Chương 13: Tô Ngự, tôi không thể làm phi công được nữa.
Lần này Tô Ngự mơ thấy Ngô Bỉ, kỳ thật cậu đã rất lâu không mơ thấy Ngô Bỉ. Đôi khi buổi sáng thức dậy, Tô Ngự sẽ tự hỏi liệu Ngô Bỉ có phải là người keo kiệt không? Có bao giờ hắn nhớ đến cậu hay không mà ngay cả trong mơ, cậu cũng không thể nhìn thấy hắn. Đến hiện tại cậu biết được rằng Ngô Bỉ thực sự không nhớ cậu.
Phải cái là, Ngô Bỉ cũng đang tự hỏi bản thân, tại sao hắn lại mơ thấy như thế.
Trong giấc mơ, Tô Ngự có mặt ở hiện trường vụ tai nạn xe, cậu đang ôm lấy cơ thể đầy máu của Ngô Bỉ vào trong lòng, cậu đang khóc và hét lên "Ngô Bỉ! Ngô Bỉ!", cảm thấy bất lực và sợ hãi. Ngô Bỉ mở mắt ra, dùng toàn bộ sức lực còn lại đưa tay lên, dùng lòng bàn tay nhớp nháp máu chạm vào mặt Tô Ngự, cậu không nghe rõ những gì Ngô Bỉ nói, cậu nắm chặt tay Ngô Bỉ, cúi đầu xuống. Tai cậu áp sát vào miệng Ngô Bỉ, cố gắng nghe rõ lời nói của Ngô Bỉ. Cuối cùng cậu cũng nghe thấy Ngô Bỉ nói. "Tô Ngự, tôi không thể làm phi công được nữa."
Tim cậu đập nhanh, dường như khu vực xung quanh bị biến thành chân không, cậu không thể nghe thấy gì ngoài tiếng ù ù bên tai, lượng oxy trong phổi sắp cạn kiệt. Cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cố gắng hết sức để thở, nhưng càng cố, cậu càng khó thở, càng cố, trái tim cậu càng đau.
Lúc này đèn trong phòng ký túc xá còn chưa tắt, Lâm Tiêu và những người khác nghe thấy có tiếng động lạ từ phía giường Tô Ngự, vội vàng leo lên xem. Nhìn thấy Tô Ngự đang thở hổn hển, họ run lắc cơ thể cậu, hét to gọi cậu, nhưng Tô Ngự không bất kỳ phản ứng nào đáp trả lại.
Bọn họ hoảng loạn, tình trạng của Tô Ngự hiện tại thật sự rất tệ, Lâm Tiêu thậm chí còn không kịp cởi giày đã leo lên giường, anh cũng không biết phải xử lý như thế nào. Vương Soái đứng trên ghế đẩu, nói với Lâm Tiêu rằng hãy đỡ Tô Ngự ngồi dậy. Họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này trước đây, chỉ biết rằng khi bị cảm lạnh, ngồi dậy sẽ dễ thở hơn. Trương Đông Lữ nhanh chóng tìm kiếm trên internet, {Phải làm gì nếu đột nhiên không thể thở được}. Khi nhìn thấy kết quả tìm kiếm hiện lên, cậu ta vội vàng lấy ra một cái túi nhựa, đổ hết đồ trong đó ra và đưa cái túi cho Lâm Tiêu, "Trên mạng nói lấy cái này để che mũi và miệng!"
"Hả!! Làm vậy được không đấy?", Lâm Tiêu sửng sốt khi nghe thấy, nhưng rốt cuộc vẫn phải thử.
Tô Ngự ôm tim thở dốc, nhờ sự giúp đỡ của bạn cùng phòng, cuối cùng cậu cũng trở lại bình thường, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài cửa, Đông Lữ đang gọi 120* (*cấp cứu), nhìn thấy Tô Ngự đi tới, cậu ta vội vàng hỏi cậu cảm thấy thế nào.
"Tôi không sao... Tôi bị hụt hơi, chỉ là hơi tức ngực thôi."
Nghe xong, người ở 120 cũng khen ngợi nhóm Lâm Tiêu đã xử lý kịp thời, "Những triệu chứng này là phản ứng bình thường, không phải vấn đề nghiêm trọng, tốt nhất cậu nên chú ý nghỉ ngơi và thư giãn nhiều hơn. Nếu vẫn chưa yên tâm, cậu có thể đến bệnh viện để kiểm tra."
Tô Ngự không muốn đi, cậu biết chuyện gì đang xảy ra với mình nên đã từ chối lời đề nghị của 120 cử xe đến đưa cậu vào bệnh viện, cậu nói sẽ đi khám sức khỏe sau.
Nhóm Lâm Tiêu sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, họ thậm chí không quan tâm đến việc họ vẫn đang mang giày mà giẫm lên ghế và giường, chỉ ngồi phịch xuống, "Em thực sự làm anh sợ chết khiếp. Anh thực sự nghĩ rằng em bị nghẹt thở, anh cũng nín thở theo."
Tô Ngự dựa vào tường, uống chút nước, xoa xoa trái tim còn chưa bình tĩnh, đang định an ủi mọi người thì lớp trưởng lớp của cậu vừa nãy nhận được điện thoại từ Đông Lữ liền chạy vào phòng, "Tô Ngự! Tô Ngự thế nào rồi?"
Sau khi vào phòng ký túc xá, cậu ta nhìn xung quanh, tìm được vị trí của Tô Ngự, thấy cậu ngồi ở đấy, cậu ta kéo ghế đến gần Tô Ngự, rồi ngồi xuống, "Chân tôi nhũn cả rồi. Tô Ngự cậu bị sao thế? Để tôi đưa cậu đến bệnh viện!"
"Lớp trưởng, tôi không sao. Có lẽ tôi hơi mệt do thức khuya hai ngày qua. Đông Lữ lúc nãy có gọi 120 rồi, họ nói chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Xin lỗi đã làm phiền cậu vào lúc nửa đêm rồi."
Lớp trưởng uống một ngụm nước Vương Soái đưa tới, "Mặc dù cậu có năng lực làm việc rất chăm chỉ, nhưng Vương lão sư không thể cứ để cậu vất vả như vậy được. Vì vậy, tôi sẽ xin cho cậu nghỉ phép, cậu có hai ngày nghỉ, ngày mai không cần phải đi học, cậu chỉ cần ngủ trong ký túc xá thôi. Lâm Tiêu, sáng mai nhờ anh đến chỗ em lấy giấy nghỉ phép giúp Tô Ngự nhé. Vương Soái, ngày mai hãy ghi chép bài giúp Tô Ngự cẩn thận và giúp cậu ấy học bù sau khi nghỉ ngơi. Đông Lữ, ngày mai cậu sẽ chịu trách nhiệm mang đồ ăn cho Tô Ngự. Cậu phải dậy sớm, cho dù không ăn sáng cũng phải mua cho Tô Ngự!"
Ba người đồng thanh đáp, "Yes, sir!"
Tô Ngự thấy mấy người bọn họ đang ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu như đang đối mặt với kẻ thù, vội vàng ngăn cản, "Tôi thực sự không sao, tôi chỉ cần chợp mắt một chút là được. Không cần làm quá như vậy."
"Trách nhiệm của bọn họ là chăm sóc bạn cùng phòng."
"Đúng rồi, nhìn em xem, em đúng là một sinh viên gương mẫu, chưa bao giờ trốn học. Lần này, anh muốn em trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi được ngủ trong khi người khác đang học!"
"Dạy điều gì hay thì không dạy! Em xin nghỉ phép, làm như trốn học ấy?"
"Được rồi, mọi người, tôi về trước đây. Tô Ngự, nếu vẫn cảm thấy không khoẻ thì đừng cố nhịn. Đừng quên thiết lập số liên lạc khẩn cấp, đề phòng lúc bọn họ đang trong giờ học, còn có cái để liên lạc". Lớp trưởng trước khi ra về, không quên dặn dò.
"Ừm, về cẩn thận."
Dù thế nào đi nữa, Tô Ngự cũng không từ chối lịch trình đã được sắp xếp rõ ràng cho ngày hôm sau. Thấy cậu có vẻ không sao, mọi người bắt đầu dọn giường, lau ghế.
Cảnh tượng trong mơ vẫn để lại cho Tô Ngự một nỗi sợ hãi kéo dài, vết sẹo đột nhiên mở ra, máu chảy trong chốc lát, tim cậu vẫn đập dữ dội, điều này mang lại cho cậu cảm giác rất thực.
Chỉ là nằm mơ thôi, Ngô Bỉ hiện tại không sao rồi.
Tô Ngự cần thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý của cậu, nếu không cậu sẽ rơi vào ngõ cụt và không thể thoát ra được.
"Nhân tiện, Tô Ngự, em đã thiết lập số liên lạc khẩn cấp chưa? Hay là chọn Đông Lữ đi, bình thường cậu ta tương đối rảnh rỗi, nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể liên lạc kịp thời", Lâm Tiêu đột nhiên nói thu hút sự chú ý của cậu.
Trương Đông Lữ sắp xếp lại những thứ mình vừa đổ ra, quay người lại nhìn Lâm Tiêu, "Mặc dù anh nói không sai, nhưng em luôn cảm thấy mình bị giễu cợt. Không sao Tô Ngự, cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ đến trong một giây!"
"Ừ, đừng lo, tôi thực sự ổn. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Tô Ngự suy nghĩ một lúc và đặt Trương Đông Lữ làm người liên lạc khẩn cấp. Sau đó, cậu thấy có thể đặt được ba số nên cậu điền vào số thứ hai là số điện thoại của ba cậu.
Cài đặt đi cài đặt lại, Tô Ngự thực sự không có ý định sử dụng chức năng này. Nhưng bây giờ đã thiết lập rồi, cậu vẫn cần phải suy nghĩ kỹ hơn. Cậu muốn có thể liên lạc với bạn cùng phòng ở trường và người nhà. Số thứ ba Tô Ngự định để trống, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn Ngô Bỉ. Cậu cảm thấy Ngô Bỉ nên ở đây, như thế cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro