Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02. Tụ tập, một bát mì

🐻🐟

Tống Á Hiên nhìn nam nam nữ nữ buông thả tung nóc ở phòng khách, họ có ngồi có đứng, giống như đang nói chủ đề gì đó vô cùng buồn cười, ai nấy cười đến ngả nghiêng, không còn hình tượng, âm thanh cơ hồ tung nóc nhà. Trên bàn trà chồng đầy ly và chai rượu, vài cái pizza cỡ lớn. 

Mà trung tâm nhóm người này, chính là bạn cùng nhà mới của Tống Á Hiên, Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường mặc một thân áo thun trắng quần đen, mái tóc đen ngắn trông vừa ương ngạnh vừa cương quyết. Hắn bắt chéo chân, một tay cầm chai rượu, một tay gác trên thành sô pha,  trong lòng có một cô gái tóc dài trang điểm tinh tế tựa vào. Lúc này Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng còn dáng vẻ lôi thôi và khó gần như lúc Tống Á Hiên gặp mặt hắn, hắn cười lên vô cùng đẹp trai, thậm trí có một chút khí thế của tuổi trẻ, hơn nữa hắn dường như rất biết cách thu hút sự chú ý của đám đông, bởi vì mọi người đều đang vây quanh hắn cười nói, đặc biệt là cô gái xinh đẹp ở trong vòng tay hắn, luôn tựa vào Nghiêm Hạo Tường cười, đôi lúc còn thân thiết nhéo mặt Nghiêm Hạo Tường, ghé sát bên tai hắn thân mật nói chuyện.

Mùi của rượu và pizza lẫn tạp với nhau, xông đến dạ dày và dây thần kinh vừa bị thịt gà viên vị chua 'ăn mòn' của Tống Á Hiên. 

"Hey, đây là ai?" Một người trong phòng khách phát hiện Tống Á Hiên, một tiếng này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng đến Tống Á Hiên. Tống Á Hiên nhất thời cảm thấy vô cùng bất an, cậu không thể không kiên trì đến cùng, dừng bước chân, nói: "Chào mọi người."

Một cô gái tóc dài màu nâu vươn tay chào hỏi cậu: "Hello, trai đẹp--"

Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn cậu, hai người trong không trung chạm mắt một cái, bèn vô cùng ăn ý tự mình né nhau. Nghiêm Hạo Tường tùy miệng giới thiệu: "Đây là bạn cùng nhà mới của tôi, hôm nay vừa chuyển vào, tên-- tên gì ý nhỉ?"

Một nhóm người lại cười òa lên, một chàng trai nhuộm tóc màu bạch kim cười bảo: "Hạo Tường, người ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng nhà, cậu đến tên cũng không hỏi à."

Nghiêm Hạo Tường tỏ vẻ chẳng sao cả: "Cậu ta cũng có hỏi tôi đâu."

"Haha, hai người đều thật lạnh lùng."

"Wei, Nghiêm Hạo Tường, cậu không thể vì người ta là con trai mà lạnh nhạt thế nha."

Cô gái vẫn luôn tựa vào lòng Nghiêm Hạo Tường chẳng nói gì, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn Tống Á Hiên cuối cùng mở miệng: "Tiện thể cùng đến uống chút rượu đi."

Nghiêm Hạo Tường 'chậc' một tiếng: "Mạc Thanh, đừng quan tâm chuyện dư thừa."

Ý tứ từ chối quá rõ ràng, Tống Á Hiên chỉ cảm thấy mình ở thêm một giây sẽ ngượng ngùng đến sặc khói thuốc, hơn nữa cậu hoàn toàn không ngờ đến Nghiêm Hạo Tường sẽ thẳng thắng như thế, trước mặt tất cả mọi người từ chối cho cậu gia nhập-- cậu mới là người muốn từ chối đó biết không!

Tống Á Hiên tiếp lời: "Không cần đâu, cảm ơn.", đến đồ mua từ siêu thị về cũng quên chỉnh lí, chỉ đeo túi nhanh chóng lên tầng, cửa vừa khép lại nhốt tiếng ầm ĩ và náo nhiệt ra bên ngoài.

Nhóm người đó bây giờ nhất định đang cười mình ở phòng khách. Tống Á Hiên nghĩ như thế, vừa tiếp tục thu dọn phòng đã được một nửa. Trải giường, giày, móc treo đồ, ly nước, đèn bàn, đồ ăn vặt, laptop... Tống Á Hiên từng cái xếp gọn, đến khi cả phòng đều gọn gàng nề nếp.

Cậu thích làm việc nhà, vì vật dụng trong nhà và đồ trang trí không thể chống đối cậu, cậu bài trí căn nhà ra sao, nó sẽ là dáng vẻ đó, không khác gì với suy nghĩ của cậu, tất cả đều trôi chảy với ý của cậu, tất cả đều là vì muốn trong lòng thoải mái và an tĩnh hơn.

Không giống giao tiếp với người khác, giao lưu phí sức không nói, thất vọng còn nhiều hơn kỳ vọng.

Tống Á Hiên kéo rèm cửa sổ vào, khoá trái cửa phòng, chỉ mở một cái đèn bàn màu vàng sáng rực ấm áp, cậu tựa vào ghế có miếng đệm lót êm ái, sau đó ngồi ở trước bàn mở laptop xem phim.

Tống Á Hiên thích thu xếp cho thế giới của riêng mình vừa nhỏ vừa ấm áp, sau đó đặt mình vào đó thật lâu không ra ngoài.

Cho đến hơn mười hai giờ nửa đêm, Tống Á Hiên bị cái bụng đói kêu đến tỉnh, mới từ thế giới phim ảnh ló đầu ra, cậu nhận ra mình đã đói đến mức ngực dính vào lưng luôn rồi, chỉ có thể bò dậy từ ghế, muốn tự nấu đồ ăn đêm. Cậu đẩy cửa phòng nhìn xuống tầng, thấy đám ma men trong phòng khách đều đi rồi, đến Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng thấy bóng đâu. Tống Á Hiên thở phào, tốt xấu gì cũng không cần lo tối nay sẽ bị ồn ngủ không được.

Tống Á Hiên từ sảnh phòng khách xách đống đồ mua từ siêu thị về vào phòng bếp, đạo cụ nấu ăn xếp gọn, nguyên liệu bỏ vào tủ lạnh. Đồ ăn mua hơi nhiều, vì Tống Á Hiên vốn muốn nấu thêm vài món vào buổi tối, sau đó mời Nghiêm Hạo Tường ăn cùng-- Cậu cảm thấy bố nói rất có đạo lý, dù sao đã là bạn cùng nhà, chỉ đành học cách hiểu rõ nhau, nói không chừng ngồi xuống ăn cơm tối chung, cách nhìn nhận đối phương sẽ có thay đổi.

Tuy rằng sự thật chứng mình, phát triển của phần lớn sự việc đều không theo sự kiểm soát chủ quan của chúng ta.

Rượu trong tủ lạnh bị đám người khi nãy uống hơn một nửa, Tống Á Hiên bèn bỏ nguyện liệu vào trong, mở bếp nấu mì cho mình. Cậu rất đói, cắt dăm bông và ức gà, xào chút rau, chiên trứng gà, cuối cùng rắc thêm chút hành lên mì, một bát mì đơn giản đã xong xuôi. Tống Á Hiên không đợi được đặt lên bàn, thổi vài hơi, không sợ nóng ăn một miếng.

Chính vào lúc này, cửa chính bị mở từ bên ngoài.

Nghiêm Hạo Tường trong bóng tối đi đến, đầu tóc và áo thun đều ướt rồi, dường như bên ngoài mưa một trận nhỏ lúc nửa đêm. Phòng bếp là cửa trống, không có ngăn cách với phòng khách, nên hai người vừa ngẩng đầu đã chạm mắt nhau. Tống Á Hiên vẫn đang ăn mì ngon miệng, hai mắt vừa đụng nhau, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Không ngờ Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy, thế mà tự đi qua phòng khách hướng về phía cậu, Tống Á Hiên nhất thời như gần địch, nhìn Nghiêm Hạo Tường: "Sao cậu trở về rồi?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu như nhìn tên thần kinh: "Đây là nhà tôi, tôi không thể trở về?"

Tống Á Hiên bị trừng mắt nói không nên lời, thốt ra một câu: "Tôi tưởng rằng tối nay cậu qua đêm ở bên ngoài."

Nghiêm Hạo Tường nhìn mì trong bát của cậu: "Tiễn bạn gái tôi về nhà thôi. Đống đồ này đều là cậu mua à?"

Hắn đang nói nồi chén muôi chậu và dầu muối tương giấm trên bếp. Trong lòng Tống Á Hiên nghĩ không phải tôi mua, lẽ nào nàng tiên ốc biến ra cho tôi à. Tiếp đó Nghiêm Hạo Tường mở tủ lạnh, sau khi phát hiện thế giới rượu của mình bị thịt, rau và nguyên liệu các loại chiếm lĩnh, cả người rõ ràng ngây ra.

Tống Á Hiên có phần khẩn trương nhìn bóng lưng hắn, sợ Nghiêm Hạo Tường đột nhiên phát thần kinh, lấy hết nguyên liệu cậu vất vả mua đồ vứt đi. Trong lòng Tống Á Hiên trầm mặc thề thốt, nếu như Nghiêm Hạo Tường thật sự làm như thế, cậu sẽ hất mì trong tô chưa ăn hết lên mặt hắn.

Thế nhưng Nghiêm Hạo Tường không phát thần kinh, hắn chỉ nhìn đồ trong tủ lạnh, sau đó đóng cửa tủ, xoay người nhìn Tống Á Hiên, lại nhìn mì trong tô của cậu.

Tống Á Hiên mới ý thức được Nghiêm Hạo Tường đang nhìn mì của cậu, trong ánh mắt thế mà mang theo chút--- tò mò, và muốn ăn thử. Trong lòng Tống Á Hiên nghĩ, nhìn gì mà nhìn, thiếu gia nhà giàu người ta lẽ nào đến mì dăm bông thịt gà cũng chưa từng thấy? Sau đó Tống Á Hiên thấy tóc hắn đều ướt rồi, trên người dính chút mưa, trong lòng lại thấy hơi đáng thương, nghĩ người này lúc tối chỉ uống rượu, chắc chưa ăn gì cả, bèn nói với hắn: "Muốn ăn không? Tôi có thể nấu cho cậu một tô."

Ai mà biết Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm mì trong tô của cậu nửa buổi, lại nói: "Thôi khỏi, nhìn có vẻ cũng chẳng ra sao."

Nói xong, xoay người trở về phòng.

Tống Á Hiên: ... cmn chứ cố gắng tìm hiểu nhau, ai thích cùng tên này sống chung thì đi mà ở, lão tử không làm nữa!

🐻🐟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro