Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 144: Địa Cầu Hoang Tàn ( 17 )

Độ khó khi vượt qua khu vực thứ tư thấp hơn rất nhiều so với dự kiến ​​của Hank, bọn hắn hầu như không gặp phải bất kỳ sự kháng cự thật sự nào, thậm chí cả Phong Bất Giác và Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.

Vốn dĩ, khu vực thứ tư của làng Shenyou không có nhiều cư dân, chỉ khoảng vài trăm người, nhưng những kẻ này đều rất coi trọng tính mạng của mình. Khi có tiếng chuông báo động trong làng, tất cả đều trốn sau những cánh cửa đóng kín. Số lượng lính canh khoảng 100 người, trong đó có 60 người nằm rải rác ở các chốt và trạm kiểm soát khác nhau, và chỉ một số nhỏ làm nhiệm vụ tuần tra. Ngay cả khi liên lạc giữa các lính canh không bị cản trở, họ cũng không thể tổ chức bất kỳ biện pháp đánh chặn hiệu quả nào. Bọn hắn chỉ có ít người như vậy, lại không có lực lượng phản ứng nhanh trong trường hợp khẩn cấp. Đối mặt với những kẻ xâm lược tấn công đã nhanh mà chiến lực lại như quái vật này, bọn hắn chỉ có thể ngăn chặn lẻ tẻ, thùng rỗng kêu to.

Cobain ở trong Thần Miếu là người đầu tiên nhận tin về cuộc xâm lược của người ngoài, cũng chính hắn đã kéo còi báo động. Nếu như đám Phong Bất Giác không phải 3 người mà là 300 người, đoán chừng lúc này Cobain đã tuyên bố đầu hàng. Nhưng lúc này hắn cũng không quá lo lắng, dù sao hắn có "thần lực", chỉ là ba kẻ đột nhập mà thôi,chỉ cần bọn hắn dám vào Thần Miếu, chắc chắn sẽ là một đi không trở về.

Chỉ trong vòng 10 phút, cả ba đã đến một nơi cách Thần Miếu chưa đầy một nghìn mét. Đống đổ nát của nửa chiếc phi thuyền tinh tế đã được biến đổi thành một cung điện khổng lồ, nhưng đường nét ban đầu vẫn còn đó. Ở khoảng cách này, Phong Bất Giác đã nhìn ra một ít môn đạo.

"Ta còn tưởng 'Thần Miếu' trong miệng ngươi là gì ghê lắm... Hóa ra là một chiếc phi thuyền a." Phong Bất Giác mỉm cười: "Vậy thì, mấy câu hỏi cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi."

"Phi thuyền..." Hank tự hỏi, "... là gì?"

"À đúng rồi, ngươi không có khái niệm này." Phong Bất Giác nói, "Nói một cách đơn giản, đó là một thứ có thể bay vào vũ trụ, là Sandfish Cabin cỡ lớn."

"Thì ra là thế... Cobain nói cho chúng ta biết, Thần Miếu là sự sáng tạo của thần và chỉ có thể được sử dụng bởi con của thần. Những ai vào Thần Miếu mà không được phép sẽ bị nguyền rủa mà chết." Hank nói.

Phong Bất Giác lúc này đã nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, hắn giải thích: "Đừng đi sâu vào những điều vô nghĩa như thần thánh và nguyền rủa. Theo suy đoán của ta, chiếc phi thuyền này hẳn là do người cổ đại, cũng chính là những người mà ngày nay các ngươi gọi là người ngoài, tạo ra vào mấy trăm năm trước. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với trái đất của các ngươi, nhưng lý do hẳn là môi trường hoặc chiến tranh... khiến loài người không thể không di cư ra vũ trụ, và một số người ở lại vì nhiều lý do khác nhau, tổ tiên của ngươi là những người không thể rời đi kia." Hắn liếm môi:" Có thể chiếc phi thuyền này vốn là do bọn hắn điều khiển, bởi vì trục trặc mà rơi ở chỗ này; cũng có thể là bọn hắn phát hiện được xác chiếc phi thuyền này, sau đó định cư tại nơi đây. Về phần lịch sử mà gia tộc Cobain kể cho ngươi sau khi lên nắm quyền cai trị, ta không biết, dù sao thì những câu chuyện về tôn giáo nào cũng gần giống nhau, vừa vô sỉ vừa vô nghĩa, cứ quy hết thành nhờ thần là được."

"Phong huynh... Nếu nói chuyện như thế này ở bên ngoài trò chơi thì sẽ xúc phạm rất nhiều người đấy." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói.

"Những người bị ta xúc phạm kia có thể tìm một nơi xó xỉnh nào đó mà quỳ xuống, cầu xin thần linh bọn họ tín ngưỡng thả sấm sét xuống đánh chết ta." Phong Bất Giác nói.

Trong khi ba người nói chuyện liền đã đi tới trước Thần Miếu. Tại lối vào của Thần Miếu, khoảng bốn mươi lính canh đã đứng thành một hàng, chuẩn bị nghênh địch. Bọn hắn cầm Anti-Gravity Shield tạo thành một bức tường người, và phía trước Anti-Gravity Catapult trong tay bọn hắn đang lơ lửng rất nhiều đạn súng thần công bằng kim loại đã nhắm vào mục tiêu.

"Tình huống này rất hiếm a. Ta có một kỹ năng tiêu hao đánh AoE*, mãi vẫn chưa có cơ hội sử dụng, giờ liền thử xem." Cuồng Tung Kiếm Ảnh cười nói. (Hckt: AoE hay còn gọi là Area of Effect, dùng để chỉ skill đánh lên nhiều đối tượng cùng một lúc.)

"Juggernaut Storm*?" Phong Bất Giác lập tức hỏi. (Hckt: Ref kỹ năng ulti Bladestorm của Juggernaut trong game Heroes of the Storm.)

"Ừm... Không phải." Cuồng Tung Kiếm Ảnh trả lời.

"Ah, vậy thì sao cũng được." Biểu hiện của Phong Bất Giác cho thấy hắn đã mất hứng thú với kỹ năng này.


【 Tên: Nhất Đao Lưu: Yakkodori (Hckt: Kỹ năng dùng một kiếm của Zoro trong One Piece)

      Thuộc tính: Chủ động, biến mất sau khi dùng một lần

      Loại: Chiến đấu

      Tác dụng: Chém xa bằng một cánh tay, tạo ra sóng kiếm khi tấn công AoE, uy lực mạnh mẽ và tốc độ trung bình (chỉ có thể kích hoạt khi sử dụng vũ khí dạng kiếm)

      Tiêu hao: 300 điểm thể lực

      Điều kiện học: Chiến đấu D, cấp 15 trở lên

      Ghi chú: Chiêu thức này được tạo ra bởi một một tên kiếm khách lưu manh thuộc phái tam kiếm sinh vào ngày Lễ Độc thân. Nhiều năm sau nhìn lại, có vẻ như người này chỉ đặt đại một cái tên cho một chiêu thức chém đường dài mà thôi. 】


Những vệ binh kia cũng không nhiều lời với người xâm nhập. Khi ba người lọt vào tầm bắn 50m của bọn hắn, bọn hắn liền đồng loạt sử dụng Catapult dưới lệnh của một vệ binh trưởng.

Hàng chục khối kim loại giống như viên đạn đại bác bắn tới, chiêu thức của Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng theo đó mà phát động.

Hắn vung tay chém, một luồng kiếm khí hữu hình trào ra, quét về phía trước, và các khối kim loại bắn ra giữa không trung như thể chúng va phải một bức tường không khí, nhưng thế tiến của kiếm khí lại không giảm chút nào, trong tích tắc lao tới phía trước bức tường do các vệ binh tạo thành.

Loảng xoảng một hồi, tiếng tấm khiên kim loại lần lượt bị đập xuống đất, ngoài ra còn có tiếng la hét và cảm thán của lính canh, ngoại trừ số ít người đứng hai bên hàng có thể thoát được, lính canh ở giữa đổ krông khác gì bowling, bị chiêu này đánh trúng mà ngã trái ngã phải, quân trận tan rã.

"Uây... Ta chẳng còn cơ hội để thể hiện nữa." Phong Bất Giác vừa nói vừa dẫn đầu đi vào trong Thần Miếu.

Kiến trúc trong Thần Miếu không khác gì những biệt thự song lập* thông thường (Hckt: là những căn biệt thự có ba mặt sân vườn cùng một mặt tường chung với biệt thự bên cạnh). Ngoại trừ những người đàn ông của gia tộc Cobain, còn cung cấp chỗ ở cho những người phụ nữ đến làm lễ "rửa tội", ngoài ra còn có rất nhiều người hầu sống trong Thần Miếu. Những người hầu này về cơ bản là những phụ nữ già nua và nhan sắc suy tàn, họ vào gia tộc Cobain khi còn nhỏ nhưng không có con, sau nhiều năm Cobain mất hứng thú với thể xác của họ nên họ chỉ có thể dùng cách này để phục vụ gia tộc của con thần.

Không gian của phi thuyền này khá rộng lớn và phức tạp, nếu Cobain cố tình ẩn nấp thì sẽ không dễ dàng gì tìm thấy hắn. May mắn thay, Hank biết cần phải tìm "Con của Thần" ở đâu. Trong trường hợp này, York Cobain chắc chắn sẽ đi đến "Gian Thần Chỉ", một nơi mà họ không bao giờ cho phép người ngoài bước vào.

Làng Shenyou sẽ tổ chức các cuộc tụ họp quy mô lớn theo thời gian, và tần suất cụ thể tùy thuộc vào tình hình. Trong thời gian tụ họp, gia tộc Cobain sẽ sử dụng một số "nghi lễ" (như chữa bệnh cho người ốm, hoặc dự đoán trước nhật thực và nguyệt thực) để thể hiện "Thần Tích" trước mặt dân làng và truyền đạt một số "Ý Chỉ của Thần Linh" mới nhất. Đây cũng là một phương tiện để củng cố quyền cai trị. Thỉnh thoảng, gia tộc Cobain phải nhắc nhở bọn nô lệ này rằng quyền uy của gia tộc Con Thần không thể mạo phạm hay nghi ngờ.

Loại nghi thức này đương nhiên cần có khán giả, nhưng quảng trường trước Thần Miếu không thể chứa được cả làng, nên chỉ những người dân làng được "chọn lọc" mới có thể đến xem. Cơ chế lựa chọn thực ra rất đơn giản, hầu hết những người may mắn được đến xem lễ đều được chọn ngẫu nhiên từ khu vực thứ nhất và khu vực thứ hai, để những người này đến xem sức mạnh của Con Thần, sau này trở về thêm mắm thêm muối tuyên dương một phen là có thể tạo được hiệu quả tuyên truyền tuyệt vời.

Hank đã từng nhìn thấy "Thần Tích" một lần, mặc dù chưa bao giờ vào Thần Miếu nhưng hắn biết vị trí gần đúng của "Gian Thần Chỉ". Căn phòng đó có thể được nhìn lên từ bên ngoài Thần Miếu (nghĩa là không gian bên dưới tháp chỉ huy của phi thuyền tinh tế), và mỗi khi Con Thần bước ra khỏi Gian Thần Chỉ và đứng trên một bục cao để biểu hiện ra các loại Thần Tích khác nhau và tuyên bố các ý chỉ khác nhau.

Ba người tìm đường đi về phía trước, trên con đường này không có vật cản, bởi vì trong Thần Miếu đã không còn tên vệ binh nào nữa, cho dù có cũng không ngăn được bọn họ. Không lâu sau, cánh cửa Gian Thần Chỉ xuất hiện trước mặt. Mà ở hành lang phía trước cửa có một người đang đứng ở đó.

"Đó là em trai của York Cobain, Havez Cobain." Hank nói.

Havez thấp hơn Hank nửa cái đầu, thân hình mập mạp, khuôn mặt bóng bẩy, khi nhìn thấy ba người họ, hắn không hề sợ hãi mà nói: "Tiện dân, ngươi có biết mình đang gì không?" Hắn trừng mắt nhìn Hank với một nụ cười nghiệt ngã:" Có biết tội của mình nghiêm trọng đến thế nào không?"

Hank phớt lờ hắn, trực tiếp giơ Catapult lên và bắn số đạn đã chuẩn bị trước. Mảnh kim loại to bằng quả bóng rổ tấn công Havez với tốc độ cao, nhưng đối thủ lại không né không tránh mà giơ cánh tay trái lên và dùng lòng bàn tay bắt lấy.

Bùm một tiếng, khối kim loại tạo ra âm thanh như thể nó va vào một bức tường sắt, nhưng nó thực sự đập vào lòng bàn tay của Havez và dội xuống đất.

"Hừ, ngươi muốn thách thức Thần Lực?" Havez chế nhạo. (Hckt: Thần Lực - sức mạnh của thần)

"Hèn gì ngươi dám đứng chặn ở đây." Phong Bất Giác cũng giễu cợt: "Cơ thể đã được cải tạo bằng máy móc có đúng không?"

Hắn vạch trần thứ mà Havez gọi là "Thần Lực" một cách hời hợt, sắc mặt của người kia lập tức trở nên vô cùng khó coi.

"Chẹp... Không thể hoàn thành kiểu biến đổi này nếu chỉ biết kiến ​​thức về kỹ thuật cơ khí mà không có sự hỗ trợ của công nghệ sinh học của thời đại này." Phong Bất Giác trầm ngâm nói: "Điều này cho thấy các ngươi không chỉ có công nghệ được ghi lại trên chiếc phi thuyền tinh tế này, mà ngay cả nền văn minh từ thế giới bên ngoài cũng có thể có được. Có vẻ như... những tế tự giúp ngươi hoàn thành cơ thể này đều đã bị câm lặng diệt khẩu rồi a?"

"Bọn người đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù sao thông tin đều nằm trong tay chúng ta. Ai có đủ tư cách để học và học bao nhiêu đều do chúng ta quyết định." Havez hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: Người từ ngoài đến, cho dù các ngươi biết rõ một vài chuyện bọn dân đen này không biết thì cũng đừng quá đắc ý, các ngươi không thể nào ra khỏi đây toàn mạng, và không ai trong làng này sẽ tin những chuyện ma quỷ của các ngươi."

"Haizz..." Phong Bất Giác thở dài: "Ngươi ngu ngốc đến mức khiến ta muốn khóc..."

Keng —— Tia lạnh lẽo lóe lên, đao thép đã ở trên tay.

Phong Bất Giác tay phải cầm đao, tay trái giơ súng, hắn vừa tiếp cận vừa liên tục nổ súng. Nhưng khi hắn giơ súng, Havez đã dùng tay bảo vệ đầu, đồng thời cúi người xuống và lao tới kèm theo một tiếng rống. Đạn bắn lên người hắn như trúng tường mà phát ra tiếng vang bang bang.

Cuộc chiến giữa hai người chỉ có thể được mô tả là vô cùng thê thảm, Havez căn bản không biết đánh nhau, kỹ năng chiến đấu của hắn kém hơn nhiều so với Phong Bất Giác. Nói một cách chính xác hơn, hắn không chỉ chưa từng ăn thịt heo mà thậm chí còn chưa từng thấy heo chạy* (Hckt: Bắt nguồn từ câu "không ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy", ý chỉ những chuyện phổ biến hoặc là tuy chưa làm nhưng đã thấy quen mắt rồi, nhưng ở đây thì còn chưa thấy luôn), hắn đánh nhau mà vung vẩy cánh tay lung tung như đang bơi...

Phong Bất Giác chỉ hơi lùi hai bước, vung đao lên xuống hai lần đã chém đứt hai cánh tay của Havez, hơn nữa hắn còn không cần dùng sức, phần lớn lực đều được tạo ra bởi chính Havez.

"Làm sao có thể?" Havez kinh ngạc nhìn hai cánh tay bị chặt đứt của mình, hắn không cảm thấy đau đớn lắm nhưng chỉ ngạc nhiên là cánh tay sắt của mình có thể bị chặt đứt.

"Ta không nỡ nhìn nữa." Cuồng Tung Kiếm Ảnh lắc đầu: "Từ hành động của ngươi, từ nhỏ đến giờ chưa từng đánh nhau a."

Phong Bất Giác đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn qua Cuồng Tung Kiếm Ảnh bằng góc 45 độ và cười ra tiếng, nói một câu: "Ha... Thiết lập kiểu 'Ngay cả cha ta cũng chưa từng đánh ta' sao?" (Hckt: Câu này là trích của Amuro Ray trong anime Gundam.)

Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng mỉm cười: "Ý nghĩa lời thoại bị hủy là do mấy tên gia hỏa như ngươi sử dụng bừa bãi vào những thời điểm không thích hợp đấy."

Phong Bất Giác cất súng đi, cầm đao thép từng bước đi tới gần Havez: "Được rồi, để xem Thần Lực của ngươi hoạt động như thế nào."

Havez bởi vì đã không còn cánh tay, cộng với thân hình mập mạp, nên đã mất thăng bằng sau khi lùi lại vài bước và ngồi bệt xuống đất, "Ngươi... Ngươi tính làm gì..."

Phong Bất Giác bỏ qua lời của hắn, chỉ chỉ tự nhủ: "Vừa giơ súng, ngươi liền giơ tay chống đỡ, nghĩa là ngươi biết vũ khí như súng lục. Ngươi chặn đầu, có nghĩa là bộ phận đó hoàn toàn không phải là máy móc." Vừa nói, hắn vừa cắm cây đao cắm vào đùi đối phương. Hiệu quả của【 Người Máy Phải Chết 】cũng có hiệu lực đối với sinh vật có cơ thể đã được biến đổi thành máy móc. Dưới uy lực tăng thêm, muốn xuyên thấu lớp phòng ngự kia căn bản không hề khó khăn.

"Có vẻ như tứ chi của ngươi đã được cải tạo hoàn toàn, đã không còn cảm giác đau đúng không..." Phong Bất Giác rút đao ra rồi cắm vào ngực đối phương.

Havez há hốc mồm kinh ngạc, nhưng sau khi con dao đâm vào ngực, hắn vẫn không chết, nhưng hô hấp của hắn đã bị ảnh hưởng và không thể nói được.

"Quả nhiên các chức năng của tim và phổi cũng đã được sửa đổi." Phong Bất Giác nói: "Có vẻ như tộc nhân của gia tộc Cobain đã chuẩn bị đầy đủ. Ngay cả khi thảm họa lớn xảy ra vào một ngày nào đó khiến cho không khí trong làng có vấn đề, các ngươi cũng không cần phải lo, bởi vì các ngươi không cần đồ phòng hộ vẫn có thể sinh tồn trong bầu khí quyển đó." Hắn lập tức giẫm lên chiếc bụng tròn vo của Havez, đối phương lộ rõ ​​vẻ đau đớn.

"Hừm ... Hệ tiêu hóa không thay đổi có đúng không... Cũng khó trách, nếu đã sửa có lẽ phải là cơ bụng tám múi mới đúng." Phong Bất Giác cười, "Ta nghĩ hệ thống sinh sản cũng không đổi, bởi vì nó liên quan đến khoái cảm, cho nên cũng không muốn từ bỏ a..." Hắn đưa mũi dao đến bụng đối phương.

Dù không thể phát ra âm thanh lớn trong cổ họng, nhưng Havez vẫn cố gắng hét lên một cách tuyệt vọng và lắc đầu nguầy nguậy như thể cầu xin Phong Bất Giác đừng giết hắn.

"Đừng lo, ta chỉ đùa một chút thôi mà." Phong Bất Giác nói xong liền cất đao vào: "Nếu như bên trong không có máy móc, đâm vào cũng sẽ không được chút điểm kỹ xảo nào, còn vô duyên vô cớ mà dính mỡ và phân lên đao, rất tởm a."

Havez không thể hiểu đối phương đang nói gì, nhưng hình như là muốn thả cho mình một con đường sống.

Đáng tiếc, ngay giây tiếp theo, Phong Bất Giác lại rút cờ lê từ trong bọc hành lý ra, và với bộ dạng bệnh hoạn như một kẻ sát nhân, hắn nhìn chằm chằm vào trán của Havez.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro