Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P3 - Chương 3 - Tormageddon (3)

Bel Sepatus giơ tay phải lên với ngón trỏ duỗi ra trong gần năm phút, duy trì sự im lặng hoàn toàn bằng cử chỉ ra lệnh đơn giản này. Đội ngũ thiện chiến của anh, các Paladin của Katechon không cần sự khuyến khích nào ngoài lời ra lệnh khẽ khàng nhất từ ​​vị thủ lĩnh Keruvim của họ, nhưng Sepatus không chắc chắn về những người khác trong Đội Sát Thủ Brightest. Imperial Fists, hàng tá Space Marines từ các Quân đoàn tan vỡ và một đội Blackshields xấu tính.

Không phải là lữ đoàn mà anh sẽ chọn, không phải cái lữ đoàn mà anh sẽ lựa chọn các binh giỏi nhất từ các Order của Blood Angels, mà là lữ đoàn mà anh được bàn giao. Pháp Quan đã ra lệnh cho anh, và Đại Thiên Thần đã chấp thuận mệnh lệnh đó. Đây là một ván đặt cược ở Saturnine, một ván cờ đã khiến Sepatus phải kinh ngạc vì sự táo bạo của nó. Nó hứa hẹn vinh quang chưa từng có, vinh quang mà Sanguinius đã nói rằng nó sẽ chờ đợi Bel Sepatus ở bất cứ nơi nào anh đi tới.

Sepatus chỉ không ngờ rằng bước đầu tiên hướng tới vinh quang đó sẽ là nửa giờ đứng trong một căn hầm trống không, hay bốn mươi phút nữa để quan sát một cái lỗ trên sàn hầm đã mở ra sau một đợt rung chuyển kiến tạo nào đó. Dữ liệu từ Trickster nói về những cuộc hành quyết tàn nhẫn diễn ra ở những nơi khác trong khu vực, nhưng khu vực giết chóc Theta lại chẳng phun ra được thứ gì ngoài một cái hố đáng nguyền rủa và một lớp bụi đang lắng dần ở đó.

Ngoại trừ lúc này.

Sepatus nghe thấy tiếng đá trượt trong phút chốc. Rồi tiếng đá trượt khác nữa. Auspex của anh bắt đầu cuộn các biểu tượng liên lạc trên giáp che mặt: những chữ rune màu hổ phách và các điểm đánh dấu địa điểm chuyển sang màu đỏ khi mục tiêu đang đến gần hơn.

Anh thấy mọi người trong Đội Sát Thủ xung quanh mình đều căng thẳng, giáp che mặt của họ cũng cho thấy điều tương tự. Vũ khí của họ đã sẵn sàng.

Sepatus đặt lại số liệu trong tấm che mặt của mình. Bộ đếm tiêu diệt mục tiêu, một dãy chữ số nhỏ ở phía dưới bên trái tầm nhìn của anh, nó đang ghi nhận được một trăm bảy mươi tám mục tiêu bị diệt. Anh đã để nó chạy bộ đếm suốt những tháng ngày chiến tranh ở Gorgon Bar.

Anh chợt nghĩ tới Gordon Bar. Anh cầu nguyện rằng nơi đó vẫn còn được giữ vững

Số mục tiêu bị diệu của anh hiện đang đứng ở con số 0.

Đá kêu lạo xạo. Các biểu tượng phát sáng đỏ như máu.

Có cái gì đó khuấy động trong lỗ hổng. Một chiếc mũ trụ màu đen. Một cái bờm ngựa lộng lẫy trên đỉnh mũ

Bọn Sons of Horus.

Sepatus hạ tay phải xuống.

Toàn bộ Đội Sát Thủ đã nổ súng

* * *

Một trận bão lửa chết chóc trút xuống cái hố, còn nguy hiểm hơn cả dòng thác đá sụp đã mở ra nó. Đạn las, đạn Bolter, sự co giật của chùm tia plasma màu vàng, hai luồng lửa cuồng nộ bùng cháy từ súng phun lửa.

Lukash là người chết đầu tiên, đầu và vai bị bắn nổ tung. Đội tiên phong của Haemora cũng chết theo cách tương tự, cơ thể của chúng nhào lộn, kéo theo những tảng đá lỏng lẻo, và xác chết cũng như những tảng đá không ổn định tấn công các biệt đội phía sau, xác chết nằm dài và trượt đi, khiến chúng dễ dàng trở thành mục tiêu cho các loại vũ khí bắn xuyên qua cái lỗ thủng hướng lên bầu trời. Mười người chết, mười sáu, hai mươi bảy, rồi ba mươi mốt...

Aximand ngã xuống ở con dốc halogen, thất thần nhìn biệt đội Destroyer Haemora bị hủy diệt theo đúng nghĩa đen ngay trước mắt mình.

* * *

"Ngừng bắn!" Sepatus hét lên và nhảy chân xuống hố trước khi bất cứ ai có thể khuyên anh ta cách khác. Các Katechon theo sau anh và rút kiếm ra.

Sepatus hạ cánh nặng nề trong bóng tối xanh lam, trượt mãi và trượt xuống con đường quá dốc và kém ổn định. Không khí ngập ngụa trong khói và những thi thể mặc giáp đen nằm lộn xộn trên nên đá. Một số ít vẫn còn sống, đang cố gắng thoát ra khỏi đáy hố sụt.

Anh sẽ không cho phép bọn chúng trốn thoát.

Sepatus kích hoạt jump-pack của mình và lao vào kẻ thù, thanh trường kiếm của anh chém nát áo giáp và da thịt. Các Katechon lộng lẫy trong bộ chiến giáp màu vàng và đỏ cánh kiến đã lao đến bên cạnh anh, nhưng không còn sự giết chóc nào nữa. Những cái xác đen bóng cuối cùng đang nằm trên sườn dốc halogen, nhuộm đỏ con đường trắng pha lê bằng những dòng máu đỏ thẫm.

Sepatus quay lại.

"Đã hết mục tiêu chưa, thưa ngài?" Phó chỉ huy của anh hỏi.

Đội trưởng Paladin nhanh chóng quét khu vực. Máy đếm mục tiêu của anh dừng ở số bảy. Bốn mươi ba tên Sons of Horus nằm chết trên sườn hố sụt.

Tổng cộng là năm mươi tên. Một biệt đội đầy đủ quân số.

"Sao vậy thưa ngài?" Phó chỉ huy của anh hỏi dồn.

"Còn một tên nữa," Sepatus nói, nhìn xung quanh. "Năm mươi tên. Một tên chỉ huy. Hắn ta ở đâu rồi nhỉ?"

Không có dấu vết rõ ràng. Con dốc halogen dài và bóng tối dường như trống rỗng.

"Brightest, đây là Brightest, " Sepatus nói. "Trickster, có ở đó không?"

"Nghe rồi, Brightest."

"Khu Theta đã bị quét sạch. Kẻ thù đã bị tiêu diệt. Có thể có một kẻ trốn tránh, đang cố gắng thoát ra ngoài qua đống đổ nát của tầng hầm. Tôi đang truy đuổi."

"Không được, Brightest. Anh cần ở lại trong các khu vực. Và việc niêm phong đã sắp bắt đầu. Nếu anh vẫn ở dưới tầng hầm, anh sẽ bị nhấn chìm."

"Đã rõ, Trickster," Sepatus trả lời. "Quay lại mặt đất!" anh nói với người của mình. Cả biệt đội lập tức rút lui

Trước khi rút đi, anh quay đầu nhìn lại lần cuối với vẻ tiếc nuối.



Các Blood Angels của lực lượng Keruvim Host trong bộ chiến giáp Cataphractii


* * *

Aximand lần mò trong bóng tối dọc theo đỉnh của con dốc halogen rộng lớn. Hơi thở của hắn ta đứt quãng...thở dốc trong bóng tối...

Hắn cởi mũ trụ và hít vào luồng không khí lạnh cóng.

Toàn bộ họ đều đã chết. Toàn bộ biệt đội, toàn bộ chiến dịch này, nó hỏng bét rồi.

Hắn đã bị lạc đường.

Hắn cân nhắc việc tìm đường quay trở lại chỗ cỗ máy khoan Termite đã bị hỏng. Nó là một mảnh phế liệu méo mó, và hắn đã giết hết đội Mechanicum vì sự kém cỏi của chúng, nhưng từ vị trí của nó, hắn có thể đi ngược lại, có lẽ hắn sẽ tìm thấy đường hầm mà máy khoan của hắn đã khoan xuyên qua, và lội ngược theo nó trở ra bên ngoài.

Một cuộc đi bộ dài này. Một chuyến đi dài, rất dài, nhưng vẫn tốt hơn những lựa chọn khác của hắn.

Hắn bắt đầu trượt xuống dốc, lướt qua những đám thủy tinh pha lê.

Hắn nghe thấy một âm thanh róc rách. Một dòng sông chảy. Làm sao có thể có được thứ đó? Hắn đang nhìn thấy dòng sông bên dưới chân mình. Một dòng sông sền sệt màu xám chảy xuống như Dung nham. Nó đang chảy xiết hơn với tốc độ phi thường. Hắn tiến về phía nó. Nó có mùi hôi. Một chất tổng hợp, polyme hoặc một số dạng "xi măng" công nghiệp. Bê tông đá lỏng, hoặc thứ gì đó tương tự. Nó đang lấp đầy đường hầm.

Những thằng con hoang phe trung thành đang bịt kín lỗ hổng.

Đây không phải là cách hay ho để chết. Bị giam cầm vĩnh viễn trong bê tông đá như ruồi trong nhựa cây khi mà vẫn còn sống? Đó chính là toàn bộ cơn ác mộng luôn hành hạ hắn.

Hắn trườn trở lại con dốc đang dần biến mất. Phải có một sự lựa chọn khác.

Dòng sông bê tông lỏng khổng lồ đang làm xáo trộn cấu trúc bấp bênh của hang động. Hắn nhìn thấy những mỏ halogen bị lắng đọng hoặc bị cuốn đi do hòa vào dòng chảy. Những tảng đá đổ xuống các bức tường của hang động, những tảng đá lộn nhào làm bắn ra những tia nước bóng loáng khi chúng chìm nghỉm vào dòng sông.

Thêm nhiều vụ lở đất. Nhiều hố sụt hơn. Nếu nhiều chỗ của tầng hầm bị nhường chỗ cho...

Aximand cố gắng chạy lên chỗ cao hơn, cao nhất có thể.

* * *

Các tài xế của Plutona đã thông báo với Lev Goshen rằng họ còn hai phút nữa là đến điểm mục tiêu, nhưng hai phút đó dường như đã kéo quá dài. Cỗ máy khoan như đang trôi bồng bềnh. Cảm giác như thể họ đang ở trong bụng một con cá sắp chết, quá yếu để có thể bơi ngược dòng. Mọi thứ đều lắc lư và nghiêng ngả.

Tiếng gầm rít của các đầu mũi khoan đã trở thành tiếng lắp bắp nghẹn ngào Những động cơ đẩy đang căng thẳng, mũi khoan không tìm thấy gì để cắn vào. Nghe như thể chúng đang kêu ríu rít vô ích trong bùn lầy thay vì đá.

"Chúng ta đang bị giật lùi lại," Goshen nói. "Làm sao chúng ta có thể đi lùi lại được chứ?"

"Thưa ngài..." một tech-priest nói.

"Nói cho ta biết!" Goshen ngắt lời.

"Thưa ngài, hệ thống thông báo cho thấy chúng ta đang bị nhấn chìm," vị magos nói.

"Trong cái gì?"

"Một dòng chất lỏng nhớt," một trong những người lái xe nói.

"Như là cái gì?" Goshen hỏi dồn. "Dung nham? Bùn lầy à?"

"Các cảm biến đọc được đây là chất liệu nhân tạo," vị magos nói. Hắn đã ra mũi tàu làm việc tại một trạm kỹ thuật chật hẹp cạnh vị trí chỉ huy. Những ngón tay phân nhánh của hắn đã kết nối với các cổng của trạm điều khiển và hắn đang đọc dữ liệu từ bên trong mí mắt đã được khâu lại. "Phân tích cấu trúc, thành phần, tính chất..."

"Ta không cần một luận án học thuật, đồ rác rưởi," Goshen nói. "Ta yêu cầu được tới ngay mục tiêu."

"Điều đó là không thể," magos nói. "Chúng ta đang bị bất động."

"Đừng nói với ta điều gì có thể xảy ra," đội trưởng Đại đội 25 cảnh báo.

"Chúng ta đang bị bất động," vị Adept Mechanicum trả lời. "Chúng ta đang lơ lửng trong một khối vật liệu tổng hợp tương tự như bê tông đá dạng lỏng. Động lực và đầu khoan của chúng ta không thể đạt được lực kéo. Nó đang cứng lại nhanh chóng."

"Hãy mang bọn ta thoát khỏi đây!"

"Điều đó không thể được nữa, thưa ngài."

"Vậy thì hãy mở cái cửa sập chết tiệt ra..."

"Chúng ta sẽ bị chết chìm. Chúng ta đang chìm trong nước. Tôi đã giới thiệu với ngài câu trả lời trước đó của tôi rồi."

Goshen cố nghĩ ra một câu hỏi khác, một yêu cầu khác mà hắn có thể đưa ra.

Hắn không thể nghĩ được gì cả. Các bức tường của căn phòng đột nhiên có vẻ rất chật chội. Hắn đang dẫn theo năm mươi Space Marine đang sẵn sàng chiến đấu kèm theo một tổ vận hành của Mechanicum. Cỗ máy đang có số lượng hành khách tối đa. Hầu như không có đủ không gian để đi tới lui.

Plutona đã ngừng di chuyển. Sự im lặng là điều tồi tệ nhất mà Goshen từng nghe thấy.

"Bao lâu nữa?" Cuối cùng thì hắn đã hỏi.

"Bao lâu để làm gì, thưa ngài?"

"Cho đến khi nó đông cứng lại?"

"Nó đã đông cứng rồi, thưa ngài."

"Vậy thì...sau khi nó đã ổn định, khi nó đã cứng rồi, chúng ta có thể đào đường hầm xuyên qua nó."

Vị magos quay lại nhìn hắn với đôi mắt được khâu lại.

"Thứ vật liệu này đã chui sâu vào trong các thiết bị, hộp mũi khoan và cụm động cơ của chúng tôi. Nó đặc và rắn chắc giống như đá vậy. Những cỗ máy đẹp đẽ này sẽ không bao giờ chạy được nữa. Vật liệu chưa lọt vào khoang này, vì khoang này là một bộ phận kín. Chúng ta không thể mở cửa sập. Chúng ta không thể đào ra ngoài. Chúng ta sẽ không bao giờ di chuyển được nữa. Và không ai có thể đào chúng ta ra, và không ai đến, và thậm chí gần như không ai biết chúng ta đang ở đây...

Lev Goshen không thể nuốt trôi được những gì tên Magos vừa nói. Hắn ngồi xuống chiếc ghế của mình. Hắn bắt đầu hỏi những điều cơ bản nhất.

"Mất bao lâu?" hắn hỏi.

"Là sao thưa ngài?"

"Năng lượng của chúng ta sẽ kéo dài chứ?"

"Một trăm chín mươi sáu ngày".

"Còn dưỡng khí?"

"Với hệ tuần hoàn khí quyển, và sinh học lai tạo gien của các ngài, dưỡng khí có hiệu quả vô thời hạn."

Goshen gật đầu.

"Giống loài của ngài sống được bao lâu?" vị magos hỏi.

"Tại sao ngươi hỏi vậy?" Goshen hỏi.

"Bởi vì đó là khoảng thời gian mà ngài sẽ kẹt lại ở đây," vị magos nói.

* * *

Tormageddon không nói gì, hắn chỉ đánh Loken văng ngược vào đấu trường trống rỗng ở vùng giết chóc Mu. Bên ngoài cổng vòm kiên cố, Đội Sát Thủ Naysmith đang đối đầu với biệt đội chiến thuật Vincor, trao đổi những luồng hỏa lực dày đặc dọc theo chiều dài hành lang.

Thông qua liên kết của mình, Loken có thể nghe thấy những thông điệp vox rải rác của tiếng vo vo điên cuồng: tiếng kêu la đau đớn và cái chết, Leod Baldwin đang tập hợp những chiến binh của mình mà bắn trả.

Nhưng Loken không có thời gian để lắng nghe, tập trung vào lời nói hay đưa ra mệnh lệnh của mình.

Tormageddon rất nhanh. Thân hình to lớn, đầy đặn như quái vật của hắn trông có vẻ nặng nề, nhưng hắn có thể tung ra những cú đánh với tốc độ bất thường. Đã hai lần, lưỡi kiếm cưa xích kêu vo vo của hắn suýt nữa đã xé nát Loken.

Loken phân tích trận chiến khi nó bắt đầu diễn ra và thấy rằng lợi thế duy nhất của anh là độ chính xác. Tormageddon rất mạnh, nhưng góc tấn công của hắn vụng về và tương đối thô thiển, như thể một sức mạnh bất tử nào đó đang truyền toàn bộ sức mạnh của nó qua một cơ thể quá mức phàm trần để có thể chứa đựng hết trong đó.

Giống như một vị Primarch, Loken nghĩ, cố nhét bàn tay mình vào găng tay của một chiến binh.

Loken tiếp tục di chuyển, vung thanh kiếm cưa xích dài và lưỡi kiếm chết người của Rubio theo nhịp điệu dữ dội để làm chệch hướng các đòn đánh và chặn đòn tấn công.

Tormageddon không ngừng ép tới. Khi những thanh kiếm cưa xích của họ chém vào nhau, những chiếc răng cắn vào nhau tạo thành những tia lửa chói tai.

Tên chiến binh Sons of Horus đã bị tha hóa này chỉ còn một cái vỏ rỗng. Sức mạnh đáng kinh ngạc của hắn đến từ một nguồn bên trong Warp.

Tormageddon không phải là Tarik tội nghiệp, hay thậm chí là Grael. Hắn ta không phải là con người hay đứa con mang gien di truyền. Hắn thậm chí không phải là chính hắn nữa, hắn chính là nó, và đó là một khối thịt và cơ bắp không có trí óc được hoạt hóa bởi sức mạnh thể chất không quen với sắc thái thể chất. Đó là một sức mạnh giết chóc tuyệt đối bị khóa trong một cơ thể xa lạ, và cơ thể đó đã bị phá vỡ và thật chậm chạp. Bất kể khả năng tri giác nào còn sót lại trong lớp vỏ của Tormageddon, nó quá mờ nhạt, quá hư hỏng để điều khiển sức mạnh của nó, quá lãng phí để sử dụng kỹ năng đã được mài dũa sau hàng thập kỷ, quá kiệt sức để làm bất cứ điều gì ngoại trừ tung hết đòn này đến đòn khác.

Nhưng nó có khả năng giết được Loken.

Loken đã hạ gục các World Eaters còn ít điên cuồng hơn hắn và các Night Lord ít có sức bền hơn. Tormageddon còn mạnh mẽ hơn những Iron Warrior mà anh đã giết, nhanh hơn những Emperor's Children mà anh đã đấu tay đôi. Đó là một đòn tổn thương thẳng thừng như cây búa chiến của Salamander, cơn giận dữ lạnh lùng như tâm trí của Iron Hand, cơn thịnh nộ sôi sục như Bầy Sói của Fenris, lòng căm thù cuồng nhiệt như bọn Word Bearer. Đó là nỗi kinh hoàng của các Thiên Thần tỏa sáng, đó là sự bí mật không thể biết được của những người anh em họ đen tối hơn của chúng, đó là sự bất khả chiến bại của Ultramar, đó là cái chết chóng vánh của Deliverance.

Nó không đang được tin tưởng, giống như các Con trai của Hydra; nó không thể được mặc cả giống như một thầy phù thủy ở Prospero; bên trong nó đang mục nát, giống như đám xác sống của Mortarion.

Giống như lực lượng kỵ binh của Khan, nó cơ động liên tục.

Và giống như Imperial Fist, nó không thể bị đẩy lùi.

Nó là một Thiên thần báo tử.

Nhưng nó không phải là Luna Wolves.

Loken cố tìm ra sơ hở. Anh bị thúc đẩy bởi khao khát mãnh liệt muốn thanh trừng con thú mà anh đang chiến đấu. Nó còn mãnh liệt hơn sự thôi thúc muốn sống sót của anh. Ngọn lửa trả thù của anh đã tắt ngấm. Với những người khác, giống như Marr, Loken chỉ thể hiện cơn thịnh nộ lạnh lùng và thể hiện nó một cách hung dữ. Trả thù, trả thù bọn Sons of Horus vì tội lỗi của Horus.

Sự thôi thúc đó là tất cả những gì Loken đã biết từ lâu, đó là thứ mà anh đã trở thành, và mưu kế ở Saturnine này cuối cùng đã cho anh cơ hội để thực hiện nó.

Sau đó Tormageddon đã gọi tên anh bằng giọng của Tarik. Chỉ một từ mà thôi.

Loken biết mình không thể cứu Tarik hay mang anh ta trở về bằng bất kỳ cách nào, nhưng anh muốn tôn vinh bạn mình. Anh ta muốn tôn vinh Tarik, Nero Vipus, Iacton, và tất cả những người anh em yêu quý khác đã bị phản bội bởi bọn dị giáo và lạc lối trong nỗi kinh hoàng. Anh muốn giải phóng những dấu vết đáng thương của Tarik Torgaddon khỏi sự nô lệ của chúng và cho bạn mình được yên nghỉ.

Xin hãy tha tội cho Tarik. Cho linh hồn anh ấy được bình yên khỏi đau khổ. Hãy trục xuất con quỷ đó ra ngoài, tống nó trở lại địa ngục và giải phóng xương cốt bị lạm dụng và xác thịt bị ô uế. Để tưởng nhớ tới các Luna Wolves, Loken sẽ giành lại xác của chiến binh Astartes này để đặng chôn cất.

Anh sẽ không cho phép bạn mình mãi mãi trở thành một con rối xác chết của một vị thần xác chết kinh tởm nào đó.

Anh né được một nhát kiếm kêu vù vù, chặn một lưỡi kiếm đang kêu rừ rừ, né sang một bên, xoay người, từ bỏ sức mạnh vũ lực và lợi dụng sự thiếu nhận thức về không gian của Tormageddon để chống lại nó. Anh ép nó phải căng mình quá mức, dụ nó bước quá xa, kéo tầm với của nó quá xa và làm nó mất thăng bằng.

Thanh kiếm cưa xích của anh khóa chặt với thanh kiếm của Tormageddon, cả hai đều gầm thét lên khi chúng chém và đâm vào nhau. Loken tận dụng cơ hội và vượt qua hàng phòng thủ bọc thép của Tormageddon.

Thanh kiếm chết chóc của Rubio đâm vào chính giữa tấm giáp ngực của Tormageddon.

Và nó bị xượt sang một bên.

Nhát đâm không để lại gì ngoài một vết lõm. Ngay cả với toàn bộ sức mạnh của mình đằng sau nó, Loken vẫn không thể xuyên thủng được. Mọi kỹ năng của anh đều đã mang lại cho mình cơ hội trong tích tắc đó. Từng chút sức lực của anh đều không đủ để làm nên điều đó.

Tormageddon đập Loken văng về phía sau và hất hai thanh kiếm đang giao nhau sang một bên.

Loken cố giữ thế thủ , nhưng hai thanh kiếm cưa xích bị khóa vào nhau của họ đã dính vào nhau một cách vô vọng, và tất cả những gì anh làm được là giật vũ khí ra khỏi tay cả hai. Tormageddon lại đánh trúng và Loken ngã xuống.

Anh cố gắng đứng dậy.

Con thú tóm lấy đầu anh và nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất.

Nấm đấm cưa xích rít lên của Tormageddon cắt quanh mũ trụ của Loken, xé nát lớp giáp của nó, bẻ cong tấm che mặt của anh, và bắn những mảnh gốm và thép lên không trung. Loken vùng vẫy, nghẹn ngào trong cái cổ họng bị bịt kín của mình, cảm thấy những chiếc vòng cổ bị rách và đang gãy, tấm giáp che mặt nhàu nát ép vào má và răng anh, áp lực siết chặt ngày càng tăng đe dọa sẽ làm vỡ hộp sọ của anh.

"Ta sẽ không chết theo cách này," Anh muốn hét lên điều đó vào mặt Tử Thần, nhưng anh thậm chí còn không thể cử động miệng mình bên trong chiếc mũ trụ đang chịu lực nén. Thay vào đó, anh nuốt những lời đó trong cơn giận dữ và đâm.

Và anh ngã xuống.

Anh nằm dài ra, mù quáng. Anh có thể nghe thấy tiếng nổ lách tách giận dữ của những thanh kiếm cưa xích đang dính liền nhau gần đó. Anh xé những mảnh vỡ của chiếc mũ trụ bị hỏng của mình khiến máu đổ ra. Xương sọ của anh cảm thấy như bị nén lại.

Tormageddon nằm ngửa ra, thanh kiếm cổ xưa của Rubio đã đâm xuyên qua tim. Lưỡi kiếm chết chóc, xỉn màu đang rung lên với một ánh sáng nhợt nhạt mờ dần.

Những đường mạch năng lượng giống như mạng nhện tạo nên từ những tia sét thu nhỏ chạy dọc lòng bàn tay và các ngón tay của Loken, bàn tay mà anh đã dùng để đâm trúng mục tiêu.

Những vệt sáng nhấp nháy nhỏ dần rồi biến mất khi anh nhìn chằm chằm vào chúng.

Anh đứng dậy, nghiến răng quai hàm đau nhức. Máu chảy ra từ mũi anh. Anh rút thanh kiếm Rubio ra khỏi xác. Lưỡi kiếm lại trở nên chết chóc và lạnh lẽo, vô hồn và lạnh lùng như đứa con của hội Mournival đang nằm dưới chân anh.

Tormageddon không còn sự sống nữa. Sức mạnh địa ngục từng trú ngụ trong xác chết của hắn ta đã bị dập tắt, hoặc đã bỏ trốn, để lại vật chứa vụn vỡ bị bỏ rơi này.

Loken muốn thu thập thi thể và mang nó đến một chiếc quan tài nơi nó có thể nằm trong im lặng, nhưng cuộc chiến bên ngoài cổng tò vò của Mu vẫn đang diễn ra ác liệt.

Anh liền rời khỏi bãi giết chóc này.

* * *

Cuộc giao tranh giành khốc liệt giữa Naysmith và biệt đội Vincor của Tormageddon đã diễn ra đến tận cuối hành lang. Baldwin đã cố gắng hết sức, đẩy bọn Vincor lùi vào vùng giết chóc Omicron, nhưng nỗ lực này đã phải trả giá đắt. Hành lang cháy sém và rải rác những lỗ đạn, ngổn ngang xác chết, cả bạn lẫn thù.

Loken vội vã tham gia vào hậu quân của mình. Anh dừng lại để nhặt một thanh kiếm cưa xích từ một trong những Imperial Fist đã ngã xuống, cảm ơn người anh em đã chết về món quà này và hứa sẽ sử dụng nó thật tốt.

Tại cổng Omicron, cuộc tàn sát gần như đã hoàn tất. Gallor đã đưa đội Seventh vào qua một cánh cửa tấn công khác, và hai Đội Sát Thủ đã dồn bọn Vincor vào giữa trong khoảng không gian rộng mở. Cuộc chiến đã trở thành cuộc hành quyết thẳng thừng.

Leod Baldwin đã bị thương nhưng vẫn đứng vững được.

"Làm tốt lắm," Loken nói với anh. "Hãy mau đến bệnh xá đi."

"Khi nào chúng ta xong việc đã," Baldwin trả lời.

Loken bước qua làn khói để chào Gallor.

"Thu hoạch khá chứ?" Loken hỏi khi họ nhanh chóng nắm tay nhau.

"Khá là tốt," Gallor trả lời. "Có cảm giác như chúng ta đã moi ruột được phần tốt nhất của hai Đại Đội. Brightest và Black Dog vẫn còn đang giao tranh."

" Đội Strife thì sao?"

"Thiệt hại nặng nề," Gallor nói. "Garro và những thành phần còn sót lại của đội Strife đã đi theo đám quân của Haar."

Cả hai quay lại khi nghe thấy một âm thanh ầm ầm kéo dài.

"Tiếng ồn đó cứ xảy ra mãi", Gallor nói. "Trickster nói rằng nơi này đang sụp đổ. Cuộc bắn phá đã biến một số khu vực thành hố sụt. Nhưng lão già Land đó đang đổ thứ thuốc pha chế của mình xuống đây, tôi được biết là thế."

"Họ đang bịt kín lỗ hổng à?"

Gallor gật đầu. "Bất kỳ tên khốn nào chưa lộ đầu ra sẽ bị mắc kẹt. Một chút công lý dành cho chúng."

Loken nhận ra vox của mình đã bị hỏng cùng với chiếc mũ trụ.

"Mau gọi tới Trickster," anh nói với Gallor. "Hỏi họ xem họ có nhiệm vụ gì nữa cho chúng ta không."

"Trickster? Đây là Seventh đang đứng với Naysmith," Gallor nói trong liên kết của mình. "Còn mục tiêu nào khác nữa không?"

* * *

"Rõ, Seventh" Elg nói. "Giữ máy."

"Còn mục tiêu nào nữa không?" Diamantis hỏi cô.

"Không có gì trong tầm quét hay dữ liệu âm học từ Grand Borealis," cô trả lời. "Phát minh của Magos Land có thể đã chôn vùi bất kỳ đơn vị xâm nhập nào còn sống."

"Duy trì mô hình theo dõi," vị Huscarl nói.

"Tất nhiên rồi," cô trả lời.

"Một số tên có thể đã sống sót được," Diamantis nói. "Quy trình của Land sẽ có hiệu quả, nhưng sẽ mất thời gian để bơm đủ vật liệu vào chỗ nứt gãy."

"Ngài magos ước tính mất sáu giờ bốn mươi ba phút để phong ấn hoàn toàn," cô nói.

"Lão ta nói chính xác đến vậy sao?" Diamantis hỏi.

Elg mỉm cười. "Ông ấy đưa ra kết quả đó sau khi tôi hỏi được vài giây, nhưng tôi nghĩ điều đó là không cần thiết."

"Vậy tiến trình đã được bao lâu rồi?" Diamantis hỏi.

"Thưa ngài, dòng chảy đã chạy được hai giờ bảy phút rồi," một điều hành viên cho biết.

Diamantis lùi lại và đưa tay vuốt mái tóc đã cắt ngắn của mình.

"Có thông tin nào từ bức tường không?" Ông ta hỏi.

Một điều hành viên cho biết: "Đường dây vật lý lại bị hỏng".

Diamantis cau có.

"Chắc chắn là chúng tôi nên biết, thưa ngài," Sindermann nói.

"Biết cái gì?" Diamantis hỏi ông ta.

"Nếu..." Sindermann ngập ngừng. "Nếu những nỗ lực của chúng ta ở đây không có kết quả. Nếu chúng ta bị tiêu diệt bằng những cách khác..."

"Thưa ngài Diamantis?"

Vị Huscarl nhìn lại Elg. Cô ấy đang cau mày nhìn màn hình bên.

"Cái gì vậy, quý cô?"

Cô nói: "Theo những kết quả này, dòng chất bịt kín đã ngừng chảy. Lớp bê tông đã không thay đổi trong suốt bốn phút qua. Máy bơm đã tắt rồi."

"Vòi phun bị tắc à?" Ahlborn hỏi.

Diamantis phớt lờ anh ta và lấy micro ra.

"Đây là Trickster," ông ta nói. "Magos, mau báo cáo tình hình đi."

Không có câu trả lời.

"Magos, đây là Trickster. Mau báo cáo trạng thái chạy máy của ông . Chúng tôi thấy ông đã dừng bơm. Tình hình thế nào rồi?"

Ông quay sang nhìn Elg. "Không có phản hồi nào cả."

Sindermann gợi ý: "Nếu có vấn đề kỹ thuật, có lẽ ông ấy đang khắc phục nó".

"Hoặc lão ta đang mải mê giải một câu đố toán học nào đó và không để ý đến," Diamantis nói.

"Tôi sẽ tới chỗ ông ta để xem xét, thưa ngài," Ahlborn nói.

* * *

Arkhan Land ngồi ở mép ghế làm việc của mình. Trên băng ghế của mình, con khỉ nhân tạo của ông ta co rúm lại, mắt mở to, trong chiếc lồng nhỏ mà Diamantis đã cho phép Land mang theo.

"Tôi cho rằng," Land nói, "ngài định giết tôi à?"

"Có thể," Horus Aximand nói. "Ta có thể làm điều đó."

"Ngài đã giết tất cả những người khác," Land nói.

Aximand liếc nhìn thi thể đẫm máu của những người trong đội của Land.

"Ta đã làm vậy," hắn đồng ý, chĩa mũi nhọn của thanh kiếm Mourn-it-All vào Land. "Ta đã có một ngày khốn khổ khi phải tự cứu chính mình. Ta phải bò qua một cái hố bẩn thỉu, hôi hám để chui lên mặt đất. Ta không biết mình đang ở đâu. Tất cả những gì ta biết là mọi thứ, mọi thứ,!đều đã được sắp đặt. Ta phải trút giận lên ai đó. Những tên ngốc này là những kẻ đầu tiên ta tìm thấy."

"Ngoài ra là vì," Land thận trọng nói, "đang có chiến tranh. Và bọn họ là quân địch."

"À vâng, rõ ràng là vậy," Horus Nhỏ nói.

"Nhưng sao ngài lại để tôi sống?"

Aximand nói: "Bọn chúng là những người hầu và những Adept. Còn ngươi rõ ràng là một magos nào đó. Phụ trách tất cả việc này."

Hắn ta dùng bàn tay còn lại của mình chỉ tới "việc này": những bể chứa lớn và giàn bơm xung quanh chúng.

"Ta cần ngươi còn sống để tắt nó đi. Bởi vì thứ bẩn thỉu này là một phần lý do khiến mọi thứ bị vùi lấp. Ngươi đã làm điều đó phải không?"

"Ngài đã theo dõi tôi à."

"Nó chắc chắn đã tắt hay chưa?"

"Máy bơm tắt rồi," Land nói. "Tôi cho rằng bây giờ tôi đã vượt quá yêu cầu này rồi phải không?"

"Không," Aximand nói, bước lại gần hơn tới chỗ ông già. "Ngươi rất thông minh. Phụ trách khu vực này. Ngươi sẽ chỉ cho ta lối ra."

"Ra ngoài à?"

"Ra khỏi đây. Vào Cung điện."

"Và sau đó thì sao nữa?"

"Ta chưa tính tới chỗ đó," Aximand nói.

"Ngài sẽ chỉ còn một mình," Land nói. "Ngài có thể làm được gì nếu chỉ có một mình trong Sanctum Imperialis?"

"Ta sẽ gây thiệt hại tối đa," Aximand nói. "Một lượng sát thương đáng kinh ngạc. Một người đơn độc thì sẽ rất khó bị phát hiện. Khó bị ngăn chặn. Ta có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Lực lượng tấn công mũi nhọn một người?"

Aximand trừng mắt nhìn ông ta. "Ngươi có biết ta là ai không?"

"Horus Aximand, hội Mournival, Sons of Horus," Land trả lời. "Được gọi là Horus Nhỏ. Không phải Horus mà chúng tôi đang chờ đợi."

Aximand siết chặt lấy thanh kiếm của mình. Sau đó hắn ta từ từ hạ Moum-it-All xuống.

"Thông minh đấy," hắn nói và mỉm cười. "Ngươi đang cố gắng chọc tức ta. Buộc ta phải giết ngươi để ta không thể ép buộc ngươi giúp đỡ ta."

Land nhún vai. "Tôi nói với tư cách là một người đã tự thân vận động trong phần lớn cuộc đời mình, cố gắng hết sức để một mình tôi có thể giải quyết mọi việc, tôi có thể nói với ngài, Horus Aximand, cơ hội của ngài là rất mong manh. Ngài sẽ cần đồng minh. Bạn bè. Các chiến hữu. Không một ai có thể tự mình làm điều này. Ngài không thể giành chiến thắng trong trận chiến một người này đâu. Đó là những gì mà tôi thấy."

"Ồ, ngươi nói đúng đấy," Aximand nói. "Nhưng may mắn thay, ta đã có bạn. Hãy đứng lên đi. Hãy chỉ đường cho ta. Mở ổ khóa và truy cập an toàn. Hãy dẫn ta ra khỏi đây và đưa ta vào Cung điện."

Land ngồi lại. Ông già khoanh tay lại. Ông nhìn thẳng vào mắt Aximand.

"Không," Land nói. "Tôi rất lấy làm tiếc."

"Câu trả lời sai rồi," Aximand nói, ấn đầu lưỡi kiếm vào cổ họng Land.

Viên đạn bắn trúng vai trái của Aximand, làm vỡ vạc của hắn ta và hất hắn về phía sau.

"Land! Mau cút khỏi làn đạn của tôi ngay!" Diamantis hét lên, tiến xuống lối đi giữa các bể chứa bịt kín, nhắm súng bolter của mình.

Land lao sang một bên. Chiến binh Huscarl lại bắn, nhưng những viên đạn Bolt đi trượt và xé toạc sàn nhà. Aximand lăn lộn, vai hắn ta bốc khói và hắn liền nổ súng đáp trả.

Quả đạn phát nổ vào hông trái của Diamantis và đập ông ta vào thành bể chứa bê tông. Aximand đứng dậy và chạy theo hướng ngược lại, nép vào hệ thống máy bơm của phòng thí nghiệm.

Quỳ xuống bằng một đầu gối, máu rỉ ra từ vết thương, Diamantis nhăn mặt và lại nhắm bắn lần nữa.

"KHÔNG!" Land hét lên, chạy tới chỗ ông ta. "Đừng bắn nữa!"

"Hắn ta..." Diamantis nói nửa chừng.

"Cứ tiếp tục nổ súng, ngài sẽ bắn phải thứ gì đó quan trọng!" Land kêu lên. "Nếu ngài bắn vỡ máy bơm, Huscarl, và chúng ta sẽ không bao giờ lấp được lỗ thủng!"

Ông ta cố gắng giúp Diamantis đứng dậy.

"Đưa tôi đến kênh liên lạc," vị Huscarl gầm gừ.

"Ngài không thể hạ gục hắn ta chỉ bằng một phát súng à?" Land hỏi.

"Ông đã cản đường bắn!"

"Tôi cứ nghĩ ngài bắn súng rất chuẩn?"

"Ông đã cản đường bắn, đồ chết tiệt!"

Diamantis càu nhàu đau đớn khi ông ta đến bên bàn và tựa người vào đó, và chộp lấy vox.

"Đây là Trickster! Đây là Trickster!" Ông ta hét lên. "Một tên Astartes phản bội đã đột nhập vào trong khu vực hoạt động! Tôi nhắc lại, Một tên Astartes đang trốn thoát. Hắn ta đang ở trong phòng máy bơm, hắn chuồn mất rồi! Một trong những tên Son of Horus chết tiệt..."

"Hội Mournival," Land nói. "Là Aximand."

"....một trong những Mournival!" Diamantis hét vào mic. "Áp dụng biện pháp khẩn cấp! Tôi nhắc lại, mục tiêu đã thoát ra khỏi vùng giết chóc! Hắn ta đang xâm nhập vào các khu vực hỗ trợ!"

Ông ta đặt mic xuống, nhăn mặt vì đau đớn.

"Ngài đang chảy máu khá nhiều," Land nói.

"Tôi biết."

"Tôi nghĩ toàn bộ hông của ngài giờ đã trở thành..."

"Tôi biết, thưa magos."

"Làm sao ngài biết mà tới đây?" Land hỏi.

Diamantis nhìn ông. "Máy bơm đã ngừng hoạt động," ông ta cố gắng mở miệng. "Tôi nghĩ tôi sẽ đích thân đến và tìm hiểu xem ông đang giở trò gì lúc này."

"À," Land nói.

"Hắn ta buộc ông phải tắt máy đi à?"

Land gật đầu. "Hắn ta có một thanh kiếm, thứ mà hắn rõ ràng có thể vung xuống..."

Diamantis trừng mắt nhìn ông, thở dốc để kiểm soát phản ứng của cơ thể trước cơn đau và mất máu. "Vậy hãy bật máy bơm lên lần nữa!" Ông ta hét lên.

"Ồ vâng! Chuyện đó! Tất nhiên rồi!" Land chạy tới trạm hệ thống chính. Ông bắt đầu kéo lại những đòn bẩy nặng nề của công tắc nguồn. Có tiếng ồn ào từ dãy bồn chứa, và các máy bơm lại bắt đầu kêu ầm ầm từng cái một.

"Tôi hy vọng vòi phun không bị tắc..." Land nhận xét.

Cố gắng hết sức, Diamantis lại giật lấy mic với bàn tay đầy máu.

"Đây là Trickster," ông ta nói. "Tôi nhắc lại. Một tên Astartes phản bội đã đào thoát vào khu vực hỗ trợ. Mục tiêu là một tên Mournival. Tôi nhắc lại, một tên Astartes phản bội đã đào thoát. Ai đó hãy chặn hắn ta lại!"

* * *

Gallor cẩn thận lắng nghe thông điệp trong tai nghe của mình.

"Có một tên đã trốn thoát," anh ta báo cáo. "Một tên đã vượt qua các khu vực. Trốn vào trong khu vực hỗ trợ. Trickster nói rằng đó là một trong những Mournival."

Loken đã bắt đầu hành động.

"Tản ra," Gallor hét lên với các Đội Sát Thủ. "Lùng xục từng khu vực, từng phòng một! Hãy tìm cho ra hắn ta!"

* * *

Hai xác máy khoan Termite đang cháy âm ỉ ở vùng giết chóc Kappa, xung quanh là xác của các Sons of Horus, bọn chúng đã cố gắng để thoát ra. Haar để người của mình xử lý những tên còn sống sót, và đi qua cổng vòm vào vùng giết chóc Lambda, nơi một xác máy khoan Termite khác nằm được bao quanh bởi một vòng xác chết mặc giáp đen. Garro đang đứng cùng Bel Sepatus. Hai Đội Sát Thủ cùng với tàn quân của Garro đã kết hợp để đối phó với ba cuộc tấn công đồng thời.

Họ đã ra tay chính xác một cách không thương tiếc.

"Một trăm bảy mươi lăm tên bị hạ gục," Haar cười toe toét nói. "Chuyến thu hoạch lớn nhất từ trước đến nay và chỉ có chín người trong số chúng ta bị thương vong. Anh biết đấy, tôi ước gì tôi có thể nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt đáng nguyền rủa của chúng khi chúng bước vào tầm ngắm của chúng ta." Haar chợt dừng lại.

"Sao vậy?" Haar hỏi.

Sepatus đang lắng nghe thông điệp trong kênh liên lạc của mình.

"Có một tên đã trốn thoát," Garro nói với Haar. "Hắn đã đi vào vùng điều phối chiến dịch. Trickster đang chỉ định một Đội Sát Thủ lùng bắt hắn."

"Chỉ một tên thôi à?" Riven Hound gầm lên.

"Một tên 'Mournival," Garro nói.

"Kể cả vậy," Haar nói. "Hắn ta cũng không thể đi xa được. Có lẽ hắn ta đã chết rồi."

Sepatus nhìn họ. "Tôi đã gửi yêu cầu được phép nhóm của chúng ta được triển khai và tham gia cuộc săn lùng này."

"Và sao nữa?" Haar hỏi. "Tôi thích có một chút màu đỏ của bọn Mournival trên nắm tay của mình. Tôi nghe nói bọn chúng rất đáng giá."

Garro khịt mũi.

"Tôi đang chờ Trickster ra lệnh," Sepatus nói, liếc nhìn cả hai với vẻ nghiêm túc. "Nếu không có dấu vết của mục tiêu trên bảng điều khiển chính trong năm phút nữa....."

Tiếng nổ của không khí bị nén chặt đã nhấn chìm những lời tiếp theo của anh. Cả bọn tắm mình trong thứ ánh sáng băng giá.

Những Sons of Horus lao thẳng lên không trung xung quanh họ, giữa hai Đội Sát Thủ, dàn trải ra khắp Kappa và Lambda.

Bọn Cataphractii. Đại Đội Một. Một trăm anh em chiến hữu của biệt đội Terminator Justaerin khét tiếng, đám chiến binh tinh nhuệ khét tiếng và đáng sợ nhất của quân đoàn XVI.

Một trăm chiến binh và tên Đội Trưởng Đại Đội Một - Abaddon.

Cả khu vực liền bùng cháy trong ngọn lửa hỏa ngục.



Justaerin, các chiến binh ưu tú nhất của đại đội 1, Sons of Horus

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro