Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Không phải là nô lệ


Không phải là nô lệ

Đặt chân lên Terra

Sự xuất hiện của cái chết


Chiến Hạm Vengeful Spirit, quỹ đạo mặt trăng Lunar - ngày 14 tháng 2

"Đây là nơi mà ngươi vừa xây dựng, Layak, ta không thích nó," Abaddon gầm gừ. Ngôi đền không tồn tại trong kế hoạch của Vengeful Spirit, nhưng đó chỉ là một trong nhiều thay đổi mà con tàu đã trải qua. Khi sức mạnh của Horus tăng lên, soái hạm của Warmaster bỏ lại những ràng buộc của cõi vật chất, tự thoát mình ra khỏi hình dạng ban đầu để làm hài lòng những thợ đóng tàu mới, những kẻ chẳng quan tâm gì đến nhân loại. Dưới sự chỉ đạo của họ, con tàu trở nên dễ thay đổi như đất sét của người thợ gốm. Các khoang tàu đã biến mất. Phần lớn cấu trúc này phập phồng nhờ sự sống giả hữu cơ. Các khu vực vang lên những tiếng la hét không phải phát ra từ miệng con người. Đồ trang trí bằng gai nhọn và những bức tượng nhăn nhó mọc lên chỉ sau một đêm rồi biến mất vào ngày hôm sau. Những cánh cửa vô thường mở ra những thế giới trong gương kỳ lạ, nơi con người vĩnh viễn lạc lối.

Nếu tuân theo logic, những cánh cửa lớn màu đen dẫn vào ngôi đền lẽ ra phải mở thẳng vào khoảng không, nhưng rõ ràng là logic không có chỗ ở đây, và cái ngôi đền này đang không ở trên tàu. Nó nằm ở một nơi nào đó ngoài khoảng không và vũ trụ chứa chấp nó, nơi mà các định luật vật lý không còn đúng nữa. Có lẽ là một khe hở giữa các chiều không gian, hoặc một túi warp, Abaddon đoán vậy. Không khí lạnh lẽo mặc dù kim loại đang tỏa ra một sức nóng nguy hiểm, nó cắn vào da thịt hắn bất chấp bộ giáp Terminator. Những cửa sổ cao đón ánh sáng ốm yếu lọt vào không để lộ dấu vết của đội quân khổng lồ đang chạy quanh con tàu, hay của mặt trăng Lunar bên dưới bụng con tàu, hay của các vì sao, mà chỉ là một vòng xoáy màu sắc vô tận, vón cục, làm nhức mắt và nhức óc khi nhìn thấy.

Các thành viên của hội Tông Đồ Vô Ngôn của Layak ẩn nấp trong các hốc tường canh gác, tất cả đều mặc áo giáp được trang trí kỳ quái như của chủ nhân của chúng. Abaddon không thích việc người của Layak đang canh giữ ngôi đền thay vì là người của mình. Khi Horus ra lệnh như vậy, một cái nhìn xấu xí hiện lên trên người Horus, như thể ông ta đang thử thách người con trai mình, mặc dù Abaddon không thể phân biệt được mục đích là gì. Giống như con tàu mà hắn đang đứng, Warmaster giờ không còn như xưa nữa.

Không khí trong phòng nồng nặc hương trầm, hít vào hơi đầu tiên thì thấy ngọt ngào, hơi cay đắng và có mùi sắt ở hơi thứ hai, mùi hôi thối ở hơi thứ ba. Bên dưới lối đi là một vũng chất lỏng sền sệt, đặc quánh đến mức trông như một kênh chứa đầy chất thải rắn.

Những cái bóng thì thầm giữa các chiến binh của Tông Đồ Vô Ngôn. Họ gọi tên Abaddon, trao cho hắn quyền lực, sự giàu có và vinh quang khi họ thăm dò điểm yếu của linh hồn hắn. Những kẻ kém cỏi hơn sẽ không chịu nổi, nhưng Ezekyle Abaddon không có điểm yếu, và hắn coi thường những lời hứa hẹn yếu ớt của những giọng nói đó khi thực hiện mọi cám dỗ của warp. Sự khinh thường bao bọc hắn. Ý chí của hắn là một thanh kiếm chống lại bóng tối.

"Đây là phòng ngai vàng phù hợp cho vị chúa tể của Chân Lý Nguyên thủy," Layak nói.

"Đây là một nhà tù," Abaddon nói. Hắn nhìn cha mình. Khuôn mặt của Horus sưng phồng lên vì sức mạnh, vẻ đẹp của nó mất đi dưới làn da căng ra. Khi tỉnh dậy, Horus vẫn sở hữu sức hút huyền thoại khiến tất cả mọi người đều yêu mến. Khi bị mê hoặc như thế này, ông ta đã bị yếu nhược đi, một anh hùng đã qua cái thời huy hoàng của mình. Abaddon tức giận khi thấy cha mình như vậy, tình yêu của hắn đã bị vấy bẩn bởi sự thương hại.

"Nếu Horus không cấm ta làm hại ngươi thì ngươi đã chết rồi," Abaddon nói. "Ta sẽ chỉ tuân theo lệnh của ông ấy cho đến lúc này, thưa ngài tư tế. Hãy cẩn thận với đống chất độc ngươi đổ vào tai vị chúa tể của ta. Không có mệnh lệnh nào có thể ngăn cản ta gặt lấy đầu ngươi, nếu ta thấy rằng sự khiêu khích của ngươi là vừa đủ."

Layak nói thì thầm: "Sự thật không đầu độc ai cả".

Hắn ta xuất hiện bình thường nhất có thể vào lúc đó. Khi hắn ta thực hiện phép thuật, sương muối bao phủ quanh hắn, những mùi hương lạ bốc lên từ hắn, máu chảy ra từ lưới vox của hắn. Nhưng mặc dù hiện tại hắn ta không còn hào quang của ma thuật hắc ám, nhưng sự thối nát vẫn để lại dấu ấn. Thiết kế có cánh của mũ trụ và sáu thấu kính mắt được bố trí dọc theo má mặt trước của nó có thể là một sự tự phụ về tính thẩm mỹ kỳ quái. Abaddon đoán là không phải vậy. Hắn tự hỏi mình sẽ nhìn thấy gì khi cuối cùng hắn đã có cơ hội giết chết Layak và xé chiếc mũ trụ biến dạng đó ra khỏi đầu hắn ta.

"Sự thật của ngươi là chủ quan," Abaddon gầm gừ. "Horus nổi dậy để giải phóng bọn ta khỏi một tên bạo chúa, chứ không phải bắt bọn ta phải phủ phục trước bốn tên bạo chúa khác. Ông ấy chiến đấu với chúng. Ông ấy sẽ không..."

"Warmaster không phải là nô lệ," Layak nói, không hề cố gắng che giấu sự trịch thượng của mình. "Ông ta là nhà vô địch của Tứ Thần. Sức mạnh của Bát Chánh Đạo đang nằm trong tay ông ta, mặc sức cho ông ta điều khiển."

"Ta không tin tưởng ngươi, tên sứ đồ kia. Ta không tin vào lời nói của ngươi, đức tin của ngươi hoặc ý định của ngươi."

Abaddon nhìn nghiêng về tên Word Bearer qua vòng cổ của bộ giáp Terminator. "Hãy biết rằng Warmaster cũng không tin tưởng ngươi, bất kể ngươi hiện đang ra ân huệ gì. Ngươi vẫn còn hữu dụng. Khi một món đồ không còn công dụng nữa thì chúng sẽ bị vứt đi."

Vẫn tỏ ra ôn hòa đến mức làm người ta phát điên, Layak trả lời, "Ngươi không hiểu hết đâu, Đội trưởng, ngươi không biết cha ngươi nghĩ hay cảm thấy gì. Ngươi sẽ không bao giờ biết được, cho đến khi ngươi cho phép mình tôn thờ các vị thần như ông ta, và cởi mở với các đấng Pantheon."

Abaddon gầm gừ và tiếp tục đi dọc lối đi. Tiếng bước chân của hắn vang lên từ kim loại và đá. Bước chân của Layak bám theo sau. Bốn người khác theo sau họ: những nô lệ cầm kiếm bị câm của Layak, và đằng sau họ là hai Justaerin mặc giáp Terminator của Abaddon, sức nặng của họ làm rung chuyển boong tàu theo mỗi bước đi. Bước đi của Layak là điều khó chịu nhất, hiện hữu nhất, theo sau viên First Captain ở mọi nơi hắn đi.

Layak sẽ không để Abaddon thấy thoải mái. Horus đã khoan dung với sự hiện diện ký sinh của Layak ; ông ta đã lắng nghe rất kỹ những gì Layak nói. Khi xưa, thứ tôn giáo mà Lorgar rao giảng đã bị Horus phản đối. Kể từ khi Lorgar cố gắng đảo chính và bị trục xuất ngay sau đó, những nguyên tắc mà Horus thấy khó chịu trước đây dường như đã có thể chấp nhận được từ cái miệng dối trá của Layak.

Việc này khiến Abaddon tức giận. Hắn không thích những dòng năng lượng mờ nhạt màu đỏ, xanh lam, hồng và xanh lục mà giờ đây chúng đang đến gần hơn, hắn có thể thấy những thứ đó đang chạy quanh người cha mang cùng mã gien đang bất tỉnh của mình. Hắn không thích điều này chút nào. Horus đang dần bị thay đổi. Ông ta đã ngất xỉu mà không báo trước, chảy máu từ nhát đâm mà con chó Russ đã gây cho ông ta. Khi Maloghurst Kẻ Vặn Vẹo giúp Warmaster sống lại, Abaddon nhận ra dường như không phải toàn bộ mọi điều của Horus đã quay trở lại.

Nhiều phép thuật hơn. Nhiều thủ đoạn hơn. Thêm nhiều điểm yếu hơn.

Thứ ánh sáng đó dừng bước trước Horus. Ánh sáng địa ngục chiếu sáng khuôn mặt của ngài Warmaster. Khi bất tỉnh trông ông ấy thật ốm yếu, khuôn mặt bị sức mạnh của warp vặn vẹo, vẻ đẹp trai bị biến dạng, trở nên thô ráp như đặc điểm của bất kỳ người nghiện ma túy hay say rượu nào. Đôi mắt ông ta co giật dưới mi mắt sưng tấy. Đôi môi từng đầy đặn giờ đã mỏng đi thành những đường chỉ không còn chút sắc máu. Một dòng nước dãi chảy xuống từ hàm răng đã trở nên sắc bén. Ông ta đã bị vặn vẹo, bị biến dạng – một cái bóng căng phồng, sưng tấy của sự vĩ đại ngự trị. Ông ta có vẻ to lớn hơn, giống như một sự thật khủng khiếp bị che giấu, vĩ đại hơn cả một con người ; nhưng ông ta đã hèn kém hơn cái người mà ông ta đã từng trước đây rất nhiều.

Abaddon nhớ lại lần Horus nằm hấp hối trên Davin, bị thương bởi con dao anathame, trước khi ông ấy trở về với các con trai mình với sức sống mới, và tuyên bố rằng Hoàng đế phải ngã xuống. Sau đó, Abaddon đã cảm thấy một nỗi đau khổ suốt đời. Nhưng còn bây giờ ...

Mỗi lần Horus ngã xuống, ông ta lại quay trở lại. Mỗi lần quay lại, ông ta lại bị suy giảm. Horus vẫn tin rằng mình là người làm chủ vận mệnh của chính mình. Abaddon thì cho rằng rõ ràng là Horus không còn như vậy nữa. Chỉ vì gia nhập Hội Kín và để ý đến Erebus, Abaddon đã chịu phần nào trách nhiệm về việc này, và ý nghĩ đó khiến hắn nhức nhối.

Layak rít lên tiếng cười lặng lẽ của mình. "Ồ, Abaddon. Tình yêu của ngươi dành cho cha mình có dao động không? Ngươi có thấy ông ta dễ bị tổn thương và cảm thấy sự quan tâm của ngươi trở nên ghê tởm không? Ta đảm bảo với ngươi rằng ông ta không hề yếu đi đâu."

Abaddon quay lại để đối mặt hoàn toàn với tên sứ đồ. "Nói như vậy về ngài Warmaster một lần nữa và ta sẽ giết ngươi ngay tại đây."

Các động cơ servo rên rỉ khi bộ Terminator của Abaddon kích hoạt vũ khí của mình. Đạn Bolt được đẩy vào các buồng chứa đạn. Đáp lại, sức nóng tỏa ra từ những nô lệ cầm kiếm của Layak khi họ bắt đầu biến hình để chuẩn bị chiến đấu.

Layak lại cười. "Ngươi thốt ra những lời trung thành, nhưng phản ứng của ngươi lại đang phản bội ngươi. Ta chỉ nói lên suy nghĩ của ngươi thôi. Ông ta là vật chứa của Hỗn Mang, vĩ đại nhất, cao quý nhất." Layak quỳ xuống và cúi đầu. "Nhà vô địch của Pantheon, nhưng ngươi lại nghĩ ông ta yếu đuối."

"Ông ấy là sinh vật vĩ đại nhất trong thiên hà này," Abaddon nói, "không phải là nhà tiên tri của cái gọi là thần thánh của ngươi." Hắn nhìn chằm chằm vào Warmaster một cách đầy tự hào, phớt lờ những mối nghi ngờ sâu sắc trong đầu. Hắn muốn ra tay ngay bây giờ, hạ gục gã sứ đồ và xóa bỏ vết nhơ của hắn ta.

Khoảnh khắc đó rồi sẽ đến.

"Là vậy sao?" Hai thấu kính của Layak lóe lên đầy thách thức. Những ngón tay của Abaddon giật giật về phía khẩu Bolter kết hợp được khóa ở hông hắn ta. Các chiến binh của hắn đều căng thẳng. Giống như thủ lĩnh của họ, các Justaerin sẽ rất vui mừng khi được thấy Layak chết. Họ muốn những Tông Đồ Vô Ngôn và tất cả những Word Bearer cút ra khỏi vị tướng của họ.

Sự căng thẳng từ các nô lệ cầm kiếm ngày càng tăng. Áo giáp của họ nứt ra, bị tách ra bởi những cơ thể sưng tấy bên dưới. Thịt luộc chín từ những vết rách trên giáp gốm thép. Những thanh kiếm ô uế của họ tuốt ra khỏi bao kiếm đã nằm sẵn trong những bàn tay đang chờ đợi, nơi mà chúng bỗng dài ra, khối lượng bổ sung tách ra từ khói và bóng tối thành những lưỡi xương nặng nề phi tự nhiên. Tro bụi tỏa ra từ hơi nóng lung linh đang che phủ chúng. Than hồng bay ra từ cơ thể họ rít lên trong những rãnh đen bên dưới lối đi. Họ phô bày vũ khí của mình, chuẩn bị các tư thế chiến đấu khác xa với hình thức được huấn luyện như các chiến binh quân đoàn.

Chỉ bằng một động tác, Abaddon có thể xử tử tất cả. Hắn nắm chặt tay và nhìn sang người của mình. Chỉ bằng một động tác mà thôi.

"Ngươi sẽ giết ta trong khi ta tôn trọng người cha của ngươi?" Layak hỏi. "Ta đã cứu mạng ngươi, đội trưởng à. Có một cái giá phải trả cho điều đó."

"Ta cũng đã cứu cái mạng của ngươi, nếu ta nhớ không lầm. Ta chẳng nợ ngươi gì cả."

Layak giơ tay lên và co giật các ngón tay. Các nô lệ cầm kiếm đứng chú ý. Ánh sáng địa ngục cháy trên thấu kính mũ trụ của họ mờ đi, và thanh kiếm của họ co rút lại cho đến khi trông giống như bất kỳ lưỡi kiếm bình thường nào, và được tra vào vỏ.

Abaddon gầm gừ một cách khinh thường.

"Giết ngươi chỉ phí thời gian của ta," Abaddon nói, quay lại nhìn cha mình. Ánh sáng của những nguồn năng lượng chạy quanh đầu Horus hắt lên mọi phần của bộ giáp. "Khi nào cha ta sẽ thức dậy?"

"Ông ta không có ngủ," Layak nói. Mối quan hệ của Horus với warp đang tăng lên theo từng giờ. Sức mạnh của ông ta đang tăng lên. Warmaster đang đi vào quá khứ."

Layak ôm chặt cây quyền trượng kỳ lạ của mình trước mặt và cúi đầu. "Hãy cầu nguyện cùng ta, vì cha của ngươi đang đi tìm Hoàng đế."

Terra, trong thời quá khứ

Sau khi cho nhìn thoáng qua quả cầu Terra đang dần phình to ra, Horus nhắm mắt lại trong suốt quá trình bay xuống. Ông muốn cái nhìn đầu tiên về thế giới này là bên trong Cung điện của cha mình, vì đó là nơi tập trung mọi quyền lực của nhân loại.

"Ta đang nhìn về tương lai. Lớp bụi xám của Terra ngày nay đã là quá khứ." Đó là những gì ông nói với những người bạn đồng hành của mình khi họ hỏi tại sao ông lại nhắm mắt. Họ cười lớn trước lời nói của ông. Horus có cách độc đáo khi nói chuyện với người của mình, nói chuyện một cách sâu sắc pha lẫn sự hài hước mà không làm giảm đi trọng lượng của những gì ông đang nói, mà còn nâng tầm nó lên nữa. Khi ông nói đùa, ông tự giễu chính mình. Khi trêu chọc bạn bè, ông làm việc đó còn dễ dàng hơn là tự giễu chính mình. Ông khiêm tốn trong sự tự tin của mình. Ở bên cạnh ông có nghĩa là cảm thấy mình là người bạn đồng hành của ông, bất kể người đó có thể giữ chức vụ gì chăng nữa.

"Vấn đề của Terra quan trọng hơn ta," Horus nói, khi con tàu bắt đầu rung chuyển và rên rỉ khi quay trở lại bầu trời. Ông ngồi trong mớ dây an toàn, rúc cái đầu to lớn của mình vào chiếc kẹp cố định có đệm.

"Ta muốn xem những gì sẽ xảy ra, không phải những gì đã có. Terra đã cổ xưa và già nua, nhưng nó sẽ tuyệt vời trở lại. Cung điện của Hoàng đế là trung tâm của sự thay đổi này. Từ nơi đây, quyền lực sẽ lan rộng, lần đầu tiên sau hàng ngàn năm đoàn kết nhân loại thành một chủng tộc. Tại sao ta lại phải chứng kiến sự đổ nát của những gì hiện tại, khi một ngày nào đó thế giới này sẽ sống lại và niềm hân hoan trước cuộc sống mới đã quay trở lại nhờ vào nỗ lực của thứ quyền lực cao nhất? Khi công việc của cha ta hoàn thành và mọi vinh quang của Trái đất cổ xưa được khôi phục, ta sẽ nhìn nhận nó một cách trọn vẹn."

"Miễn là nó dẫn đến một cuộc chiến tốt đẹp," người đầu tiên trong số những người bạn đồng hành của ông, người to lớn nhất và mạnh mẽ nhất thốt lên những tiếng gầm gừ.

Ba người còn lại trong số bốn người bạn đồng hành của ông đều nói lên sự đồng ý của họ. Họ cũng thư giãn và nhắm mắt lại. Luôn luôn là vậy, mọi người đều noi gương ông vì sự tôn trọng và yêu mến.

Họ lao xuống bầu trời trong im lặng, bị rung chuyển dữ dội bởi những khối không khí đặc hơn, cho đến khi động cơ đẩy bốc cháy và cháy hết mức, và cả nhóm cảm thấy mình nặng nề hơn. Những càng hạ cánh đáp xuống mắt đất phát ra âm thanh lớn của một con tàu ngừng hoạt động và được thay thế bằng tiếng ồn còn lớn hơn.

"Thưa ngài, họ đang hét lên tên của ngài!" người thứ tư trong số những người bạn đồng hành của ông ta nói, giọng trong trẻo như những chiếc chuông bạc.

"Dẫn ta tới chỗ họ," Horus nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

Chiếc ghế mở các đai an toàn ra với một tiếng rít. Những người bạn đồng hành của Horus nắm lấy đôi bàn tay khổng lồ của ông và háo hức hướng dẫn ông đến dốc thả quân. Những làn sóng ca ngợi gầm lên khi cánh cửa mở ra và đoạn đường dốc đổ xuống, đôi tai Horus hát lớn đến nỗi các chiến binh của ông phải hét lên thì ông mới nghe thấy.

"Họ yêu mến ngài, thưa ngài! Họ yêu mến ngài!" Người bạn đồng hành thứ hai của ông nói.

"Họ không có biết ta," Horus nói.

"Dù sao thì họ cũng yêu mến ngài," người thứ hai hét lên. Hắn ta rất khôn ngoan, cân nhắc lời nói của mình, nhưng có một chút nghi ngờ trong giọng nói của hắn ta, cộng hưởng với nỗi sợ hãi đầy thận trọng nhất của Horus, và nụ cười của vị Primarch đã dao động.

"Đi nào, thưa ngài! Đi nào! Đám đông này thật cuồng nhiệt, thật là thú vị," người bạn thứ ba nói. "Quá đông người! Họ đang hô vang tên của ngài!"

Những người khác bị mê hoặc bởi sự vui vẻ của người thứ ba, ngay cả người đầu tiên là người đang gầm gừ và dữ tợn, và kéo Horus xuống con dốc. Tiếng ồn lớn dần, còn to hơn nữa khi ông ta ló đầu ra khỏi bụng con tàu và mọi người đã được nhìn thấy ông.

"Mở mắt ra đi," người thứ tư ngọt ngào thì thầm. Horus đã làm như vậy trước sự cổ vũ của hàng triệu người.

Hoàng đế, cha của ông đã chuẩn bị cho ông những điều tốt nhất có thể để ông có thể nhìn thấy Cung điện Hoàng gia, nhưng điều mà Horus coi là sự khoe khoang mà giờ đây ông thấy chỉ là sự khiêm nhường. Mô tả của Hoàng đế về kế hoạch của Ngài không hề gói gọn những gì Horus nhìn thấy. Chỉ mới hoàn thành được một nửa, Cung điện Hoàng gia đã vượt quá mọi thứ ông từng thấy. Không có gì trên Cthonia có thể so sánh được. Ngay cả những con tàu vũ trụ khổng lồ đã đến đón ông và đưa ông rời xa quê hương cũng không thể sánh bằng về quy mô, uy nghi hay tham vọng của nơi đây.

Lần thứ hai trong đời, Horus đang cảm thấy choáng ngợp. "Quả là một tầm nhìn vĩ đại!" ông thốt lên.

"Thật là kinh khủng," người bạn đồng hành thứ hai của ông nói. "Sự hiểu biết của ông ta về dòng chảy lịch sử quá sơ sài, và công trình của ông ta sẽ sụp đổ."

Người thứ ba nói: "Nếu vậy thì nó sẽ sụp đổ và lại trỗi dậy, giống như vạn vật đều sụp đổ và trỗi dậy".

"Nó thật đẹp!" Người thứ tư nói.

Người đầu tiên không nói câu nào.

Horus liếc nhìn hắn ta với vẻ thắc mắc. Bốn người đó là anh em của ông đến từ Cthonia, những chiến binh đã sát cánh bên ông ngay thuở ban đầu, nhưng vào thời điểm chính xác đó ông nhận ra rằng mình không thể nhớ ra tên của họ. Người đầu tiên có vẻ ngoài xấu xí của một chiến binh, mặt rỗ và bầm dập, mũi tẹt, đầu cạo trọc, đầy sẹo, luôn ở bên ngưỡng cửa bạo lực.

Người thứ hai là một học giả, tính khí nóng nảy. Đôi mắt dị sắc nhìn mọi vật một cách đầy tính toán. Khuôn mặt của hắn ta chuyển sang những hình dạng không chắc chắn bên ngoài hình dạng con người. Horus cau mày. Ông không biết tên của họ!

Người thứ ba nặng cân hơn những người còn lại, đầy đặn và vui nhộn. Tuy nhiên, những mảng da bong tróc ở khóe miệng và viền đỏ quanh mắt cho thấy sự mất cân bằng trong khiếu hài hước của hắn ta.

Người thứ tư đang làm ông phân tâm, hắn đặt bàn tay mảnh khảnh của mình lại vào tay Horus và dẫn ông vào sâu hơn trong Cung điện. "Anh trai của tôi! Vị chúa tể của tôi!" Hắn ta cười vui vẻ. Người này buộc tóc thành những nút thắt cầu kỳ và tô màu cho má. Đôi mắt hắn sáng lên niềm vui. "Họ ngưỡng mộ ngài!"

Âm nhạc vang lên từ mọi hướng, và những chiếc lá vàng rơi từ những ngọn tháp dọc đường. Những tòa nhà dọc đường đều cao và tráng lệ nhưng nhược điểm duy nhất là cửa sổ đều thiếu kính thuỷ tinh. Cứ năm mươi mét lại có một cây cột dựng tượng khổng lồ. Hiện tại, chỉ có phần chân cột được chạm khắc, còn các hốc đặt tượng thì vẫn để đó.

Cách lối đi không xa, nền đường ốp đá cẩm thạch nhường chỗ cho bê tông đá, và vỉa hè trù phú đã chấm hết. Không có gì là được hoàn thiện. Gió lạnh thổi tung những ngọn cờ màu đỏ thẫm, mỗi lá cờ bay phần phật đều thu hút ánh nhìn vào một tác phẩm nghệ thuật chưa hoàn thiện khác, hoặc một tòa tháp khác nằm trong giàn giáo. Không khí loãng mang theo nhiều vết bẩn hóa học bốc lên từ thế giới bị ô nhiễm. Toàn bộ nơi này là một công trình đang dần được hoàn thiện, thế nhưng những người bên trong những bức tường đang xây dở vẫn reo hò như thể họ đã chiến thắng mà không biết mình phải đi bao xa để đạt được ước mơ của chủ nhân.

Con đường mà Horus và bốn người bạn đồng hành của ông bước đi được làm bằng đá lấp lánh, màu hổ phách như mắt sư tử. Trên đó trải một tấm thảm màu tím dài cả cây số. Cuối cùng, trên một chiếc bệ được làm với đủ loại hình nghệ thuật và vẻ đẹp đủ để tồn tại suốt mười nghìn năm, mặc dù nó sẽ bị phá hủy ngay khi Horus tuyên bố lòng trung thành, đó là một chiếc ngai vàng. Một con đại bàng hai đầu tạo thành lưng ghế, đôi cánh dang rộng, móng vuốt nắm lấy những tia sét cách điệu lao vút qua đám đông đang xếp hàng trên đường đi. Nó có kích thước lớn tới mức vô lý. Bản thân Horus to lớn hơn bất kỳ hai người phàm nào cộng lại, ông vẫn sẽ lọt thỏm trên chỗ ngồi của nó. Nhưng mặc dù sinh vật ngồi trên đó dường như chỉ là một con người chứ không phải người khổng lồ được rèn bằng gien, nhưng ông ta đang lấp đầy nó, sự hiện diện của ông ta tỏa ra trong một luồng ánh sáng chói lóa khiến Horus phải nheo mắt lại để tiếp tục bước về phía trước. Bốn người bạn đồng hành của ông lùi lại trong sợ hãi. Mặc dù trước đây họ đã nhìn thấy Hoàng đế và dũng cảm đón nhận sự hiện diện của Ngài, nhưng lần này họ vẫn đuổi theo Horus như những đứa trẻ sợ hãi. Đôi lúc, ông mất đi sự tôn trọng đối với họ đến nỗi họ không bao giờ hồi phục niềm tin hoàn toàn.

Mọi chuyện đã như vậy sao? Có điều gì đó không ổn với tất cả chuyện này. Ông chắc chắn đã từng trải qua những sự kiện này trước đây. Cung điện có tất cả sự vững chắc của một ký ức, một hồi ức hoàn hảo đến từng chi tiết, giống như tất cả ký ức của ông, nhưng không gì khác hơn là tiếng vọng mong manh của thời gian đã qua, không bao giờ được trải nghiệm lại.

Bốn người đi cùng ông là nguyên nhân gây ra sự bất hòa. Những cố vấn đi cùng ông vào ngày ông đến Terra không phải là bốn người đàn ông này. Những người bạn đồng hành đó là hội Mournival đầu tiên của ông, những người đồng đội yêu quý đến từ Cthonia, những người đã quá già nua để được thăng thiên thành chiến binh quân đoàn, và là những người già đi và chết một cách nhanh chóng đầy hối tiếc.

Đúng là những người bạn giả dối này nên lùi lại. Đáng lẽ họ không nên ở đây. Có thứ gì đó trong ánh sáng kia đang căm thù họ.

Horus bước qua sự tung hô vang dội, và sự khiêm tốn của ông chạy nước rút trước nó.

Rất nhiều tiếng la hét vì một sinh vật mà đám đông không biết hoặc không hiểu, và không bao giờ có thể. Ông là một vũ khí được tạo ra bởi kẻ áp bức. Nếu người được gọi là Cha của ông ra lệnh cho ông, ông sẽ giết từng người trong số họ mà không cần đắn đo, và ông sẽ khiến vụ thảm sát trông có vẻ công bằng. Đó là sự thật.

Hoàng đế không hề công bằng chút nào. Thành tựu của Ông ta được thành lập trên sự giả dối.

Hoàng đế là một kẻ dối trá.

Horus nhìn vào Cung điện một lần nữa.

Những mái vòm cao chót vót là biểu hiện của sự kiêu ngạo. Những bức tường là biểu tượng của sự áp bức. Chính ý tưởng về Imperium đã đi ngược lại sự tự do mà mọi người đều yêu quý kể từ khi những tấm gương đầu tiên của nhân loại leo xuống khỏi một cái cây và bước ra đồng cỏ. Hoàng đế là một bạo chúa như mọi bạo chúa khác.

"Các ngươi không thể nhận ra ông ta là ai hay sao?" Horus mạnh dạn hét lên. "Ông ta mang đến cho các ngươi chế độ nô lệ dưới vỏ bọc giải phóng." Nhưng những lời đó không được đám đông nghe thấy. Ông không thể tác động lên ký ức.

Thời gian là một dòng sông. Nó chỉ chảy ở nơi nó có thể. Nó bị ràng buộc bởi những định luật chắc chắn như trọng lực. Horus đã gian lận đi theo con đường trước đây giống như một người đàn ông có thể quay trở lại nguồn của dòng sông và đi theo chiều dài của nó một lần nữa. Bây giờ ông đã nhớ ra. Các sự kiện phải diễn ra như chúng đã diễn ra. Tuy nhiên, một số chúng sinh là vô tận. Thông qua hành động ghi nhớ, Horus đã thoát khỏi xiềng xích của thời gian. Tâm hồn Hoàng đế chưa bao giờ chịu sự đả kích của thời gian nặng nề như bao người khác, và thế là ở đó, trong ký ức của hai cha con gặp nhau.

Tinh thần của Horus bước ra khỏi con người cũ của mình. Ông ngoái người nhìn ra sau khi quá khứ và hiện tại của ông không còn đồng bộ nữa. Ông đã thật ngây thơ làm sao. Thật phấn khích biết bao trước tình cảm dâng trào này. Ông đã hoàn toàn bị thu hút. Ông cho phép mình tức giận vì điều đó.

Horus và nhóm nhỏ của ông đã đến chân bậc thang. Từ chiếc ghế lớn, Hoàng đế nhìn chằm chằm vào ông. Trên khuôn mặt của Ngài có niềm kiêu hãnh và sự đắc thắng uy nghiêm khi Ngài nhìn vào tạo vật của mình. Nhưng không có tình yêu. Chưa bao giờ. Từ góc độ hiện tại, Horus nhìn đánh giá lại tình cảm của Hoàng đế và coi đó là sự giả tạo.

Lúc đó ông còn chưa biết. Lúc đó ông đã cả tin.

Horus đến từ Cthonia và Warmaster Horus quỳ gối trước người đàn ông sẽ trở thành vị thần - người đầu tiên đang run lên vì vui mừng khi được đoàn tụ với cha mình, người thứ hai thì đang chán ghét chính mình.

Sự im lặng giáng xuống. Từ trên ngai cao của mình, Hoàng đế xướng lên, "Horus người con của Cthonia! Con có thề trung thành với ta, người đã tạo ra con, Hoàng đế của Nhân loại hay không? Con có thề sẽ trung thành phục vụ ta, mang ánh sáng của Imperium đến mọi thế giới có bàn tay của người dân chúng ta chạm tới, bảo vệ họ khỏi bóng tối, giải thoát họ khỏi sự ngu dốt, giúp đỡ họ khi họ cần giúp hay không? Hướng dẫn họ đến nơi mà họ chùn bước, cứu họ khi họ gặp nguy hiểm..." Hoàng đế tiếp tục với danh sách những yêu cầu khoa trương của mình.

Warmaster Horus nhìn lên trong khi con người yếu đuối trước đây của ông đang cúi mình trong ánh sáng. Miệng ông há rộng hơn nhiều so với khả năng của con người, thể hiện nụ cười của loài bò sát.

"Chào cha," ông nói.

+ Con theo đuổi ta bằng ẩn dụ và mộng ảo thôi là chưa đủ hay sao ? Bây giờ con đuổi theo ta trên những con đường đã qua,+ Hoàng đế nói.

"Con sẽ đuổi theo cha đến nơi con phải đuổi theo," ông trả lời. Nụ cười của ông nở rộng. "Nghe có vẻ mệt mỏi nhỉ."

Nhũng bông tuyết lướt qua Horus từ bóng tối của một khu rừng khuất ở rìa tầm nhìn. Những hình bóng giống như chó sói lảng vảng phía sau ông, thở hổn hển, đôi mắt đỏ, xanh lá cây, hồng và xanh lam tỏa sáng từ những khuôn mặt trong bóng tối.

+Hãy cẩn thận, Horus,+ giọng nói quá hoàn hảo vang lên trong đầu ông. + Quá khứ cho ta sức mạnh. Nó đã ăn sâu vào cơ cấu của vạn vật và không thể thay đổi được. Nó không thể thay đổi được như nơi mà con đã thực hiện nỗ lực cuối cùng đối với linh hồn ta và điều đó sẽ không mang lại kết thúc tốt đẹp cho con.+

Ánh sáng bùng lên. Horus bị đẩy lùi khỏi con người cũ của mình khi ông ta ngây ngất thề nguyện sẽ đi theo chính nghĩa của cuộc viễn chinh. Đằng sau ánh sáng chói lóa, Horus nhìn thấy một Hoàng đế khác, một người đàn ông đang đau đớn, bị trói vào một chiếc ghế. Ông ấy không thể rời đi, kìm hãm làn sóng bóng tối trong khi một người lính canh đơn độc chờ đợi, tay cầm cái búa đứng trước cánh cổng bị phong ấn. Và đằng sau đó, phiên bản thứ ba của Hoàng đế, chỉ thoáng qua mà thôi, phiên bản này là một xác chết bị mắc kẹt trong một cỗ máy trở nên quái dị xung quanh ngai vàng của ông ta. Warmaster cười lớn và lùi lại, dựa vào sức mạnh của đồng minh.

"Ta đã từng yếu đuối. Bây giờ thì không." Ánh sáng mờ đi. "Sự thật làm cho ta thêm mạnh mẽ."

+Sức mạnh giả tạo bắt nguồn từ những sự thật sai lầm. Khi con sử dụng nó, nó sẽ ăn sống con từ bên trong. Hãy đắm chìm trong những lời dối trá của bọn chúng bao nhiêu tùy thích, con không đủ mạnh mẽ để chống lại ta theo cách này, đứa con trai ương ngạnh của ta, và con sẽ không bao giờ làm được. +

Hoàng đế năm xưa tiếp tục nói. "Liệu ngươi, Horus, vị Primarch đầu tiên của ta, có sát cánh bên ta và dẫn dắt nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới của thịnh vượng và hòa bình, nơi mà không chủng tộc xeno nào có thể áp bức chúng ta, và không có lỗi lầm nào trong bản chất của chúng ta có thể hủy diệt chúng ta?"

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào ông ta bằng đôi mắt nâu phong phú của Ngài, và đó là con người của quá khứ và con người của thời điểm này kết hợp lại khi Ngài nói tiếp. "Con có thề những điều này không, Horus, con có thề không?"

Ánh sáng tràn ngập hình dạng của Horus Lupercal và ném ông từ hư không vào một nơi nào đó.

Chiến Hạm Vengeful Spirit, quỹ đạo mặt trăng Lunar ngày 14 tháng 2

Một giờ trôi qua trước khi Layak ngẩng đầu lên. "Ông ta đã trở lại với chúng ta."

Những ánh sáng bao quanh Horus tăng tốc mỗi lúc một nhanh hơn, sáng hơn, vỡ ra và gào thét lao về những góc xa nhất của hành lang, nơi chúng chết đi trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa phù thủy. Một lúc sau, Horus cựa quậy. Mí mắt của ông ta nhấp nháy như mi mắt của một người đàn ông đang đờ đẫn, chỉ lộ ra lòng trắng và không chịu mở hẳn ra.

"Horus." Abaddon lao tới vì cha mình. Bàn tay của Layak phóng ra và nắm lấy cẳng tay hắn.

"Đừng chạm vào ông ta!" Hắn rít lên.

Sương giá lan rộng trên bộ áo giáp đen của Warmaster, khiến con mắt trừng trừng trên ngực ông ta trở nên mù mịt. Nó tan chảy nhanh như khi nó hình thành. Lò phản ứng được chôn trong bộ chiến giáp của Warmaster đang rên rỉ với sức mạnh ngày càng tăng, và Horus rên rỉ nghiêng người sang một bên, cào cào vào chỗ tựa tay trên ghế của mình để có thể ngồi vững.

"Cha," Abaddon nói, kinh hoàng trước sự yếu đuối của ông ấy.

Horus giơ tay ra hiệu cho con trai mình im lặng. Việc đang mặc bộ giáp Terminator giúp ông ta không bị té ngã về phía trước, nhưng mũ trùm đầu của ông ta lại rũ xuống.

"Cha," Abaddon lặp lại.

"Ta ổn, con trai của ta, đừng sợ," vị Primarch nói. Ông ngước mắt lên nhìn Abaddon. Trong bóng tối, chúng sáng lên như bạc, giống như đôi mắt của một con mèo bắt gặp ánh đèn pin. "Con đang tự làm mình xấu hổ vì sự lo lắng của mình đấy, đội trưởng. Không có gì có thể làm khó ta được. Nhiêu đây vẫn chưa đủ."

Với tiếng thở dài của động cơ bên trong bộ giáp, Horus Lupercal đứng dậy. Ánh sáng nhảy múa dọc theo móng vuốt của bộ giáp khi ông kích hoạt chúng và kiểm tra chúng, và các tia sáng biến mất vào hư vô khi ông tắt nguồn đi.

Khuôn mặt Abaddon giãn ra. Chỉ có một người mà hắn đã hứa sẽ phụng sự. Đó là người cha của hắn. Đó là vị Hoàng đế tương lai của Nhân loại.

"Hoàng đế đang sợ hãi. Thời cơ của chúng ta đã đến rồi," Horus nói. Cái đầu khổng lồ của ông ta quay lại, nhìn vào nhóm người đứng trước mặt như thể mới nhìn thấy họ lần đầu tiên.

"Sao con lại quấy rối việc thiền định của ta? Tại sao con không ở trên tàu của mình hả, Abaddon?"

"Con muốn đích thân gặp cha, thưa ngài," Abaddon nói. Năng lượng đập vào hắn từ linh hồn đang căng thẳng của Horus.

"Quỳ xuống," nó yêu cầu. "Quỳ xuống trước mặt ta."

Abaddon sẽ không quỳ xuống.

"Con muốn tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của cha," Abaddon tiếp tục, "và hỏi cha tại sao, khi Terra đã nằm trong tầm tay của chúng ta, chúng ta lại trì hoãn?"

Horus nhìn chằm chằm vào hắn. Sức nặng của Horus đang đè nặng lên con người của Abaddon.

"Quỳ xuống," yêu cầu đó lại đến, lần này hoàn toàn vang lên trong tâm trí hắn.

Bộ giáp của Abaddon rít lên khi cơ bắp của hắn căng ra trong bộ giáp Terminator. Hắn sẽ không quỳ xuống!

"Cha đã đợi quá lâu rồi," Abaddon tiếp tục. "Quân đội của cha đã sẵn sàng nhận lệnh của cha. Mọi thứ đều đang nằm đúng chỗ. Những ngôi đền gien cuối cùng của người Selenite đang nằm trong tay chúng ta. Mọi sự kháng cự đã bị loại bỏ khỏi quỹ đạo của Terra. Cuộc bắn phá tiến hành như cha đã ra lệnh. Terra đang bừng cháy, thưa ngài. Nhưng chúng ta lại đang chờ đợi ở đây. Chúng ta đang cho kẻ thù thêm thời gian. Chúng ta trao cho chúng sức mạnh."

"Chúng ta vẫn chưa tập hợp xong," Horus lên tiếng. Quả là thứ sức mạnh đáng gờm ẩn chứa trong lời nói của ông, nó làm cháy bỏng tâm hồn Abaddon. "Con đã đi quá giới hạn quyền lực của mình rồi đấy, con trai ạ."

"Con sẽ không xin lỗi và cũng sẽ không cầu xin sự tha thứ của cha," Abaddon nói. "Hội Mournival tồn tại chỉ để nói lên sự thật với cha, và bây giờ con đang làm như vậy. Chúng ta đang mạo hiểm mọi thứ. Mortarion, thủ lĩnh của Death Guard và toàn bộ Quân đoàn của ông ta vừa phá vỡ warp và tiến về vị trí của chúng ta. Cha nên biết điều này và sẵn sàng hành động. Thay vào đó, con thấy cha đang ngồi sụp trên trên ngai vàng của mình. Cha cho phép mình bị thao túng bởi tên sứ đồ này. Cha đã lãng phí thời gian vào việc thờ phượng."

"Cẩn thận mồm miệng đấy, Ezekyle," Horus nói. "Ta không tôn thờ cái gì cả."

"Lực lượng của cha đã tập hợp đầy đủ. Chúng ta nên bắt đầu cuộc xâm lược ngay bây giờ. Đừng trì hoãn nữa, Horus. Hãy tung đòn cuối cùng."

Trong những giây phút nguy hiểm, Horus nhìn chằm chằm vào con trai mình. Những ngọn lửa kỳ lạ lóe lên sau mắt ông, và Abaddon lo sợ rằng hắn đang chứng kiến ngọn lửa thiêu rụi linh hồn Horus. Về nhiều mặt, đó là một cảnh tượng quá khủng khiếp để có thể chịu đựng được, nhưng hắn vẫn đón lấy cái trừng mắt ô uế của cha mình.

Horus đột nhiên bước xuống khỏi ngai vàng của mình, cơ thể khổng lồ của ông ta vượt trội những sinh vật bé nhỏ hơn dưới chân mình khi ông ta tiến về phía cửa phòng. "Mortarion đã đến muộn," Horus gầm gừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro