Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Pháo đài số 16


Pháo đài số 16

Guilliman đang đến

Ngọn tháp đầu tiên


Quận Daylight, bức tường nội thành, ngày 15 tháng 2

Katsuhiro đã trải qua vài đêm trong những nhà kho lạnh giá, một sự chờ đợi vô tận kết thúc mà không hề báo trước bằng việc thức dậy sớm, và họ bị dồn lên một chuyến tàu khác kém sang trọng hơn.

Một sĩ quan đã ra lệnh cho họ xuống tàu ở một điểm dừng ngắn và đưa họ qua các lối đi bảo trì phía trên bức tường. Những cơn gió mùa đông đe dọa thổi bay những người lính nghĩa vụ khỏi lối đi và họ được yêu cầu bám chặt vào lan can. Qua đôi mắt long lanh, Katsuhiro nhìn ra bên ngoài.

"Bức tường" là một thuật ngữ gây hiểu nhầm cho những gì Katsuhiro nhìn thấy, đây là một dãy các công sự đã tạo thành một ngọn núi thẳng tắp. Con đường đi bộ trên tường thành rộng như một đường cao tốc vậy, hai mặt có các lỗ châu mai ở mặt trong và mặt ngoài cao đến mức một lối đi phụ chạy dọc theo mỗi công sự để hoạt động như một vị trí để cơ động. Những khẩu pháo khổng lồ nhô ra từ các cổng bắn cách đều nhau, xen kẽ với các cổng bắn nhỏ hơn. Có nhiều tòa tháp có thể nhìn thấy ở cả hai hướng, vì bức tường ở đó dài và cong nông, cho phép Katsuhiro có thể nhìn xa hàng chục kilomet đến tận sân bay vũ trụ của Bức tường vĩnh cửu ở phía bắc, nó cao vượt trội so với các hệ thống phòng thủ tường thành và che khuất mất tầm nhìn phía sau nó, và xa hơn về phía nam, bức tường được thu nhỏ lại thành một dải ruy băng và uốn cong xa ngút ngàn khỏi tầm mắt.

Trước kích cỡ chóng mặt của sân bay vũ trụ, một tòa tháp lớn hơn nhô lên trời cao vượt trội so với tất cả những tòa tháp khác, nó có hình bầu dục, thậm chí còn đồ sộ hơn cả bức tường, giống như một con tàu khổng lồ đang dàn hàng ngang phòng thủ. Nó mang khẩu pháo lớn nhất mà anh từng thấy - một khẩu đại bác cỡ lớn gắn trên tháp pháo hình cầu. Cứ mỗi phút, nòng pháo lại thò ra và gầm thét dữ dội về phía trước, phun ra một ngụm lửa lên bầu trời. Sau này Katsuhiro biết được đó là tòa tháp phía nam của Cổng Helios vĩ đại, lối ra chính xuyên qua phần đó của bức tường.

Một phần đồng bằng bên ngoài bức tường hiện ra thoáng qua khi những người lính nghĩa vụ đi xuống. Khu đất ngay chân chốt phòng thủ chính đã bị dãy công sự che khuất; xa hơn về phía trước, Katsuhiro nhìn thấy các đường hào và thành lũy. Vùng đồng bằng hoàn toàn bị lu mờ trong làn sương mù ở rìa trường Aegis, mặc dù ánh sáng dữ dội của đạn pháo va chạm lên mặt đất vẫn chiếu xuyên qua, và anh có chút cảm giác về một chân trời bị thu hẹp lại do sự sụt giảm do các con dốc Katabatic chìm về phía nam và phía đông.

Tất cả vũ khí trong toàn bộ cung điện đều bắn lên trời. Plasma, đại pháo, tia laser và tên lửa gầm rú về phía hạm đội của Warmaster. Cuộc phản công ồn ào đến mức không thể nghe thấy bất kỳ giọng nói nào, và người dẫn đường của họ buộc phải ra hiệu bằng tay hoặc hét mệnh lệnh trực tiếp vào tai người đứng đầu hàng, người trước truyền khẩu lại cho người sau như một trò chơi đưa tin. Khi những lời đó đến tai Katsuhiro khi anh đang đứng giữa một hàng ba trăm người, mệnh lệnh đó đã mất hết ý nghĩa.

Trong một lúc bối rối nào đó, những người lính nghĩa vụ phải đi xuống những cầu thang dài, luôn phải hứng chịu cơn gió mạnh và tiếng gầm của đại pháo, cuối cùng khi đến mặt đất trong tình trạng rung chuyển, tê cóng và gần như bị điếc. Cuộc hành trình kéo dài và căng thẳng, Katsuhiro tận hưởng sự yên tĩnh tương đối của con đường hẻm núi giữa bức tường và các công trình kiến trúc Cung điện cao vút ngàn phía sau. Đó chỉ là một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Nhóm của anh được sắp xếp lại, mệnh lệnh được đưa ra dễ dàng hơn ở đây, rồi dẫn thẳng đến một hậu cứ nhỏ do các chiến binh quân đoàn mặc giáp xanh lá cây đứng canh gác. Rất ít người trong nhóm từng nhìn thấy Space Marine, và họ nhìn chằm chằm vào những người khổng lồ này khi họ lê bước qua. Những chiến binh phớt lờ những người lính nghĩa vụ khi họ đi qua cổng giữa họ.

Một đường hầm dẫn thẳng xuống phía dưới, xuyên qua bảy cánh cổng làm bằng adamantium trước khi đi qua một cái khúc cua gấp được bao phủ bởi những khẩu đội Bolter hạng nặng. Sau đó, qua nhiều cánh cửa rên xít dữ dội và chiếu đèn đỏ vào họ khi họ đến gần, trước khi cánh cổng cuối cùng mở ra khoảng đất phía sau bức tường.

Một lần nữa tiếng đại pháo gầm rú đánh vào các giác quan, và người hướng dẫn của họ không nói một lời, dẫn họ đi qua mê cung chiến hào. Họ băng qua đường với các nhóm quân khác, những người bất ngờ xuất hiện từ hàng phòng thủ hỗn loạn và chuẩn bị đón nhận số phận của mình.

Họ đi qua một bức tường cao gồm nhiều đoạn được đúc sẵn, và đi qua một cánh cửa ba pha được bảo vệ bởi một lối đi ngoằn ngoèo. Nhiều đội đang đi trên con đường này, và đơn vị của Katsuhiro buộc phải đợi đến lượt mình trong một chiến hào bên cạnh, nơi họ nhảy dựng lên và rên rỉ trước mỗi vụ nổ lan rộng trên các trường Aegis phía trên đầu, đồng thời chịu đựng những cú xô đẩy thiếu kiên nhẫn của những người lính mặc đồng phục đang háo hức được vượt qua.

Bức tường thứ hai thấp hơn xuất hiện ngay sau bức tường đầu tiên. Nó nằm trên một sườn dốc sỏi mới được xây dựng gần đây, dẫn xuống mà không bị gián đoạn bởi các chiến hào đến bức tường cuối cùng cách đó vài trăm mét. Trong ba tuyến chính, tuyến cuối cùng là thấp nhất, vành đai phòng thủ chỉ cao hơn mặt đất hai mét, và thành lũy chạy phía sau dễ dàng leo lên từ phía sau. Họ hướng tới bức tường này, sau khi đến được nó thì rẽ về hướng bắc tới Cổng Helios.

Lúc đó tuyết đã bắt đầu rơi. Lúc đầu nhẹ nhàng, thời tiết dần trở nên dữ dội, một cơn bão lạnh giá khiến tất cả ớn lạnh và bị che khuất tầm nhìn.

Lạnh và mệt mỏi, những người lính nghĩa vụ tập trung tại một quảng trường cùng với hàng chục người khác tập trung ở tuyến ngoài cùng và được ra mắt người chỉ huy của họ. Sĩ quan chỉ huy là một người đàn ông trông có vẻ kiệt sức. Không có gì bất ngờ về điều đó. Katsuhiro đã không nhìn thấy một khuôn mặt tươi trẻ nào trong nhiều tuần, nhưng thủ lĩnh mới của họ đã vượt qua tất cả những người khác về sự mệt mỏi, vượt qua những cõi đau khổ chưa được khám phá. Da thịt của ông ta lúc bình thường chắc sẽ có màu nâu nhạt, nhưng giờ đã chuyển sang màu xám vàng hốc hác, giống như một tấm chăn phơi ngoài trời quá lâu. Mái tóc đen của ông ta bết vào trán một cách thảm hại. Môi và móng tay nhợt nhạt đến mức bệnh hoạn. Ông ta tạo ấn tượng là một người đã nhìn thấy hết mọi thứ và rất chán nản vì điều đó.

Tập giấy mỏng manh trong tay khiến ông ta đặc biệt khó chịu. Ông ta quét lại những tập giấy bioplastek rẻ tiền, đang tan rã trong tuyết, tan chảy trên da, rồi nhìn xuống với đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chặp vào ba trăm lính nghĩa vụ vô tổ chức trong đội hình diễu hành phía sau bờ kè. Ông ta trông có vẻ không hài lòng.

Katsuhiro đứng ngay hàng đầu, đủ gần để có thể nghe thấy giọng của viên sĩ quan trong tiếng gầm rú của cuộc oanh tạc. Bây giờ họ đã ở cách xa với các bức tường và sức tàn phá của các khẩu pháo của Cung điện, trong khi trường Aegis đã vô hiệu hóa một lượng lớn tiếng ồn từ cuộc bắn phá của kẻ thù cùng với sức mạnh hủy diệt của nó.

"Chỉ thế này thôi à?" người đàn ông đau khổ nói. "Không có sĩ quan? Chỉ có mỗi mình tôi thôi à?"

"Ký tên vào đây và vào đây," viên sĩ quan vừa đưa cho nhóm binh sĩ vừa từ Cung điện xuống lên tiếng.

"Hỡi những bóng ma của Trái đất Cổ Xưa, tất cả chúng ta sẽ chết hết." Viên sĩ quan thốt ra một âm thanh chán nản và viết nguệch ngoạc vào mẫu đơn. Mẫu đơn đã bị thủng bởi ngòi bút tự động của ông ta.

"Bây giờ tất cả bọn họ thuộc quyền quản lý của ông." Viên sĩ quan kia cuộn mảnh nhựa đang phân hủy lại và nhét nó vào trong áo khoác. "Vì sự thống nhất và đế chế." hắn ta ra dấu aquila đầy đủ trên trái tim mình trước khi tiến xuống thành lũy, nơi hắn ta biến mất trong nền tuyết trắng. Viên sĩ quan nhăn mặt và lấy một chiếc kèn vox từ thắt lưng. Âm thanh ré lên khi ông ta kích hoạt nó.

"Được rồi, tất cả các anh," viên sĩ quan mới của họ hét lên át tiếng bom ầm ầm và tiếng gió rên rỉ. "Tên tôi là Adinhav Jainan. Tôi..."

Ông ta lại giơ mấy mảnh vải mỏng manh lên. "Tôi là một đại úy vừa tạm thời được bổ nhiệm, tôi thật là may mắn. Điều đó khiến tôi trở thành chỉ huy của các anh. Hãy làm những gì tôi bảo, nếu không các anh sẽ bị bắn."

Ông ta làm một vẻ mặt có thể là cau có hoặc mỉm cười. Ông ta không có đủ nhiệt huyết để bộc lộ đúng cách.

"Chỉ có thể thôi, tôi rất tiếc phải thông báo cho các anh, đây là khóa huấn luyện quân sự hoàn chỉnh có thể được cung cấp trong tình hình hiện tại. Bây giờ tất cả các anh đều là thành viên của Kushtun Naganda, một trong các trung đoàn Old Hundred đến từ Ind, không phải là do các anh xứng đáng với vinh dự đó, và dù sao thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa."

Những cảm xúc dồn nén buộc ông ta phải bộc lộ qua vẻ ngoài mệt mỏi chán nản, xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất, biến thành sự mệt mỏi thông thường

"Đã có lúc điều này có ý nghĩa gì đó. Nhưng ít ra thì các anh sẽ có được sự mãn nguyện khi được chết dưới một lá quân kỳ nổi tiếng. Đó là vai trò của chúng ta," ông ta cao giọng khi âm lượng của cuộc bắn phá gia tăng đột ngột, "là củng cố cho phòng tuyến thứ ba," ông ta đá vào bức tường, "gần pháo đài 16."

Ông ta chỉ xuống đường, nơi không thể nhìn thấy gì do gió tuyết đang quay cuồng. "Các anh sẽ thành lập lực lượng dự bị cho tuyến phòng thủ đầu tiên! Chúng ta sẽ giành được nhiều vinh quang hơn khi đến đó. Vâng, tôi e rằng điều đó có nghĩa là chúng ta phải cuốc bộ nhiều hơn. Không, tôi không có gì để che chắn cho các anh khỏi thời tiết cả. Chúng ta đến đó càng sớm thì các anh càng sớm được sưởi ấm. Chúng ta sẽ hành quân với tốc độ chậm nhất. Hãy thoải mái tăng tốc nếu muốn nhưng chúng ta vẫn còn có chút thời gian dư giả."

Ông ta ngước nhìn lên trên. "Hôm nay kẻ địch vẫn chưa đến."

Katsuhiro thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng có quá phấn khích," người đàn ông gầy gò mà Katsuhiro từng thấy đang cắt móng tay bằng dao trong thành phố lên tiếng. Hắn ta nghiêng người từ phía sau và thì thầm vào tai Katsuhiro.

"Lực lượng dự bị không phải là để ngồi nhàn. Chúng ta sẽ phải làm tất cả những công việc vặt vãnh, và nếu kẻ thù không đến hôm nay, chúng sẽ đến vào ngày mai, hoặc ngày kia." Giọng hắn ta nghe như tiếng cười hài hước, nhưng lời nói của hắn có ý gây tổn thương.

"Câm miệng!" Katsuhiro hét ngược lại. "Không cần phải làm cho tình hình tồi tệ hơn."

"Cuối cùng thì cũng có thêm chút can đảm nhỉ?" Doromek, người đứng ở hàng trước Katsuhiro nói.

"Để tôi yên!" Katsuhiro nói.

"Này! Này anh kia!" Giọng nói được khuếch đại của Jainan đập vào tai Katsuhiro. "Vâng đúng rồi đấy. Anh. Như bảng hướng dẫn mà tôi đang đọc ở đây đã nói, không được phép nói chuyện trong khi tôi đang nói." Ông ta vỗ nhẹ vào khẩu súng ngắn laspistol ở hông với đầy ý nghĩa. "Hiểu chưa?"

Katsuhiro gật đầu.

Đại úy Jainan thở dài. "Được rồi, đi lối này." ông ta tắt loa và móc vào thắt lưng, rồi lười biếng rẽ trái. "Tiến quân nhanh lên." Ông ta dừng lại và đưa tay ra khi nửa tá lính mới tiến tới thành lũy để bước ra khỏi chỗ bùn lầy.

"Không," ông ta nói. "Tôi sẽ đứng trên bức tường đúc sẵn tương đối khô ráo này. Những người còn lại phải lê bước qua tuyết." Ông ta vuốt thẳng bộ đồng phục ướt đẫm tuyết của mình. "Chắc chắn phải có một số đặc quyền đặc lợi ưu tiên cho cấp bậc quân hàm chứ nhỉ."

Cuộc hành quân về phía bắc của họ cho phép Katsuhiro có một chút thời gian để hòa nhập với môi trường mới xung quanh. Những bức tường cao vút đến độ cao không tưởng ở bên trái anh. Mặc dù các ngọn tháp của Cung điện cao hơn nhiều, nhưng từ vị trí của anh, các bức tường đã che khuất gần như mọi thứ phía sau chúng, chúng rất lớn. Các bức tường bên ngoài trông nhỏ hơn rất nhiều. Việc đóng quân trong mê cung các bức tường và chiến hào phía trước các công sự chính là điều đáng báo động. Nỗi sợ hãi của anh càng tăng lên khi hàng nghìn đàn ông và phụ nữ nhập ngũ tiếp tục đổ vào khu phức hợp, tách ra và tách ra thêm một lần nữa khi họ được dẫn xuống các chiến hào khác nhau đã ngập sâu trong tuyết tận mắt cá chân. Sự mất tinh thần của anh tiếp tục tăng lên, trong khi chưa bao giờ đạt đến đỉnh điểm như anh mong đợi.

Dường như không có hồi kết cho nỗi sợ hãi mà anh có thể cảm thấy. Anh ngạc nhiên khi thấy mình vẫn có thể đi lại, nói chuyện hay làm bất cứ điều gì, nhưng anh đã làm được, tâm trí kinh hoàng vận hành tứ chi của anh qua màn sương mù kinh hoàng đang ầm ĩ. Anh cảm thấy tê dại từ trong ra ngoài. Pháo kích dội xuống không ngừng. Hàng triệu tấn bom nổ trên các lá chắn của Cung điện mỗi phút, năng lượng giải phóng của chúng bị triệt tiêu bởi công nghệ dịch chuyển warp của lá chắn hư không. Lá chắn trên tường thành chắc hẳn đã trở mỏng đi rất nhiều. Điều này không phải là vì Katsuhiro đã có kiến thức quân sự về lĩnh vực này, mà bởi vì thỉnh thoảng, một quả đạn có kích thước bằng một chiếc xe vận tải hạng nặng sẽ xuyên qua lá chắn bên ngoài và cuối cùng sẽ đâm lên mặt đất bên ngoài thành lũy, làm tung lên một chùm đá vụn cao hàng chục mét, khiến những người lính rung chuyển trên đôi chân của họ.

"Mọi chuyện có vẻ không ổn lắm nhỉ?" người đàn ông gầy gò nói chuyện. "Thật hạnh phúc khi trở thành bia đỡ đạn. Đúng không, em yêu?" Hắn ta hét vào mặt người phụ nữ ở nhà ga, người đang ở phía trước vài hàng. Cô ta cau có nhìn hắn.

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không gọi cô ấy là em yêu," Doromek nói.

"Tại sao? Cô ấy là một người ưa nhìn, tôi có thể nếm thử được điều đó."

"Tôi biết cô ấy là loại người như thế nào, bạn của tôi ơi. Cô ấy sẽ giết anh đấy."

Người đàn ông gầy gò khịt mũi.

"Tôi nói nghiêm túc đấy," Doromek nói.

"Các hai có thể im miệng được không?" Katsuhiro nói với cả người đàn ông gầy gò lẫn Doromek. Anh bây giờ còn đau khổ hơn bao giờ hết. Bên ngoài thành phố thậm chí còn lạnh hơn cả bên trong. Bàn tay của anh là những móng vuốt mất cảm giác đang kẹp chặt khẩu súng của mình. Răng anh va vào nhau lập cập. Tuyết đã chuyển sang màu đen do tro và gió làm lạnh cóng phần mặt lộ ra ngoài của anh đến nỗi nó đã bị bỏng lạnh. Không khí loãng và thiếu oxy khi rời xa hệ thống tuần hoàn khí quyển của Cung điện. Một số biện pháp đã được thực hiện cho việc này; cứ khoảng nửa dặm lại có những đường ống mềm như những con rắn khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất và thổi luồng dưỡng khí dày đặc hơn, ấm hơn ra các công trình bên ngoài. Những người lính nghĩa vụ nhận ra những điều này một cách nhanh chóng và chạy bổ vào giữa chúng, khao khát hơi ấm và luồng dưỡng khí, mặc dù nguồn cung cấp của chúng nhìn chung rất ít ỏi.

Khi đến gần lỗ thông hơi thứ tư, người đàn ông gầy gò lại nói. "Cái đống tuyết này, ai cũng biết nó độc hại lắm phải không?" Hắn chạy bộ bên cạnh, Katsuhiro khó thở đến mức không thể bảo hắn ta câm miệng lại. Người đàn ông gầy gò lại tưởng sự im lặng của anh là sự thích thú. "Lá chắn hư không sẽ chặn được những thứ nhanh, hoặc những thứ lớn, và đặc biệt là những thứ to, nhanh, nhưng những thứ nhỏ như thế này, hoặc những thứ chậm chạp như lính bộ binh hay xe tăng thì không thể ngăn được. Mưa hoặc tuyết sẽ rơi xuyên qua nó. Đây là tuyết đen. Cung điện được bao phủ bởi các lá chắn hư không nhiều lớp sâu đến mức kẻ thù sẽ phải mất hàng tháng mới có thể vượt qua được. Còn những nơi khác trên Terra? Không được bảo vệ tốt như vậy. Vậy thứ đang rơi xuống đầu chúng ta là tàn tích đã bị thổi bay của phần còn lại của thế giới. Nó chứa đầy phóng xạ và chất độc. Cuối cùng thì chính những thứ này sẽ giết chết tất cả chúng ta, không phải ai trong chúng ta sẽ sống được lâu đâu."

"Tôi nghĩ anh ta vừa kêu anh hãy im đi, anh bạn à. Tôi cũng đang đòi hỏi điều tương tự," Doromek nói với người đàn ông gầy gò khiến hắn ta lùi lại một chút.

"Ý của hắn là gì vậy?" Katsuhiro hỏi Doromek.

"Đó là một lớp phòng thủ," Doromek nói. Gần các đường ống tuyết tan chảy, và chúng bắn tung tóe qua dòng nước đóng băng chảy trên mặt đất. Doromek có vẻ ít bị ảnh hưởng bởi cái lạnh và không khí loãng hơn nhiều so với những người khác. "Họ không cần phải giữ an toàn cho chúng ta. Chúng ta là tuyến phòng thủ đầu tiên."

"Tuyến đầu tiên?"

Một chiếc máy bay gầm rú trên đầu, khiến tất cả họ nao núng và nhiều người nằm sấp xuống bùn tuyết. Một vụ nổ nhẹ đập mạnh hàng mét qua đầu họ, khiến nhiều người lính nghĩa vụ hét lên và ngã nhào, bao gồm cả Katsuhiro.

"Đứng dậy! Đứng dậy!" Jainan hét lên. "Đó chỉ là một chuyến bay thả tờ rơi chết tiệt mà thôi. Đứng dậy!" Ông ta nhảy xuống khỏi bức tường và kéo những người lính nghĩa vụ đang khóc lóc dậy. Những ai cuộn mình quá chặt, ông ta sẽ đấm đá cho đến khi họ đứng lên. "Nhanh lên! Nhanh lên! Đứng dậy!"

Katsuhiro thả tay ra khỏi đầu. Một tờ giấy trắng bay là là rơi xuống vũng nước trước mặt anh. Anh nhặt nó lên.

"Đứng dậy! Đứng dậy! Tất cả, đứng lên!" Jainan trừng mắt nhìn theo chiếc máy bay. "Mấy tờ giấy tuyên truyền chết tiệt mà thôi. Chẳng có gì hay ho cả!"

Ở mặt bên kia của tờ giấy là hình ảnh một chiến binh được in kém chất lượng. Một Space Marine, Katsuhiro ban đầu nghĩ thế, nhưng nhìn kỹ hơn thì anh mới biết đó thực chất là một vị Primarch. Một chữ "XIII" lớn được in bên dưới hình của ông ta.

"Lãnh chúa Guilliman đang đến," trên đó viết. "Hãy cố gắng, hãy sống sót."

"Thứ này thì có ích lắm đấy," Doromek nói. Anh ta đưa tay xuống. Katsuhiro siết chặt cánh tay anh ta. "Khi ngài ấy đến được đây, tất cả chúng ta đều đã chết rồi."

"Đúng rồi." Người đàn ông gầy gò gật đầu một cách thông thái khi Doromek kéo Katsuhiro đứng dậy. "Tuyến phòng thủ đầu tiên. Họ sẽ giữ lại các chiến binh Quân đoàn ở phía sau các bức tường chính cho cuộc chiến thực sự."

"Vậy thì chúng ta tới đây làm gì?" Katsuhiro hỏi, lo sợ câu trả lời.

Doromek cười buồn bã. "Chúng ta đến đây để chết, chàng trai ạ. Tắm mình trong mưa đạn. Bia đỡ đạn, như anh bạn của chúng ta đã nói..."

"Là Runnecan," người đàn ông gầy gò nói.

"Như Runnecan đã nói." Doromek mỉm cười thông cảm, cố gắng cạo bùn ra khỏi người Katsuhiro, nhún vai trước đống bùn bám vô quá lớn và bỏ cuộc. "Trận chiến sẽ diễn ra như thế này, anh có thấy đống khẩu đội hỏa lực ở kia, ở kia và ở kia không?" Doromek chỉ vào những khẩu pháo khổng lồ gắn trên tháp của bức tường. Những tia sáng và thanh ánh sáng kết hợp cho thấy sự hiện diện của hàng ngàn người nữa.

"Thật khó để có thể không thấy chúng," Katsuhiro nói.

"Giờ thì anh đã hiểu rồi đây," Doromek nói và vỗ nhẹ vào vai anh ta. "Có rất nhiều điều sâu sắc hơn bên trong. Ngài Dorn đã cắt phẳng hàng ngàn tòa tháp để lấy chỗ kê thêm pháo, pháo và nhiều pháo hơn. Chúng bao phủ mọi công trình kiến trúc trên cao, tập trung dày đặc xung quanh các cảng vũ trụ, cổng thành và đặc biệt là Cổng Sư tử."

"Thì sao?" Katsuhiro nói ngắn gọn. Họ lại bắt đầu lê bước qua bùn.

"À, vâng, rõ ràng rồi. Quan điểm của tôi là, không có cuộc tấn công thực sự nào có thể xảy ra cho đến khi những khẩu pháo đó được lôi ra sử dụng. Nếu tôi là Warmaster," anh ta nói, sự kiêu ngạo của Doromek thật đáng kinh ngạc. "Thì tôi sẽ cố gắng dọn dẹp một khu vực có giao tranh và bắt đầu đổ bộ lực lượng đầu tiên của mình. Với những người trên mặt đất, các bức tường sẽ bị đe dọa. Mọi thứ ở đây," anh ta vung tay, "sẽ bị tấn công dữ dội. Một số pháo sẽ bị phá hủy, một số pháo sẽ được định hướng lại để nhắm mục tiêu xuống mặt đất. Hỏa lực từ mặt đất sẽ bị suy giảm. Điều đó sẽ cho phép nhiều tàu đổ bộ hơn có thể lao xuống, và nhiều hơn nữa, cho đến khi bề mặt Terra tràn ngập kẻ thù và những khẩu pháo sẽ ngừng kêu. Nhưng trước tiên, kẻ thù phải vượt qua được thứ này."

Doromek chỉ lên trên. "Trường Aegis của Cung điện. Nó sẽ vẫn tồn tại, nhưng không phải là mãi mãi. Ngay khi lá chắn bắt đầu sụp đổ, chúng ta sẽ thấy cuộc ném bom thực sự bắt đầu và sau đó là cuộc xâm lược thực sự."

"Vậy là bây giờ chúng ta vẫn an toàn, đúng không?" Katsuhiro hắt hơi. Dần mất cảm giác ở ngón chân và ngón tay.

"Nếu ý của anh, "bây giờ" là trong vài giờ tới thì đúng vậy, chúng ta sẽ an toàn như chính Hoàng đế. Đặc biệt là vì bây giờ Người vẫn được an toàn tuyệt đối."

"Tất cả chúng ta sẽ chết!" Người đàn ông gầy gò cười khúc khích. Một số lính nghĩa vụ đứng gần đều cứng người vì sợ hãi.

"Anh! Gã đàn ông lắm mồm kia." Jainan sải bước trong cơn mưa tuyết. Ông ta là người duy nhất trong đơn vị khoác chiếc áo mưa, nhưng do nó mỏng và lạnh lẽo nên trông ông ta cũng khốn khổ như những người còn lại.

"Vâng thưa ngài?" Doromek nở một nụ cười giả tạo. Người đàn ông gầy gò thì cười toe toét.

"Tôi đã nghe thấy điều anh nói, anh đang ban phát cho tất cả những kẻ khốn khổ này sự khôn ngoan của anh. Anh có phải là quân nhân không?" Jainan ngắt lời. "Đừng nói dối tôi. Tôi có thể kiểm tra. Hãy tiết kiệm thời gian cho chúng ta, và kể cho tôi nghe ngay bây giờ."

"Tôi đã từng là quân nhân," Doromek thừa nhận.

"Và giờ anh lại được tái nhập ngũ," Jainan nói. "Mau gọi tôi là sếp."

"Vâng. Thưa sếp."

"Phục vụ trong bao lâu và ở trung đoàn nào?"

Doromek gãi đầu. "Biệt đội Atlanta. Trong mười lăm năm."

"Vai trò?"

"Lính bắn tỉa."

"Phục vụ tốt chứ?"

Doromek vẫy vẫy bàn tay còn lại của mình. "Nó nói có."

"Vậy tại sao anh không được gọi vào đợt tuyển quân đầu tiên?" Mắt Jain nheo lại.

Doromek nhún vai. "Tôi đoán là do vận may."

"Ý của anh là anh đã muốn trốn lính. Chà, may mắn của anh đã hết rồi. Anh sẽ là trung úy mới của tôi. Xin chúc mừng." Ông ta quay trở lại cơn bão, hét lên đốc thúc các nhóm quân khác. "Và đừng có cắm đầu xuống đất khi nhìn thấy mọi chiếc máy bay nữa, tất cả các máy bay đều là của chúng ta!"

"Tôi đã là sĩ quan rồi à? Tôi á?" Doromek hét lên.

"Đừng có phấn khích. Quyền sĩ quan tạm thời à!" Jainan ngoái đầu hét lại.

Doromek cười toe toét với Katsuhiro. "Điều đó sẽ biến anh trở thành trung sĩ nhất của tôi."

Họ loạng choạng đi thêm vài trăm mét nữa. Một bóng đen hiện ra từ trong tuyết để chào đón họ. Katsuhiro quan sát cơn bão một cách vô ích. Hình dạng đó ngày càng rõ ràng hơn theo từng bước chân, cho đến khi nó không còn là hình dạng nữa mà trở thành một tòa tháp hình tròn trông như một cái trống khổng lồ, cao một trăm mét và bề ngang gần trăm mét, nằm phía sau bức tường phòng thủ ngoài cùng khoảng năm mươi mét. Những khẩu pháo gắn trên tường đang theo dõi những chuyển động qua lại trên cao nguyên nhân tạo bên ngoài lá chắn. Ánh sáng chỉ le lói ở một cửa sổ nhỏ, ở giữa mặt tiền.

Doromek huýt sáo. "Tôi đoán đây là pháo đài số 16."

Giọng nói được khuếch đại bằng vox của Jainan cắt ngang tiếng ầm ầm của các khẩu đội pháo và tiếng sấm sét bị giảm âm của cuộc oanh tạc.

"Chính là nó. Đi theo tôi. Khu vực của chúng ta là về hướng nam-tây nam. Đi gần nhau. Đừng để bị lạc. Có đồng phục, chỗ ở, thức ăn và nước uống đang chờ các anh. Bằng không, các anh có thể sa vào trận bão tuyết này và chết cóng hoặc bị cảnh sát quân sự xử tử. Tôi nghe nói họ đang muốn bắn thứ gì đó để đỡ buồn chán. Tùy các anh lựa chọn."

Jainan bước đi. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo ông ta.

Pháo đài 16, ngày 16 tháng 2

Sau đó, Katsuhiro không chắc liệu tiếng nổ ngày càng lớn hay tiếng loa rên rỉ phát ra từ bức tường đã đánh thức anh ta. May mắn đang không trong ca trực, anh bất ngờ chìm vào giấc ngủ sâu trên một đống bao tải ngay khi anh tìm được nơi nào đó để ngả lưng.

Tiếng chuông reo vang lên khắp thành lũy, lôi anh từ giấc ngủ vào trạng thái ý thức căng thẳng chỉ trong một hơi thở. Anh nhảy lên, vùng vẫy xung quanh. Không có doanh trại chính thức cho các tân binh của Kushtun Naganda. Hầm chứa đồ mà anh tìm thấy để ngủ không có ánh sáng, và trong giây lát anh hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. Anh đã sống trong một căn phòng suốt cuộc đời mình. Hai mươi lăm năm quen thuộc cố gắng áp đặt mình vào thực tế, và anh vấp ngã, tự hỏi ai đã dọn đi vài món đồ đạc của mình.

Cánh cửa mở ra, vướng vào lớp bê tông đá được hoàn thiện kém phát ra tiếng kêu cót két. Tiếng ồn khủng khiếp truyền vào từ bên ngoài.

"Ra ngoài! Kẻ thù đang đến, kẻ thù đang đến! Nhanh lên!" Một người đàn ông có đôi mắt hoang dã mà anh không nhận ra đang vẫy tay điên cuồng. Hắn ta mặc chiếc áo sơ mi tồi tàn cho thấy hắn là thành viên mới nhập ngũ của Nagandan; đây là bộ đồng phục mà Jainan đã đề cập, chứ không phải chiếc áo khoác ấm áp mà Katsuhiro mong đợi.

Người đàn ông đó là ai, Katsuhiro không bao giờ biết. Anh tìm thấy khẩu súng trường của mình và chạy ra ngoài.

Tuyết đã ngừng rơi, cái lạnh đã ăn sâu vào núi. Mặc dù Katsuhiro ở trong hầm rất ấm nhưng quần áo của anh vẫn ẩm ướt. Mùa đông giáng xuống anh như một đòn nặng nề đến nỗi anh gần như bỏ lỡ những gì đã xảy ra. Bầu trời phía trên đầu anh là một hình thù bắt mắt với những màu sắc phi tự nhiên đang ngăn cản một đại dương lửa. Thứ gì đó kêu cọt kẹt và nghiền nát như băng trên đá, sau đó có một tiếng nổ khủng khiếp, và tiếng nổ của cuộc bắn phá đột nhiên lớn đến mức làm rung chuyển những chiếc răng trong đầu anh. Xung quanh có nhiều người la hét nhưng anh không thể nghe thấy họ nói một lời nào. Những cú sốc của áp lực quá lớn đập vào anh. Mặt đất nảy lên như mặt trống. Anh loạng choạng vì sốc, bị mù một nửa bởi những vụ nổ chói tai dội xuống mặt đất cách đó một kilomet.

Doromek ở gần đó, quay anh lại, chỉ trỏ và hét lên. Phải mất ba lần Katsuhiro mới nghe thấy được.

"Lá chắn hư không đã sụp đổ!" Doromek hét lên. "Lá chắn hư không phía trên Cung điện!"

Anh nhìn theo ngón tay của Doromek. Lúc đó anh có thể nhìn thấy nó, một khoảng không tối màu phía trên một trong những tòa tháp khổng lồ của bức tường. Các cạnh của lá chắn hư không khác có thể nhìn thấy được nhờ các phần tử bị thiếu, xếp chồng lên nhau thành những cánh hoa phẳng đập gợn sóng như một trái tim sau mỗi cú va chạm. Lá chắn chặn được một phần cuộc bắn phá, nhưng những quả đạn xuyên qua lỗ hổng mà không bị cản trở, khiến chúng rơi xuống đất và phát nổ xung quanh tòa tháp. Ngọn lửa bùng lên từ các sườn dốc của tòa tháp. Katsuhiro tự hỏi liệu họ có phải là mục tiêu tiếp theo không, nhưng không ai có thể nghe thấy anh. Còi báo động cảnh báo vang lên trong các vụ nổ, chỉ có thể nghe được bằng âm thanh chói tai của chúng.

Khẩu pháo laze phòng thủ khổng lồ dựng đứng trên tháp đã sẵn sàng khai hỏa, nòng súng gắn liền của nó lùi lại với một loạt tiếng gầm kim loại hiệu quả. Với một tiếng gầm thách thức và ánh sáng tỏa ra, khẩu pháo bung ra, phóng luồng đạn phản ứng lên trời. Katsuhiro không thể biết tia laze có bắn trúng mục tiêu hay không, nhưng vào lúc đó kẻ thù dường như nhận thấy khu vực này không được bảo vệ và sự hủy diệt xuyên qua bầu trời đêm.

Năm chùm ánh sáng được hiệu chỉnh đã đập vào tòa tháp, tác động của chúng rất chặt chẽ, mỗi chùm đến từ một góc độ khác nhau.

Bê tông đá nóng chảy và kim loại lỏng đổ tràn ra khỏi công trình như dòng nước. Chùm tia tiếp tục di chuyển, cưa xuyên qua tòa tháp. Một chùm ánh sáng xuyên qua hai bên tòa nhà, đốt cháy ngọn lửa hình nấm trong cung điện rồi tiêu tan. Một phần lan can trên tường thành bị sập, và những vết nứt tỏa ra nhiệt.

Đầu nòng của khẩu pháo lại được thò ra, nhưng tiếng gầm cuối cùng của nó đã kết thúc.

Một cú bắn ba phát với tốc độ cao đập vào tháp pháo hình cầu. Những vụ nổ xảy ra trên các công trình phòng thủ, vụ sau lớn hơn vụ trước. Ngọn lửa quét qua khoang hình đĩa bên trong tòa tháp, và khi ngọn lửa đã tàn, khẩu pháo trở thành một xác tàu nhào lộn, tuột khỏi dây neo và cuốn theo mặt ngoài của pháo đài.

"Cố lên! Cố lên!" Người đàn ông đã đánh thức Katsuhiro chạy ngang qua, mệnh lệnh của hắn ta đã kéo theo nhiều đồng đội đi cùng. "Tới tòa tháp, tới tòa tháp!"

Họ đã đạt được tốc độ ấn tượng xuyên qua lớp tuyết dầy, mặc dù Katsuhiro thấy họ không thể đạt được điều gì nên không đuổi theo. Những tiếng la hét mỏng manh len lỏi dưới tiếng ồn của loạt đạn oanh tạc. Sức nóng của bê tông đá nóng chảy hun nóng khuôn mặt anh từ rất xa. Khi cần phải làm điều gì đó, bất cứ điều gì, những người lính nghĩa vụ lao thẳng vào nguy hiểm, trong khi những người khác đứng chôn chân tại chỗ, khóc lóc kinh hoàng.

Thêm nhiều tia Lance xuyên qua mắt Katsuhiro, lần này đến từ một góc thấp hơn. Một nửa trong số chúng phát ra ánh sáng xanh xuyên qua lá chắn hư không bên cạnh, nhưng phần còn lại đập thẳng vào tòa tháp, xẻ nó ra khỏi ổ đạn. Ngọn lửa lớn nhất, sáng nhất mà Katsuhiro từng thấy bùng nổ, phá vỡ tòa tháp, vụ nổ to và ồn ào đến mức tưởng chừng như nuốt chửng toàn bộ vũ trụ.

Không khí nóng nực đánh bay anh ra, khiến anh trượt hàng mét trên tuyết. Những mảnh vụn rơi xuống xung quanh anh, mang theo nhiều tiếng la hét hơn trong đêm khi nhiều đàn ông và phụ nữ bị nghiền nát.

Thở hổn hển vì hơi thở bị tống ra khỏi phổi, Katsuhiro loạng choạng đứng thẳng trên đầu gối và vẫn ở đó, cả người anh giờ thật bẩn thỉu, lưng lạnh buốt đến tận xương vì gió, và anh lại được sưởi ấm bởi ngọn lửa sắp tàn của tòa tháp. Qua dư ảnh ánh sáng lân quang đốt vào võng mạc, anh thấy tòa tháp đã biến mất, một chiếc răng bị nhổ tận gốc. Một quả đạn pháo xoáy xuống tạo thành một vệt lửa xoắn ốc gây ra vụ nổ cuối cùng. Không khí rung chuyển. Da thịt anh thấy gai gai, và những lá chắn hư không uốn cong trở lại trên đống đổ nát, phát sáng như những tế bào trong tổ côn trùng, rồi mờ dần mà không để lại một dấu vết. Một vài phát đạn bắn tung tóe lên bề mặt của lá chắn. Cuộc bắn phá lại bắt đầu để kiểm tra pháo đài hùng mạnh tiếp theo cách đó mười kilomet.

Doromek đã tìm thấy anh thêm một lần nữa.

"Khẩu pháo đầu tiên đã sụp đổ rồi đấy. Bây giờ mọi chuyện là như thế này", anh ta nói. "Chúng sẽ tập trung hỏa lực y như thế để hạ gục những khẩu pháo chống hạm lớn nhất mà chúng ta đang có. Từng chút một, chúng sẽ gặm nhấm nó cho đến khi không còn gì đe dọa được khu vực đổ bộ của chúng."

"Khu vực đổ bộ," Katsuhiro lặp lại một cách ngớ ngẩn.

"Chúng ta thật may mắn," Doromek nói một cách mỉa mai. "Tôi muốn nói rằng bọn chúng đang dọn sạch khu vực này ở đây. Chúng sẽ sớm tiến thẳng tới chỗ chúng ta." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro