọng có thể làm đại hiệp nổi danh một phương!
8.
Trình Hàm mới vừa nghĩ như thế, liền nghe Chu Lẫm muốn thừa dịp nguyên dương ở trong cơ thể, đem chân khí hỗn loạn chải vuốt lại. Võ công là chính hắn nói muốn luyện, tuy rằng dưới thân còn đau, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi, nhưng vẫn chống người dậy.
Hắn hít sâu một hơi, vừa muốn ngồi xếp bằng vận khí, Chu Lẫm đột nhiên đè cẳng chân hắn lại, đầu gối quỳ giữa hai chân hắn.
"Lại như thế nào nữa?" Trình Hàm hỏi.
"Ngươi dù sao cũng là lần đầu tiên luyện, nếu chỉ dựa vào nguyên dương, sợ là chỉ thành công được một nữa." Thần sắc Chu Lẫm nghiêm túc, không giống như đang lừa người "Ta có một loại đan dược, có thể giúp ngươi một tay."
Trình Hàm cau mày, nghĩ: Làm sao còn chuyện tốt như vậy?
Hắn muốn tiếp nhận đan dược màu trắng rớt từ trên trời xuống, nghĩ chắc là ngậm hay ăn gì cũng vậy, Chu Lẫm liền thu tay đem thuốc viên trở về, cười nói hắn: "Cái này cũng không phải là để ăn."
Trình Hàm ngồi thẳng lên, khó hiểu nói: "Đã là đan dược, không thể ăn, vậy dùng như thế nào?"
Chu Lẫm nói: "Nguyên dương đi vào chỗ nào, dược liền ở chỗ đó."
Trình Hàm sửng sốt nửa khắc, suy nghĩ cẩn thận hàm nghĩa của lời này, đột nhiên bắt lấy cánh tay Chu Lẫm, tức giận trừng mắt nhìn đối phương, nói: "Ngươi sẽ không lừa ta chứ? Cái này sao có thể......"
Chu Lẫm thần sắc tự nhiên, nói: "Ngươi không tin sao?"
Trình Hàm thật sự hoài nghi, nhưng vẫn đem giọng nói vừa nâng cao kia đè thấp xuống, hắn mím môi, mắt nhìn đan dược trong tay Chu Lẫm, ngập ngừng nói: "...... Nó sẽ tan ở bên trong chứ?"
Chu Lẫm nói: "Sẽ không đau."
Trình Hàm ngẩng đầu trừng y nói: "Ta không có sợ đau!"
Chu Lẫm đem một vài sợi tóc mai vén ra sau tai, mỉm cười đem chân Trình Hàm kéo tới đặt ở trên vai mình, nói: "Vậy thì lát nữa sư đệ không được khóc sướt mướt nha."
Trình Hàm kỳ thật rất sợ, tay chân bị đấm đá hắn còn chịu được, nhưng loại chuyện này đau đến mức khiến đầu óc hắn trống rỗng, xương cốt toàn thân giống như bị cán qua.
Hắn nhắm hai mắt, nhăn cái mũi, chịu đựng để Chu Lẫm đem thuốc viên nhét vào. Thật ra không đau lắm, nhưng dị vật được đặt ở bên trong nên cảm thấy quái thật sự, hắn cắn môi, tiếng rên rỉ lăn trong cổ họng bị tự tôn ngăn lại.
Chu Lẫm rút ngón tay ra.
Trình Hàm dùng cánh tay chống che đi đôi mắt, ngã xuống giường lại thở hổn hển hít khí, hỏi đối phương: "Ta đây, ta hiện tại có thể đả tọa sao?"
Đan dược kia tựa hồ thật sự hòa tan trong thân thể hắn, hắn cảm giác được nước nhão dính chảy ra từ huyệt khẩu.
Chu Lẫm nói: "Từ từ."
Trình Hàm đang muốn hỏi còn chờ cái gì nữa, liền cảm thấy có cái đồ vật lạnh lẽo cứng cứng dài dài đẩy ra hậu huyệt hắn vất vả mới co lại, hắn thẹn giọng kêu, cuống quýt đem thân thể mình căng lên, mở to hai mắt nhìn Chu Lẫm đem đồ vật hình trụ màu đen (s*x toy:v) tiến vào trong.
Hắn tức muốn hộc máu mà kêu tên Chu Lẫm, duỗi tay muốn đẩy cái kia ra, vật kia đột nhiên bị Chu Lẫm ấn đi vào một đoạn dài, Trình Hàm cảm thấy bụng nhỏ của mình như phát trướng, chỉ muốn mở chân, đập lung tung trên giường, nước mắt ngăn không được mà chảy ra.
Rõ ràng hắn đối với chuyện này không hề có đam mê, nhưng phía dưới lại cuộn lên từng tầng từng tầng khoái cảm tình dục, khiến hắn căn bản không tìm được biện pháp trốn tránh.
Khi hắn bị tra tấn đến chảy nước mắt đầy mặt, Chu Lẫm dùng một sợi xích tinh thế trói từ đùi tới eo, sợi dây xích này nối vật cứng nhét dưới huyệt của hắn, chỉ cần hắn thoáng động một cái, vật thô kia liền sẽ ma sát với vách trong non mềm của hắn.
Ở lúc Chu Lẫm sờ tới mặt hắn, Trình Hàm tạm thời tìm về chút khí lực, dùng sức mà kéo lấy đầu tóc Chu Lẫm, thanh âm run run phát ra lời nói uy hiếp: "Chu, Chu Lẫm, ngươi nếu chơi ta...... Ta, ta liền để ngươi chết không được tử tế!" (thật ra nó đã 'Chơi' con rồi đó con trai ┐( ̄∀ ̄)┌)
Nói như vậy, cặp mắt ngày thường nhìn có vẻ hung dữ của hắn, lại giống như con mèo đang nhướng đôi mắt đầy nước, nhìn thật đáng thương.
Mặt Chu Lẫm ôn hòa nâng mặt sư đệ ngốc nghếch của mình lên nhìn ngắm, nghĩ thầm: dáng vẻ này của Trình Hàm, thật khiến tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn.
9.
Trình Hàm giống như bị vật cứng này lăn lộn đến nổi điên, nhưng hắn thật sự nghe lời Chu Lẫm nói, nhanh chóng ngồi xếp bằng đả tọa vận khí, nhưng căn bản là hắn không cách nào chuyên chú tâm thần, đan dược bị nhét vào chỗ sâu bên trong kia tan thành nước, hắn càng muốn tu luyện trên người lại càng nóng, ngực còn có chút trướng đau, cũng không biết là vì sao.
Hắn thật sự chịu không nổi, mở to miệng dùng sức thở phì phò, tóc mai hai bên đều bị mồ hôi ướt dính trên mặt. Chính hắn cũng đã bắn một lần, trên chăn đơn nhão nhão dính dính một mảng.
P/s: Vừa edit H vừa sợ chồng mình nhìn thấy, may mà chị ấy bị cận:v:)))))
Không hiểu sao t hay vớ trúng mấy bộ công toàn lươn chúa (tất nhiên là t đã đọc hết truyện thấy ưng mới quyết định edit) còn thụ ngáo ngơ bị công lừa ăn sạch xương mà chẳng biết gì:))))) Chắc
Chương 3:
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad)
Phần 3.
Không, không được...... Từ đầu hắn vẫn luôn cố nhịn đau, không thể ở lúc này hướng Chu Lẫm xin tha......
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, hắn vẫn không có cách nào nhịn xuống, vì cảm nhận được khoái cảm cùng đau đớn nên kêu lên vài tiếng, ý thức tan rã ngã xuống giường, muốn duỗi tay đem vật cứng đang chèn ở hậu huyệt ra.
Chu Lẫm bắt lấy cánh tay hắn, cúi đầu ngậm môi hắn. Trong cổ họng Trình Hàm phát ra âm ô ô kháng cự, hắn cũng không biết hiện tại Chu Lẫm đang làm gì, chỉ biết cái đồ vật đáng ghét kia một lần lại một lần cắm vào tới, nếu hắn đem chân kẹp chặt, đồ vật kia liền đi vào càng sâu, đâm đến cả người hắn run run.
Chu Lẫm đè ở bên tai hắn hỏi: "Đau sao?"
Trình Hàm chỉ nghĩ muốn lấy thứ kia ra, liền liên tục gật đầu, không hề tỏ vẻ cứng đầu cứng miệng nữa.
Chu Lẫm nói: "Có ăn khổ, mới là người đứng trên người khác."
Vốn dĩ ý thức Trình Hàm đã không rõ, nghe những lời này của Chu Lẫm liền tức đến tỉnh lại mắng: "Ăn khổ chó má gì...... Chu, Chu Lẫm, lấy cái này ra cho ta!"
"Đừng gọi thẳng đại danh của ta, ngoan ngoãn gọi sư huynh." Sau khi Chu Lẫm nghe Trình Hàm kêu xong, lắc đầu nói "Được rồi, dẫn ngươi đi lâm tiên trì để tẩy rửa."
Trình Hàm đẩy ra cái tay đang duỗi lại đây muốn đỡ hắn, hai mắt mở to, không thể tin nói: "Dáng vẻ của ta như thế này sao mà đi......"
Dưới thân lại dâng lên một trận tê dại, hắn ách một tiếng, không khỏi đem thân mình cuộn thành một đoàn.
Trình Hàm bình thường cũng không phải là một người dễ khóc, kết quả bị làm cho lệ rơi đầy mặt, chính hắn căn bản cũng không ngừng thẳng eo, nói không cần muốn đem vật cứng rút ra. Chu Lẫm ôm hắn lên, hắn há mồm muốn cắn cánh tay đối phương, còn chưa kịp cắn, Chu Lẫm liền xoa một cái ở trên mệnh căn của hắn, trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, khóc lóc kêu một tiếng "Chu Lẫm" xong rồi bắn trong tay đối phương.
Trong lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy khuất nhục, nhưng lại chạy không thoát.
"Vật ấy cũng không phải tra tấn ngươi, chỉ là dược đi vào chỗ sâu bên trong mới càng có hiệu quả" Chu Lẫm ôn hòa nói, "Nhưng sư đệ phản ứng mạnh như thế, xem ra là thích bị thao tiểu huyệt."
"Lão tử mới không......" Trình Hàm nghe không rỏ Chu Lẫm nói cái gì lắm, chỉ là phản bác một câu theo bản năng.
Chu Lẫm nói: "Một cây thô dài cứng như vậy, sư đệ hoàn toàn ăn vào, ở bên ngoài cũng không nhìn ra đâu."
Trình Hàm lại bị ấn ở trên ván giường, hắn cảm giác được Chu Lẫm đánh vài cái mạnh trên mông hắn, cự vật bên trong cũng hướng đầu đâm vào bên trong, lúc này hắn đau đến mức khóc lợi hại hơn, bắt lấy đệm chăn, muốn bò về phía trước rời đi Chu Lẫm, kết quả bò được một nửa thì bị kéo trở về, phía trên mông thịt trắng bóc hiện vài dấu tay đỏ tươi do bị đánh.
Cự vật đen thô to khi bị dây xích kéo ra khỏi hậu huyệt một chút, Chu Lẫm liền đem nó ấn đi vào, Trình Hàm khóc đến thở hổn hển, gắt gao nắm chặt chăn đơn, nói: "Chu...... Chu Lẫm, ta đau quá...... Ta không luyện, ta không luyện nữa......"
Chu Lẫm cúi xuống tới, đè trên người hắn, chế trụ tay, nói: "Ta biết Trình sư đệ không phải là người thấy khó mà lui, chẳng lẽ chỉ vì chút này mà không muốn luyện nữa sao?"
10.
Trình Hàm thật sự ngất đi một lát, khi hắn tỉnh lại, Chu Lẫm đã mặc xong xiêm y cho hắn, còn chưa lấy đồ vậy kia ra, giữa hai chân hắn nhão nhão dính dính ướt dầm dề, ý thức mới vừa khôi phục một ít, tình dục liền ngóc đầu trở lại.
Hắn không hiểu rốt cuộc là vì sao, lôi kéo ống tay áo Chu Lẫm, khàn giọng nói: "Chu Lẫm, lấy ra đi......"
Chu Lẫm sửa lại vạt áo của mình, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú mang ý cười, gương mặt y đẹp như trăng sáng soi trên trời: "Chờ khi đến lâm tiên trì, ta tất nhiên sẽ lấy ra cho ngươi. Trình Hàm, đan dược chính là tính nóng, vì kích thích kinh mạch chân khí lưu chuyển bên trong, cũng cần có hàn thủy làm phụ trợ, tránh để ngươi tẩu hỏa nhập ma."
Y nói dối lừa gạt người cũng nói không chớp mắt, Trình Hàm này là tiểu tử ngốc chỉ thích luyện kiếm, chuyện bên ngoài đều dốt đặc cán mai, nghe y nói như vậy còn thật sự tin, mở to đôi mắt đầy nước nhìn chằm chằm y một lúc, rầu rĩ mà ừ một tiếng, nói: "Cũng có, có vài phần hợp lý, chính là ta......"
Trình Hàm muốn xuống giường đứng lên, chân lại mềm nhũn, hậu huyệt còn thường chảy ra chút gì đó......
Chu Lẫm duỗi tay ôm lấy eo hắn, nếu không hắn đã trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Mỗi một bước đi của hắn đều đi rất gian nan, lông mày nhăn lại, sắc mặt ửng đỏ, nước mắt và mồ hôi ngăn không được rơi xuống mặt đất.
Lâm tiên trì cách chỗ hắn ở có chút xa, đi đến chỗ đó còn phải leo mấy bậc thang đá, trên đường còn sẽ gặp đồng môn...... Chu Lẫm là muốn hắn xấu mặt sao? Cái bộ dạng này của hắn, làm sao có khả năng đi đến đó được!
Chu Lẫm nói: "Nếu ngươi thật sự đi không được, ta có thể ôm ngươi đi qua."
Trình Hàm nhịn tiếng rên rỉ trong cổ họng, quay đầu nói: "Ta không cần ngươi ôm!"
Nhưng lời cự tuyệt này của hắn hữu khí vô lực.
Chu Lẫm liền khi dễ hắn không có sức lực, dùng một tay ôm lấy eo hắn, một tay vén lên vạt áo, vói vào trong quần, xoa bóp dương căn của hắn.
Trình Hàm đau đến hừ ra tiếng, hắn không nghĩ tới Chu Lẫm ở lúc hắn ngất xỉu thì đeo lên quy đầu mình một cái vòng nhỏ, dược ở hậu huyệt kích thích làm hắn muốn bắn, cái vòng phía trước liền thít chặt dương v*t của hắn gắt gao.
"Chu Lẫm, ách...... Chu Lẫm, buông ta ra......" Tiếng nói của Trình Hàm bị Chu Lẫm dùng đầu lưỡi đẩy trở về trong cổ họng, hắn từ nhỏ đến lớn nào chịu qua loại tra tấn này, phía dưới không chỉ bị nhét cự vật khủng bố kia, còn bị bắt nuốt vào nước miếng người hắn ghét nhất.
Chu Lẫm hít khẩu khí, hỏi hắn: "Đi lâm tiên trì nhé?"
Trình Hàm cũng không tình nguyện, nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu.
Chu Lẫm lại hỏi hắn: "Muốn ta ôm ngươi qua ha?"
Trình Hàm bị nhéo cằm, hắn mơ hồ cảm giác được nếu mình không đồng ý, Chu Lẫm còn có thể nghĩ ra biện pháp khác lăn lộn hắn, không thể không đồng ý lời nói của đối phương.
11.
Chu Lẫm định là xem hắn khó chịu một lúc, còn cố ý không dùng khinh công, chậm rì rì mà đi về chỗ tiên trì.
Trên đường thật đúng là gặp vài vị đệ tử đồng môn.
Trình Hàm cảm thấy thẹn chịu không được, chỉ có thể đem mặt chôn ở trên vai Chu Lẫm, mong rằng những người đó không nhận ra hắn.
"Đây không phải là Trình Hàm sư đệ sao? Hắn xảy ra chuyện gì sao?" Có người hỏi Chu Lẫm.
Chu Lẫm nói: "Hắn ăn sai đan dược, cả người nóng lên, ta dẫn hắn đi ngâm hàn thủy giải độc."
Phần tai và cổ Trình Hàm lộ ra thật sự đỏ, đúng là bộ dáng trúng độc phát nóng rồi.
"Chu sư huynh thật là tốt bụng," Trình Hàm nghe được mấy người kia đã đi xa vẫn ríu rít nói chuyện "Trình Hàm ngày thường luôn đối nghịch với sư huynh, y còn nguyện ý ra tay cứu giúp, ôm người đi giải độc, thật là hoạn nạn thấy chân tình mà..."
"Còn không phải sao, Chu sư huynh thật đúng là tác phong quân tử."
Trình Hàm nhắm mắt lại, nghĩ, tác phong quân tử chó má.
Trình Hàm: Tức chết ta.
12.
Trình Hàm bị cỗ khí nóng vây lấy trong thời gian ngắn không vận khí được, một đường này của hắn đi xóc nảy, quần lót hoàn toàn ướt đẫm, trong lòng chỉ mong nhanh chút lấy đồ vật kia ra.
Lâm tiên trì chính là một con suối nước chảy, trên này thường có mây mù lượn lờ. Bởi vậy mà rét lạnh, người thường nếu không có chân khí hộ thể, chắc chắn bị nước đông lạnh đến cả người run lên. Nước tiên trì không tính là quá sâu, ước chừng cao đến chỗ ngực nam tử thành niên.
Trình Hàm miễn cưỡng mà đứng ở trên bờ, mới đem đai lưng của mình cởi bỏ, liền bị Chu Lẫm đang ở dưới nước bắt lấy cổ chân rồi đột nhiên kéo vào trong nước lạnh lẽo. Làn nước lạnh lẽo làm hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, đôi tay vùng vẫy muốn bò lên trên bờ, nhưng bị Chu Lẫm dùng sức đè lại.
"Thật lạnh khụ, khụ......" Trình Hàm bị sặc uống một ngụm nước, chỉ cảm thấy thân mình khó chịu vô cùng. Chu Lẫm lột lớp y phục ngoài ướt đẫm của hắn ném lên tảng đá, nhưng áo trong vẫn còn dán ở trên người hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy hai điểm đỏ bừng trước ngực.
Nếu có người lại gần đây xem, thì có thể nhìn thấy dây xích quấn trên đùi của hắn, mông thịt bị chà đạp đến đỏ lên cùng vòng bạc ôm lấy dương v*t đang cứng.
Hắn quá lạnh, không thể không dán sát vào người Chu Lẫm, nơi duy nhất có độ ấm, tay run run ôm lấy đối phương.
Bàn tay Chu Lẫm đặt ở chỗ đan điền của hắn, trấn an nói: "Trình Hàm, thả lỏng một chút, ta truyền cho ngươi chút chân khí, đợi lát nữa ngươi tu luyện sẽ thông thuận hơn."
Hơi thở ôn hòa chạy từ chỗ đan điền đến lục phủ ngũ tạng, Trình Hàm chậm rãi cảm thấy dễ chịu, hắn đem nước mắt nhịn trở về, cuối cùng cũng có chút sức lực.
Hắn muốn hỏi Chu Lẫm tính làm cái gì, lúc này tên cẩu quân tử kia lại hôn lên, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, tay lớn nóng hầm hập dọc theo xương sống lưng một đường đi xuống, đụng tới vị trí xương cục, lại chậm rãi sờ đến chỗ hậu huyệt của hắn.
Vừa đến lúc này, lại có vài vị đồng môn nói nói cười cười đi tới lâm tiên trì, tựa hồ là muốn tới tu luyện.
Trình Hàm nghe được tiếng bước chân, người lập tức cứng ngắt, đẩy mặt Chu Lẫm ra, sốt ruột nói: "Ngươi nhanh đem vật kia lấy, lấy ra mau......"
Chu Lẫm nói: "Ngươi còn chưa vận khí."
Trình Hàm nói: "Trên bí kíp kia không có viết cái quy tắc này!"
Chu Lẫm quay đầu mắt nhìn đồng môn đang đi tới, thấp giọng nói với Trình Hàm: "Cũng được, vậy đổi cách thức luyện."
"Chu sư huynh, ngươi cũng tới chỗ này tu......" Có người chào hỏi cùng Chu Lẫm, mới nhìn thấy có một thiếu niên ở sau Chu Lẫm đầu trầm vào trong nước, "Đây là người nào?"
Chu Lẫm xách tóc Trình Hàm kéo cái người đang nhín thở này lên, cười cùng kia vài vị đồng môn nói: "Trình Hàm trúng độc, cần phải ngâm hàn thủy để áp chế độc tính...... Hắn nhát gan, không dám chào hỏi với các ngươi, mong các ngươi có thể trò chuyện với hắn nhiều hơn."
Vài vị đồng môn nhìn gương mặt đỏ bừng của Trình Hàm, lại trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ thầm ở phái Linh Lư này ai mà chẳng biết Trình Hàm không thích nói chuyện với mọi người, còn không thèm nhìn người khác, cái tính tình này mà gọi nhát gan? Bọn họ hơi lớn hơn một chút so với Trình Hàm, cũng chưa từng nghe Trình Hàm gọi bọn họ một tiếng sư huynh.
Trình Hàm nào có tâm tư quản những tên đồng môn này, cái sợi dây xích kia của Chu Lẫm, đang kéo cây cự vật, hắn cảm thấy huyệt khẩu của mình lại bị mở ra, Chu Lẫm cũng không trực tiếp lấy đồ vật ra, thật vất vả làm được nữa chừng, lại đem toàn bộ ấn đi vào.
Mắt hắn đỏ bừng, muốn mở miệng mắng cái tên này, liền nghe Chu Lẫm nói với hắn: "Nói xin lỗi với mọi người đi."
Tay Trình Hàm run lên, căm hận mà giương mắt nhìn Chu Lẫm, nói: "Ta vì sao phải nói xin lỗi với bọn họ!"
Chu Lẫm không hề nói với hắn lời nào, ngón tay chen vào cúc huyệt của hắn, đẩy thô vật chỉ chừa sợi dây xích ở bên ngoài, bên trong lại đỉnh vào chỗ mẫn cảm nhất. Trình Hàm muốn kêu ra tiếng, nhưng miệng lại bị Chu Lẫm bưng kín.
13.
Mấy vị đồng môn kia vốn đã xuống nước tĩnh tâm, ngồi ở trong nước chuẩn bị bắt đầu tu luyện, đột nhiên nghe Chu Lẫm gọi bọn họ một tiếng, nói Trình Hàm có chuyện muốn nói với bọn họ.
Chương 4:
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad)
Phần 4.
Chuyện này cũng lạ, mỗi lần sư đệ há mồm ra đa số là mắng chửi người khác, làm sao nói lời hay cùng với bọn họ.
Bọn họ nhìn Trình Hàm đỏ mặt ngẩng đầu lên, không biết có phải do sương mù hay không, mà đôi mắt hắn như đôi mắt của mèo con phảng phất một tầng hơi nước, một bộ ủy khuất lã chã nước mắt sắp khóc tới nơi.
Trình Hàm liếc mắt nhìn chỗ bọn một cái, rất nhanh quay đầu chỗ khác, thanh âm rất thấp nói: "Sư huynh, thật xin lỗi, ta sẽ không đối nghịch với các ngươi nữa..."
Lời này của hắn ngữ điệu mềm thật sự, âm cuối lại ngọt ngào giống như vuốt mèo cào vào lòng người, như đang làm nũng với mấy người bọn họ.
Hai người đồng môn đều sửng sốt, còn không biết nên đáp lại lời gì, liền thấy Trình Hàm thật sự khóc ra tiếng. Thiếu niên một bên dùng mu bàn tay lau nước mắt, một bên tiếp tục nói: "Ta sai rồi, sư huynh, ta sai rồi......"
Hắn khóc đến đáng thương như thế, hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, liền mồm năm miệng mười an ủi:
"Trình sư đệ, không việc gì tốt hơn là biết sai mà chịu sửa, không có việc gì đâu."
"Sau này ngươi luyện kiếm pháp có chỗ nào không hiểu, đều có thể tới hỏi ta..."
"Nhưng thật không nghĩ tới Trình sư đệ cũng sẽ khóc, ngày thường một hai phải làm vẻ hung dữ khó gần chi?"
14.
Trình Hàm nghe được những lời đó của bọn họ, một mặt khóc, một mặt ở trong lòng nghĩ: "Biết sai có thể sửa cha ngươi! Lão tử nhìn trúng kiếm pháp quái gì của các ngươi?"
Chu Lẫm cuối cùng cũng chịu lấy đồ vật ra tới, thở hổn hển nói với hắn: "Nói xin lỗi xong, sư huynh liền tha thứ cho ngươi, giải độc cho ngươi."
Trình Hàm muốn chửi mẹ nó ta nào có trúng độc, liền cảm giác Chu Lẫm ôm eo hắn đẩy lên, đến cơ hội thở dốc cũng không cho, đem dương v*t thô nóng hung hăng cắm vào tiểu huyệt còn ẩn ẩn đau.
Hắn ách kêu một tiếng, cảm giác được Chu Lẫm không ngừng thọc vào rút ra ở phía sau, chân hắn dẫm không đến đáy ao, bị bắt phải thừa nhận nghiệt căn và giao hợp với Chu Lẫm, vòng bạc ở phía trước còn chưa lấy xuống, hắn thật sự nhịn không được, liền khóc lóc rên rỉ vài tiếng.
Sau khi hắn khóc xong như vậy, hai vị đồng môn kia không biết vì sao liền lục tục bò lên trên bờ, rất nhanh rời đi hết.
Ở lúc Chu Lẫm mới tiến vào Trình Hàm liền bắn ra lần một, trước mắt hiện ra tia sáng trắng cực lạc, hắn mê mang mà nghĩ: Chẳng lẽ mấy người kia phát hiện chuyện hắn đang làm với Chu Lẫm? Chỉ là người đi rồi là chuyện tốt, như vậy hắn không cần lo lắng bị đồng môn nhìn thấy vẻ mặt này của mình.
15.
Lúc này đầu của Chu Lẫm cũng ngẩng lên, không lên tiếng nhấp môi cười mắt nhìn phương hướng đồng môn vừa rời đi.
Hẳn mấy vị kia chịu không được, nghe vài tiếng khóc của Trình Hàm liền cứng lên.
Y hôn hôn vành tai Trình Hàm, nghe Trình Hàm ách giọng mắng mình, nghĩ, xem bộ dạng Trình Hàm phun mấy lời không hay này ra khỏi miệng, y phải thao hắn ba ngày ba đêm rồi mới ngưng.
16.
Trình Hàm thật ra không cảm thấy lạnh. Trong màn sương mù trắng xoá, mái tóc dài của hắn bị Chu Lẫm nắm lấy, bị ép ngửa đầu, lông mày cùng lông mi đều dính bọt nước, hít thở không quá tốt, chỉ có thể há miệng ra thở, thất thần mở to mắt, khoái cảm mang suy nghĩ của hắn cuốn trôi sạch, hắn cái gì cũng nghĩ không được, cũng nói không nên lời.
Hắn bị Chu Lẫm ôm trầm vào trong làn nước lạnh, thính giác cùng thị giác đều bị tước đoạt, nước mắt rơi ra, một chút liền hòa vào với nước.
Chu Lẫm đem hắn đang thất hồn lạc phách kéo lên từ trong nước, hôn hôn mí mắt hắn, nói: "Trình Hàm, Trình Hàm......"
Trình Hàm bị đè trên tảng đá, hai cái đùi bị tách ra đặt ở bên eo Chu Lẫm. Sau khi vòng bạc được gỡ, hắn khắc chế không được mà đem toàn bộ tinh dịch bắn lên bụng nhỏ của Chu Lẫm, thân mình hoàn toàn xụi lơ xuống, đến khóc cũng khóc không ra tiếng.
Chu Lẫm lại truyền cho hắn một lần chân khí, có cỗ chân khí ấm áp này làm hắn đang lôi kéo ống tay áo Chu Lẫm thì buông lỏng ra, nhắm mắt lại ngất đi, không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa.
17.
Trình Hàm tỉnh lại.
Những cái vết tinh dịch đó đều bị rửa sạch sẽ, nhưng dưới thân hắn vẫn có chút đau nhức.
Trên người hắn chỉ có mỗi cái chăn, bên cạnh cũng không để y phục, ngồi dậy mới phát hiện đến cái quần lót Chu Lẫm cũng không để lại cho hắn.
Tên cẩu quân tử!
Chỗ này cũng không phải chỗ hắn ở, trên tường cách đó không xa có treo một bức viết môn huấn, chữ viết tinh tế, có khí khái vô cùng.
Chỗ ký tên chính là tên húy của Chu Lẫm.
Trình Hàm đang muốn xuống giường nhìn xem, lúc thả hai chân mình xuống, nghe được tiếng vang leng keng, mới phát hiện trên hai cổ chân của mình bị mang xích khóa, Chu Lẫm thế nhưng đem xích khóa chân hắn trên giường gỗ!
Hắn tức khắc bực bội, đang muốn vận khí xuất chưởng đánh gãy xích sắt, Chu Lẫm thân mặc y phục bạch sắc thanh nhã tay mang một hộp điểm tâm và một con gà nướng vào nhà.
Chu Lẫm đem đồ vật đặt lên trên bàn, cũng không thèm để ý ánh mắt phẫn hận của Trình Hàm, nhẹ giọng nói: "Đói bụng rồi à? Ta đi mua chút thức ăn nóng, cũng không biết có hợp khẩu vị của ngươi không."
Trình Hàm cắn răng nói: "Chu Lẫm, vì sao lại đem ta khóa ở chỗ này! Bí kíp ngươi cho ta là giả sao!"
Hắn nhìn Chu Lẫm đi tới, nóng giận muốn duỗi tay bắt lấy vạt áo đối phương. Nhưng Chu Lẫm liền lui một bước, tránh đi tay hắn, gương mặt ôn nhuận như ngọc mang ý cười, nói: "Ta vì sao phải lừa ngươi, ngươi luyện thành công, chẳng lẽ đối với ta không phải là chuyện tốt sao? Trình Hàm, ngươi chưa điều trị tốt hơi thở hỗn loạn của mình liền ngất xỉu, ta sợ ngươi lúc sau tỉnh dậy chạy loạn, mới không thể không ra hạ sách này."
Tay Trình Hàm nắm chặt thành giường, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Lẫm, khi nói chuyện giọng có chút nghẹn ngào: "Lần trước ta cắt tóc ngươi, ngươi nếu hại ta, lần tới lão tử liền cắt cái đầu trên cổ ngươi!"
Chu Lẫm cũng không tức giận, chỉ nói: "Xem Trình sư đệ còn có sức đi mắng chửi người, không bằng chúng ta liền tiếp tục luyện công đi."
Trình Hàm nói: "Ai muốn luyện công cùng ngươi! Ngươi mau mở khóa ra, ta tự đi tìm người khác hỗ trợ!"
Chu Lẫm cười, hỏi: "Tìm người khác hỗ trợ?"
Vị Chu sư huynh này ngày thường tươi cười khiến người như tắm mình trong gió Xuân, lúc này xoay người lên giường, liền ra tay bóp lấy yết hầu Trình Hàm, Trình Hàm lập tức xuất chưởng muốn đánh đối phương, nhưng Chu Lẫm càng nhanh hơn so với hắn, trực tiếp bẻ cánh tay bên phải của hắn trật khớp.
Trình Hàm đau đến đổ mồ hôi đầy đầu, càng thêm tức giận, đợi khi Chu Lẫm dán sát vào, liền nâng tay trái lên hung hăng cho đối phương một cái tát.
Đánh xong thanh âm còn rất vang. Trên gương mặt trắng nõn của Chu Lẫm thoáng chốc hiện mấy vệt đỏ.
Chu Lẫm không cười, sắc mặt lạnh xuống, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Trình Hàm, dùng sức bắt lấy cái tay Trình Hàm mới vừa tát y, nói: "Trình Hàm, ta không nên mềm lòng như vậy, còn để lại cho ngươi hai tay lộn xộn......"
18.
Chu Lẫm đem hai tay hắn cột lên trên, rồi mới bẻ cánh tay phải của hắn trở về.
Trình Hàm lúc này mới thấy hối hận, hắn vừa đói lại vừa đau, Chu Lẫm niết xoa đầu v* hắn, cúi đầu ngậm lấy còn dùng răng cắn cắn, giống như tiểu hài tử mút vào.
"Cẩu quân tử, ngươi gạt ta...... Trong bí kíp làm gì có chuyện này......" Trình Hàm muốn ra sức dùng tay giật đứt dây thừng, nhưng giật không được, còn bị Chu Lẫm niết vú đến kêu ưm ưm a a, "Không cần hút, Chu Lẫm......"
Chu Lẫm không lên tiếng xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cây cự vật khủng bố, Trình Hàm vừa ngẩng đầu thấy, cơ thể theo bản năng liền phát run lên, hắn lắc mông muốn ngồi dậy, mang theo tiếng khóc nức nở nói với Chu Lẫm: "...... Ta không cần, không cần cái này! Ngươi cút ngay!"
"Ngoan một chút," Chu Lẫm ôn hòa nắm cằm Trình Hàm, "Sư huynh luôn mong điều tốt đến với ngươi, sẽ không hại ngươi, hiểu chứ?"
Trình Hàm không tin.
Chu Lẫm nói: "Ngươi ngoan ngoãn mở chân ra, ta liền sẽ không để ngươi đau... Trình Hàm, đừng để mình phải chịu những đau khổ không cần thiết đó."
Chu Lẫm lấy một hợp thuốc mỡ, tất cả đều chen vào huyệt khẩu phía dưới của Trình Hàm, rồi lại tùy tay kéo xuống ngọc bội đeo trên cổ mình, đem nhét vào hậu huyệt của hắn.
Trình Hàm cắn môi, phía sau lưng cọ chăn đơn, đầu gối nhướng lên, muốn đem dị vật kia đẩy ra ngoài.
Chu Lẫm cũng mặc kệ hắn làm cái gì, đem vải thô cột chặt hai cái chân của hắn, rồi xuống giường đi đến chiếc bàn bên cạnh pha trà.
Thuốc cao có công dụng thôi tình liền phát tác, tiểu huyệt của Trình Hàm vừa nóng vừa ngứa, hắn ngăn không được mà muốn cọ xát hai chân mình, nhưng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể thống khổ vặn vẹo, mông cọ chăn đơn ở phía dưới.
Hắn bị dược này làm cho bắn một lần, vô lực ngã xuống thở dốc, Chu Lẫm mới lại đây tháo dây thừng trên cổ tay hắn, mỉm cười nhìn hắn khóc lóc đem ngón tay chen vào huyệt khẩu của chính mình, muốn đem ngọc bội nhét ở bên trong moi ra.
Chu Lẫm bắt lấy tay dính đầy dâm dịch của hắn, nói: "Trình Hàm, chính ngươi đem dương căn giả này ăn vào, ta hôm nay liền không ép ngươi luyện, như thế nào?"
Trình Hàm nhìn đến dương căn giả thô to kia, hai cái đùi kiệt lực mà run vài cái, có vẻ cũng không quá khó nuốt vào. Nếu hắn vừa rồi nén giận mà ăn cái đồ vật do Chu Lẫm mang ra, thì bây giờ đâu đến nỗi đến cả giãy giụa cũng không có sức giãy.
Hắn bị Chu Lẫm ấn đầu, khuất nhục mà ngập ngừng đáp lại, đồ vật nhìn vô cùng khủng bố đang được đặt ở huyệt khẩu của mình, như thế nào cũng không xuống tay được. Cứ như thế mà đi vào? Hắn lại không muốn để tự Chu Lẫm động tay, hạ quyết tâm, liền đẩy một đoạn nhỏ đi vào.
Cái này so với lúc trước thô ráp hơn chút, căn bản là chính hắn không dám đẩy vào sâu bên trong, ở chỗ này cũng không thể tìm người cứu hắn được. Hắn mới không nghĩ tới chính mình cầu xin người khác cứu, hắn căn bản không có bằng hữu nào trong môn phái này.
Trình Hàm nghĩ, lúc này thật sự ủy khuất mà khóc lên, hắn buông lỏng tay, ngã xuống giường khóc lóc mắng Chu Lẫm: "Thì ra ngươi không muốn giúp ta...... Dựa vào cái gì bọn họ đều khen ngươi là người tốt, Chu Lẫm, ngươi căn bản, căn bản là không phải!"
Chu Lẫm nắm đoạn dương căn giả còn bị kẹt ở bên ngoài, từng chút một mà đem nó chen vào trong nộn huyệt Trình Hàm.
Y cúi đầu ôn nhu liếm sạch nước mắt Trình Hàm, hôn hôn môi Trình Hàm, nói: "Ta đối với sư đệ là một mảnh thành ý, sư đệ như thế nào lại không nhận ra thành ý này của ta?"
Trình Hàm đau đến đầu ngón chân cũng cuộn lại, hắn bất đắc dĩ mà ôm lấy cổ Chu Lẫm, kêu cũng kêu không được, chỉ cảm thấy chính mình bị vật cứng kia xỏ xuyên qua. Chu Lẫm vỗ vỗ lưng hắn, giống như đang dỗ tiểu hài tử, nói: "Sư đệ, ngồi xuống."
Hắn không thể trốn, khoái cảm cùng với đau đớn ập đến, hắn phiền muộn kêu lên một tiếng, bắt lấy cánh tay Chu Lẫm, từng chút đem nữa dương căn còn lại ngồi xuống. Dương căn thô lệ nhanh chóng cọ vào trong vách thịt non mềm, còn may lúc nãy đã dùng thuốc mỡ, nếu không khẳng định sẽ chảy máu.
Đau quá...... Hắn vì sao phải lưu lạc đến bước này......
Chu Lẫm ôm hắn, trấn an nói: "Không phải là đã làm được rồi sao, sư huynh lại giúp ngươi luyện tập thêm nhiều lần......"
Tên cẩu quân tử này còn đem dương căn giả thọc vào rút ra xoay tròn trong hậu huyệt hắn, làm phía dưới chảy ra rất nhiều d*m thủy.
P/s: Thật ra t cũng không thích H kiểu "chơi đồ chơi" lắm, sương sương còn đọc được...chứ nặng quá thì thôi:v
Chương 5:
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad)
Phần 5.
Trình Hàm cũng không biết đã trải qua bao lâu, che kín lồng ngực hắn là vệt đỏ, hô hấp phập phồng, khóe mắt chảy nước mắt, trên đùi và trên bụng đều là d*m thủy cùng tinh dịch của chính hắn. Thanh dương căn giả đen thô kia còn kẹt một ít ở bên ngoài, cùng với mông thịt hắn trắng nõn hình thành hình ảnh đối lập, nhìn rất là sắc tình.
Chu Lẫm dùng miệng đút cho hắn một ít nước trà, lại đút điểm tâm cho hắn ăn, còn hỏi hắn thích ăn ngọt không.
Trình Hàm thật muốn chửi câu "Đút cho lão tử ăn cái con mẹ ngươi mau lăn chỗ khác", nhưng hắn đã bị Chu Lẫm chỉnh đến sợ, lời mắng chửi người tới bên miệng cũng đành nuốt trở về.
Chu Lẫm hỏi hắn có muốn ăn gà nướng hay không.
Trình Hàm khuất nhục gật đầu.
Một lát sau, Chu Lẫm tay không trở lại bên mép giường nói với hắn: "Ai, mới vừa rồi chỉ lo luyện công, con gà nướng này cũng nguội rồi...... Ngươi từ từ chờ ta, ta lại đi xuống chân núi mua một con trở về."
Lúc đi còn không quên đem tay Trình Hàm cột lại.
Trình Hàm ách giọng nói nói: "Mẹ ngươi, Chu Lẫm đứng lại đó... Ta thích ăn nguội......"
Chu cẩu căn bản không nghe lời hắn, phủ thêm một kiện ngoại bào trắng như tuyết, làm ra bộ dáng quân tử đạo mạo rồi rời đi.
Lời tác giả: Cười chết tôi, có tỷ muội nói với tôi Chu Lẫm là Chu hắc vịt (Chu vịt đen).
19.
Chẳng lẽ hắn phải nghe lời Chu Lẫm nói sao? Trình Hàm hít một ngụm khí, nghĩ thầm Chu Lẫm phỏng chừng đi mấy chục phút mới trở về, hắn tự đem thứ kia lấy ra, cảm giác bên trong bị nhét đồ thật khó tiếp thu nổi.
Hắn chịu đựng cơn ngứa ở phía dưới, hai bên tay dựa vào cọ cọ, lại dùng ngón tay thử đi mở nút kết dây thừng.
Không phải là nút chết! Hắn có thể cởi bỏ!
Trình Hàm cao hứng lên, kiên nhẫn mà chậm rãi lôi kéo một lúc lâu, nút kết này thế mà thật sự bị hắn giải được.
Hắn dùng cánh tay bủn rủn chống thân ngồi dậy, mắt nhìn khung cảnh bên ngoài có vẻ trời đã tối, hốc mắt lại đỏ lên. Hắn cứ tưởng thân có võ công công cao là tốt, mà có võ công thì bản thân không bị người khi dễ, làm sao lại gặp phải loại chuyện này.
Sợ là từ lúc bắt đầu Chu cẩu đã không muốn đem quyển bí kíp thứ hai đưa cho hắn, chỉ muốn lừa hắn nghe lời...
Hắn một bên mắng Chu Lẫm, một bên xuất chưởng phá xiềng xích nối với giường. Sau khi vận nội lực, chợt có một loại cảm giác nóng rực run rẩy bò lên sống lưng, Trình Hàm bắt lấy chân mình rên rỉ một tiếng, nước mắt hàm chứa rơi xuống chỗ cằm, tí tách mà rơi xuống giường.
Chờ một chút, hắn tự lên tinh thần, muốn đem dương căn giả kia lấy ra. Rút đồ vật thô to màu đen kia được một đoạn, kéo ra một ít thịt huyệt non đỏ thắm, đầy tay Trình Hàm đều là d*m thủy của chính mình, hắn ngậm miệng, mắt hồng nén lại tiếng khóc, luôn cảm thấy chính mình khóc ra thì sẽ bị Chu Lẫm chế giễu.
Hắn mới lấy ra một nửa, phía sau lưng đã ướt dầm dề mồ hôi, hắn không dám trực tiếp rút nữa, chỉ có thể ngừng một chút rồi rút tiếp, thở hổn hển mấy hơi, chỉ càng cảm thấy mệt thêm.
Đáng giận chính là trong đầu hắn cư nhiên còn sẽ toát ra suy nghĩ "Muốn đem cái đồ vật này cắm vào lại", rõ ràng hắn không muốn nghĩ tới khoái cảm kia, tiểu huyệt lại gắt gao cắn lấy thứ này, làm hắn rút đến vô cùng gian nan.
Khi lại muốn tiếp tục rút, hắn đột nhiên nghe được một trận tiếng đập cửa truyền từ bên ngoài, người tới tựa hồ muốn trực tiếp đẩy cửa tiến vào, đẩy hai cái mới phát hiện Chu Lẫm đã khóa.
"Chu sư huynh đi ra ngoài làm việc rồi sao?" Mấy người kia đứng ở ngoài cửa, "Còn muốn nhờ hắn nhìn giúp xem chiêu thức gần đây ta luyện như thế nào."
"Chẳng lẽ sư huynh lại bế quan?"
"Cũng nói không chừng là tìm chưởng môn nói chuyện gì đó, sao ta nhìn cửa phòng Chu sư huynh thấy không đúng......"
"Tất nhiên là không có gì, Chu sư huynh người tốt tính, võ công lại cao." Trong đó có cô nương tiếp lời "Lớn lên cũng đẹp!"
Trình Hàm ở bên trong càng nghe càng tức giận, thầm nghĩ bọn họ muốn khen thì lăn đến trước mặt Chu Lẫm mà khen, đứng ở cửa ríu rít làm gì.
Mọi người đều hướng về tên Chu Lẫm ngụy quân tử này!
Hắn cuối cùng cũng đem một đoạn còn lại kia lấy ra, trên eo mềm nhũn, ô a mà kêu lên, dưới thân đã là một mảnh lầy lội.
"Bên trong giống như có tiếng vang?" Mấy người đệ tử đứng bên ngoài kia còn chưa đi, có người mơ hồ nghe được tiếng rên của Trình Hàm, liền có chút không xác định hỏi đồng môn một câu.
"Sư huynh là khóa cửa từ bên ngoài, bên trong làm sao có người được."
"Chúng ta vẫn là trở về luyện kiếm đi, không biết Chu sư huynh khi nào trở về, cũng không thể đứng ở đây chờ hoài được......"
Trình Hàm oán hận mà nghĩ, các ngươi không luyện kiếm mà đi tìm Chu Lẫm là sao, trái một cái Chu sư huynh phải một cái Chu sư huynh, tất cả đều vội vàng tìm tên chó Chu Lẫm!
Hắn vừa nghĩ như thế xong, liền nghe được âm thanh của Chu Lẫm ở bên ngoài truyền đến: "Các ngươi không đi nghe tiền bối giảng bài, tới ta chỗ ở làm gì?"
Ngữ khí Chu Lẫm nói chuyện ôn hòa, chưa từng đối với đám hậu bối phát hỏa qua, trên gương mặt tuấn tú cũng thường thường mang ý cười, đệ tử trong môn phái ngoại trừ Trình Hàm, dường như ai cũng đều quan hệ tốt với y.
Không cần đi ra ngoài xem, Trình Hàm có thể thấy được cảnh tượng đám người kia đang vui vui vẻ vẻ vây quanh Chu Lẫm.
"Chu sư huynh, ngươi xuống núi đi mua gà nướng à?"
"Woa, thơm quá! Sư huynh, ta cũng muốn ăn!"
Đều dán lấy Chu Lẫm làm nũng.
Mà Trình Hàm đang ở bên trong tức giận Chu Lẫm, nghĩ đến cái tên chó Chu Lẫm này sợ hắn chạy trốn nên mới nhốt hắn ở đây, nhà to như vậy mà đến một kiện y phục có thể mặc cũng không có.
Hắn nghe được Chu Lẫm cười nói đuổi những tên đệ tử đó đi, nói: "Ăn gà nướng cái gì, đều trở về luyện công thật tốt đi."
20.
Chu Lẫm đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Trình Hàm lấy chăn bọc chính mình ngồi xếp bằng ở trên giường trừng y, dây xích cũng bị chưởng đứt, may mà giường còn chưa bị chưởng sập.
Trình Hàm đang muốn há mồm nói lời khó nghe, Chu Lẫm liền mở miệng nói: "Làm bộ dáng gì như ta thiếu nợ ngươi vậy?"
"Chu cẩu" Đôi mắt Trình Hàm còn hồng, hắn thật sự nhịn không được, lớn tiếng nói, "Ngươi gạt ta, ngươi rõ ràng nói muốn giúp ta luyện công!"
Chu Lẫm nói: "Ngươi hiện tại luyện công cái gì, lại đây ăn gà nướng."
21.
Ăn xong gà nướng, Trình Hàm để Chu Lẫm cúi đầu rót trà cho mình, đem mỡ trên tay bôi hết lên trên y phục bạch sắc của y, mượn chuyện này biểu đạt bất mãn rất lớn trong lòng.
Chu Lẫm giương mắt nhìn hắn, nói: "Trình Hàm, ngươi quậy hư giường ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu."
Trình Hàm nói: "Ta cũng chưa tìm ngươi tính sổ đây!"
Nói, hắn lại muốn ra quyền đấm Chu Lẫm, Chu Lẫm chỉ trốn không thèm thủ, vẻ mặt đạm nhiên nói: "Ta có tâm giúp ngươi, ngươi cứ như vậy lấy oán trả ơn?"
"Ngươi nơi nào là có tâm giúp!" Trình Hàm nói "Chu cẩu, ngươi mẹ nó là một tên bụng nghĩ ý xấu!"
22.
Đêm khuya, trong núi tĩnh lặng không tiếng động.
Chu Lẫm đem thùng gỗ lớn đặt ở trong viện, đem thân thể trơn bóng của Trình Hàm cột chặt rồi ném vào, sau đó cũng tự mình ngồi xuống. Hắn trói thật sự rất chắc, tay chân Trình Hàm cũng vô pháp làm động tác gì lớn, trong miệng còn bị nhét vải bố, một bụng tức giận đều không phát ra được.
"Chỉ lấy cái kia ra, ngọc bội còn chưa lấy ra sao?" Ngón tay Chu Lẫm chen vào, sờ sờ làm hắn kêu rên mông chảy ra chút chất nhầy ấm áp, rồi sau đó y đem dương v*t của mình để lên, Trình Hàm muốn tránh né liền dựa sát vào thành thùng, lại bị y cường ngạnh ôm eo lại, ép tiểu huyệt ăn cả căn dương v*t của y vào.
Ngọc bội bị đỉnh vào sâu bên trong, theo động tác mãnh liệt của Chu Lẫm đâm tiến vào, nó liền không ngừng đè sâu dẫn tới Trình Hàm cao trào, Trình Hàm ô ô mà kêu vài tiếng, ngưỡng cằm nhìn về phía trăng tròn trên đầu, vòng bạc chặn lại dương v*t cương cứng của hắn, hắn chịu không nổi cái này, bản thân ngăn không được mà co rút.
"Ngọc bội kia thật sự trân quý, ngươi đừng đánh mất." Chu Lẫm dùng đầu ngón tay có vết chai mỏng xoa véo túi trứng của Trình Hàm, y ngậm mút vành tai Trình Hàm, giọng nặng nề nói, "Ngươi khó mà có được sư huynh hỗ trợ, sư huynh tất nhiên phải làm mọi mặt chu đáo."
Y dùng bàn tay loát động nhanh phía trên, Trình Hàm ngưỡng người, trong cổ họng nhịn không được phát ra âm thanh nức nở, thành ruột đột nhiên ép chặt, đem dương v*t y cắn sâu vào bên trong.
Chu Lẫm trước đem khăn vải trong miệng Trình Hàm lấy ra, đem thiếu niên đè ở thành thùng nước, tiếp theo đó chín nông một sâu mà đỉnh vào. Nước mắt Trình Hàm bùm bùm lăn xuống, thấp giọng khóc lóc, nghe được Chu Lẫm nói với hắn: "Ngoan ngoãn cầu xin sư huynh, sư huynh sẽ để cho ngươi bắn ra."
Trình Hàm nói: "Cẩu biến thái!"
Hắn mới nói ba chữ này, Chu Lẫm liền đem khăn vải nhét lại trong miệng hắn, xách hắn ra khỏi thùng, đặt hắn nằm ở trên bàn đá lạnh lẽo, một mặt đem nguyên dương tưới vào hậu huyệt hắn, một mặt lại hung hăng xoa bóp hai luồng thịt mềm ở phía trên, căn bản là tay không thèm giảm bớt sức.
Trình Hàm gắt gao nhắm hai mắt, đau đến chân cẳng phát run, hắn bị Chu Lẫm kéo lại đây, hai cái đùi đặt ở trên vai Chu Lẫm, còn phải tiếp tục bị Chu Lẫm thao.
Chu Lẫm còn cắn cẳng chân hắn, đều để lại dấu vết ở khắp nơi trên người hắn, lúc hắn mở mắt ra, nhìn thấy Chu Lẫm đang vuốt ve mặt mình, đôi mắt đen tuyền đang ôn nhu nhìn hắn.
"Trình Hàm" Chu Lẫm gỡ xuống vải trong miệng hắn, nói, "Khi hôn môi không được cắn người, có biết không?"
Trình Hàm tránh đi đôi mắt Chu Lẫm, không chịu lên tiếng.
Chu Lẫm bẻ mặt hắn lại, cạy ra miệng hắn, nhéo đầu lưỡi mềm mại của hắn, nói: "Còn cắn, ta liền sẽ cắn ngươi."
Khi Chu Lẫm tháo cái vòng bạc nhỏ kia, Trình Hàm chảy nước mắt rên rỉ bắn ra, hắn nghĩ sẽ không mở miệng, Chu Lẫm một bên đem mái tóc ướt nhẹp của thiếu niên vén ra sau tai, một bên ôn ôn nhu nhu dây dưa với khoang miệng ướt nóng.
"Như vậy là được rồi" hôn xong, Chu Lẫm dùng mu bàn tay lau lau khóe mắt chảy đầy nước mắt của Trình Hàm, nói, "Mới vừa rồi sư huynh đánh ngươi có phải đau quá không? Đợi lát nữa trở về liền thoa thuốc cho ngươi."
Trình Hàm mở mắt ra nhìn Chu Lẫm, quay đầu đi, không nói gì. Hắn cảm thấy thì ra Chu Lẫm cũng không hung dữ lắm, đối phương đem hắn ôm lên, lại hôn hôn mũi hắn.
"Mỗi ngày đều làm mặt xấu với ta" Chu Lẫm nói "Luyện công cũng luyện thành cái sọ não sức mẻ gì."
Y đang huyên thuyên, Trình Hàm đột nhiên mở miệng nói: "Chu cẩu, có phải ngươi ghét ta không?"
Chu Lẫm ngẩn người, lại nghe Trình Hàm tiếp tục nói: "Ngươi, ngươi chính là khinh thường ta, đều theo chân bọn họ khinh thường ta, cảm thấy ta không làm đại hiệp được..." Tên nhóc này đang nói lại khóc, nước mắt chảy xuống "Ta chính là muốn luyện bí kíp kia, ta phải có võ công, có võ công mới sẽ không bị các ngươi xem thường......"
"Ai nói ta xem thường ngươi?" Chu Lẫm vỗ vỗ lưng Trình Hàm, nâng lên gương mặt khóc thê thảm kia, nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi đối với người khác đều tốt, nhưng đối ta thì không tốt!" Trình Hàm ủy khuất thật sự, lên án y "Bọn họ đều nói ngươi là sư huynh tốt, dựa vào cái gì ngươi là sư huynh tốt của bọn họ, lại đối với ta hung như vậy!"
Chương 6:
Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad)
Phần 6.
Giọng nói của hắn mới tốt hơn một chút, lúc này lại khóc ấm ức tiếp.
Mặt Chu Lẫm cúi thấp, cẩn thận nhìn đôi mắt Trình Hàm chứa nước mắt, nói: "Ta đối với ngươi không tốt chỗ nào? Trình Hàm, ta cũng chưa từng mua gà nướng cho người khác."
Trình Hàm nói: "Ngươi khi dễ ta, còn gạt ta chuyện luyện công!"
Chu Lẫm nói: "Bí kíp kia là thật, ta không có lừa ngươi."
Trình Hàm ngẩng mặt trừng mắt nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm tiếp tục nói: "Lại nói, ta không phải là khi dễ ngươi...... Chỉ muốn thao ngươi thôi."
23.
Chu Lẫm lợi hại ở chỗ là nói cái gì cũng đều có thể nói một cách chính khí hiển nhiên, Trình Hàm bị lừa dối, tiểu tử ngốc này chỉ có thể há mồm không biết nói gì. Y buông tay của Trình Hàm ra, kêu Trình Hàm ôm y, phía dưới chậm rãi đâm vào rút ra tiểu huyệt ướt mềm kia, nói: "Sao ngươi lại cảm thấy ta khinh thường ngươi?"
Trình Hàm ôm cổ y, phiền muộn nói: "Ta chống đối ngươi thì liền bị phạt đứng bên ngoài, lúc đó ngươi đi ngang qua còn cười ta......"
Chu Lẫm nói: "Chuyện đó xảy ra khi nào?"
Trình Hàm nói: "5 năm trước."
Chu Lẫm nói: "...... Sư đệ, không nghĩ tới ngươi lại ghi thù dai như thế."
"Còn, còn có" nơi này cũng không người khác tới, Trình Hàm liền bắt đầu kể lể tội trạng của y hòng tính toán sổ sách "Ta cùng mấy đồng môn xảy ra tranh chấp, chưởng môn nói ta không tuân thủ quy củ, phạt ta đến lôi đài tỷ võ với bọn họ, đánh từng người...... Tất nhiên là ta thắng, nhưng trên người ta có nhiều vết thương ứ máu, đầu gối còn có vết thương to như cái miệng...... Ngày đó ta ở bên bậc thang gặp ngươi và những đệ tử khác đi tới, nghe bọn họ nói đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời chân đạp đất), chứ đừng giống như ta khóc sướt mướt, ngươi liền đứng ở bên cạnh cười......"
Nói nói, đôi mắt màu nâu của Trình Hàm lại đựng đầy hơi nước, hắn bắt lấy cánh tay Chu Lẫm, nước mắt tí tách tí tách nhỏ giọt, ủy khuất mà nói: "Chính là ta quá đau, nhịn không được, ta trở về cũng chỉ có một người, còn bị phạt đi gánh nước, Chu Lẫm, ngươi cũng chỉ là sư huynh của bọn họ! Bọn họ chê cười ta, ngươi cũng đi theo bọn họ chê cười ta, còn chống lưng cho bọn họ!"
Chu Lẫm nhìn hắn, thật lâu sau không nói chuyện, lúc sau mới cúi đầu hôn hôn mí mắt hắn, thở dài nói: "Trình Hàm, lúc đó ta không phải đang cười ngươi." Nhưng kể ra đáng thương chỗ nào đâu?
Y cảm thấy là tiểu sư đệ này có ý tứ, tính tình kém, bị phạt cũng không thu liễm lại, lần tới còn tiếp tục phạm lỗi. Cha y cố ý dặn dò y nhìn Trình Hàm nhiều một chút, miễn cho tên nhóc này này nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng lại phạm lỗi khác lớn hơn.
Lúc ấy Trình Hàm công phu nào mà đánh thắng được đồng môn, người ta đều là thả nước (nhường), khi xuống tay cũng đều thu bớt lực. Bọn họ đâu ngờ rằng Trình Hàm đánh thắng người khác nhưng vẫn khóc, ai mà biết Trình Hàm xuống đài vẫn ghi thù như vậy.
Sau khi xuống đài, Trình Hàm trên đường trở về liền khóc, kết quả bị y gặp được. Y đứng giữa đám đệ tử, chưa nói cái gì, thấy Trình Hàm trừng mắt căm giận nhìn bọn họ một cái, rồi thất tha thất thiểu chạy đi.
Những lời này khi đó nói ra sợ là ai cũng không để trong lòng, chỉ có Trình Hàm nghiêm túc nhớ kỹ, cho nên hắn mới chán ghét mọi người trong môn phái, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Chu Lẫm.
24.
Chu Lẫm tỉ mỉ rửa sạch toàn thân Trình Hàm, ngọc bội cũng lấy ra. Trình Hàm bọc kín chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm môn huấn trên tường, đã không còn khóc nữa.
"Sau này sư huynh khẳng định sẽ chống lưng cho ngươi" Chu Lẫm nói "Chống cả đời."
Trình Hàm đem mặt vùi vào gối đầu, hít cái mũi nói: "Ngươi lại muốn gạt ta."
Chu Lẫm sờ sờ đầu hắn, đem ngọc bội nhét vào trong lòng bàn tay hắn, nói: "Ngọc bội này ta tặng cho ngươi."
Trình Hàm nghĩ đến ngọc bội mới vừa được nhét ở chỗ nào, tức giận ngay lập tức nói: "Ta mới không cần."
Chu Lẫm nói: "Đây là lễ vật ta tính sẽ tặng cho chưởng môn phu nhân khi gặp mặt, xem như là một vật vô giá."
Trình Hàm nói: "Ngươi muốn đưa cho chưởng môn phu nhân, còn tặng nó cho ta làm gì."
Chu Lẫm nói: "Ta làm chưởng môn, ngươi chính là chưởng môn phu nhân."
Trình Hàm duỗi tay kéo lấy mấy lọn tóc mai rũ xuống trước mặt của Chu Lẫm, giương mắt nói: "Ngươi như thế nào lại trở thành chưởng môn?"
"Cha ta là chưởng môn" Chu Lẫm nói "Ông ấy muốn vân du tứ phương, cho nên đem vị trí chưởng môn truyền lại cho ta."
Trình Hàm giật mình: "!"
Tâm thần Trình Hàm chấn động mạnh: "???"
Con mẹ nó việc này như thế nào lại không ai nói với hắn? Khó trách mỗi lần hắn chống đối chưởng môn xong sau đó đều là Chu Lẫm tới khuyên hắn, hắn lúc trước còn cảm thấy thằng nhãi này nhiều chuyện lại nói rất nhiều...... Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng lắm?
Hắn sửng sốt mở nửa miệng, hỏi Chu Lẫm: "Ta đây làm sao là chưởng môn phu nhân..."
Chu Lẫm trầm ngâm một lát, nói: "Ngày hôm trước ngươi đã ấn dấu tay lên hôn khế (khế ước hôn nhân), đã quên rồi sao?"
Trình Hàm: Ta nghe không hiểu, nhưng ta lại chịu một chấn động lớn.
25.
Trong lòng đang nghĩ vấn đề "Mình như thế nào lại trở thành chưởng môn phu nhân", thì bị Chu Lẫm ôm vào trong ngực thao hơn nửa đêm. Chu Lẫm còn thắp đèn, đem dương v*t cắm vào sâu bên trong hắn, cùng nhau ngồi trên ghế, Chu Lẫm lật nữa cuốn bí kíp còn lại cho hắn xem.
Phía trên thật đúng là viết những chuyện Chu Lẫm đã làm với hắn.
Chu Lẫm xoa xoa vị trí đan điền của hắn, dạy hắn cách dẫn chân khí đả thông kinh mạch tắc nghẽn.
Cái kiểu luyện công này, Trình Hàm luyện cả ngày lẫn đêm, khắp người chảy đầy mồ hôi, hắn cũng không biết phải làm bao lâu, lúc tỉnh táo lại, mặt trời đã lên cao.
Chu Lẫm cũng không đi võ trường luyện võ, ở phía sau ôm eo hắn, đem đầu gác trên vai hắn.
Trình Hàm muốn ngồi dậy, quá trình xoay người tất nhiên lại cọ cho Chu Lẫm cứng lên. Thể lực của tên cẩu quân tử thật sự tràn trề, cứng lên liền bắt lấy hắn thao tiếp một trận.
"Chu Lẫm, ngươi không phải là làm chưởng môn sao?" Trình Hàm ưm một tiếng, đẩy Chu Lẫm đang cắn cổ mình ra nói "Ngươi như thế nào còn rãnh rỗi ở đây!"
Chu Lẫm nói: "Bây giờ làm chưởng môn rỗi hơn nhiều rồi."
Trình Hàm nói: "Ta đây muốn đi luyện công!"
Chu Lẫm lại nói: "Không phải phu nhân đang cùng ta luyện công sao?" Dứt lời liền đem chân hắn kẹp lại eo mình, chín nông một sâu mà tiếp tục đâm vào. Chính cái gọi là một ngày chi kế nằm ở thần (?), ban ngày cố gắng sử dụng nguyên tinh uy no cái miệng nhỏ phía dưới của phu nhân.
Khi ăn cơm Chu Lẫm bắt hắn ngồi trên đùi mình, phía dưới Trình Hàm cũng không có mặc quần, chỗ hai người giao hợp chảy ra một chút dâm dịch.
Trình Hàm sắc mặt ửng đỏ buông xuống chén cháo vừa uống xong, lại bị y kéo lên giường, nâng chân lên để dương v*t thọc vào, Chu Lẫm vuốt bụng nhỏ hơi trướng lên của hắn, nói với hắn: "Chỉ tiếc phu nhân không thể mang thai bảo bảo, nếu không đứa bé nhất định sẽ đáng yêu giống phu nhân."
"Ngươi đừng nói nữa......" Trình Hàm cắn răng, lâu dần đã quen với việc ngày ngày đêm đêm ở bên Chu Lẫm nghe những lời nói này.
26.
Vì trả thù đồng môn, Trình Hàm kêu riêng Chu Lẫm đi mua gà nướng về, lúc ngồi trong phòng nghe giảng bài thì đem ra ăn, để những người đó ngửi mà không ăn được, nhìn biểu tình cầu mà không được nuốt nước miếng của bọn họ, trong lòng hắn liền cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
27.
Đáng nhắc tới chính là, Chu Lẫm lại bị hắn cắt mất một mảng tóc lớn.
Vì chuyện này mà hắn bị ấn ở trên giường thao hơn nửa ngày.
Tóm lại, hắn cảm thấy chính mình mất nhiều hơn được.
28.
Nói không chừng tên Chu Lẫm kia đúng là cho hắn bí kíp thật, một ngày nọ Trình Hàm đột nhiên phát hiện võ công chính mình tiến bộ rất nhiều, đến khinh công cũng bay nhanh hơn so với trước kia.
Chu Lẫm uống trà, đạm nhiên nói: "Đã khi nào ta lừa gạt ngươi chưa, cuốn bí kíp vốn dĩ là thật."
Chỉ là y đem nội dung hai quyển bí kíp hợp thành một khối thôi. Một quyển là nội công tâm pháp cha y để lại cho Linh Lư phái, một quyển khác là Long Dương chi thuật.
Chuyện này, sau này hắn cũng không nói cho Trình Hàm biết, cảm thấy cũng không có gì quan trọng, Trình Hàm còn tin thật, ngoan ngoãn cùng y ở trên giường thử từng chiêu thức, bị y làm cho khóc thật nhiều lần.
Nếu để Trình Hàm biết được ngày ấy Chu Lẫm cố ý để bí kíp này dưới vách núi, phỏng chừng đêm đó hắn liền sẽ thu thập bọc hành lý rời núi trốn đi mất. Vì một gia đình hài hòa, Chu Lẫm quyết định phải bảo vệ bí mật này.
Cho dù ngày ấy Trình Hàm không ngã xuống vách núi, y cũng có biện pháp lừa người đi xuống.
29.
Bởi vì phu nhân luôn muốn chạy ra giang hồ làm đại hiệp, Chu Lẫm chưởng môn Linh lư phái sau khi an bài tốt mọi việc trong phái, liền mang tiểu phu nhân nhà mình chạy loạn khắp nơi.
Vó ngựa dẫm cỏ dại trên đường nhỏ.
Trình Hàm ngồi trên lưng ngựa, cắn đồ chơi làm từ đường, nhìn nhìn Chu Lẫm ở phía dưới cầm đèn đi theo, sau đó mắt nhìn lên bầu trời đêm che kín những ngôi sao sáng.
Hắn nghĩ thầm, hai người cùng nhau vân du giang hồ, như thế này cũng không tệ lắm.
Sau đó trong giang hồ truyện một lời đồn, chưởng môn Linh Lư phái rất sợ lão bà nhà mình.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro