Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 Hiện Thực

Quay về hiện tai.....

Cho đến khi tôi chuẩn bị đi ra ngoài, Diêm An tựa hồ còn đang băn khoăn không biết tôi có tức giận hay không, tôi có chút bất đắc dĩ, giải thích:

"Tôi không giận đâu, Tôi đi ra ngoài trước."

Diêm An đứng trước mặt không nhúc nhích, như đang chờ đợi điều gì đó.

Tôi mới nhớ ra kiếp trước, trước khi chúng tôi ra ngoài, luôn có một nụ hôn chia tay.

Hắn hơi nghiêng người về phía trước, ngập ngừng định hôn tôi, nhưng tôi quay đầu tránh.

Tôi không nhìn vẻ mặt của hắn, quay người bước ra khỏi cửa.

Không nói gì, không động tâm.

Vào một đêm bình thường, tôi móc móc ngón tay vẫy và đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Chúng tôi đã ngầm hiểu và ở bên nhau.

Tối khi tôi trở về, nhìn thấy rất nhiều món ăn, Diêm An vừa lúc đặt món cuối cùng lên bàn. Đây đều là những món tôi thích nhất.

Hiếm có người có địa vị cao như vậy lại nấu ăn, vừa ngồi xuống, tôi đã chú ý đến bàn tay của Diêm An . Lớn nhỏ đều có vết bỏng, vết trầy xước, hiển nhiên là bị trong lúc nấu ăn.

Bảo hắn bôi thuốc trước, nên Diêm An ngồi trước mặt tôi, lúng túng bôi thuốc vào tay.
┐( ˘_˘)┌
Lúc thì vô tình làm đổ lọ thuốc, lúc thì bôi thuốc mỡ khắp nơi, tôi chịu đựng hết lần này đến lần khác.

( Muốn cj bôi cho đó mà .... 乁( . ര ʖ̯ ര . )ㄏ

Cuối cùng hắn làm gãy luôn tăm bông, khiến tôi không nhịn nổi nữa. Tay giật lấy thuốc trong tay Diêm An , lấy tăm bông ấn vào vết thương, tay hắn run lên, cuối cùng hắn nhỏ giọng nói : "Đau..."

Tôi cười nửa miệng:

"À, đau quá nên có thể bẻ gãy tăm bông."
( Sao cj vạch trần anh vậy ... anh đã giấu là anh có ý làm gãy mà ..)

Hắn không nói gì nữa.

Diêm An đang mặc bộ quần áo dài tay ở nhà, thấy tay áo bị vướng nên muốn kéo lên cho hắn.

Tuy nhiên kéo , được nửa chừng, hắn lại rút lại. Tay hắn như bị điện giật, nghi ngờ nhìn hắn , Diêm An tránh ánh mắt của tôi, rũ tay áo xuống:

"Được rồi, đi ăn thôi." nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Trên cẳng tay Diêm An có nhiều vết sẹo dữ tợn dài bằng đốt ngón tay.

Không nói gì nữa, ngồi xuống ăn cơm.

Vì tay hắn vừa bôi thuốc nên tôi đi dọn bát, có máy rửa bát nên cũng dễ dàng .

Ăn xong Lúc đang dọn , vô tình làm vỡ một cái đĩa, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ, ngón tay vô tình lại bị mảnh vụn cắt vào.

Diêm An chạy tới, hắn nhìn thấy ngón tay chảy máu. .

vẻ mặt hối hả của hắn, giống như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, đưa tôi đi băng bó.

Vốn dĩ cũng không có gì to tát, nhưng tay Diêm An lại run rẩy , nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ như đang rất hoảng sợ.

Diêm An thì thầm :

"Không đau nữa, không đau nữa..."nhưng lòng hắn lại suy nghĩ "Chỉ có anh mới được làm em bị thượng... chết tiệt"

( An anh biến thaiii vừa thoiooo٩( ′ㅂ')و ̑̑

Phải mất mười giây mới đoán rằng hắn đang nghĩ về kiếp trước chăn.. cái đêm hắn phế đi đôi tay của tôi.

Định thu tay lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Không đau đâu, Diêm An "

"Rốt cuộc thì, đôi bàn tay này đã từng trải qua cảm giác đau đớn hơn vết thương này rồi."

Một khoảng lặng dài, không khí trở nên tĩnh lặng. Quá khứ bị bỏ quên giờ phút này đã bị mở ra một góc , lộ ra hiện thực đẫm máu bên trong đó .

Cuối cùng, hắn hoảng sợ ôm lấy tôi và nói xin lỗi hết lần này đến lần khác:

"Anh xin lỗi bé ngoan...Anh xin lỗi."

Tôi nhẹ nhàng nói:

"Không sao đâu, anh đi ngủ đi."

Chúng tôi nằm trên giường với những suy nghĩ của riêng mình.

Tôi không có một giấc ngủ ngon. mơ về khoảng thời gian ở kiếp trước, khi mối quan hệ của chúng tôi còn chưa tan vỡ. Sau đó, thoát khỏi giấc mộng , không thể kìm nén mà hét lên:

"Diêm An !"

Nửa đêm gọi tên ai đó dường như là một ám thị. Diêm An ôm tôi thật chặt, đáp lại bằng giọng ngái ngủ và khàn khàn, giọng hắn hòa vào màn đêm mơ hồ.

Hắn hình như vẫn chưa tỉnh, nhắm mắt lại muốn hôn tôi, gần như vô thức quay đầu đi, nụ hôn rơi xuống bên mặt, Diêm An chậm rãi mở mắt ra, không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Cả hai đều sững người, sự kích động cũng dịu đi, Diêm An lặng lẽ ôm lấy eo tôi, từ từ siết chặt, vùi đầu vào vai tôi .. hơi nóng phà vào cổ ..

lúc sau, tôi nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ và cảm thấy trên vai ươn ướt.

Lúc đầu tôi phớt lờ. Nhưng hắn không hề có dấu hiệu dừng lại.

ôm cơn buồn ngủ, chậc lưỡi sốt ruột, ôm mặt hắn, đặt lên một nụ hôn qua loa . Một lát sau, lạnh lùng nói:

"Ngủ đi."

( anh hôn k được nên .... chơi chiêu hả anh)

Tiếng khóc ngừng, rất dễ dỗ.

Hiện tại mọi người đều biết, đại tiểu thư nhà họ Diêm yêu đương cùng với người mới nổi trong giới.lại là con nuôi từng nhận

Có người nói tôi giống như người mang theo tai họa cho nước cho dân. Diêm An - người đã từng tăng ca ngày đêm, giờ đây tan sở đúng giờ và không bao giờ nán công ty .

Mà lúc này, vị hôn quân bọn họ nói kia đang ở trong bếp học mò mẫm cách làm món điểm tâm mà tôi thích.

Diêm An sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng tôi.

sẽ nấu một bàn toàn là những món ăn tôi yêu thích rồi tìm những lý do sứt sẹo để gửi chúng cho tôi.

Hắn sẽ kể chuyện cười một cách vụng về để làm tôi vui.

So với kiếp trước, hắn đã thay đổi rất nhiều.( Đũng là vậy nhưng anh vẫn là thằng Điên Đội lốt nha cj.. có cj thấy vậy thôi )

Ánh mắt của hắn không còn chút sức sống tuổi trẻ nào nữa, giống như một cánh đồng hoang vu.

Đôi lúc thấy hắn thật nhàm chán. Thế nên cố ý đưa tay nâng khóe miệng hắn lên, nói:

"Đời trước anh chẳng phải rất thích cười hay sao? Sao bây giờ anh lại chán như thế?"

Lông mi của hắn khẽ run, như thể hắn sợ tôi sẽ đột nhiên ghét bỏ hắn. Vì vậy, vị CEO lạnh lùng này chậm rãi, cứng nhắc nở một nụ cười.

Giống như một chú hề, hắn vụng về cố gắng làm hài lòng tôi.

Tôi bực mình không rõ lý do. Nhưng lại mềm lòng.

Lúc đó, tôi lại nhớ đến cảnh chết chóc ở Đời trước. Đời trước, Diêm An cuối cùng cũng hứa sẽ thả tôi.

Mấy ngày sau, quản gia đến và nói sẽ đưa tôi đi.

Dường như tôi lại nhìn thấy được hy vọng, ngay lập tức đồng ý rời đi với ông ấy.

Tài xế lái xe đi, tôi từ từ thoát ra khỏi chiếc lồ ng giam này. Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi cuộc sống đen tối và được sống một cuộc đời mới.

Khi tiếng phanh xe chói tai vang lên, thậm chí còn không kịp phản ứng.

khoảnh khắc ấy, giữa những tiếng la hét, cảm giác bỏng rát và vô số mảnh thủy tinh lao về phía tôi kèm theo những đợt sóng nhiệt.

Cơn đau khủng khiếp và nghẹt thở xâm chiếm tôi. mắc kẹt trong xe, khi cái chết đến, tôi nghe thấy giọng của người quản gia:

"Thiếu gia, mọi việc ngài căn dặn đều đã làm xong."

Trong phút chốc, sự hận thù và hối hận xé nát trái tim tôi.

Ngu ngốc, tôi thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến mức nghĩ rằng tên điên Diêm An đó sẽ thực sự để tôi đi.

Tưởng rằng có thể sống một cuộc đời mới, nhưng bây giờ lại ra nông nỗi này.

Bong bóng hy vọng bị vỡ, tôi hoàn toàn nhắm mắt.

Diêm An , nếu có kiếp sau, đừng bao giờ mềm lòng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro