
Chương 3: Lan Kim Các
Khi Mẫn Tuệ đến Giang Châu vào buổi tối, công việc kinh doanh của Lan Kim Các đang rất phát đạt, bà chủ bận nhận khách và đếm tiền, để cô đợi cả tiếng đồng hồ mới xuất hiện: "Cục cảnh sát gọi tôi. Tôi nên nói gì đây? Tôi đã nói hết rồi, số 19 đã ở với chúng tôi hơn một năm rồi."
"Số 19?" Mẫn Tuệ không hiểu.
"Đó là Lý Xuân Miêu." Bà chủ không ngẩng đầu lên, gõ máy tính, "Làm việc nghiêm túc, kỹ năng xuất sắc và thái độ phục vụ tốt - chỉ vậy thôi, còn lại thì tôi không biết."
"Tôi muốn đến ký túc xá của cô ấy. Nghe nói cô ấy vẫn còn một số thứ ở đó."
"Giường ngủ đã phân cho người khác. Ga giường, chăn mền, đồ dùng rửa mặt lặt vặt đều bỏ đi rồi. Chỉ còn một cái rương. Ngày mai tôi sẽ bảo số 22 mang đến cho cô."
"Số 22 là ai?"
Bà chủ trầm ngâm một lát, đại não cố hết sức chuyển đổi từ con số sang cái tên, "Triệu Anh Muội. Giường của hai cô ấy ở gần nhau."
"Tôi có thể gặp Triệu Anh Muội không?"
"Cô ấy đang ở tiệm và cô ấy sẽ kết thúc công việc lúc nửa đêm." Bà chủ ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô, "Sao cô không massage chân ở đây, nghỉ ngơi và nhân tiện nói chuyện với cô ấy?"
Bà ta thực sự biết cách làm kinh doanh và không bỏ lỡ mọi cơ hội.
Mẫn Tuệ gật đầu: "Được."
Bà chủ mở bảng giá ra, "Vậy thì làm tinh dầu đá nóng cộng với massage chân, một giờ giá 605, tôi lấy cho cô giá đoàn là 400. Mười phút nữa có thể bắt đầu."
"Có thể rẻ hơn được không?" Ở Tân Thành, nơi Mẫn Tuệ sống, có hơn ba mươi nghìn tiệm massage chân và giá của một giờ đồng hồ thường vào khoảng hai hoặc ba trăm. Lan Kim Các này vị trí và thiết bị lắp đặt cũng không cao cấp, Giang Châu cũng không lớn như Tân Thành, cô không ngờ phí lại đắt như vậy, cô nghi ngờ là cố ý "làm thịt người".
"Chúng tôi dùng tinh dầu chính hãng, rất đắt tiền, được chứ? Tinh dầu riêng một lọ đã có giá 200 tệ, cô nhìn xem, một lọ có lẽ dùng một lần cũng không đủ." Bà chủ nhướng mày, "Tôi nghe nói rằng cô ấy đã cứu cô một mạng? Lấy cô giá 60% là nể tình cô ấy."
Bà ta cười lạnh, "Cô còn cò kè mặc cả? Lương tâm đâu? Có đau lòng hay không?"
Đau! Mẫn Tuệ ngoan ngoãn trả tiền.
* * *
Triệu Anh Muội là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to và khuôn mặt nhỏ, cô ấy trang điểm nhẹ và để tóc dài đen dày, ấn tượng đầu tiên về cô ấy là một nữ sinh trong sáng và ít nói. Cô "nữ sinh" mặc bộ sườn xám ngắn tay bó sát, trễ nải, đi đôi giày cao gót 5 phân, mùi nước hoa khá nồng, lực tay mạnh đến nỗi Mẫn Tuệ phải hét lên "Ô ô ô" vì đau.
"Chị đang làm công việc viết lách phải không? Lưng của chị rất căng cơ, phải xoa bóp thật mạnh để thông kinh lạc." Anh Muội thuần thục nhấn đi nhấn lại, vừa bóp vừa đẩy.
"Thực ra, tôi không ở đây để massage," Mẫn Tuệ vội vàng nói, "Tôi đến đây vì.."
"Lý Xuân Miêu, phải không? Bà chủ đã nói với em." Anh Muội từ từ nhỏ tinh dầu vào lòng bàn tay và xoa bóp. Các ngón tay của cô ấy đan xen, "Chị có thể đến chỗ em để lấy chiếc rương vào lúc mười giờ sáng mai."
Khi cô ấy massage lần thứ hai, Mẫn Tuệ cuối cùng cũng thả lỏng rất nhiều và thoải mái đến mức sắp chìm vào giấc ngủ, "Cô ở cùng Xuân Miêu, có phải rất thân không?"
"Đích thực là mỗi ngày ở cùng một chỗ, cùng ăn cùng ngủ, nhưng không tính là thân. Cô ấy rất quan tâm người khác nhưng không thích nói về bản thân. Chị biết đấy, mỗi gia đình đều có những chuyện khó nói. Cô ấy quê ở thành phố Trì Hà, Quảng Tây, dưới đó có một quận tự trị dân tộc thiểu số. Dân tộc gì nhỉ? Em quên mất rồi. Tóm lại, ở trong núi rất nghèo, cô ấy mười sáu tuổi đi ra ngoài, một lần đi liền không quay về, là bởi vì nơi đó không còn ai."
"Còn ở Giang Châu thì sao? Có người thân, đồng nghiệp, bạn gái, bạn trai, vân vân.. không?"
"Không." Anh Muội lắc đầu kiên quyết, "Lan Kim Các mới kinh doanh chưa đầy hai năm, và cô ấy với em là quen biết rõ nhất ở đây, cũng không có nhiều thời gian để giao tiếp. Tiền lương của chúng em ở đây được trả theo sản phẩm. Làm càng nhiều, chúng em càng kiếm được nhiều. Mọi người đều bận kiếm tiền. Chúng em thường làm việc mười ba giờ một ngày. Không biết mặt trời mọc là gì và bữa sáng là gì. Em không thể nhìn thấy mặt trời. Em tan làm lúc 2 giờ sáng, về ký túc xá và ngủ thϊếp đi. Thức dậy, tắm rửa và đi làm trở lại. Không có ngày nghỉ, và càng nhiều ngày lễ, càng bận rộn.."
Nói đến nỗi khổ của những cô gái nhập cư, Anh Muội không thể dừng lại. Mẫn Tuệ nhìn vào căn phòng riêng rộng chưa đầy mười mét vuông trong khi lắng nghe. Không khí thậm chí còn ngột ngạt hơn vì dầu thơm. Trong phòng thậm chí không có cửa sổ. Thảo nào tất cả các cô gái làm massage đều nhợt nhạt.. Cô tưởng tượng sự xuất hiện của Xuân Miêu tại nơi làm việc, những người khách vô tận, xoa bóp vô tận, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, trong căn phòng nhỏ không có ánh sáng mặt trời này, sống như những con giun đất.
"Cô ấy có nói với Cô về kế hoạch tương lai của mình không? Vì không có ai ở quê, cô ấy chắc chắn đã tiết kiệm rất nhiều tiền trong những năm qua phải không?"
Lời vừa nói ra, Mẫn Tuệ đã cảm thấy hơi hối hận. Không biết sao mình lại nhắc tới tiền, có thể làm người ta hiểu lầm, nghĩ rằng mình tìm mọi cách để thèm muốn số tiền tiết kiệm của một cô gái đi làm thuê không?
Anh Muội không chút để ý, "Chắc chắn phải có chút tiền, hơn nữa cô ấy cũng rất tằn tiện, trước khi mẹ cô ấy qua đời, cô ấy đã vay rất nhiều tiền để chữa bệnh, tiền lãi đều cần trả, có lẽ cũng đã dùng hết tiền để trả nợ rồi. Một tháng trước, có một ông chủ làm quần áo thích cô ấy, họ Phùng, gia đình ở Quảng Châu, đã hỏi Xuân Miêu rằng cô ấy có muốn đi theo không. Điều kiện của người đàn ông ấy rất tốt, lại hào phóng, nhưng lớn hơn nhiều tuổi một chút, đã có vợ con ở nhà, ông ấy nói muốn có con trai, có thể mua cho cô ấy một căn nhà riêng, cũng có thể mở một cửa hàng nhỏ, Xuân Miêu mặc kệ, chị thấy có ngốc không? Ông chủ đó đêm nào cũng tới tìm cô ấy, để cô ấy massage kiếm không ít tiền, một buổi massage kéo dài năm tiếng. Có khi uống nhiều quá bắt đầu động thủ.. Xuân Miêu mắng ông ta một lần, nhưng bà chủ đã phát hiện ra, trừ một tháng tiền lương của cô ấy, và suýt đuổi cô ấy đi.. Trong ký túc xá, em chỉ khuyên cô ấy: Lý Xuân Miêu à Lý Xuân Miêu, bạn làm việc khổ cực như vậy không phải chỉ để có một cuộc sống tốt ư? Sống ở bên ngoài có gì sai? Sau khi có con trai, địa vị của bạn sẽ ổn định. Chúng ta có thể làm phu nhân ngay từ đầu không? Hãy từ từ, phải không? Chỉ cần bạn hầu hạ tốt người đàn ông đó là được, bạn có thể có được bất cứ thứ gì bạn muốn. Đây là cuộc sống, không phải là một chương trình truyền hình! Chị ơi, chị thấy có lý không?"
Mẫn Tuệ yên lặng nghe, có đủ dũng khí muốn đánh Anh Muội một cái, nhưng cô khắc chế lại. Mọi người đều có quan điểm riêng của mình về mọi thứ, và có rất nhiều người có quan điểm ngược, cô không ngạc nhiên và không thể quan tâm đến điều đó. Vì vậy, cô tiếp tục hỏi: "Vậy lần này Xuân Miêu rời Lan Kim Các là cô ấy nghỉ việc ư?"
"Em không nghe nói vậy. Tiền công tháng này cô ấy còn chưa cầm. Làm ở đây đã 10 tháng rồi chưa nghỉ ngày nào, lần này nói có việc phải về quê một chuyến, dù gì cũng là nhân viên ưu tú, bà chủ lập tức chấp thuận."
"Quê cô ấy ở Hà Trì, tại sao cô ấy lại đến Mộc Thủy Hà?"
Mẫn Tuệ trong lòng vẽ ra một tấm bản đồ: Xuân Miêu ở ga Ngọc Không, lên xe buýt; Ngọc Không, Hà Trì một phía bắc, một phía nam, Giang Châu ở giữa, nếu về quê thì thế nào? Có nên xuôi nam ngược bắc, đến một nơi xa xôi như vậy không?
"Ai biết tại sao! Đừng nhìn Xuân Miêu này, người luôn cười đùa cả ngày, trên thực tế, cô ta bí ẩn và rất có chủ kiến. Chị có thể thấy điều đó từ chuyện ông chủ Phùng. Theo em, không có gì đáng ngạc nhiên khi một số người đều ở ngoài thành phố, còn người thân đi làm. Có lẽ kế hoạch ban đầu là về quê, nhưng người cần gặp cũng đi ra ngoài làm việc nên đổi điểm đến."
Có lý!
Mẫn Tuệ lại hỏi: "Cô có nghe cô ấy nhắc đến ai không? Có thể bạn không biết nhưng bạn rất thân cận với cô ấy. Ví dụ như cô ấy có một người em trai bị thất lạc khi còn nhỏ, hay cha mẹ cô ấy chết như thế nào?"
Xuân Miêu năm nay hai mươi lăm tuổi, cha mẹ của cô ấy chắc cũng khoảng năm mươi tuổi. Cho dù quê hương cô ấy nghèo khó, môi trường sống không tốt thì việc cả hai người họ đều qua đời ở độ tuổi này cũng rất hiếm.
"Có một em trai?" Anh Muội lắc đầu, "Em chưa nghe cô ấy nhắc đến. Chuyện cha mẹ cô ấy đã chết thì có nói: Cha cô ấy ra đi khi cô ấy còn nhỏ, mẹ cô ấy qua đời khi cô ấy mới 14 tuổi, bà ấy luôn bị ốm và phải nằm liệt giường suốt hai năm. Sau khi mẹ mất, cô ấy không còn nơi nào để đi, sống ở nhà cậu họ một thời gian, nhưng mợ của cô ấy cho rằng cô ấy là gánh nặng, vì vậy động một chút là bà ta lại đánh cô ấy và không cho cô ấy ăn, cô ấy không thể chịu đựng được nên chạy ra ngoài để làm việc."
"Cũng không đi học?"
"Văn hóa tiểu học."
"Còn sở thích thì sao?"
"Dậy sớm và làm việc muộn mỗi ngày, không đủ khả năng để có bất kỳ sở thích nào. Trong ký túc xá của chúng em, mọi người đều có sở thích giống nhau: Lướt Internet, mua sắm, đắp mặt nạ.. Ồ, cô ấy có một sở thích, là bơi lội. Nhưng em chưa thấy cô ấy bơi, các phòng tập thể dục gần đó khá đắt đỏ."
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Anh Muội đưa Mẫn Tuệ đến quầy lễ tân thanh toán tiền rồi đi sang phòng khác, Mẫn Tuệ tìm bà chủ và đòi tiền lương tháng trước của Xuân Miêu. Bà chủ cười xùy một tiếng, hai tay chống nạnh, "Cô cần tiền lương gì khi người đã chết? Hơn nữa, tại sao tôi phải giao nó cho cô?"
"Thứ nhất, cô ấy không chết, cô ấy chỉ mất tích thôi. Đồn cảnh sát chỉ định tôi giữ đồ đạc của cô ấy. Tiền lương là thu nhập hợp pháp của cô ấy từ lao động, bà phải giao nó, và tôi sẽ đưa cho bà một biên lai. Thứ hai, tôi đang tìm người nhà của cô ấy, nếu tìm được, tôi sẽ giao số tiền nguyên vẹn cho họ, như vậy sẽ giúp ích được phần nào cho gia đình."
"Vậy sau khi tìm được gia đình đó, hỏi tôi cũng chưa muộn." Bà chủ khoanh tay khiêu khích nhìn cô.
"Qua lại không tiện, tôi muốn ngay."
"Tiểu thư, vì cái chết của nhân viên, chúng tôi một mực hợp tác với cô," bà chủ trầm mặt xuống, "Đừng không biết tốt xấu!"
"Tôi cũng chỉ đành báo cảnh sát, thuận tiện tố cáo một chút, các người ở chỗ này bức bách nhân viên cung cấp dịch vụ bất hợp pháp.." Mẫn Tuệ lấy điện thoại di động ra, "Liên đoàn Phụ nữ, báo chí, vân vân.. đều nên đưa tin, để thu hút sự chú ý của xã hội ở mức độ lớn nhất."
Bà chủ tức giận đến mở ngăn kéo, đếm ra một xấp tiền ném tới trước mặt cô: "Đây là tiền lương tháng trước của cô ấy, 6000 tệ, cô cầm đi."
Mẫn Tuệ viết mấy chữ trên một tờ giấy rồi ném cho bà ta: "Đây là biên lai."
Nói xong liền bước đi.
* * *
Có lẽ là nhận được chỉ thị của bà chủ, ngày hôm sau Triệu Anh Muội không cho Mẫn Tuệ vào ký túc xá thu dọn đồ đạc của Xuân Miêu, hai người gặp nhau ở cổng Lan Kim Các. Triệu Anh Muội kéo một chiếc rương nhỏ cũ kỹ từ trên xe đạp của mình xuống, "Đây là tất cả những thứ cô ấy để lại, có khóa trên đó và không ai chạm vào nó."
"Cám ơn." Mẫn Tuệ đưa tay đón lấy.
Anh Muội nghiêm nghị nhìn cô, "Bà chủ bảo em vứt hết đồ bên trong đi, để lại một chiếc rương trống cho chị. Em thầm nghĩ, sao phải bận tâm, bà ấy đúng là quá tệ!"
Mẫn Tuệ nhìn cô ấy và cười nhẹ, "Tôi sẽ giữ nó an toàn."
"Chị có nghĩ.. Xuân Miêu sẽ sống sót trở về không?" Anh Muội hỏi.
Mẫn Tuệ cúi đầu: "Không biết."
Hai người đồng thời thở dài.
"Nhân tiện, chiếc kẹp tóc ngọc trai này là của cô ấy," Anh Muội chỉ vào tóc mình, "Mua khi chúng em đi mua sắm cùng nhau, và em muốn giữ nó làm kỷ niệm, có được không?"
"Được chứ!"
"Cảm ơn chị. Vậy tạm biệt, bảo trọng!" Anh Muội vừa nói vừa định xoay người. Mẫn Tuệ đột nhiên nói: "Tóc bạn đen như vậy, bạn có hay dùng mặt nạ tóc không?"
"Đúng vậy. Sao chị biết? Chị muốn dùng ư? Nó hơi đắt. Em đã giới thiệu nó cho Xuân Miêu, nhưng cô ấy tiếc tiền. Nó có sẵn trên Taobao."
"Hãy kết bạn WeChat đi và cô có thể gửi cho tôi đường link không!" Mẫn Tuệ nói.
"Được." Anh Muội trả lời có chút miễn cưỡng, tựa hồ cảm thấy không cần thiết. Nhưng cô ấy vẫn quét mã kết bạn WeChat.
* * *
Trở lại khách sạn, Mẫn Tuệ đặt chiếc rương lên giường, mở khóa ra, bên trong phát hiện một chồng quần áo chỉnh tề, gồm vest, áo len và khăn lụa, có thể thấy chất lượng không tồi. Tất cả đã được ủi cẩn thận, có thể là để mặc đi phỏng vấn, và không mặc thường xuyên.
Trong rương có mùi băng phiến nồng nặc, và một chiếc áo khoác lông dày chiếm nhiều diện tích. Trong góc có một chiếc túi vải màu xanh lam, Mẫn Tuệ lấy ra từ trong túi một chiếc cốc tráng men màu trắng, một cuốn nhật ký dày và một chiếc áo phông trắng ố vàng có in hình bán nguyệt cực lớn.
Cốc nước tráng men khá cũ, trên có in dòng chữ "Viện phúc lợi trẻ em thành phố Vĩnh Toàn", và chữ "Tân Kỳ" được viết bằng sơn đỏ trên khoảng trống, có thể nhìn ra là viết tay. Giấy của cuốn nhật ký rất dày và đã chuyển sang màu vàng, trên trang đầu có viết dòng chữ "Nhật ký của Tô Điền" với nét dày và to. Bên trong là từng dòng nhật ký, với các cỡ chữ lớn nhỏ khác nhau, giống như tập chép của học sinh tiểu học, và ngày bắt đầu là năm 1996.
Mẫn Tuệ trong lòng tính toán, năm đó Xuân Miêu bảy tuổi. Tô Điền là ai?
Lật qua một trang, đang chuẩn bị nghiêm túc đọc, đột nhiên từ trong đó rơi ra một tờ giấy viết thư gấp tư, Mẫn Tuệ mở ra xem, trên đó viết:
Ngày hôm nay mình đi, bạn nhất định phải tham gia cuộc thi bơi lội, không muốn tiễn mình, tốt thôi, bạn và mình không cần phải quá buồn.
Mình hơi lo lắng về việc đi xa như vậy trong chuyến bay đầu tiên của mình. Nghĩ về tương lai của chúng ta, mình đã không thể ngủ trong nhiều ngày.
Khi mình không ở bên cạnh bạn, bạn nên chăm sóc bản thân thật tốt và sống thật hạnh phúc. Ngày này, mười năm sau, mình nhất định sẽ trở lại với bạn. Bạn nhớ đợi mình ở nơi lần đầu tiên chúng ta ăn kem, mặc áo mình đã đưa cho bạn, cầm chiếc cốc mình đã đưa cho bạn, đây là dấu hiệu chúng ta gặp nhau.
Mình sẽ cưới bạn, mình sẽ yêu bạn, và mình sẽ cho bạn ngôi nhà mà bạn muốn.
Nếu như ngày đó mình không xuất hiện, nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, bạn đừng sợ, có thể mình không chết, bạn nhất định phải cho mình một cơ hội.
Ba năm sau nữa, đúng ngày này, bạn nhất định phải tới, đến lúc đó mình còn không tới, nhất định là chết rồi. Hãy quên mình đi và tiếp tục cuộc sống của bạn.
Về phần bạn, bạn không có lý do gì để không đến. Bạn phải đến, bò cũng phải bò đến.
Trước khi gặp mình, bạn không được phép thích những chàng trai khác, kể cả mến. Chỉ cần mình có thể sống để gặp bạn, họ chắc chắn không tốt bằng mình.
Chờ mình, để mình chăm sóc bạn đến hết cuộc đời. Mình thề!
Ngày 7 tháng 7
Tân Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro