Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xe buýt

 Xe buýt có mùi như phân gà, không thể mở cửa sổ, ngoài cửa sổ đang đổ mưa, Mẫn Tuệ hơi khó thở nên cô phải áp mặt vào cửa sổ xe, cố gắng hít một chút không khí trong lành qua khe cửa sổ.

Lúc này xe dừng lại, cửa xe mở ra, tài xế phía trước hét lên: "Đến La Đường rồi, dừng mười phút. Quán ăn vặt cạnh bến xe có một nhà vệ sinh. Ai muốn xuống dây hoặc ai muốn sử dụng nhà vệ sinh thì xuống xe nhé!"

Trong xe hỗn loạn một hồi.

Xe buýt chạy trên đường núi lầy lội hơn bốn tiếng đồng hồ, dụng đuôi một lần, nổ lốp hai lần, suýt nữa thì va chạm với đất đá từ trên núi rơi xuống, không bị bẹp dúm đã là một điều kỳ diệu, hành khách đều rất mệt mỏi, hơn một nửa trong số họ đã đứng dậy, có người xuống xe luôn, có người muốn ra ngoài "duỗi chân" một lúc. Tất cả chen chúc trên lối đi. Cái gọi là "nhà vệ sinh" ở đây bần đến mức không có chỗ nào để đi, vì vậy Mẫn Tuệ quyết định không tham gia vào cuộc náo nhiệt này. Không khí trong lành trán vào từ cửa xe đang mở, mang theo hơi ẩm của mưa và không khí se lạnh từ núi rừng, Mẫn Tuệ đột ngột hắt hơi, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì cô gái ngồi cạnh đột nhiên đứng dậy, chạm nhẹ vào cô, "Bạn ơi tôi muốn đi vệ sinh, cô có thể giúp xem chừng túi đồ của tôi được không?"  Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào chiếc túi hành lý bằng vải kẻ sọc dưới chân.

Mẫn Tuệ gật đầu.

"Còn cái này.." Cô gái lấy ra một chiếc túi nylon nhỏ nhét vào tay cô, "Tất cả những thứ quan trọng đều ở trong đó."

"...."

"Cảm ơn." Cô gái cười rạng rỡ.

Mẫn Tuệ còn chưa kịp gật đầu, cô gái đã mặc lên chiếc áo khoác màu vàng, ra khỏi xe cùngđám đông.

Mẫn Tuệ sững sờ nhìn bóng lưng màu vàng. Cô chưa từng gặp qua người này, mặc dù ngồi cùng nhau nhưng trên đường cũng chưa từng nói chuyện nghiêm túc, cho nên cô ấy vừa mới tùy tiện đưa đồ cho mình như vậy, khiến cô thấy choáng váng.

Chiếc túi nhỏ căng phồng, không biết bên trong đựng gì. Khóa kéo căng, tựa hồ có thể bị đứtbất cứ lúc nào. Cô gái kia trạc hai mươi tuổi, trông giống một cô gái đã đi làm. Quần áo của côấy, và có lẽ tất cả tiền tiết kiệm của cô ấy đều được cất trong đó Mẫn Tuệ không dám lơ là,ôm chặt chiếc túi của cô ấy vào lòng. Ngoài cửa sổ trời tối, mưa tạt vào nóc xe. Trong mưa tonhư vậy, mở ô cũng vô ích, hành khách xuống xe kéo theo hành lý chạy như chuột nhắt.

Mỗi lần Mẫn Tuệ trở về An Bình đều đi ngang qua La Đường. Hơn mười năm nay, bộ dáng của căng tin kia không hề thay đổi, rõ ràng chỉ là một gian nhà ngói nhỏ, nhưng được gọi là "Siêu thị Phương Đông". Vẫn có hai con chó vàng co ro dưới mái hiên, và chiếc vạc làm trứng bị ám khói đen kịt. Cô chủ luôn là người ngồi xem tivi trên chiếc ghế mây, còn ông chủ luôn là người chăm chú chào đón khách. Đừng nhìn hoang vu vậy, buôn bán cũng không tệ chút nào, trên kệ bày đồ ăn liền đủ màu sắc, đều bị khách hàng xông vào chộp lấy.

Một người đàn ông thấp bé đi tới bên cửa kính ô tô, trên cánh tay có xăm một con rồng xanh cực lớn, giương nanh múa vuốt, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Anh ta hung hăng nhìn cô rồi giơ ngón tay giữa về phía cô.
Con người đôi khi thật bất lực, bạn không thể ngăn mình bước vào cuộc sống của người khác, dù chỉ là một cái nhìn lơ đãng, cũng không cách nào ngăn người khác đánh giá bạn theo thói quen, ngay cả khi sự thật không phải như vậy.

Mẫn Tuệ không thể không nghĩ, sau ngày hôm nay, trên đời này còn bao nhiêu người nghĩ đến cô, còn bao nhiêu câu chuyện sẽ nhắc đến cô, còn bao nhiêu tiếc nuối vì bỏ lỡ cô?

Cô gái kia quay lại rất nhanh đưa cho cô một chai trà đá.

"Thôi" Mẫn Tuệ không nhận. "Tôi không khát."

Cô gái không cam lòng lại đưa thêm một túi màu nâu, "Hạt cau đó, muốn ăn không?"

"Không, cảm ơn."

"Cầm đi." Cô gái ép chai nước vào tay cô, "Trời nóng quá, nó sẽ luôn có ích vừa mới lấy ra từ ngăn đá, có thể dùng để chườm mắt." Nửa câu sau đè thấp giọng, đầu đồng thời nghiêng nhẹ sangMẫn Tuệ vội vàng liếc nhìn chính mình trong kính phản chiếu hai mắt quả nhiên sưng đỏ.

"Thật sự không cần dâu." Cô lịch sự mà kiên quyết nhét chai nước trở về, từ trong túi lấy ra một cặp kính râm đeo vào.

Cô gái kia sửng sốt một chút nhưng cô ấy không nói gì và cô ấy không nói một lời nào trong nửa giờ tiếp theo.

Như vậy cũng tốt

Ghế bên cạnh vốn trống khi cô lên xe buýt Mẫn Tuệ không nhớ rõ cô gái đó lên xe từ lúc nào, có lẽ là sau cô một tiếng đồng hồ, cũng không biết cô ấy lên từ trạm nào. Trong khoảng thời gian đó, cô cứ tựa đầu vào cửa kính ô tô nhìn dãy núi xa xa và dòng sông một cách ngẩn ngơ, khi cô quay đầu lại bên cạnh cô đã có thêm một người. 

Đường núi dài, buồn ngủ, thời gian ngồi trên xe hơi nhàm chán, cô gái bên cạnh tràn đầy năng lượng, bắt chuyện với cô không dưới năm lần, nhưng Mẫn Tuệ không muốn nói chuyện, vì vậy cô hoặc đuổi khéo cô ấy bằng một câu ngắn gọn nhất, hoặc làm mặt lạnh với cô ấy, cuối cùng chỉ đơn giản là deo tai nghe và giả vờ nghe nhạc, hoàn toàn ngăn cản cô ấy.

Nếu không có chuyện gì mà ân cần, thì đó chủ yếu là các kế hoạch bán hàng đa cấp. Người này có lẽ dang muốn bán thứ gì đó, có lẽ là hạt cau.

*************

Không lâu sau, bên tai cô vang lên tiếng trò chuyện sôi nổi, cuối cùng cô gái ấy đã chuyển sự quan tâm sang người phụ nữ ngồi bên kia, hai người trò chuyện bằng thổ ngữ quê hương. Giọng nói của họ càng lúc càng cao, nói hợp ý đến mức cười rất nhiều, cuối cùng liền cùng nhau ăn hạt dưa..

Xe buýt lúc nào cũng ồn ào, mấy hàng ghế sau có hơn chục học sinh trung học mặc đồ thể thao, chắc là lên tỉnh lỵ tham gia một sự kiện gì đó tiếng ồn ào không ngớt. So ra, tiếng cười của cô gái không quá lớn thậm chí có thể nói là ngọt ngào, nhưng khi gặp phải Mẫn Tuệ đang buồn bực, tiếng cười của cô ấy lại biến thành tiếng khoan diện chói tai, cảm giác như đang phẫu thuật mở hộp sọ. Các mạch máu trên trán cũng co giật mà không có lý do.

Theo nghiên cứu khoa học, trẻ sơ sinh có thể cười hơn 400 lần một ngày, và khi trưởng thành, người có thể cười 20 lần một ngày sẽ sống rất hạnh phúc. Đã mấy tháng, không chỉ là không cười cô còn bị dị ứng nghiêm trọng với tiếng cười, người muốn khóc không có tâm trạng giả vờ cười, nhếch khóe miệng cũng thấy mệt mỏi Mẫn Tuệ xoa xoa thái dương thật mạnh bằng ngón tay của mình, và thầm mắng trong lòng: Người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng kia, có thể im lặng không? Có thấy phiền không?

Mưa bên ngoài xe ngày càng nặng hạt, tầm nhìn không đầy mười mét. Xe ra khỏi trạm và tiếp tục trên con đường núi quanh co. Tất cả những gì đến với họ là bóng cây và những đám mây sương mù, tuy nhiên tài xế lái xe đầy tự tin, không những không giảm tốc độ mà còn bất ngờ bóp còi hay chuyển làn đột ngột khi gặp xe đi ngược chiều ở phía đối diện. Mặt đất không bằng phẳng và những người trong xe lắc lư dữ dội. Sau một cú lắc dữ dội, một người nào đó ở hàng ghế đầu cuối cùng không thể chịu đựng được và bắt đầu nôn mửa. Người khác tránh không kịp, lớn tiếng khiển trách. Họ đều cảm thấy tức giận. Hai người cãi nhau to, nếu không phải có người kéo lại, suýt chút nữa đã động thủ.

Mẫn Tuệ chi cách người bị nôn một hàng ghế, mùi axit dạ dày, rượu và thức ăn qua đêm xộc vào mũi khiến cô cũng cảm thấy buồn nôn, vì vậy mặc kệ trời mưa, cô mở hé cửa kính xe, và cơn mưa ập đến làm ướt đẫm khuôn mặt cô, mang lại cảm giác sảng khoái hiếm có.

Sau hai giờ nữa, đích đến là Thành phố Mộc Thủy Hà cuối cùng cũng tới. Mẫn Tuệ ra khỏi xe cùng hành lý và đến Khách sạn Bồng Lai gần đó. Mỗi lần từ quê hương trở về Tân Thành cô đều ngủ qua đêm ở khách sạn này để sáng hôm sau bắt chuyến tàu. Không ngờ vừa bước vào sảnh, cô đã đụng phải cô gái mặc áo khoác vàng.

Cô gái chủ động chào hỏi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Này, cô cũng ở đây à?".

Mẫn Tuệ gật đầu, có chút xấu hổ vì sự thờ ơ của mình trên xe buýt, mặc dù không cười được,nhưng cô vẫn biểu hiện vẻ mặt thân thiện

"Tôi vừa hỏi, phòng đã kín rồi." Cô gái nhìn đồng hồ, lại nhìn mưa lớn ngoài cửa, "Quầy lễ tân nói có một chỗ khác ở gần đây, đi bộ mất khoảng 30 phút thì phải. Đi không?"

"Tôi đã đặt chỗ trước. Chắc sẽ có một phòng cho tôi."

"Ồ.."

"Có một quán cà phê trên tầng hai, cô có thể đợi ở đó một lúc cho đến khi tạnh mưa."

"Cà phê.. có đắt không? Ngồi không thì không tốt đâu à!"

Mẫn Tuệ di chuyển ngón tay trong túi, cảm thấy thôi thúc phải đưa cho cô ấy 20 Nhân Dân Tệ để cô ấy biến mất ngay lập tức. Sau đó cô kiềm chế bản thân, đôi khi thiện ý không rõ và ác ý không có gì khác nhau, không nên chọc giận cô ấy thì tốt hơn.

Nghĩ xong, cô gật đầu, đang định đi tới quầy tiếp tân, thì cô gái đột nhiên rụt rè nói, "À.. tôi có thể thương lượng với cô được không?"

Mẫn Tuệ cảnh giác nhìn cô ấy.

"Tôi có thể ở lại với bạn một đêm không? Tôi đã đặt chuyển tàu cho sáng mai. Tôi không cần ngủ trên giường. Tôi có thể ngủ trên ghế sô pha hoặc trên sàn nhà. Chúng ta sẽ chia đều tiền phòng."

Mẫn Tuệ không nói lời nào. Cô không muốn ở cùng với người lạ, đặc biệt là vào những lúc nhưthể này.

Thấy cô do dự, cô gái nhếch môi, hơi cúi đầu: "Không sao, tôi tùy tiện hỏi một chút, thấy bất tiện cũng không sao." Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi hành lý ra một chiếc ô gấp và vẫy tay.

"Tạm biệt, chúc bạn bình an!"

Đang định xoay người, Mẫn Tuệ đột nhiên nói: "Được."

Cô gái sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Hả?"

"Không cần nằm đất, tôi đặt phòng đôi."

"Thật sao?" Cô gái vui vẻ nắm tay cô, không ngừng lắc lắc, "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều! Nhân tiện, tôi tên là Lý Xuân Miêu, cô tên gì?"

Mẫn Tuệ do dự "Tôi họ Mẫn".

"Minh à? Vậy tôi sẽ gọi cô là Tiểu Minh nha?"

Lý Xuân Miêu nghe lầm, Mẫn Tuệ cũng lười sửa lại, gật bừa và đi đến quầy lễ tân để làm thủ tục nhận phòng

Đây là khách sạn hạng bình thường, thậm chí còn không phải là khách sạn hai sao. Sở dĩ Mẫn Tuệ quen thuộc với nơi này là vì nó cách cổng phía đông của bến xe buýt đường dài không xa, có thể đi bộ, thuận tiện cho việc di chuyển, và có xe đưa đón ra ga tàu; thứ hai là vì phòng sạch sẽ, giá tốt, cơ sở vật chất đầy đủ, Internet miễn phí. Sau khi lấy thẻ phòng, Lý Xuân Miêu đưa cho cô một nửa tiền phòng Mẫn Tuệ nói quên đi, dù sao cô ấy chỉ ở một đêm. Xuân Miêu nhất định trả tiền Mẫn Tuệ không thích xô xô đẩy đầy, vì vậy cô nhận

Phòng ở tầng một, gần sảnh.

Hai người quẹt thẻ để vào cửa, lập tức ngửi thấy mùi ẩm mốc rõ ràng.

Chắc là mùi thảm.

Mẫn Tuệ nhớ rõ là lần trước cô đến, sàn nhà làm bằng gỗ thô đồ đạc cũng làm bằng gỗ thô đánh véc-ni dày, cả căn phòng đều rất sáng sủa. Bây giờ việc bài trí đã thay đổi đồ đạc màu xanh đậm, thảm trải sàn màu xám đậm, những tấm chăn và rèm cửa màu đỏ thẫm cho người ta cảm giác như đang bước vào một lâu đài thời trung cổ - cao cấp thì cao cấp, nhưng có vẻ u tối.

Mẫn Tuệ không thích thảm, và luôn cảm thấy rằng chúng bẩn thỉu, chưa kể đang là mùa mưa.

Cô mở hành lý, lấy ra một tấm ga du lịch và trải nó lên giường. Ngay sau đó hai cô gái lại nhường nhau đi tắm trước.

"Cô tắm trước đi" Xuân Miêu nói, "Hắn là cô rất thích sạch sẽ".

"Cô tắm trước," Mẫn Tuệ nói, Tôi tắm lâu lắm.

"Còn nhiều thời gian, vì vậy nên để cô.."

"Không sao đâu."

'Đừng khách khí'

Đây là lý do tại sao Mẫn Tuệ không muốn nhiều thêm một người trong phòng phải mất nhiều thời gian để lịch sự chuyện đi tắm. Cuối cùng, cô vào tắm rửa hai mươi phút. Đến khi Xuân Miêu tắm rửa xong cô đã mặc đồ ngủ rồi đang ngồi bên giường dùng máy sấy tóc.

"Oa, dáng người cô thật tuyệt!" Lý Xuân Miêu quấn khăn tắm ngồi đối diện cô "Đây là cỡ.. 34C?"

Mẫn Tuệ hít một hơi thật sâu, cười lạnh một tiếng, "Làm sao cô biết?"

"Tôi đã từng làm việc trong xưởng may, chuyên về áo lót, nghe người mẫu nói nâng ngực thi dễ nhưng thu gọn ngực thì đặc biệt đau.."

Thực sự là không nên mềm lòng để người này ở cùng, ruột thấy đầy ân hận.

Mẫn Tuệ không trả lời cô mở nắp cốc nước uống một hớp lớn, cầm chiếc lược lơ đãng chải tóc

"Này, đừng chải tóc mạnh như vậy," Lý Xuân Miêu nhìn những sợi tóc mắc trên lược bộ dạng trông như sắp tận thế, "Tóc sẽ rụng.. Cô xem, bạn bây giờ chỉ còn có một chút tóc."

Mẫn Tuệ kéo những sợi tóc trên lược ra, quả nhiên là một túm lớn, cô đặt vào tay mình, mềm mượt mà ấm áp, giống như thủy thảo trong hồ nước mùa hạ. Trong lúc sững sờ, cô có chút không nỡ ném đi "Trước đây không phải thế này".

"Gần đây mới rụng sao? Có chuyện gì sao?"

Mẫn Tuệ cười khổ lắc đầu, tiếp tục sấy.

"Tiểu Minh à, nếu gặp phải chuyện không vui, đừng để trong lòng. Tin tôi đi, dù tình huống cótồi tệ đến đâu, cô cũng sẽ vượt qua được."

Nói thì dễ thôi.

Mẫn Tuệ nhìn lên Xuân Miêu, phát hiện cô ấy đang dùng ánh mắt sáng nhìn mình chằm chằm, sắc mặt đỏ bừng, không biết là sốt ruột hay là vừa tắm xong. Cô có thể cảm nhận được lòng tốt của Xuân Miêu, họ tình cờ gặp nhau, không ai cần phải quan tâm nhiều đến một người xa lạ. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiêm túc nhìn cô ấy: Cô ấy không xấu, cũng không đẹp. Đó chỉ là một khuôn mặt giản dị, ngoan ngoãn, chất phác và không có gì đặc biệt. Làn da của cô ấy rất trắng, giống như đã lâu không phơi nắng, khuôn mặt rất sạch sẽ, lông mày lá liễu mảnh, xăm một đường kẻ mắt, tóc quăn xõa xuống bờ vai, những lọn tóc nhảy lên nhảy xuống như lò xo khi cô ấy nói. Trên ngón tay dày vết chai, sơn móng tay màu hoa oải hương hết lớp này đến lớp khác, khi cử động rất sinh động, tôn da. Cô ấy nói rằng cô ấy đã từng làm việc trong một xưởng may, và cô ấy có vẻ là một cô gái làm việc luôn ở dưới đáy xã hội, nhưng cô ấy cũng không phải là kiểu chị em xã hội.

Hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều đã học cách đeo tất cả các loại mặt nạ ở tuổi hai mươi lăm, nhưng hiếm thấy Lý Xuân Miêu không có.

"Tôi không sao." Giọng Mẫn Tuệ dịu đi.

"Thật ra.. có một loại mặt nạ dưỡng tóc đặc biệt thích hợp với cô. Dùng hàng ngày đảm bảo tóc sẽ đen và dày. Bạn tôi dùng rồi bảo rất tốt, hơi đắt. Nếu cô muốn mua, tôi có.."

Đây là khởi đầu của việc bán hàng đa cấp?

"Tôi không bao giờ sử dụng mặt nạ tóc." Mẫn Tuệ hối hận vì đã hạ thấp sự phòng thủ của mình quả sớm và ngắt lời cô ấy một cách kiên quyết

Lý Xuân Miêu xấu hổ "À" một tiếng, muốn biện hộ cho minh, mở miệng nhưng cuối cùng lại im lặng, lo lắng củi đầu. Một lúc sau, đột nhiên có tiếng "Ồ", cô ấy nhặt một thứ gì đó từ dưới đấtlên" Cái này làm thủ công, của cô ư?"

Mẫn Tuệ gật đầu.

"Đẹp quá," Xuân Miêu đưa nó cho cô, "Cô mua nó ở đâu vậy?"

"Bố tôi làm nó".

"Ông ấy cũng làm hai con cá bạc này à?" Lý Xuân Miêu chỉ vào một cặp cá bạc sống động nhưthật trên sợi dây đỏ.

"Ừ, ông ấy là thợ bạc."

"Chà, nhìn món đồ thủ công này đẹp thật đấy."

"Cô có thích nó không?"

"Thích."

"Cho cô đấy." Mẫn Tuê đột nhiên nói.

Lý Xuân Miêu sửng sốt, "Thật sao?"

Hiển nhiên, cô ấy cũng có chút mê man trước tính hay thay đổi bất định của Mẫn Tuệ.

"Không đáng bao nhiêu đâu, hy vọng nó có thể mang lại may mắn cho cô."

"Sao có thể. Là bố cô tự làm.."

"Nhận đi" Mẫn Tuệ chỉ đơn giản đeo chiếc vòng cho cô ấy, "Tôi có mấy chiếc." Vậy không khách khí. Gần đây tôi rất cần vận may. Lý Xuân Miêu chạm vào vòng tay cá bạc mỉm cười và lấy điện thoại di động ra, "Đây là duyên phận hãy kết bạn WeChat đi."

"Tôi không dùng WeChat", Mẫn Tuệ cười nhạt, "Cô không cần biết tôi đâu."

".... Được thôi" 

"Tôi đi ngủ trước, đi xe cả ngày mệt mỏi." Nói xong Mẫn Tuệ từ trong túi nhỏ lấy ra một lọ thuốc, nhét vào miệng một viên, chui vào trong chăn.

"Chúc ngủ ngon. Tôi phải thu dọn hành lý. Tôi sẽ dậy vào khoảng sáu giờ để bắt chuyến tàuvào tám giờ sáng mai. Lúc đấy có thể cô vẫn chưa thức dậy, vì vậy tôi sẽ không nói lời tạm biệt với cô". Xuân Miêu dừng lại và nhìn cô một cách trang trọng "Cảm ơn cô đã để tôi ở chung vàtặng tôi một chiếc vòng tay đẹp như vậy".

Giọng điệu chân thành nhưng dài dòng.

"Không có gì", Mẫn Tuệ thò tay ra từ dưới chăn và khua khua trong không khí "Tạm biệt".

"Tạm biệt."

************

Mẫn Tuệ bị một tiếng sấm lớn đánh thức, đồng hồ trên diện thoại chỉ 3h12 sáng.

Cô liếc nhìn Xuân Miêu đang ngủ ngon lành ở giường bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi dậy, thay quần áo, xỏ giày rồi bước ra khỏi cửa.

Ánh đèn đêm lờ mờ, sảnh im ắng. Có một người phục vụ trực ở quầy lễ tân ngủ gật trước máy tính.

Mẫn Tuệ đẩy cửa kính bước ra ngoài.

Cơn mưa lớn làm cô ướt sũng hoàn toàn, và thay vì cảm thấy lạnh, cô lại cảm thấy sảng khoái. Cô tìm ra phương hướng trong mưa, rẽ về phía đông, băng qua hai con phố nhỏ và đến cầu Mộc Thủy Hà ở phía đông.

Nói là cầu nhưng thực ra nó không lớn và không thông xe. Trên cầu không một bóng người, ngoài tiếng sấm, tiếng mưa và ánh đèn đường lập lòe, chỉ có tiếng nước chảy xiết.

Mỗi lần Mẫn Tuệ đi ngang qua đây, cô đều dừng lại một chút, đứng trên cầu nhìn phong cảnh. Những ngày nắng đẹp nhất: Đồi xanh thẳng tắp, mây mờ, chim bay lượn. Dòng sông Mộc Thủy dưới ánh mặt trời vàng óng, uốn khúc, chảy mãi không ngừng..

Cô đi đến mép cầu nhìn xuống, dưới cầu tối đen như mực, tiếng nước chảy rất gấp gáp, ngay bên tai, như sắp tràn ra ngoài. Lúc này cô mới nhớ ra lúc này đang là mùa mưa, dòng sông đã bước vào mùa lũ. Mặc dù mỗi lần về nhà, cô đều đi qua nhưng cô biết rất ít về sông Mộc Thủy, chỉ biết nó chảy theo hướng bắc nam. Không biết nó chảy về đâu.

Mẫn Tuệ đứng ngây người trên cầu trong vài phút. Lan can làm bằng gỗ, không cao nên cô dễdàng luồn qua, gió rít bên tai, cô hai tay ôm lấy lan can, rướn người về phía trước. Mãi đến lúc này, cô mới nhận ra dòng sông dưới chân mình cách mình chưa đầy năm mét, sóng vỗ ầm ầm trắng xóa, trước mặt là một khoảng không gian bao la, núi non hai bên sôngtrông như một bầy thú khổng lồ chồm lên ăn thịt người.

Ở đời có những chuyện như lũ về vào mùa nước lũ, không biết khi nào sẽ đến, khi nào đến sẽ cuốn đi tất cả.

Mẫn Tuệ điều chỉnh lại tư thế, đang định buông tay, chợt nghe phía sau có người hét lớn: "Tiểu Minh! Đừng.."

Cô không nghe thấy lời nói tiếp theo, tiếng mưa lớn đến mức nhấn chìm mọi thứ. Mẫn Tuệ quay đầu lại và thấy một bóng người đang chạy nhanh về phía cô, chiếc áo khoác màu vàng rất dễ thấy dưới ánh đèn đường.

Lại là Xuân Miêu?

Mẫn Tuệ thở mạnh và nhảy xuống sông không chút do dự.

Dòng chảy rất nhanh và nước rất mạnh

Mẫn Tuệ không biết bơi và khi cô chìm xuống nước, cô bị ném sang một bên như một khúc gỗ và cô không thể không xoay người theo dòng nước. Cô không ngờ nó lại khó chịu như vậy, nước từ mọi hướng ào ạt tràn vào mũi, tai, miệng. Sau khi sặc vài ngụm nước, cô lập tức choáng váng đầu óc trống rỗng khát vọng sống sót lấn át tất cả cô giãy giụa hai chân hàng ngoi lên, nhưng chiếc quần jean vừa ướt vừa nặng, cô không thể. Cô cảm thấy ý thức đã bắt đầu rời xa mình cô dần dần không còn giãy giụa nữa, hai tay tùy ý loạn xạ trong nước..

Đúng lúc này, một bàn tay không biết từ đâu vươn ra, nâng đầu cô lên khỏi mặt nước, Mẫn Tuệlập tức há miệng thở dốc xoay người trong nước, theo bản năng ôm lấy chủ nhân của bàn taydó.

Người nọ vùng vẫy để thoát ra, nhưng Mẫn Tuệ đã dùng hết sức để kẹp chặt người ta bằng hai chân. Thấy cả hai sắp chìm xuống cùng một lúc, Mẫn Tuệ đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, người nọ đầm mạnh vào người cô và đẩy một vật gì đó trước mặt cô, Mẫn Tuệ liều mạng ôm lấy.

Là một chiếc phao cứu sinh. Người nọ bơi đến bên cô, nắm lấy sợi dây trên phao cứu sinh và kéo cô vào bờ.

Một cơn sóng lớn ập đến, nước bắt đầu quay cuồng, Mẫn Tuệ dùng sức đẩy nước nhưng lại bị dòng nước xiết cuốn về phía trước. Khi cô bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, Xuân Miêu đã biến mất. Với sự trợ giúp của tia sét trên bầu trời, một bóng người mờ nhạt ở đằng xa đang tuyệt vọng bơi về phía cô.

"Xuân Miêu! Xuân Miêu! Tôi ở đây!" Mẫn Tuệ quay người và bơi về phía bóng người.

Những người không biết bơi không thể nắm bắt phương hướng trong nước và càng lo lắng, họcàng mắc nhiều sai lầm. Cô nhìn Xuân Miêu càng lúc càng xa cô, thời gian nổi lên càng lúccàng ít và biển mất hoàn toàn sau vài tiếng sấm sét.

Cô mở to mắt nhìn trong bóng tối, hét lớn nhưng vểnh tai lên cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, trong lòng không khỏi tràn ngập sợ hãi.

Không phải bởi vì sợ chết, mà là bởi vì chính mình ngu xuẩn, khiến liên lụy một người không đáng chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro