Chương 32 - Tái sinh từ bóng tối
Tantamon là con tàu cuối cùng còn sót lại của Legio Solaria.
Ba trong số các khoang vận chuyển quân của nó trống rỗng. Thân tàu conveyor đã bị hư hỏng nặng nhưng nó vẫn may mắn hơn con tàu chị em của mình. Artemisia đã chết trên vùng đồng bằng rộng lớn của Beta-Garmon III trong nỗ lực cố gắng đưa một nửa tá những cỗ máy của Legio thoát khỏi mặt đất. Artemisia đã biến thành xác tàu vỡ vụn rải rác xung quanh tàn tích của Cartega Telepathica.
Sự sa sút của Solaria cũng có thể được đánh giá dựa trên tình hình bên trong con tàu. Khuôn viên rộng rãi của Tantamon vang lên tiếng bước chân hiếm hoi của những người sống sót. Những tổn thất to lớn xảy ra với Legio ở mọi cấp độ: Duluz , Secutari, Skitarii, Tech-Priest, Knight và đáng chú ý nhất là các Cỗ máy thần thánh. Không có con tàu đổ bộ nào còn đầy đủ quân số. Cứ hai tàu thì có một tàu hoàn toàn trống rỗng.
Abhani Lus Mohana đi bộ một mình qua các hành lang yên tĩnh, hướng về phía tàu đổ bộ được sửa chữa vội vàng cho Maniple thứ nhất, nơi tập trung tất cả các thành viên còn lại của Legio. Chẳng bao lâu sau, cô hòa vào dòng người ít ỏi đang ủ rũ nói chuyện với nhau. Các thành viên kíp lái Titan bàng hoàng trước cái chết của biết bao chị em, các tech-priest thầm thì cầu nguyện cho linh hồn những cỗ máy đã ngã xuống. Áo choàng màu đỏ và trắng của họ được buộc lại với nhau bằng khăn tang màu đen.
Tất cả họ đều bước đi rất chậm. Không ai còn chút xíu sinh lực nào. Con đường bị chặn bởi một cánh cổng cao ở đuôi tàu. Nó đầy sẹo do hư hại trong chiến đấu, lớp sơn màu cam bị bong tróc thành lớp sơn lót màu xám và tấm thép hư hỏng tới xỉn màu. Dọc theo một mép có dấu vết của bọt bịt kín, do thân của con tàu đổ bộ không còn dính chặt vào Tantamon nên giờ đây không khí bên trong và chân không bên ngoài bị ngăn cách bởi lớp cách nhiệt này.
Từ cửa gió phụ hình tròn ở phía bên trái tỏa ra ánh sáng vàng của nến. Đám rước đi qua lối vào này theo từng nhóm nhỏ, quên mất sự phân chia cấp bậc giữa các tu sĩ, kíp lái, người hầu và lính bộ binh. Số lượng người còn lại quá ít nên không ai nghĩ về thứ bậc nữa.
Abhani bước vào tàu đổ bộ, đi ngang qua những tờ giấy da phấp phới trong không khí nóng bốc lên từ những ngọn nến. Bên trong, căn phòng thậm chí còn trông giống một ngôi đền hơn lần trước cô đến gặp của bà mình.
Legio đang cử hành cho một lễ tang.
Hình ảnh của cỗ Titan Luxor Invictoria được ghim vào bức tường phía xa bởi hàng nghìn móc từ tính hạng nặng khiến cổ họng cô thắt lại. Tất cả các chi của Titan đều đã bị gãy. Các tấm giáp vỡ tung. Nhưng nó vẫn còn sống. Dưới sự giám sát của Sagitta Auri, myrmidon cuối cùng của Maniple thứ nhất, các tu sĩ đang làm việc cật lực để ngăn cỗ máy thần thánh chết đi. Họ không nghỉ ngơi lấy một phút. Họ làm kiệt sức ngay cả những con servitor. Dưới sự chăm sóc đặc biệt của họ, Luxor Invictoria đã ổn định và bắt đầu con đường hồi phục chậm chạp.
Phần đầu được đặt trên một bệ riêng biệt và để thể hiện sự tôn trọng, nó có cùng độ cao như thể nó đang ở trên thân Titan. Đầu và cơ thể của Titan được nối với nhau bằng những sợi cáp cầu dài, nối hai phần linh hồn của nó: Mohana Mankata Vi và linh hồn máy móc cư trú trong cơ thể bằng sắt.
"Titan sẽ đi lại được!" Một Tech-priest xa lạ với Abhani Lus nói khi nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt cô. "Và cả bà của cô nữa. Hãy hân hoan lên! Bà ấy sẽ hợp nhất cùng cỗ máy."
Đoàn rước tiến vào hội trường trong im lặng. Một bệ được xây dựng ở phía trước và ngay bên dưới cái bệ đặt chiếc đầu. Một cầu thang ngắn dẫn tới đó. Abhani Lus cùng với các thành viên kíp lái còn lại và các chiến lược gia cấp cao, được phép lên đó.
Qua một vết nứt trên tấm mặt của con Titan, có thể nhìn thấy bể ngâm của Đại Mẫu, nứt vỡ và đen đúa do muội khói nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Những vòng dây cáp đang quấn quanh nó. Những miếng dán glassite hình vuông xấu xí đã vá nó lại. Bể chứa trông thật tồi tệ nhưng nó vẫn hoạt động và Mohana vẫn sống.
Những người con gái cuối cùng của bà tập trung lại để tỏ lòng thành kính lần cuối. Abhani nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với bà mình được nữa.
Các thành viên kíp lái Titan xếp hàng trên bục trong sự im lặng trang nghiêm. Còn lại 29 người trong số họ, thuộc các cấp bậc khác nhau - tất cả đều là những người còn sống sót trong số hàng trăm phụ nữ của Legio. Và gần như tất cả đều mang dấu vết của cuộc chiến trong hệ sao Beta-Garmon: vết sẹo, vết bỏng, tứ chi bị cắt cụt. Không có thời gian để chữa lành. Và các Magi không có thời gian dành cho họ. Các cỗ máy thần thánh đang có nhu cầu lớn hơn.
Nhiều phụ nữ có dấu hiệu bị chấn thương do mối liên kết của họ với MIU bị cắt đứt bất ngờ do thiệt hại thảm khốc, hoặc tệ hơn nữa là vẫn còn dính vào manifold khi các Titan của họ chết đi. Đôi mắt bồn chồn, khuôn mặt giật giật, tứ chi run rẩy khi họ hồi tưởng lại cú sốc từ cái chết của cỗ Titan của mình - không ai trong số họ tránh được các vết thương, và họ đều đang mang trên mình những vết sẹo về mặt linh hồn, cảm xúc, tinh thần, và thể xác.
Abhani Lus được Goten Mu đưa lên hàng ghế với sự kính trọng vô cùng. Cô không phải là princeps có cấp bậc cao nhất trong số những người có mặt, nhưng là cô là người có quan hệ họ hàng gần gũi nhất với Đại Mẫu, cháu gái ruột cuối cùng của bà. Esha vẫn đang hôn mê. Legio bị bỏ lại không có người lãnh đạo, nhưng Order đã tạm gác lại thứ bậc quân sự và hoạt động giống như một gia đình hơn.
Abhani Lus bối rối nhìn quanh đám đông, cảm thấy lúng túng khi đứng trước hàng ngũ nhiều anh hùng. Ngoài các kíp lái, còn có các Tech-priest cấp cao nhất và sĩ quan hỗ trợ Legio. Mặc dù chiến tranh không làm giảm quân số của họ nhiều như các đơn vị khác, mặc dù chỉ ở mức vừa đủ.
Sagitta Auri thổi ra một nốt nhạc tang tóc duy nhất. Tất cả những người thuộc Giáo phái Mechanicus đều hát lên một bài ca. Ngay cả Vox Omni Machina và Magos Principia Militaris cũng hòa giọng của họ vào dàn đồng ca. Bởi vì đây chính là thời khắc đau buồn bi thảm nhất của Legio.
Các Neokora và deimechanic siêng năng cúi xuống bảng điều khiển với nhiều bóng đèn chớp tắt. Họ đã cố gắng hỗ trợ tinh thần của Đại Mẫu và ngăn chặn sự trượt dốc chậm chạp của bà đến cái chết và đã thành công trong việc này. Bóng người trong bể chứa run rẩy, Mohana ngẩng đầu lên. Giọng bà vang lên trong tiếng ồn khàn khàn của chiếc loa vox bị hỏng. Abhani Lus nín thở để không bỏ sót một từ nào.
"Các con gái của ta," Mohana nói. "Những đứa trẻ của ta." Ngay cả khi được phát sóng bởi voxmitter, giọng nói của bà vẫn nghe như là một lời thì thầm mỏng manh, tĩnh lặng như một cơn gió nghĩa trang, nhưng ai nấy vẫn cảm nhận được sức mạnh trong đó, "Những đứa con của những người bạn vong niên của ta, những người lưu vong cuối cùng của nhà V."
Ánh đèn trên bảng điều khiển thiết bị bắt đầu nhấp nháy theo từng đợt sóng. Các Tech-priest đang nói chuyện sôi nổi với nhau và với các dụng cụ của họ bằng giọng nói nhị phân. Đại Mẫu phớt lờ sự phấn khích của họ, bà tiếp tục:
"Chúng ta đã sống sót sau cuộc thử thách này. Nhờ kỹ năng và sự cống hiến của con, Legio Solaria sẽ tiếp tục tồn tại."
Giao tiếp vox của bà rít lên với sự can thiệp bất ngờ, át đi một số từ, nhưng Đại Mẫu không nhận thấy điều này.
"...và thậm chí còn hơn thế nữa trong việc bảo vệ mọi thứ thân yêu của chúng ta, nhưng Legio giờ đây sẽ không còn như xưa nữa. Nguồn dự trữ di truyền của chúng ta đang cạn kiệt. Các kíp lái mới cần được thành lập. Nếu các magi của Tigris quay trở lại Procon, rất có thể, các điều khoản của hiệp ước với dòng tộc tổ tiên của chúng ta sẽ phải thay đổi. Các Hiệp Sĩ của Procon sẽ không bị lừa dối nữa. Họ khao khát có được sức mạnh của những cỗ máy thần thánh. Sẽ có những người đàn ông trong số chúng ta. Kỷ nguyên trước đây của Imperial Hunters đã kết thúc."
Căng thẳng bắt đầu gia tăng giữa những người phụ nữ còn sống và các Tech-priest. Tương lai của Legio phụ thuộc vào những người đứng đầu giáo phái. Phán quyết của Đại Mẫu không gây ra bất kỳ sự phản đối nào giữa các nữ thợ săn. Họ đã cảm nhận được vết cắt đầu tiên của sự phản bội đang đến.
"Vũ trụ đã thay đổi rồi, các con gái của ta. Horus đã bắt đầu cuộc hành quân cuối cùng của hắn về phía Terra. Cái cũ kết thúc, cái mới ra đời. Bây giờ chúng ta chỉ có thể sống sót. Với tư cách là Grand Master của các con, với tư cách là Đại Mẫu của Legio này, ta chỉ yêu cầu một điều."
Giọng bà nhỏ dần, ngữ điệu con người cạn dần trong đó, để lại ngày càng nhiều âm thanh điện tử. Những cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhưng mọi sắc thái đã dịu đi, chỉ còn lại sự chân thành trong lời cầu xin của bà. Abhani Lus có cảm giác như bà ngoại đang nói chuyện trực tiếp với cô, và có lẽ đúng như vậy.
"Hãy sống tiếp. Hãy phát huy tất cả những gì tốt nhất mà chúng ta có và kế thừa nó cho cái Legio sẽ mang theo cái tên của chúng ta. Hãy nhớ lấy danh dự. Hãy nhớ lấy tốc độ. Hãy nhớ lấy sự xảo quyệt. Hãy ghi nhớ lòng thương xót của người thợ săn, kết liễu nhanh chóng và sạch sẽ, hoặc tha mạng cho con mồi nếu có thể. Không. Không. Không. Không. Ta. Ta không yêu cầu các con nhớ đến ta. Thời gian của ta đã qua rồi, nhưng hãy nhớ chúng ta là gì... chúng ta là gì... chúng ta là gì..."
Một tiếng vo ve bất hòa vang lên từ loa vox . Các deimechanic đang dán mắt vào bảng điều khiển của họ. Giọng nói của Đại Mẫu trở lại.
"Hãy luôn ghi nhớ chúng ta luôn là ai. Trên hết thảy. Hãy luôn nhớ rằng Legio là trên hết."
Bài phát biểu của bà đột ngột bị gián đoạn bởi tín hiệu ngắt kết nối kéo dài. Các deimechanic đứng sững. Những bài thánh ca đã được cất lên. Vox Omni Machina bước tới.
"Bà ấy sắp đi rồi. Đã đến lúc Đại Mẫu trở thành một với cỗ máy. Bắt đầu tắt máy."
Ở độ sâu xa của tàu vận tải đổ bộ, một tiếng chuông tang lễ vang lên. Được đúc từ những mảnh vỡ của cỗ Warlord đầu tiên của Legio chết trong trận chiến, nó tạo ra âm thanh lớn, một lời nhắc nhở về tất cả những người đã hy sinh mạng sống của mình để phục vụ ý chí của Hoàng đế.
Vox Omni Machina ra hiệu cho các dei-mechanics. Họ cúi thấp người để các mechadendrite và các chi tiết tăng cường khác chạm sàn và quay trở lại vị trí của họ.
Abhani Lus gục đầu khóc nức nở. Ba giọt nước mắt rơi xuống sàn bục và bắn lên kim loại, biến thành những vòng hoa tang lễ thu nhỏ.
Việc nhấn nút là khởi đầu cho sự kết thúc cuộc đời của Mohana Mankata Vi.
Một làn gió chạm vào làn da bà.
Bà đã trẻ lại và thoát khỏi bể chứa và bệnh tật của tuổi già. Con ngựa giống Hamaj của bà căng cứng bên dưới bà, sẵn sàng lao về phía trước.
Khu rừng tối tăm bị bỏ lại phía sau. Chẳng có gì phía trước ngoài những bãi cỏ vàng trải dài ngút tầm mắt, một vùng đồng bằng mà người cưỡi ngựa có thể lạc lối mãi mãi. Hạt sương mai cọ vào làn da được sưởi ấm hoàn hảo bởi ánh mặt trời sắp lặn.
"Chạy tiếp đi, Hamaj!" bà thì thầm.
Con ngựa không yêu cầu bất kỳ sự khuyến khích nào khác. Nó lập tức phi nước đại và lao như tên bắn về phía cõi vĩnh hằng.
Nơi đây gần như là thiên đường. Nhưng nó không thể kéo dài được lâu. Tiếng cười ma quái xé nát bầu trời và khiến nó chảy máu. Âm thanh bay tới đâu, cỏ khô héo. Trái đất rung chuyển. Vết thương trên bầu trời hé mở với đôi môi đẫm máu, lộ ra một khung cảnh điên cuồng, một đại dương năng lượng, nơi lũ quái vật đang chờ đợi, sẵn sàng nuốt chửng nó.
"Dừng lại!" Bà hét lên.
Nhưng Hamaj không nghe lời bà và lao về phía trước. Mặt đất lại rung chuyển và bắt đầu nứt ra. Đất biến thành cát bụi và bị cuốn đi bởi những cơn lốc đầy màu sắc. Cỏ lao về phía kẽ hở đang nứt ra như một loạt mũi tên. Một sức mạnh vô hình đang kéo lấy linh hồn của bà, cố gắng kéo bà về phía vòng xoáy đang chờ đợi của những đôi mắt đói khát và hàm răng sắc nhọn. Hamaj hý lên sợ hãi và lao đi vào quên lãng. Những mảnh đất cuối cùng của thảo nguyên đã tan biến, chỉ để lại bà một mình.
Những kẻ săn mồi ở thế giới khác vây quanh trên đầu bà, sẵn sàng xé xác bà thành từng mảnh. Mohana Mankata Vi hét lên.
Hiện thực của warp mở ra trước mắt bà. Đây chính là điều mà Chân Lý Hoàng Gia đã che giấu. Vào giây phút cuối cùng, bà cảm thấy mình bị lừa dối một cách hèn hạ và cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao bọn phản bội lại từ bỏ lời thề.
Từ những vòng xoáy có màu sắc không tưởng, những sinh vật có đôi cánh rộng và cái miệng há hốc lao về phía bà. Mohana bất lực trôi nổi trong khoảng không. Chỉ bằng ý chí mạnh mẽ, bà mới có thể tránh xa lũ quái vật đang bay. Những móng vuốt sắc nhọn chạm vào bà, bàn tay linh hồn bắt đầu chảy ra ánh sáng.
Những con quái vật bị kích thích bởi mùi hương của chất rắn trên dòng chảy của empyrean, chúng quay lại và lao xuống.
Bà nhắm mắt lại, ước gì mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.
Một bài hát tuyệt vời được cất lên. Phía trên khoảng không của warp, tiếng tù và chiến tranh lớn nhất mà bà từng nghe vang lên, và một làn sóng nhiệt tràn qua lưng bà, như thể từ một lò rèn. Bà mở mắt ra và thấy mình được bao quanh bởi một luồng ánh sáng vàng đã xua đuổi lũ quái vật khủng khiếp.
Run rẩy toàn thân, bà quay đầu lại.
Một thực thể rộng lớn tràn ngập sự vĩnh hằng. Mặc dù sinh vật này to lớn đến mức con mắt phàm trần không thể nhìn thấy toàn bộ nhưng bà vẫn có ấn tượng rằng nó mang hình bóng con người. Các bánh răng quay đóng vai trò như xương và máu của nó, suy nghĩ của nó là những dòng plasma sống động, đôi mắt của nó là thấu kính có kích thước bằng cả thiên hà.
Một cánh cửa sắt xuất hiện trong mê cung máy móc trước mặt bà. Bà ngẩng đầu lên, tìm kiếm một khuôn mặt và nhìn thấy một thực thể sáng chói đang nhìn xuống từ xác thịt hóa thành ánh sáng, rồi chuyển sang cơ chế máy móc và rồi lại quay trở lại thành ánh sáng, và mọi thứ lại lặp đi lặp lại.
Hơi nóng quen thuộc của lò phản ứng plasma Luxor Invictoria tỏa ra từ cánh cửa. Bà cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của hồn máy, gần như không còn sống mà thực sự sống nhờ ân sủng của Omnissiah.
Một giọng nói nói với bà, hay hơn cả giọng hát của những ca sĩ giỏi nhất, vang lên hơn cả như tiếng ầm ầm của cỗ máy mạnh mẽ nhất.
"Ý nghĩa của sự sống là phục vụ," nó nói. "Đã đến lúc rồi."
Mohana Mankata Vi đi qua cánh cổng và lần cuối cùng, mãi mãi, hòa nhập với linh hồn của cỗ Titan.
Mohana Mankata Vi đã im lặng, chỉ còn lại tiếng vo ve đơn điệu của thiết bị hỗ trợ, không còn phát hiện dấu hiệu của sự sống. Cơ thể bà vẫn bồng bềnh, cánh tay dang rộng, vươn lên trên đỉnh bể. Những sợi dây duy trì sự sống quấn sau lưng như thể chúng đang muốn ôm bà lần cuối.
"Bà ấy đã đi rồi," Magos Principia Militaris tuyên bố.
"Bà ấy sẽ ở lại với chúng ta mãi mãi," Vox Omni Machina nói.
Trong cơ thể của cỗ máy thần thánh khổng lồ được ghim vào tường, tiếng vo ve không ổn định của lò phản ứng bị hư hại đã ổn định và trở nên đều đặn hơn.
**************
Hầu hết quân đội của Warmaster đều rút khỏi khu vực Diviner's Needle ngay sau khi nó sụp đổ. Công việc đã hoàn thành và bọn chúng không cần phải nán lại nữa. Chúng đóng đinh những người sống sót trong lực lượng Đế quốc như một lời cảnh báo cho bất kỳ ai dám thách thức vị Tân Hoàng đế của Nhân loại, sau đó khởi hành đến các chiến trường mới.
Không còn gì và không còn ai ngoài những đệ tử của Dark Mechanicum đang rong ruổi trên chiến trường. Họ làm việc dưới những đám mây rực lửa mà bên trong léo lên những tia sét bất thường. Phía trên vùng thời tiết, một lớp ánh sáng bất thường trải rộng khắp vòm trời: warp đang thấm qua vực sâu do sự sụp đổ của tòa tháp tạo ra.
Các tu sĩ của Dark Mechanicum giống như các đồng nghiệp cũ của họ trên Beta-Garmon II, đều đang cố gắng thu thập các thần tượng của Thần Máy đã ngã xuống của chúng và đưa trở lại phục vụ. Họ không làm theo chỉ dẫn của Horus, người vì khát khao chiến thắng nên có thể bỏ rơi binh lính của mình ngay khi họ hoàn thành nhiệm vụ. Những cỗ Titan quá giá trị, và trên chiến trường này còn có tám Titan độc nhất, tám hóa thân của Thần chiến tranh với sức mạnh vô biên.
Những bề tôi của thần máy đi lang thang trong tàn tích của Carthega với các máy augur và các thiết bị định vị kỳ lạ khác. Các xung năng lượng etheric phát ra từ các cơ chế quý giá đóng vai trò như lời kêu gọi những đứa con của warp.
Tòa tháp Needle nằm bên dưới một khe nứt trên bề mặt hành tinh. Cú va chạm mạnh đến mức đất xung quanh biến đổi hình dạng, như thể nó trở nên mềm mại dưới sức ép của gã khổng lồ ngã xuống và giống như một tấm chăn bị vứt đi một cách bất cẩn đã che đi một phần mảnh vụn. Những tàn tích sau đó thậm chí có thể được nhìn thấy từ quỹ đạo. Không gì có thể tồn tại dưới một khối cự thạch có kích thước lớn bằng cả một quốc gia như vậy, và không gì có thể sống sót được.
Các động cơ của Dark Mechanicum đã tìm thấy ba trong số tám Titan quý giá trong đống đổ nát, nhưng cả ba đều không thể sửa chữa được và những linh hồn quỷ dữ bị mắc kẹt bên trong đã quay trở lại warp. Một cỗ Titan thứ tư được phát hiện gần đó, bất động, giống như một bức tượng và bị thiêu rụi hoàn toàn từ bên trong.
"Tìm kiếm! Tìm kiếm đi!" Ardim Protos ra thêm lệnh mới sau mỗi lần thất vọng. Lão ta sợ rằng tất cả những sáng tạo khủng khiếp của mình đã mất hết. "Trận chiến cuối cùng đã diễn ra ở đây! Hãy tìm ít nhất một Titan còn sống, và chìa khóa quyền lực sẽ nằm trong tay chúng ta!"
Lão phóng đĩa trọng lực của mình lên mức tối đa. Động cơ của lão lấy năng lượng từ warp, và vị tu sĩ bay qua chiến trường, thúc giục những servitor mà lão bắt gặp trên đường đi.
Cỗ Titan thứ năm được tìm thấy dưới sườn đồi làm từ những mảnh vụn bê tông đá. Nó không bị thiệt hại nghiêm trọng và các cơ chế vẫn hoạt động bình thường. Tinh thần của Protos phơi phới trở lại nhưng sau vài phút thử nghiệm, hóa ra sinh vật bên trong đã biến mất. Nó xé nát linh hồn của kíp lái và di chuyển từ thế giới vật chất đến empyrean, chỉ để lại thân xác vỏ rỗng.
Ngày đã chuyển sang đêm. Những cơn mưa axit ăn mòn quay trở lại, mặt đất trở nên mịn màng như đất sét của người thợ gốm. Nước thấm đầy bụi và bồ hóng từ khí quyển đang chuyển sang màu đen, biến thành một chất thậm chí còn độc hại hơn trước. Công việc đã chậm lại. Ngày lại đến. Buổi sáng trôi qua, rồi buổi chiều, và thời gian trôi qua chỉ được biểu thị bằng sự thay đổi hướng của những tia nắng yếu ớt của Beta Harmon, hầu như không thể nhận thấy trong những đám mây khói. Những trận lũ lụt đến rồi đi, khiến kim loại của các phương tiện của Mechanicum bị rỗ bởi những chất ăn mòn mạnh.
Sau đó, một cái gì đó. Ở sườn phía tây của ngọn núi gần miệng hố được tạo ra do việc nhổ bỏ nền móng của Carthega, người ta đã tìm thấy một nhịp tim bất thường.
Những tia sét xanh và vàng phóng qua bầu trời với tốc độ chậm bất thường. Protos vội vã đến địa điểm phát hiện mới và bay lượn trên đầu những sertitor và tu sĩ.
"Đây rồi!" Lão kêu lên. "Đây rồi! Đây! Đào đi! Đào! Đào!"
Mọi sự chú ý lúc này đều tập trung vào lớp đá vụn và những mảnh bê tông nằm xen kẽ . Có thứ gì đó đang động đậy bên dưới.
Terent Harrtek bước đi trên chiến trường đẫm máu trải dài đến vô tận. Những con quái vật da đỏ dẫn đầu bởi những gã khổng lồ cầm roi và rìu đang tiến hành một cuộc chiến vĩnh cửu chống lại nhau. Và hắn đã chiến đấu với chúng, giết chết tất cả những kẻ hắn gặp trên đường đi. Đôi khi hắn là một người đàn ông, và đôi khi là một con ma lơ lửng phía trên đám đông trong cơn thịnh nộ bất lực. Và đôi khi hắn hòa nhập với một trong những sinh vật cao lớn hơn hiện diện trong suy nghĩ của mình, và nhìn qua đôi mắt của chúng, dùng roi quất và tiêu diệt hàng nghìn kẻ thù.
Hắn không ngạc nhiên khi mình lại có thể thức dậy và nếm được mùi máu.
Hắn thức dậy trên ngai chỉ huy của mình. Xung quanh tối om và Harrtek không thể nhìn thấy gì. Tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực và căn phòng tràn ngập mùi máu tanh. Máu đọng trên mặt hắn từ một vết thương trên trán. Đầu nối MIU vẫn còn trong ổ cắm ở đáy hộp sọ, nhưng hắn không thể tạo ra mối liên kết nào với linh hồn của cỗ máy.
"Moderati!" hắn gọi to.
Giọng nói khàn khàn nghe như một lời thì thầm trầm thấp. Hắn cố gắng cử động các ngón tay của mình và thực hiện điều khiển vox bằng tay nhưng không thành công. Ban đầu, hắn cứ nghĩ mình đã bị gãy xương cột sống, nhưng việc không bị đau cho thấy một khả năng có nhiều khả năng xảy ra hơn: tổn thương phản hồi thần kinh của Titan. Cả hai điều này đều không làm hắn bận tâm quá nhiều. Tất cả những điều này có thể được sửa chữa và sẽ được sửa chữa, vì hắn là Princeps của Titan Warlord, chúa tể của những kẻ phàm trần.
Hắn ngồi một lúc lâu, không thể động đậy gì hết. Hắn đã bị chôn sống.
"Bị mắc kẹt trong một con Titan đã chết, toàn bộ thủy thủ đoàn đều chết. Quá nhiều cho những lời hứa về quyền lực của ngươi, Ardim Protos," Harrtek nói. Cái lưỡi sưng tấy đang phồng lên trong miệng, nhưng vẻ ngạo mạn vẫn không biến mất.
Thời gian trôi qua. Hắn ngủ thiếp đi. Cơn tức giận mấy tháng qua của hắn đã biến mất. Thật kỳ lạ, Harrtek lại cảm thấy thật bình yên.
Hắn tỉnh dậy bởi tiếng mài của đá vào đá. Tiếng động cơ vang lên phía trên. Hắn nhìn lên nhưng vẫn không thấy gì cả.
"Tới đúng lúc đấy," hắn lẩm bẩm. Hắn kiềm chế không la hét, mặc dù hắn rất muốn. Về mặt lý trí, hắn biết không ai có thể nghe thấy. Hắn chỉ cần kiên nhẫn, rồi hắn sẽ được tự do thôi.
Tiếng máy khoan và xẻng cơ khí ngày càng gần, tinh thần hắn phấn chấn hơn. Âm thanh của kim loại vang lên. Có người ở bên ngoài, họ đang tiến về phía hắn. Hắn cười khúc khích. Sự phục vụ của hắn ở Legio sẽ tiếp tục. Ngay cả một Titan cũng có thể sẽ được cứu. Chiến tranh vẫn chưa kết thúc đối với hắn. Có lẽ hắn sẽ tìm thấy con gái mình và dạy cho con bé một bài học về bạo lực.
Những âm thanh trở nên xa xăm. Harrtek dự kiến lực lượng cứu hộ sẽ đi qua một cửa sập ở phía sau hoặc mở phần vỏ đầu. Họ nên biết hắn còn sống, phải không nhỉ? Ngay cả những phép đo sinh học cơ bản nhất cũng có thể ghi nhận được nhịp tim hoặc hoạt động trong bộ não của hắn.
Nỗi sợ hãi lạnh lẽo bóp nghẹt trái tim hắn. Họ đã không đến.
Và đột nhiên có một cú chuyển mình. Cỗ Titan đang di chuyển! Họ đang đào con Titan lên. Hắn cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình. Nhưng sau một lúc, hắn chợt nhận ra rằng cỗ Titan không hề bị ai di chuyển.
Con Titan đang tự mình di chuyển.
Một tiếng gầm sâu thẳm phát ra từ phía sau hắn, gần đến nỗi nó dường như phát ra từ phía sau đầu hắn. Hắn cong cổ lên nhưng không thể nhìn thấy gì trong bóng tối.
Con Titan lại rung chuyển. Kim loại cào xước vào đá. Đầu của con Titan giật mạnh khiến Harrtek bị ném về phía trước và hắn sợ sẽ làm hỏng kết nối thần kinh lần nữa. Một tiếng nổ dồn dập nổi lên, giống như tiếng sấm của một trái tim quái dị.
Harrtek nghe thấy tiếng lò phản ứng. Không một ngọn đèn nào bật sáng. Không một thiết bị nào hoạt động.
"Điều này là không thể," hắn thì thầm.
Con Titan đang di chuyển một cách nặng trĩu. Hắn hiểu điều này một cách rõ ràng như thể mọi thứ đang diễn ra trong chính cơ thể hắn. Con Titan đang cố gắng đứng dậy và đang đẩy đi một vật nặng. Nó di chuyển hết lần này đến lần khác, và mỗi lần nó lắc lắc cái đầu ngày càng mạnh mẽ hơn, đến nỗi Harrtek bị ném qua ném lại. Cơ thể va vào thứ gì đó một, hai lần, rồi một tiếng gầm khủng khiếp vang lên.
Con Titan khổng lồ quằn quại. Kim loại bị trầy xước. Tiếng gầm gừ biến thành tiếng gầm lớn. Dần dần với một nỗ lực rất lớn, nó đang bắt đầu đứng dậy.
Đá vụn rơi khỏi vai nó, đập mạnh vào đầu kèm theo một tiếng gầm. Con Titan ngẩng mặt lên, và những mảnh vụn rơi ra khỏi mắt của cỗ máy, làm lộ ra khung cửa sổ nhỏ phía sau thấu kính Augur. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua buồng lái và Harrtek cuối cùng đã có thể nhìn thấy xung quanh.
Cả cơ thể của hắn được bọc trong một lớp vỏ xương gợn sóng. Cả buồng lái biến thành một cái thứ bán hữu cơ đáng sợ. Các màng gân bao bọc thiết bị và chất lỏng nhầy nhụa rỉ ra khắp nơi. Những đường gân dày nổi lên phía trên bảng điều khiển. Màn hình phía trước được bao phủ bởi một lớp màng hữu cơ, theo quan điểm của Harrtek, nó rất giống với võng mạc, có nhiều mạch máu và có tông màu óng ánh. Những hình ảnh rõ ràng được truyền đi trước đó đã được thay thế bằng những phản chiếu trong như nước. Con Titan đang nhìn quanh. Các tu sĩ của Mechanicum phủ phục dưới chân nó. Nó liếc nhìn tứ chi bị xé nát của mình.
Những tấm giáp chảy ra như sáp nóng chảy khi thay đổi hình dạng. Những chữ rune dưới dạng đầu lâu xuất hiện trên chúng giống như những xác chết nổi lên từ dưới đáy biển. Thỉnh thoảng vang lên tiếng răng rắc của các bộ phận máy móc, gợi nhớ đến âm thanh của mai rùa nứt ra. Khẩu pháo Vulcan vươn dài ra, một cái miệng ướt nhô ra từ nó với những chiếc răng nanh dài bằng cánh tay va vào kim loại. Những ngón tay của móng vuốt Arioch mượt mà xòe ra, những móng vuốt nhô ra từ gốm ceramite đã biến thành xương, rồi biến thành những xúc tu linh hoạt rỉ ra axit chết người. Ở phía sau, một chiếc đuôi xương trần mọc ra từ khung xương chậu, với một lưỡi kiếm bằng sừng ở cuối đuôi.
Harrtek tràn ngập nỗi kinh hoàng. Và khi đầu hắn bắt đầu biến đổi, hắn bắt đầu khóc nức nở. Những chất hữu cơ đó đang ép vào bên trong. Phần lưng dài ra, phần trước lắc lư, uốn cong sang một bên và duỗi ra ngoài. Thông qua những dấu tích cuối cùng của MIU cho thấy chiếc mũ trụ bọc thép có hình dáng quý phái nay đã biến thành một khuôn mặt máy móc bán kim loại đang cười toe toét với những chiếc sừng cong về phía sau như thế nào.
Harrtek vùng vẫy trong lồng xương đang giam giữ hắn nhưng vô ích. Sợi cáp bện kim loại của bộ điều khiển ý nghĩ biến thành một cơ quan hình ống dài, gắn liền với não và linh hồn của hắn. Mỗi nỗ lực giải thoát bản thân đều khiến những mũi kim xương đâm sâu hơn vào da thịt, khiến hắn rơi vào trạng thái đau đớn và bất động vô tận. Hắn cố gắng điều khiển bằng ý nghĩ, nhưng hắn không còn bất kỳ ảnh hưởng nào đến thực thể đã chiếm hữu cỗ Titan. Sinh vật đáng sợ đó đã nhìn thấy hắn, nhưng nó không thèm để ý.
Hắn đang bị nhốt trong hộp sọ của con quái thú.
Mí mắt phía trên các màn hình augur bắt đầu chớp chớp, và rồi tâm trí hắn vỡ òa ra.
Terent Harrtek không còn ngần ngại khi hét toáng lên nữa. Trong phút chốc, mọi tàn tích tự chủ của kỷ luật quân đội đều tan biến, chỉ để lại sự điên loạn trắng trợn. Con Chaos Titan mới được sinh ra đời đang ngẩng đầu lên trời và gầm lên một tiếng thét lớn như để thể hiện lòng căm thù với toàn bộ Vũ trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro