Chương 22: Nếu như cậu không thể nhớ lại.
Buổi tối ở các quán nướng có rất nhiều người, đặc biệt là các bạn sinh viên ở xa nhà, khi đã chán ăn đồ ở căn tin, buổi tối sẽ đi xung quanh tìm kiếm thứ gì đó để ăn.
Bốn người xếp hàng một lúc mới có bàn trống. "Các cậu cứ cứ ăn mạnh vào, đừng tiết tiền của tôi, hôm nay tôi rất vui". Mạo Xung khua tay, "Ông chủ, trước tiên lấy cho chúng tôi một tá bia!"
Tô Ngự muốn ngăn cản, "Sao gọi nhiều như vậy? Cả đám say hết thì ngủ ngoài đường à."
"Không sao, chúng ta bắt taxi về. Ngày mai tôi sẽ quay lại lấy xe trong khi đưa Ba Cuồng tới trường."
Lúc không có ai để ý, Hàn Ba Cuồng dẫm mạnh chân Mạo Xung dưới gầm bàn, Tô Ngự lập tức nắm bắt được mấu chốt trong câu nói này, vẻ mặt giễu cợt hỏi Hàn Ba Cuồng, "Mạo Xung đưa cậu đến trường mỗi tuần à?"
"Làm gì có, chỉ lần này thôi. Nhà cậu ấy xa lắm, nên theo phép lịch sự tôi sẽ để cậu ấy tá túc qua đêm và chở tôi trên đường."
"Ồ ~~". Tô Ngự và Ngô Bỉ nhìn nhau đồng thanh ồ lên, cả hai đều lộ ra vẻ mặt kiểu "Hiểu rồi, hiểu rồi!!"
"Gọi món, gọi món!"
Lượng khách hàng lớn, xiên nướng cũng được chuẩn bị với số lượng lớn, về cơ bản là đều có ngay sau khi gọi.
Trước khi xiên nướng đến, Mạo Xung mở hai chai bia và rót vào ly của Hàn Ba Cuồng nửa chai trong khi đang nói chuyện với Ngô Bỉ. Tô Ngự nhấp một ngụm coca, khuyên bọn họ, "Mấy cậu đừng uống bia khi bụng đói."
Dù đang cố gắng thuyết phục "mấy cậu" nhưng ánh mắt của Tô Ngự rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào Ngô Bỉ. Ba người cũng nghe theo lời khuyên, đặt ly bia xuống, nhìn chằm chằm Tô Ngự. Tô Ngự cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, "Hay là tôi rót coca cho mấy cậu uống trước nhé?"
Vừa dứt lời, phục vụ mang lên một mẻ xiên thịt cừu, có vài người cầm hai xiên lên cắn một miếng, Mạo Xung lập tức nâng ly lên.
"Mọi người, hôm nay tôi thật sự có nhiều cảm xúc lẫn lộn, lần đầu tiên tôi có thể chia sẻ niềm vui của mình cùng với những người bạn đã bên tôi suốt bao nhiêu năm, Mạo Xung tôi thực sự rất hạnh phúc! Thành thật mà nói, mỗi người các bạn đây đều không thể thiếu để tôi có thể thực hiện được ước mơ của mình. Nếu có một ngày tôi trở thành nam chính xuất sắc nhất, tôi nhất định sẽ nêu tên các cậu, cảm ơn các cậu trước tiên trong bài phát biểu nhận giải. Cảm ơn mọi người một lần nữa. Không còn gì để nói nữa, nâng ly, chúc các cậu đạt được điều mình mong muốn!"
Bốn người cụng ly và chúc "mọi mong muốn đều thành hiện thực". Khi uống bia, Ngô Bỉ nghiêng mặt, lén nhìn Tô Ngự, nhưng giây tiếp theo hai người cùng lúc mất dấu nhau, họ nhất thời không biết là ai bắt gặp ai lén lút nhìn đối phương, điều này khiến cả hai xấu hổ hơn một chút.
Bốn người đang trò chuyện về cuộc sống đại học, thực ra đến lúc này bọn họ mới phát hiện ra rằng sau khi vào đại học, quỹ đạo cuộc sống của mỗi người lại rẽ sang một hướng khác. Giống như những đường lượn sóng, thỉnh thoảng chúng giao nhau.
Ngô Bỉ lần này không dám uống nhiều, dù sao lần trước thử qua, phát hiện rằng hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo sau khi uống đến bốn chai bia. Lúc mở chai thứ hai, Tô Ngự không bao giờ rời mắt khỏi dụng cụ mở nắp chai trên tay hắn. Nghĩ đến lúc trước Tô Ngự khuyên hắn uống ít lại, rốt cuộc hắn vẫn không mở chai thứ ba.
"À, nhân tiện, ở đây tôi vẫn có rất nhiều mã đổi vé, cậu có thể trực tiếp đổi vé xem bộ phim của tôi khi đến những rạp chiếu phim lớn hơn trong thành phố, lúc về tới tôi sẽ gửi cho cậu. Nhớ rủ bạn cùng phòng của cậu ủng hộ phim của tôi nhé!"
Ngô Bỉ lấy mấy xiên thịt bò đặt lên đĩa trước mặt Tô Ngự, "Từ lúc mất trí nhớ đến giờ, cậu vẫn là người bạn duy nhất mà tôi có, tôi không biết cho ai, nên cho cậu thêm hai cái."
Tô Ngự cầm xiên thịt bò đưa vào miệng, nghe Ngô Bỉ nói như vậy, lại hỏi hắn, "Cậu vẫn chưa kết thêm bạn mới sao?"
"Tôi đã thử kết bạn nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không hòa hợp với họ. Có thêm bạn thì thật tuyệt phải không!"
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy đây có thể là một cơ hội để thăm dò suy nghĩ của Ngô Bỉ, dù sao người xưa vẫn nói, khi say sẽ toàn nói ra sự thật, tâm trạng của Ngô Bỉ hiện tại rất tốt, uống thêm chút bia, hiển nhiên hắn đã cảm thấy thoải mái hơn trong một môi trường náo nhiệt này, có thể hắn sẽ vô thức trả lời câu hỏi của cậu. "Cậu cũng phải nhìn về phía trước, cậu không thể luôn sống trong quá khứ, đừng bị bó buộc bởi những người bạn trong quá khứ."
Ngô Bỉ cau mày, không hài lòng lắm với hai chữ "bó buộc", hắn đặt que thịt xuống, nghiêm túc trả lời, "Tôi không muốn ngừng việc nhớ lại chuyện quá khứ. Hơn nữa, chuyện quá khứ có gì không tốt, là tôi chủ động muốn gặp những người bạn cũ, không phải bị "bó buộc" như cậu nói."
Giọng điệu của Ngô Bỉ không gay gắt, ngược lại hắn rất kiên nhẫn trong việc giải thích suy nghĩ của mình cho Tô Ngự, hiển nhiên, những biểu hiện giải thích khác nhau cho thấy từ "quá khứ" cũng là một điểm đau đớn đối với Tô Ngự, kể cả Ngô Bỉ cũng không có thuốc đặc trị, hắn chỉ có thể băng bó nó và cố gắng làm cho nó có tác dụng.
Tô Ngự không trả lời, chỉ nhai một miếng gân bò. Trên bàn có chút im lặng một lúc, Mạo Xung và Hàn Ba Cuồng đoán rằng bây giờ Tô Ngự muốn nói gì đó với Ngô Bỉ, hai người họ nhìn nhau, đứng dậy và nói rằng phải đi vệ sinh.
Sau khi hai người kia rời đi, Tô Ngự lấy một chiếc ly rỗng, rót bia từ chai của Ngô Bỉ vào ly. Người xưa vẫn nói, khi say thì người ta táo bạo hơn. Tô Ngự cảm thấy câu hỏi tiếp theo của cậu cần một chút bia để khích lệ bản thân, sẵn sàng đón nhận bất cứ câu trả lời nào từ hắn. Vì vậy Tô Ngự uống gần hết ly bia trong một ngụm, đã lâu không uống, cảm giác có chút đắng chát. Uống thêm một ngụm coca, cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng, "Cậu có thật sự muốn nhớ lại quá khứ không?"
Ngô Bỉ nhìn thấy thái độ này của Tô Ngự, dường như rất coi trọng câu trả lời của hắn cho câu hỏi này, hắn cũng đặt mọi thứ trong tay xuống và nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tô Ngự. "Lúc đầu tôi cũng chỉ loay hoay tìm hiểu, vì mọi người tránh luôn tránh nói về chuyện của ba năm đó cho tôi. Không một ai nói cho tôi biết, nên tôi chỉ xem như mình đã ngủ một mạch ba năm liền. Trong ba năm này, thỉnh thoảng tôi có vài giấc mơ mà bây giờ tôi không nhớ rõ nữa."
Ngô Bỉ dừng một chút, Tô Ngự có chút lo lắng, "Vậy bây giờ cậu có còn muốn nhớ lại không?"
"Tôi đã từng nghĩ rằng nếu tôi không thể nhớ lại được nữa thì cũng không sao cả. Nhưng từ khi tôi biết được rằng các cậu... các cậu chính là ký ức ba năm mà tôi đã quên mất đó, tôi thực sự... thực sự muốn biết tôi đã quên mất những gì."
Tô Ngự nghe vậy, lại nhấp một ngụm bia, cố gắng đè nén thanh âm run rẩy của mình, vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình khàn khàn vì căng thẳng, "Vậy... nếu như cậu... cậu không thể nhớ lại được nữa... thì phải làm sao?"
Ngô Bỉ mỉm cười, uống ngụm bia còn lại trong ly của Tô Ngự, "Vậy thì tôi còn có thể làm gì? Hai chúng ta hãy cùng nhau lưu lại ký ức thêm một lần nữa."
Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè lên cổ họng cũng vỡ vụn, "Lời nói khoa trương như vậy thật không giống cậu chút nào...", cậu hạ hai mắt xuống, cố gắng nằm xuống bàn.
Ngô Bỉ chưa kịp phản bác "thế nào là khoa trương", hắn đã thấy Tô Ngự sắp ngã vào đĩa thịt nướng trước mặt. Trước khi khuôn mặt của Tô Ngự tiếp xúc với món thịt nướng, Ngô Bỉ đã nhanh chóng đưa tay kéo khuôn mặt của Tô Ngự qua một bên, còn lỡ tay làm đổ hai chai bia.
Ngô Bỉ không còn cách nào khác ngoài ôm mặt Tô Ngự, hắn chậm rãi di chuyển từ mép bàn đến ngồi bên cạnh Tô Ngự, tay còn lại đỡ vai cậu, để Tô Ngự dựa vào trong ngực mình. "Tô Ngự, Tô Ngự!!"
Ngô Bỉ không biết Tô Ngự đột nhiên xảy ra chuyện gì, trong lòng lo lắng, la hét gọi tên cậu mấy lần cũng không thấy tỉnh dậy, tai cậu đỏ bừng nhưng sờ vào mặt lại không thấy sốt, hơi thở đã ổn định.
Ngay khi Ngô Bỉ chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi 120 thì hai người kia đã quay lại, "Đã xảy ra chuyện gì thế!"
"Tôi không biết, tụi tôi đang nói chuyện thì đột nhiên cậu ấy ngất đi"
Ngô Bỉ nói không ngừng, đang định nhấn nút gọi thì Hàn Ba Cuồng ngăn cản, "Chờ một chút, Tô Ngự đã uống bia rồi à?"
Được Hàn Ba Cuồng nhắc nhở, Mạo Xung cũng chú ý tới trước mặt Tô Ngự vẫn còn một ly bia. Mạo Xung vuốt ngực thở phào, rồi ngồi xuống ghế, "Trời ạ, cậu làm tôi sợ đấy. Ngô Bỉ, đừng căng thẳng. Không sao đâu, cậu ấy chỉ say thôi."
Ngô Bỉ sửng sốt một lát, nhìn Tô Ngự trong lòng, nhận thấy cậu quả thực chỉ là đang ngủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn có chút khó có tin, nhìn ly bia, "Một ly mà đã say rồi sao?"
Hàn Ba Cuồng cầm ly bia đó lên, nói thêm, "Nói chính xác thì còn chưa đến một ly."
Ngô Bỉ chuyển sự chú ý trở lại Tô Ngự và nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ, phát hiện ra rằng Tô Ngự cũng có một nốt ruồi trên tai trái, giống hệt tác phẩm điêu khắc của mẹ hắn. "Tai cậu ấy đỏ quá, là do say quá nhanh sao? Hay cậu ấy bị dị ứng?", Ngô Bỉ vẫn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, cậu ấy không sao đâu. Cậu ấy chỉ say quá thôi", Mạo Xung đứng dậy và uống hết nốt mấy chai bia còn lại. "Cậu no chưa? Hay là gói đống này lại mang về. Để tụi tôi dọn cho, cậu lo cho Tô Ngự đi."
Thời điểm này không bao lâu nữa là bắt đầu vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Ngô Bỉ dùng tay còn lại lấy khăn len trong ba lô của Tô Ngự ra, cẩn thận quấn quanh cổ cậu, đặc biệt nới lỏng để tránh làm cậu ngạt thở.
Mạo Xung đi thanh toán hồi lâu vẫn chưa quay lại, Ngô Bỉ cởi áo khoác ra, khoác lên lưng Tô Ngự để chắn gió cho cậu.
Hàn Ba Cuồng đang gói thịt xiên còn dư lại cho vào hai cái túi, miệng thì hỏi Mạo Xung, "Xong chưa. Lâu quá, Tô Ngự bị cảm lạnh mất".
"Được rồi, không phải Tô Ngự nói Ngô Bỉ sống một mình sao, vậy nên chúng ta hãy để họ... "
Hàn Ba Cuồng hiểu ý ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro