Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Tư thế ngủ tín nhiệm

🐻🐟

Cuối cùng họ quyết định đi trượt tuyết ở Bắc Ireland.

Ngày trước khi xuất phát, Tống Á Hiên không cảm thấy mình hưng phấn đến đâu, nhưng cậu không ngủ cả đêm. Kết quả sáng hôm sau thức dậy trực tiếp trễ hơn nửa tiếng, cậu vẫn ngồi trên người ngây người.

Nghiêm Hạo Tường thu dọn đồ đạc, đợi ở dưới tầng hơn nửa tiếng, mất đi kiên nhẫn, lên tầng bắt người.

Cậu trực tiếp đẩy cửa phòng Tống Á Hiên, mang quả bóng còn đang ngái ngủ đó lôi vào phòng tắm, hạ chỉ lệnh: "Đánh răng rửa mặt."

Tống Á Hiên buồn ngủ mở không nổi mắt, nhầm sửa rửa mặt thành kem đánh răng. Nghiêm Hạo Tường nhận mệnh, chỉ đành giúp cậu lấy kem đánh răng.

Vệ sinh cá nhân xong lại lôi Tống Á Hiên trở về thay đồ, Nghiêm Hạo Tường vứt áo khoác của cậu lên giường, vỗ nhẹ mặt cậu, "Mau thay quần áo, sắp muộn giờ bay rồi."

Tống Á Hiên hiếm khi ngủ muộn, thức một đêm liền giống như say rượu. Cậu mơ hồ đáp một tiếng, kéo áo len mà Nghiêm Hạo Tường quăng đến, không chút dè chừng với Nghiêm Hạo Tường, ngón tay đặt trên cúc áo trên cùng bắt đầu cởi ra.

Nghiêm Hạo Tường đứng trước mặt cậu, chẳng qua cách nhau một mét, ngây người ra.

Tống Á Hiên cởi áo rất chậm. Chậm rãi đẩy từng cúc áo từ mối nối ra, làn da trắng trẻo từng chút lộ ra theo đường mở của cổ áo. Từ xương quai xanh mảnh mai, đến ngực, đến bụng dưới mịn màng và rốn. 

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu cởi hết cúc áo, chân giống như bị đính vào sàn, không chút nhúc nhích.

Tống Á Hiên cởi áp ngủ ra.

Vai của cậu rất gầy, trông có vẻ nhẫn nhụi, phần cuối xương quai xanh hõm vào một hốc vai nhỏ. Đường viền cổ mềm mại, làn da trắng như vải lụa được ngâm trong sữa.

Đồ ngủ bị đặt sang một bên, ngón tay  Tống Á Hiên chạm vào mép đồ ngủ.

Nghiêm Hạo Tường siết chặt các ngón tay, không quay đầu rời khỏi phòng của Tống Á Hiên.

Đợi Tống Á Hiên cuối cùng mặc xong quần áo từ phòng bước ra, lại qua hai mươi phút. Cậu cũng xem như tính táo hơn chút rồi, đeo balo như con rùa đi đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đói rồi."

Nghiêm Hạo Tường sáng sớm vô cùng sốt ruột, nhưng không có nơi nào phát tiết, hắn chưa từng ngột ngạt đến thế. Chẳng nói thêm lời nào lấy balo của Tống Á Hiên ném lên lưng mình, lại giúp cậu tìm khăn choàng và mũ lô thỗ quấn vào người cậu, suýt chút nữa vác cậu ra ngoài. 

Trên đường đến sân bay, Nghiêm Hạo Tường mua sandwich bên đường, Tống Á Hiên chậm rãi ăn, xém tí ngủ quên khi ăn mới một nửa, Nghiêm Hạo Tường còn phải lắc cậu tỉnh, để cậu ăn hết. Sau khi xuống xe Tống Á Hiên không cầm gì cả, toàn để Nghiêm Hạo Tường xách. Đến khi lên máy bay, cài dây an toàn vào, Tống Á Hiên dựa vào người Nghiêm Hạo Tường, tiếp tục ngủ.

Nghiêm Hạo Tường đến dã tâm giết người cũng có rồi. Hắn cả đời này chưa từng hầu hạ ai, quan trọng là người được hầu hạ cả quá trình đều chưa tỉnh ngủ, dắt đi đâu thì đi về đó, hoàn toàn là dáng vẻ mặc kệ ai bắt cóc bán đi, Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu như thế trong đầu bùng lên ngọn lửa, trong lòng nghĩ không nên đưa cậu ra ngoài, nên nhốt cậu trong nhà, không cho đi đâu hết.

Sau khi hắn nghĩ đến chuyện này, bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn Tống Á Hiên đang tựa vào vai mình ngủ, Tống Á Hiên ngủ rất sâu, một tay không tự giác gác lên chân Nghiêm Hạo Tường, mạch đập hướng lên trên, ngón tay tự nhiên cuộn lại.

Là một tư thế ngủ vô cùng tín nghiệm.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu một lát, nâng tay đẩy đầu cậu một chút, sau đó đẩy tay vịn giữa cả hai ra sau, kéo vai Tống Á Hiên, để Tống Á Hiên dựa gần vào lòng mình.

Sau khi xuống máy bay, Tống Á Hiên cuối cùng triệt để tỉnh táo.

"Chúng ta đến rồi!" Tống Á Hiên hoàn thành ngủ bù, tinh thần khoai khoái chạy đến cửa sổ sân bay nhìn ra ngoài: "Nghiêm Hạo Tường, cậu xem, hôm nay có mặt trời rồi, trời xanh trong luôn."

Nghiêm Hạo Tường vươn tay tóm lấy cậu, kéo ra khỏi sân bay.

Khách sạn họ ở nằm ở trung tâm thành phố, một phòng hai gian. Hoàn cảnh căn phòng rất tốt, một gian ngủ chính một gian phụ, còn có một phòng khách hướng ra sông núi và rừng rậm. 

Tống Á Hiên lần đầu ở khách sạn tốt như thế, đi loanh quanh trong phòng. Cậu phát hiện một con gấu bông cao bằng người nằm ở phòng ngủ chính do khách sạn chuẩn bị cho họ, đặt ở bên gối ngủ. Tống Á Hiên ôm gấu bông lên, trong lòng nghĩ mẹ ơi, con gấu này to thật đó.

Nghiêm Hạo Tường vứt balo các thứ ở sofa phòng khách, gọi một tiếng vào phòng ngủ: "Tống Á Hiên, xuống tầng ăn cơm."

"Nghiêm Hạo Tường, cậu đến xem con gấu này." Tống Á Hiên nhéo tai con gấu bông, "Đáng yêu quá."

Nghiêm Hạo Tường bước vào phòng ngủ, rất vô tình túm Tống Á Hiên xuống tầng ăn cơm.

Họ lên kế hoạch đi trượt tuyết vào hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều chỉ dạo trong thành phố, liền về khách sạn.

Nghiêm Hạo Tường vứt balo của Tống Á Hiên lên giường ở phòng ngủ chính, nói: "Cậu ngủ phòng chính."

Tống Á Hiên: "Vứt nhẹ thôi! Trong balo của tôi có đồ chăm sóc da đó."

Nghiêm Hạo Tường bị chặn họng nửa ngày, không dễ gì mới bình ổn, cố gắng để biểu cảm của mình bình tĩnh: "Đồ chăm sóc da."

"Cần dùng đó." Tống Á Hiên thấy hắn rõ ràng đang thấy kỳ lạ vẫn cố tỏ ra vẻ yên tĩnh, trong lòng cảm thấy buồn cười, liền giải thích với hắn: "Da của tôi nhạy cảm, bác sĩ kiến nghị tôi dùng đồ chăm sóc da chuyên dụng."

Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu, biểu thị đã biết.

Tống Á Hiên vào phòng tắm tắm rửa. Nghiêm Hạo Tường đặt hành lý ở phòng phụ. Điện thoại reo lên, Nghiêm Hạo Tường lấy ra xem.

Viên Ký gửi tin trong nhóm: Chúng ái khanh, trẫm đã từ Iceland hồi cung, mau chóng tiếp giá.

Bilaxy: Thần còn đang ăn cát ở Maroc.

Cố Hoán: Không rảnh.

Viên Ký: Nghiêm ái khanh đâu? Nghiêm ái khanh! @NghiêmHạoTường đến đón lão tử.

Nghiêm Hạo Tường: Tôi ở Bắc Iceland.

Cố Hoán: Đi cùng Tống Á Hiên à.

Bilaxy: A a a tôi không tin, Tiểu Á Hiên sao có thể đồng ý ra ngoài chơi với tên ngốc chó chứ, [khóc lớn]

Nghiêm Hạo Tường: Có vấn đề gì không?

Viên Ký: Heo của bọn mình thật sự nhổ bắp cải nhà người ta đi rồi à??

Bilaxy: Gọi Tiểu Á Hiên nhận máy đi, tôi nhớ cậu ấy huhuhu.

Nghiêm Hạo Tường: Cậu ấy đang tắm.

Bilaxy: ???

Cố Hoán: .

Viên Ký: Tên cầm thú nhà cậu.

Nghiêm Hạo Tường: ?????

Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng. Nghiêm Hạo Tường cảm thấy người trong nhóm có bệnh, liền vứt điện thoại lên bàn đi ra ngoài, vừa đúng nhìn thấy Tống Á Hiên từ phòng tắm bước ra.

Trong phòng đầy đủ độ ấm, Tống Á Hiên thấy nóng, hơi xắn ống áo quần lên, lộ ra cổ tay và mắt cá chân. Hơi nước từ bồn tắm phả lên má, làn da ửng đỏ vì nước nóng, mái tóc ướt sũng, còn chưa lau khô, giọt nước thuận theo mái tóc mềm mại nhỏ xuống, biến mất trong cổ áo ngủ. Hơi nước trong phòng tắm tùy theo động tác mở cửa tuôn ra như làn sương trắng.

Tống Á Hiên dùng khăn tắm lau tóc, thấy Nghiêm Hạo Tường đứng ở cửa phòng, đi về phía hắn, ngẩng đầu nói: "Nếu cậu muốn tắm, có thể dùng dầu gội và sữa tắm của tôi, tôi có mang theo."

"Tôi lo chất lượng của khách sạn không quá tốt." Tống Á Hiên dụi dụi hai mắt bị nước nhỏ vào, dụi đến mắt đỏ lên, "Có điều khách sạn này đắt như thế, chất lượng đồ dùng vệ sinh cá nhân chắc cũng không kém."

Một bàn tay dùng sức túm lấy cổ tay cậu.

Tống Á Hiên sửng sốt, bị Nghiêm Hạo Tường nắm lấy cổ tay, tròn mắt nhìn hắn, lông mi bị ướt bết thành từng cụm, nhẹ nhàng run rẩy.

Yết hầu của Nghiêm Hạo Tường khô khan, cũng rất khát. Yết hầu nhúc nhích, hắn yên lặng một lúc mới mở miệng đáp: "Đừng dụi nữa."

Giọng nói có chút khàn.

Tống Á Hiên thu tầm mắt, có hơi bức rức cúi đầu, 'ồ' một tiếng. Sau đó lại nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ cậu.... đi tắm à?"

Nghiêm Hạo Tường trầm mặc nửa giây, nói: "Không."

Sau đó quay người vào phòng của mình, ầm một tiếng, nhốt Tống Á Hiên ở bên ngoài cửa.

Nghiêm Hạo Tường tựa lưng vào cửa, cơ bắp cả người đều căng cứng.

Hắn cứng rồi.

Hắn không chỉ một lần, nhìn gương mặt của Tống Á Hiên, hoặc là bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể Tống Á Hiên, chỉ là nhìn một cái, liền cứng rồi.

Nghiêm Hạo Tường vô cùng nôn nóng. Hắn thậm chí không dám làm gì, sợ Tống Á Hiên ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh. Hắn càng không dám mở cửa, sợ thấy mặt Tống Á Hiên, lí trí tất cả sẽ đều bị thiêu rụi thành tro bụi.

Hắn vô cùng lo âu, gần như cáu kỉnh, dục vọng trong lồng ngực dâng trào, lý trí lại sống chết giam hắn tại chỗ, lạnh lùng cảnh cáo hắn: Bây giờ dù mày đập kính cửa sổ nhảy ra ngoài, cũng không được tổn thương một sợi tóc của Tống Á Hiên.

🐻🐟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro