
Chương 80: Lão Lai (12)
Lão Lai (12)
Trương Ấu Thanh cầm tiền trên bàn, đứng dậy, nói với ba người còn lại: “Tôi quay lại ngay.”
“Không được!” Ngô Đoan bỗng nhiên đứng bật dậy: “Không thể như vậy được! Thắng tiền rồi bỏ đi à?!”
Hai người còn lại trong bàn cũng đã thua tiền, tất nhiên không cam tâm. Nghe Ngô Đoan nói vậy, họ cũng hừng hực đứng dậy chặn Trương Ấu Thanh lại.
Thấy hai người kia sắp đuổi kịp đến cửa, Ngô Đoan sợ có biến, sải bước xông lên, đẩy Trương Ấu Thanh ra khỏi cửa, rồi đi ngay theo sau, chặn hai người kia lại, lớn tiếng la ầm ĩ: “Không được! Tôi phải theo sát cậu. Tối nay chúng ta không ai được về. Đánh thâu đêm!”
Hai người kia thấy Ngô Đoan tỏ vẻ hăng hái nhận hết trách nhiệm như vậy, liền quay lại phòng chờ.
Khi hai người đó đi, Triệu Đông đang nấp sau một cái cây bên đường liền ló đầu ra.
Hắn ta chạy nhanh đến trước mặt Trương Ấu Thanh, giật lấy xấp tiền trong tay Trương Ấu Thanh, cũng không đếm là bao nhiêu, ném một tờ giấy vay nợ vào ngực Trương Ấu Thanh, rồi quay đầu bỏ đi.
“Tiền của tôi! Anh không được đi!” Ngô Đoan túm chặt lấy Triệu Đông. Lúc này, đôi mắt anh dán chặt vào xấp tiền trong tay đối phương, như thể đang nhìn con gái bị ác bá cướp mất. Đôi mắt anh đỏ ngầu, y như một con bạc điên cuồng.
“Mẹ nó! Buông ra!”
Triệu Đông vừa mở miệng, Ngô Đoan liền thấy một chiếc răng cửa của hắn ta bị sứt một góc. Anh lập tức nhớ đến thông tin mà Điêu Phương cung cấp: Trên sợi dây buộc tại hiện trường cái chết của Lâm Úy, đã lấy được tế bào men răng, cho thấy người bị trói đã dùng răng để cắn đứt sợi dây, và răng đã bị sứt mẻ.
Hắn ta hung tợn trừng mắt nhìn Ngô Đoan, dùng sức gỡ bàn tay đang túm mình ra. Nhưng vì trong tay hắn đang cầm một xấp tiền nên không thể dùng hết sức.
“Anh không được lấy tiền đi!”
Ngô Đoan giằng co với hắn ta, tìm đúng cơ hội dồn lực tung một cú đấm vào bàn tay đang cầm tiền của Triệu Đông.
“Ối trời ơi—”
Xoẹt một tiếng—
Tiền rơi đầy đất. Triệu Đông vội vàng cúi xuống nhặt, đúng lúc đó một cơn gió nhẹ thổi qua. Vài tờ tiền bị thổi đứng lên, như có chân, sắp bay đi mất.
Triệu Đông không còn tâm trí đến việc đánh Ngô Đoan nữa, chỉ có thể chửi thầm trong miệng. Hắn ta nằm rạp người xuống, dùng thân thể mình đè lên gần hết số tiền rơi vãi trên đất.
Cơ hội ngàn vàng!
Ngô Đoan quỳ một gối lên người Triệu Đông, đầu gối ghì chặt vào lưng hắn, đồng thời dùng một tay khóa ngược một cánh tay của hắn lại.
Một vết hằn màu nâu trên cổ tay Triệu Đông ngay lập tức thu hút sự chú ý của Ngô Đoan.
Có lẽ là do thể chất dễ để lại sẹo, vết thương do sợi dây buộc siết trên cổ tay hắn đã lành, nhưng vẫn còn sẹo.
“Không được nhúc nhích!”
“Ngoan ngoãn đi!”
Các cảnh sát hình sự đang mai phục trong xe đã lẳng lặng tiếp cận. Lúc này họ xông lên, đè chặt Triệu Đông khiến hắn ta không thể cử động.
Cạch—
Cho đến khi bị còng tay, Triệu Đông mới hoàn hồn khỏi trạng thái sững sờ.
Vừa tỉnh lại, hắn ta liền gào lên: “Các anh bắt nhầm người rồi! Tôi không phạm pháp! Buông ra! Buông ra!”
Hắn ta vùng vẫy dữ dội, cả người nhảy lên nhảy xuống. Đồng thời, bàn tay bị còng ra phía trước thò vào túi quần.
“Làm gì đấy?!”
Ngô Đoan cảnh giác gầm lên một tiếng, vung chân đá thẳng vào tay Triệu Đông đang mò vào túi quần.
Triệu Đông bị đá ngã ra đất, một con dao bấm lăn ra khỏi túi quần. Hắn ta vẫn không cam tâm, không thèm để ý đến mặt và tay bị trầy xước, lao về phía con dao bấm.
Có một cảnh sát hình sự nhanh tay, đá con dao bấm văng ra trước.
“Không phạm pháp?” Ngô Đoan nhặt con dao bấm lên: “Bây giờ thì phạm pháp rồi đấy! Mang đi! Mang đi! Cẩn thận một chút, đừng để hắn ta giở trò nữa.”
Vài viên cảnh sát áp giải Triệu Đông lên xe. Lúc này, mọi người trong phòng chơi bài cũng không còn tâm trí chơi nữa. Từng người một nhét tiền vào túi của mình. Người gan dạ thì thò đầu ra ngoài xem, người nhát gan đã sớm chuồn êm.
Chỉ có ông chủ phòng chơi bài không thể chạy trốn, lo lắng nhìn Ngô Đoan.
Ngô Đoan nhặt số tiền trên mặt đất, nói: “Đừng sợ. Hôm nay chúng tôi không bắt cờ bạc.”
Anh biết rằng việc cờ bạc không thể kiểm soát hết được, và cũng không thuộc thẩm quyền của anh, nên anh đành nhắm mắt làm ngơ.
Ngô Đoan vừa đếm tiền vừa nói với Trương Ấu Thanh: “Diễn một màn này, cậu vất vả rồi. Yên tâm, không phải làm không công đâu.”
Nói xong, anh rút 500 tệ đưa cho Trương Ấu Thanh.
Trương Ấu Thanh, người không tốn một xu mà kiếm được tiền, tất nhiên rất vui mừng. Hai con bạc còn lại cùng bàn với họ thì không vui vẻ như vậy.
Ngô Đoan đếm tiền, tất nhiên biết thừa là có tiền thừa, là tiền của hai người kia, nhưng không có ý định trả lại cho họ.
Lên xe, Ngô Đoan cất 3 vạn tệ của mình vào. Hơn 3.000 tệ còn lại, anh không giấu giếm, trực tiếp đưa cho cảnh sát hình sự bên cạnh: “Lát nữa về cục đưa cho Bát Nguyệt. Cậu ấy bây giờ quản lý bếp, số tiền này dùng làm chi phí sinh hoạt thường ngày của đội chúng ta, khi tăng ca thì gọi đồ ăn ngoài hay gì đó…”
“Rõ!”
Tình huống này không hiếm gặp trong công việc của cảnh sát hình sự. Ngô Đoan hiểu đạo lý "nước quá trong thì không có cá". Cá nhân anh thì không sao, nhưng vẫn phải kiếm chút phúc lợi cho cấp dưới.
Dù sao, đối với những con bạc, số tiền này không biết chừng nào sẽ bị thua hết. Thay vì để thua cho một con bạc khác, chi bằng Ngô Đoan giữ lại, đóng góp một chút cho sự nghiệp an toàn công cộng.
Ngồi trong xe, ánh mắt Triệu Đông lo lắng đảo quanh. Vào tù lần thứ hai, hắn ta đã là một kẻ già đời rồi.
Nhưng lần trước là cố ý gây thương tích, dù sao cũng không lấy mạng người. Cho dù bị kết án nặng, ngồi tù vài năm cũng sẽ được ra.
Lần này thì khác. Hắn ta biết mình đã giết người. E rằng sẽ phải đi đời.
Dù là kẻ già đời, đến lúc liên quan đến mạng sống, cũng sợ hãi như một tay mơ.
Ngô Đoan không cho hắn thời gian suy nghĩ đối sách, lập tức bắt đầu thẩm vấn.
“Biết tại sao bắt anh không?”
Triệu Đông vừa mở miệng, mồ hôi lạnh đã chảy xuống.
Ngô Đoan nâng cao giọng: “Nói!”
Cơ bắp ở khóe miệng Triệu Đông giật hai cái, cuối cùng cũng nói: “Không biết, tôi không biết… Các anh bắt nhầm người rồi!”
“Tôi nhắc cho anh nhớ,” Ngô Đoan trầm giọng nói: “Trần Quang, cái tên tóc xanh đó. Tại sao trong nhà anh lại có mảnh xương của cậu ta?”
“Á?!”
Nghe thấy “mảnh xương”, Triệu Đông kinh hãi, cả người gần như khuỵu xuống.
“Anh đã phân xác nó ngay trong nhà đúng không?”
“Anh dùng cái gì để siết cổ cậu ta chết?”
“Còn nữa, con dao làm bếp đâu? Anh vứt ở đâu rồi?”
…
Triệu Đông run rẩy như cầy sấy.
Ngô Đoan tiếp tục hỏi: “Lâm Úy cũng là anh giết đúng không? Cậu ta trói anh để đòi nợ, anh liền dùng một viên gạch đập…”
“Không phải!” Triệu Đông đột nhiên nói: “Không phải tôi! Lâm Úy là thằng nhóc tóc xanh đó giết! Tôi không ra tay!
Lâm Úy gọi nó đến cùng trói tôi, nói là đòi được tiền sẽ chia cho nó 2 vạn. Tôi liền dỗ nó, tôi nói chỉ cần nó thả tôi, 30 vạn tôi sẽ chia đôi với nó. Nó thả tôi, bị Lâm Úy phát hiện, hai đứa cãi nhau. Lâm Úy định đánh nó, thế là nó giết Lâm Úy!”
Ngô Đoan cau mày. Chuyện này khó đây. Trần Quang đã chết. Bằng chứng hiện có không thể tìm ra sơ hở của Triệu Đông.
Triệu Đông phản phất như được khai sáng, tiếp tục nói: “Đúng đúng đúng! Đều tại thằng tóc xanh đó! Nó muốn tống tiền tôi. Đến tận nhà chúng tôi để tống tiền! Lại còn muốn giết tôi cướp tiền! Tôi không cố ý giết nó! Tôi… là tự vệ chính đáng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro