Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : ĐIỂM ĐẾN ?

"Tít...tít..tít" vẫn là cái tiếng báo thức chói tai ấy . Hito vươn tay tắt nó rồi lại thở dài . Trong tâm trạng mệt mỏi , đứng dậy vươn vai , Hito lẩm bẩm :

- Hito : Lại một ngày dài bắt đầu rồi đây , thật sự chẳng muốn đến cái công ty đó chút nào

Nói xong Hito vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng , cô nấu rất nhanh và ngon , dường như đã quen với việc nấu nướng từ lâu . Hito quay sang nhìn bức ảnh của mẹ , đôi mắt dường như biết nói rằng cô thật sự đang rất buồn và cô đơn . Mẹ cô đã mất tích cách đây 5 năm . Khoảng thời gian đó thật sự khó khăn đối với cô vì hầu hết các cửa hàng đều không nhận trẻ dưới 18 tuổi . Bố cô thì đã mất khi cô lên 3 tuổi . Ngồi xuống bàn với đĩa thức ăn nóng hổi với trứng ốp là và thịt ba chỉ , kèm một lát bánh mì và cốc sữa , như thói quan cô bật tivi :

- Phóng viên trực tiếp : Gần đây có rất nhiều vụ mất tích kì lạ ! Người dân....

Hito chuyển kênh một cách thờ ơ

-MC : Trò chơi trốn tìm này rất được mọi người yêu thích gần...

-Hito : Không có chương trình nào đoàng hoàng hơn sao ?

Dọn dẹp xong Hito ra khỏi nhà . Bên ngoài , từng đợt gió lạnh thổi mạnh . Vẫn là con đường này , nơi mà Hito chẳng biết mình đã đi qua bao lần

-.... : Chương trình đặc biệt đây !

-Hito : Mấy người đó không thấy mệt sao . Cứ lảm nhảm suốt cả ngày

Cô đi từng bước về phía người phát tờ rơi , người đó đưa cho cô một tờ quảng cáo , theo thường lệ cô nhận nó và tiếp tục đi đến công ty . Nơi cô làm việc là một công ty cổ phần nhỏ . Bước vào thang máy , cô lấy tờ quảng cáo ra định vứt đi nhưng đúng lúc có mấy người đồng nghiệp đi vào nên cô đành thôi . Trong thang máy , họ liên tục xì xào về cô :

-.... : Tôi thấy cái con này rất là hợp đi làm mấy gái đứng đường đấy nhé

-.... : Nhìn bản mặt suốt ngày lầm lì của nó đã không thể chịu nổi rồi

-... : Đã xấu không bằng ai rồi mà còn đòi đi làm trà xanh . Đúng là không biết xấu hổ mà . Ha...ha...ha

Dù Hito vẫn đứng ngay đó nhưng họ cũng không dè chừng mà nói xấu ngay trước mặt cô . Những lời nói cứ văng vẳng bên tai Hito , cô đã quá quen với những lời nói mỉa mai vô căn cứ này . Nó cứ lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác . Khi cô về đến bàn làm việc  , một đồng nghiệp thản nhiên đi đến và vứt cho cô một đống tài liệu , sự tức giận như thường ngày lại đến

+Hito : Phải bình tĩnh nào ! Chuyện thường ngày thôi mà

Đầu cô bắt đầu cảm thấy đau nhói , Hito chỉ lấy tay đập nhẹ vài cái rồi mặc cho cơn đau một càng dữ dội . Mắt cô chuyển dần sang màu đỏ và có thứ gì đó đang chiếm lấy cô :

-Hito : Ê ! Bộ chúng mày què hay sao , không có chân có tay hay sao mà không tự làm
-... : Bọn này còn bận đi xem phim với công ty rồi . Mày không đi thì làm hộ bọn này tí có sao chứ
-Hito : Mù sao ? 2 cái vé xem ca nhạc trước mắt kìa
-.... : Mùa lên cơn hay ảo tưởng gì à ? Ai mà thèm rủ mày đi chứ

Cô ả đồng nghiệp lấy tay ấn đầu cô . Hito ngã xuống bàn với cơ thể nóng ran và ướt đẫm mồ hôi . Mấy ả đồng nghiệp thì cũng bỏ đi chẳng thèm ngó lơ đến Hito . Đến lúc cô mở mắt ra thì cả văn phòng đã chìm trong bóng tối , cô vẫn nằm dài trên bàn . Cô ngả lưng , vừa đặt tay lên trán vừa bật khóc một cách uất ức . Từ sau khi mẹ cô mất tích , Hito hòa đồng lại bỗng trở nên trầm tính , ít nói . Trong công ty có tin đồn rằng cô đang quyến rũ người yêu của cô nàng hoa khôi trong công ty . Rồi mọi người bắt đầu tẩy chay cô , nói xấu , tạt nước , ném rác vào người cô . Những người bắt nạt cô chủ yếu là những người đang theo đuổi hoa khôi :

-Hito : Đúng rồi ! Những thứ rẻ tiền thì mới nhiều người để ý chứ
Hito cầm điện thoại bấm vào số máy ghi trên tờ rơi :

-Tổ chức : Chào bạn , bạn muốn tìm gì nhỉ
-Hito : ....
-Tổ chức : Alo ? Xin lỗi cho hỏi bạn muốn tìm gì vậy ạ ?
-Hito : MẸ TÔI , MANG MẸ TÔI VỀ ĐÂY
Hito vừa nói vừa bật khóc

-Tổ chức : Cô chắc chứ ? Đây có lẽ là 1 yêu cầu hơi khó...NHƯNG KHÔNG SAO , CHÚNG TÔI LÀM ĐƯỢC MÀ...HA

Đầu dây bên kia lập tức dập máy . Hito nhìn điện thoại đầy vẻ hoài nghi , cô bật cười vì nhận ra điều ngu ngốc mình vừa làm ra . Ai mà có thể mang mẹ cô vê đây được chứ . Đã mấy năm rồi , Hito hoàn toàn mất niềm tin chào việc tìm kiếm mẹ . Dường như đã quá mệt để tiếp tục suy nghĩ , Hito dần chìm vào giấc ngủ ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: