Chương 5 Diêm An Tha cho tôi đi
Đã vô số lần tôi muốn trốn thoát, nhưng cuối cùng cũng bị bắt trở lại căn nhà đó.
Mắt hắn đỏ hoe đầy tơ máu , giữ chặt lấy tay tôi, giọng khàn khàn ôm ghìm lấy tôi , tha thiết cầu xin tôi đừng rời đi.
Sau này, tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao hắn giữ tôi lại đây .
Trong căn phòng tối tăm, u ám,khi tôi tỉnh dậy sau một giấc mộng thật dài , hắn đã phế đi đôi tay của tôi.
Người đổ mồ hôi lạnh, vừa cầu vừa xin hắn, vừa kìm nén nổi đau đớn, bị tra tấn một cách đột ngột.
Nhưng hắn giống như không nghe chỉ ôm lấy tôi mà tối:
"Ngoan bé cưng không cần làm gù cả anh chăm em, giúp em.. không đi đâu cả "
Đáng tiếc, tay tôi đã chịu đau đến mức mất cả cảm giác .
Sắc mặt tái nhợt, tê dại nhìn điếu thuốc đang cháy trên bàn, đốt cháy một vòng, hiện ra làn khói .
Tim thắt lại, gần như không thể thở nổi nữa.
Hắn ôm lấy tôi vào trong lòng, hôn lên môi tôi,sau đó là trán,mắt,mũi ... ,nhẹ nhàng vuốt v e lưng tôi, thì thầm như người yêu :
"Hàn Hàn, em nên ngoan như vậy."
Tôi cố gắng ngước lên nhìn, mồ hôi và nước mắt làm nhoè khiến tôi không thể nhìn rõ gương mặt của hắn, bóng tối ngột ngạt như thủy triều nhấn chìm tôi.
Sau khi hôn mê, tôi tỉnh dậy và biết được một tin tức.
Trịnh Ngọc gặp cướp ở nước ngoài và bị xe đ âm trong lúc giằng co bên đường.
Chính sự bức ép của tôi nên cô ta mới phải rời nước, nếu như không phải vì tôi thì cô ta sẽ không đáng bị như vậy
Toàn bộ đều do anh ta dàn dựng.
Bởi vì nhận sự tài trợ của gia đình tôi, hắn không dám làm bậy mà lại giả vờ chuyển công tác của cô ta. chỉ vì cô dụ dỗ anh ta sao.
Đến cuối cùng, Diêm An huỷ hoại gia đình tôi, nhốt tôi lại vì cái gì....
( Đơn giản mà cj ... ảnh điên nên thích (•‿•))
Sau khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Diêm An .
Tôi ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, im lặng nhìn hắn. Diêm An tiến tới gần, cẩn thận tránh động vào tay rồi ôm lấy tôi. Nhẹ nhàng như thể chạm vào sẽ vỡ.
Hắn run rẩy:
"Anh xin lỗi... bé ngoan...anh xin lỗi."
((Phế đã r xin lỗi đã ha anh ))
Hắn cứ lặp đi lặp lại.
Tôi lạnh nhạt, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cả người mệt mỏi,k còn sức đối với !những lời xin lỗi của hắn, tôi nhắm chặt mắt lại nói:
"Diêm An, tha cho tôi đi."
"Cầu xin anh, xin anh đấy."
Người hắn cứng đờ, hắn giữ im lặng một hồi lâu.
Lúc sau hắn mới trả lời: "Được."
Tôi đã ngây thơ cho rằng hắn thật sự buông tha cho tôi. Sau này tôi mới hiểu, vào khoảnh khắc im lặng, hắn đang tính kế tiếp trò để tiếp tục tra tấn tôi.
Diêm An hoàn toàn là một kẻ điên.
Hắn khoác lên mình chiếc áo vô hại nhưng lại muốn kéo người khác xuống địa ngục.
Cho đến nay, lúc bị anh nhốt tôi mê mang nghe được do say rượu anh ta kể cho tôi nghe... một số chuyện tới cuối cùng cũng đã biết được toàn bộ câu chuyện.và cho tất cả câu trả lời.
Điều do anh ta từ nhỏ đã bị cha đánh đập , luôn chứng kiên cảnh cha đánh đập chửi bới mẹ
.. nên thành ra từ lúc đó tâm lý đã có vấn đề
đến 10 tuổi được đưa đến cô nhi viện , ở đó sống cũng không hề tốt ... trong đấy cũng lại nhiều lần nữa nhìn thấy Viện trưởng tên đó nhân nuôi bọn trẻ để lấy n.ộ.i t.a.n.g....do hắn bệnh tật vờ yếu đuối mà thoát
Khó khăn chay thoát ... sau này hắn lại dùng dáng vẻ yếu đuối đó mà gạt người khác.
May mắn thay, ở kiếp này vẫn còn chưa quá muộn, tôi có thể sửa lại mọi thứ.
Cũng đúng, Diêm An có kí ức của kiếp trước, có cách để thành công sớm hơn mười năm là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro