Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 172: Ta Bỉ Ổi ( 4 )


Những câu chuyện ma trong chương này được chuyển thể từ truyện ngắn "Xác Treo Cổ" của Yumeno Kyūsaku, mọi sự giống nhau đều không phải là ngẫu nhiên.

......

"Thì ra người phụ nữ đó đã rơi xuống vũng nước phải không?" Lúc này bóng đen ngắt lời Phong Bất Giác, hỏi một câu như vậy.

"Hả? Người đã từng nghe rồi hả?" Phong Bất Giác nói.

"Ta muốn nghe những câu chuyện có thể khiến ta sợ hãi, không phải truyện cười." Bóng đen trả lời.

"Ừm..." Phong Bất Giác thở dài một tiếng, "Vậy thì ta đây đổi một cái khác." Mấy chuyện kiểu này trong đầu hắn có rất nhiều, để hắn kể ra 180 cái cũng được, "Muốn dọa ngươi sợ đúng không..." nhưng trong lòng của hắn lại đang thì thầm: Nhưng mà phải nói, bản thân tên này là một con ma, lại muốn nghe ta kể chuyện ma cho hắn nghe, chuyện này thật quá buồn cười rồi...

Lần này Phong Bất Giác chuẩn bị kể chuyện nghiêm túc hơn, câu chuyện càng ngắn càng tốt, hơn nữa phải kinh dị. Dưới tình huống độ dài có hạn, việc khiến người khác cảm thấy sợ hãi chỉ bằng cách sử dụng sức mạnh của ngôn ngữ thực sự là điều khá khó khăn.

"Hôm đó, ta ngồi ở trên ghế dài trong công viên." Phong Bất Giác bỗng nhiên giống như người bị tâm thần phân liệt, tỏ ra kỳ lạ và bắt đầu câu chuyện ở ngôi thứ nhất: "Trước mặt có đài phun nước, ta nhìn cột nước lên cao rồi hạ xuống... Bầu trời trong vắt buổi tối khiến người ta có chút ớn lạnh.

Cái bóng lắng nghe Phong Bất Giác kể lại mà không nói một lời nào, từ góc độ của một người đứng ngoài cuộc, Giác ca quả thật khá nhập tâm vào câu chuyện, cách hắn tự xưng "Ta" cũng khá thuyết phục.

"Trong khi lắng nghe tiếng nước chảy từ đài phun nước, ta lật xem hai ba tờ báo chiều trên tay. Nhưng bất kể tin từ tờ báo nào, cũng không có tin ta muốn thấy."

Phong Bất Giác thở ra một làn sương trắng: "Khoảng hai tuần trước, có một cô gái bị phơi xác trong một ngôi nhà trống bỏ hoang ở ngoại ô. Thứ ta đang tìm là bản tin về vụ này." Khóe miệng hắn nở nụ cười tà mị, "Ta và cô gái này đã yêu nhau được một thời gian... Ta còn nhớ hôm đó, cũng là buổi tối, cô búi tóc hình quả đào đến gặp ta với bộ đồng phục học sinh và váy ngắn... Cô ấy xinh đẹp đến mức khiến ta suýt nữa quên thở."

Khi Phong Bất Giác nói lời này, đôi mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, hô hấp trở nên gấp gáp, khóe miệng co giật một chút bệnh hoạn: "Vì vậy... Ta gần như đã theo bản năng mà đưa cô ấy đến một ngôi nhà trống gần ngã tư X (Hckt: khu vực giao nhau giữa đường sắt và đường cái) ở ngoại ô, bóp cổ cô gái đang trong cơn hoảng loạn kia đến chết." Hắn dừng lại, mở to mắt để bắt gặp ánh mắt của cái bóng: "Việc này khiến ta cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm... nếu ta không làm điều đó, ta sẽ phát điên mất, a... haha..." Hắn cười vài tiếng, tiếng cười lộ ra vẻ thỏa mãn, như thể hắn vẫn đang nếm trải khoái cảm của giây phút đó.

"Ta cởi thắt lưng cô ấy, treo cô ấy lên xà nhà, ngụy trang hiện trường thành thắt cổ tự tử." Phong Bất Giác tiếp tục nói: "Mặc dù ta đã về nhà như không có chuyện gì xảy ra, nhưng từ hôm đó, ta sẽ đến công viên này mỗi buổi tối, mua hai hoặc ba tờ báo chiều khác nhau, ngồi trên ghế và đọc..."

Phong Bất Giác chế nhạo: " 'Một cô gái trẻ treo cổ tự tử', ta đã mong sẽ thấy tiêu đề tin tức như thế này xuất hiện." Hắn đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy không khí xung quanh, như chỗ ấy thực sự có thứ gì đó: "Bỗng nhiên, ta nhìn thấy một tờ báo trên mặt đất bên cạnh chân tôi. Đó là một tờ báo cũ bị người khác vứt bỏ. Ở giữa một trang nào đó, ba đoạn tiêu đề được xuất bản. Những dòng chữ đó phóng thẳng vào tầm mắt ta như chớp...

Thi thể không xác định danh tính trong ngôi nhà bỏ hoang.

Thi thể của một người đàn ông đã chết khoảng hai tuần được tìm thấy trong một ngôi nhà hoang vắng gần đường giao nhau X.

Người chết là một nam thanh niên ăn mặc như nhân viên công ty."

Gương mặt Phong Bất Giác lúc này mang một vẻ đáng sợ giống như thấy ma: "Ta vớ lấy tờ báo, chạy ra khỏi công viên như một tên điên, như ma xui quỷ khiến mà đến đường giao nhau X, cũng đứng ở trước căn nhà trống bỏ hoang kia.

Ta hoảng sợ nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai đến hiện trường vụ án rồi mới mở cửa đi vào...

Trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, mò mẫm tìm một lát, cuối cùng đã tìm được xà nhà treo thi thể, đốt diêm và xem thử..."

Phong Bất Giác chiếu đèn pin vào mặt, hơi nghiêng người về phía trước: "Đai lưng rủ xuống từ xà nhà, nơi đấy treo thi thể của ta. Đồng thời, từ nơi tối tăm phía sau truyền đến giọng nói của cô gái kia."

"Ah hahahaha... Cuối cùng anh cũng quay lại tìm em..." Câu chuyện của Phong Bất Giác đột ngột kết thúc.

Trong giây tiếp theo, hắn thay đổi sắc mặt về lại vẻ mặt thường ngày: "Thế nào?"

"Ừm..." Đôi mắt xanh của bóng ma mờ mịt một lúc: "Ta nghĩ biến hóa của ngươi so với tình tiết trong truyện còn đáng sợ hơn..."

"Đừng nói nhảm nữa!" Phong Bất Giác nói rồi lại rút súng: "Từ khi ta tiến vào đây đến giờ đã lãng phí 7-8 phút (tổng thời gian lúc này đã qua 26 sáu phút), nếu ngươi còn yêu cầu ta kể tiếp..." Nửa câu sau của hắn là, nếu còn muốn nghe, thì sẽ nghe tiếng súng.

"Được rồi, ta sẽ đưa ngươi đến phòng giam." Cái bóng trả lời trước khi Phong Bất Giác nói xong, hắn giơ một ngón tay lên, "Đừng lo lắng về những gì ngươi chuẩn bị thấy, những thứ đó đều vô hại, vì vậy đừng cố gắng vùng vẫy."

Lời nói của NPC thực sự rất cần thiết. Nếu không nói trước, Phong Bất Giác nhất định sẽ chống trả quyết liệt trước tình huống sắp xảy ra...

Một giây sau, đầu ngón tay của bóng ma sáng lên với một chút ánh sáng trắng, và những đốm sáng dần dần biến thành quả cầu ánh sáng, tiếp đó, vô số vật lí nhí kỳ lạ chui ra từ trong quả cầu ánh sáng kia. Màu sắc và kết cấu của những thứ đó giống như trứng luộc không có vỏ, nhưng kích thước và hình dạng gần giống với ấu trùng của côn trùng, loại ấu trùng nhợt nhạt và kinh tởm...

Số lượng của chúng càng ngày càng nhiều, bơi thành vòng như một vòng xoáy giữa không trung, tuy hoạt động theo nhóm nhưng mỗi cá thể dường như đều có ý thức riêng của mình. Những sinh vật trong suốt, mềm mại màu trắng sữa này đang ráo riết đuổi theo và nuốt chửng lẫn nhau... Nhìn như hỗn loạn, nhưng trên thực tế chúng rất có trật tự.

Phong Bất Giác có cảm giác như đang nhìn một giọt nước dưới kính hiển vi, nhưng hắn chưa xem được bao lâu thì tình huống xấu đã xảy ra, những thứ đó từ giữa không trung bơi qua bay vòng quanh Phong Bất Giác, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng nhanh...

Chúng bắt đầu chạm vào cơ thể Phong Bất Giác, vặn vẹo, tập kết... trên người hắn, cho đến khi chúng bao phủ toàn bộ cơ thể, che toàn bộ tai mắt mũi miệng.

Ngay khi Phong Bất Giác cảm thấy tình hình có chút mất kiểm soát, tự hỏi liệu mình có bị lừa hay không. Hắn đột nhiên cảm thấy áp lực toàn thân thả lỏng, cảm giác ớn lạnh biến mất. Dù nhắm chặt mắt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được môi trường trước mặt đang bừng sáng.

Hắn mở mắt ra và thấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro