Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Tôi đã bỏ nhà đi.


Ngô Chính Hào đi về phía phòng Ngô Bỉ, Tiêu Tán dù muốn cũng không dám ngăn cản ông, đi được nửa đường, bà đoán ra, lần trước Tô Ngự gọi điện hỏi thăm tình hình Ngô Bỉ, chắc chắn hai người đã gặp lại nhau rồi. 

Sau khi vặn tay nắm cửa, cửa đã bị khóa trong, Ngô Chính Hào lo lắng gõ cửa hai cái, "Ngô Bỉ, ra đây ba có vài chuyện muốn nói với con!" 

Một lúc sau, Ngô Bỉ tay cầm khăn lau lau tóc, bối rối mở cửa, "Có chuyện gì vậy ba? Con đang tắm, nửa đêm rồi mà ba còn tức giận gì thế?" 

"Ba hỏi con, có phải con đi gặp bạn học cấp ba của con đúng không?" 

"Không phải con đã nói với ba là hôm nay con đi ăn tiệc rồi sao?" 

"Con liên lạc với bọn họ khi nào? Ai cho phép con gặp bọn họ!", Ngô Chính Hào tức giận chỉ vào thẳng vào mặt Ngô Bỉ. 

Ngô Bỉ vốn đã không vui vì mọi người đều giấu chuyện hồi cấp ba của hắn, bây giờ lại bị mắng vô cớ, tâm trạng của hắn càng ngày càng trở nên tệ đi, "Gặp bạn cùng lớp, con phải báo cáo với ba đúng không? Ba nghĩ là con trẻ lên ba chắc? Ba có cần con báo trước cho ba biết con sẽ ăn bao nhiêu hạt cơm, uống bao nhiêu ly nước, đi được bao nhiêu bước không?" 

"Con!", Ngô Chính Hào giơ tay định đánh Ngô Bỉ, Ngô Bỉ nhếch đầu lên, tỏ vẻ khiêu khích, vẫn chưa phục, "Đánh đi! Đánh con nằm liệt giường thêm hai tháng nữa đi, như thế ba có thể tự mình mặc quần áo cho con, đút từng ngụm cơm cho con mỗi ngày, ba sẽ không còn phải lo lắng con đi lung tung gặp ai nữa. Tại sao con không được gặp bọn họ? Con gặp bạn cùng lớp thì có gì sai!", Ngô Bỉ nói xong, tức giận đóng sầm cửa lại. 


Ngô Chính Hào tức giận đến mức gần như đứng không vững, Tiêu Tán nhanh chóng đỡ ông quay lại phòng khách, hạ ông ngồi xuống ghế sofa, không cho ông tiếp tục tranh cãi. "Đừng giận con nó mà, dù sao thằng bé bây giờ cũng đã 20 tuổi rồi, cũng phải cho thằng bé nổi loạn chứ, mấy năm trước không phải thằng bé cũng như vậy sao? Anh không thể giải thích rõ ràng với con, thì cũng đừng giận con, cứ bình tĩnh nói chuyện." 

Tiêu Tán rót một cốc nước để xoa dịu cảm xúc của Ngô Chính Hào. Cơn giận của Ngô Chính Hạo vẫn còn chưa nguôi ngoai, Ngô Bỉ tóc vẫn còn ướt, thay quần áo, kéo vali bước ra ngoài.

"Hôm nay con mà rời khỏi cánh cửa này thì đừng nghĩ đến chuyện quay lại!" 

Ngô Bỉ vẫn sải bước ra ngoài mà không hề dừng lại. Tiêu Tán giữ Ngô Chính Hào lại, "Anh bình tĩnh, để em, anh đừng lớn tiếng với con". 

Sau đó bà ra ngoài đuổi theo Ngô Bỉ, "Ngô Bỉ! Ngô Bỉ, con đợi một chút!" 

Mặc dù Ngô Bỉ không thích người này lắm, nhưng hắn vẫn giữ phép lịch sự cơ bản vì hắn biết rằng chuyện của mẹ hắn không liên quan gì đến bà. Tiêu Tán vẫn luôn chăm sóc hắn rất tốt, không cần thiết phải lớn tiếng với bà, nên hắn dừng lại, đợi bà đi đến. 

"Ngô Bỉ, đêm khuya thế này con còn đi đâu vậy?" 

"Trước tiên tìm khách sạn ở." 

"Vậy con sẽ làm gì nếu ba con cắt tiền tiêu vặt trong thẻ của con?" 

"Tôi đã trưởng thành rồi, biết mình nên làm gì, không để mình chết đói đâu." 

Tiêu Tán lấy điện thoại ra, gửi cho Ngô Bỉ địa chỉ và một mã mật khẩu, "Trước đây con có sở hữu một căn hộ ở chung cư thương mại quốc tế, tạm thời con cứ đến đó, đồ đạc và thiết bị ở đấy vẫn còn nguyên, chưa hề dùng đến, thỉnh thoảng dì cũng đến đó dọn dẹp, con có thể trực tiếp chuyển đến đó ở. Đừng lo, dì sẽ không nói cho ba con biết, con có thể thay đổi mật khẩu cửa khoá nếu con muốn. Có một số điều dì không tiện nói, nhưng mà ba con cũng chỉ muốn tốt cho con, con nhớ quay lại khi ông ấy nguôi giận." 

Ngô Bỉ nhìn địa chỉ, nói "cảm ơn" với Tiêu Tán và bắt taxi rời đi. Trước khi đến chung cư quốc tế, hắn đến ATM để rút hết tiền trong thẻ, đề phòng trường hợp thẻ thực sự bị khóa không tiền mà mua đồ ăn. Cũng may là lúc về, hắn vẫn để xe của mình ở bãi đậu xe trong nhà hàng, nếu không lúc cần xe thì phải quay về nhà. 


Tiêu Tán vẫn đứng ngoài sân, suy nghĩ một chút trước khi gửi tin nhắn cho Tô Ngự. 

[Lão Ngô có lẽ đã đoán được con và Ngô Bỉ đã gặp lại nhau, ông ấy khá tức giận.] 

Một phút sau, Tô Ngự trả lời. [Cảm ơn mẹ.] 

Tiêu Tán xóa tin nhắn trước khi trở vào nhà. 


"Nó muốn đi đâu thế?" 

Tiêu Tán lắc đầu, "Thằng bé không nói cho em biết, ngày mai em sẽ chuyển một ít tiền vào thẻ của nó. Anh đừng lo lắng." 

"Hừ, ai thèm quan tâm đến nó! Ngày qua ngày, nó bày cái tính khí thất thường đó cho ai xem!" 

"Được rồi, thằng bé đã lớn rồi, đâu thể lúc nào cũng bắt thằng bé làm theo mọi việc mà anh muốn được. Khi nào con nó nguôi ngoai cơn giận rồi, em sẽ cố gắng thuyết phục nó, anh cũng cần nên bình tĩnh lại." 

Mặc dù đã có ý định nói về chuyện của Tô Ngự, nhưng dù sao Tiêu Tán cũng là mẹ của Tô Ngự, Ngô Chính Hào cũng không muốn nói chuyện này trước mặt bà. Ông bình tĩnh lại trở, về phòng nghỉ ngơi. 


----- 

Ngô Bỉ đến chung cư quốc tế, thấy căn hộ này thực sự rất sạch sẽ, mặc dù không có ai sống ở đây đã lâu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nơi này từng có bầu không khí sống động. 

Sau khi đổi mật khẩu, Ngô Bỉ bắt đầu tìm kiếm trong bếp xem có gì để ăn không. Lúc ở nhà hàng thì chỉ uống bia, không có tâm trạng ăn uống, rồi lúc về cãi nhau xong khiến hắn tỉnh rượu luôn, cảm giác thèm ăn cũng không còn nữa. 

Tủ lạnh đã được dọn sạch sẽ từ lâu, chỉ còn lại vài gói thực phẩm đông lạnh trong ngăn đông. Ngô Bỉ lấy ra một gói bánh trôi, xem xét bao bì cẩn thận, rồi nghiêm túc suy nghĩ xem bánh trôi đã hết hạn một tuần thì có sinh ra chất độc không. 

Cuối cùng, Ngô Bỉ dùng lò vi sóng để hâm nóng cái bánh bao chưa hết hạn sử dụng duy nhất trong tủ lạnh. Kiểm tra các tủ khác trong bếp xem có mì ăn liền không, trống trơn, thậm chí một quả trứng cũng không có. 

Đấu tranh tâm lý một hồi, hắn quyết định tự mình thử "thuốc độc", kết quả là nồi bánh trôi sau khi đun sôi thì đã biến thành nồi cháo, chỉ còn mỗi cái bánh bao bé tẹo để gặm. Khi hắn gần như bỏ cuộc, định ra ngoài tìm quán ăn nào đó, thì cuối cùng cũng tìm được một gói mì ăn liền. Để trả thù cho sự xấu hổ vừa rồi của mình, Ngô Bỉ đã cẩn thận nấu mì, sau khi ăn miếng đầu tiên, Ngô Bỉ thầm nghĩ, 'Không ngờ mình mà cũng có chút tài nấu nướng!' 


Sau khi ăn xong mì đang định đổ nồi bánh trôi đi, Ngô Bỉ chợt nhớ đến bức ảnh bánh trôi trên không gian QQ của Tô Ngự đã đăng trước đây. 

[Hương vị khác hẳn.]  

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Ngô Bỉ múc một thìa đầy bánh trôi cho vào miệng, ngay giây tiếp theo trực tiếp phun ra, hắn nhấp một ngụm nước súp mì để làm dịu cơn sốc. Kỹ năng nấu ăn của hắn vẫn còn vài chỗ cần phải cải thiện lại. 

Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Ngô Bỉ ném mình lên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu Ngô Bỉ nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Tô Ngự. 

[Tôi đã bỏ nhà đi.] 


-------- 

Sau khi Tô Ngự về nhà, tắm rửa xong xuôi, cậu ngồi vào bàn học mở hộp quà Ngô Bỉ tặng. Mở ra, Tô Ngự phát hiện vật bên trong hộp không phải là bút như hắn nói mà là một cái bánh trung thu. Thảo nào cảm thấy hơi nặng tay. Tô Ngự nhắn tin hỏi Hàn Ba Cuồng. 

[Cậu mở món quà Ngô Bỉ tặng chưa?]  

Hàn Ba Cuồng trả lời lại ngay sau đó. 

[Tôi mở rồi, một cây bút rất đẹp, tôi sẽ giữ nó cẩn thận. Nhờ cậu cảm ơn Ngô Bỉ giúp tôi nhé!] 


Có vẻ như chỉ có mình cậu là được tặng bánh trung thu. Tô Ngự nhớ Ngô Bỉ đã từng nói "Lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ mang cho cậu một cái", nhưng không ngờ rằng hắn làm thật. 

Tô Ngự vào bếp cắt cái bánh trung thu làm bốn, đưa cho Đoá Đoá và ba mẹ cậu mỗi người một miếng. Tô Chí Cương thắt mắc hỏi cậu, "Tết Trung thu đã qua lâu rồi mà, sao đột nhiên lại ăn bánh trung thu?" 

"Chỉ cần gia đình đoàn viên thì sẽ là Trung thu" 

Cô Châu thấy Tô Ngự vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc. Tô Chí Cương vẫn còn thấy bổi rối, "Chắc là có chuyện vui gì đó, làm cho con trai chúng ta vui vẻ như vậy" 


Tô Ngự quay về phòng, tình cờ nhìn thấy tin nhắn của Ngô Bỉ, nhìn đồng hồ thì thấy đã quá muộn, cảm thấy bất an hỏi hắn. 

[Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?]

Nhìn thấy câu trả lời của Tô Ngự, Ngô Bỉ đột nhiên ngồi dậy, dựa vào đầu giường. 

[May là nhớ ra tôi có một căn hộ ở chung cư quốc tế, nếu không tôi sẽ trở thành người vô gia cư.] 

Nghe tin Ngô Bỉ đã trở về chung cư, Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm. 

[Cậu cãi nhau với ba cậu à?] 

Ngô Bỉ suy nghĩ một lúc, nếu Tô Ngự biết chuyện cãi nhau vì tiệc họp lớp, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy không thoải mái nên chỉ nói. 

[Tại tôi uống nhiều quá.] 

[Cũng vì ông ấy quan tâm đến cậu thôi, sau này đừng uống nhiều như vậy nửa, không tốt cho sức khỏe.] 

[Ông ấy sẽ không nói chuyện đàng hoàng với tôi đâu.] 

Tô Ngự biết rằng cố gắng thuyết phục Ngô Bỉ làm điều mà hắn không muốn làm cũng chẳng ích gì. Dù gì hắn cũng không "ở ngoài đường", nên cậu không có ý định khuyên hắn "đừng mất bình tĩnh với ba".  

Chỉ là Ngô Chính Hào đã đoán được hai người đã gặp lại nhau, ông nhất định sẽ ra tay. Trong trường hợp này, cậu phải hành động nhanh chóng, đồng thời phải tăng tốc độ mọi việc, sau khi suy nghĩ, cậu quyết định hẹn Ngô Bỉ đi ăn tối. 

[Thứ 5 cậu có rảnh không? Tôi đãi cậu bữa tối, coi như lời cảm ơn vì cái bánh trung thu.] 

[Ở một mình nên không biết ăn gì cả. Hay là khi nào cậu rảnh, đến ăn tối với tôi, với lại cho tôi một số gợi ý!]  

Chỉ là không ngờ khi vừa gửi tin nhắn đi, cậu cũng nhận được lời mời tương tự từ Ngô Bỉ. 

Bên phía Ngô Bỉ, hắn nghĩ rất đơn giản, Tô Ngự càng không cho hắn gặp mặt, hắn càng muốn gặp cậu hơn! Hơn nữa, trời đã khuya, trên đường có ít xe qua lại, hắn đột nhiên cảm thấy ở một mình hơi quá yên tĩnh. Vì vậy, hắn tăng tốc độ gõ phím và tìm ra lý do hợp lý để hẹn ăn tối với cậu. 

Tô Ngự càng cười vui vẻ hơn, Đoá Đoá tò mò hỏi cậu, "Anh Tô Ngự, có chuyện gì khiến anh lại cười vui vẻ vậy?" 

"Không có gì. Bánh trung thu có ngon không?" 

"Ngon lắm!" 

Tô Ngự gửi lại tin nhắn cho Ngô Bỉ. 

[Hẹn tối thứ năm, hai ngày tới tôi phải quay lại trường trước để xem xét lại dự án trước đó của tôi, đợi các bạn cùng lớp quay lại trường phụ tôi làm phần còn lại.] 

Nỗi bất mãn trong lòng Ngô Bỉ lập tức bị xóa bỏ. [Không gặp không về!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro