MỞ ĐẦU - Đứa con đầu lòng
SỰ DỊ GIÁO CỦA HORUS
Đó là một thời đại huyền thoại.
Thiên hà đang chìm trong biển lửa. Tầm nhìn vĩ đại của hoàng đế dành cho nhân loại đang bị hủy hoại. Người con trai yêu quý của ông, Horus đã từ bỏ ánh sáng của cha mình và ngả về phía hỗn mang.
Quân đội của ngài, lực lượng space marine hùng mạnh và đáng gờm đang lao vào một cuộc nội chiến tàn khốc. Khi xưa, những chiến binh tối thượng này đã sát cánh cùng nhau như anh em, bảo vệ thiên hà và đưa nhân loại trở về ánh sáng của hoàng đế. Bây giờ họ đã bị chia rẽ.
Một số vẫn trung thành với hoàng đế, trong khi những kẻ khác đứng về phía Warmaster. Nổi bật nhất trong số họ, các thủ lĩnh của quân đoàn hàng nghìn người mạnh mẽ là những vị primarch. Những tạo vật vĩ đại, những siêu nhân, là thành tựu đỉnh cao của khoa học di truyền của hoàng đế. Họ lao vào trận chiến một mất một còn, cuộc chiến vẫn chưa ngã ngũ cho đôi bên.
Các thế giới đang bùng cháy. Tại Isstvan V, Horus giáng một đòn hiểm ác và ba quân đoàn trung thành gần như bị tiêu diệt. Chiến tranh đã bắt đầu, một cuộc xung đột sẽ nhấn chìm toàn bộ nhân loại trong biển lửa. Sự bội bạc và phản bội đã cướp đi danh dự và sự cao quý. Các tên sát thủ ẩn nấp trong mọi bóng tối. Các đội quân đang tập hợp. Tất cả phải chọn đứng về một phe hoặc là chết.
Horus đã huy động hạm đội của hắn , Terra sẽ là đối tượng cho cơn thịnh nộ của hắn. Ngồi trên ngai cao, Hoàng Đế chờ đợi đứa con trai bướng bỉnh của mình trở về. Nhưng kẻ thù thực sự của ngài chính là hỗn mang, một thế lực Primarch luôn tìm cách bắt nhân loại làm nô lệ cho những ý tưởng bất chợt thất thường của nó.
Tiếng la hét của những người vô tội, lời cầu xin của người công chính vang lên cùng với tiếng cười tàn nhẫn của các vị thần bóng tối. Đau khổ và đọa đày đang chờ đợi tất cả nếu Hoàng Đế bại trận.
Thời đại tri thức và giác ngộ đã kết thúc.
Thời đại bóng tối đã bắt đầu.
~ DANH SÁCH NHÂN VẬT ~
HOÀNG ĐẾ
ROGAL DORN, Primarch, quân đoàn Imperial Fists
JAGHATAI KHAN, Primarch, quân đoàn White Scars
MALCADOR, Nhiếp chính của Terra
SANGUINIUS, Primarch, quân đoàn Blood Angels
CONSTANTIN VALDOR, Đội Cận Vệ Custodian
EZEKYLE ABADDON, Đội Trưởng Đại Đội Một , quân đoàn Sons of Horus
HORUS LUPERCAL, Primarch, Sons of Horus
Hiệp Sĩ Errant
GARVIEL LOKEN
BROR TYRFINGR
Quân đoàn Space Wolves
LEMAN RUSS, Primarch
BJORN MỘT TAY
OGVAI OGVAI HELMSCHROT, Jarl của Đại Đội Tra
LUFVEN KẺ KHỐN KHỔ, Jarl của Đại Đội For
AMLODHI SKARSSEN SKARSSENSSON, Jarl của Đại Đội Fyf
SKUNNR, Jarl của Đại Đội Sesc
HVARL RED-BLADE, Jarl của Đại Đội Sepp
BALDR VIDUNSSON, Jarl của Đại Đội For-Twa
STURGARD JORIKSSON, Jarl của Đại Đội Tra-Tra
JAURMAG hay cười, Jarl tiền nhiệm của Đại Đội Tolv
SCARRED OKI, Jarl của Đại Đội Tolv
JORIN BLOODHOWL, Jarl của Đại Đội Dekk-Tra
KVA, "Kẻ-không-toàn-vẹn", Rune Priest (Tu sĩ cổ ngữ)
GRIMNR BLACKBLOOD, Huscarl
FREKI AND GERI, anh em sói của Leman Russ
FITH GODSMOTE, Chiến Hữu của Bjorn
Cư dân của cõi Âm Giới
ERLKING, tiếng vang tâm linh độc ác
AMAROK, vị khách quỷ
Bầy sói của Bror Tyrfingr
RAGNER mù
HIMMLIK
ENRIR béo phì
FLOKR lắm mồm
GREN hài hước
Mechanicum
FRIEDISCH ADUM SHIP QVO, Tech-Acolytum
BELISARIUS CAWL, Tech-Acolytum
HESTER ASPERTIA SIGMA-SIGMA, Magos Domina của Trisolian Taghmata
TEZ-LAR, con servitor yêu thích của Cawl
BENICIAN MENDOZA, Phó vương của thế giới lò rèn Trisolian
SOTA-NUL, Sứ giả của Mechanicum chân chính
KELBOR-HAL, Fabricator-General, Sao Hỏa
DIORT, skitarii
MỞ ĐẦU - Đứa con đầu lòng
"Ta có tin này muốn nói với con đây, Horus."
Đó là thông điệp mà Hoàng đế gửi cho Horus Lupercal. Đó là khởi đầu cho sự kết thúc của nỗi cô độc của ông.
Ngay sau đó, Horus phát hiện ra mình có một người anh em mới.
Horus đoán điều gì đó quan trọng sắp xảy ra. Chúa Tể của Terra đã biến mất trong một nhiệm vụ bí ẩn nào đó mà ngài ấy sẽ không nói với đứa con trai đầu lòng của mình. Horus biết Hoàng đế đã sinh ra hai mươi người con trai. Không cần đến một thiên tài như Horus để ghép các mảnh vỡ lại với nhau, nhưng ông chỉ biết chắc chắn rằng mảnh vỡ đầu tiên trong số những mảnh khác đã được tìm thấy khi hạm đội của Hoàng đế phá vỡ cõi warp và tiếp cận hạm đội của ông. Lúc đó ông đã cảm nhận được điều đó. Ông có thể cảm nhận được 'anh ta'.
Hoàng đế chào đón Horus trong một phòng quan sát hình tròn bao quanh mái vòm của một phòng trưng bày. Phòng trưng bày là một công trình kiến trúc lạ mắt, một sự bắt chước theo cảm giác của các thánh đường trên Trái đất Cũ. Đối với con mắt phê phán của Horus, đó là một khuyết điểm của con tàu này và lẽ ra không nên đưa vào đây. Đáng lẽ phải có sự phân chia rõ ràng hơn giữa sự tiện ích và vẻ đẹp. Hoàng đế thì không đồng tình .
Tuy nhiên, ngày hôm đó, phòng trưng bày đã phục vụ cho một mục đích hữu ích.
Hai cha con nhìn qua tấm kính bọc thép về phía nhóm người hoang dã đang chiếm giữ những chiếc bàn của refectorum cách đó sáu mươi mét. Giữa sự sang trọng của con tàu của Hoàng đế, những kẻ mới đến trông chả ăn nhập gì. Bọn họ tóc tai bờm xờm, khoác trên mình bộ lông thú bẩn thỉu, mặc áo giáp bằng da và dây chuyền bằng sắt bên ngoài bộ quần áo có kiểu dệt trông thô thiển đến kinh ngạc dưới ánh sáng nhân tạo đồng đều. Cơ bắp của họ to ngang với cơ thể của con người; họ là những người đàn ông cứng rắn, sinh ra đã là chiến binh nhưng lại không có đầu óc phức tạp. Làn da có hình xăm của họ trông thật bẩn thỉu, mái tóc của họ còn bẩn hơn nữa. Horus không biết mùi của họ, nhưng họ có vẻ bốc mùi, và ông nhăn mũi như thể có thể ngửi thấy chúng.
Họ cư xử như những đứa trẻ con, đùa giỡn với những đồ thủy tinh và những ngọn đèn trang trí trên bàn. Họ cười như những kẻ ngốc khi tìm ra cách bật tắt bóng đèn lumen; họ cười to hơn khi một gã người nguyên thủy trong số họ đang chơi đùa với ngọn đèn và lỡ tay làm vỡ nó. Họ ngửi những thứ rượu hảo hạng và những món ăn đắt tiền với vẻ mặt nghi ngờ, cười nhạo khi nhìn thấy những món ăn được trang trí cầu kỳ và vui vẻ quấy rối những người hầu. Họ xấc xược, không xứng đáng, chế nhạo sự hào phóng của Hoàng đế. Horus liếc nhìn cha mình, nhưng Hoàng đế không chia sẻ sự khó chịu của ông, khuôn mặt sáng ngời, hoàn hảo của Ngài không tỏa ra gì khác ngoài niềm tự hào.
Đôi mắt của Hoàng đế dán chặt vào thủ lĩnh của họ, người to con nhất trong số họ. Ông ta là một người khổng lồ to gần bằng Horus. Mặc dù khoác trên mình bộ đồ da và áo giáp thô sơ giống như những thuộc hạ của ông ta; mặc dù mái tóc dài màu vàng của ông được trang trí theo kiểu lạc hậu tương tự như của bọn họ; mặc dù ông ta cúi đầu xuống bàn và ăn những món ăn vua chúa bằng những ngón tay bẩn thỉu, phớt lờ bộ dao nĩa được bày ra, nhưng rõ ràng là ông ta không giống như những thuộc hạ của mình.
Ông ta cũng giống như Horus. Đây là sự hiện diện mà Horus cảm nhận được. Kẻ man rợ này là người anh em của ông.
Horus nhìn chằm chằm vào vị vua man rợ kia. Không có tình cảm huynh đệ nào ùa đến với ông. Thay vào đó, lòng ông tràn ngập thất vọng. Dưới chân người anh em của m ông là hai con thú to lớn, một con có bộ lông màu xám bóng loáng gần như bạc, con kia màu đen. Chúng dường như không gặp khó khăn gì trong việc chấp nhận môi trường mới và dễ dàng nằm ngủ trên sàn nhà.
"Đó có phải là những con sói thật không?" Horus nói, bị mê hoặc bất chấp chính mình.
"Theo bề ngoài thì là vậy," Hoàng đế nói. Ngài dành cho con trai mình một cái nhìn ngắn gọn và nhân từ. "Chúng giống các con thú trên Trái đất Cũ, mặc dù ta nghĩ con sẽ thấy loài sói ở Terran nhỏ bé một cách đáng thất vọng nếu con đã từng nhìn thấy chúng."
"Bọn họ trông giống như những con sói," Horus nói. Ông nghĩ đến huy hiệu Quân đoàn của mình, và hình ảnh chó sói của các chiến binh của ông. Chúng có vẻ sáo rỗng và giả tạo nếu so sánh với những gã đàn ông dưới kia. Họ là những con sói giống người, đi bằng hai chân. "Họ sống chung với sói à?" ông hỏi.
"Họ tin rằng họ có họ hàng với sói. Sói rất quan trọng đối với nền văn hóa của họ," Hoàng đế nói.
"Những kẻ này là những người nguyên thủy," Horus thận trọng nói. Ông cố gắng bỏ qua định kiến của mình về tiềm năng của họ. Họ rất mạnh mẽ, và nếu họ cũng thành thạo chiến đấu như vẻ ngoài của mình, họ sẽ trở thành những tân binh xuất sắc cho Quân đoàn. Đồng thời ý tưởng về những kẻ vũ phu này được thả rông trong các vì sao khiến ông kinh hoàng. Ông cố gắng đè nén cảm xúc đó, nhưng nó vặn vẹo trong sự kiềm chế tinh thần của ông và vẫn lảng vảng sau đó. Tất nhiên là Cha ông đọc được suy nghĩ của ông. Tất nhiên rồi.
Hoàng đế mỉm cười, một biểu cảm có thể cảm nhận được hơn là nhìn thấy. "Liệu các băng đảng ở Cthonia có văn minh hơn những người đàn ông này hay không? Kẻ cả bọn man rợ công nghệ ở Terra chiến đấu nhân danh ta nữa?
Một trong những chiến binh đang gõ nhẹ vào chiếc bình bằng móng tay bẩn thỉu, bối rối trước cái bình bằng thuỷ tinh. Một tràng cười vang lên từ những người bạn của hắn khi hắn vô tình đẩy nó ra khỏi bàn và nó vỡ tan trên sàn đá cẩm thạch. Thuỷ tinh vỡ vung vãi qua hành lang. Rượu Amasec màu tím vô giá thấm vào những tấm thảm không thể thay thế.
"Bọn họ biết về chiến tranh bằng súng," Horus nói. "Người Cthonia biết công nghệ. Các ngôi sao không có gì bí ẩn đối với chúng con. Còn những người này mang kiếm bằng thép trơn." Ông tránh nói to từ man rợ, chỉ nói vừa đủ thôi.
"Nghệ thuật cao quý nhất của họ là rèn thép," Hoàng đế thừa nhận. "Thế giới của họ đã bị thụt lùi về trạng thái tiền công nghiệp, và nếu con chứng kiến điều đó, con sẽ không ngạc nhiên với lý do tại sao. Đó là một nơi tuyệt đẹp, hoang dã với băng, lửa và quái vật. Một phòng thí nghiệm của việc tái tạo lại các thần thoại đầy hấp dẫn."
"Ý Cha là gì?"
"Fenris là di tích từ những ngày trước Đêm Cũ."
Hiếm khi Hoàng đế nhắc đến quá khứ, thậm chí là thứ quá khứ còn xiên xẹo như thế. "Họ có phù hợp để phục vụ Cha không, thưa Cha?" Horus hỏi. Ông vội vã nói tiếp trước khi Hoàng đế kịp trả lời. "Họ sẽ cần được đào tạo nhiều. Hãy suy nghĩ về thời kỳ thích nghi. Chúng ta đã xóa sổ những nền văn hóa tân tiến hơn bọn họ. Chúng ta cũng nên làm điều tương tự với họ."
Đó là một lời nói dối hoàn toàn hợp lý. Lý do khiến ông có thái độ thù địch với những người anh em có họ hàng với sói này hoàn toàn bắt nguồn từ đâu đó, và ông cảm thấy hổ thẹn vì bọn họ.
"Chúng ta đã giết chết nhiều xã hội tương tự, nhưng chúng ta đã chào đón thêm hàng trăm thế giới giống như thế giới của họ vào Imperium. Fenris đã tuân thủ. Sẽ không có cuộc thanh trừng nào cả."
Horus luôn cô độc. Giờ ông không còn cô đơn nữa. Ông không nên bận tâm, nhưng ông đã làm vậy. Ông đang tự làm mình thấy hổ thẹn.
Cảm nhận được sự phẫn nộ của con trai mình, Hoàng đế đặt tay lên vai Horus. Sự đụng chạm khiến tâm hồn Horus rùng mình. Lòng sùng mộ yêu thương dâng trào trong lòng ông mà ông không thể phủ nhận, dù có cố gắng đến đâu.
"Ta hiểu sự thất vọng của con," Hoàng đế nói với vẻ thích thú. "Con và ta đã chiến đấu bên nhau trong nhiều năm. Đó là điều tự nhiên khi con cảm thấy điều này... "
Sự hài hước của Hoàng đế ngày càng tăng. Horus đắm mình trong đó giống như đón ánh nắng mặt trời, ngay cả khi nó đốt cháy ông. "...sự ganh tỵ của các anh chị em. Nhưng ta cần người anh em của con. Chúng ta đều cần nó. Nó được tạo ra bởi ta, giống như con vậy. Nó là anh em của con, nếu con thích gọi vậy. Sự đố kỵ của hai anh em cần được khuyến khích vì nó sẽ thúc đẩy các con nỗ lực nhiều hơn nữa."
Hoàng đế yêu cầu Horus nhìn thẳng vào Ngài và Horus đã làm như vậy.
"Ta biết em trai con có phần hơi hoang dã. Con có tin rằng nó đã thách thức ta tham gia một cuộc thi ăn uống không?" Hoàng đế nhẹ nhàng cười. "Nhưng ta sẽ không tha thứ cho sự bất hòa giữa các con. Con phải hợp tác. Con phải học cách cùng tác chiến với nó. Ta đang trông cậy vào con sẽ giúp ta văn minh hóa người anh em của con."
"Không thể nào. Cậu ta là một kẻ man rợ," Horus nói, không thể giữ lời đó cho riêng mình được nữa.
"Ta khuyên con đừng đánh giá thấp nó, Horus," Hoàng đế nói. "Nó được tạo nên từ những chuỗi gien di truyền giống như con. Nó đã chinh phục một nửa thế giới dã man gấp trăm lần Cthonia. Nếu ta không tìm thấy nó và đưa nó ra khỏi thần dân của nó thì toàn bộ Fenris sẽ là của riêng mình nó rồi. Kỳ tích đáng lẽ ra phải có được." Một lần nữa, Hoàng Đế mỉm cười. "Rất tượng đấy. Đừng đánh giá thấp nó," Ngài lặp lại.
Horus sẽ xiêu lòng trước sự thuyết phục của Hoàng đế, nhưng sự nghi ngờ của ông sẽ không nguôi ngoai. Ông nhìn vào mặt Cha mình. Ít ai có thể làm được điều đó. Một nỗi lo lắng tột độ bao trùm lấy ông rằng người chiến binh mới kia cũng có thể làm được điều tương tự, rằng ông không còn là đứa con duy nhất nữa. Ông ghen tị, ông nhận ra mình sẽ phải chia sẻ sự quan tâm quý giá của Cha với người khác. Những năm tháng họ bên nhau dường như rút ngắn lại chỉ trong một chớp mắt. Ông từng nghĩ chúng sẽ tồn tại mãi mãi, và thế là giờ chúng đã chấm hết. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
"Cậu ta có thể sẽ chống lại Cha." Horus kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"Sẽ không đâu." Hoàng đế nói chắc chắn. "Nó sẽ trung thành như con vậy. Những nỗ lực của nó sẽ giúp nhân lên chiến thắng của con khi nó nắm quyền chỉ huy Quân đoàn của mình. Hai người các con đang sải bước trên thiên đường!" Hoàng đế hài lòng. "Đây là một ngày thuận lợi."
"Cha định tặng cậu ta một quân đoàn à?" Horus nói. "Xin thứ lỗi cho con, thưa cha, nhưng điều đó có khôn ngoan không?"
"Ta cũng đã trao cho một tên trùm băng đảng Cthonia quân đoàn của hắn. Đó là quyền thừa kế của con, cũng như của nó vậy."
Horus cụp mắt xuống. Hoàng đế tỏa ra một cảm giác khôn ngoan như vậy. Một lần nữa, Horus thấy hổ thẹn vì đã chất vấn Ngài.
"Con có quyền nghi ngại, Horus," Hoàng đế nói. "Nhưng con phải làm cho việc này thành công. Nó mới chỉ là người con trai đầu tiên thôi."
Con mới là đứa con trai đầu tiên, Horus nghĩ vậy trước khi kịp ngăn mình thốt ra.
"Nếu ta có thể tìm thấy nó và con, thì cuối cùng những người khác cũng sẽ được tìm thấy. Con phải làm quen với ý nghĩ rằng mình không còn cô đơn nữa." Cha của ông hài lòng với ý nghĩ đó. Horus thì không thể như vậy được.
Hoàng đế nói: "Nếu ta không thể tin tưởng con học cách làm việc với những người khác và lãnh đạo họ như con trai đầu lòng của ta, thì ta đã đánh giá quá cao con rồi".
Ngài nói điều đó một cách ôn hòa, nhưng ý nghĩ đã làm Cha của ông thất vọng khiến Horus hoảng sợ tột độ. "Con sẽ không làm cha thất vọng đâu," ông xin thề. "Con sẽ kết bạn với cậu ta. Con sẽ giúp cha dạy dỗ cậu ta."
Những người phục vụ cung cấp thịt và đồ uống đã bị bọn chiến binh man rợ này chế nhạo và truy đuổi. Họ sợ hãi và không có mối đe dọa nào đối với những kẻ hoang dã vạm vỡ này. Khi một chiến binh cấp cao của Quân đoàn VI bước vào hội trường thì tình hình đã khác. Các vị khách hoang dã ngừng làm trò hề hề ngay khi cánh cửa mở ra. Trong chớp mắt, họ chuyển từ trạng thái lố bịch sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Horus nghiêng người về phía trước. "Giờ thì chuyện này thật thú vị."
Hoàng đế gật đầu. "Enoch Rathvin gặp người cha mang cùng mã gien của mình. Thật công bằng khi hắn là người đầu tiên chào đón nó . Ta hy vọng con sẽ không thấy bị xúc phạm vì là người thứ hai được gặp."
Những gã đàn ông man rợ không hề tỏ ra sợ hãi khi các chiến binh Legiones Astartes tiếp cận họ. Thay vào đó, họ đánh giá điểm yếu của đối phương. Họ theo dõi mọi chuyển động của đối phương bằng mắt, bàn tay đặt hờ quanh cán rìu và chuôi kiếm. Dù mạnh mẽ nhưng các chiến binh Fenris vẫn nhỏ bé so với một Astartes bọc thép. Họ không hiểu phù hiệu đầu chim ăn thịt và các biểu tượng chiến tranh cho thấy Rathvin là Thủ Lĩnh của Quân đoàn VI và là một chiến binh vĩ đại đúng nghĩa. Tuy nhiên, những kẻ man rợ đang đe dọa cho hắn ta. Giống như những con sói mà họ mô phỏng theo, những kẻ man rợ này đứng một mình cũng đủ nguy hiểm nhưng lại nguy hiểm hơn khi đi theo bầy, ngay cả với những sinh vật to lớn nhiều như Rathvin.
Có những điểm tương đồng giữa các chiến binh của Horus và đám tùy tùng của vị Vua Sói, Horus miễn cưỡng phải thừa nhận.
Giữa các Primarch và chiến binh của họ có sự căng thẳng khác thường. Họ không thể không nhìn chằm chằm vào nhau. Giống như một sự công nhận. Horus khịt mũi chế nhạo. Có phải người anh em man rợ của ông có thực sự đang đánh hơi không nhỉ? Liệu cậu ta có thể ngửi thấy hạt giống gen của mình trong chiến binh kia không? Ông dẹp đi sự khinh thường của mình. Tại sao ông phải cho rằng người chiến binh này giống hệt người anh em của ông?
Vị vua man rợ nắm lấy vai Rathvin và nhìn hắn ta từ trên xuống dưới. Các kênh liên lạc vox trong phòng trưng bày không hoạt động, và vì vậy những lời của vị vua nói với người chiến binh kia đã không được nghe thấy. Vị Thủ Lĩnh của quân đoàn VI gật đầu, cúi đầu quỳ xuống dưới chân vị Primarch của mình.
Lần này các chiến binh không cười nữa. Họ đứng bất động, cảnh giác như những con sói ở bìa rừng khi đối mặt với một con gấu.
"Enoch Rathvin bày tỏ lòng trung thành với người cha của mình mà không cần đắn đo lần thứ hai." Horus nói "Con đã mong đợi sự phản kháng nhiều hơn từ gã đàn ông kiêu hãnh này."
"Các con trai của con cũng không khác gì khi ta trao họ cho con ". Hoàng đế nói. Đôi mắt vàng của Ngài vẫn dán chặt vào cuộc hội ngộ đang diễn ra bên dưới.
Rathvin đứng dậy. Người Fenris và người Terran nhìn nhau với vẻ ngờ vực lẫn nhau. Rathvin rời đi. Chỉ sau khi hắn đi được vài phút, bọn họ mới thư giãn, và thậm chí sau đó họ vẫn không trở lại trạng thái vui vẻ mà đi đi lại lại, sẵn sàng hành động.
"Vậy, Horus, con có muốn gặp người anh em của mình không?"
Horus ngước nhìn người đã tạo ra mình. "Có," ông lên tiếng.
"Vậy thì hãy đến gặp em con đi," Hoàng đế nói, chỉ tay về phía đại sảnh. Horus quay sang phòng refectorum.
Người anh em của ông đang nhìn thẳng vào ông, cười toe toét như một kẻ man rợ.
Hai vị Primarch sẽ gặp nhau trong phòng khánh tiết. Đám tùy tùng của vị vua man rợ không vui khi bị tách khỏi lãnh chúa của họ và phải mất một thời gian để hoàn tất điều đó. Kết quả là nhà vua nửa thuyết phục nửa đùa cợt đã đuổi đám chiến binh của mình ra ngoài. Rắc rối đã được tháo gỡ nhờ một thùng bia lớn lấy từ kho dự trữ trên tàu.
Vị primarch mới này dường như ít hoang dã hơn nếu không có đám người trong thị tộc của mình. Tất nhiên, quần áo của họ vẫn giống nhau, và mặc dù người của ông ta đã rời đi nhưng hai con sói của ông ta thì không. Nhưng khi vắng mặt các chiến binh, phong thái của ông ta thay đổi nhiều đến mức trang phục của ông ta bắt đầu trông giống như một bộ trang phục hóa trang cầu kỳ.
Ông ta đang đứng quay mặt về phía cửa thì Horus đến. Đôi mắt xanh băng giá khóa chặt vào đôi mắt màu nâu.
Horus đứng ở ngưỡng cửa quá lâu để có thể thể hiện sự tự tin hoàn toàn. Ông nhìn Vua Sói, và Vua Sói nhìn ông.
Người anh em của Horus đã phá vỡ sự bế tắc khó chịu đó.
"Vậy anh là đứa con trai đầu lòng à?" Lãnh chúa Fenris có chất giọng khàn khàn khiến cho tiếng Gothic của ông ta bổ sung thêm những tiếng gầm gừ lố bịch, giống như một con thú đang cố gắng nói tiếng người. "Cha của...chúng ta đâu rồi?" Ông ta nói từ đó một cách đầy thắc mắc, như thể ông ta mới biết đến khái niệm đó. "Ông ấy kể cho tôi nghe về anh và tất cả những người thân còn lại của tôi. Ông ấy nói chúng ta sẽ trở thành bạn thân. Tên anh là gì thế?"
Ông ta mỉm cười, chắc chắn là đã biết tên của Horus. Việc thăm dò trắng trọn như vậy khiến Horus khó chịu.
Horus gạt bỏ những cảm xúc vặt vãnh của mình. Có nhiều thứ ở người đàn ông này hơn là những gì ta thấy bề ngoài. Ông ta sẽ là một tài sản quý giá cho cuộc Đại Viễn Chinh nếu có thể được thuần hóa đúng cách. Horus buộc mình phải nhìn thấy nó và chấp nhận nó.
"Tôi là Horus, thủ lĩnh của Quân đoàn thứ mười sáu, Luna Wolves. Cậu là ai?"
"Anh là sói à?" người chiến binh lên tiếng. Môi trề ra sau hàm răng sắc nhọn.
"Cả hai chúng ta đều là sói, tôi tên là Leman, Vua người Russ." Russ vỗ ngực như thể danh hiệu đó thật đáng chú ý. "Nhưng tôi còn hơn thế nữa, tôi nghĩ vậy." Ông ta trở nên trầm ngâm "Tôi bít mình không thuộc về Fenris."
"Biết," Horus chỉnh lại.
"Ja," vị vua chiến binh nói, "Xin lỗi, tôi mới học được ngôn ngữ của anh cách đây năm ngày."
Horus khi đó đã nhướn mày. Đó đúng là một kỳ công ấn tượng.
"Cậu có biết gì về cuộc Viễn chinh không?" Horus hỏi . Căn phòng đã được bố trí cho một cuộc gặp gỡ của hai anh em. Có những chiếc ghế thoải mái trong phòng được làm cho phù hợp với vóc dáng của một vị Primarch. Cả hai vẫn chọn đứng chứ không ngồi.
"Tôi biết về cuộc chiến này. Hoàng đế...?" ông ta nói, lại có chút thắc mắc. "Ông ta đã nói cho tôi biết tôi là ai và những khả năng của tôi."
"Cậu có đồng ý với mục tiêu của Ngài không?" Horus nói.
"Một đế chế giữa các vì sao? Ai mà không đồng ý với điều đó chứ?" Leman vua người Russ nói. "Nếu tôi không đồng ý, tôi vẫn sẽ chọn đi cùng để được phiêu lưu. Không ai trong số thị tộc Russ phạm tội giết người ở vùng Uppland cả." Russ cầm chiếc cốc mà ông không uống, nhẹ nhàng nắm lấy vành cốc bằng những ngón tay khổng lồ của mình. "Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác. Nó được viết sẵn trong wyrd của tôi."
Khuôn mặt Horus bày tỏ một câu hỏi không thành lời.
Russ tìm kiếm một từ ngữ thích hợp hơn. "Định mệnh của tôi, mặc dù nó không truyền trải hết ý nghĩa."
"Chúng ta không tin vào định mệnh."
"Đó là Chân Lý Đế Quốc đúng không? Điều này Hoàng đế cũng nói với tôi trong chuyến đi của hai chúng tôi đến đây. Một ý tưởng thú vị," ông ta nói, như thể ông ta đã đánh giá và bác bỏ ý tưởng này. "Chân Lý Đế Quốc," Russ lặp lại, thay đổi cách nhấn nhá như thể đang cố gắng tìm ra giọng điệu nào phù hợp nhất với mình.
"Cậu không tin điều đó à?" Horus nói.
Leman vua người Russ nhún vai. "Khi các vị thần đến từ trên trời và nói với anh rằng không có vị thần nào cả, anh sẽ mất rất ít thời gian để biết điều gì là đúng và điều gì là sai."
"Và cậu nghĩ điều gì là đúng?"
"Tôi nghĩ một tín đồ sẽ không còn tin tưởng, khi sự thật về thế giới của hắn ta giúp xác nhận những niềm tin của hắn thật ngu ngốc," ông ta nói một cách đơn giản, "Thần thánh nói gì không quan trọng. Chúng tôi không chú ý nhiều đến họ. Họ cũng say xỉn và ngu ngốc như chúng tôi." ông ta cười toe toét.
Người chiến binh này biết chính xác Horus đang nghĩ gì về mình.
Đừng đánh giá thấp em trai con. Những lời của Hoàng đế vang vọng bên tai Horus.
"Điều đó sẽ thay đổi," Horus nói. "Cậu sẽ thấy rằng Chân Lý Đế Quốc là đúng. Hoàng đế là một con người, một vĩ nhân, nhưng Ngài là một con người. Ngài không phải là thần thánh."
Russ lại nhún vai rồi uống cạn cốc rượu của mình. "Người dân của tôi đã gọi Ngài là Cha Toàn Năng (Allfather ) rồi - họ tin Ngài là vua của các vị thần của chúng tôi. Các chiến binh của tôi ngoài kia tin rằng họ đang ở Ngoại địa cầu (Oververse), ở vùng Thượng giới (Uppland)."
"Là ở đâu?"
"Thế giới bên kia," Russ nói với niềm hân hoan cuồng nhiệt, thách thức Horus đoán xem liệu chính ông ta có tin vào điều này hay không.
"Đây không phải là thế giới bên kia," Horus nói. "Nơi này cũng chân thực như thế giới của cậu. Tôi rất vui được gặp cậu, Leman, Vua người Russ. Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ trở thành những đồng đội tuyệt vời." Ông đưa tay ra.
Russ cười toe toét hơn. Cuộc gặp gỡ này làm ông ta thích thú. Điều đó lại làm Horus khó chịu.
Horus muốn vị tù trưởng vùng rừng sâu này thể hiện sự tôn trọng với ông nhiều hơn. Nhưng Horus luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
Russ nắm chặt tay ông. Có một sức mạnh đáng kinh ngạc trong cái nắm tay. "Chúng ta sẽ là anh em," Vua Sói nói.
"Tôi chắc chắn rằng cậu có rất nhiều điều để thảo luận với cha chúng ta. Tôi sẽ gặp lại cậu sớm thôi." Horus cúi đầu định bước qua cửa thì vị vua man rợ gọi lớn.
"Này, Horus của Luna Wolves! Ở thế giới của tôi, việc anh em đánh nhau là chuyện bình thường. Người anh em à, anh có nghĩ rằng chúng ta có thể đánh nhau không?"
"Tôi sẽ chiến đấu bên cạnh cậu, nếu đó là điều cậu muốn." Horus nói.
"Không! Đánh nhau cơ!" Vua người Russ nói. Ông ta bắt chước động tác cúi mình của một tay đô vật kỳ quái, bàn tay móng vuốt duỗi ra và răng nhe ra. "Ai sẽ thắng nhỉ?"
"Chúng ta là anh em. Chúng ta sẽ không đánh lẫn nhau."
"Thôi mà, coi nào," Russ nói. "Hãy nghĩ về điều đó."
Cách cư xử thô lỗ của Russ đang thử thách lòng kiên nhẫn của Horus, ngay trong mối quan hệ của họ. "Nếu chúng ta đánh nhau, ai sẽ thắng nhỉ?"
Horus mỉm cười lạnh lùng với người em trai vừa mới đoàn tụ của mình. "Tôi sẽ thắng."
Leman vua người Russ mỉm cười và gật đầu trầm tư. "Có lẽ anh sẽ thắng," ông ta nói. "Có lẽ một ngày nào đó hai ta sẽ biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro