Chương 1
Trấn Bình Giang là một nơi nhỏ tầm thường, linh lực nghèo nàn, việc tuyển chọn đệ tử từ các môn phái khác nhau chỉ là hình thức, mặc dù vậy, cuộc tuyển chọn đệ tử của Tiên Giáo mười năm một lần sắp bắt đầu, và trấn Bình Giang vẫn còn hào hứng như xưa.
Bởi vì những đứa trẻ được chọn từ huyện lân cận một trăm năm trước dường như đã làm rất tốt, và trăm năm qua càng ngày càng tốt hơn, bây giờ thu hoạch đã vượt cả thu hoạch của họ.
Cho nên, được tiên nhân lựa chọn, ở mức độ lớn sẽ góp phần vào sự phát triển của huyện, ở mức độ nhỏ hơn thì nó sẽ giúp cho các thành viên trong gia đình sau này bước đi trên đường sẽ có thêm thể diện.
Không chỉ vậy nó có thể bảo vệ toàn bộ huyện, nên sống trong nhà có tiên nhân chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Điều này dẫn đến hiện tượng hiếm thấy hiện nay, các gia đình thả con đi lang thang trên đường, lỡ như bị tiên nhân nhìn thì sao?
"Ăn bánh nướng đi."
Một người bán bánh ven đường, một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, lấy bánh đưa cho họ.
"Ba đồng."
Ông già tóc bạc nhận lấy, đưa cho cháu trai rồi dắt đi.
"Ăn no chút. Chỉ khi ăn no mới có thể được tiên nhân coi trọng..."
Cô gái thu tiền, liếc nhìn cặp ông cháu kia rồi lại nhìn xuống đứa trẻ dưới chân.
Thích Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, trong tay còn cầm một ống tre.
"Thuý tỷ tỷ, bán bánh tặng trà. Nhìn xem, khách mua bánh vừa đi vừa ăn, khát nước thì uống một ngụm."
"Tỷ chỉ cần chia cho em..."
Thuý Nương ấn trán: "Tiểu Tiểu, ta không phải mất tiền sao? Trả tiền trà miễn phí! Người bán trà ven đường chỉ tính một xu một bát! Ngươi cho ta ống tre à?"
Nhân tiện, phải trả bao nhiêu phần cho việc nhỏ nhặt này?
Thích Tiểu Tiểu giơ ống tre trong tay lên: "Như vậy doanh thu của ngươi có thể tăng lên. Giả sử ngươi bán được hai mươi chiếc một ngày, sau khi thêm quà ngươi có thể tăng gấp đôi hoặc thậm chí nhiều hơn!"
"Hơn nữa, những ngày này, trong lúc tiên môn tuyển chọn, trong trấn đầy người! Người có việc! Người muốn ăn bánh! Ăn bánh muốn uống..."
"Tiểu Tiểu."
"Ừm?"
Thích Tiểu Tiểu nhìn người, sau đó đặt tay lên đầu nàng, giữ chặt.
Thích Tiểu Tiểu: "..."
Thuý Nương, Vương ca ca của ngươi có biết ngươi tàn nhẫn như vậy không?
Thuý Nương cúi đầu nhất châm kiến huyết*: "Hũ gạo của ngươi đã chạm đáy chưa?"
*一针见血
Hán Việt: NHẤT CHÂM KIẾN HUYẾT
nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén。比喻说话简短而能说中要害。
Thích Tiểu Tiểu cầm ống tre và im lặng.
Đúng, đã chạm đáy.
Khoảnh khắc anh trai nàng ôm nàng mở nắp thùng gạo tối qua, tim nàng đập thình thịch, nó khiến nàng không thể ngủ ngon cả đêm.
Gia đình họ sắp phải uống gió Tây Bắc.
"Khi nào đến lượt mấy đứa trẻ chưa đủ răng như các ngươi phải lo lắng?" Thuý Nương hỏi bọn họ, nói cho bọn họ biết, bọn trẻ ở nhà giúp việc nhà là chuyện bình thường. Kiếm củi, cắt cỏ, nhưng nhà họ Thích xảy ra chuyện gì vậy?
Cả ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền?
Thích Tiểu Tiểu bất lực, nàng cũng không muốn trở thành người đứng đầu gia đình khi còn trẻ như vậy.
Nhưng cha nàng bất lực, mẹ lại quá hiền lành, phục tùng, bà là con gái của nhà quan sa sút, còn anh trai là một tú tài cần cù.
Nàng nghĩ thật là thần kỳ khi gia đình họ không chết đói.
Hơn nữa, sau này mẹ và anh trai còn muốn áo gấm về làng, không có tiền thì làm thế nào được?
Tháng trước nghe cha nàng nói điều này, nói rằng mẹ nàng, Trang Phỉ, vốn là thứ nữ của quan gia nào đó, được mẹ cả yêu quý, được nuôi dưỡng dưới gối đích mẫu, bà trở thành đích nữ và có một gia đình hạnh phúc còn có hôn ước tốt đẹp, nhưng khi ra ngoài chơi, nàng vô tình bị thổ phỉ bắt đi. Khi trốn về nhà, không ai tin bà trong sạch. Vị hôn phu yêu dấu của bà thậm chí còn chọn tỷ tỷ con đích mẫu, không chỉ thế trong nhà còn muốn cho bà ba thước lụa trắng để giữ gìn danh tiếng cho gia tộc.
Không thể minh oan, mẹ nàng chạy lên núi định nhảy xuống vực tự tử thì được cha tình cờ đi ngang qua cứu nên mẹ đã lấy thân báo đáp.
Sau đó, anh trai Thích Trường Phong từ khi còn nhỏ bị ôm nhầm mất, mấy năm trước cuối cùng cũng biết được sự thật và vui vẻ đi nhận mặt người thân của mình, tuy nhiên họ chỉ muốn đồ giả kia nên chỉ đành ôm hận trở về. Trên đường cũng gặp phải bọn cướp, chịu nhiều đau khổ, bị thương nặng nhưng may mắn được cha mẹ đón về làm con nuôi.
Về phần cha nàng, ông là một đứa trẻ mồ côi , thi trượt, trên đường về nhà gặp phải bọn cướp nên nhặt được một cô vợ xinh đẹp.
Làm sao nàng có thể nghĩ đến việc để gia đình nàng có cốt truyện cẩu huyết như vậy, định mệnh khiến gia đình họ trở nên phi thường, chẳng hạn như...
"Bé ngoan, ngươi nên học hỏi những đứa trẻ khác. Nếu ngươi có linh căn thì sao? Nếu ngươi tu tiên, cha, mẹ và anh trai ngươi sẽ có thể sống cuộc sống ngày ngày ăn thịt!" Thuý Nương dỗ dành nàng nói.
Thích Tiểu Tiểu: "..."
Gia đình họ đều là phàm nhân, những người khác muốn đi theo con đường tu tiên, nhưng gia đình họ lại sử dụng cổ đại ngôn tình sảng kịch bản văn vả mặt.
Làm người phải có tự mình hiểu lấy.
Mục tiêu cả đời của gia đình họ là làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, cải thiện cuộc sống, trong tương lai trở thành quan lớn, sau đó trút giận cho mẹ và anh trai.
Thích Tiểu Tiểu uống một ngụm trà trong ống tre, mới pha, có mùi tre, Thuý Nương không muốn ý tưởng của nàng, trong thôn còn ai có thể cho nàng uống trà... Không, ai có thể cho nàng kiếm tiền chung với người ta.
"Tiểu Tiểu, chúng ta đi gặp tiên nhân đi!" Mấy đứa trẻ chạy tới chỗ nàng.
Thích Tiểu Tiểu lập tức cầm ống tre đi theo bọn họ.
Mặc dù nàng cảm thấy nhà nàng cầm kịch bản sảng văn cổ đại nhưng nó không thể chống lại danh tác trong trấn.
Trong trấn có chính sách, chỉ cần có thể phát hiện ra linh căn, cho dù là năm loại linh căn kém nhất cũng sẽ được thưởng hai lạng bạc.
Nếu được Tiên Môn lựa chọn thì sẽ là mười lạng vàng!
Nếu có tiền mà không kiếm thì đúng là bị sét đánh, còn về việc làm thế nào để thu hút người gia nhập đội kiếm tiền, có thể đợi đến khi cuộc tổng tuyển cử của tiên môn kết thúc từ từ mà làm, có lẽ ai đó có thể tin tưởng nàng bất kể về danh tính trẻ con của nàng.
"Nghe nói là Thương Minh Tông tới!" Tiểu Bàn đối với tin tức nghe được từ cha mình, hưng phấn nói.
Thương Minh Tông?
Thích Tiểu Tiểu sửng sốt một lát, giây tiếp theo, nàng bị bọn họ kéo đi tới sân sau của quán trọ.
Tiểu mập hiểu rõ tình huống, kéo mở cây trúc, lộ ra một cái cửa sổ đá đổ nát, ba đứa trẻ chỉ đứng đó nhìn vào trong.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi uống trà ở bàn đá.
Tiểu Bàn: "Cha ta nói bọn hắn chiếm toàn bộ sân sau! Bút tích lớn như vậy nhất định là tiên nhân."
Thích Tiểu Tiểu muốn nói rằng có tiền không nhất thiết là tiên nhân mà cũng có thể là doanh nhân giàu có hoặc quan lớn.
Nàng nhìn sang, sững sờ một lúc, hình như thực sự là một người tu tiên?
Mặc dù người đàn ông và những người hầu cận của hắn ta đã cố tình che giấu danh tính nhưng họ đều mặc đồ màu tím, chất liệu tệ như vậy chắc lôi ra từ đáy hòm.
Đáng tiếc linh khí chỗ bọn họ kém đến mức nhóm người này hoàn toàn không tương thích với nó, làm lộ ra khí chất.
Rõ ràng tiên khí phiêu phiêu.
Đây là người tu tiên đầu tiên mà nàng nhìn thấy kể từ khi đến thế giới này.
"Tại sao bọn họ lại tới nơi nhỏ như chỗ chúng ta?" Cô gái ở một bên khó hiểu.
"Ta biết đương nhiên là tới tuyển đệ tử!" Tiểu Bàn kiêu ngạo ngẩng đầu.
Lúc này, người đàn ông bên trong cau mày, một tay cầm tách trà, đang định làm gì đó.
Thích Tiểu Tiểu vội vàng tóm lấy bọn hắn, chuẩn bị chạy: "Bị phát hiện, chạy mau!"
Tiểu Bàn và em gái Nhị Nữu vẻ mặt bối rối, Tiểu Bàn nhìn vào trong thấy người đàn ông này không nhìn qua, liền kéo Thích Hiểu Hiểu quay lại, tiếp tục nhìn trộm.
Thích Tiểu Tiểu: "..."
Người đàn ông này dường như đã đến giới hạn kiên nhẫn, bầu không khí xung quanh dần trở nên khó chịu, Thích Tiểu Tiểu vội vàng muốn kéo hai người này lại.
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Thạch thúc thúc, không sao đâu."
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh đã trở lại bình thường, Thích Tiểu Tiểu nhìn sang, chỉ thấy một cô bé xinh xắn đi ra, dùng một tay nhẹ nhàng kéo người đàn ông.
Tề Nhạc đi xuống, liếc nhìn mấy đứa trẻ ngoài cửa sổ, khuôn mặt của tiểu mặp lập tức đỏ bừng, kéo Thích Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống.
Thích Tiểu Tiểu bị ép ngồi xổm xuống, nhìn bức tường đổ nát của quán trọ: "..."
Tề Nhạc mỉm cười.
"Thúc thúc, bọn họ chỉ là tò mò mà thôi." Tề Nhạc nói, người đàn ông nhìn đứa trẻ gầy gò ốm yếu, hít một hơi thật sâu rồi nói với ba người: "Đi đi!"
"Được... được." Tiểu Bàn sợ hãi, nhanh chóng dùng một tay kéo lấy một cái rồi bỏ chạy.
Phía sau, Tề Nhạc nghe ba đứa trẻ rời đi, rất vui mừng vì mình xuyên vào tiểu thư phủ Bắc Châu Mộ.
"Tiểu Tiểu, hình như chúng ta thật sự bị phát hiện rồi?" Tiểu Bàn kéo hai người chạy một lúc, thở hổn hển, nhưng cô bé mặc bộ quần áo xinh đẹp vẫn còn trong đầu hắn.
" đứa trẻ vừa nãy thật dễ thương."
"Có Tiểu Tiểu đáng yêu" Ở bên, em gái ruột của tiểu mập nghe được lời này không vui, trong lòng nàng, Tiểu Tiểu là đẹp nhất.
Tiểu Bàn phản bác: "Người đó là tiên nhân, tự nhiên là đẹp nhất!"
Hai đứa trẻ đang tranh cãi xem ai xinh đẹp nhất, Thích Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn đường phố người người qua lại, cảm thấy có điều gì đó thiếu sót.
"Các bé con! Mấy đứa dám nhìn lén à? Biết bên trong là ai không?" Tiểu nhị của khách điếm đuổi bọn họ ra ngoài, ba người lập tức bỏ chạy. Tiểu nhị nhanh hơn một chút, nắm lấy tai Tiểu mập," Lá gan thật lớn?"
"Đó là tiểu thư Mộ phủ ở Bắc Châu! Đó có phải là người mà có thể nhìn trộm sao?"
Thích Tiểu Tiểu đang chạy được nửa đường, nghe vậy sửng sốt một chút, đột nhiên trong đầu hiện lên một đống thứ.
Nhạc Nhi.
Mộ phủ Bắc Châu.
Thương Minh Tông.
Cộng với tên của nàng.
Đây không phải là tên trong truyện tiên hiệp hồi khuya nàng đọc trong ổ chăn sao?
Nàng nhìn vẻ mặt tức giận của tiểu nhị mà kinh hãi, hóa ra nàng không chỉ xuyên không, mà còn xuyên sách?
Nàng luôn cho rằng tên của mình là do cha đặt vì ông cho rằng khi sinh ra nàng quá nhỏ!
Thích Tiểu Tiểu xoa dịu trái tim, cuốn tiểu thuyết kể về một cô gái xuyên không tên là Tề Nhạc, đang nằm ngủ ở nhà đột nhiên xuyên đến thế giới tu tiên, trở thành con gái nuôi của Mộ phủ ở Bắc Châu.
Ở những chương trước, Tề Nhạc vốn là người lạc quan, ở Mộ phủ bị Mộ phu nhân làm khó đủ kiểu, sau đó, để bảo vệ nàng, cha nuôi đã phái nàng đến nơi tuyển chọn đệ tử của Thương Minh Tông.
Vì tò mò, Tề Nhạc chạy xung quanh và vô tình đột nhập vào kết giới của Thẩm Uyên, trưởng lão của Thương Minh Tông, nành đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Thẩm Uyên bằng sự đơn giản không rành thế sự của mình.
Sau cuộc tuyển chọn, bởi vì Mộ Thanh, tiểu thư chân chính của nhà họ Mộ, cũng có mặt, hơn nữa lại có sự can thiệp của Mộ phu nhân nên việc lựa chọn của Tề Nhạc vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, nàng bị đánh bại ở vòng kiểm tra linh căn, vẻ ngoài cô đơn của Tề Nhạc lọt vào mắt xanh của Thẩm Uyên, sau đó Thẩm Uyên phá lệ thu nhận Tề Nhạc, nhưng không phải Mộ Thanh, Mộ phu nhân tức giận phất áo rời đi.
Sau đó, nữ phụ Thích Tiểu Tiểu ghen tị với lòng tốt của sư phụ đối với Tề Nhạc và sự đặc biệt của sư huynh, nàng liên tục bày ra đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng Tề Nhạc rơi vào Ma Vực, linh căn của bị tổn hại, tính mạng khó giữ.
Sư phụ đã lấy được tiên cốt của nàng, người sư huynh mà nàng ngưỡng mộ đã Kim Đan của nàng đưa cho Tề Nhạc, hồn phách của nàng rơi vào tay nhân vật phản diện Tần Tu Trạch bị luyện thành bi h khí, thân thể bị ném vào Ma Vực bị vạn ma cắn xé.
Chết mà lại không thể chết.
Lúc xem, tuy nữ phụ trùng tên với mình, cảm thấy kỳ quái nhưng không khỏi cảm thấy sảng khoái, ngọt ngào xuyên suốt, nàng thức cả đêm để đọc hết. Ngày hôm sau nàng vẫn rất vui vẻ, nói chuyện với bạn cùng bàn mà không gặp bất kỳ rào cản nào, sau khi thảo luận, cô giáo chủ lớp đã thu mấy cuốn sách, tâm sự chân thành cuối cùng trơ mắt nhìn cuốn sách nằm trong ngăn bàn của giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng không ai nói trước rằng nàng thực sự có thể xuyên sách!
Nếu biết sớm hơn thì nàng đã không xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro