Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

    Đúng như dự đoán, đây chính xác là những gì đã diễn ra trong "Bẻ Nhánh Hoa Thủy Tiên"!

    "Mẹ kiếp...! Tại sao tôi lại rơi vào tình huống này?"

    Tôi hét lên và đập vào khung cửa sổ đang mở, tên hiệp sĩ phụ trách canh gác đập vào thân xe ngựa nhắc nhở tôi. Có lẽ vì cỗ xe được làm bằng sắt nên chỉ cần một cú gõ nhẹ thôi cũng đủ tạo ra tiếng động khó chịu khiến tai tôi muốn ù đi.

    "Tử tước Narcissus! Nếu không im lặng, tôi sẽ trói cả tay cả chân cậu lại nên hãy bình tĩnh lại đi."

    Tôi nghiến chặt hàm, trừng mắt dữ dội vào cửa sổ hệ thống như thể muốn giết chết nó. Mặc kệ ánh mắt của tôi, cửa sổ hệ thống vẫn hiển thị thông báo tiếp theo.

    [Xin chúc mừng vì đã hoàn thành "Intro"! Bạn, người chơi, sắp bắt đầu cuộc hành trình đầy mê hoặc và trải nghiệm nhiều cảm giác khác nhau.]

    Tao. Không. Quan. Tâm.

    Tôi vung nắm đấm vào cửa sổ hệ thống. Tuy nhiên, nắm đấm của tôi đã xuyên qua nó.

    [Bạn sẽ sớm bước vào lãnh địa của Khan Alexis, chủ nhân của Nhà tù băng giá, với tư cách là nhân vật công lược đầu tiên của bạn. Chúng tôi nhiệt liệt cổ vũ cho vở kịch thú vị của các bạn! *^^*]

    "Vở kịch thú vị cái khỉ gì chứ? Bàn chân của tôi sắp đóng băng rồi đây! Này! Ra đây đi!"

    Tôi hét lên trong sự thất vọng, và một lần nữa, một hiệp sĩ từ bên ngoài đập vào cỗ xe ngựa. Những rung động do xe đi vào ổ gà và tiếng ồn khủng khiếp kết hợp thậm chí còn dữ dội hơn lần trước. Tôi nhắm chặt mắt lại để chống lại cảm giác khó chịu.

    Quá đáng thật! Dù gì đi nữa thì tôi vẫn là con trai của một bá tước, nhẹ nhàng hơn chút không được sap?

    Trong tâm trạng tuyệt vọng, tôi cắn môi và dựa đầu vào thành xe ngựa. Sau đó, tôi lại bị rung lắc đến mức phải ngồi thẳng dậy.

    Đây có phải là thứ mà họ gọi là "xe chở" không vậy? Tôi phải chịu đựng điều này cho đến khi tới nơi sao?

    Tôi vùi mặt vào cả hai tay, thở dài. Hai tay tôi chạm vào hốc mắt trũng sâu và sống mũi cao thẳng của mình. Ngoại hình của tôi đã bị thay đổi hoàn toàn.

    Tôi đã thấy một bản thiết kế của nhân vật Del Narcissus phiên bản nam khi chọn nhân vật. Cậu ta rất xinh đẹp với mái tóc vàng óng mượt, làn da trắng sữa với đôi mắt xanh, to và trong veo. Ngay cả khi là con trai, cậu ấy vẫn đẹp đến mức có thể soán ngôi bất kì hoa khôi nào của vương quốc. Bởi thế nên cậu ấy mới có biệt danh là "Hoa Thủy Tiên".

    Tôi nắm chặt hai tay. Tôi cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

    Không biết tại sao tôi lại bị dịch chuyển đến trò chơi dành cho người lớn chết tiệt này nữa. Mặc dù chặng đường vẫn còn rất dài nhưng theo kinh nghiệm của tôi khi sắp hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, tôi chắc chắn sẽ trải qua cực kì nhiều thử thách 19+ của trò chơi.

    Năm nhân vật nam chính đều biến thái ngoài sức tưởng tượng, điển hình của các nhân vật trong trò chơi dành cho người lớn. Tất nhiên, theo quan điểm của tôi với tư cách là một người chơi điều khiển tựa game bằng những cái nhấp chuột, đó chỉ là một trong những yếu tố giải trí vì vốn dĩ tôi cũng chẳng cảm thấy gì cả. Tuy nhiên, khi đã trở thành Del Narcissus, mọi thứ đã thay đổi.

    Tôi không hề có một chút ý nghĩ về việc sẽ bị trêu chọc hay chinh phục bởi một trong các nhân vật chính. Trong thế giới trò chơi này, việc hoàn thành nhiệm vụ công lược một nam chính thôi cũng đủ end game rồi. Việc duy nhất để giành được tình cảm một cách dễ dàng đó là thực hiện Cảnh Nóng, nhưng đối với tôi thì...

    "Mình phải tránh những cảnh 19+."

    Tôi lẩm bẩm một cách kiên quyết. Xem xét những sự kiện trước đó, có vẻ như tôi phải chọn một trong những tùy chọn mà hệ thống cung cấp cho các cuộc đối thoại. Và sau đó thì quyền điều khiển sẽ lại về tay tôi.

    Cho nên tôi nghĩ việc tránh xa các hành động dễ dẫn đến cảnh 19+ tương đối dễ. Bằng cách phá vỡ bầu không khí mỗi khi nó trở nên ái muội, tôi sẽ có thể ngăn chặn những viễn cảnh tương lai phải chịu đựng XX, bị XX và đủ loại XXX khác.

    Không sao cả. Tôi có thể làm được.

    Tôi xoa bụng để làm dịu đi cơn đói. Nhân vật mà tôi sắp gặp, Công tước phương Bắc, được tạo dựng từ các từ khóa ám ảnh và nước mắt. Khi mọi người nghĩ đến anh ta, họ thường tưởng tượng ra một người đàn ông lạnh lùng và ngang tàng. Tuy nhiên trong trò chơi này, bạn tôi lại hào hứng kể với tôi về những hành động quyến rũ ngây thơ như một đứa trẻ của anh ta. Tôi nhớ có lần cậu ta còn kể rằng khi chứng kiến cảnh Del Narcissus bị quấy rối, anh ta đã khóc rất nhiều.

    Nhưng tại sao cậu ta lại thích trò chơi này đến vậy? Tất cả là lỗi của cậu ta nên tôi mới phải rơi vào tình cảnh này. Giá như tên khốn đó không giới thiệu trò chơi này ngay từ đầu thì tôi đã không trải qua cớ sự như vậy!!!

    "Haizz, đằng nào cũng đã đến rồi, cố gắng đến cùng vậy..."

    Nhưng tôi vẫn muốn gặp lại tên khốn đó, cậu ta là người bạn duy nhất của tôi. Tôi nhắm mắt lại và cắn chặt môi. Hy vọng rằng khi tôi mở mắt ra, mọi thứ sẽ biến mất như một giấc mơ.

    Tuy nhiên, khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn ngồi một mình bên trong cỗ xe ngựa, và thế giới vẫn không thay đổi. Có lẽ bị kẹt trong không gian chật hẹp này qua lâu khiến tôi cảm thấy không khỏe. Khi tôi nghĩ rằng tầm nhìn của mình đang mờ dần, ai đó hét lên từ phía trước.

    "Kích hoạt cổng dịch chuyển đến Rào chắn phía Bắc!"

    Hả? Ngay bây giờ sao?

    "Khoan! Đợi đã!!"

    Trong thế giới này, có vẻ như dịch chuyển tức thời được thực hiện thông qua các vòng tròn ma thuật, tương tự như việc nhấn nút trong trò chơi. Tuy nhiên, được dịch chuyển bằng xe ngựa thì hơi đáng sợ.

    Đột nhiên, tầm nhìn của tôi mờ đi, kèm theo cảm giác khó thở và đau đớn như thể mọi tế bào trong cơ thể tôi đang bị xé nát.

    "A!!"

    Tôi chưa bao giờ trải qua đau đớn như vậy trước đây. Tôi khom người xuống, ôm chặt đầu. Tôi cảm thấy như cơ thể mình sẽ bị xé thành từng mảnh. Khoảnh khắc đó kéo dài như cả thế kỷ. Có lẽ do nghiến răng quá chặt mà miệng tôi ngập trong mùi gỉ sét của máu. Nước mắt tôi trào ra.

    "A..ha, ha..."

    Khi nước bọt hòa lẫn với máu chảy ra khỏi miệng, hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu tôi.

    "Trạm tiếp theo là Đô Thành phía Bắc!"

    Đây có phải là thông báo của tàu điện ngầm không?

    Khi những âm thanh hỗn loạn bên ngoài lọt vào tai tôi, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cơ thể tôi gần như muốn đổ gục xuống vì kiệt sức.

    "Thưa tử tước, tôi xin phép. "

    Một tên hiệp sĩ mở cửa ra, vẻ mặt của anh ta khi nhìn thấy tôi có vẻ hoảng hốt.

    "...Tử tước?"

    Tôi ngước nhìn anh ta với đôi mắt đẫm lệ. Anh ta có vẻ bối rối trước vẻ ngoài luộm thuộm của tôi.

    "Vòng tròn dịch chuyển không gây nhiều tác dụng phụ cho con người..."

    Tên hiệp sĩ lẩm bẩm giải thích, không biết mình đang biện minh với ai. Anh ta lau miệng tôi rồi gỡ bàn tay đang bấu chặt của tôi ra.

    Cau mày trước cái chạm thô bạo, tôi liếc nhìn anh ta. Tên hiệp sĩ có vẻ giật mình trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

    "Bây giờ trời lạnh hơn rồi, cậu nên thay quần áo ấm hơn."

    Anh ta khoác lên người tôi một chiếc áo khoác lông dày không biết nguồn gốc của nó. Vì vẫn chưa thể tỉnh táo lại, tôi mặc kệ anh ta muốn làm gì làm.

    Sau đó anh ta nhìn xuống mặt tôi một lúc, có lẽ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi bình tĩnh như vậy mặc dù tôi nổi tiếng là một người kiêu căng ngạo mạn.

    "Cậu có thấy không khỏe không?"

    Anh nghĩ tôi mặc thế này có đẹp không?

    Khi thấy tôi liếc nhìn, anh ta nhanh chóng nhìn sang hướng khác. Sau khi chỉnh lại cổ áo mình chốc, anh ta cài chặt lại áo khoác lông cho tôi.

    "Có vẻ như cơ thể cậu... nhạy cảm hơn những người khác."

    Sau đó, anh ta đỏ mặt và nhanh chóng xuống xe ngựa, tránh giao tiếp bằng mắt với tôi. Cửa xe đóng lại, và xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Có lẽ do tâm trạng không tốt của tôi, tôi cảm thấy xe ngựa đang di chuyển chậm hơn trước.

    Rùng mình vì lạnh, tôi cố gắng rúc người sâu vào trong chiếc áo lông.

    "Cơ thể mình nhạy cảm."

    Khi nghe những lời đó, tôi chợt nghĩ ra một điều. Đây là trò chơi 19+ nên có thể lý do tại sao tôi nhạy cảm hơn những người khác là vì tôi là người chơi. Vì Del Narcissus là nhân vật chính dùng cơ thể để chinh phục người khác.

    Đúng lúc đó, một âm thanh thông báo vang lên và cửa sổ hệ thống lại xuất hiện một lần nữa.

    [Chính xác! Độ nhạy cảm giác quan của bạn hiện ở mức 200%! Hãy tận hưởng trò chơi một cách trọn vẹn nhất nhé! >//<]

    Đùa à?

    Giữa lúc ý thức đang mờ dần, tôi nhắm chặt mắt lại. Nếu độ nhạy cảm giác quan của tôi ở mức 200%, điều đó có nghĩa là tôi nhạy cảm gấp đôi những người khác. Điều đó có nghĩa là...

    "Một cơ thể nhạy cảm à...?"

    Với cái đà này thì những viễn cảnh ái muội sẽ diễn ra vô cùng dễ dàng chỉ bằng một cú chạm nhẹ thôi.

    "Mình nên...mình nên mặc quần áo dày hơn..."

    Lẩm bẩm một mình, tôi siết chặt lấy chiếc áo khoác lông như thể nó là chiếc áo phao cứu sinh duy nhất của mình. Giờ tôi đang ở một nơi có khí hậu lạnh quanh năm, tôi có thể mặc nhiều quần áo mà không bị cấm cản.

    Haizz, không đời nào, trò chơi chết tiệt này sẽ không để tôi làm theo ý mình đâu.

    Nghĩ vậy, tôi thu mình lại và chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng xe ngựa rung lắc dữ dội trong cơn gió gắt.

    Từng cơn gió phương bắc lạnh cắt da cắt thịt xé toạc không khí, và tôi nghe thấy tiếng gầm yếu ớt nhưng rõ ràng của một con vật vang lên.

    Có thú dữ tấn công?

    Càng lúc càng lo lắng, tôi mò mẫm về phía cửa xe ngựa. Vì đây là xe chở tù nhân nên nó đã bị khóa kín từ bên ngoài.

    Mình có nên chạy ra ngoài không? Nhưng như vậy chẳng phải sẽ bị thú dữ tấn công ngay sao? Tên kia đang làm gì vậy? Có phải anh ta đang chiến đấu với thú dữ không?

    Giữa những suy nghĩ khiến tôi bồn chồn, cánh cửa xe ngựa kẽo kẹt mở ra. Cùng lúc đó, ding-dong, cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt tôi.

   [Khan Alexis / Công tước / Chủ nhân của nước mắt / Độ thiện cảm 0]

    Và đó là sự xuất hiện của nhân vật chính đầu tiên, Khan Alexis. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #np#yaoi