Phần 9
(Phần 9)
Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố
Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.
*****
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Lục Trầm.
Đêm qua anh ôm tôi rất chặt, hết lần này tới lần khác bắt tôi gọi anh là chồng.
"Vợ à," Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tôi, giọng nói khàn khàn: "Em biết không, anh vẫn luôn đợi em nhận anh."
"Tại sao anh không giận em?" Tôi không ngừng khóc, "Em đã lừa anh, tại sao anh không giận?"
"Là có giận." Anh ôm tôi vào lòng và thở dài, "Anh có tức giận..."
"Giận em tại sao không nói cho anh biết, giận em nói đổi là đổi, không hề có chút lưu luyến."
Anh sờ đầu tôi: "Thậm chí giận bản thân có phải đã giao nhầm trái tim, rồi lại giận chính mình không thể từ bỏ em."
"Em cho rằng," Tôi không ngừng khóc nấc lên, "Người anh thích... vốn dĩ là chị ấy, em chỉ là một kẻ bắt chước vụng về, em, em..."
"Ngày 26 tháng 3 năm 2020, là ngày đó, đúng không?"
Tôi sững sờ, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Hôm đó, tôi ở trong bệnh viện, lần đầu tiên dùng thân phận "Lữ Thanh Thanh" để gặp anh.
"Ngốc này..."Anh sờ trán tôi, khẽ thở dài.
"Nhưng ..." Tôi cảm thấy não vốn đã thiếu oxy, lúc này càng thêm khó hiểu, "Trước đây rõ ràng, rõ ràng..."
Rõ ràng là anh rất thích Lữ Thanh Thanh.
Nhưng anh không cho tôi hỏi nốt phần còn lại, dưới sự tấn công dữ dội của anh, não tôi trống rỗng, gần như mất khả năng suy nghĩ chuyện khác.
Không biết đã qua bao lâu, toàn thân tôi vô lực, nhắm mắt mơ màng chìm vào giấc ngủ.
"Vợ, nếu em phát hiện," cằm anh cọ nhẹ vào trán tôi, "Thật ra ... anh cũng không phải người tốt gì cả, liệu em có còn thích anh không?"
Tôi mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn anh ngây người, không hiểu anh đang nói gì.
"Ngủ đi," anh đặt lên trán tôi một nụ hôn, "Ngủ một giấc thật ngon."
Ai mà ngờ, ngủ một giấc dậy đã thấy gần tới trưa.
Đã lâu rồi tôi không ngủ muộn như thế này.
Tôi ngồi dậy với cơ thể hơi đau nhức, nhấc điện thoại lên, phát hiện sáng nay cô y tá đã gọi cho tôi ba lần.
Trong lòng hoảng hốt, tôi vội vàng gọi lại.
"Cô Doãn, không có gì đâu, vừa rồi có thông báo buổi chiều không được phép vào thăm bệnh vì phải khử trùng. Tôi muốn hỏi cô buổi sáng có đến không."
"Đến, đến." Tôi cúp điện thoại, vội vàng tìm quần áo vương vãi trên mặt đất.
Đột nhiên phía sau có một lực mạnh mẽ kéo tôi vào vòng tay ấm áp, cằm nhẹ nhàng bị nâng lên, lời muốn nói bị chặn lại nơi khóe môi.
Hôn xong, anh xoa đầu tôi, "Anh đưa em đến bệnh viện trước, sau đó đi mua đồ ăn trưa. Bữa trưa em muốn ăn gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, bắt gặp ánh mắt của anh.
"Thịt lợn xào xả ớt," tôi quàng tay qua cổ anh ấy, "Với trứng cắt sợi."
Mắt anh cong cong, hôn lên trán tôi, "Được, vợ anh muốn ăn gì thì mua cái đó."
Khi tôi đến bệnh viện, y tá đang trò chuyện với bố tôi.
"Ôi, chú thật là may mắn, có được hai cô con gái ngoan như vậy, lại còn rất xinh đẹp. Lần trước chú gặp nguy hiểm, cả hai đều đến chăm nom ..."
"Họ trông quá giống nhau, tôi không thể phân biệt ai với ai ..."
Cô ấy nhìn lên và thấy tôi, vội đứng dậy, cười nói, "Cô Doãn tới rồi, vậy tôi đi giặt quần áo."
Tôi ngồi trên mép giường, bố đưa tay lên xoa mắt tôi.
"Sao mắt lại sưng lên?"
Tôi cười nắm tay ông, "Không sao ạ, ngủ không ngon thôi."
"Chị gái con..."
Tôi im lặng, gật đầu, "Con đã gặp bọn họ rồi, chị gái và cả mẹ, đều đã gặp rồi."
Ông gật đầu, nhắm mắt thở dài, "Tiểu Triệt, là bố có lỗi với con."
Khi ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc Lục Trầm mang cơm tới.
"Anh đã xác nhận với cả hai bệnh viện, phía Hải Thành cũng đề nghị nếu bố đã tỉnh thì cứ nên ở lại bệnh viện huyện An một thời gian, đợi cơ thể ổn định rồi chuyển đến bệnh viện khác."
Tôi gật đầu, "Ừ."
"Có chuyện gì vậy?" Anh nhìn tôi.
"Bố ..." Tôi ngập ngừng, "Đã kể cho em nghe một ít chuyện trước đây."
"Hả?" Lục Trầm nắm lấy tay tôi, cùng tôi ngồi trên băng ghế trong hành lang bệnh viện, "Chuyện gì vậy?"
"Ông ấy nói ... bảo em đừng quá oán hận mẹ ruột. Nói rằng thực ra khi em còn nhỏ, mẹ đã từng đưa Lữ Thanh Thanh về đây một lần. Nhưng khi đó bởi vì đánh nhau với người ta mà bố em bị mất việc trong nhà máy, cả ngày nhậu nhẹt uống rượu. Vì vậy khi mẹ ruột của em trở lại, bố quy tất cả những điều bất hạnh này là lỗi của bà ấy, rồi đuổi bà ấy đi."
"Sau đó, bà ấy không bao giờ trở lại nữa."
Vừa rồi ở trong phòng, bố nắm tay tôi lau nước mắt: "Tiểu Triệt, thật ra không chỉ một lần bố đã nghĩ, nếu không phải tại bố đuổi mẹ con đi, nhất định con sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Sau này cũng sẽ không phải theo bố vất vả như vậy."
Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.
Lục Trầm ôm vai tôi, "Vợ à, đều đã qua rồi."
"Ừ," Tôi tựa vào vai anh, "Chỉ là em cảm thấy có chút kỳ quái."
"Có gì kỳ lạ?"
Tôi đứng thẳng người, "Không phải quá trùng hợp sao? Bố đánh nhau là do bị người trong nhà máy khiêu khích. Lúc đó, mẹ ruột em hối hận nên đưa Lữ Thanh Thanh trở về."
Lục Trầm cân nhắc, "Ý của em là..."
"Còn Liêu Phàm," tôi nói, "Liêu Phàm cũng đánh nhau với người khác, nên mới vào viện, như bố em khi đó... Em luôn cảm thấy, cảm thấy..."
"Lữ gia."
"Sao cơ?" Tôi ngẩng đầu.
"Có phải em nghi ngờ hồi đó bố bị kích động, đánh nhau, đuổi việc cũng có liên quan đến nhà họ Lữ?"
Tôi gật đầu, do dự, "Có phải là em quá nhạy cảm?"
"Không hẳn", anh lắc đầu. "Theo anh biết, Lữ Ninh là kẻ bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Bây giờ còn có thể tìm thấy người của nhà máy không?"
Lục Trầm và tôi đến ký túc xá của chi nhánh nhà máy, hiện tại rất nhiều công nhân cũ còn ở.
"Cậu hỏi Trương Hổ?" Một chú lắc đầu "Mấy năm trước, nhà máy đóng cửa thì hắn đã rời khỏi đây. Tôi không biết hắn đi đâu".
Tôi và Lục Trầm nhìn nhau, tôi thở dài, "Quả nhiên, thời gian trôi qua lâu quá rồi."
Chú ấy liếc nhìn mặt tôi vài lần, "Cô ... không phải là con gái của Doãn Hạo chứ?"
Tôi sững sờ gật đầu, "Chú à, chú nhận ra cháu sao?"
"Khuôn mặt này của cô, thật sự quá giống cha cô," chú ấy cười cười, "Ở nơi nhỏ bé như này, có rất ít người xinh đẹp như vậy."
"Cô đang tìm Trương Hổ?" Chú ấy híp mắt, "Không phải là vì chuyện năm đó chứ?"
"Chú ơi, chú có biết gì về việc năm đó bố cháu và Trương Hổ bị đuổi vì đánh nhau không?" Tôi vội vàng hỏi.
"Ây, chuyện này ..." Chú ấy ho khan một tiếng, "Nói sao đây, nói biết thì cũng là biết một chút..."
Lục Trầm bước tới, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa cho ông chú, nhân tiện nhét gói thuốc còn lại vào tay ông.
Ông chú liếc nhìn hộp thuốc rồi gật đầu với Lục Trầm, trông rất hưởng thụ.
Chú ấy thở ra một làn khói thuốc và nói: "Thực ra hồi đó nhóm người kia cũng từng tìm đến tôi."
"Đám người đó?" Lục Trầm hỏi: "Là ai?"
"Tôi cũng không biết. Thật ra thì, vợ của Doãn Hạo, khụ khụ ... bỏ đi. Trong thời gian đó đã không ai hứng thú nói đến chuyện này nữa. Nhưng, bỗng một ngày có người đến, đưa cho tôi một khoản tiền. Bảo tôi lợi dụng chuyện vợ Doãn Hạo bỏ đi để kích động anh ta đánh nhau gây chuyện".
"Người như chúng tôi, ngay thẳng được thì cứ ngay thẳng, không thích làm loại chuyện này, cho nên tôi nói không cần. Có thể kẻ đó nghĩ tôi nhát gan, cho nên nói tôi chỉ cần kích động Doãn Hạo đánh nhau là được. Sau đó nhà máy nhất định sa thải anh ta, cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. "
"Vậy thì, kẻ đó có đặc điểm gì không? Ví dụ như giọng nói, cách ăn mặc, tuổi tác ..." Tôi vội hỏi.
Ông chú xua tay, "Chuyện xảy ra bao năm rồi, tôi không nhớ rõ, sau này tôi bị điều về chi nhánh ở huyện bên cạnh. Hai năm sau trở lại, mới nghe tin Doãn Hạo bị đuổi khỏi nhà máy vì đánh nhau với Trương Hổ. Nói đến Trương Hổ, cũng thực sự không ra gì... "
Tôi chợt hiểu.
Lúc đó, Tạ Thiến từng hối hận.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng bà ấy thực sự đã hối hận, đưa Lữ Thanh Thanh trở về, muốn đoàn tụ với bố tôi.
Lúc này Lữ Ninh sắp xếp một màn như vậy, hay như Lục Trầm nói, ông ta quá hiểu bản chất con người, biết làm như vậy có thể kích thích bố tôi, để ông không còn chấp nhận Tạ Thiến nữa. Cũng để Tạ Thiến thấy mặt tồi tệ nhất của ông.
Cứ như vậy, Tạ Thiến không còn đường lui, chỉ có thể đưa Lữ Thanh Thanh trở về nhà họ Lữ ở Hải Thành, không bao giờ và cũng không dám quay lại huyện An nữa.
"Thực sự giống phong cách làm việc của Lữ Ninh." Trên đường về nhà, Lục Trầm nói.
"Nhưng cho dù đoán được là ông ta, thì cũng không có bằng chứng," tôi nhẹ nhàng nói. "Thời gian quá lâu rồi. Hơn nữa, quả thật khi đó bố đã đánh nhau..."
"Còn Liêu Phàm?" Anh nói, "Liệu có bằng chứng nào từ chỗ Liêu Phàm không?"
Tôi sững sờ, chợt nhớ ra lúc đó ví và di động của Liêu Phàm đều được bệnh viện giao cho tôi.
Chỉ là tôi chưa kịp xem.
"Trở lại Hải Thành em sẽ xem thử."
Nói đến đây, tôi chợt nghĩ tới một điều.
"Anh..." Tôi bước tới và do dự, "Hai đêm rồi anh không về. Chỗ chị em, liệu có..."
"Đừng lo lắng," anh xoay người kéo tôi vào lòng, "Anh và Lữ Thanh Thanh chưa từng xảy ra chuyện gì cả."
Anh dừng lại, "Anh nghĩ, nếu anh không quay lại, có khi cô ấy còn vui hơn."
"Ý anh là sao?" Tôi không hiểu
Anh thở dài "Em nghĩ hai người không thích nhau, mỗi tối cùng ở dưới một mái nhà thì có vui không?".
Sau đó, anh lại mỉm cười, "Nhớ xem, mấy ngày nay cô ấy có từng gọi điện hay gửi nhắn tin nào cho anh không?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh, vẫn không hiểu anh muốn nói gì.
Anh kéo tôi đến ngồi cạnh anh.
"Thật ra," anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Cuộc liên hôn giữa anh và Lữ gia không phải như em nghĩ."
Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro