
Chương 42: Sơn Trì Quỷ Ốc ( 9 )
Phong Bất Giác kể lại một cách ngắn gọn cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, và sau đó kể về kinh nghiệm bước vào căn hầm lẫn nhiệm vụ ẩn mà hắn nhận được. Sau đó, mọi người có thể nhìn thấy nhiệm vụ của hắn trên thanh tác vụ, nhưng họ chỉ có thể nhìn. Cho dù Phong Bất Giác có hoàn thành thì cũng là cá nhân hắn cầm phần thưởng.
Hắn nói được nửa chừng thì đèn lồng trên bàn lại tối đi do hết thời hạn kỹ năng, nhưng Tự Vũ và Bi Linh cũng không có cắt lời hắn tự thuật, chăm chú lắng nghe.
Sau khi Phong Bất Giác nói tất cả những gì mình biết, cuối cùng dùng giọng tổng kết nói: "Như vậy... Theo ta phân tích, cốt truyện trong kịch bản này nên như thế này. Gia đình này di truyền bệnh Huntington qua nhiều thế hệ (Hkct: Bệnh Huntington là một bệnh lý di truyền gen trội đặc trưng bởi múa giật), căn nhà này cũng có một số một loại sức mạnh siêu nhiên tương tự như một lời nguyền. Em gái của tên Roderick, Madeleine, đã bị tâm thần phân liệt từ lâu, cho nên dù ông ta biết Madeleine chưa chết cũng đem chôn sống, và sau đó chính ông ta cũng phải chịu sự tra tấn khiến tinh thần suy sụp hoàn toàn. Cho đến đêm cuối truyện, em gái ông ta mượn sức mạnh thần bí của căn nhà này để quay về biệt thự, dọa chết anh trai của cô, rồi sau đó cũng vì kiệt sức mà chết.
Linh hồn Madeleine có lẽ bị nhốt ở cùng chỗ với thi thể của Roderick trong biệt thự, mà bản biệt thự có địch ý mãnh liệt đối với những sinh vật 'còn sống' như chúng ta.
Còn từ quan điểm chơi game...
Nhiệm vụ chính tuyến chính là tìm ra quy luật hoặc nhược điểm của tòa biệt thự này, sau đó trốn thoát. Nhiệm vụ phụ hiển nhiên là không bắt buộc, không gì khác ngoài việc kiểm tra mức độ hoàn thành việc thám hiểm bản đồ của chúng ta mà thôi. Nếu đi nhiều phòng và tìm kiếm cẩn thận thì có thể tìm thấy tất cả sáu đoạn Quỷ Cung và nhận phần thưởng. Còn đối với số phận linh hồn của hai anh em kia thì chỉ là sự tiếp nối của kịch bản đối với tình tiết của tiểu thuyết, tồn tại như một nhiệm vụ ẩn, vì vậy không cần thiết phải làm."
Sau khi mọi người nghe hắn tự thuật xong, Tự Vũ là người thứ nhất lên tiếng: "Không sao, chúng ta có thể hợp tác với ngươi."
Phong Bất Giác vừa mới làm rõ tình hình: Qua cửa không khó, phụ tuyến có thể làm hoặc không, nhiệm vụ ẩn càng không bắt buộc. Hắn đang muốn hỏi ý kiến Tự Vũ và Bi Linh xem các nàng có chịu giúp hắn làm nhiệm vụ phụ tuyến và nhiệm vụ ẩn hay không, không ngờ đối phương lại một lần nữa giành trả lời trước khi hắn hỏi.
"Vậy phải cảm ơn hai vị rồi." Phong Bất Giác nói.
Tự Vũ lần này không trả lời hắn, nàng thật sự là một người kiệm lời.
Bi Linh thì trả lời một cách lịch sự: "Không cần khách sáo, chúng ta vốn cũng muốn làm phụ tuyến a. Còn nhiệm vụ ẩn khẳng định là không dễ, nếu chúng ta có đủ khả năng thì sẽ tận lực giúp ngươi."
Phong Bất Giác lập tức đứng lên nói: "Vậy bây giờ quay lại vấn đề đang nói dở lúc nãy... Vì sao chúng ta lại cùng tập trung ở đây?"
Tiểu Thán lập tức nói: "Không phải là vì căn nhà này biến đổi sao? Nó chỉ cần thay đổi vài cái hành lang, nối không gian lại, hiển nhiên là có thể dẫn chúng ta đến nơi này."
Long Ngạo Mân nói: "Thứ hắn đang hỏi không phải là 'làm sao' chúng ta tới tập trung ở đây mà là ''vì sao' lại tập trung ở đây."
Bi Linh liếm môi, lẩm bẩm: "Gây ra chuyện như vậy, chỉ có một số lý do... Một, đã tới lúc tập trung vật phẩm lại, hai là... "
Phong Bất Giác nói tiếp: "Mức độ khám phá bản đồ đã tới giới hạn rồi."
"Nghĩa là gì?" Tiểu Thán hỏi.
"Có biết Betrayal At House On The Hill* không?" Phong Bất Giác nói. (Hckt: đây là một trò chơi board game, trong trò này mỗi người chơi hóa thân thành một nhà thám hiểm để điều tra một căn biệt thự bí ẩn)
"Board Game hả?"
"Đúng, chính là nó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu các câu đố trên bản đồ cho một tầng được sử dụng hết?" Phong Bất Giác hỏi.
"Thì tầng đó sẽ..." Vương Thán Chi như nghĩ ra vấn đề, "sẽ không thể nào nhảy qua bản đồ mới nữa."
"Từ tình huống thực tế trước mắt chúng ta, hẳn là bởi vì tầng một đã bị tìm kiếm hết. Nếu tiếp tục khám phá, chúng ta sẽ quay lại nơi đã đến." Phong Bất Giác nói: "Hiện tại chúng ta vào một phòng cùng một lúc, phòng ăn này tương đương với một phần bản đồ chưa mở ra còn sót lại."
"Vậy thì... Tiếp theo chúng ta lên tầng hai ư?" Long Ngạo Mân nói, hắn hơi bất an mà nhắc nhở một câu: "Cũng không biết tại sao Dũng Giả Vô Địch chết ở trên đó."
"Lầu một có ba đoạn Quỷ Cung, còn có một đoạn giấu dưới hầm, hai đoạn còn lại không thể nghi ngờ là ở lầu hai, nếu muốn làm phụ tuyến khẳng định cũng phải đi lên." Phong Bất Giác trả lời: "Chưa kể, bây giờ đã khám phá hết lầu một rồi nhưng nhiệm vụ chính tuyến vẫn chưa thay đổi, nên... nếu không đi lên thì dù là manh mối chính, phụ tuyến, hay nhiệm vụ ẩn thì cũng đều không thể hoàn thành."
Bi Linh bổ sung: "Là phần cuối của kịch bản, độ khó của tầng trên... hoặc là nói, sức mạnh lời nguyền ở tầng trên rõ ràng là mạnh hơn ở đây. Những cái bẫy ở tầng hai phải nguy hiểm hơn, và có nhiều ảo giác và yếu tố kinh dị hơn nơi đây, cho nên Dũng Giả Vô Địch một mình đi trước mới chết."
Tiểu Thán nghe vậy nói với Phong Bất Giác: "Giác ca, nghe kìa, chia nhau làm việc hại chết người a."
"Vô Địch ca chết chỉ vì hắn còn chưa đủ mạnh mà thôi... " Phong Bất Giác dời ánh mắt, lộ ra vẻ biểu cảm "Hôm nay gió thật lớn".
...
Hơn mười phút sau, năm người đi qua một số hành lang và tìm thấy một cái thang dẫn lên tầng hai.
Thang gỗ bốc mùi ẩm mốc, khi dẫm lên thì có tiếng kêu cót két... Tiểu Thán cũng vì quá căng thẳng đã vô tình dùng lực quá mạnh làm gãy một đoạn lan can mục nát, tự dọa bản thân mình.
Đi lên tầng hai, Long Ngạo Mân một lần nữa đảm nhận trọng trách tiên phong dẫn đường. Danh hiệu mới của hắn【 Người Phòng Vệ Tiểu Đội 】có năng lực đặc biệt là kỹ năng bị động【 Bảo Vệ Tiểu Đội 】, với mỗi người đồng đội cạnh hắn thì lực phòng ngự của hắn sẽ tăng lên 10%. Tuy công, phòng, máu trong Thiên Đường Kinh Hãi đều không được biểu thị bằng số liệu cụ thể, nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng đến việc tính toán tăng thêm này. Đơn giản mà nói, bây giờ khả năng kháng đòn của Long ca mạnh hơn 40% so với lúc đơn thương độc mã. Giờ phút này, cho dù phải chống lại con Huyết Thi mạnh mẽ kia thì hắn cũng sẽ không bị một chưởng đánh bay.
Phong Bất Giác và Vương Thán Chi đi theo đằng sau Long Ngạo Mân, sau đó là Bi Linh Tiếu Cốt, Tự Vũ Nhược Ly thì phụ trách cản phía sau.
Đi được một đoạn, Bi Linh bỗng vỗ bả vai Vương Thán Chi. Người kia bởi vì căng thẳng nên bị hành động của nàng dọa đến sắc mặt trắng xanh, cũng may là chưa la thành tiếng.
"Nè nè, tiểu Thán ca."
"Có chuyện gì vậy?"
"Thương lượng với ngươi một chút, có thể đổi một món với ta không?"
Vương Thán Chi hỏi: "Món nào?"
"A... Ngươi có những gì?" Bi Linh cười hỏi.
Tiểu Thán vừa đi ở trước vừa báo cáo những thứ trong bọc hành lý của mình: "Ừm... Ta có dao bếp kiểu Tây, gậy bóng chày, cát lún..."
Phong Bất Giác đang đi trước hắn che mặt lắc đầu, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài trong lòng: "Tên ngu ngốc này..."
Bi Linh bị tiểu Thán chọc đến bật cười một tiếng, cô tranh thủ ngắt lời hắn: "Được rồi, được rồi, ngươi thật sự nói hết tất cả cho ta biết à?"
Vương Thán Chi sững sờ: "Ơ! Đúng rồi, là ngươi muốn đổi vật phẩm với ta, vì sao ta phải báo?"
Ngay cả Long Ngạo Mân đi đầu nhóm cũng trợn mắt, thấp giọng châm biếm một câu: "Tiểu tử này quả thực là thiên tài..."
Tự Vũ ở phía sau lạnh lùng nói một câu: "Đừng bắt nạt trẻ con."
Bi Linh lè lưỡi, sau đó nói với Tiểu Thán: "Thật xin lỗi, mới nãy là ta đùa thôi, ai biết ngươi sẽ thật sự nói ra."
Thế mà Vương Thán Chi còn đang giải thích câu nói lúc trước của Tự Vũ: "Ta năm nay 24 tuổi rồi!"
Phong Bất Giác cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tiểu Thán: "Gần đây ta phát hiện ra EQ ngươi càng ngày càng cao a."
"Hả?" Tiểu Thán cảm thấy rất khó hiểu.
Bi Linh lại kéo tay áo hắn, "Được rồi, để ta nói nghiêm túc." Nàng đưa mũ thợ mỏ trên tay lên nói: "Ta muốn đổi cái này với đèn pin của ngươi."
Tiểu Thán nhìn thuộc tính thấy vật này là một món trang bị, hơn nữa đồng thời có công năng chiếu sáng.
【 Tên: Mũ thợ mỏ
Loại: Đồ phòng ngự
Phẩm chất: Bình thường
Lực phòng ngự: Trung bình
Thuộc tính: Không
Đặc hiệu: Có khả năng chiếu sáng, cần dùng pin
Điều kiện trang bị: Sở trường thông dụng F hoặc sở trường dụng cụ F
Ghi chú: Là một món đồ phòng ngự an toàn đáng tin, đèn trước mũ cũng rất thực dụng. 】
"Sao? Ta thấy trên đầu ngươi cũng không mang đồ phòng ngự, dùng cái này đổi đèn pin của ngươi thì ngươi không tính là chịu thiệt a." Bi Linh nói.
Tiểu Thán nhìn một chút: "Nhưng chẳng phải làm vậy là ngươi lỗ sao?"
"Màu vàng không hợp ta, hơn nữa con gái mà mang cái này trông rất ngố." Nàng cười giảo hoạt: "Ta thấy ngươi mang rất hợp a."
"Không cần, ta đã có một món đồ phòng ngự." Tiểu Thán trả lời, hắn lấy ra một cái đèn pin khác từ trong bọc hành lý ra (Lúc ở trung tâm thương mại, Phong Bất Giác đề nghị mỗi người nên cầm hai cái đèn pin, tiểu Thán vẫn luôn để toàn bộ những thứ đó trong bọc hành lý) đưa cho Bi Linh rồi nói: "Ta có hai cái đèn pin, cho ngươi một cái cũng được."
Bi Linh mở to mắt nhìn chằm chằm mặt Tiểu Thán vài ba giây: "Này! Nếu ngươi không nói thì chẳng phải có thể lấy không một món trang bị hay sao?"
"Mang theo trông rất ngố, nên ngươi cứ giữ đi." Tiểu Thán mỉm cười trả lời.
Nghe vậy, Bi Linh bỗng nhiên hiểu câu "Ngốc tự nhiên, khui ra đều màu đen*" có nghĩa là gì. (Hckt3: dùng miêu tả một người trông đơn giản và dễ thương, nhưng thật ra lại rất xấu bụng)
Cô cầm đèn pin, cất lại chiếc mũ của người thợ mỏ vào túi xách, tâm trạng phức tạp nói: "Cảm ơn." Trên mặt không có một chút vui mừng.
"Đáng đời." Tự Vũ ở phía sau đúng lúc bổ sung một đao.
"Có gì đó không ổn..." Long Ngạo Mân bỗng dừng lại, hắn phát hiện có điều bất thường, "Không phải chúng ta vừa mới đi qua chỗ này rồi sao?"
"Chúng ta đã từng đi qua một cái hành lang giống y đúc." Phong Bất Giác nói tiếp: "Sau đó quẹo trái một lần, quẹo phải hai lần, mỗi lần chuyển hướng đều đi thẳng thêm một đoạn khác nhau, nhưng chắc chắn không phải là đi một vòng..."
"Là rơi vào ảo giác, hay là..." Long Ngạo Mân chỉ nói nửa câu, hắn muốn nghe ý kiến của Phong Bất Giác.
"Hẳn là ảo giác." Tự Vũ Nhược Ly Lúc này, cô đang đứng trước một tấm gương dài và nhìn thấy mình trong gương, toàn thân lên xuống bình thường, quần áo và dụng cụ không có gì thay đổi, chỉ có vị trí của phần bụng là lộ ra ruột.
Trong một giây, cả hai bên hành lang xuất hiện đầy gương, cảnh tượng chuyển đổi rất đột ngột, không thể nhìn thấy dấu vết của sự biến dạng không gian.
Phong Bất Giác cũng quay lại, chọn ngẫu nhiên một chiếc gương gần mình nhất và nói: "Đúng vậy, nó rõ ràng hơn cả MRI*." Hắn đi vài bước sát vào, cẩn thận nhìn: "Ah, nhìn kỹ có thể thấy trên mặt cắt của ruột là những cái hành lang, rất thú vị a..."
(Hckt: MRI sử dụng từ trường và sóng radio để tạo ra các lớp cắt mỏng của mô cơ quan, thường được dùng trong bệnh viện/y tế để chuẩn đoán bệnh)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro