Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

(Phần 4)

Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố

Shining_Time95

******

【16/2】

Xung quanh một mảng hỗn loạn.

Tôi không biết bản thân làm cách nào mà thoát ra khỏi lòng Chu Vĩnh, Lữ Thanh Thanh vẫn đang nói chuyện bên tai tôi, tôi dường không nghe thấy nữa.

Cúi xuống nhặt áo len và áo khoác, một chiếc áo khoác len màu xám đột nhiên khoác lên người.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, Lục Trầm không nhìn tôi, chỉ là quay sang nói với Lữ Thanh Thanh, "Dẫn em gái đi, chúng ta đi thôi."

Nói xong, cũng không nhìn tôi thêm lần nào nữa.

Lữ Thanh Thanh đi tới đỡ tôi, tôi nhẹ nhàng gạt tay chị ta ra, "Em tự đi được."

Khi đi ngang qua Tiểu Khê, tôi dừng lại, "Em muốn nói mấy câu với cô ta."

Lục Trầm dừng lại, nhấc chân bước ra ngoài trước.

Tiểu Khê ngước lên, khuôn mặt tái mét nhìn tôi.

"Có thể là cô có nỗi khổ riêng."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cô."

Cô ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.

Cô ta và tôi từng cùng làm việc trong một nhà hàng, đưa tôi đến KTV đó, khi giới thiệu tôi với bà chủ, cô ta nói: "Chị Tần, Tiểu Triệt giống như em gái của em vậy. Em ấy vẫn còn trẻ, chỉ muốn đến bán chút rượu để giúp bố trả viện phí. Mong chị quan tâm em ấy hơn."

Cô ta dạy tôi cách đối phó với những vị khách khó tính, cách bảo vệ bản thân, cách để bản thân uống càng ít càng tốt mà để khách uống nhiều hơn, khi nào nên nhịn và khi nào không nên nhịn.

Khi gặp phải những khách hàng động tay động chân, cô ta sẽ an ủi tôi rằng giống như bị chó liếm mà thôi.

Cô ta làm việc rất mạnh mẽ, khuyên tôi uống ít rượu hơn nhưng bản thân lại thường uống cho đến khi nôn ra.

Có lần, cô ta uống rượu quá chén, bị ngộ độc rượu phải nhập viện điều trị, tôi đã trông chừng cả đêm.

Đêm đó, cô ta nằm trên giường bệnh, tẩy bỏ lớp trang điểm đậm và kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.

Thì ra dưới cô ta còn ba đứa em trai, không có đứa nào là ngoan ngoãn. Vừa nói, cô ta vừa khóc, "Tiểu Triệt, nếu có một đứa em gái như em thì thật tuyệt."

Điều mà cô ta không biết là khi đó tôi cũng nghĩ, nếu mình có một người chị như vậy thì tốt biết bao.

Bước ra khỏi căn phòng đó, tôi chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.

Vài năm trước, khi đến Hải Thành, tôi đã trong tình trạng lao lực rất lâu, thực ra cơ thể cũng không được tốt lắm. Mặc dù bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng tôi đã không được chợp mắt hơn 30 tiếng rồi. Cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được, hai mắt tối đen, tôi cứ thế ngã xuống.

Khi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện.

Đây có lẽ là phòng VIP, có TV và ghế sofa, còn là phòng riêng.

Bên ngoài cánh cửa đóng chặt, giọng nói của Lữ Thanh Thanh truyền đến: "... A Trầm, anh đừng có thành kiến ​​với Tiểu Triệt. Em ấy là một cô gái tốt, chỉ vì bố em đang nằm viện mà lại nợ nhiều tiền nên... Em ấy rất đáng thương, thậm chí còn chưa học hết cấp ba. Năm ngoái khó khăn lắm mới kết hôn, nhưng người đó lại là kẻ nghiện rượu, lại xảy ra chuyện như vậy ... "

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy Lục Trầm thở dài: "Anh về khách sạn trước, lát nữa mang đồ ăn cho bọn em."

Anh dừng lại, "Cô ấy chắc không sao đâu, buổi tối thuê y tá đi, em ăn xong thì trở về khách sạn sớm đi."

"A Trầm!"

Lữ Thanh Thanh do dự, "Em có chuyện, không biết có nên nói cho anh..."

"Có chuyện gì vậy?"

"Ừm, là Tiểu Triệt. Con bé luôn sống rất khó khăn. Từ năm ngoái, khi em tìm thấy nó, có thể quá ghen tị với cuộc sống của em, vì vậy đôi khi nó coi mình chính là em..."

Chị ta dừng lại, lo lắng giải thích: "Tuy nhiên, em đã hỏi bác sĩ, đây không phải là bệnh tâm thần, chỉ là hành vi tưởng tượng do con bé muốn trốn thoát khỏi cuộc sống thực, như vậy, cho nên..."

"Vậy lát nữa nếu anh gặp con bé, nếu nó nói những điều kì lạ với anh, anh cũng đừng trách nó..."

Trầm mặc một lát, Lục Trầm nói: "Đó là em gái của em, anh sẽ không trách cô ấy."

"Cảm ơn A Trầm."

Lữ Thanh Thanh sụt sịt: "Em thực sự đau lòng cho con bé."

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, Lục Trầm có lẽ đã rời đi.

Tôi chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Lữ Thanh Thanh đứng ở cửa phòng. Cả hai chỉ nhìn nhau chằm chằm, không ai nói lời nào.

Chị ta khóa cửa lại, đến ngồi bên giường tôi, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ nói em không sao, chỉ là mệt mỏi quá, cần nghỉ ngơi thật tốt. Tối nay em ở lại bệnh viện, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chị sẽ đưa em về Hải Thành."

Tôi nhìn khuôn mặt giống hệt mình này.

"Liêu Phàm đâu?"

Tôi khẽ nói, "Chị xử lý anh ta như thế nào?

Chị ta cúi đầu, cắn chặt môi, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Tối hôm qua anh ta uống quá chén, đánh nhau với ai đó, bị một viên gạch đập vào đầu. Bác sĩ nói rằng não anh ta đã bị hư hại, có thể, có thể sau khi tỉnh dậy, trí thông minh hoặc trí nhớ sẽ có vấn đề... "

Yên lặng một lúc.

"Chị."

Chị ta ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

"Làm sao chị ra tay được vậy?"

Tôi nói từng chữ từng chữ, "Đó là người chị từng yêu... Sao chị có thể, làm sao có thể ra tay..."

"Chị đâu còn cách nào khác?"

Chị ta bật khóc, "Em không chịu giúp chị, anh ta lại đe dọa chị. Em nghĩ chị có thể làm gì?"

Nước mắt chị ta chảy dài: "Em nghĩ chị phải làm thế nào..."

Chị ta đưa tay lên lau nước mắt: "Chị đã từng nói với em, chị thực sự rất tuyệt vọng. Nếu lúc đó em đồng ý sẽ giả làm chị để xoa dịu anh ta thì chị sẽ không đến mức về tìm bố mẹ, nói hết tất cả mọi chuyện một năm trước ... Chị thực sự không còn cách nào... "

"Chị nói cái gì? Chị ... nói hết rồi?"

"Đúng."

Chị ta lau nước mắt: "Chị đã nói hết rồi, chị rất biết ơn bố đã sẵn sàng giúp chị dọn dẹp đống hỗn độn này. Ông ấy đã sắp xếp những tên xã hội đen đó, nhưng Liêu Phàm cũng không phụ lòng mong đợi. Uống say bị khiêu khích vài câu lại ra tay đánh người trước..."

"Còn em?"

Tôi thì thào, "Sau này mấy người định làm gì em?

"Tiểu Triệt ..."

Chị ta nắm lấy tay tôi: "Đừng như vậy, chị thừa nhận ..."

Nước mắt chị ta lại bắt đầu trào ra: "Chị thừa nhận, hôm nay chị đã sắp xếp tất cả những chuyện này ... Nhưng em hãy nghĩ lại đi, đây không phải là kết cục tốt nhất sao?"

"Chị không có quyền chỉ tay vào những chuyện bố quyết định, nhưng Tiểu Triệt, bố chị, ông ấy vốn định làm những chuyện cực đoan hơn với em ... Là chị tiếp tục cầu xin ông ấy, còn cả mẹ, mẹ cũng cầu xin ông ấy, nên mới như thế này ... Tiểu Triệt, em là em gái của chị, chúng ta có cùng huyết thống, có khuôn mặt giống nhau. Chị sẽ bảo vệ em, chị thực sự sẽ bảo vệ em."

Tôi cứ nhìn chị ta như vậy, nước mắt chảy dài trên má.

Chị ta đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: "Tiểu Triệt, tin chị đi, đây thực sự là kết cục tốt nhất... Chị làm như vậy chỉ để em nhận rõ, cuộc đời không phải là một câu chuyện cổ tích, cho dù em có nói sự thật với Lục Trầm, anh ấy...cũng sẽ không chọn em!"

Tôi không nói gì.

Chị ta ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lấy vai tôi: "Em gái, sao em có thể ngốc như vậy! Hôm nay anh ấy nhìn thấy em như vậy, em nghĩ cho dù biết sự thật, anh ấy vẫn muốn em sao?? Em thật sự vẫn không hiểu sao? Dù cho là khi nào, chỉ cần anh ấy biết về quá khứ của em, anh ấy đều sẽ không cần em! Chị chỉ dùng cách này để em nhìn rõ!"

"Đừng nói nữa."

Tôi nhẹ giọng nói, "Chị, đừng nói nữa."

"Tiểu Triệt."

Chị ta ôm chặt lấy tôi: "Tin tưởng chị, tương lai chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn... Chị biết hôm nay, trong lòng em hận chị, ghét chị, nhưng chị chỉ muốn sau này em có thể đường đường chính chính xuất hiện, không cần đi phẫu thuật thẩm mỹ, không cần che giấu. Em có thể cùng chị trở về Hải Thành. Sau đó sẽ đón cả bố đi. Ở Hải Thành, em có thể tìm một công việc tốt, chị em chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên, em cũng có thể gặp mẹ, Tiểu Triệt ..."

Chị ta thả tôi ra và bật khóc: "Như vậy không tốt sao?"

Chị ta hỏi tôi, như vậy không tốt sao?

Tôi im lặng nhìn chị ta, không nói được lời nào.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Chị ta điều chỉnh cảm xúc rồi cầm lên, "A Trầm ... Được rồi, Tiểu Triệt tỉnh lại rồi. Em đang ở trong phòng với con bé."

Đặt điện thoại xuống, chị ta đứng dậy lau nước mắt, "A Trầm sẽ tới đây sớm thôi, Tiểu Triệt..."

Chị ta hít một hơi thật sâu: "Nếu em muốn nói sự thật với anh ấy, chị sẽ không ngăn cản. .. Nhưng liệu anh ấy có tin hay không? Cho dù có tin đi chăng nữa thì em thấy anh ấy sẽ hận chúng ta lừa dối hay sẽ cưới một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề vừa ngồi trong lòng người đàn ông khác, cùng người đàn ông khác uống rượu ..."

"Em nói ra rồi thì sau này cũng không thể cứu vãn được nữa. Tới lúc đó, A Trầm sẽ không còn quan tâm em, nhà họ Lữ, sẽ không bỏ qua cho em... Đến lúc đó, chị thật sự không thể giúp em nữa."

"Mặc kệ em có tin hay không"

Chị ta nói ở phía sau tôi, "Chị cũng chỉ muốn tốt cho em."

Bản dịch được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và Trang fb Nhà của Shining JQ768.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thếthân