Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136: Địa Cầu Hoang Tàn ( 9 )

Cựu Địa Cầu, vùng đất bị tàn phá bởi cuộc chiến tranh hạt nhân quy mô lớn, không còn như trước đây, đại dương cũng đã bị xói mòn do ô nhiễm nghiêm trọng. Sau cuộc khủng hoảng "ngày tận thế", hành tinh này đã trải qua những thay đổi không thể đảo ngược.

Hơn 50% diện tích đất đai bị biến thành sa mạc, đại dương đã chuyển sang màu tím, đen... những khu vực có mức độ ô nhiễm khác nhau lại có những biểu hiện khác nhau. Hầu như không có sinh vật sống ở vùng biển nông, và chuỗi sinh thái bị cắt ngắn đã dẫn đến sự biến đổi nhất định ở các sinh vật biển sâu, các loài không thích ứng được với những thay đổi của môi trường cũng bị tuyệt chủng.

Các chỏm băng ở hai cực cuối cùng cũng tan chảy, như nhiều nhà khoa học thế kỷ XXI đã dự đoán, và sau đó, Thung lũng Ohio bị ngập lụt, toàn bộ nước Úc chìm trong biển nước, và New York là một vũng lầy...

Chiến tranh mang lại cái chết, và cái chết chấm dứt chiến tranh.

Khi những người cuối cùng nhìn vào ngôi nhà hoang tàn của họ và thấy "mặt trời" thứ hai biến mất trên bầu trời, nóng, đói, đau đớn, hối hận, tuyệt vọng... tất cả những điều này hiện lên trong lòng họ và sẽ đi cùng họ cho đến khi cái chết ập đến.

Bức xạ mạnh đã làm ô nhiễm vùng đất màu mỡ gần xích đạo, và những tàn tích của các thành phố rực sáng trong đêm đen suốt một trăm năm. Một số loài biến mất, những loài khác đột biến và tiến hóa.

Thời gian trôi nhanh, những đám mây đen bắt đầu tụ tập trên một số vùng đất cằn cỗi, hoang vắng, và mưa lớn trút xuống, làm mát nước biển độc đang sôi trên bề mặt, rửa sạch không khí hôi thối và chữa lành vết thương hở trên trái đất.

Khi cơn mưa ấm áp cuốn trôi, một vùng đất chết xuất hiện.

Sẽ luôn có một số người sống sót, cuộc sống của con người mong manh như một con kiến, và tất nhiên cũng ngoan cường như một con kiến.

Những người sống sót leo ra khỏi đống đổ nát của nền văn minh và bắt đầu trên con đường sinh tồn. Họ phát hiện ra rằng nhiệt độ nóng hơn trước đây và ở những khu vực không phải là sa mạc, không khí dày hơn trước, với bầu trời màu vàng cam trên đầu và mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Giữa đống đổ nát, một số loài cây lạ bắt đầu đâm chồi nảy lộc, dù không được ai tưới nước, dù phơi mình dưới cái nắng như thiêu đốt, những loài cây dại với màu sắc và hình thù kỳ dị này vẫn tiếp tục mọc hoang, phủ hết vùng đất này sang vùng đất khác.

Đối với sự thăng trầm của trái đất, loại biến đổi khí hậu này không phải là lần đầu tiên... Kỷ băng hà, sự thay đổi lớp vỏ và sự phun trào của núi lửa đều để lại dấu vết, nhưng chúng chưa từng làm thay đổi quỹ đạo của trái đất. Bây giờ, nó vẫn quay và di chuyển trong không gian như ba tỷ năm qua, chuyển động theo quỹ đạo vòng quanh mặt trời.

Công nghệ đã trở thành dĩ vãng, và những người sống sót sau thảm họa đã trở lại trạng thái tồn tại ban đầu, hình thành các cấu trúc xã hội giống như bộ lạc, lang thang trên bề mặt trái đất, tìm kiếm thức ăn... và một nơi trú ẩn an toàn.

Ở những khu vực không phải là sa mạc, có những đầm lầy độc, hẻm núi sâu, trũng lầy lội và những ngọn núi hoang vắng. Nhưng ngoài điều này ra, trên trái đất khổng lồ, quả thực có một hoặc hai nơi giống như cõi địa đàng...

Có một nơi như vậy trong một hẻm núi ở lục địa Bắc Mỹ. Đó là một hang động ngầm khổng lồ giống như một thành phố, có hình dạng như một cái túi, và một "đám mây" thực vật dày bao phủ phía trên giống như một giàn che, chống lại hầu hết ánh nắng mặt trời thiêu đốt. Ở đây có nhiệt độ dễ chịu, đất đai và điều kiện thích hợp cho cây trồng bình thường, nguồn nước ngầm dồi dào, sạch sẽ... và quan trọng nhất là mảnh vỡ của "nửa chiếc" phi thuyền tinh tế.

Không ai biết tại sao con tàu vũ trụ này lại ở đây, có thể nó từng là cơ sở nghiên cứu khoa học bí mật của một quốc gia nào đó, hoặc cũng có thể đây là con tàu vũ trụ bị rơi sau một trận chiến.

Dù sao, cuối cùng một bộ lạc đã phát hiện ra nơi này. Môi trường đã cho họ cơ sở để tồn tại, và mảnh vỡ của con tàu đã cho phép họ lấy lại ngọn lửa của nền văn minh. Cuộc sống lại hưng thịnh, và một xã hội loài người mới được thành lập.

Trong ba thế kỷ qua, nơi đây đã trở thành nơi tụ họp của con người duy nhất còn sót lại trên trái đất, và những người sống ở đó gọi nó là - Làng Shenyou (Hckt: Hay còn gọi là Thần Hữu Thôn (神佑村), có nghĩa là ngôi làng được thần phù hộ.)

... ...

Trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất Crystal Lake.

Doom Strike đã nhìn thấy cuối con đường. Hắn tìm kiếm tất cả các ngã ba và đi theo hành lang đến đây. Vào lúc này, có một cái thang đi lên trước mặt hắn, giống như cầu thang chữa cháy ngoằn ngoèo thường được sử dụng trong các tòa nhà dân cư, với lan can sắt bên cạnh, và các bậc thang cũng bằng kim loại, và có thể mơ hồ nhìn thấy bên trên qua khoảng trống dưới chân.

Hắn lấy vũ khí ra, thận trọng tiếp cận, ánh sáng ở đây không tốt, nhìn từ dưới lên rất khó nhận ra có phục kích hay không.

"Hai vị Giang Hồ đừng trốn nữa, ta đã nhìn thấy các ngươi rồi!" Doom Strike rõ là đang bốc phét, hắn cũng không sợ lộ tung tích, bởi vì hắn rất rõ ràng đây là phần cuối của phòng thí nghiệm, phía trên không thể nghi ngờ chính là lối ra. Nếu Cuồng Tung Kiếm Ảnh và Phong Bất Giác muốn mai phục thì chỉ có thể chọn chỗ cuối cùng này, còn đối với hai người mai phục nhìn từ trên cao xuống mà nói, tung tích của mình khẳng định đã sớm bị phát hiện rồi.

"Thủ đoạn lựu đạn thật thông minh, nhỉ?" Doom Strike nói: "Cuồng Tung Kiếm Ảnh, ngươi chỉ có một ít bổn sự như vậy sao? Đám rùa đen rụt đầu Giang Hồ các ngươi khá là giỏi thủ đoạn nha." Hắn cố hết sức có thể để gây chiến mà không bị censor để kích động đối phương chủ động lộ diện. Dù sao lúc này địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, rất bất lợi.

"Sao vậy? Vẫn không dám ra?" Doom Strike châm biếm: "Các ngươi là hai đánh một a, không lẽ vậy cũng sợ?"

Đáp lại hắn chỉ có tiếng vang của chính mình.

"Hừ... Các ngươi nên nghĩ kỹ." Doom Strike nói: "Dưới tác dụng giảm điểm sinh tồn giống nhau, hai người các ngươi tiêu hao nhiều hơn ta gấp đôi, dưới tình huống chiếm ưu thế mà lại tránh chiến đấu thì chỉ lãng phí điểm sinh tồn mà thôi." Hắn dừng lại, sau đó nói thêm: "Ta không ngại quay đầu rời đi, cách các ngươi càng xa càng tốt. Khi đó, tất cả mọi người sẽ tiêu hao chiến về bình hồi máu, xem ai là người hết trước. Cho dù cuối cùng ta thua, các ngươi ít nhất cũng sẽ lãng phí số bình gấp đôi ta."

Lời của Doom Strike cũng có lý, nhưng việc hắn xuất hiện ở đây có nghĩa là hắn đã không chọn một chiến lược như vậy.

Nếu như Doom Strike cảm thấy rằng mình không có cơ hội chiến thắng trong cuộc đối đầu trực diện thì sẽ không tiếp tục áp sát đối thủ. Sau khi Final Strike bị nổ chết, hắn nên chạy trốn theo hướng ngược lại, tìm địa thế thuận lợi để mai phục và đợi đối phương đến. Nếu hắn đánh lén thành công và có thể trực tiếp giết chết một người, thì vẫn có cơ hội chiến thắng.

Vì vậy... Chỉ có một lý do duy nhất khiến Doom Strike tới đây, đó là hắn tự tin rằng mình có thể đánh bại hai người và giành chiến thắng, và cơ sở của sự tự tin này rõ ràng là một loại kỹ năng hoặc chỗ dựa mạnh mẽ nào đó.

Kêu một hồi vẫn không có phản hồi từ đầu cầu thang khiến tình hình của Doom Strike trở nên xấu hổ, hắn không khỏi nghĩ: Không lẽ theo thang lầu này đi lên, phòng thí nghiệm còn một tầng nữa? Tầng phía trên cũng lớn như tầng phía dưới?

Nghĩ tới đây, hắn thận trọng chạm vào cầu thang và chậm rãi đi lên, hắn cũng chỉ có thể làm vậy. Thứ nhất, nếu bên kia không xuất hiện, hắn không có lựa chọn nào khác, hoặc đi lên hoặc rời đi. Thứ hai, nếu thật sự có tầng trên, vậy hắn ở chỗ này hò hét nãy giờ sợ rằng đối phương cũng không nghe thấy.

Hắn quay đi quay lại và leo lên cầu thang, thật sự không bị mai phục, thậm chí không nhận thấy một dấu hiệu nhỏ nhất của một cái bẫy. Nhưng Doom Strike không dám chủ quan chút nào, ký ức về sự kiện lựu đạn lúc nãy vẫn còn nguyên, đồng đội bởi vì đến quá gần mà trực tiếp đi chầu ông bà, mà hắn cũng suýt nữa bị nổ chết. E rằng hắn sẽ không thể quên được bài học này trong toàn bộ sự nghiệp của hắn, và thậm chí trong cả cuộc đời của hắn.

Hắn mất năm phút để đi bộ cầu thang cao khoảng ba tầng và bốn vòng này. Lúc thuận lợi lên đến tầng trên, Doom Strike lại ngớ người. Trước mặt hắn là một hành lang, một hành lang trống, phần cuối ở 10m phía trước, mặt tường chỗ đó chính là một cái cổng được chia làm hai phần, khe hở ở giữa hình răng cưa, độ dày của cánh cửa này hoàn toàn không thua kém cổng kho tiền của bất kỳ ngân hàng nào, và công tắc bên cạnh cửa đã bị hỏng...

"Người đâu?" Đây là phản ứng đầu tiên của Doom Strike.

Hắn và Final Strike đã khám phá hết đầu bên kia của phòng thí nghiệm, đầu bên này là lối ra, suốt đoạn đường tới nơi này, hắn đã nhìn thấy dấu vết do Phong Bất Giác và Cuồng Tung Kiếm Ảnh để lại, cũng trúng bẫy do bọn hắn sắp đặt, cũng đã tìm kiếm mọi ngã ba trên đường, chắc chắn là hắn đã đi đúng hướng, nhưng vì sao... Ở đây không có ai?

"Chẳng lẽ bọn hắn đã rời khỏi đây?" Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Doom Strike, nhưng hắn lập tức bác bỏ suy đoán này: "Không thể nào... Dựa vào giới thiệu tóm tắt của kịch bản, môi trường bên ngoài khắc nghiệt hơn bên trong, có lẽ điểm sinh tồn sẽ giảm nhanh hơn. Hơn nữa, công tắc bị hỏng... làm sao bọn hắn thoát ra được?" Hắn bắt đầu suy đoán: "Chẳng lẽ... Bọn hắn ra ngoài trước và kích hoạt công tắc để đóng cửa, và trước khi cửa đóng lại liền phá hỏng công tắc để giam ta ở trong?"

"Cũng không đúng... Đi ra ngoài cũng không tốt chút nào..." Doom Strike đi tới đi lui vẻ mặt cứng đờ, thật lâu sau, hắn rốt cục nghĩ tới một phỏng đoán tự cho là chính xác: "Không sai! Chắc hẳn là vậy!" Hắn như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mặt và ngữ khí vẫn cứng đờ như cũ: "Bọn hắn đến cuối hành lang, phá công tắc lối ra, tạo ảo giác rằng bọn hắn đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, và rồi quay lại... Chắc bọn hắn thừa dịp ta đi kiểm tra ở bên kia ngã ba đường mà lẻn đi ngược lại để tránh ta... Lúc này, có lẽ bọn hắn đã trốn ở đầu kia của phòng thí nghiệm rồi."

... ...

Cùng lúc đó, ngoài phòng thí nghiệm.

Dưới bầu trời âm u là một biển cát cuộn trào. Trên không trung cuồng phong gào thét, bão cát đen cuồn cuộn hoành hành khắp nơi. Nếu một người không hề có bảo hộ ở trong môi trường như vậy sẽ rất khó mở mắt, chỉ cần mở miệng nói chuyện chắc chắn sẽ ăn cát đầy miệng, hơn nữa âm thanh cũng không thể truyền đi quá 5m.

Một chiếc "Sandfish Cabin" đang nổi trên biển cát. Cabin dài 20 mét, rộng 6 mét và cao hơn bốn mét, hình dáng bên ngoài giống như một con cá mập bọc thép khổng lồ, nhưng Sandfish Cabin này không có "vây cá", trên đỉnh là một thiết kế tinh gọn, mượt mà. Màu sắc của cabin được sơn thành màu kaki giống như màu sa mạc, phía trước không có kính chắn gió hay thiết bị trực quan mà nó được điều khiển hoàn toàn bằng thiết bị định vị và radar bên trong.

Không khí trong Sandfish Cabin đã được xử lý, và mặc dù hai người chơi không mặc quần áo bảo hộ nhưng trạng thái điểm sinh tồn xói mòn đã dừng lại.

Lúc này, Phong Bất Giác đang gối đầu lên hai tay, ung dung ngồi vào ghế lái. Hắn không mất nhiều thời gian để học cách lái Sandfish Cabin, giao diện hoạt động của các thiết bị này không phức tạp, tọa độ điều hướng của điểm đến đã được nhập sẵn nên chỉ cần chọn chế độ tự động.

Khi Phong Bất Giác bước ra khỏi phòng thí nghiệm và nhìn thấy môi trường bên ngoài, trên tinh cầu này, hắn hiểu rằng trên hành tinh này, việc lái xe bằng tay về cơ bản là vô nghĩa, bởi vì không có "đường" nào cả. Đừng nói đến một con đường, thậm chí không có bất cứ thứ gì để tham chiếu, vì vậy chỉ có thể dựa vào điều hướng tự động của Sandfish Cabin mới có thể chạy đến nơi muốn đến.

Vậy... câu hỏi đặt ra là, làm thế nào mà nhóm người này tìm thấy phòng thí nghiệm Crystal Lake?

Hank nói rằng nhóm của họ đến đây để tìm kiếm theo "lệnh", câu này có nghĩa là bộ phận cấp cao hơn đã ra lệnh cho họ có tọa độ cụ thể của phòng thí nghiệm Crystal Lake.

Vì vậy, một câu hỏi mới được đặt ra: Cấp trên của họ đã phát hiện ra tọa độ này từ lâu, hay hôm nay họ mới phát hiện ra? Làm thế nào họ tìm thấy nó ở đây? Chẳng lẽ là một robot dò xét mini?

Phỏng đoán của Phong Bất Giác là... Nhóm người này tới không sớm cũng không trễ, Nhóm "di dân giữa các vì sao" vừa rời khỏi, bọn hắn liền tới, điều này thực sự cho thấy một điều hiển nhiên... Mà phản ứng của Hank khi mới gặp "người từ ngoài đến" đã cho Phong Bất Giác cơ sở để suy luận thêm. Lúc này tuy chưa đến được làng nhưng về cơ bản Phong Bất Giác cũng có thể xác định được tình hình ở đó.

"Vì sao không giết hắn?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh ngồi ở ghế phụ bên cạnh, quay đầu về phía Phong Bất Giác nói, "Giữ hắn lại, ngươi không sợ sinh biến sao?" Khi nói lời này, giọng hắn tất nhiên rất thấp, để Hank, người đang bị trói ở góc sau, không nghe được.

"Không oán không cừu, cần gì phải động chút liền giết người." Phong Bất Giác trả lời.

Cuồng Tung Kiếm Ảnh gượng cười hai tiếng: "Không thể nào... Chẳng phải bây giờ đã quá muộn để ngươi giả vờ rằng thuộc phe chính nghĩa a?"

"Điều này không liên quan đến việc ta có thuộc phe chính nghĩa hay không, chủ yếu là vì NPC này vẫn còn hữu dụng." Phong Bất Giác trả lời: "Chúng ta vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của hắn để lẻn vào làng."

"Hắn sẽ giúp chúng ta?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hơi quay đầu lại và liếc nhìn Hank, người đang tái mặt ở đằng xa, "Tại sao? Hiện tại hắn không thể chống cự, nhưng khi trở về làng, hắn có thể tìm cơ hội tẩu thoát bất cứ lúc nào, hoặc hắn có thể trực tiếp la lối để người khác vây bắt chúng ta."

Khóe miệng Phong Bất Giác mỉm cười, trả lời: "Ai cũng có điểm yếu, môt khi bị nắm lấy, họ sẽ phản bội nguyên tắc của mình, và sau đó họ sẽ làm bất cứ điều gì ngươi muốn." Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhẹ nhàng nói: "Với Hank... Chỉ cần thông qua vũ lực uy hiếp và áp chế tâm lý đơn giản là được." Nói xong, hắn đi về phía Hank...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro