Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Hôn lễ

"Nghị viên, tôi gửi lại ngài cái này. Thật sự cảm ơn ngài."

Nani đặt thẻ lên bàn.

"Giữ đi, số còn lại dùng cho việc chăm sóc ba anh ở tương lai."

Cậu thậm chí còn không đưa mắt nhìn đến.

"Tôi có thể lo, ngài không cần phải tiếp tục tốn tiền đâu."

"Anh có đi làm sao?"

Nani thấy đã đúng lúc để nói về chuyện xin phép được đi làm nên nhân cơ hội bảo:

"Nghị viên, ngài cho tôi đi làm được không? Tôi hứa sẽ làm tròn bổn phận và hoàn thành các công việc ở nhà dù đi làm."

Dew tắt laptop rồi đưa tay xoa xoa tóc anh.

"Mẹ có nói với anh rồi mà, phải không?"

"Có nói, nhưng tôi ở nhà mãi rất là... ngài cũng biết cảm giác không có gì làm nó sẽ... đúng không?"

Đúng là quá nhàn rỗi cũng không tốt cho tâm trạng, cậu hơi suy nghĩ và hỏi:

"Anh muốn kinh doanh gì không? Tôi mở cho anh."

Nhanh xua tay lắc lắc đầu, anh đáp:

"Tôi không giỏi kinh doanh mua bán gì đâu. Ngài cho tôi đi làm là được rồi."

"Sao bạn đời của tôi có thể đi làm công chứ? Anh suy nghĩ xem thích kinh doanh gì đi, rồi tôi mở cho anh. Anh làm chủ."

"Nghị viên."

Dew kéo anh sang ngồi lên đùi mình và xốc lên một cái.

"Bỏ qua chủ đề đó đi, anh cũng cần thời gian suy nghĩ xem bản thân muốn kinh doanh gì mà, sau kết hôn chúng ta tính tiếp."

Dew hơi nhướng mày để biểu thị đó là một câu hỏi ý. Nani không thể làm gì khác ngoài gật đầu chấp thuận.

"Vâng, nghị viên."

Nani tự biết rằng không thể nói mãi về vấn đề được xem là chuyện cấm trong gia đình. Mà đã là điều cấm kỵ thì càng không có kết quả ngay.

"Nghị viên, tay của ngài đang xấu xa."

Tay Dew sớm đã luồn vào trong áo của anh và mơn trớn làn da mềm mịn.

"Nó có xấu xa sao?"

"Có a... rất xấu."

Anh rụt cổ khi bị đối phương phả hơi nóng vào chỗ nhạy cảm rồi nhẹ nhàng dùng mũi cọ xát. Cơ thể cũng hơi vặn vẹo khi từng cái vuốt ve đang gia tăng tốc độ.

"Xinh đẹp của tôi."

"Ngài đừng trêu tôi, nhột a."

Nụ cười của Nani đã xuất hiện khi Dew dùng môi trêu ghẹo từng tấc da thịt.

"Vậy thì vào thẳng chính sự ngay hửm? Anh gấp à?"

"Ngài xấu xa, là ngài gấp, tôi không gấp."

"Tôi sẽ làm tròn bổn phận một kẻ xấu xa."

Dew đứng lên và xốc Nani lên cao hơn. Để không bị rơi, anh cũng choàng tay và chân qua cổ cùng hông cậu thật chặt.

Trong tuần này là tổ chức hôn sự nên Dew tranh thủ giải quyết tất cả công việc. Cậu muốn nghỉ trọn vẹn hai ngày cho hôn lễ cùng sau hôn lễ nên phải xong xuôi mọi thứ.

Còn Nani đang đọc qua các nghi thức sẽ làm trong buổi lễ ra mắt đôi bên.

"Mẹ à, phía nhà của con có thể giảm bớt một vài cái không?"

Jariya Ranee đã cho phép anh kêu bà là mẹ.

"Cũng được, nếu hai nhà đều làm theo đúng lễ thì sẽ tốn nhiều thời gian."

Quan trọng vẫn là phía nhà của Dew thôi, còn nhà anh vừa nghèo vừa không phải nho giáo chính quy, căn bản bỏ qua mấy cái bái lạy cũng không thành vấn đề.

"Tại ba con vừa phẫu thuật không lâu, con lo ông ấy ngồi lâu sẽ không thoải mái. Vả lại nhà con... chắc nghị viên cũng nói với mẹ rồi, thật chất mấy cái này..."

Bà gật đầu.

"Mẹ hiểu rồi. Con không cần lo. Mẹ sẽ nói với người làm lễ ở nhà con chỉ cần làm những bước chính."

"Cảm ơn mẹ ạ."

"Không có gì."

Dù bà không đáng sợ, nhưng anh luôn thấy áp lực khi ngồi bàn chuyện.

Sau bao nhiêu mong chờ của Dew thì chỉ còn một ngày nữa là hôn sự diễn ra. Nani đang ở căn nhà khu Siam vì sáng mai cậu sẽ làm lễ đón anh về nhà. Giờ thì anh đã hiểu cậu chuẩn bị sẵn một căn nhà là do đâu. Không riêng vì sợ mất mặt của cậu, mà còn vì mặt mũi của anh.

"Phu nhân, người nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ giao cho chúng tôi."

Biết rằng một mình Fah sẽ lo không xuể chuyện chiêu đãi sau khi nhận sính lễ nên Dew cho vài người làm sang giúp.

"Cho tôi giúp đi mà, bắt tôi ngồi không một chỗ, tôi chỉ căng thẳng hơn thôi."

Nani sau khi đáp cũng cùng mọi người làm bánh truyền thống. Họ sẽ chuẩn bị một vài loại cho đúng với phong tục.

"Phu nhân, người đang lo lắng sao?"

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ hồi hộp và khẩn trương như vậy."

Tay của Nani cho nhân vào bánh.

"Đời người chỉ có một lần mà, phu nhân mang cảm giác này cũng không có gì lạ đâu."

Điều thiêng liêng này đúng là thật tuyệt vời.

"Có cần mẹ phụ gì không?"

Sau khi ba Hirunkit ngủ thì Fah cũng rảnh tay.

"Mẹ nghỉ ngơi đi a, mẹ chăm sóc ba đã đủ mệt rồi."

Thế nhưng Fah vẫn quan sát xem bản thân có thể giúp gì hay không.

"Nghị viên nói sẽ mang sính lễ đến vào lúc mấy giờ?"

"Ngài ấy nói tầm 19 giờ."

"Cũng được."

Tuy không biết Dew có đến hay không, nhưng anh vẫn làm một loại bánh riêng cho cậu. Trong lúc đang đánh trứng, một nhân viên trang trí nhà cửa đã hỏi:

"Phu nhân, người muốn treo cái này ở đâu."

"Đợi tôi ra xem."

Thoáng đã đến buổi chiều, Nani đi tắm rửa và chuẩn bị cho sự kiện tối nay. Anh mặc áo sơ mi trắng với cổ có họa tiết hoa truyền thống cùng quần tây đen mà Dew đã đặt may trước đó, đơn giản và thanh lịch. Tay đeo thêm một chiếc lắc mỏng để tăng sự sang trọng theo ý muốn của cậu.

"Mẹ của con hôm nay thật sự đẹp nha."

Nani nhìn Fah trong chiếc váy Chanel trắng nhẹ nhàng mà khen ngợi.

"Con đó, giỏi làm mẹ xấu hổ thôi."

"Ba cũng tuyệt vời nữa."

Anh đi đến giường nhìn ba Hirunkit đã được Fah giúp thay quần áo chỉnh tề. Dù ông không thể ra cửa cùng tiến hành nhận sính lễ nhưng vẫn phải ăn mặc lịch sự.

Mới đó đã 19 giờ, chuông cửa nhà cũng vang lên với bên ngoài là những mâm sính lễ vàng bạc và thức ăn mặn ngọt.

"Chúng tôi đi vào trong như thế thì không vui lắm nhỉ? Cần phải khuấy động bầu không khí hơn."

"Uống chút rượu để có thêm tinh thần, được chứ?"

Khay rượu và bánh được giúp việc dâng lên. Họ chia nhau mỗi người một ly, một trong hai đối tượng cầm lồng đèn tỏ vẻ suy ngẫm rồi cất lời:

"Vậy chúng ta hát? Hát một bài?"

"Rất vui được thưởng thức."

Một đoạn quan trọng của bài hát thường được dùng trong hôn lễ cứ thế vang lên.

"Được rồi được rồi, mời vào nhà dùng bữa. Chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi."

Xong thủ tục, mẹ Hirunkit cũng mời họ bước qua cửa.

"Phu nhân."

Họ cúi đầu chào Nani.

"Xin chào mọi người, mọi người vất vả rồi, mời dùng bữa tối."

Anh với nụ cười hòa nhã trên môi.

Khi mọi người vừa ngồi vào bàn, Dew cũng từ ngoài tiến vào.

"Nghị viên."

Nani đi đến và Dew dang tay ôm lấy anh.

"Tôi ở đây."

"Tôi nghĩ ngài sẽ không đến."

Nghi thức này không cần đến sự xuất hiện của chú rể nên Nani nghĩ Dew sẽ không đến. Ngày mai là kết hôn nhưng ban sớm, cậu vẫn còn phải tham gia vào cuộc nghị sự. Trước những bận rộn ấy, anh càng không mong chờ nhiều.

"Sao có thể không đến? Tôi có thể để anh một mình sao?"

"Cảm ơn ngài."

Anh ôm lại cậu.

"Đó là những ai vậy?"

Nani tò mò hỏi Dew khi cả hai đang ngồi ở bàn khách.

"Là những người tôi thuê thôi."

Dew không muốn mượn người trong dòng họ, bởi mồm miệng của họ không đủ tin tưởng. Đặc biệt tất cả anh em họ xấp xỉ tuổi cậu đều phách lối, bỏ qua lễ nghi, luôn cho bản thân là lớn hơn tất cả thì sao phù hợp với việc quan trọng này?

Vì tất cả những điều đó, Dew đã chọn lựa người chuyên phụ trách nghi thức hôn lễ và tổ chức tiệc cưới để đến nhà anh. Họ vừa có kinh nghiệm, vừa có con trai đầu lòng, mặt phúc hậu, tay thì mát.

"Ừm."

"Anh không vào xem à?"

"Để mẹ và ba coi là được rồi. Tôi ở đây với ngài."

Dứt lời, Nani đưa bánh cho Dew.

"Ngài thử đi, tôi làm đó."

"Không phải có người sang giúp sao? Anh còn xuống bếp à?"

"Tôi bị khẩn trương nên phải tìm gì đó làm, ngài đừng giận."

Anh dùng giọng điệu dễ thương như vậy, cậu có thể giận sao?

"Bánh ngon."

"Cảm ơn ngài."

Sau khi bữa tiệc chiêu đãi người mang sính lễ kết thúc, không lâu sau, Dew cũng ra về.

"Nghị viên, ngài đi đường cẩn thận."

"Tôi sẽ đến đón anh vào ngày mai, trân quý."

Một nụ hôn nhẹ được đặt xuống trán.

"Ngài ngủ ngon."

"Tôi sẽ còn gọi cho anh sau khi về nhà, đồ ngốc."

"Thì đến khi đó, tôi sẽ chúc ngài ngủ ngon lần 2."

Cậu gõ mũi anh.

"Ngốc nghếch."

"Ngài về."

"Hôn lại tôi một cái nào."

Anh rướn chân hôn má Dew.

"Được rồi chứ?"

Trông anh đỏ mặt, cậu cũng không chọc thêm.

"Tôi về, tình yêu."

"Bái bai, nghị viên."

Giúp việc cũng đã dọn dẹp xong dưới bếp, Nani đi xuống và bảo:

"Mọi người muốn về hay ở lại đây? Ở đây còn hai phòng, nếu mọi người ở thì sẽ hai người một giường, ổn chứ?"

Ở nhà của Dew, phòng dành cho giúp việc hiển nhiên không lớn và tận ba người một phòng. Nhưng họ có giường riêng, chăn gối riêng và các vách ngăn nhằm bảo vệ sự riêng tư.

"Chúng tôi ổn, thưa phu nhân."

"Vậy mọi người đi nghỉ sớm nhé!"

"Phu nhân cũng nghỉ ngơi sớm, mai phu nhân phải là người đẹp nhất."

Nani cười rồi đi về phòng.

Nani xoay lại nhìn Fah đang tiến vào phòng của mình sau cái gõ cửa.

"Mẹ..."

"Nhiều cảm xúc vào lúc này lắm, phải không?"

Anh khẽ gật đầu. Có quá nhiều cảm xúc trong lúc này, vui buồn lẫn lộn nhưng cũng trống rỗng, vừa khó chịu vừa lo lắng, nhưng hơn hết là rất chờ mong vào ngày mai.

"Mẹ à."

"Lúc xưa mẹ cũng vậy đó, nhưng lúc đó không có nhiều cái cần lo như giới trẻ bây giờ."

Thời mẹ của Nani quen nhau rồi kết hôn thì ít, mai mối thì nhiều, cấm đoán vì giai cấp xã hội cũng tồn tại. Bà và ba Hirunkit thông qua mai mối mà biết nhau, sau đó tiến đến hôn nhân, một cuộc hôn nhân được tổ chức từ hai bên gia đình đều nghèo nên ngoài nghĩ đến cảnh cơm ăn áo mặc thì chẳng còn gì khác. Cứ vậy mà cùng nhau chung sống rồi đến ngày sinh ra anh, thoáng chốc cũng hơn ba mươi năm trôi qua.

"Con kết hôn với ngài ấy là không cần lo về bất kỳ điều gì, hãy tận hưởng nó."

Không cần lo? Làm sao để không cần lo chuyện bệnh tình bị phát hiện chứ? Nhiều năm sau, đến lúc phổi anh đạt đến giới hạn chịu đựng thì cũng không thể tiếp tục giấu. Đã nửa đời người vào giai đoạn đó, anh thành người lừa gạt chồng mình suốt nhiều năm trời.

Có cho, Nani cũng không dám tưởng sự bùng nổ tình huống sẽ mạnh mẽ và để lại những thiệt hại nào. Ở tuổi đó mà ly hôn nhau? Vừa buồn cười vừa chua xót. Chưa kể, anh còn không trả lại được khoảng thời gian tươi trẻ để Dew có cơ hội tìm đúng người dành cho mình trong cuộc đời, thay vì kẻ dối gian ích kỷ là anh.

"Mẹ ngủ sớm đi."

"Con cũng ngủ sớm."

Bà xoa xoa đầu anh.

"Dạ."

___________

Vừa ngủ được vài tiếng thì trời đã sáng, nhưng thay vì mệt mỏi như mọi khi, hôm nay Nani có năng lượng. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn uống xong xuôi thì thợ trang điểm cũng đến.

"Phu nhân, buổi sáng tốt lành."

"Cảm ơn."

"Chúng ta bắt đầu luôn được chứ? Cũng không còn sớm."

"Chờ tôi một lát."

Nani đi rửa mặt và đánh răng lại lần nữa trước khi mặc vào Suea Phraratchathan và trang điểm, chuẩn bị cho việc làm lễ lúc 10 giờ.

*Suea Phraratchathan: trang phục truyền thống của Thái Lan. Đó là một chiếc áo sơ mi cài cúc, có cổ dài, tay áo dài và có thắt lưng dành cho những dịp trang trọng. Ở đây là lễ kết hôn.

Suea của Nani với tông chủ đạo vàng, phần áo màu vàng nhạt và quần màu tím mận. Tay áo mang màu đậm hơn cùng với những hoa văn được thêu tỉ mỉ. Thắt lưng được điểm tô với những họa tiết từ chỉ vàng, vừa sang trọng vừa nổi bật.

"Phu nhân, nghị viên thật sự rất thương yêu người."

Đó là tình yêu dành cho món đồ chơi được yêu thích sao? 

Nani không rõ nữa. Chung quy, anh không biết phải đáp lại gì khi ai đó nói Dew yêu anh.

Khi Nani xong xuôi thì Dew cũng vừa đến. Tông màu Suea của cậu đậm hơn của anh, bao gồm màu vàng hạnh và màu nâu hạt dẻ.

Nani cảm thấy bản thân không thể thở vì quá căng thẳng. Ba mẹ cũng như cô chú của cậu đều xuất hiện ở đây, bản thân mà sai sót là coi như xong tất cả.

"Phu nhân, đi thôi."

"Ừm."

Nani được dẫn ra ngoài và đang cố nở nụ cười giữa muôn vàn lo lắng. Dew nhẹ nhàng nắm lấy tay anh cùng trấn an.

"Không sao đâu, hôm nay là ngày của chúng ta, bỏ qua họ."

Nhà của Nani không đặt nặng nghi thức truyền thống và theo thương lượng từ trước, các nghi thức đều được lượt bớt và rút ngắn. Chưa đầy 15 phút đã hành lễ xong xuôi và Dew chính thức rước Nani về nhà.

Trên xe, Dew nói:

"Tôi đã nói là không có gì đáng sợ đâu."

"Ừm."

Thật ra làm lễ ở nhà Nani không hẳn đáng sợ, làm lễ ở nhà Dew mới đáng sợ. Ngay từ đầu anh nghĩ cậu ở riêng nên không khí nhà lớn chắc hẳn bình thường nhưng đó là sai lầm. Cậu phải đưa anh về nhà lớn để thực hiện các nghi thức một cách đúng đắn, song chào hỏi, ra mắt trưởng bối tại đó thay vì đợi đến lúc vào lễ đường mới biết mặt nhau.

Đôi lúc Nani tự hỏi, mối quan hệ cha con giữa Dew và ba Jirawat có tốt không, khi ông quá dễ trong vấn đề hôn nhân không tương xứng và thậm chí không muốn biết trước mặt anh. Thật kỳ lạ khi vào ngày kết hôn mới biết mặt cha chồng của mình, phải không?

Thông qua nét nghiêm khắc hiện rõ trên đôi mày không bao giờ dãn ra, Nani phần nào tự biết ông là một người ra sao.

Nhà lớn của Dew là một căn nhà cổ hẳn hoi, Nani kinh ngạc rất nhiều khi nhìn vào diện tích và cấu trúc. Nếu là thời xa xưa, đây chính là một biệt phủ lớn nhất vùng.

"Nghị viên... ngài có cả một gia tộc..."

"Tôi sẽ nói với anh sau."

Nani chỉ tưởng nhà Dew sống theo kiểu thế hệ và truyền nhau sự giàu có. Anh không nghĩ là nó sẽ có hẳn một lịch sử thế này. Anh đã bỏ qua những cái gì vậy chứ? Sự khẩn trương cuồn cuộn trong lòng như bão động.

Đi qua sân lớn, tiếp đến là dãy hành lang mới vào được nhà chính. Xung quanh đều được trang trí như nhà có hôn sự dù cả hai chỉ đến đây làm lễ rồi ra về.

"Sẽ ổn thôi, tin tôi."

Dew siết chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh của Nani. Anh không rõ có bao nhiêu người ở đây, chỉ biết là rất nhiều, từ già đến trẻ đều tụ hội.

Bao nhiêu nghi thức đều không được lược bỏ như ở nhà của Nani, khiến anh không biết mình phải lạy bao nhiêu lần, đầu óc cũng bắt đầu ong ong. Xong tất cả các nghi lễ, anh gần như đứng lên không nổi bởi chân tê cùng mất cảm giác. Dew nhìn sơ qua đã biết nên cho tay đỡ.

"Giờ thì đến trao quà cho ba mẹ chồng."

Quà này cũng được Dew chuẩn bị sẵn cho Nani, nó là miếng ngọc được chế tác từ đá Tanzanite.

Cuối cùng cũng được ra về, Nani ôm lấy ngực mình khi ngồi trên xe và nói:

"Nghị viên."

"Tôi thương. Anh vất vả rồi."

"Trong giây phút nào đó, tôi nghĩ tôi đã ngừng thở đó."

Tay của Nani vẫn còn lạnh và run làm Dew vừa thương vừa buồn cười.

"Ổn rồi, ổn rồi. Không sao cả, tôi cũng ở đây mà."

Cậu hôn lên mũi của anh.

Cả hai có vài giờ nghỉ ngơi để quay lại lễ đường ngoài trời, chiêu đãi quan khách.

"Phu nhân là người nhà nào vậy? Trước đây tôi chưa từng thấy qua."

Một trong những vị khách của Dew đã hỏi, Nani theo những gì cậu dặn trước đó mà nói rằng:

"Tôi không thích những nơi tiệc tùng nên trước nay chưa từng đi. Tôi là người của nhà họ Hirunkit, Hirunkit Changkham."

Thoáng chốc, Dew đã đi đến bên anh giải vây.

"Hôm nay là ngày vui của chúng tôi, phu nhân của ngài đang hỏi cái gì vậy nghị viên Thaksin?"

"Ây, phu nhân của tôi mắc bệnh tò mò, ngài thông cảm. Xin lỗi ngài, nghị viên Jirawat."

Cậu choàng tay ngang eo anh cùng dẫn đi đến nơi khác.

____________

Suốt mấy giờ dài đăng đẳng, Nani cùng Dew chỉ dành nó đi chào hỏi khách khứa cùng mời rượu nên chân cũng mỏi nhừ và bụng hơi cồn cào. Cậu biết anh đói nên lấy một thanh kẹo ngọt đặt dự phòng trong túi từ sớm ra, nhét vào tay anh.

"Ăn nhanh lên."

"Không được, lỡ ai thấy thì sao?"

"Phu nhân của tôi đói, chuyện này quan trọng hơn."

Cậu biết Nani không quen với loại không khí này, càng không đủ sức khỏe để thực hiện những cuộc chào hỏi dài hạn như thế.

"Nghị viên."

"Ăn đi, chúng ta không thể biến mất quá lâu."

Anh nhanh chóng đem kẹo ngọt cho vào bụng để còn quay lại bữa tiệc.

Về đến nhà đã gần nửa đêm. Nani với xương cốt rã rời được Dew ôm lên phòng và đặt vào bồn tắm đầy cánh hoa hồng lãng mạn.

"Nghị viên, ngài không mệt sao?"

Tay anh vẫn còn choàng qua cổ cậu.

"Mệt hay không, cũng không thể bỏ lỡ thời khắc ngàn vàng đâu."

"Nhưng tôi đói."

Môi anh hơi bĩu bĩu.

"Khi đói, mắt của anh sẽ dễ chớp đúng không?"

"Sao ngài biết?"

"Anh đã chớp mắt rất nhiều lần đấy, trân quý. Đó là một biểu hiện của sự đói."

Đúng là ngốc nghếch đáng yêu của Dew, chỉ có đói cũng chớp chớp mắt.

"Ưm, ngài lại có thêm cái trêu ghẹo tôi."

"Dễ thương, không cần lo lắng."

Cậu cắn nhẹ môi anh cùng xoa xoa gáy và nói thêm:

"Tắm rồi chúng ta ra ăn, được chứ?"

"Ừm ừm."

Anh gật đầu liên tục. Anh thật sự rất đói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro