Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 Nhận thức

Đây là fic dịch lại từ bản tiếng anh trên Fanfiction.net dựa vào gg dịch và tra từ điển, mình k có kinh nghiệm dịch nên bản dịch còn thô nhưng dịch và post lên để tiện cho mình đọc lại thôi nhé. Chia sẻ nhỏ cho các bạn fan SessKik. Đừng mang đi đâu nhé, có vấn đề về bản quyền mình sẽ xóa luôn

Cám ơn.

--------------------

Bằng sự cố gắng để đến được thung lũng trước khi những phần cuối cùng linh hồn tích trữ trong cơ thể thoát khỏi cô hoàn toàn, đột nhiên tầm nhìn của Kikyo bắt đầu mờ đi. Cô sợ rằng không điều khiển con ngựa được nữa, cô nhanh chóng ấn gót chân vào hai bên con vật một cách nhẹ nhàng, khiến nó dừng lại. Nữ tu sĩ hít một hơi thật sâu, sau đó trèo xuống ngựa, đôi chân không còn đủ sức lực khiến cô khụy gối xuống, ngồi trên bãi cỏ bên dưới và dùng cả hai tay để đỡ sức nặng khi cô ngã sâu vào đất ẩm.

Nhăn mặt trước tình cảnh của mình, cô kêu lên một tiếng nhỏ vì kiệt sức, những lớp tóc dài và thẳng màu đen tía, dài và thẳng mượt mà buông xuống vai phải như thể che chắn cho cô ấy khỏi một đòn tấn công.

"Tôi đã làm được rồi ..." cô ấy thì thầm với chính mình, miệng cô ấy tạo thành một đường mỏng khi cô nheo mắt nhìn xuống mặt đất bên dưới mình.

Không nói thêm lời nào, Kikyo im lặng ngồi đó một lúc. Bây giờ nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng dế mèn nằm ngoài phạm vi của kết giới, khi gió sương lặng lẽ mang theo tiếng vo ve thân thiện của chúng đến chỗ cô, bằng cách nào đó vẫn tồn tại trong nanh vuốt của sức mạnh thanh tẩy từ ngọn núi. Con ngựa của cô vẫn đứng bên cạnh, được huấn luyện để chờ đợi bên cạnh một con người cho đến khi ra lệnh khác hoặc đơn giản là bị đuổi đi.

Nhưng Kikyo vẫn giữ nguyên vị trí của mình, ngồi trên mặt đất, đôi chân sang một bên và hai tay khắc sâu vào mặt đất mềm mại.

'Thật là một tình trạng đáng thương ...' cô cay đắng nhận ra, một tiếng thở dài khẽ thoát ra khỏi môi khi cô ngẩng lên trên với biểu cảm điềm đạm, đôi mắt nâu phản chiếu bầu trời đêm đầy mây. Vào những lúc thế này, việc phụ thuộc vào linh hồn con người đã hạn chế cô rất nhiều; vào những lúc cô không thể làm gì khi bị hạn chế bởi bởi các linh hồn. Quả thật, thật là một mớ hỗn độn.

'Nhưng đủ cảm thấy tiếc cho bản thân.' Cô ấy kết luận, nhắm mắt lại và dùng cây cung của mình một lần nữa để giúp đỡ trọng lượng của mình khi cô đứng dậy từ từ. Cô chỉ đủ chút năng lượng để lảo đảo vài mét về phía trước nơi có Shinidamachu đang đợi cô, nơi mà kết giới không xuất hiện nữa. Kikyo đưa tay còn lại về phía con ngựa bên cạnh, vuốt ve bộ lông màu nâu của nó với những chuyển động dài và chậm, khiến nó nghiêng đầu về hướng của cô.

"Bạn đã giúp tôi tối nay, tôi cảm ơn bạn." Cô nói nhẹ nhàng, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ hai bên hông rắn chắc, nhắc nhở người bạn đồng hành đáng tin cậy của mình rằng đã đến lúc họ phải tách ra, khiến con vật không tự chủ bắt đầu bước nhẹ, một mình và không còn nhiệm vụ gì nữa. Cô quan sát cho đến khi nó đổi hướng và rẽ trái, chạy nhanh về làng. Nó là một con ngựa thông minh và biết rất rõ mùi của ngôi nhà của mình.

Bây giờ chỉ còn lại một mình Miko, từ từ tiến về phía trước khi cô có thời gian để tốn ít năng lượng vào những chuyển động nhỏ theo hướng những con rắc bạc nhỏ giúp đỡ mình. Cơn gió thoảng qua cánh đồng cỏ, luồn qua mái tóc dài và chiếc áo choàng của cô, mang đến cho cô một cảm giác tươi mát giả tạo mà cô thường dùng để thúc đẩy bản thân và tiến thêm một bước nữa, đến cuối cùng của kết giới. Bước vào khu vực an toàn, Shinidamachu nhanh chóng bao quanh cơ thể của Kikyo khi chúng bay quanh cô theo những vòng tròn nhẹ nhàng, giải phóng các linh hồn trong vòng tay của chúng, để chúng rơi xuống, hấp thụ và cho phép linh hồn của cô từ từ trở lại, cuối cùng. Cô ấy nhấc một tay lên khi một con quỷ rắn duy nhất đang mơn trớn xoay quanh cánh tay nhợt nhạt mở rộng của cô.

'Bây giờ hãy tìm một nơi để nghỉ ngơi.' Cô quyết định, lưng cây cung lên vai khi bắt đầu đi về phía trước vào rừng, tìm kiếm một vách đá cao trong đêm, từ đó cô có thể quan sát xung quanh và ngọn núi bí ẩn Bạch Linh Sơn sau lưng cô ấy.

"S-Sesshomaru-sama" ... Jaken ngượng ngùng gọi, đến gần chủ nhân với những bước chân ngập ngừng.

Giọng nói của sinh vật nhỏ vẫn lơ lửng trong không trung mà không ai trả lời được vì đại khuyển yêu hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Trời đã muộn và cả ba người bao gồm A-Un quyết định dừng lại vào ban đêm và định cư gần con sông gần nhất, ngay bên ngoài phạm vi của kết giới, để cho cả ác quỷ và Sesshomaru nghỉ ngơi và lấy lại sức mạnh của họ. Rin đang ngồi vui vẻ trên lưng A-Un khi chơi với một vài bông hoa mà cô đã hái trên đường xuống núi trước đó, bây giờ đang nhìn cả chủ nhân của cô và thuộc hạ của anh ta đang đứng ở phía trước, gần hơn với dòng nước.

"Sesshomaru-sama." Jaken cố gắng một lần nữa, giọng nói của anh được tự tin hơn một chút, bị chủ nhân nhìn chằm chằm về hướng của mình và khiến anh cứng người ngay lập tức, "T-tôi hiểu rằng lúc nãy có thể ngài vẫn còn tức giận và đã sớm ra lệnh cho tôi không được nói về nó một lần nữa, thưa ngài, nhưng tôi sợ rằng chúng ta phải thừa nhận sự hiện diện của miko trong khu vực này. "

Sesshomaru mất một lúc để hiểu lời của người hầu khi anh hướng ánh mắt vàng của mình ra phía dòng sông.

"Thừa nhận chính xác chuyện gì, Jaken? Anh hỏi, dường như không hề bối rối trước ý nghĩ đó.

Con quỷ nhỏ nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình với sự lo lắng, bối rối lớn không hiểu tại sao chủ nhân lại bỏ qua sự thật rằng đây là miko đủ sức mạnh để phong ấn người em bán yêu đáng khinh của mình vào một cái cây trong năm mươi năm mà họ đang nói đến ở đây. Anh coi trọng mạng sống của chính mình đủ để không hỏi về những gì đứa trẻ đã nói trước đó; liên quan đến việc miko cũng đã cứu cả hai khỏi một tình huống không may bằng cách nào đó đã thoát khỏi tầm kiểm soát của đại khuyển yêu. Tuy nhiên, nếu chút thông tin đó thực sự là sự thật, thì sinh vật nhỏ màu xanh lá cây cảm thấy những lo lắng của mình càng chính đáng hơn.

Nhưng trước khi anh ta có thể nói ra những suy nghĩ được chỉnh sửa kỹ càng, thì chủ nhân đã cắt ngang quá trình suy nghĩ của anh.

"Jaken." Sesshomaru gọi, kết thúc tên gọi kèm theo một tiếng thở dài thể hiện sự khó chịu và thất vọng hoàn toàn, "Không có gì mà tôi, Sesshomaru, nên quan tâm về miko đó." Anh xác định, hành động như thể anh đang đọc từng ý niệm mà thuộc hạ của anh đang suy nghĩ trong đầu.

Jaken chỉ hít một hơi với những lời nói của chủ nhân, hai tay siết chặt cây trượng bằng gỗ với vẻ lo lắng.

"Quan tâm? Trời không-"

"Im lặng." Sesshomaru ra lệnh, giọng nói rõ ràng là tức giận, nhưng nét mặt vẫn thanh thản lạ thường, "Tôi sẽ không nhắc lại lần nữa."

Con quỷ ám chỉ cúi đầu liên tục trước chủ nhân của mình, rối rít xin lỗi.

"Sesshomaru-sama!" Giọng Rin gọi từ phía sau họ, khiến cả đại khuyển yêu và Jaken đều quay lại hướng cô ấy, "Rin đói rồi!" Đứa trẻ tuyên bố, nhảy từ lưng con thú xuống mặt đất bên dưới khi nó tiến về phía cả hai, "Rin có thể đi kiếm thức ăn không?" cô ấy hỏi.

Sesshomaru chuyển mắt từ cô gái sang thuộc hạ của mình, "Jaken, đi cùng cô ấy." anh bình tĩnh hướng dẫn.

Sau tất cả những hành động không lường trước mới đây, đại khuyển yêu cảm thấy anh cần một chút thời gian.

"Yay!" Rin vui vẻ gọi, "Jaken-sama, tôi sẽ dạy cho anh biết loại nấm nào anh có thể ăn và loại nấm nào độc hại!" cô quay gót và bắt đầu hào hứng bước về hướng khu rừng.

"Tôi không thể chờ đợi ..." Con quỷ imp thở dài, kiệt sức khi miễn cưỡng bước theo bước chân của cô.

Bây giờ Sesshomaru chỉ còn lại một mình, tận hưởng sự vắng lặng của lời nói và thư giãn cùng những âm thanh của rừng thay thế nơi đây, vây quanh anh từ mọi hướng. Anh quan sát dòng suối chảy ổn định bên dưới khi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh không thể thừa nhận với thuộc hạ của mình rằng miko đã ở trong tâm trí anh kể từ khi họ gặp cô trên núi. Chỉ riêng việc cô làm vậy đã làm dấy lên sự tức giận và bất mãn tột cùng trong tâm trí anh - tại sao thậm chí đến giờ anh vẫn dành một phút giây khác để suy nghĩ về cô? Sesshomaru biết rõ về sức mạnh của cô cũng như sự thật hiển nhiên cô ấy là miko có thể thực hiện một phép phong ấn mạnh mẽ lên người em trai bị nguyền rủa của anh, nhưng đó là tất cả những gì về cô ấy. Cô không đe dọa đến anh, và do đó cô không liên quan. Anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này.

Anh hít thở thật sâu, tận hưởng hương thơm của trần gian, không khí mù sương và mặt đất phong phú, những sinh vật khác nhau ẩn nấp trong bóng tối, chúng chỉ là côn trùng theo nghĩa đen hoặc những con quỷ cấp thấp quá sợ hãi khi đến gần vị trí của anh. Tuy nhiên, thật không may cho Sesshomaru, khứu giác của anh quá nhạy bén, và anh nhận ra mùi hương đặc biệt của cô, ở đâu đó, trộn lẫn cùng nhiều thứ, rất xa nhưng vẫn còn hiện diện ở Bạch Linh Sơn. Cô có mùi của đất và xương; Cơ thể đất sét hiện tại chỉ là giả giống như khi cô ấy vẫn còn sống là con người, nhưng linh hồn của cô đã gắn chặt vào cơ thể đó, cũng như linh lực mãnh liệt của cô, đã ban cho cô một mùi hương hoa nổi bật, cây xô thơm và các loại dược thảo mộc khác nhau, một gợi nhớ tinh tế về con người xưa của cô. Một mùi hương mà anh ấy chú ý đến, nhưng cố gắng phớt lờ và không chú ý đến.

Anh thở ra, những đám mây phía trên anh trôi đi khỏi mặt trăng nhạt, cho phép ánh sáng chiếu vào xung quanh và gió luồn qua tóc mái và mái tóc dài màu bạc của anh, ống tay áo trống bên trái của anh rung lên và gợi cho anh một ký ức khó chịu, khiến anh hơi nhíu mày.

'Inuyasha ...' Sesshomaru lướt qua cái tên tệ hại của em trai mình trong tâm trí.

Em trai của anh đã làm gì với người phụ nữ đó?

Anh không muốn suy ngẫm về những chủ đề vô bổ như vậy, nhưng anh thấy như thể câu trả lời sẽ giúp anh hiểu rõ hơn tình hình để đánh giá rõ ràng. Ngoài ra, dựa trên thực tế là miko rõ ràng vẫn hiện diện quanh nơi đây sau khi hoàn thành việc với thành viên Shinintachi là bằng chứng cho thấy sự ưu tiên của cô ấy nằm ở những nơi khác.

Có lẽ cũng tương tự với anh.

Tuy nhiên, điều này có giá trị rất nhỏ với anh. Nếu cô dám cản đường của anh, anh sẽ trừ khử cô.

"S-Sesshomaru-sama ..! Sesshomaru-sama!" Giọng nói hoảng loạn của thuộc hạ xé tan dòng suy nghĩ của anh, khiến anh nhanh chóng quay người về hướng sinh vật nhỏ.

Jaken chạy đến chỗ chủ nhân của mình, thở dốc, để lộ Rin phía sau anh với vẻ mặt mệt mỏi tương tự.

"Jaken-sama! Đừng!" cô cầu xin với cùng một hơi thở, nắm lấy ống tay áo màu nâu sẫm của con quỷ.

"Im lặng đi bé con! Sesshomaru-sama phải biết và bạn không thể làm gì ngoài việc để tôi cảnh báo anh ấy về thông tin này!" Anh nhấn mạnh, trừng mắt nhìn cô bé loài người bên cạnh, khiến vẻ mặt cô trở nên lo lắng.

"Sesshomaru-sama!" Cô cũng chuyển sự chú ý sang chủ nhân của mình ngay khi nhận ra rằng con quỷ imp sẽ thực hiện hành động này, cố gắng tuyệt vọng thương lượng với anh, "Cô ấy thực sự chỉ đang ngủ! Không có lý do gì để chúng ta-"

"Đứa trẻ xấc xược!" Jaken rít lên, giật bắn người khỏi tay áo của cô, "Sesshomaru-sama sẽ là người quyết định điều đó, không phải bạn!"

Đại khuyển yêu đơn giản đứng tại chỗ của mình, lặng lẽ theo dõi cuộc cãi vã của hai người bạn đồng hành về bí ẩn mới phát hiện này có gây ra mối đe dọa nào cho bọn họ hay không. ​Anh không nói thêm một lúc nữa, sau đó, nhắm mắt và thở ra một hơi thở nhỏ mệt mỏi.

"Miko ở đâu?" anh cắt ngang tiếng cãi vã lớn của họ, khiến cả hai dừng lại và quay sang anh.

Rin im lặng, rồi lo lắng nhìn đi chỗ khác.

Tuy nhiên, Jaken đứng thẳng ngay lập tức, đầy quyết tâm.

"Lên dốc theo hướng chúng ta đến, Sesshomaru-sama. Người phụ nữ đã đặt mình trên một vách đá tại bên ngoài tầm của kết giới để quan sát Bạch Linh Sơn rõ ràng". Anh thông báo, giọng đầy thâm ý, " Cô ấy đã dựng lên một kết giới mạnh mẽ của riêng mình, không ai có thể đi vào."

Sesshomaru chỉ thở ra một hơi chế giễu trước câu nói cuối cùng của thuộc hạ.

Sau đó, anh bắt đầu bước về phía trước, theo hướng của vị trí được nói đến. Kết giới của cô thực sự rất mạnh, anh lưu ý, vì nó khiến mùi hương của cô được che giấu khá kỹ với anh, khiến anh cho rằng cô đang ở rất xa. Tuy nhiên, không có kết giới nào có thể đẩy lùi anh, thậm chí không phải của cô.

Jaken và Rin nhanh chóng đi theo bước chân anh khi tất cả đều băng qua khu rừng rậm rạp. Không có con đường nào để họ chọn khi chỉ dùng ánh sáng của mặt trăng phản chiếu thiên nhiên xung quanh, đám cỏ cao mù sương dày và cứng đầu khi ba người họ đi đến càng lúc càng cao. Đại khuyển yêu nhận thấy cả hai người bạn đồng hành của mình đều không nói ra. Anh cho rằng Jaken quá sợ hãi để nói chuyện, ngốc nghếch tin rằng miko có thể gây nguy hiểm cho họ, trong khi Rin chỉ đơn giản không hài lòng với ý nghĩ anh có thể làm tổn thương người phụ nữ đã cứu mình. 'Chúng ta sẽ xem xét chuyện gì đang diễn ra.' Anh kết luận kế hoạch của mình. Anh tiếp cận người phụ nữ đó vì một lý do, và lý do này để làm sáng tỏ một vài vấn đề mà đáng tiếc, đã chiếm hết tâm trí anh. Anh chủ yếu đổ lỗi cho Jaken vì đã gieo rắc những quan niệm vô bổ này, nhưng nếu cơ hội có, anh ta sẽ nắm lấy nó và để yên cho chúng, cũng như những hành vi quấy rầy vô nghĩa của thuộc hạ.

Đi tới một khoảng trống nhất định không còn động vật hoang dã và cây xanh cao xung quanh, ba người dừng lại trước một hàng cây rậm rạp, gần như tạo thành một bức tường đi lên trên như thể đặc biệt đặt chúng ở đó để ngăn chặn bất kỳ sinh vật sống nào khác. Đôi mắt vàng của Sesshomaru nheo lại khi anh tập trung vào bất cứ thứ gì vượt ra khỏi cành cây, để lộ tầm nhìn rõ ràng về Bạch Linh Sơn ở phía xa, có một cái cây mọc trên rìa của vách đá, nâng đỡ miko khi cô tựa cơ thể của mình trên cành ngay tại phần dính liền với giữa thân cây.

"Sesshomaru-sama, kết giới ở ngay phía trước điểm này." Jaken thì thào.

Vẻ mặt của đại khuyển yêu vẫn thản nhiên khi quét qua khu vực trước mặt mình. Anh không cần thuộc hạ của mình chỉ ra những thông tin vô ích này. Anh có thể nhìn thấy nó rất rõ ngay sau hàng cây này. Anh tự nhận thấy đây không phải là một kết giới tồi.

"Chờ ở đây, hai người". Anh ra lệnh cho cả hai bằng một giọng trầm, sự chú ý của anh vẫn tập trung vào mục tiêu phía trước và vẻ mặt của anh không tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến những gì anh đang nghĩ.

Jaken thở dài nhẹ nhõm rằng chủ nhân không cần anh đi cùng trong cuộc gặp gỡ cụ thể này, trong khi Rin chỉ gật đầu. Cả hai người họ đều nhìn anh khi anh dễ dàng đi qua kết giới của nữ tu sĩ, cũng là kết giới mà lúc trước Jaken đã vô tình bước quá gần và kết quả là bị đẩy lùi một cách đau đớn.

"Đó là Sesshomaru-sama của bạn..." Jaken tiếp tục thì thầm như thể có bất kỳ mối nguy hiểm nào về việc miko nghe thấy và giết anh ta ngay tại chỗ, "Không có kết giới nào có thể đẩy lùi ngài...!"

Vẻ mặt Rin hơi khó chịu.

"Phải không, Jaken-sama!" Cô bĩu môi nhìn con quỷ imp, thì thầm, hai tay nắm chặt lại thành những nắm đấm nhỏ.

Nhưng anh chỉ tránh đôi mắt vàng của mình khỏi cô vì chuyện hạ mình này như một phản ứng, phớt lờ sự không hài lòng của cô ấy về toàn bộ tình hình.

Bước đến gần cuối vách đá cỏ, Sesshomaru cảm thấy năng lượng của mình bị dồn nén, giống như lần đầu tiên lúc miko đặt chân đến ngọn núi. Yêu khí của anh liên tục chiến đấu với năng lượng thanh tẩy của cô, những gợn sóng nhỏ từ chúng làm anh yếu đi đáng kể, chỉ để cơ thể anh lấy lại sức mạnh lặp đi lặp lại trong một vòng xoáy liên tục không bao giờ kết thúc. Anh lưu ý trải nghiệm này là rất khó chịu, nhưng anh vẫn sải bước về phía trước, cho đến khi cuối cùng anh đến được chỗ cô, rồi dừng lại ở vị trí của mình.

Bây giờ anh đã đủ gần với cái cây mà miko đã dựa mình vào, nhưng vẫn đảm bảo giữ khoảng cách đủ an toàn để tìm hiểu cô, hai nhãn cầu vàng của anh quét qua khuôn mặt thư thái của cô, đôi mi dài khép lại và vẻ mặt điềm tĩnh, thỉnh thoảng gió thổi qua khu vực này xuyên qua tóc mái che khuôn mặt cô và trên lọn tóc dài của cô ấy giờ không bị trói buộc, phủ lên áo choàng, cuối cùng yểu điệu rơi xuống bên dưới cơ thể cô đang nằm trên cành cây, đung đưa theo nhịp điệu chậm rãi của thời tiết. Tay trái cô thả lỏng sang bên khi tay còn lại đặt trên bụng, và hai chân cô tựa vào cành cây. Trôi nổi xung quanh hình dáng đang ngủ của cô ấy là những quả cầu linh lực tròn trịa kỳ lạ, tỏa ánh sáng nhạt lên các đặc điểm của miko, khiến cô ấy có vẻ thần bí, thậm chí như ở thế giới khác.

'Thật bất cẩn làm sao.' Anh vừa nghĩ vừa nheo mắt nhìn cô, nhưng ngay khi anh kết thúc ý nghĩ đó, như thể hiểu được suy nghĩ của anh, cô nói với anh;

"Anh có việc gì với tôi, anh trai của Inuyasha?" cô hỏi anh với một giọng bình tĩnh, đôi mắt nâu của cô mở to khi cô giữ nguyên tư thế thoải mái của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh với một biểu cảm khó hiểu.

Sesshomaru giữ im lặng khi cơn gió nổi lên, mang theo mùi hương khác thường của cô về hướng anh. Người phụ nữ này biết anh đã đứng ở đây bao lâu rồi? Và hỏi anh mà không hề di chuyển khỏi vị trí bất cẩn của cô, thật xấc xược ​làm sao. Anh hạ mắt rời khỏi miko để nhìn chằm chằm vào cung và bao đựng tên nghỉ ngơi lơ là dựa vào thân cây, sau đó đưa mắt trở lại trên người cô.

"Cô không trang bị vũ khí cho mình?" Anh hỏi han, quan sát cô kỹ lưỡng.

Kikyo chỉ chớp mắt trước câu hỏi của anh, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ thờ ơ trong một vài khoảnh khắc im lặng mà không ai trong số họ nói.

"Nếu anh muốn giết tôi, anh đã làm như vậy rồi, Sesshomaru." Cô trả lời, không dùng kính ngữ gọi anh, ánh mắt sắc lạnh và không bao giờ phá vỡ giao tiếp bằng mắt với anh, "Tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của anh và đồng bạn từ trước khi anh vượt qua kết giới của tôi."

Đại khuyển yêu không nói gì khiến cả hai trở lại im lặng. Kết giới của Kikyo đẩy lùi và thanh tẩy bất kỳ sinh vật không may nào ở lại trong khu vực, đồng thời ngăn chặn bất kỳ con quỷ nào xâm nhập, tất nhiên, ngoại trừ yêu quái cùng cấp bậc với anh, dẫn đến việc chỉ có hai người họ đang ở đây và khiến nó trở nên yên tĩnh đến không thể tin được. Bạch Linh Sơn lờ mờ làm nền trong cuộc trao đổi của họ, như một lời nhắc nhở liên tục về lý do thực sự mà cả hai đều ở đây.

'Anh ta sẽ không trả lời tôi lý do tại sao anh ấy lại đứng trước tôi?' Kikyo tự hỏi, vẫn im lặng quan sát anh, 'Thật là một người đàn ông kỳ dị.'

Anh ấy làm mọi chuyện chỉ để giữ im lặng như thế này và tránh những câu hỏi của cô ấy, anh ấy là người như thế nào?

Tuy nhiên có một vấn đề cô đã chú ý đến, sức mạnh của cô vẫn khôi phục một trăm phần trăm, điều đó có nghĩ nếu anh quyết tâm cố gắng giết cô, cô phải vật lộn để sống sót. Kikyo quyết tâm che giấu sự thật này với anh trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cô có thể dễ dàng với lấy cung tên của mình một khi cảm thấy anh ta đến gần vị trí của cô, tuy nhiên điều đó làm cô ấy có vẻ bối rối và lộ ra yếu đuối. Hơn nữa, suy nghĩ thực tế có hai người bạn đồng hành của anh đang ở tương đối gần đây và một trong số họ là cô gái nhỏ mà cô đã cứu trước đây, cô cho rằng anh không ở đây để tiêu diệt cô ấy. Trừ khi anh ta thực sự không quan tâm đến mạng sống của con người.

"Vì cô vẫn đang ẩn nấp trong khu vực này, Tôi có thể nói cô đang thực hiện một mục tiêu khác chứ không đơn giản là săn lùng những thành viên trong nhóm đó." Anh đột ngột nói, gió lùa qua mái tóc dài màu bạc và trong quần áo anh như thể thêm sức nặng vào những lời anh thốt ra. Đôi mắt vàng của anh khóa chặt với đôi mắt nâu của cô và thể hiện rõ nét mặt nghiêm nghị, một biểu cảm không có ý định bộc lộ cảm xúc của anh. Cơ thể anh cứng đờ nhưng phong thái của anh không có bất kỳ dấu hiệu sợ hãi hay bối rối, ngay cả sau khi anh nhìn thấy cô trong trạng thái này, với những linh hồn bay lơ lửng xung quanh cô.

Kikyo lặng lẽ đưa bàn tay đang đặt xuống bên cạnh mình lên và thu một linh hồn vào lòng bàn tay, hấp thụ nó vào chính mình khi cô đặt lòng bàn tay vào ngực mình, mắt không rời khỏi anh.

"Điều đó không liên quan của bạn." Cô ấy hờ hững đáp lại, không chút biểu cảm.

Lông mày của Sesshomaru hơi cau lại trước sự bạo dạn của cô.

"Tôi đang cảnh báo bạn, miko, Naraku là con mồi của tôi." Anh thông báo cho cô, giọng anh nhuốm màu vừa kiêu ngạo vừa bực bội, "Hãy nói cho tôi biết cô biết gì về anh ta."

Kikyo nheo mắt nhìn về hướng anh.

'Con mồi của anh? Thật là một câu chuyện hài hước.' Cô không khỏi buồn cười trước sự ngớ ngẩn. 'Đây có phải là lý do anh ấy đến đây không? Để đảm bảo rằng tôi không can thiệp vào kế hoạch của anh ta? Để lấy thông tin từ tôi? Lúc đầu có chuyện gì xảy ra giữa người đàn ông này với Naraku mà lại cho phép mình hành động ngạo mạn như vậy?'

"Naraku không thể bị giết chỉ bằng một nhát kiếm của anh, Sesshomaru. Người duy nhất có thể đánh bại anh ta là tôi." Giọng cô nghiêm nghị và đôi mắt lạnh lùng khi cô nói, nhưng nét mặt của cô vẫn bình tĩnh trước sự hiện diện của anh.

Đại khuyển yêu trừng mắt nhìn cô vì một lần nữa sử dụng tên của anh mà không có bất kỳ dấu hiệu tôn trọng nào và hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của anh.

Cô rất tin tưởng vào sức mạnh của chính mình. Anh đáp lại một cách khô khan, câu nói đầy mỉa mai.

Kikyo hơi nhướng mày và nghiêng đầu sang một bên, khiến mái tóc đen mượt xõa xuống má và vai cô khi đôi mắt nâu của cô không bao giờ rời khỏi đôi mắt vàng của anh.

"Bạn là người nói chuyện." Cô trả lời anh.

'Người đàn ông này thật sự rất kiêu ngạo.' cô kết luận với chính mình, mỉa mai khi nhớ lại vụ việc trên Bạch Linh Sơn.

"Chắc chắn bạn không ngộ nhận rằng sự can thiệp của bạn trước đó cho bạn bất kỳ quyền đặc biệt nào để chỉ trích tôi, miko." Anh phản bác gần như ngay lập tức, như thể đọc được suy nghĩ của cô.

Lần này đến lượt cô trừng mắt nhìn sự xấc xược khó tin của anh.

"Can thiệp?" Cô bình tĩnh rít lên với anh, nheo đôi mắt nâu lạnh lùng về hướng anh khi cô từ từ và thanh lịch nhấc mình khỏi cành cây mà cô đang nằm để ngồi vào tư thế ngồi, mái tóc đen thẳng buông xõa quanh người, biểu cảm trên khuôn mặt cô để lộ dấu vết nhỏ của sự tức giận. Nhưng không phải vì anh ta coi thường hành động và quyền hạn của cô, không ... lựa chọn từ ngữ của anh ta chỉ có thể đưa ra một kết luận.

"Tôi tự hỏi nếu tôi không 'can thiệp' vào, thì số phận của cô bé đó sẽ ra sao?" Cô hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn anh.

Cuộc sống con người đối với người đàn ông này là gì? Sự tồn tại của một đứa trẻ vô tội, bất lực có ý nghĩa gì đối với anh ta? Cô không thể tin rằng anh ta thực sự, như một kẻ ngốc.

Gió lại thổi qua vị trí của họ lần nữa, luồn trên tóc và áo của họ, trên cỏ và ngọn cây, để lá xào xạc và âm thanh của chúng lan tỏa, lấp đầy không khí như thể bù đắp cho sự im lặng nặng nề kéo dài của cả hai.

"Đừng đẩy vận may của bạn, cô gái". Là tất cả những gì anh có thể trả lời, giọng anh ta hơi thấp hơn trước, "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cách của tôi cho cô."

"Thậm chí tôi không cần anh giải thích, một cái nhìn lướt qua bạn đã cho tôi biết tất cả mọi thứ." Cô ấy phản bác gần như ngay lập tức, hơi cúi đầu xuống,

"Sesshomaru, anh từ chối sự giúp đỡ và tham gia trận chiến mà không có sự hỗ trợ thích hợp, dẫn đến việc anh tính toán sai cơ hội thành công của mình, do đó liều lĩnh gây nguy hiểm đến tính mạng của những người vô tội, những người luôn tin tưởng anh."

Đôi mắt vàng của đại khuyển yêu hơi mở to trước lời nói của cô, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô khi anh cũng cúi đầu xuống.

"Dường như cô biết tất cả về những hành động liều lĩnh của chính mình." Anh xác định, giọng điệu chế giễu một lần nữa lộ rõ trong giọng, "Vậy mà cô dám thuyết phục tôi về việc chọn chiến đấu theo cách này?"

Đôi môi của Kikyo tạo thành một đường mỏng, nhưng nét mặt của cô vẫn điềm đạm trước câu trả lời ngớ ngẩn của anh.

"Không giống anh, tôi không chịu trách nhiệm cho một cuộc sống khác ngoài chính mình." Cô trả lời, khẽ thở dài khi nhận ra rằng cuộc trò chuyện này thật không có kết quả, "Nếu tôi chọn kết thúc nó bằng cách chống lại Naraku, thì hãy cứ như vậy." Với điều đó, cô đã có đủ, và nữ tu sĩ phá vỡ giao tiếp bằng mắt với anh, nghiêng người về phía trước để duỗi thẳng chân và dễ dàng nhảy từ cái cây cô đang nghỉ ngơi, những lọn tóc dài của cô rơi xuống theo chuyển động chậm rãi phía sau đến tận eo dưới. Cô quay lưng về phía đại khuyển yêu vẫn đang đứng tại chỗ của mình, hạ người xuống nhặt cung và vỏ đựng tên lên khi cô dùng tay còn lại di chuyển mái tóc dài sang bên trái để đặt chúng lên vai phải.

"Mối quan hệ của cô với Naraku là gì?" Anh đột ngột hỏi thăm khiến cô ngạc nhiên.

Vẫn quay mặt đi chỗ khác, Kikyo chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Linh Sơn ở đằng xa khi đại khuyển yêu quan sát bóng dáng cô trong im lặng, chờ cô trả lời anh.

Bình minh đã ló rạng, đánh dấu sự kết thúc của đêm và bắt đầu một ngày mới, tiếng chim hót ở phía xa có thể nghe thấy khi mặt trời sớm lọt thỏm trong làn sương mờ ảo bao quanh ngọn núi, những tia sáng của nó chiếu vào những nơi cụ thể, tạo nên những mảng sáng chiếu sáng với kích thước khổng lồ của nó từ xa.

"Một số điều tốt nhất là để lại trong quá khứ." cô trả lời, giọng nói của cô trở lại bình tĩnh và điềm đạm, qua đó không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào về một câu trả lời thực sự.

Sesshomaru nghiến chặt hàm trước sự mơ hồ của cô.

Người phụ nữ này đã hoàn toàn tức giận. Anh thậm chí không có ý định ở lại đó lâu như anh đã làm, nhưng mỗi lời nói xấc xược của cô đã khiến anh phải trả lời lại cô, khiến cô im lặng bằng cách sử dụng các phương pháp của riêng mình. Chẳng ích gì khi luồng khí của cô ấy liên tục tấn công anh ta không ngừng, linh lực tuôn trào qua anh chỉ càng mạnh mẽ hơn khi cô để mình tức giận hơn trong cuộc nói chuyện của họ. Trước khi anh nhận ra, anh đã thực sự bị làm suy yếu thành công bởi cả kết giới và hào quang của cô.

Thật là xúc phạm.

Có phải anh để cô rời khỏi dễ dàng như thế này không?

"Tôi đoán là có điều gì đó liên quan đến tên Inuyasha ngốc nghếch." Anh ghép các mảnh lý thuyết của mình lại với nhau, ném nó về phía cô và chờ đợi phản ứng của cô. Nếu bản năng của anh đúng và anh thực sự đúng, điều này sẽ chỉ cung cấp cho anh thêm thông tin về bản thân Naraku, cũng như làm sáng tỏ lý do của người phụ nữ này. Nếu anh ta sai, thì cô ấy có thể chỉ đơn giản là tức giận, hét lên, thậm chí cố gắng tấn công anh. Phụ nữ là những sinh vật hay thay đổi, và miko cũng là một phụ nữ con người. Cô ấy đã làm tốt trong việc che giấu cảm xúc của mình và từ chối trả lời các câu hỏi của anh, nhưng điều này có thể sẽ phá vỡ vẻ ngoài của cô ấy, cho anh ấy thấy một số màu sắc thực sự về cô.

Sesshomaru nhìn cô trong im lặng, miệng anh nở một nụ cười nhếch mép.

Nhưng thay vì la hét, tức giận hay tấn công anh, anh lại nghe cô thở ra một hơi nhỏ, mặt trời cuối cùng đã đến vị trí của họ chiếu sáng toàn bộ hình bóng của cô với hình bóng vàng, mái tóc của cô bay theo mong muốn của gió và vai cô thả lỏng.

Sau đó, cuối cùng cô cũng quay nửa người về hướng anh, ngẩng cao đầu và vẻ mặt không thể đọc được như trước, nhưng những quả cầu màu nâu của cô giờ đang phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ xung quanh, tỏa sáng với màu gỗ gụ sâu nhất mà anh từng thấy. Cô không nói gì khi không sợ bắt gặp ánh mắt vàng của anh lần cuối, đôi mắt cô chứa đựng vẻ đau khổ, buồn bã và hối tiếc, những cảm xúc mà anh thậm chí không thể hiểu được, kết hợp với thất vọng, thương hại và thậm chí là ghen tị. Và cô lặng lẽ nhìn anh như vậy, truyền hết tin tức này cho anh.

Lần này cô không trả lời anh bằng lời nói.

Cô không cần phải làm vậy.

Sesshomaru ở nguyên vị trí của mình khi anh nhìn cô quay mắt đi, bước về phía trước đến chỗ anh, nhắm mắt lại khi cô đi qua anh hoàn toàn, cuối cùng để lại anh ở nơi anh đứng, trong im lặng.

Mặt trời lúc này đã ló dạng khắp thung lũng, cơn gió ban mai se lạnh luồn qua mái tóc dài và vuốt ve khuôn mặt nhắc nhở anh rằng đã đến lúc phải quay lại, đến nơi mà anh đã bỏ lại cả Rin và Jaken.

Anh quay gót và bắt đầu sải bước theo cách mà anh xuất phát, nhưng anh thấy mình đang nghĩ về cuộc trao đổi giữa anh và cô, tâm trí anh bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận, lặp đi lặp lại cuộc trò chuyện của anh với cô, không ngừng diễn ra cảnh tượng vì một mục đích mà anh không thể gọi tên, hình ảnh biểu cảm của cô khi quay lại đã khắc sâu vào tâm trí anh như thể in sâu vào đó.

Ánh mắt đó ...

Tại sao anh đột nhiên cảm thấy rất ... không hài lòng với hành động của chính mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sesskik