7. nơi cậu toả sáng trên bầu trời
Năm 11 tuổi
"Thành thật mà nói cho dù cậu có ngồi im ở trong tủ cũng có thể bị lạc." Kuina lẩm bẩm kéo Zoro trở lại võ đường. Koushirou đã cử cậu nhóc qua phía bên kia đường để lấy đồng phục cho những người mới nhập môn, một nhiệm vụ thoạt nhìn có vẻ khá đơn giản. Hai giờ sau, Zoro quyết định dừng trước hiên nhà của người lạ nào đó và đợi Kuina tìm hắn, người đã mệt mỏi sau thời gian dài luyện tập và không biết Zoro đã lạc tới chân trời nào rồi.
Zoro cắn nhẹ lưỡi và không trả lời.
"Làm thế nào cậu có thể trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới nếu cậu dành nửa thời gian của bản thân để lang thang khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm ngôi nhà của riêng mình?" Kuina mắng mỏ cậu nhóc.
"Cần gì đến ngôi nhà của riêng tôi? Tôi sẽ phiêu lưu khắp nơi và đánh bại những kiếm sĩ mạnh mẽ." Zoro lẩm bẩm.
Kuina thở dài "Và cậu dự định làm điều đó như thế nào?"
"Tôi sẽ tự giải quyết."
Họ bước đi trong im lặng. Mọi thứ xung quanh Zoro vẫn còn xa lạ lắm, hắn chắc là mình đã lạc đi tận nơi xó xỉnh nào rồi.
"Zoro," Kuina lặng lẽ nói, "Cảm giác.. bị lạc nó như thế nào?"
Zoro cau mày, "Ý cậu là gì?"
"Ý tôi là--khi nhận ra bản thân mình bị lạc, cậu nghĩ gì? Cậu cảm thấy như thế nào?"
Cảm giác bị lạc như thế nào à? Mơ màng một lúc và tỉnh mộng với một thế giới đầy xa lạ. Hi vọng và cầu nguyện rằng việc được sai đi làm chỉ liên quan đến những con đường thẳng tắp. Sau đó, nhìn sai hướng có nghĩa là bị nhầm giữa "phía trước" với "rẽ phải", và rồi đứng giữa cánh đồng mênh mông rộng lớn, tự hỏi bản thân rằng lần này có ai đi tìm mình nữa không.
"Bất lực," cuối cùng hắn lên tiếng, nhìn lên bầu trời tối sầm. Bụng hắn réo lên "Giống như cả thế giới đang chạy đi và tôi bị bỏ lại ở phía sau."
Kuina nắm lấy tay Zoro, "Không sao đâu, Zoro, tôi sẽ luôn tìm thấy cậu."
-----
Năm 17 tuổi
"Đại ca này, cảm giác bị lạc như thế nào vậy?" Yosaku hỏi, giọng vừa kích thích nhưng cũng vừa bối rối khi thấy Zoro đang lang thang trong một khu rừng. Hắn ta trừng mắt với Yosaku và nuốt những lời định đe doạ cậu xuống. Cũng là cảm giác đó, bất lực, như thể rằng cả thế giới đang chuyển động xung quanh và hắn là người bị bỏ lại phía sau.
"Tao không bị lạc," kiếm sĩ chế giễu, "Mày mới là người bị lạc, tao biết chính xác mình đang ở đâu."
"Vâng, em nghĩ điều đó chắc đúng đấy, Yosaku trả lời, "Chà, Johnny đang ở chỗ cách nơi này nửa dặm để tìm Đại ca - ờ... hoặc là em đoán Đại ca có thể tìm thấy nó chứ?"
Zoro gật đầu và bắt đầu đi theo cái hướng mà hắn hi vọng đó không phải là hướng mà hắn ta đi vào khu rừng này.
"Đại ca, anh đang tìm gì thế?" Yosaku ngập ngừng hỏi.
"Sao mày không đi theo hướng nào mà mày muốn đi, rồi tao sẽ đi theo sau." Zoro càu nhàu.
"Em muốn quay lại thuyền." Họ đã hẹn nhau tại thuyền vào lúc thuỷ triều dâng.
"Được rồi," Zoro nhún vai, "Quay lại thuyền thôi."
"Ý tưởng hay đấy, Đại ca."
Zoro đi theo sau Yosaku, người đang huýt sáo vui vẻ. Hắn nhìn lên tán cây, những giọt sáng của bầu trời đêm xuyên qua các tán lá đang đung đưa, rồi hắn nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra và nhìn về phía trước, không thấy Yosaku đâu cả, tiếng huýt sáo cũng tan vào trong gió. Zoro hít một hơi thật sâu, đẩy lùi sự khó chịu đang dâng trào trong lồng ngực. Kuina, cậu đang ở đâu? Tôi đang ở đâu đây?
"Đại ca, đại ca." Yosaku lao tới xuyên qua các tán lá.
"Tao nghĩ tao đã nghe thấy tiếng của con vật nào đó," Zoro nói dối, "Có thể nó đang đi tìm bữa tối."
"Suy nghĩ tích cực đấy Đại ca."
"Đi tiếp thôi," Zoro càu nhàu, chỉ về phía trước.
Yosaku quay người bỏ đi. Lần này, Zoro dán mắt vào lưng Yosaku và tai hắn lắng nghe tiếng huýt sáo của cậu.
-----
Năm 19 tuổi
Cậu ta thật nguy hiểm. Và sự nguy hiểm đó tô điểm thêm cho nét đẹp của cậu ấy. Thực ra người đó đơn giản chỉ là đẹp mà thôi. Zoro nhìn thấy cậu thanh niên ấy ở trong Baratie và đột nhiên cảm thấy thế giới xung quanh hắn ngừng chuyển động. Tên kiếm sĩ thở dài một hơi thật sâu khiến xương tuỷ của bản thân rung lên. Chàng thanh niên tự nhận mình là đầu bếp và quăng đi thân hình to lớn - kích thước này thật khập khiễng với cơ thể cậu - mà cậu đang nắm cổ áo hắn trên tay. Đến khi nghe giọng nói của người đầu bếp, lần đầu tiên trong đời, hắn ta cảm thấy cơn choáng váng trên đầu của mình dường như đã tan biến đi.
"Cậu không sao chứ?" Usopp lo lắng hỏi khi Zoro run rẩy hít một hơi và đứng dựa vào khung cửa sổ.
Zoro gật đầu cộc lốc, mắt dán chặt vào người đầu bếp khi cậu ta đang tranh luận với những người phục vụ và tiếp chuyện với khách hàng. Sau đó, Luffy rơi từ trần nhà xuống, một người đàn ông lôi thôi bước vào nhà hàng với thái độ khó chịu, còn người đầu bếp thì biến mất.
Khi Zoro nhắm mắt lại, hắn lại thấy bản đồ trống trải bao phủ hoàn toàn bởi một màu đen tuyền - đó là thế giới hiện tại xung quanh hắn, nhưng bây giờ, có một đốm sáng rực rỡ không đổi cho dù hắn có quay đầu về hướng nào. Theo bản năng của mình, kiếm sĩ biết đốm sáng đó chính là người đầu bếp. Cậu ta đang ở hướng đó. Hắn loạng choạng tiến về phía trước, mắt vẫn nhắm nghiền, bỗng cảm thấy một cái vỗ nhẹ vào vai mình.
"Cậu có chắc là cậu ổn không?" Usopp quan tâm hỏi.
"Chưa bao giờ tốt hơn thế," Zoro trả lời, chú ý đến cái nhìn chằm chằm của Usopp và Nami, rồi hắn cộc cằn chỉ tay về phía một cái bàn.
-----
Zoro ngồi xuống cái bàn mình vừa chỉ và tự hỏi phải làm cách nào để thuyết phục Luffy bắt cóc người đầu bếp kia.
"Tên đó chiến đấu giỏi lắm." Zoro càu nhàu.
Nami ngạc nhiên nhìn hắn và nhẹ nhàng nói: "Tôi chưa bao giờ nghe anh thừa nhận kỹ năng chiến đấu của người khác."
"Chà, chúng ta chỉ mới biết nhau được vài ngày thôi phù thuỷ à."
"Ồ, còn rất nhiều thời gian để tôi hiểu hết con người khỉ đột của cậu nhỉ," cô đáp lại với nụ cười độc ác.
"Tớ thích Sanji, tớ muốn cậu ấy làm đầu bếp của chúng ta," Luffy tuyên bố, và Zoro không thể không nhếch mép cười. Hắn ta hiểu Luffy. Người đầu bếp sẽ gia nhập băng và Zoro có thể ngừng cảm thấy chán nản. Hắn liếc qua Sanji đang uốn éo xung quanh nhà hàng như một kẻ ngốc, thốt ra những lời khen ngợi vô căn cứ cho các nữ khách hàng.
Luffy cười lớn trước trò đùa ngu ngốc mà Usopp vừa nghĩ ra, còn Sanji nhìn bất mãn về phía bàn của họ. Hắn bắt gặp ánh mắt của cậu. Hắn thấy cặp mắt xanh biếc của người đầu bếp mở to ra rồi nheo lại thành vẻ khinh thường. Không hề nao núng, Zoro trừng mắt lại với cậu, và hả hê khi thấy người đầu bếp ngày càng khó chịu trước cuộc chiến trẻ con này. Cuối cùng, Sanji ngừng giao tiếp bằng mắt với hắn và vui vẻ đi theo một người phụ nữ mặc ít quần áo và đeo quá nhiều đồ trang sức.
Zoro nhắm mắt lại, thấy một đốm sáng nhỏ, nhận ra bản thân có thể xác định được phương hướng của mình từ việc dựa vào khoảng cách với người đầu bếp. Hắn mỉm cười với chính mình.
"Thật lố bịch," hắn nghe thấy Nami lẩm bẩm và mở một mắt ra để trừng cô. Cô khụt khịt rồi quay đi, nhìn người đàn ông ngồi ở bàn cạnh họ với vẻ thích thú, chiếc ví của anh ta thò ra từ túi sau.
-----
Zoro chẳng bao giờ kén cá chọn canh điều gì cả, vì vậy hắn cũng không thắc mắc tại sao Sanji lại cho hắn một cảm giác lạ lùng như thế. Tất cả những gì hắn biết là hắn sẽ không bao giờ để người đầu bếp rời xa mình, bất kể cậu ta có khó tính đến thế nào. Tuy nhiên, ngay cả khi cậu không có thái độ thù địch với Zoro, Sanji vẫn làm phiền hắn theo một cách nào đó. Điển hình như việc họ vừa giúp đỡ một hòn đảo nọ, và được người dân tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Tuy nhiên tên kia cứ nhất quyết đòi nấu ăn cho bằng được. Khi hắn đang cố gắng chợp mắt, thì ánh sáng của Sanji cứ liên tục loé lên trong trong tầm nhìn của Zoro làm tên kiếm sĩ kia cứ bị phân tâm.
"Anh có thấy Sanji đâu không?" Nami hỏi, đánh thức Zoro dậy trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.
Zoro, vẫn đang nhắm mắt, chỉ tay về phía đốm sáng nơi mí mắt.
"Tôi không thấy anh ấy đâu cả," Nami nói một cách hoài nghi.
"Tên đó phía bên đó," Zoro lầm bầm.
"Làm sao anh biết được?"
"Tôi chỉ thấy thôi," hắn nói, nhìn về hướng mà hắn biết người đầu bếp đang đứng. Nami nhìn theo ánh mắt của hắn và một lúc sau, Sanji lao ra khỏi căn lều mà Zoro đã chỉ. Sanji đột ngột nâng chiếc khay trong tay kia lên, chất đầy những chiếc ly cao đựng đồ uống nhiều bọt. Zoro để ý đến mảng da lộ ra ở hông người đầu bếp, không may nó đã bị che lại khi Sanji hạ cánh tay xuống và bắt đầu phân phát đồ uống cho mọi người, tất cả đều là phụ nữ. Nami bước về phía Sanji, người đang háo hức vẫy tay chào cô, đồ uống trên khay chắc chắn là dành cho cô ấy. Zoro thở dài và nằm xuống cố gắng chợp mắt lần nữa.
Từ đó trở đi, Zoro liên tục bị tấn công dồn dập với câu hỏi "Sanji đâu rồi?" từ Nami, như thể cô đang thử thách anh vậy.
"Tôi đang tìm Sanji," cô nói, khi tình cờ gặp anh ở Loguetown sau lúc anh gặp người-không-phải-Kuina.
"Tốt cho cô thôi."
"Anh ấy đang ở đâu?" Nami hỏi. Zoro ra hiệu bằng một cái chỉ tay về hướng Tây, và hắn quyết định tìm một quán bar để đốt thời gian đến khi hắn chắc chắn rằng Sanji đã quay trở lại tàu và nhờ đó Zoro cũng có thể tìm được đường về.
"Nghiêm túc mà nói, làm sao anh biết được?" Nami đặt câu hỏi: "Sáng nay chúng ta đã chia ra. Sanji có thể đang ở bất cứ đâu trong thị trấn này."
Zoro thở dài, cố gắng quyết định xem nên trả lời thế nào. Và hắn ta quyết định nói dối."Tôi vừa nhìn thấy cậu ta, phù thủy. Chạy vòng quanh chỗ này với một đống hàng trên tay ".
"Ugh, sao lúc nào anh cũng phải nói những câu khó hiểu vậy?" cô trừng mắt. Zoro nhún vai, nhìn thấy một nhà hàng với một vại bia được khắc trên biển và quyết định vào bên trong.
-----
Ở một vài hòn đảo mà họ dừng chân lại, Zoro không buồn đi tìm Sanji khi phát hiện ra mình bị lạc, vì dường như cuối cùng Sanji luôn tìm thấy hắn.
Hôm nay, hắn đi đến một vách đá cao và nhìn xuống độ sâu ba mươi mét. Nhắm mắt lại, nhận ra Sanji đang ở đâu đó cách xa cái vực sâu này. Hắn thở dài, tự hỏi nếu cứ thế mà lao mình xuống thì sẽ tệ đến thế nào. Cây cối trông mềm mại đến mức có thể đỡ được cú ngã của hắn. Nhưng thay vì làm điều đó, kiếm sĩ nằm xuống và quyết định chợp mắt một lát, gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
"Đầu Tảo."
Zoro tỉnh dậy sau khi cảm thấy có vài cú đá nhẹ vào sườn mình. Hắn ngước nhìn khuôn mặt bất mãn của Sanji, điếu thuốc chưa châm lửa vẫn đang ở trên môi khi cậu khi cậu nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mày Xoắn," Zoro nói
"Đáng ra cậu phải quay lại tàu từ hai giờ trước rồi."
"Ta quên mất," Zoro trả lời ngay khi nhận ra bụng mình đang kêu réo lên. Đôi mắt của Sanji nheo lại nhưng cậu quay đi mà không nói gì thêm. Zoro đi theo, nhìn chắm chú sau cổ của Sanji, nơi mái tóc vàng mềm mại của hơi rối lên, hai vai của người đầu bếp khoác lên chiếc áo vest của cậu ấy, và vòng eo mỏng được định hình giữ bởi cặp hông mạnh mẽ, và —
"Cảm giác bị lạc như thế nào, Marimo?" Sanji bất ngờ hỏi.
"Ta không bị lạc," Zoro tự động trả lời.
Sanji dừng lại và quay sang trừng mắt nhìn hắn, "Cậu luôn đi lạc. Và tôi luôn được phái đi để cố gắng tìm kiếm cậu."
Zoro cau mày trước thông tin mới mẻ này. Hắn đã cho rằng cả băng đều cùng chia ra đi tìm hắn. "Tại sao ngươi lại được cử đi tìm ta?"
Mặt Sanji đỏ bừng và cậu tiếp tục đi về phía trước. Zoro để cậu ấy đi thêm vài chục bước nữa, rồi nhắm mắt lại và nhìn tia sáng đang kết hợp với âm thanh của Sanji. Nó có thể là...?
"Mày Xoắn," Zoro hỏi, chạy theo và lặp lại, "Tại sao ngươi lại được cử đi tìm ta?"
"Bởi vì tôi tốt bụng, kiên nhẫn và không bị lạc, đồng thời tôi có thể đoán được những bước chân ngu ngốc của cậu khi cậu lao vào bụi rậm—" Sanji bắt đầu lải nhải.
"Ngươi cũng thấy nó à?" Zoro vội vàng hỏi.
"Thấy cái gì?" Sanji đáp lại.
"Ánh sáng. Khi ngươi nhắm mắt lại. Ngươi thấy ta đang ở đâu."Sanji dừng lại, nhún vai."Không," Sanji trả lời, tiếp tục bước đi, "Tôi không thấy gì cả."
-----
Sanji cố gắng tránh mặt Zoro trong vài ngày sau đó và hắn biết rằng việc đó chẳng có chút hiệu quả nào cả.
"Tại sao ngươi lại tránh ta?" hắn hỏi khi thấy Sanji đang hút thuốc trong Shark Submerge III.
"Tôi thích ở đây," Sanji trả lời cộc lốc, thu đầu gối vào ngực trong không gian chật hẹp.
Zoro dựa lưng vào tàu ngầm. "Có phải vì ngươi có thể nhìn thấy ta khi nhắm mắt lại không?"
Sanji không trả lời.
"Có gì to tát đâu nhỉ?" Zoro cuối cùng cũng hỏi tiếp sau một khoảng im lặng nặng nề.
"Cậu có biết điều đó nghĩa là gì không, Đầu Tảo?" Sanji cắn răng.
"Không thực sự quan tâm lắm."
"Điều đó có nghĩa chúng ta là soulmate của nhau," Sanji rít lên.
"Vậy nên?" Zoro nhún vai. Hắn đã từng nghe nói về mối quan hệ tri kỷ này trước đây và nghĩ rằng đó là một trong những điều ngu ngốc nhất tồn tại trên hành tinh này.
"Cậu -- cậu đang cố giả ngu đấy à?" Sanji kéo tóc rên rỉ, "Cậu chỉ có duy nhất một soulmate trên cả thế giới này. Đa số mọi người không bao giờ tìm thấy soulmate của họ. Và bằng cách nào đó, tôi lại có tên cục súc màu xanh lá cây ngu ngốc chết tiệt này là soulmate của mình. Cậu thậm chí không thể ngồi gần tôi một cách bình tĩnh mà không đấm đá nhau." Sanji gục đầu vào đầu gối, "Tôi nghĩ có lẽ đó là một sai lầm, có thể nó sẽ qua nhanh thôi, nhưng tôi..."
"Tôi cũng thấy ánh sáng đó," Zoro nói, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với người đầu bếp. Tất nhiên, Sanji, với tất cả sự ngọt ngào cậu dành cho tình yêu, sẽ rất quan tâm đến soulmate của mình là ai. Và sẽ khó chấp nhận rằng Zoro, người chỉ có thể mang đến cho cậu sự bực bội lại chính là soulmate của cậu. Hắn ngồi xuống. "Nó không có ý nghĩa gì cả, Mày Xoắn. Thật ngu ngốc. Toàn bộ chuyện soulmate. Ngươi nên chọn người mà ngươi cảm thấy bản thân được kết nối."
Sanji không trả lời, vẫn vùi đầu vào đầu gối.
"Ta bị lạc," Zoro nói, chớp lấy cơ hội.
"Không sao đâu," Sanji trả lời, giọng nghèn nghẹt.
"Ta đã ở đây đủ để ta có thể nhớ được từng chỗ của Sunny. Hồi nhỏ ta bị lạc ba ngày, suýt chết. Ta không thể tìm được đường đi trong nhà của mình. Nếu thầy cần ta, ông ấy phải liên tục gọi tên ta để ta có thể nghe theo giọng nói của ông ấy trong võ đường mà ta đã dành toàn bộ thời gian ở đó, loay hoay giữa những hành lang xa lạ. Kui—một người bạn của ta kể rằng cô ấy có thể nhắm mắt lại và vẽ ra bản đồ ở nơi cô ấy đã đến. Ta không thể làm điều đó. Ta cảm thấy mình như một khách du lịch xa lạ vậy." Bất lực, như thể thế giới đang chuyển động và ta bị bỏ lại phía sau.
"Xin lỗi, Marimo, tôi không biết," Sanji lặng lẽ nói, ngước nhìn hắnvới đôi mắt xanh buồn bã.
"Không sao đâu," Zoro nói cộc lốc, "Bây giờ ta vẫn bị lạc, nhưng có thể..." Hắn ra nghiêng đầu nhẹ về phía Sanji. "Thật hữu ích," hắn nói, "Ánh sáng."
"Tôi đoán rằng tình hình của cậu có vẻ ổn hơn khi có được soul—có được sự kết nối với đồng đội nhỉ," Sanji trả lời.
Zoro gật đầu. Sanji thở dài vàđứng dậy, "Tôi cho là không sao đâu, Marimo. Có lẽ vì thế mà giữa chúng ta mới có cái đốm sáng này, ông trời vì lý do nào đó đã quyết định chọn tôi để thỉnh thoảng giúp cậu tìm đường." Cậu ấy cười khúc khích , "Ít nhất thì tôi cũng giỏi về điều này. Ít nhất thì tôi cũng có ích, theo một cách nào đó. Cậu nói đúng, nó không có ý nghĩa gì hơn thế nhỉ." Zoro lại gật đầu, cảm thấy ngực mình cứng lại.
"Cảm ơn vì đã đi tìm tôi," Sanji nói.
"Rất dễ trên Sunny," Zoro khịt mũi, "Nhưng Skypedia là một cơn ác mộng."
"Không sao đâu, Zoro, tôi sẽ luôn tìm thấy cậu," Sanji mỉm cười, vẫy tay và đi lên cầu thang, hoàn toàn không biết mình vừa làm gì với trái tim của Zoro.
-----
Zoro và Sanji tìm thấy chút tiếng nói chung sau hôm đó. Sanji chưa bao giờ đề cập đến việc Zoro thừa nhận mình luôn bị lạc và nổi giận khi người khác nói về điều này. Cậu ấy cũng đã ngừng cằn nhằn về việc luôn phải đi tìm Zoro.
Hắn hay đi lạc đến những nơi không thể tin được (chuyện này thường thấy thôi, tại lúc quái nào chả đi lạc), nhìn chằm chằm vào vùng biển trước mặt, và tự hỏi làm thế nào bản thân có thể đi được đến đây, hoặc đứng trong một khe núi, hoặc đối mặt với ngõ cụt của một hang động chết tiệt nào đó. Sanji luôn tìm thấy hắn và đưa hắn về nhà, vui vẻ trò chuyện với Zoro về mọi thứ từ cơm chiên, đến lạm phát beli thay vì quay trở lại tàu trong im lặng như lúc trước.
Cậu ấy là lí do khiến Zoro cứ muốn đi lạc.
"Hôm nay cậu thật sự phá kỉ lục rồi đấy Marimo ạ," Sanji thở dài. Zoro đã đi theo cậu hàng trăm mét để cậu thả mình quanh một vườn cây đang nở rộ màu hồng đậm. Hôm nay Sanji mặc một chiếc áo phông đen giản dị, khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi có cổ màu trắng, không sơ vin gì cả, chỉ buông thõng quanh thân hình nhỏ nhắn của cậu ta.
"Nơi này đẹp đó, nhưng tôi đã phải đi qua dòng dung nham để đến được đây."
"Ta không nhìn thấy dòng dung nham nào cả," Zoro cau mày. Hắn tra Wado vào vỏ và mặc lại nửa trên của chiếc áo choàng khi quyết định tập luyện trong lúc chờ đợi cậu.
"Tôi không muốn biết làm thế nào cậu đi đến được đây cả," Sanji nói, "Nào, Đầu Tảo, chúng ta về nhà thôi."
Họ đi dạo trong vườn cây ăn quả, tranh cãi xem ai đã hạ gục nhiều thủy quân hơn trong trận chiến ngày hôm qua. Sanji dừng lại để trèo lên một cái cây, phấn khích thả những quả chín xuống cho Zoro. Cậu bắt anh phải nhét đầy túi, không ngừng nói về công thức làm bánh nướng mới mà Chopper rất yêu thích. Cậu nhảy xuống một cách duyên dáng, liếm những ngón tay của mình, và bỗng nhiên Zoro nhận ra.
Hắn yêu Sanji.
Hắn yêu một người khiến hắn cảm thấy bản thân mình được tìm thấy, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Không chỉ vì Sanji thực sự là ánh sáng cuối đường hầm, mà bởi vì thế giới bên kia đường hầm rất tươi sáng, đẹp đẽ và trong xanh.
Việc nhận ra điều đó khiến hắn choáng váng. Sanji vẫy tay trước mặt Zoro. "Marimo? Cậu vẫn nghe tôi nói chứ, Marimo?"
"Ừ," Zoro nghẹn ngào.
"Bởi vì hôm nay tôi đã tốn rất nhiều sức để tìm ra cậu, nên cậu có nhiệm vụ phải nghiền tất cả những gì tôi đã hái được," Sanji nói, tay tâng lên một quả chín mọng màu hồng trong tay cậu."Được," Zoro lặng lẽ nói.
"Có lẽ tôi cũng có thể làm cho cậu một cái bánh mặn," cậu trầm ngâm, "Với một ít phô mai ngon và nêm thêm một chút muối."
Zoro giữ im lặng trong suốt chuyến đi trong khi Sanji ngân nga vui vẻ, có vẻ như cậu đang nghĩ về thức ăn chăng. Cuối cùng họ đã đi qua một dòng dung nham.
-----
Zoro tỉnh dậy sau khi gánh chịu vết thương từ người thuyền trưởng, hắn nhìn thấy Sanji đang ngủ kế bên.
"Đầu Bếp," hắn cố gắng kêu lên. Sanji tỉnh dậy ngay lập tức và đến bên giường hắn.
"Trông cậu tệ quá," Sanji nói với một nụ cười mệt mỏi trên khuôn mặt."Ngươi cũng vậy," Zoro trả lời, nhìn những vết băng bó trên mặt người đầu bếp và đồ rằng có nhiều vết thương hơn nữa ở dưới chiếc áo len màu xanh mềm mại mà cậu đang mặc. Sanji ngồi xuống ghế và rút điếu thuốc ra. Cậu hít vài hơi rồi thở dài, "Khi tôi tỉnh dậy, đồ khốn, cậu đã biến mất. Tôi đã lo rằng cậu đã đi lạc ra khỏi hành tinh này, may mắn thay tôi thấy cậu cách đó hàng trăm mét, người đầy máu. Cậu làm tôi sợ đó, Marimo."
"Tôi vẫn còn sống đấy."
"Chỉ hiện tại thôi," Sanji nói một cách đáng ngại. Họ ngồi trong im lặng.
"Tại sao cậu lại làm điều đó?" Sanji lặng lẽ hỏi.
"Làm gì?"
"Sao cậu không để tôi...?" Sanji ngừng nói, trầm ngâm nhìn lên trần nhà.
"Vì ta cần ngươi."
"Phải rồi," Sanji thở dài, "Marimo luôn lạc lối và cần chiếc la bàn của anh ấy để tìm về Sunny, nơi có dịch vụ tìm kiếm miễn phí bởi sự giúp đỡ của người đàn ông duyên dáng nhất mọi thời đại. Kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới trong tương lai cần sự giúp đỡ của Master Sanji để tìm đường từ tổ quạ đến nhà bếp."
Zoro nghe người đầu bếp lảm nhảm rồi đi tới quyết định: "Và bởi vì ta yêu ngươi." Zoro nói, ngắt lời cậu. Sanji sững người, há hốc mồm nhìn Zoro. Hắn nhắm mắt lại để xác nhận rằng đốm sáng vẫn còn đó, rằng lời tỏ tình của hắn không hề phá vỡ điều gì đó giữa họ.
"Cậu đang nhầm lẫn đó Marimo," Sanji cuối cùng cũng trả lời và đứng dậy. Tiếng chân ghế kéo trên mặt sàn làm Zoro nhăn mặt. "Cậu đang dùng thuốc giảm đau. Cậu gần như đã chết. Và cậu đang nhầm lẫn giữa sự cần thiết và mong muốn của bản thân. Cậu đừng... Cậu chỉ cần tôi, cậu không yêu... tôi—tôi sẽ gặp cậu sau, Mariomo." Cùng với đó, Sanji đi mất. Zoro nhìn chằm chằm vào khoảng không, những hắn lời cần nói kẹt cứng giữa trái tim và cổ họng. Đối với hắn, cậu là ngôi sao Bắc Đẩu sáng rực mà mọi người khác đều hướng tới. Có phải đã quá muộn để hắn thuyết phục cậu rằng bây giờ hắn đã tin vào thứ gọi là soulmate?
Chìm vào đống suy nghĩ của mình, hắn lại ngủ tiếp và mơ thấy đốm sáng dần mờ đi.
-----
Sanji không nhắc tới lời tỏ tình của Zoro, dường như cậu đã tự trấn an mình đó chỉ là lời nói mê sảng của một người bệnh nặng. Zoro cũng giữ im lặng, không muốn mạo hiểm để người đầu bếp rời xa hắn một lần nữa.
Sau đó, trên Sabaody, họ gặp lại Kuma, mọi chuyện không theo chiều hướng tốt đẹp mấy, Zoro tỉnh dậy và thấy cô gái ma màu hồng, không còn đồng đội và Sanji nữa. Chỉ có lời hứa với thuyền trưởng và cơ hội luyện tập ở nơi đây giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn mới khiến hắn không mù quáng đi về phía đốm sáng trong mắt mình.
Vào những ngày quang đãng hiếm hoi ở Kuraigana, Zoro ngồi trên bậu cửa sổ, nghiêng đầu về hướng mà hắn biết Sanji đang ở đó. Hắn cố nhớ lại cách người đầu bếp phát âm những món khai vị (hay chim bồ câu nhỉ?), mùi xà phòng mà Sanji dùng để tẩy vết máu kẻ thù trên bộ đồ của cậu, cảm giác thoải mái khi Sanji xoa đầu hắn lúc cậu tìm thấy hắn. Hắn nhớ nụ cười mỉm của Sanji dành cho hắn khi họ ở riêng với nhau. "Ngươi đang làm gì vậy, Mày Xoắn?" Zoro hỏi to, vì hắn muốn nghe giọng nói quen thuộc đó. "Ngươi có đang đi tìm ta không?"
-----
Năm 21 tuổi
Sanji nhìn thấy hắn sau hai năm xa cách. Những hồn ma của Perona đã đưa hắn đến hòn đảo, sau đó để hắn tự thân vận động. Tên kiếm sĩ muốn bắt vài con cá để dự trữ cho Sunny nhưng cuối cùng lại đi lên một chiếc thuyền chuẩn bị thám hiểm đáy đại dương, khiến hắn phải rời xa đốm sáng đang đến gần.
"Cậu đang làm gì vậy Marimo?", Sanji khúc khích cười khi Zoro nhảy lên bờ, cố gắng vắt hết nước trong áo ra.
"Này Mày Xoắn," Zoro càu nhàu, "Ta bị lạc."
"Có một số việc sẽ không bao giờ thay đổi nhỉ," Sanji nói, nhìn vào vết sẹo mới trên mắt Zoro.
"Ngươi vẫn thấp hơn ta," Zoro trả lời, ngắm mái tóc vàng của người đầu bếp và bờ vai rộng hơn của cậu ta.
"Ôi, chết tiệt," Sanji nói, không có chút thù địch nào trong giọng nói, "Tôi phải đi mua vài thứ. Đi với tôi."
Zoro đi theo Sanji xuyên suốt Sabaody, luôn để mắt đến người đầu bếp để tránh rẽ nhầm hướng.
"Tôi tự hỏi liệu có sở thích nào của mọi người đã thay đổi trong hai năm qua hay không," Sanji trầm ngâm. Ta thì không, Zoro nghĩ. Ngoại trừ việc, có lẽ hắn ta đã nói to điều đó ra, vì đã quen với việc nói chuyện một mình suốt hai năm. Bởi thế, Sanji đỏ mặt và quay lại nhìn hắn một cách ngượng ngùng.
"Vẫn không thích đồ ngọt à?" Cậu
nhẹ nhàng hỏi.
Zoro gật đầu, tuy nhiên để làm rõ hơn cái gật đó, hắn nói: "Vẫn yêu ngươi."
Sanji đỏ mặt hơn và tiếp tục tiến về phía trước. "Tôi đã định đi tìm cậu, nhưng tin nhắn của Luffy..."
"Ta không muốn ngươi làm vậy," Zoro trả lời, "Ta đã bị đưa đến một nơi tồi tệ. Ngươi sẽ không thích nơi đó đâu."
Nét mặt của Sanji tối sầm lại, "Chà, chúng ta có thể so sánh điều đó sau." Cậu hắng giọng, "Cái này, ừm, về chuyện tình yêu này. Tôi đã nghĩ về nó rất nhiều. Tôi xin lỗi vì đêm đó tôi đã cư xử kỳ lạ, và, à, những ngày sau đó." Sanji nhăn mặt và lắc đầu, "Có lẽ tôi quá nghiêm trọng hoá vấn đề rồi, tôi không biết phải cảm thấy thế nào khi ở cạnh cậu với mối quan hệ soulmate này—"
"Không sao cả," Zoro ngắt lời, "Ngươi không cần phải yêu lại ta, bây giờ hoặc cả sau này. Ta chỉ muốn ngươi biết rằng một người nào đó yêu ngươi không chỉ vì người đó cần ngươi hay vì họ phải làm vậy, mà vì ngươi chính là ngươi."
"Tại sao?" Sanji khàn khàn hỏi, nhưng trước khi Zoro có thể trả lời câu hỏi rõ ràng, cả hai đều quay người lại, Haki quan sát thấy được mớ hỗn độn ở phía xa mà chỉ có thể là thuyền trưởng của họ.
-----
"Bắt gặp một tên Đầu Tảo bị lạc nhé," Sanji cười khẽ khi thấy kiếm sĩ đang ngồi cách xa bữa tiệc trên Đảo Người Cá. Đôi má của người đầu bếp ửng hồng, tương phản với màu cam của chiếc áo sơ mi mà cậu đang mặc. Điếu thuốc đang hút dở vẫn ở trên môi cậu khi đang rảo bước đến chỗ ngồi của Zoro, trước khi vụng về ngồi xuống, gần như nhét chai rượu trên tay vào người Zoro.
"Không phải đi lạc, chỉ trốn thôi," Zoro trả lời.
"Có lẽ vậy," Sanji lắp bắp.
Cậu chọc mạnh vào má Zoro, "Chắc cậu đang cố tìm phòng tắm và giờ cậu lại ở đây, ngồi trên nóc một tòa nhà nào đó. Và chỉ có tôi mới tìm thấy cậu, cậu biết mà."
"Ta biết," Zoro thở dài, nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.
Sanji thở hổn hển, "Cậu cười rồi kìa. Môi của Marimo có thể chịu được trọng lực để hếch lên cơ đấy." Cười khúc khích trước câu nói đùa của chính mình, anh ngã ngửa ra sau, ôm bụng. Zoro cố gắng cứu chai rượu, tuy nhiên đã làm đổ nó.
"Đó là của tôi," Sanji nhăn mặt, "Đồ ăn trộm. Hãy bắt hắn đi, hỡi những nàng tiên cá xinh đẹp, hãy trả thù cho ta."
"Ngươi say rồi, Mày Xoắn," Zoro càu nhàu.
"Tôi hả?" Sanji hỏi, "Không bao giờ. Cậu mới là người say. Tên Đầu Tảo ngớ ngẩn, tuy ngu ngốc nhưng lại có một khuôn mặt thật đẹp."
Zoro dừng lại, cố gắng tua lại kí ức của hắn trong vài giây.
Bằng cách nào đó, hắn cảm thấy có một làn gió nhẹ ở đây, ngay dưới đáy đại dương. Nó gợn qua mái tóc của Sanji, làm lộ cả hai mắt của cậu khiến hơi thở của Zoro loạng choạng như thể phổi của hắn bị lấy mất. Tại nơi này, trên nóc của toà nhà này, thế giới xung quanh hiện lên lung linh bởi màu xanh tím từ san hô và sinh vật biển bên ngoài bong bóng, Zoro quyết định thử vận may của mình."Ta còn là gì nữa?" hắn hỏi.
"Huh?" Sanji cau mày."Ta ngốc nghếch, ngu ngốc và đẹp trai," Zoro nói, "Ta còn là gì nữa?"
Sanji suy nghĩ một lúc, cân nhắc câu trả trước khi bắt đầu nói, "Cậu ngu ngốc, tốt bụng, không biết phép tắc, tuy nhiên lại rất mạnh mẽ. Mái tóc của cậu có màu kì lạ, gu thời trang của cậu thật "không phải bàn", sự trung thành của cậu có thể lấp đầy đại dương, cậu khiến tôi cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường và địa ngục cùng một lúc. Tôi luôn muốn gặp cậu mọi lúc, hai năm qua là một cơn ác mộng. Đôi khi tôi muốn hét lên và nhảy múa rằng tôi đã trúng số vì tìm thấy soulmate của mình, một soulmate tuyệt vời như cậu. Ban ngày, tôi nhắm mắt lại để nhắc nhở bản thân rằng cậu có thật và cậu yêu tôi. Trong đêm, tôi nhắm mắt lại và nhận ra rằng bản thân tôi cũng yêu cậu."
Sanji im lặng, còn Zoro thì nín thở, cố gắng giải quyết những suy nghĩ giằng co trong đầu. Hai luồng cảm xúc lẫn lộn giữa họ: cảm giác tội lỗi khi thốt ra những lời này trong trạng thái say xỉn và niềm hân hoan khi nghe chúng.
"Tôi say rồi phải không?" Cuối cùng Sanji hỏi.
"Đúng vậy, Đầu Bếp," Zoro trả lời.
"Chết tiệt, tệ quá," Sanji rên rỉ, "Tuy thô lỗ, nhưng với tư cách là người hay tâm sự những cảm xúc sâu sắc nhất, đen tối nhất sau khi uống nửa chai rượu, tôi muốn cậu hãy quên những điều tôi đã nói đi."
"Ta không thích," Zoro cười khúc khích.
Tốt hơn hết là quên đi," Sanji nói, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi định quên tất cả chuyện này à?" Zoro hỏi một cách đăm chiêu.
"Nếu cậu không trộm đi nửa chai rượu còn lại của tôi thì tôi đã có thể quên rồi," Sanji gắt gỏng, "Nhưng không, có lẽ là không. Tôi sẽ quằn quại về chuyện đó vào sáng mai."
"Vậy sáng mai ta có thể đến tìm ngươi được không?"
Sanji lấy tay che mặt và rên rỉ, "Không, để tôi yên, đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa."
"Đầu Bếp," Zoro nói, nắm lấy bàn tay của Sanji và giữ chặt nó, môi anh lướt qua đầu ngón tay của cậu.
"Sao vậy Marimo?" Sanji trả lời mà không rời đi.
"Ta yêu ngươi."
-----
Sáng hôm sau, Zoro đi thẳng đến nơi duy nhất trên thế giới mà hắn luôn có thể tìm thấy. Hắn gõ liên tục vào cửa phòng Sanji, cuối cùng cậu cũng mở cửa ra, mắt lờ đờ và nhếch nhác. Sanji nhìn hắn và chỉ thở dài, bước lại vào căn phòng tối và chui vào chăn.
"Đầu Bếp," Zoro nói, ngồi trên giường và chọc vào Sanji.
"Cái gì?"
"Hãy kể lại cho ta những gì ngươi đã nói tối qua."
"Trời ơi không."
"Đôi khi ngươi muốn hét lên, nhảy múa và nói rằng ngươi đã trúng số vì tìm được tri kỷ của mình—"
"Đồ khốn," Sanji rên rỉ, lấy một chiếc gối và ném nó vào đầu Zoro. Zoro cười lớn, ôm vào ngực để giữ cho bản thân không bị nổ tung bởi sức ép của trái tim đang đập nhanh.
"Ta đã tìm thấy ngươi," hắn nói, "Ngươi là người ta cần, người ta muốn và người ta yêu, vì ta đã tìm thấy người rồi cho nên ta sẽ không để ngươi rời đi."
Sanji di chuyển nhẹ, và Zoro nhìn thấy một cánh tay dài nâng mép chăn lên. Có nghĩa cho lời mời. Zoro lao vào trong chăn, cuộn mình vào khoảng trống mà Sanji để lại cho anh, nhắm mắt lại và tựa trán mình vào Sanji. Họ nhìn nhau. Đốm sáng trong tầm mắt
của Zoro gần như chói rực.
"Tôi bị mắc kẹt với cậu rồi, phải không?" Sanji thở dài, hơi thở ấm áp phả vào mặt Zoro. Hắn để cơ thể mình từ từ nằm xuống chiếc giường mềm mại, đưa môi mình cách môi Sanji vài centimet."Ngươi có thể thử rời đi," hắn thì thầm, "Nhưng ta sẽ luôn tìm thấy ngươi."
"Đó là câu nói của tôi đấy, đồ khốn," Sanji nói trước khi lao về phía đôi môi ấy.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro