Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thị trấn ma



Cameron bám chặt vào ghế xe. Hai hàm răng của cậu va vào nhau lạch cạch mỗi khi xe họ đi vào một ổ gà. Bạn trai cậu, Devon chẳng có vẻ gì là bận tâm hết. Một tay của anh ta đặt trên vô-lăng trong khi khuỷu tay còn lại thì gác lên, thò ra ngoài cửa sổ. Anh hát to theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa Bluetooth trên ô tô, phải đến khi mất sóng điện thoại, Devon mới nhận ra sự khó chịu của Cameron.

"Em ổn chứ, babe?"

"Anh có thể đi chậm hơn một chút được không"

"Hả?"

Cameron cao giọng, hét lên lên trong sự rung lắc của xe.

"Đi chậm dùm cái!"

"Tại sao? Chiếc xe này được tạo ra để đi trên địa hình như vậy mà!"

"Được rồi nhưng mà."

Giọng Cameron vang lên khi họ đi vào một cái rãnh sâu trên con đường đã bị phá hủy nặng nề.

"Chúng ta không biết liệu mấy cái cua này có gì không. Nhỡ đâu ta lao xuống dưới rồi đâm vào khe núi hay gì đấy thì sao."

"Đấy là lý do trên đường có lan can, em ạ!"

"Và em khá chắc là mình sẽ mẻ mất vài chiếc răng nếu mình đâm phải chúng!"

"Ồ thôi nào, cả em cũng phải thừa nhận rằng có gì đó rất tuyệt khi ta đi trên đường mà."

Cameron không đáp lại và bám chặt vào ghế của cậu. Devon thực sự có đi chậm lại một chút, cố gắng né những phần đường bị hư hỏng.

"Điều gì thật sự xảy ra với con đường vậy? Dù sao thì chuyện xảy ra cũng mới chỉ năm năm." - Cameron hỏi.

"Lũ quét, dựa theo những gì anh đọc trên mạng... tất nhiên là không có ai xung quanh để bảo trì, nên nó thành ra như vậy.

"Ừ nhỉ, em quên mất thời tiết của cái bang này như nào. Khô cong cho đến khi cả tấn nước đổ xuống con đường vào mùa mưa."

Cậu căng thẳng khi Devon đột ngột đánh một đường cua đầy điệu nghệ.

"Và thậm chí nó còn nóng hơn cả những gì em nhớ."

"Cameron, đây là khí hậu dành cho em mà."

"Anh nên biết là, tạng người của em phù hợp với nó không đồng nghĩa với việc em phải thích nó."

"Ừm, ừm, nhưng em cũng ghét ở Fort Allen nữa."

"Ở đó cũng không nóng kinh khủng như vậy, nên ít nhất là em chịu được."

"Ừ thì, việc chuyển đến thành phố Bonneville có vẻ đang diễn ra thuận lợi, nên em có lẽ sẽ không phải chịu đựng nó lâu hơn nữa.

Cameron nhún vai.

"Thời tiết dễ chịu hơn có lẽ sẽ tuyệt hơn nhiều, em nghĩ vậy"

Devon nở nụ cười.

"Thời tiết dễ chịu hơn, phong cảnh đẹp hơn, và con người cũng tốt hơn."

"Và nhiều người theo đạo Mormon hơn." - Cameron tiếp lời.

"Cũng là lý do tại sao họ tốt bụng"

"Còn những người theo đạo ở chỗ của mình thì không" - Cameron đáp.

"Đấy là điểm khác biệt lớn giữa những người theo đạo chính thống và những ng--"

"Người bình thường? Là mấy người chuyên đi rửa tội cho người chết và hay mặc đồ ngủ hình chúa Giê-su như đồ lót á?"

Dev (Devon) nhún vai.

"Hầu như các tôn giáo đều kỳ quặc nếu em suy nghĩ về họ như vậy."

"Em chỉ muốn nói rằng , dù nó có là quần áo phép thuật hay là váy đồng quê thì nó cũng đều đến từ cùng một nơi chết tiệt."

Devon không nói gì và Cameron nhận ra lúc này cậu nói chuyện nghe có vẻ khốn nạn đến thế nào.

"Xin lỗi, em chỉ lo rằng mọi người sẽ đánh giá chúng ta như thế nào. Thật khó để đánh giá một người xem họ có giả tạo không khi tất cả bọn họ đều trông có vẻ giả tạo."

" Ừm, đúng thật, nhưng nhìn này--"

Dev hất đầu hướng về phía cửa sổ của Cameron, và cậu cũng nhìn theo hướng nhìn của anh ấy. Một phong cảnh gập gềnh được hình thành từ đá, nối tiếp đó một vùng xanh biếc rộng lớn mở ra ngay phía trước mắt họ.

"Đó là hồ Emma, cũng có nghĩa rằng Echo--" Devon nhìn về phía trước

Điều đầu tiên mà Cameron nhìn thấy là một tấm biển cao và rỉ sét mà cậu không thể đọc được chữ ở trên với khoảng cách này. Ở phía dưới là một ngôi nhà nhỏ tồi tàn, và bên cạnh là một vài căn nhà nhỏ thậm chí còn tồi tàn hơn.

Cameron không chắc mình cảm thấy gì khi lần đầu cậu nhìn thấy thị trấn. Nếu năng lực mà Devon nghĩ về cậu là đúng, thì bây giờ cậu đang cảm thấy toàn những điều tồi tệ và xấu xa có lẽ đã xảy ra ở đây.

Những ngôi nhà nhỏ, siêu vẹo đó lẽ ra phải hiện lên những kỷ niệm trong quá khứ của những người từng sống ở đây. Thứ mà sẽ được truyền đến tâm trí của Cameron. Nhưng cậu chỉ cảm thấy... trống rỗng.

Tất nhiên cậu biết trường hợp này cũng có thể xảy ra, nhưng cậu chưa bao giờ đến một nơi nổi tiếng là bị ám thế này. Nhất là một nơi giống như Echo. Nên cậu có đôi chút lo lắng. Dev trong quá khứ từng rủ cậu tham gia những cuộc "săn ma" nghiệp dư như này. Tất cả là bởi cậu có thể "thấy" chúng.

Rồi cậu sẽ nhắc anh về một từ thích hợp hơn là "ảo giác". Cậu cho rằng thứ mà cậu thấy đều bắt nguồn từ chính tâm trí cậu. Chẳng có lý do gì cậu lại tiếp thêm cho những "ảo giác" này thêm nhiên liệu bằng việc đi đến những nơi có lẽ là đã bị ám. Dev hiểu điều đó ngay lập và bắt đầu ngừng rủ cậu, nhưng họ vẫn tiếp tục nói về sở thích ấy của anh.

Rồi Cameron nhận ra sở thích về ma quỷ của Devon không chỉ là một trò đùa ngốc nghếch. Và cho dù cậu từ chối thực hiện mấy trò tâm linh vớ vẩn của Devon, anh vẫn quan tâm chăm sóc cậu. Anh đã làm quá nhiều thứ cho cậu đến nỗi mà đôi lúc Cameron còn thấy hổ thẹn khi nghĩ về nó. Vậy nên khi Dev có cơ hội để tới nơi mà anh muốn đến nhất, Cameron quyết định rằng mình sẽ đi cùng.

Cậu làm vậy vì Dev, để thể hiện sự trân trong của cậu đối với anh sau bao nhiêu việc anh đã làm. Dẫu vậy, Dev vẫn cố gắng biến nó giống như một kỳ nghỉ, ví dụ như việc Cameron sẽ không thực hiện điều tra gì cả. Cậu cần nói với anh và cho anh biết rằng cậu tự nguyện muốn làm thế, ít nhất là nói với anh lý do tại sao. Và cậu cũng cần cho anh biết tại sao cậu không thích làm việc này, có lẽ nói ra điều này sẽ hơi khó.

"Nhìn trông không quá tệ, ý em là so với một thị trấn ma."

"Vẻ ngoài có thể đánh lừa ta đấy. Chờ đã, có lẽ ta sẽ phải dừng lại một lát."

"Tại sao?"

"Muốn xem xét cái hồ một chút trước khi trời tối, và anh cũng đang rất buồn tiểu"

Cameron cố gắng để không thở dài, cậu chỉ muốn vào thị trấn thật nhanh để cậu có thể chắc rằng cậu không thể cảm nhận được gì. Để chắc rằng cậu không phải lo lắng về bất cứ thứ gì. Cậu không sợ ma, thứ cậu sợ chính bộ não cậu và những thứ nó có thể làm.

Khi họ tới gần hồ, con đường trở nên bớt gồ ghề và trông mới hơn.

"Họ cố biến cái hồ này thành một địa điểm vui chơi ngay trước khi mọi chuyện xảy ra." Devon nói

Cả hai người bước ra khỏi xe. Cameron duỗi chân một cách thoải mái.

"Tệ thật đấy, chỗ này trông khá tuyệt mà."

"Ừ, ở đây gắn liền với một chuỗi dài những vận rủi."

"Vận rủi cũng chỉ là một cách nói--"

"Chờ đã, anh cần đi tiểu!"

Dev chạy đi, rõ ràng là nhịn cho đến khi anh không thể chịu được nữa. Cameron lắc đầu, nghĩ lại về tất cả những chỗ nghỉ chân họ đã đi qua. Với một tiếng thở dài, cậu dựa vào chiếc xe Jeep, mắt nhìn ra phía hồ. Nơi này thật sự là không quá tệ.

Hiển nhiên là họ chưa vào tới thị trấn, những với ngần ấy giấc mơ mà cậu có, những cảm giác khủng khiếp ấy,... giờ lại có vẻ ngớ ngẩn. Nó cũng chỉ là một thị trấn nhỏ với một lịch sử đau buồn. Nếu bộ não cậu định tạo ra thứ gì đó, thì thứ đó cũng sẽ chỉ... đáng buồn.
Note: giấc mơ ở chap 1 á, kiểu lúc đấy Cameron đang mơ mình là cái cậu sinh viên đó.

Cameron biết những ảo giác của cậu không phải là thật. Cậu biết rằng kể từ khi còn là một đứa trẻ, sau khi nhìn thấy con quái vật mặc bộ quần áo mưa trong ngôi nhà di động của cậu. Cậu cũng không tin rằng ma có thật.

Nhưng Devon thì có. Hoặc ít nhất anh ấy muốn tin. Anh muốn tin nó đến mức anh nghĩ Cameron có thể nhìn thấy chúng. Cameron biết rằng cực kỳ vô lý và sai trái khi sử dụng chứng rối loạn của cậu vào những việc như này.

Devon cũng nhận thức được điều này, một cách đau đớn. Đến mức mà Cameron có thế biết trước từ nhiều ngày rằng anh sẽ mời cậu đi cùng trong chuyến lần này.

Môt cách khách quan, điều này thật sự sai trái. Nhưng anh thậm chí chẳng bao giờ coi cậu là người có vấn đề tâm lý, hoặc đại loại như vậy. Devon chẳng bao giờ hiểu được cảm giác phải cố gắng vùng vẫy với thực tại là như nào, rằng ta có thể đánh mất ý thức về thực tại bất cứ lúc nào.

Đây không phải lỗi của anh, hầu hết mọi người đều có nhận thức vững chắc về thực tại như một người bình thường, và chúng ta lấy điều đó làm điều hiển nhiên. Cameron cũng chưa bao giờ thực sự kể cho anh nghe mọi chuyện như thế nào. Nên làm sao mà anh hiểu được.

Cậu có kể với anh đôi chút, nhưng sâu trong thâm tâm, cậu lo rằng Dev sẽ rời bỏ cậu nếu cậu kể hết mọi thứ với anh. Rồi Dev gom góp những mẩu thông tin vụn vặt của Cameron và áp dụng vào tâm lý của cậu, rồi bằng cách nào đó anh lý giải nó rằng cậu "có thiên phú".

Tính tới thời điểm này cũng đã hơn năm năm, Devon cũng đã chứng kiến những thời điểm tồi tệ nhất, thời điểm cậu điên dại nhất. Bằng một cách nào đó anh vẫn ở đây với cậu, tin rằng Cameron chỉ đơn giản là một chàng trai bình thường có một vài vấn đề cá nhân.

Cậu ôm bản thân mình chặt hơn một chút, nhận ra rằng đây là lúc để cậu thực sự nói về nó. Và rồi sau chuyện này, họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở Bonneville.

"Phù, chắc anh phải nhẹ hơn 3 cân là ít"

"Anh biết không, em không ngại việc phải đi tiểu ngoài trời đâu, em cũng đâu có làm gì khác."

"Ừ, anh cứ mong là sẽ có vài chiếc nhà vệ sinh di động (Porta potty) quanh chỗ đó, lần sau chắc anh sẽ phải đào vài cái hố--."

"DEV!"

"Bình tĩnh nào, anh đùa thôi. Ta sẽ lái cho đến khi tới trạm nghỉ nào đó nếu muốn đi vệ sinh."

"Hừ."

"Có chuyện gì vậy?"

Cameron ngừng lại, cố gắng để tập trung hình dung đến cuộc nói chuyện mà chắc chắn sẽ rất không thoải mái này.

"Ừm... đợi em một xíu"

Cameron thấy thái độ của Devon ngay lập tức thay đổi.

"Ờm-ô kê... Ừm trong lúc chờ đợi em, anh xin lỗi vì đã trêu em và... tỏ ra thô thiển. Anh biết đây không phải là nơi mà em muốn đến, và anh chỉ đang cố làm em vui lên thôi, và em biết là anh yêu em--"

"Trời ạ, dừng lại đi!"

Devon im lặng và nuốt nước bọt, tạo lên một âm thanh nghe khá hài hước. Sau đó là một khoảng lặng, và rồi Cameron cố gắng giữ vẻ mặt tươi tỉnh, sự căng thẳng dường như dần tan biến.

"Em thà nghe anh nói mấy câu đùa về phân còn hơn là tỏ ra như vậy."

"Ý em là, tỏ ra ân cần á?"

"Kiểu vậy. Anh rất ân cần, không phải kiểu khiến cho người khác thấy kỳ quặc hoặc băn khoăn gì đâu."

"Anh không quan tâm việc mình có vậy hay không, chỉ là không muốn nói điều gì đó ngu ngốc và--"

Cameron cắt lời anh, không muốn trì hoãn thời gian thêm nữa.

"Nghe em nói một chút được không. Em biết em chưa từng nói chuyện này nhưng hãy thành thật với nhau rằng em biết anh không mang em đến đây đơn giản chỉ là để đồng hành. Em không ngốc đến thế"

"À.. "

"Và em chỉ muốn nói là em không nghĩ đây là một ý tưởng hay vì thứ em có là chứng rối loạn tâm lý, không phải là năng lực--"

"Anh biết, anh không nên nghĩ như vậy, nhưng khi anh tìm hiểu về nó và anh nhận ra là nó không giống với việc bị tâm th--"

Devon tự cắt lời mình và thở dài.

"Làm ơn đừng"

"Anh xin lỗ--"

Dev lại bị ngắt lời một lần nữa khi Cameron đưa tay lên.

"Nhưng điều quan trọng là điều này giúp ích được cho anh, bất luận là nó có thật hay không. Anh đã làm rất nhiều thứ cho em, và ngược lại em cũng muốn làm gì đó cho anh."

"Không, điều anh muốn không quan trọng, điều quan trong hơn là--"

"Thế nên, em sẽ làm vậy. Em sẽ là nhà ngoại cảm của anh vào cuối tuần."

"Thật á?"

"Dev, em sẽ không dành toàn bộ thời gian ở đây và giả vờ rằng chúng ta đang có một kỳ nghỉ vui vẻ ở cái thị trấn chết người này đâu."

"Nhưng... anh không muốn ép em làm điều mà em không--"

"Ồ, em muốn mà, em có thể không thích nó, nhưng em muốn làm nó. Miễn là vì anh."

"Cam--"

"Không, em quyết định rồi và em sẽ làm nó. Nhưng mà chỉ lần này thôi nhé." - Cameron nói.

"Nếu em muốn vậy. Nhưng làm ơn đừng đặt lợi ích của anh trước của e--" Devon nói nhưng bị ngắt lời.

"VÀ em có nghiên cứu một chút trên mấy trang diễn đàn anh gửi cho em vài năm trước, thế nên giác quan thứ sáu của em đã chuẩn bị và sẵn sàng.

Điều ấy có vẻ cuối cùng cũng giúp Devon trở nên bớt miễn cưỡng hơn.

"Cái gì, thật á!? Trên đó có rất nhiều người giống như em đấy. Thế em đã--"

"Nghe nè, em muốn anh tìm được câu trả lời, em THẬT SỰ muốn, nhưng điều tồi tệ nhất đó là nói dối để anh cảm thấy khá hơn. Thế nên em sẽ thành thật về mọi thứ... bất kể là em có thấy hay không thấy thứ gì đó."

"Tất nhiên, đó là điều anh muốn!"

"Thế nên đấy là lý do anh đừng nên kỳ vọng quá nhiều. Em chỉ nói là em sẽ thử thôi."

Anh nhìn vào Cameron vài giây, chỉ nở một nụ cười.

"...Gì vậy?" Cameron hỏi

"Anh cảm thấy thật vui vì được gặp em, rồi chúng ta bên nhau, và rồi giờ đây em ở đây với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro