Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14


【 Tru tiên tiểu tục chi luân hồi 】 Chương 14

_oOo_

Trong hoa viên phía sau của Sơn Hải Uyển, Bích Dao cùng Trương Tiểu Phàm một trước một sau lặng im mà đứng. Ánh nắng nhảy nhót trên những cánh hoa sồ cúc nho nhỏ, phát ra oánh oánh ánh sáng, đẹp không sao tả xiết.

Bích Dao đứng trước bồn hoa, nhìn đến si mê, nàng vươn tay muốn bẻ đóa hoa chập chờn trong gió, bỗng nhiên nghĩ đến Trương Tiểu Phàm không thích, liền hậm hực rút tay trở về, nói: "Ngươi nhìn xem, hết thảy ở Sơn Hải Uyển dường như cũng không có gì thay đổi!"

Không thay đổi sao? Trương Tiểu Phàm nhìn qua bóng lưng xinh đẹp của nàng, trầm mặc. Đột nhiên trùng phùng, sau khi kích động đến khó có thể dùng lời diễn tả được cùng vui sướng khi gặp lại, hai người tựa hồ cũng tìm không thấy chuyện gì có thể trò chuyện.

Hắn đã từng vô số lần mộng tưởng qua nên vui vẻ như thế nào khi Bích Dao tỉnh lại, có thật nhiều lời nói còn chưa kể cho nàng, nhưng giờ phút này, Trương Tiểu Phàm giống như ngủ thật lâu, mơ màng trọc trọc tỉnh tỉnh mê mê, đúng là không biết nên thế nào đối mặt nàng.

"Bất quá chúng ta giống như cũng thay đổi......" Bích Dao nhẹ nhàng nói, không thể che hết bi thương. Trong lòng Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên đau xót, có chút cúi đầu.

Bích Dao quay người lại tươi đẹp cười một tiếng, nói: "Tiểu Phàm, coi như chúng ta chỉ là cửu biệt trùng phùng, ân oán trong quá khứ đều xóa bỏ, chúng ta từ đây lại nhận thức một lần, ngươi có đồng ý không?"

Trương Tiểu Phàm nhìn qua đôi mắt sáng tỏ của nàng, trong con ngươi là bóng dáng của hắn, nàng doanh doanh cười, khiến cho không người nào có thể cự tuyệt.

"Được."

Bích Dao nghe Trương Tiểu Phàm trả lời, cười đến càng sáng lạn hơn, tiến lên một bước kéo cánh tay hắn, lại nói: "Chúng ta từ đây cũng không tách ra nữa, ngươi có chịu không?"

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi hiện lên nụ cười như đóa hoa đầu mùa xuân, mới mẻ rực rỡ, Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên không dám nhìn đôi mắt của nàng, bất động thanh sắc né tránh ánh mắt nóng bỏng của nàng, hỏi: “Nếu như là đã tỉnh lại, vì cái gì không tìm đến ta?”

Bích Dao buông tay hắn ra, trong mắt chợt lóe lên một tia thất vọng, nghe hắn cố ý nói sang chuyện khác, yên lặng thở dài, nghĩ thầm: "Ta vì cái gì không tìm đến ngươi, bởi vì ta đang chờ ngươi tới tìm ta nha, nhưng ngươi một mực không đến......"

Bích Dao cố gắng che giấu khổ sở trong lòng, khóe miệng giơ lên một nụ cười, nói: "Ta mấy năm này, một mực ở trong Thánh điện cần cù tu luyện, trước đây không lâu mới ra ngoài, ta lúc đầu muốn trước tìm được Đoàn Tụ Linh lại đi tìm ngươi."

Chuyện của Đoàn Tụ Linh, Trương Tiểu Phàm cũng vừa mới biết một chút, không khỏi hỏi: "Ngoại trừ Kim Bình Nhi, có khi nào bị người khác nhặt đi?"

Bích Dao lắc đầu, ngưng trọng nói: "Ngoại trừ Kim Bình Nhi, ta hiện tại cũng không  nghĩ ra ai khác. Bất quá đã không ở trên người nàng, nàng lại là bằng hữu của ngươi, ta liền không truy cứu nàng."

Nguyên lai sau khi Bích Dao đuổi kịp Tiểu Hoàn, cẩn thận hỏi thăm xuống, mới biết trên thân Tiểu Hoàn đúng thật là có một cái linh đang, nhưng lại không phải Đoàn Tụ Linh, chỉ là Kim Bình Nhi bởi vì tìm không thấy Đoàn Tụ Linh mà mua một cái linh đang phỏng chế để làm vật kỷ niệm hoài niệm ân sư. Nhưng cũng bởi vì mỗi lần nhìn thấy sẽ nhớ tới sư môn bất hạnh, trong lòng khổ sở, liền đem linh đang kia đưa cho Tiểu Hoàn, mà Tiểu Hoàn lại yêu thích mang theo trong người, lúc này mới tạo thành hiểu lầm. Hóa giải hiểu lầm lúc sau, trong lòng Tiểu Hoàn biết Bích Dao cùng Trương Tiểu Phàm có nhiều chuyện muốn nói, chỉ thương tâm nhìn Trương Tiểu Phàm một chút, liền nhu thuận rời đi.

Chính là bởi vì Đoàn Tụ Linh, Bích Dao mới cứu Trương Tiểu Phàm, cũng bảo vệ một hồn phách, cho nên Bích Dao đối Đoàn Tụ Linh rất có chấp niệm, việc đầu tiên sau khi xuống núi chính là tìm về Đoàn Tụ Linh. Bây giờ lại là vô kế khả thi, tâm tình không khỏi sa sút mấy phần.

Trương Tiểu Phàm nhìn thấy dáng vẻ buồn bực không vui của nàng, trong lòng cũng cảm giác khó chịu, liền chậm rãi nói: "Không có vấn đề gì, pháp bảo này là ngoài ý muốn đoạt được, bây giờ mất rồi thì coi như trả lại cho Kim Linh phu nhân đi."

Kỳ thật Trương Tiểu Phàm thầm nghĩ chính là, do có Đoàn Tụ Linh kia mới làm hại Bích Dao vì si tình mà suýt nữa mất mạng, không có Đoàn Tụ Linh, nàng liền sẽ không dùng tính mạng của mình đi đổi mạng của người khác. Đoàn Tụ Linh cùng Si Tình Chú, mặc dù cảm động, nhưng cũng hại người.

Bích Dao như thế nào biết suy nghĩ chân chính trong lòng của hắn, chỉ là rầu rĩ gật đầu, nói: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy."

Hai người lại trầm mặc xuống, sau một lát, Bích Dao nói: "Tiểu Phàm, qua mấy ngày sau ta phải về Hồ Kỳ Sơn, bây giờ Thanh Long bọn họ vẫn đang trùng kiến lại Quỷ Vương Tông, ta làm sao cũng phải trở về một chuyến, ngươi có thể đi cùng ta không?"

Trương Tiểu Phàm nhớ tới Hồ Kỳ Sơn, trong lòng nhất thời không biết trả lời thế nào. Từ tình nghĩa tới mà nói, hắn cũng không thể cự tuyệt Bích Dao, thế nhưng là từ tâm tới nói, hắn đối Quỷ Vương Tông bây giờ không có nửa phần hảo cảm.

Bích Dao giống như là xem thấu suy nghĩ của hắn, cười nói: "Ta biết ngươi không thích Quỷ Vương Tông, Thanh Long bọn họ một mực hi vọng ta có thể trở về làm Tông chủ, ta cự tuyệt bọn họ, ta cũng sẽ không tự mình đi làm Tông chủ gì. Chỉ là Tiểu Phàm, Quỷ Vương Tông là tâm huyết của phụ thân ta, ta nhất định phải trở về gánh vác trách nhiệm của mình. Ngươi yên tâm, chờ chuyện ở nơi này làm xong, chúng ta liền rời đi, đi nơi nào đều được, không môn không phái, không chính không tà, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tận hưởng cuộc sống đơn giản. Chúng ta đi núi Chư Câu câu miên ngư, ngươi nướng thỏ ăn ngon như vậy, nướng cá nhất định cũng rất mỹ vị, chúng ta còn có thể đi Nam Chiêu, nghe nói nơi đó có một biển hoa rất lớn, chúng ta đến đó xem hoa. Ngươi yên tâm, một đóa hoa ta cũng sẽ không bẻ, ta chỉ nhìn một chút liền tốt, còn có rất rất nhiều địa phương, chúng ta cùng đi, có được hay không?"

Bích Dao càng nói, hai mắt càng phát ra ánh sáng, giống như cá ở núi Chư Câu hay biển hoa ở Nam Chiêu đang ở ngay trước mặt của nàng vậy. Nàng tràn ngập chờ mong nhìn qua Trương Tiểu Phàm, một đôi mắt chân thành như thế, thẳng tắp nhìn vào đáy lòng của Trương Tiểu Phàm.

Làm sao có thể cự tuyệt? Đôi mắt này, đã từng si ngốc như thế nhìn qua hắn, vui vì hắn, lo vì hắn. Bên trong đôi mắt này, tất cả đều là ái mộ đối với hắn, thiện lương đối với hắn. Đôi mắt này, ở trong lúc mọi người sợ hãi Tru Tiên Kiếm, trầm tĩnh lại kiên định như vậy nhìn qua hắn, vì hắn đỡ đi hết thảy nguy nan.

Trương Tiểu Phàm tâm niệm vừa động, chữ "được" sắp thốt ra, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh màu trắng. Làm cho tâm tình khuấy động chậm rãi trầm tĩnh lại, hắn lại lần nữa mở mắt ra, quan sát phương hướng Thanh Vân Sơn, nói: "Ta cùng ngươi đi Hồ Kỳ Sơn."

Nụ cười trên mặt Bích Dao dần dần đọng lại, nhưng vẫn miễn cưỡng giơ lên khóe miệng, cười nói: "Vậy thì tốt quá, Đoàn Tụ Linh cũng tạm thời tìm không thấy, chúng ta ngày mai liền rời đi đi."

Trương Tiểu Phàm khẽ gật đầu nói: "Được."

Trầm mặc, lại là một trận trầm mặc. Bọn họ giống như hai người xa lạ vì một ước định nào đó mà đến gặp nhau, đều là vô số lần nghe qua tên của đối phương, nhưng ngoại trừ cái tên lại hoàn toàn không biết gì cả, cái tên kia ở trong lòng nhắc tới vô số lần, mà gặp nhau lại là lạ lẫm như thế.

Cũng đúng a, mười lăm năm trước, bọn họ chỉ là ngắn ngủi gặp nhau, ngắn ngủi ở chung, kỳ thật vẫn luôn là lạ lẫm a. Nếu như không phải có trận chiến ngoài ý muốn kia, có lẽ bọn họ sớm đã là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

Trương Tiểu Phàm nghĩ, hắn thiếu Bích Dao từ đầu đến cuối quá nhiều, mười năm ngủ say kia, hắn vĩnh viễn cũng vô pháp đền bù. Mà áy náy dưới đáy lòng của hắn, đã sớm đem những tình cảm đơn thuần ban sơ kia xem đến vô cùng nặng nề.

Trong gió tựa hồ nghe đến tiếng thở dài khe khẽ của Bích Dao, Trương Tiểu Phàm ngưng thần hướng nàng nhìn lại, Bích Dao hướng hắn nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Ta hơi mệt chút, muốn đi nghỉ ngơi."

Trương Tiểu Phàm nhàn nhạt hướng nàng cười một tiếng, nói: "Ta đưa ngươi trở về phòng."

Bích Dao nhìn hắn thật lâu, muốn nói lại thôi, rốt cục cũng không nói gì, yên lặng đi về phòng. Mấy ngày trước Bích Dao sớm đã ở tại Sơn Hải Uyển, chỉ là hai người một mực không có đụng phải. Trương Tiểu Phàm nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau nàng, muốn nói chút gì, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Thẳng đến lúc đưa nàng đến cửa phòng, Bích Dao đứng vững, quay đầu ngắm nhìn Trương Tiểu Phàm, trong mắt thủy ba doanh doanh, nhẹ nhàng mở miệng, ôn nhu hỏi: "Tiểu Phàm, tại giếng Mạn Nguyệt Cổ, người ngươi thấy, là ai? Ngươi nói lần sau gặp mặt liền nói cho ta......"

Trong mắt Trương Tiểu Phàm trầm xuống, trước mắt hiển hiện thân ảnh màu xanh xinh đẹp bên trong giếng Mạn Nguyệt Cổ, thế nhưng là hắn càng ngày càng không xác định, người mà hắn nhìn thấy ở giếng Mạn Nguyệt Cổ, đến tột cùng là biểu thị cái gì. Là người hắn thương sao? Hay là người sẽ cùng hắn dây dưa thật sâu? Hoặc là người mà hắn cả đời thiếu nợ?  Hay chỉ vẻn vẹn là một loại biểu tượng bất hạnh?

Trương Tiểu Phàm lần đầu tiên cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, phát hiện giếng Mạn Nguyệt Cổ, quả thực là thứ kì quái. Có lẽ hẳn nên tìm thời gian lại đi tìm tòi hư thực một chuyến.

"Là ta sao, Tiểu Phàm?"

Trương Tiểu Phàm nhìn qua đôi mắt mang theo vẻ mong đợi của Bích Da, trong mắt hiện lên một tia do dự, không đành lòng, nói: "Ừ."

Bích Dao lập tức mặt mày hớn hở, trong mắt hiện ra vạn trượng hào quang, nàng bổ nhào vào trong ngực của Trương Tiểu Phàm, ôm hắn nói: "Ta liền biết, ta liền biết......"

Trương Tiểu Phàm để nàng tùy ý ôm lấy, chỉ chốc lát liền cảm nhận được nàng đang nhẹ nhàng khóc nức nở trong ngực hắn, Trương Tiểu Phàm giật mình, vịn hai vai nàng kéo ra khoảng cách, thấy nàng vụng trộm gạt lệ, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Bích Dao lắc đầu, cười nói: "Không có gì, ta chỉ là cao hứng, chỉ cần người mà ngươi thấy là ta, ta làm cái gì cũng đều đáng giá."

Nàng nói, nước mắt lại chảy đầy mặt. Trương Tiểu Phàm không đành lòng, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải lên đường đi Hồ Kỳ Sơn."

Bích Dao nghe lời ừ một tiếng, hướng hắn ôn nhu cười, lưu luyến bước vào phòng.

Bích Dao đóng cửa, Trương Tiểu Phàm trong lòng thở phào một hơi, lại thất hồn lạc phách đi đến vườn hoa bên cạnh, nhìn về Thanh Vân Sơn, ngơ ngác đứng hồi lâu.

Thẳng đến bóng đêm kéo đến, liền có một thân ảnh màu tím xuất hiện trong màn đêm.

U Cơ bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh Trương Tiểu Phàm, trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cùng Bích Dao......"

Trương Tiểu Phàm đánh gãy nàng, lạnh lùng mở miệng nói: "U di, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Hồ Kỳ Sơn, ta nói qua, lần sau gặp lại Thanh Long, tuyệt không thủ hạ lưu tình."

U Cơ tựa hồ không ngờ đến hắn sẽ nói lên việc này, hơi giật mình, lập tức tức giận nói: "Ngươi nếu như đã cùng Bích Dao ở cùng một chỗ, nhìn trên mặt mũi của Bích Dao, vẫn là cùng đại ca xóa tan đi hiềm khích lúc trước tốt hơn đâu."

Trương Tiểu Phàm mặt không biểu tình, nói: "Lời ta từng nói, sẽ không thu hồi."

"Ngươi......"

U Cơ ngậm miệng, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, chỉ thấy góc mặt kiên nghị của nam nhân, cùng thái dương hơi nhiễm sương tuyết. U Cơ chợt nhớ tới mười lăm năm trước, cũng là tại Sơn Hải Uyển này, cũng là tại vườn hoa này, hắn vẫn là cái mao đầu vô tri tiểu hài tử, bởi vì một đóa hoa liền cùng Bích Dao tranh chấp.

U Cơ khe khẽ thở dài, thả mềm thanh âm nói: "Thanh Long cho dù có sai, hắn cũng là người nhìn Bích Dao lớn lên, bây giờ Quỷ Vương Tông càng là không thể thiếu đi hắn, hắn nếu như có chuyện bất trắc, ngươi có nghĩ tới Bích Dao sẽ như thế nào sao? Bích Dao nếu như biết hai người thân nhất cùng tín nhiệm nhất của nàng đều muốn đối phương "ngươi chết ta sống", ngươi không sợ nàng sẽ tổn thương sao?  Vì Bích Dao, còn xin ngươi buông xuống ân oán."

"U di, ta đã vì Bích Dao mà bỏ qua hắn một lần."

U Cơ thấy Trương Tiểu Phàm hoàn toàn bất vi sở động, không khỏi có chút tức giận lên. Còn không đợi nàng phát tác, Trương Tiểu Phàm thản nhiên nói: "Đêm đã khuya, ta đi nghỉ trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

Nhìn qua bóng lưng rời đi của Trương Tiểu Phàm, sắc mặt U Cơ nâng lên hạ xuống, hiển nhiên người dưới khăn che mặt đã tức giận đến không nhẹ. U Cơ oán hận nhìn qua bóng lưng Trương Tiểu Phàm, nhưng trong lòng không thể làm gì.

Một bàn tay tinh tế đột nhiên nắm tay của U Cơ, U Cơ quay đầu nhìn thấy Bích Dao đứng ở phía sau, tựa hồ mới vừa khóc, đôi mắt có hơi đỏ lên.

"Bích Dao......" U Cơ vô cùng đau lòng kêu tên của nàng, tức giận trong lòng tiêu tán, thay vào đó là thương tiếc, là khổ sở.

Bích Dao lắc đầu, biểu thị không cần an ủi, thản nhiên nói: "Ngày mai ngươi về trước đi, thông tri Thanh Long thúc thúc, để hắn quay về Thánh Điện, chỉ cần nói Tu La thần mời hắn trở về hỗ trợ. Chuyện bên Hồ Kỳ Sơn ta sẽ xử lý liền tốt. Ta trước ngăn chặn Tiểu Phàm hai ngày, chờ Thanh Long thúc thúc đi xa chúng ta lại trở về cùng ngươi tụ hợp. Thanh Long thúc thúc bị thương còn chưa khỏi hẳn, nói hắn trên đường đi chậm một chút!"

"Bích Dao......"

"U di, không cần nhiều lời, là Thanh Long thúc thúc không đúng, hắn không nên giấu diếm ta đi ám sát Lục cô nương, ngươi hẳn là nên ngăn cản hắn, ngươi biết rất rõ ràng Tiểu Phàm cùng Lục cô nương......" Hơi dừng lại, Bích Dao cười khổ một tiếng, tự nhủ: "Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì......"

Bích Dao tùy tiện tìm lý do liền kéo Trương Tiểu Phàm lưu lại, nguyên bản Trương Tiểu Phàm cũng không phải rất muốn đi Hồ Kỳ Sơn, ngược lại là mừng rỡ. Hai người mỗi ngày đi dạo trong thành Hà Dương, Bích Dao luôn luôn thập phần vui vẻ, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ cùng quần áo, còn cùng Tiểu Hôi đánh thành một mảnh. Trương Tiểu Phàm thường thường đi theo sau lưng nàng cùng Tiểu Hôi, nhìn bọn họ cao hứng, cũng cao hứng theo, nhưng thường thường sau khi cười xong, liền không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Thanh Vân Sơn.

Có lẽ nên đi nhìn nàng một lần.

Trời tối không người, trăng sáng sao thưa, bóng trúc thướt tha lung lay bên trên Tiểu Trúc Phong, phá lệ thanh u. Một đạo thân ảnh màu đen đạp gió mà đến, rơi vào bên trong rừng trúc của Tiểu Trúc Phong, cùng bóng đêm kia hòa thành một thể.

Chính là Trương Tiểu Phàm.

Tiểu Trúc Phong luôn luôn thanh tĩnh hơn so với những đỉnh núi khác, lại chỉ thu nữ đệ tử, nữ đệ tử chìm vào giấc ngủ hơi sớm, lúc này các phòng đều đã tắt đèn, chỉ lưu lại mấy ngọn nến chiếu sáng đèn đường còn đang nhàn nhạt lóe lên.

Ánh sáng trong vắt của mặt trăng nhẹ nhàng vẩy thân lên lá trúc, bên trên thân lá hiện lên từng tia tinh tinh điểm điểm, phá lệ bắt mắt, như từng viên nước trong vắt lăn lộn trên mặt lá.

Trương Tiểu Phàm lặng lẽ tiến vào Tĩnh Trúc Hiên, nơi này từng là nơi ở của Thủy Nguyệt đại sư, bây giờ là của Lục Tuyết Kỳ.

Ngoài cổng của Tĩnh Trúc Hiên có mấy cây trúc phá lệ thẳng tắp, ánh trăng xuyên thấu qua trùng điệp từng mảnh lá trúc nặng nề, rơi xuống mấy điểm tinh quang chiếu vào mặt đất, lá trúc sàn sạt l, xì xào xì xào trong gió. Cửa chính treo hai ngọn đèn lồng, quang mang nhàn nhạt chiếu vào cánh cửa đóng chặt.

Mấy ngày không gặp, nàng còn ổn chứ?

Trương Tiểu Phàm đứng ở dưới tàng trúc, nhìn qua cánh cửa lớn đóng chặt, vừa nghĩ tới Lục Tuyết Kỳ đang ở bên trong, hắn liền phá lệ kích động, lại có một chút thấp thỏm không nói được.

Đi gặp nàng đi! Cũng nên gặp nàng một lần, biết nàng sống tốt, mới có thể an tâm rời đi.

Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng mở cửa lớn ra, trong sân nhỏ của Tĩnh Trúc Hiên có một hồ sen nho nhỏ, mặc dù lúc này hoa lá tàn lụi, nhưng ao nước thanh tịnh, dưới ánh trăng lờ mờ có thể thấy được mấy con thải ngư bơi qua bơi lại. Có vài nhánh thu cúc thanh nhã nở xán lạn trong gió thu, phá lệ yên tĩnh. Trương Tiểu Phàm mỗi lần lặng yên bước vào nơi này, đều cảm thấy an tâm bình thản.

Lục Tuyết Kỳ sống một mình ở nơi này, vị trí nơi đây lại vắng vẻ, mới làm cho Trương Tiểu Phàm không lo lắng bị người phát hiện, trực tiếp hướng gian phòng của nàng mà đi. Hắn mặc dù âm thầm tới qua mấy lần, nhưng mỗi lần đều chỉ là từ xa xa bên ngoài thông qua cửa sổ nhìn nàng một chút, đây là lần đầu tiên, hắn đến gần gian phòng của nàng. Trong phòng không có ánh đèn, Trương Tiểu Phàm đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.

Không có người trả lời.

Hắn hơi nghi hoặc một chút, Lục Tuyết Kỳ ngủ luôn luôn rất nhạt, trên đoạn đường đi về này, mỗi lần trong đêm có gió thổi cỏ lay luôn có thể khiến nàng tỉnh giấc, theo lý nàng nhất định có thể nghe thấy. Hắn lại gõ gõ, vẫn là không có người đáp lại. Một suy nghĩ không tốt hiện lên, Trương Tiểu Phàm trực tiếp đẩy cửa sổ mà vào, ánh trăng chiếu vào bên trong gian phòng trống trơn, tâm của Trương Tiểu Phàm bỗng dừng lại, có chút luống cuống.

Lục Tuyết Kỳ không ở Tĩnh Trúc Hiên!

Dựa vào tính tình của Lục Tuyết Kỳ, nàng sẽ không đi ở gian phòng của người khác, Vọng Nguyệt đài? Trương Tiểu Phàm nghĩ đến khả năng này, liền hướng Vọng Nguyệt đi đến.

Trên Vọng Nguyệt đài, ánh trăng trút xuống, lưu quang ngàn dặm, không có một người. Trương Tiểu Phàm trong lòng bối rối, không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, vội vàng hướng Phong Hồi Phong bước đi. Hắn phải biết Lục Tuyết Kỳ đến cùng có trở về hay không, hắn hi vọng là mình chỉ là trùng hợp đến ngay lúc nàng có việc nên mới không ở đây.

Không biết lại xảy ra chuyện gì, nếu là nàng chưa trở về, vậy nàng có thể đi nơi nào? Ngoại trừ Thanh Vân Môn, Lục Tuyết Kỳ đều không có một người thân nào trên đời, thậm chí liền một người bạn cũng không có, Trương Tiểu Phàm càng nghĩ càng nóng lòng, càng gấp gáp liền càng thống hận mình, lúc trước tại sao không có kiên trì đưa nàng trở về? Dù là nàng không nguyện ý, hắn cũng nên đi theo sau lưng nàng.

Tằng Thư Thư đang ngủ say. Bỗng nhiên một bàn tay rơi vào đầu vai hắn, Tằng Thư Thư lập tức từ trên giường bật dậy, Hiên Viên Kiếm đã ra khỏi vỏ.

"Là ta!"

Trong bóng tối thấy không rõ mặt của đối phương, Tằng Thư Thư có chút không xác thực, "Tiểu Phàm?"

Trương Tiểu Phàm hất kiếm của Tằng Thư Thư ra, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lục Tuyết Kỳ ở đâu?"

Xác định là Trương Tiểu Phàm, Tằng Thư Thư vui mừng nhướng mày, bước nhanh đến phía trước một tay ôm lấy hắn, hì hì cười nói: "Thật là ngươi a Tiểu Phàm, ngươi cuối cùng cũng đến gặp ta. Tiểu Phàm huynh đệ, ta hỏi ngươi, trước đó có một lần, ngươi có phải hay không lặng lẽ tới chỗ này của ta?" Có một lần Tằng Thư Thư rời giường, phát hiện quyển sách bìa trắng mà hắn đưa cho Trương Tiểu Phàm lại êm đẹp đặt ở đầu giường của mình, quả thực dọa hắn nhảy một cái.

Trương Tiểu Phàm nơi nào có tâm tình cùng hắn ôn chuyện, một tay kéo hắn ra, lại hỏi: "Lục Tuyết Kỳ ở đâu?"

Tằng Thư Thư nghe ra gấp gáp trong giọng nói của hắn, nghiêm túc không còn cười đùa tí tửng, bất quá hắn càng là kỳ quái, nói: "Lục sư muội không phải ở cùng với ngươi sao?"

Trương Tiểu Phàm bắt đầu lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bất lực, bước chân phù phiếm lui về sau hai bước.

"Tiểu Phàm, không phải chứ, Yến Hồng sư muội không phải nói ngươi ở cùng một chỗ với Lục sư muội sao? Ngươi làm sao ngược lại đến hỏi ta, chuyện này nên là ta hỏi ngươi mới đúng a."

"Tiểu Phàm, đến cùng thế nào, Lục sư muội chẳng lẽ lại không thấy? Không phải, chẳng lẽ còn có người có thể từ trong tay ngươi đem nàng mang đi?"

"Hay là ngươi làm mất nàng rồi?"

Trong đầu Trương Tiểu Phàm trống rỗng, Tằng Thư Thư đang hỏi cái gì, hắn căn bản một câu cũng nghe không lọt.

_oOo_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro