Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Đại thiếu gia, đã đến hành tinh Hải Lam rồi."

Giọng nói của quản gia vang lên trong đại sảnh phi thuyền trống rỗng và yên tĩnh, ông nhìn thiếu niên ngồi bên cửa sổ đang chống cằm nghỉ ngơi, không khỏi khẽ thở dài, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào người thiếu niên, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong vầng sáng, càng khiến nước da trắng lạnh hơn, sắc môi chỉ có một chút nhợt nhạt hồng, lông mi dài và dày, theo dáng mắt của cậu vẽ nên một đôi mắt phượng hẹp dài.

Nghe thấy thanh âm, thiếu niên sắc mặt hơi động, chậm rãi mở mắt.

Thiếu niên toát lên khí chất lạnh lùng, nhưng khi ngước mắt lên lại không giấu được sự dịu dàng, nhìn ông lão quản gia quen thuộc, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Lão quản gia vẻ mặt có chút do dự, dường như muốn khuyên Tô Kiều làm gì đó, mà lại sợ Tô Kiều không vui.

Tô Kiều biết ông đắn đo, tiến lên nói: "chú Trần, chú muốn nói gì cứ nói ra đi, Hải Lam cách xa hành tinh chủ, cháu ở lại đây rồi sau này muốn gặp mặt cũng khó."

Môi chú Trần mấp máy, mặc kệ mọi vướng mắc trong lòng, vẫn khuyên một câu: "Đại thiếu gia, cậu là con trưởng của ông chủ, ngoan ngoãn làm nũng một chút thì không phải là sẽ không có chuyện gì sao, tội gì cần phải ồn ào đến mức như thế này? Bảo cậu đến Hải Lam, nói dễ nghe là để nắm bắt cơ hội phát sóng trực tiếp phổ biến khoa học, nhưng ai mà chẳng biết đây là...... đây là trục xuất trá hình."

Tô Kiều trong chốc lát không nói gì, cậu không phải người của thế giới này, nói chính xác thì thế giới này là một cuốn sách.

Tô Kiều vô tình đọc được cuốn sách này, phát hiện trong đó có một nhân vật phản diện trùng tên với mình, tò mò đọc qua, mà không ngờ nhân vật phản diện trong sách lại vừa độc ác vừa ngu ngốc, nửa đầu cuộc đời thì bất hạnh, sau thì gặp được nam chính, liền yêu từ cái nhìn đầu tiên, một hai phải theo đuổi.
Sau khi tuyên bố theo đuổi, hắn bị nam chính sỉ nhục các kiểu, sau đó bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà, đày đến một hành tinh giáp ranh tự sinh tự diệt.

Từ đó trở đi, nhân vật phản diện hoàn toàn hắc hoá, bắt đầu chống lại nam chính, cuối cùng đương nhiên xuống sân một cách thê thảm, thậm chí chết không toàn thây.

Tô Kiều trước khi đi ngủ đọc mấy chương, cũng không để tâm mấy đến cuốn sách này, kết quả vừa tỉnh lại thì phát hiện... mình thật sự biến thành Tô Kiều trong sách kia.

Khi nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà, hắn cũng không đi đến hành tinh giáp ranh mà tiếp tục ở lại hành tinh chủ gây rắc rối.

Nghĩ tới kết cục bi thảm của nguyên chủ, Tô Kiều dứt khoát đồng ý đi đến hành tinh giáp ranh livestream.
Nếu tiếp tục ở lại hành tinh chủ, cậu sẽ bị cốt truyện ảnh hưởng thúc ép mà làm gì đó cố ý nhắm vào nam chính, rồi đi tìm đường chết.

Nhưng cách xa hành tinh chủ, sức ảnh hưởng của cốt truyện sẽ biến mất, vì vậy rời khỏi trung tâm quyền lực mới là cách tốt nhất để sống tiếp.

Chú Trần thấy Tô Kiều hồi lâu không nói chuyện, liền cau mày nói: "Đại thiếu gia, đại thiếu gia?"
"Dạ?" Tô Kiều hoàn hồn nói: "Việc đã định rồi, quay lại cũng vô dụng. Hơn nữa, hành tinh Hải Lam bốn mùa rõ rệt, là hành tinh duy nhất chưa có sự phát triển công nghiệp, coi như cháu đây để du lịch, thư giãn đi."

Chú Trần nói: "Du lịch? Cậu đến Hải Lam tương đương với việc bị Tô gia lưu đày, cả đời này có thể sẽ......"

Tô Kiều ngắt lời ông: "Được rồi, chú Trần." Tô Kiều biết chú Trần có ý tốt, nhưng nguy hiểm nhất chính là cậu trở về hành tinh chủ.

Cho dù thật sự muốn quay về, cậu cũng phải đợi đến khi cốt truyện qua khỏi thời điểm nguyên chủ tử vong mới về, cốt truyện sụp đổ cậu mới có cơ hội viết lại nội dung.

Tô Kiều xách chút hành lý ít ỏi của mình lên, nói: "Chú Trần, chúc chú chuyến đi vui vẻ."

Chú Trần còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Kiều đã bước ra khỏi phi thuyền, cửa lập tức đóng lại, chú Trần đứng ở cửa nhìn Tô Kiều, ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ.

Tô Kiều vẫy tay với ông, quay người đi vào rừng sâu.

Tô Kiều trước khi đến đã chuẩn bị đầy đủ, mặc dù thông tin trên mạng không toàn diện, nhưng ghi lại tất cả cũng giúp cậu có được hiểu biết sơ bộ về hành tinh Hải Lam mà ít người đặt chân tới này.

Theo tin tức trên mạng, Hải Lam có những con thú tàn bạo và hung dữ từ thời viễn cổ, thậm chí từ thời Trái đất cổ đại, và có vô số loại động vật và thực vật có độc tính cao.

Mức độ nguy hiểm cực kỳ cao, có rất nhiều chất độc ngụy trang khéo léo, khả năng cao bạn ngồi xuống uống một ngụm nước thôi cũng sẽ trúng độc bỏ mình.

Hầu như tất cả những người từng đến Hải Lam đều toàn quân bị diệt, chỉ có một streamer bị trúng độc hôn mê vẫn chưa tỉnh lại trong bệnh viện.

Cuộc sống của Tô Kiều trước khi xuyên vào rất nhàm chán vô vị, thực chất cậu yêu thích phiêu lưu và thiên nhiên, quyết định đến Hải Lam, một mặt là để tránh xa cốt truyện, mặt khác cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cậu .

Cành cây to rậm rạp, chỉ có vầng sáng lốm đốm xuyên qua kẽ lá phía trên đầu, trong hơi thở tràn ngập mùi thơm tươi mát của cỏ.

Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí còn không có tiếng chim bay qua.

Tô Kiều nhìn quanh, muốn tìm một nơi bằng phẳng để dựng chiếc lều thô sơ trong ba lô.

Trước khi bắt đầu công việc, vẫn là nên nên chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi trước.

Tô Kiều mở bản đồ ra, là từ trên mạng tìm được, nhưng nó đã có từ rất lâu rồi.

Khu rừng có nhiều thay đổi nhỏ nhưng nhìn chung vị trí dòng nước sẽ không thay đổi nhiều.

Tô Kiều đã suôn sẻ tìm được một con suối theo bản đồ.

Bờ suối có mấy chỗ trống trải không thể che giấu, gần đó chỉ có một nguồn nước duy nhất, hẳn là có rất nhiều dã thú tới đây uống nước, cậu nghênh ngang dựng lều của mình ở ven suối, quả là như giao đồ ăn cho những mãnh thú đó.

Nghĩ nghĩ, Tô Kiều mở lều ở nơi cao hơn ở thượng nguồn.

Ở đây được bao phủ bởi những cây lớn và bụi rậm nên không bắt mắt.

Trước khi Tô Kiều dựng lều, anh đã dùng máy dò kiểm tra, nếu xung quanh có hoặc xuất hiện động vật lớn thì đều sẽ có báo động.

Tô Kiều may mắn, nơi cậu tìm được không có phản hồi cảnh báo dã thú, khá an toàn.

Trong thời đại tinh tế, lều được lắp đặt tự động chỉ bằng một nút bấm.

Quá trình cài đặt tự động mất nhiều thời gian.

Tô Kiều lấy trong ba lô ra một cái bếp đơn giản, nhóm lửa lên, định đun một ít nước nóng để uống.
Cậu có chút choáng váng khi ở trên phi thuyền, không sao ăn được, thậm chí còn không uống nước, hiện tại sau khi hạ cánh đi lại và hít thở không khí trong lành, cảm thấy hơi khát.

Từ giả làm "Tô Kiều", đến phân tích cốt truyện, cuối cùng vội vàng đưa mình đi Hải Lam, mấy ngày nay Tô Kiều bận rộn đến mức ngủ không ngon.

Bây giờ cũng có thể ngồi trên bãi cỏ mềm mại và nghỉ ngơi một lúc.

Thiên nhiên là nơi làm con người ta thư giãn nhất.

"Ngao goao~~~!"
Đột nhiên, một âm thanh mềm như sữa truyền đến, Tô Kiều sửng sốt trong chốc lát, chỉ có một tiếng, sau đó liền yên tĩnh, dường như trước đó chỉ là ảo thính của cậu

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, những âm thanh 'Goao wuuu goao uuuu' vang lên không ngừng
Đây là......?
Âm thanh đó dường như rất gần.

Tô Kiều đặt cốc nước xuống, đứng dậy đi quanh đó một vòng nhưng không phát hiện có con vật nhỏ nào bị mắc kẹt.

Nhưng loại âm thanh này không giống âm thanh do một con thú hung dữ tạo ra.

Mềm mềm non nớt nghe như một nhóc con.

Ngay khi Tô Kiều đang bối rối không tìm được nguồn phát ra âm thanh thì phát hiện căn lều đã dựng lên đang hơi rung chuyển.

Lúc bắt đầu thì lắc lư từ bên này sang bên kia, sau đó bắt đầu di chuyển về phía trước một cách chậm rãi.
Tô Kiều chậm rãi nhướng mày đi tới, vừa lúc nhìn thấy một cái chân nhỏ màu đen từ trong lều chui ra.
Tô Kiều: "......"

Khi dựng lều, cậu không thấy bất kỳ con vật nhỏ nào ở ngoài đâu.

Móng vuốt của bé Đen đang khều cỏ, nhưng đã bị kẹp chặt, không thể thoát ra được.

Lều được làm bằng chất liệu rất nhẹ, gần như không có trọng lượng, chỉ là khi mở ra thì chiếm diện tích lớn, Tô Kiều vẫn chưa đóng cọc.

Có thể là bị mép lều chặn lại nên cục bông nhỏ không thoát ra được.

Tô Kiều vội vàng đi tới mở bên kia lên, cúi đầu nhìn thì thấy một quả cầu lông nhỏ toàn thân đen nhánh.

Một đôi mắt tròn màu xanh lục đậm, kết hợp với một thân lông tơ đen như mực 10 điểm cute. Một tay là có thể nắm trọn.

Cục bông nhỏ cũng nhìn thấy Tô Kiều, trợn to hai mắt, rất cảnh giác nhìn cậu.

"Ra ngoài đi, dưới đó nguy hiểm lắm." Tô Kiều một tay nâng lều, tay còn lại hướng về cục bông nhỏ, "Ra ngoài nha? Anh đi lấy đồ ăn ngon cho bé."

Trong ba lô còn có một ít thịt khô ăn vặt mang từ hành tinh chủ đến, vừa vặn để dỗ dành cục bông nhỏ.
Tô Kiều đợi một lúc, cục bông nhỏ không có phản ứng gì, ngay lúc cậu đang nghĩ đến việc đi lấy thịt khô, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay có thứ gì đó mềm mại và êm ái.

Cậu cúi đầu xuống thì thấy quả cục bông nhỏ đã duỗi ra nửa người, hai chân nhỏ đặt trên lòng bàn tay cậu, chiếc mũi nhỏ đang ngửi ở đầu ngón tay.

Mùi là một thông tin quan trọng để động vật nhận dạng thông tin.

Tô Kiều không hành động liều lĩnh, cậu sợ chỉ động một cái sẽ làm cục bông nhỏ sợ hãi chạy quay lại, nếu lại chạy vào trong thì khó có thể dỗ nó ra ngoài.

Có điều duy trì mãi một động tác thời gian dài thì cánh tay cũng sẽ bị mỏi.

Tô Kiều kiên trì không nhúc nhích, một lúc sau, cục bông nhỏ nhẹ nhàng đặt cằm lên lòng bàn tay Tô Kiều, đôi mắt ướt đẫm nhìn cậu, miệng sữa kêu một tiếng: "Goaouuu..."

Dù là động vật nào thì lúc nhỏ bọn chúng cũng vô cùng dễ thương, không có móng vuốt và hàm răng sắc nhọn như khi lớn lên, bây giờ móng vuốt nhỏ sờ vào cảm giác rất mềm mại.

Tô Kiều bị dễ thương xỉu rồi.
"Lại đây, anh ôm bé ra nha."
"Ngoaooo."

Tô Kiều cong ngón tay gãi gãi lông dưới cằm cục bông nhỏ, nhẹ nhàng ôm nó ra.

Cục bông nhỏ thật sự không lớn, hai tay là có thể đỡ lên được, tính đâu đấy cũng chỉ khoảng 10cm.
Nhỏ quá điiii.

Hơn nữa...... Tô Kiều không nhìn ra được đây là con non của loài vật nào.
Hơi giống báo đen con, nhưng mà bộ lông lại là lông dài.
Tô Kiều chỉ có thể suy đoán đây là con vật họ nhà mèo, thông tin khác thì phải đợi lát nữa tra tài liệu.

Tô Kiều ôm cục bông nhỏ ngồi xuống bên đống lửa, lấy thịt khô ra xé thành sợi nhỏ đút cho bé con, "Ăn thử xem có ngon không."

Thịt khô được làm từ thịt nguyên chất, không thêm bất kỳ hương liệu, gia vị nào, vị thịt đậm đà, động vật nhỏ chắc sẽ thích.

Quả nhiên là vậy, Tô Kiều thấy cục bông nhỏ ngửi miếng thịt, sau đó 'ngaooo wu' một tiếng rồi cắn xuống, dùng hai chân nhỏ giữ chặt ngón tay mà Tô Kiều đang cầm miếng thịt, vừa ăn vừa phát ra âm thanh kêu gừ gừ.
Hơi giống tiếng hừ nhỏ khi mấy bé mèo giẫm giẫm lên người.

Tô Kiều càng nhìn càng cảm thấy cục bông nhỏ này thật đáng yêu, đồng thời cũng có chút khó hiểu, con non như vậy, mẹ của nó hẳn là sẽ đi theo bên cạnh.

Tô Kiều hỏi: "Mẹ em đâu? Sao lại để em một mình ở đây?"

Bé bông đang chuyên tâm ăn thịt, nghe thấy Tô Kiều nói chuyện thì động cắn thịt hơi ngừng một chút, nó ngậm miếng thịt trong miệng, ra hình ra dạng kêu một tiếng: "Goào ùuuu."
Giống như đang trả lời.

Tô Kiều buồn cười, muốn giơ tay sờ sờ đầu nó, nhưng đột nhiên cổ tay bị siết chặt, khi cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy đuôi của cục bông nhỏ đang quấn chặt quanh cổ tay mình.

(Đã cập nhật thêm chương 1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro