12. Phản ứng dị ứng
🐻🐟
Hai gói socola được đóng gói tinh tế bị ném vào lòng Nghiêm Hạo Tường.
Tống Á Hiên kéo vali từ sau lưng hắn đi qua, vừa muốn lên tầng thì bị Nghiêm Hạo Tường gọi lại.
"Cái này cho cậu." Nghiêm Hạo Tường đưa một túi trong đó.
"Không ăn." Đem đồ cậu mua tặng lại cho cậu, logic của tên này phát triển kiểu gì thế.
Xếp hành lý xong, Tống Á Hiên xuống tầng định nấu cơm tối cho mình, kết quả mở cửa tủ lạnh ra, bên trong trừ rượu của Nghiêm Hạo Tường, chỉ còn lại nửa hộp súp lơ.
Quên mua nguyên liệu rồi. Tống Á Hiên nhận mệnh đóng cửa tủ lạnh, mặc áo khoác lên, đi đến sảnh thay giày.
Nghiêm Hạo Tường vốn đang chơi game bằng màn hình tivi ở phòng khách, thấy Tống Á Hiên muốn đi, hỏi: "Đi đâu đó?"
"Mua đồ ăn."
"Bây giờ là bảy rưỡi tối chủ nhật." Nghiêm Hạo Tường lạnh lẽo nói: "Đường từ đây đến trung tâm thành phố khắp nơi đều là ma men."
Văn hóa trà và văn hóa rượu của quốc gia Châu Âu này vô cùng thịnh vượng. Tống Á Hiên ở trong nước có nghe nói mỗi tối cuối tuần ở đây — chính xác là kể từ buổi chiều, trên phố sẽ lần lượt xuất hiện người uống rượu. Các quán bar và nhà hàng bên đường tấp nập những gã say rượu mặt đỏ từ trong ra ngoài, còn có những người xách bình rượu đi trên đường.
Chỉ uống rượu thì không nói, thậm chí vào buổi tối đầu tiên Tống Á Hiên đến đây, khi từ siêu thị đi ra gặp một nhóm con gái ăn mặc cực chất theo phong cách punk rock, giơ cao điếu thuốc nghi ngút khói trên tay và lớn tiếng hỏi cậu có muốn hút không.
Đến giáo viên trên lớp cũng dặn dò họ nhiều lần, đừng ra ngoài vào tối chủ nhật cuối tuần, nam nữ sinh đều không được. Thanh thiếu niên bên này không bị pháp luật quản thúc.
Tống Á Hiên thật sự nhát rồi, nhưng cậu thật sự rất đói, trên tàu hỏa cũng chẳng ăn gì.
Nghiêm Hạo Tường lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa bây giờ mấy cửa tiệm đều đóng rồi, chỉ có một cửa hàng tiện lợi kinh doanh 24 giờ, ở phía Đông Nam thành phố."
Họ sống ở hướng Tây Bắc của thành phố, cho dù lái xe đến đó cũng mất hai mươi phút.
Tống Á Hiên trừng Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nhân lúc rảnh chơi game ở sofa, nhàn nhã nghiên đầu trông có vẻ rất thiếu đòn.
Do dự hồi lâu, Tống Á Hiên cuối cùng thua cuộc, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ cậu có rảnh không?"
Nghiêm Hạo Tường không nhìn cậu, nhanh tay ấn tay cầm (*): "Sao thế?"
*tay cầm: tay cầm điều khiển chơi game
Tống Á Hiên nén giận: "Lái xe chở tôi đi một lát."
Tiếng game trong tivi kết thúc, Nghiêm Hạo Tường quăng tay cầm, tiện tay lấy áo khoác trên thành sofa: "Đi thôi."
Lần này Nghiêm Hạo Tường không lái chiếc xe thể thao đó, chỉ lái chiếc SUV màu đen đi.
Tống Á Hiên không nhịn được tò mò: "Xe của cậu đều đỗ ở đâu thế?"
"Tôi mua một nhà kho ở bên cạnh."
Người giàu luôn có cách mà. Tống Á Hiên ngậm miệng lại.
Hai mươi phút sau, Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường đến cửa của tiệm tiện lợi duy nhất vẫn đang kinh doanh của thành phố -- trừ quán bar.
Nguyên liệu trong cửa hàng tiện lợi không quá phong phú, Tống Á Hiên đẩy xe nhìn một vòng, Nghiêm Hạo Tường đút hai tay vào túi quần nhàn rỗi đi theo cậu ba vòng.
"Rốt cục cậu có mua không?" Nghiêm Hạo Tường không kiên nhẫn.
"Nguyên liệu ít quá."
"Vậy," Nghiêm Hạo Tường vươn tay lấy một hộp thịt bò lớn quăng vào trong xe đẩy, Tống Á Hiên nhìn giá cả: "Mắc lắm đó."
"Nguyên liệu tôi mua." Nghiêm Hạo Tường nói: "Nhưng sau này cậu phải nấu cơm cả phần của tôi."
Tống Á Hiên bày ra biểu cảm 'Biết xấu hổ không': "Từ lần trước cậu ăn gà rán của tôi, có lần nào cậu không ké bữa cơm đâu?"
"Ăn không đủ, tôi muốn một phần riêng biệt." Nghiêm Hạo Tường nói, còn thật sự lấy mỗi loại nguyên liệu trên giá một phần.
Tống Á Hiên cản bàn tay lấy cả con gà của hắn: "Tôi không biết nấu cả con."
"Học."
"Nghiêm Hạo Tường." Tống Á Hiên bị tức đến đau đầu, "Tôi rảnh lắm à?"
Hai người tranh cãi không xong, Tống Á Hiên nói: "Được. Nhưng cậu rửa chén."
Nghiêm Hạo Tường vô cùng kinh ngạc: "Tôi mua thức ăn, còn phải rửa chén à?"
"Cậu mỗi ngày ăn lắm như thế, tôi nấu không tốn sức à?"
"Tôi không biết!"
"Học."
Hai người trừng mắt nhau. Tống Á Hiên kiên quyết không nhượng bộ, giống như chú thỏ cảnh giác đối đầu với Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn gương mặt của Tống Á Hiên, mắt của cậu long lanh lấp lánh, khẩu trang đã kéo xuống đôi môi hồng thuận mím lại, hai má nhẹ nhàng ửng hồng vì tâm trạng biến đổi.
Ngọn đèn sợi đốt của cửa hàng tiện lợi hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu.
Lưng của Nghiêm Hạo Tường hơi cứng nhắc. Hắn di chuyển tầm nhìn, ồ một tiếng.
Đây là đồng ý ư? Tống Á Hiên hoài nghi nhìn hắn: "Nói lời giữ lời."
Nghiêm Hạo Tường đã quay người đi, giọng nói có hơi cáu gắt: "Biết rồi."
Sau khi về nhà, Tống Á Hiên xào một chảo cơm chiên thịt bò lớn, tự mình chỉ ăn một bát, còn lại đều bị Nghiêm Hạo Tường ăn sạch. Ăn xong thì trên bàn chỉ còn đĩa trống, Tống Á Hiên nhìn Nghiêm Hạo Tường, tỏ vẻ nhiệm vụ của hắn đã đến.
Nghiêm Hạo Tường trầm mặc nửa buổi, nói: "Tôi không biết rửa chén."
Một mình ở nước ngoài lâu như thế, đến bây giờ chén cũng không biết rửa. Tống Á Hiên bất lực bóc phốt, đứng dậy nói với hắn: "Tôi chỉ cậu."
Hắn đeo tạp dề và găng tay cao su, đặt bát đĩa vào bồn rửa bát rồi chỉ cho đại thiếu gia cách rửa bát.
Nghiêm Hạo Tường chế giễu cậu: "Rửa cái bát mà cũng đeo găng tay."
Tống Á Hiên mặt không biểu cảm: "Tôi dị ứng với nước rửa bát."
Nghiêm Hạo Tường ngậm mồm lại.
"Xịt nước rửa bát như này, sau đó dùng nước làm ướt bát và giẻ lau." Tống Á Hiên chậm rãi nói với hắn, "Rửa xong thì dùng nước sạch xối lại, cho đến khi không còn chút bọt nào thì lau sạch nước là được."
Khu rửa bát không lớn, cộng thêm Nghiêm Hạo Tường vai rộng dáng cao, có điều ôm cánh tay đứng bên cạnh, khoảng cách giữa hai người dĩ nhiên được rút ngắn.
"Nhớ lấy nhất định phải lau sạch nước.... nhìn gì rửa bát đi, nhìn mặt tôi làm gì?"
Nghiêm Hạo Tường di chuyển tầm mắt khỏi gường mặt Tống Á Hiên, vứt lại một câu 'biết rồi', quay người rời khỏi phòng bếp.
Thái độ học tập thật tệ.
"Hiên Hiên, gần đây sống với bạn cùng nhà thế nào rồi?"
Tống Á Hiên ngồi trong quán cà phê tầng một của thư viện, vừa làm bài tập vừa nói với mẹ qua màn hình điện thoại: "So với trước kia tốt hơn một chút rồi."
"Tiểu Nghiêm còn hút thuốc trong nhà không?"
Từ sau khi Tống Á Hiên nói với bố mẹ tên của Nghiêm Hạo Tường, hai người họ cứ gọi Nghiêm Hạo Tường là Tiểu Nghiêm, nghe có vẻ vô cùng liên quan, mỗi lần Tống Á Hiên nghe thấy xưng hô này rất muốn cười.
"Không biết nữa, gần đây không thấy cậu ta hút thuốc."
Bố Tống chen qua, hỏi cậu: "Từ khi ra nước ngoài đến nay có bị dị ứng lần nào chưa?"
"Không có, con cẩn thận lắm."
"Nhất định phải chú ý an toàn."
"Biết rồi ạ."
Bố Tống lại dặn dò cậu vài câu, bị mẹ Tống chê lắm lời đẩy ra, nói đừng cản trở Tống Á Hiên học hành, liền ngắt điện thoại.
Tống Á Hiên ngồi ở thư viện đến tận mười giờ tối, thấy bên ngoài đã mưa, mới thu dọn đồ về nhà.
Về đến nhà lại thấy một đám người ngồi trong phòng.
Màn hình tivi đang chiếu trò chơi, âm thanh rất lớn. Đồ uống đầy màu sắc và bánh pizza chất đống trên bàn.
Đám người này đều không học hành à, lấy đâu ra sức lực ngày ngày mở party thế? Tống Á Hiên đau đầu cực kỳ, vừa muốn giả mù yên lặng trở về phòng, đột nhiên bị gọi lại: "Tiểu Á Hiên!"
Bilaxy vứt tay cầm xuống, kéo theo tiếng "Ê" bất mãn của Viên Ký đang cùng chơi game. Y chạy qua đến trước mặt tống Á Hiên, "Cùng đến chơi đi."
"Tôi thì không chơi đâu..."
"Aiya, sao cậu cứ từ chối tôi thế, tôi đau lòng lắm đó." Bilaxy kéo Tống Á Hiên làm nũng, không muốn để cậu đi.
Viên Ký ồn ào: "Tây Tây (*), cậu còn muốn chơi không?"
(*) Tây Tây: biệt danh của Bilaxy
Bilaxy nói với Tống Á Hiên: "Cậu xem, họ đang giục tôi kìa."
Tống Á Hiên khó xử nhìn về phòng khách, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nghịch điện thoại, nghe nói liền nhìn Tống Á Hiên một cái, chẳng có biểu cảm gì. Nam sinh kia cũng cười tít mắt nhìn họ. Hôm nay Cố Hoán không đến.
Mạc Thanh ở bên cạnh Nghiêm Hạo Tường nhìn qua, dịu dàng mở giọng: "Tống Á Hiên lần này cũng không đến chơi à?"
Bilaxy: "Tiểu Thanh, cậu khuyên cậu ấy giúp tôi đi, Tống Á Hiên lạnh lùng quá."
Mạc Thanh cười cười: "Lạnh lùng như thế, tôi không khuyên được đâu."
Nói đến đây, Tống Á Hiên chỉ đành thỏa hiệp: "Được."
"Đến đây?" Bilaxy tức khắc sáng mắt, kéo Tống Á Hiên về phòng khách "Tốt quá rồi, cùng chơi game không Tống Á Hiên!"
Tống Á Hiên có chút ngại ngùng: "Tôi không biết."
"Không sao đâu. tôi nói chuyện với cậu vậy."
Viên Ký trừng mắt: "Bilaxy! Cậu còn là người không?"
Tống Á Hiên ngồi xuống. Hôm nay vị rượu trong phòng khách đều rất thanh, trên bàn phần lớn đều là nước. Tống Á Hiên thế là kéo khẩu trang và mũ xuống, bỏ cặp sách xuống một bên. Trong phòng rất ấm áp, tiện thể cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lenlen cổ tròn màu xám trắng.
Nghiêm Hạo Tường ở đối diện đột nhiên đứng dậy, nhấc chân muốn đi.
Bilaxy kỳ lạ: "Đi đâu thế Hạo Tường?"
Nghiêm Hạo Tường vứt lại một câu: "Nhà vệ sinh."
"Ồ." Bilaxy nghi hoặc: "Cũng chả thấy cậu uống bao nhiêu rượu."
Tống Á Hiên ngồi giữa nhóm người có hơi mất tự nhiên. Bilaxy vẫn luôn dựa gần nói chuyện với cậu, Mạc Thanh vẫn dáng vẻ ưu nhã dịu dàng, ngồi ở đối diện họ an an tĩnh tĩnh uống rượu.
Viên Ký lần gần chào hỏi Tống Á Hiên: "Chào cậu Tống Á Hiên, tôi là Viên Ký, lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi."
Tống Á Hiên nhớ lại, cô ấy là nữ sinh tóc nâu dài, giọng rất bắt tai.
Câu tiếp theo, Viên Ký nói rất chân thành: "Ấm ức cho cậu làm bạn cùng nhà với Hạo Tường rồi."
Tống Á Hiên cố gắng mặt không đổi sắc: "...Cũng ổn."
Viên Ký chỉ nam sinh ngồi bên Tống Á Hiên, giới thiệu: "Cậu ấy là Trần Song Thành, bạn cùng lớp của tôi."
Trần Song Thành cười cười với cậu: "Chào cậu, Tống Á Hiên, tên của cậu rất thú vị."
Gã lấy ly từ trên bàn lên, ở trong là nước, đưa cho Tống Á Hiên: "Uống chút nước ép đi."
Tống Á Hiên đi cả đường về đây, quả thật có hơi khát. Cậu nhận lấy cái ly, nói cảm ơn với Trần Song Thành, tiện miệng hỏi: "Đây là vị gì thế?"
Trần Song Thành nhún vai: "Nước ở đây nhiều quá, hình như là vị táo? Có điều đều rất ngon, vị nguyên chất đó."
Tống Á Hiên liền uống thử.
Sau khi nuốt xuống một ngụm mới thấy không đúng, lại hỏi lần nữa: "Đây là vị táo à?"
Bilaxy thấy sắc mặt cậu không tốt, quay đầu nhìn một vòng trên bàn: "À, màu sắc cái này hơi đậm, chắc là vị đào."
Chiếc ly rơi xuống đất, nước ép đào bắn tung tóe trên sàn.
Tống Á Hiên đột nhiên đứng dậy, Bilaxy và Trần Song Thành đồng thời căng thẳng đứng dậy, hỏi cậu làm sao thế.
Đến Mạc Thanh cũng đặt ly nước, nghi hoặc nhìn Tống Á Hiên.
Trên mặt Tống Á Hiên lộ ra biểu cảm không biết làm sao. Suy nghĩ đầu tiên là đến phòng tìm thuốc dị ứng, nhưng cậu lại nhận ra, nếu như mình ăn phải đào, hoặc đụng mọi thứ liên qua đến đào, vậy thì thuốc cũng vô dụng thôi.
"Gọi, gọi bác sĩ." Tống Á Hiên căng thẳng quá mức, vì thế mà cổ họng trở nên căng cứng và giọng nói rất trầm.
"Bác sĩ?" Bilaxy nghe cậu nói, còn có hơi ngỡ ngàng.
Viên Ký đột nhiên kêu lên: "Tay của cậu sao lại đỏ như thế?"
Bilaxy nắm cánh tay Tống Á Hiên lên xem, trên mu bàn tay cậu đã xuất hiện nốt ban đỏ lớn, lại kéo tay áo lên thì toàn bộ cánh tay đã ửng đỏ.
Mạc Thanh đứng dậy, nói: "Cậu ấy dị ứng với đào."
Lúc này, Nghiêm Hạo Tường đã từ nhà vệ sinh đi ra. Từ xa nhìn thấy đám người đều đứng, kỳ lạ đi đến: "Làm sao thế?"
Sau đó hắn nhìn thấy cánh tay ửng đỏ của Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên đã cảm thấy tốc độ tim đập của mình tăng lên, cổ họng co rút, toàn thân bắt đầu nóng lên, da thịt ngứa đến tê dại. Cậu chóng mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Phản ứng dị ứng rất dữ dội, chỉ trong vài phút, vết phát ban đã lan từ cánh tay lên cổ Tống Á Hiên, tạo thành những vết đỏ chói và chói trên làn da trắng mịn.
Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, cổ họng bị thắt chặt đến mức gần như không thở nổi, choáng váng đến không nhìn rõ trước mắt là cái gì, chân mềm đi muốn ngã xuống đất.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt cậu, tiếp đến cậu liền bị một vòng tay của ai đó ôm lấy.
Mùi thuốc lá thật nồng. Suy nghĩ đó cứ thế xuất hiện trong đầu Tống Á Hiên.
Bên tai vang lên giọng của Mạc Thanh, lớn lớn nhỏ nhỏ: "Cậu ấy uống nước ép đào..."
Tiếp đến, giọng nói gần như giận giữ của Nghiêm Hạo Tường vang lên bên tai cậu: "Ai cho cậu ấy uống?!"
🐻🐟
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro