Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P2 - Chương 6 - Ta mang theo tất cả


Ta mang theo tất cả

Món vũ khí tất yếu

Từ trong miệng hố

Trong chốc lát, Horus Aximand lại nghĩ rằng hắn lại đang nghe thấy tiếng thở chậm rãi.

Nhưng đó lại là hơi thở của Tướng chỉ huy Eidolon, khi hắn ta sải bước về phía họ, hàm răng sáng bóng, túi họng cứ lắc lư và phập phồng giống như bướu cổ của một loài lưỡng cư đầm lầy hôi hám.

Aximand liếc nhìn Abaddon. "Hắn ta đang định nuốt lời, phải không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi sẽ moi ruột hắn nếu hắn làm thế," Abaddon nói với vẻ đơn giản lạnh lùng như muốn nói với Horus Nhỏ rằng hắn thực sự có ý đó.

"Và tôi sẽ giữ chặt hắn ta cho anh," Kibre nói.

Tormageddon cười khúc khích.

"Các anh em," Eidolon nói, âm thanh hạ âm vang lên sau lời nói của hắn ta.

"Các ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đoán thử xem," Abaddon nói.

Eidolon ủ rũ khịt mũi và nhìn về phía bốn chiến binh của hội Mournival. Hẻm núi sâu nằm cách doanh trại Epta sáu mươi kilômét nằm ở rìa cao nguyên Himalazian. Phía trên đầu họ, phía trên những bức tường của khe núi, bầu trời đang vặn vẹo và nổi cơn thịnh nộ, một cơn bão gần như thường trực lan khắp toàn bộ khu vực do khí quyển đang mất ổn định nghiêm trọng.

Các thợ thủ công và magi của Eyet-One-Tag đã khoét rỗng phần đáy của hẻm núi, khoan cái hốc như những chiếc răng hàm mục nát và dựng lên những bệ dốc khổng lồ cho những cỗ máy mà họ mang tới đây. Những cỗ máy khoan Terrax và Plutona xấu xí, cùng họ hàng lớn hơn và xấu hơn của chúng là kiểu Mantolith đang nằm trên các đường sườn dốc, mũi khoan chúc xuống nhắm vào lòng đất. Động cơ đang được chạy thử, đầu khoan và hệ thống máy cắt Melta đang chạy kiểm tra.

Ba đại đội đầy đủ quân số của Sons of Horus, Đại đội 1, 18 và 25 trong với đầy đủ trang bị chiến đấu đã sẵn sàng lên tàu. Các sĩ quan chờ đợi sẵn sàng đưa ra lời tuyên thệ. Đây là những lời thề mà các chiến binh háo hức thực hiện, có lẽ là lời thề quan trọng nhất trong cuộc đời họ.

Các đại đội trưởng, Lev Goshen của đại đội 25 và Tybalt Marr của đại đội 18, đã đợi gần đó, hai bên là hai đội cận vệ danh dự gồm Justaerin và Catulan.

"Ta thấy ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi," Eidolon huýt sáo.

"Ngươi đã khiến bọn ta phải chờ lâu," Abaddon nói.

"Thật là không lịch thiệp," Kibre nói.

"Cách cư xử của ta là hoàn hảo," Eidolon trả lời. Hắn ta liếc nhìn người cận vệ hộ tống của mình, những chiến binh xa hoa trong chiến giáp đầy đủ và mỉm cười, như thể đang kể nhau nghe một trò đùa riêng tư nào đó vậy.

Chúng là những chiến binh lòe loẹt, những kẻ lố lăng, nhưng vẫn là những kẻ sát nhân. Aximand biết một số người trong số chúng. Von Kaida với khuôn mặt trẻ thơ với đôi mắt mở to và bộ giáp màu trắng ngà là cố vấn của Eidolon; Lecus Phodion, một vexillarius, kẻ hiện tự xưng cấp bậc của mình là "Nhạc trưởng" hay gì đó đại loại thế; Quine Mylossar từng là một kiếm sĩ giỏi và một nhà chiến thuật giỏi, giờ được mạ crôm như thể một chiếc cúp với những lưỡi kiếm dài gớm ghiếc vươn ra từ những giáp che tay của hắn ta, và những chiếc lông chim công sau đầu; Nuno DeDonna, một bậc thầy nổi tiếng về học thuyết tấn công được bọc trong một bộ giáp kim loại có vẻ vừa đen vừa tím, nhưng thực tế lại không phải vậy.

"Câu hỏi là, thưa ngài lãnh chúa, ngài đã chuẩn bị xong hết ra rồi hay chưa?" Aximand hỏi. "Ngài đã thuyết phục quân đoàn của mình hay chưa?"

"Ta luôn luôn có sức thuyết phục," Eidolon nói.

"Vậy là quân đoàn III sẽ cùng tham gia với chúng ta trong chiến dịch này?" Abaddon hỏi.

"Đúng vậy, Ezekyle," Eidolon nói, "đúng vậy. Ý tưởng này rất hấp dẫn. Tốc độ và sự dứt khoát. Các Emperor's Children sẽ chiến đấu cùng các ngươi."

Abaddon gật đầu. Hắn bước một bước gần hơn đến Eidolon. Aximand nhận ra động tác bằng chân. Trông có vẻ bình thường, chỉ là tiến một bước nửa bước sang một bên, nhưng nó khiến Eidolon hơi mất cảnh giác. Abaddon thường sử dụng động tác này khi chuẩn bị ra đòn kết liễu trong một cuộc đấu kiếm.

"Tốt," Abaddon nói. "Ta thấy hài lòng, người anh em. Ngươi đã không nói một lời nào, và ta bắt đầu lo sợ ta đã đặt niềm tin của ta vào một kỳ vọng sai lầm. Quân đoàn của ta với sự chấp thuận ngầm của Chúa Tể Sắt đã đầu tư đáng kể vào chiến dịch này. Nếu không có sự tham gia như đã hứa của ngươi, nó sẽ chết trước khi bắt đầu."

"Và ta đã giữ lời hứa của mình," Eidolon nói. Hắn cười khúc khích. "Ta đã thuyết phục được ông ta. Ta có cái đầu lưỡi bằng bạc."

"Nó có vẻ như là màu xanh mà," Aximand nói.

"Ngươi hài hước thật đấy, nhóc con," Eidolon cười khúc khích.

"Quân số của ngươi là bao nhiêu?" Abaddon hỏi. "Ngươi mang đến đây bao nhiêu người gì? Lãnh chúa Phoenician đã cho phép ngươi làm những gì? Ta đã nói rồi, ta cần tối thiểu năm đại đội chiến đấu."

"Vâng, ngươi đã nói khá rõ ràng."

"Vậy mà ngươi chỉ mang bấy nhiêu người này thôi sao?"

"Tất cả bọn họ," Eidolon nói.

"Cả năm đại đội à?" Abaddon hỏi.

"Không, Ezekyle. Đây là tất cả"

Abaddon nheo mắt lại. "Đó là một trò đùa à?"

"Ta rất thích những trò đùa, như ngươi biết đấy," Eidolon nói, cẩn thận phủi những hạt bụi vô hình khỏi phần chiến giáp màu hồng san hô của mình, "nhưng không, không phải vậy. Ngươi muốn sức mạnh của bọn ta. Ngươi đã có nó. Ngươi đang có những Emperor's Children. Ngươi đang có tất cả những Emperor's Children."

"Toàn bộ Quân đoàn thứ ba?"

"Toàn bộ Quân đoàn thứ ba," Eidolon lặp lại. "Ta hy vọng thế là đủ."

Abaddon đưa đầu lưỡi liếm quanh môi mà rơi vào trầm tư.

"Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy."

"Ta có thể nói điều đó qua nét mặt của ngươi," Eidolon nói. Hắn ta vỗ tay vui vẻ và những tiếng kêu chói tai phát ra từ cổ họng căng phồng của mình.

Phía sau lưng hắn ta, các chiến binh của hắn ta cười và hò reo. "Mọi giá phải trả đều đáng giá chỉ để được thấy nơi đó!" Eidolon nói thêm vào.

"Nó sẽ có giá trị hơn thế nhiều," Abaddon nói. "Điều đó xứng đáng với lòng biết ơn của ta và sự tôn trọng của Chúa Tể Sắt, và lời cảm ơn từ Cha của ta. Những gì chúng ta sắp làm sẽ thay đổi mọi thứ và mức độ hỗ trợ của ngươi sẽ đảm bảo cho sự thành công của nó. Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, người anh em. Ta đã đánh giá thấp mức độ nghiêm túc trong ý định của ngươi."

Abaddon đưa tay ra.

"Hãy tha thứ cho ta vì điều đó, Eidolon, và nhận lời cảm ơn của ta."

Khuôn mặt của Eidolon nở một nụ cười mà không ai chịu nổi, một nụ cười mà cơ mặt của một Astartes không thể nào đáp ứng nổi. Nó kéo dài tới tận mang tai, để lộ hàng nghìn chiếc răng bóng loáng. Hắn nắm lấy tay Abaddon và siết chặt.

"Đừng đặt nặng về điều đó," hắn ta nói. "Đó là những gì mà những người anh em sẽ làm cho nhau."

"Chúa tể của ngươi, lãnh chúa Phoenician đón nhận ý tưởng này như thế nào?" Abaddon hỏi. "Ngươi nói rằng ngươi có sức thuyết phục, nhưng ông ta chắc chắn đã đặt câu hỏi về sự khôn ngoan khi triển khai toàn bộ Quân đoàn của mình. Ông ta phải tin tưởng ngươi rất nhiều để dẫn dắt bọn họ vào lần hành động này."

"Ồ, ông ta không tin tưởng ta chút nào", Eidolon trả lời. "Một chút cũng không. Nhưng ta rất có sức thuyết phục."

"Ta không hiểu," Abaddon nói.

"Hắn ta đã thuyết phục được ta tham gia," một giọng nói vang lên.

Một trong những chiến binh đằng sau Eidolon bước tới, từ giữa Phodion và Mylossar. Với mỗi bước đi, các phiến giáp và trang bị, áo choàng và lá chắn của hắn ta bong ra khỏi người hắn, tan rã thành than hồng bốc khói trong gió hẻm núi. Người chiến binh trần truồng trong một lúc, sau đó, khi hắn ta tiếp tục bước đi, làn da không tì vết của hắn trở nên bóng loáng như lớp vỏ màu trắng đục. Hắn bắt đầu cao lên, trở nên cao hơn, gầy hơn, một thân hình cao chót vót về thể lực hoàn hảo. Một ánh sáng ngọc trai mềm mại tỏa ra bên dưới làn da xà cừ của hắn, giống như những ngọn nến rung rinh bên trong chiếc hộp bằng ngà voi mỏng manh nhất, và sau đó da thịt hắn được khoác lên mình bộ áo giáp trang trí công phu có độ bóng loáng và sự phức tạp phi thường nhất. Đôi mắt đẹp đẽ và đau đớn của Fulgrim trút xuống Abaddon.

"Chuyện này có vẻ vui đấy," Fulgrim nói, giọng hắn như làm từ bạc, nọc độc và xi-rô nước trái cây. Hắn ta gạt một lọn tóc dài trắng như tuyết xõa ra khỏi mặt.

Abaddon cúi đầu và khuỵu một gối xuống. Hắn biết mình cần thể hiện sự tôn trọng. Hắn cũng không muốn nhìn. Chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ đẹp chết người của Fulgrim là quá đủ rồi.

Abaddon làm một cử chỉ cộc lốc. Hội Mournival và các Đại Đội đứng sau họ cũng quỳ gối.

"Ngài đã làm chúng tôi thấy thật vinh dự, thưa ngài," Abaddon nói.

"Chính ngươi mới là người làm bọn ta thấy vinh dự, Abaddon, " Fulgrim nói. "Ngươi cho bọn ta một cơ hội để phá vỡ thế bế tắc này và giành lấy chiến thắng. Ngươi đưa ra một kết thúc nhanh chóng cho việc lừa dối này. Khi Eidolon đưa ra lời đề nghị khiêm tốn của ngươi cho ta, ta lập tức đã thấy sự tinh tế của nó. Ta muốn làm nhiều hơn là cho ngươi mượn một vài Đại Đội. Ta muốn ném toàn bộ sự ủng hộ của ta vào chiến dịch của ngươi. Các con trai của ta sẽ thực hiện cuộc tấn công ngươi đã yêu cầu. Ta sẽ đích thân dẫn đầu họ. Các con trai ta đi đâu, ta sẽ đi tới đó. Bây giờ thì hãy đứng dậy đi."

Abaddon đứng dậy.

"Chúng ta hãy bắt đầu thôi, " Fulgrim nói.

Fulgrim - Vị Primarch cao quý của quân đoàn Emperor's Children


* * *

Màn hình hiển thị hình ảnh địa lý quay chậm trong không khí.

"Đó," Malcador nói. "Và ở đó nữa. Ngươi có thấy không?"

"Thưa ngài, tôi không phải là chuyên gia địa chất," Sindermann nheo mắt nói, "nhưng tôi thấy đủ rồi. Lớp vỏ địa chất bị tổn hại bên dưới các biện pháp gia cố vĩ mô."

"Cả trước và sau Bức tường Sao Thổ," Malcador nói. Giọng ông ấy khô như bụi, như những viên sỏi rời rạc trôi trên dòng suối khô.

Ông ấy tắt màn hình bằng một cú phẩy tay và ngồi xuống một chiếc ghế mạ vàng.

"Chúng ta đều biết về các khiếm khuyết về mặt tự nhiên này," ông ấy nói. "Mọi lỗ hổng tiềm ẩn đều đã được phân tích và lập bản đồ khi Dorn bắt đầu công việc gia cố. Các vết nứt đã được trám vào bằng bê tông Rockcret và ferroplast. Nhưng cuộc bắn phá Cung điện đã kéo dài và liên tục. Hiệu ứng tích lũy đã gây ra sự dịch chuyển của mảng kiến tạo. Vết thương cũ lại nứt ra. Chúng ta đã không biết về điều này. Chúng ta sẽ tìm thấy nó nếu không nhờ có ngươi."

"Đó là một nhận xét vu vơ, tình cờ được đưa ra mà thôi," Sindermann nói.

Ông nhận thấy Therajomas vẫn đang viết trên máy tính bảng của mình một cách nhiệt tình.

"Đừng ghi ra điều đó," Sindermann rít lên.

"Về phần bình luận vu vơ à?" Chàng trai trẻ hỏi.

"Không, thực tế là tôi đã vô tình cảm nhận được điều đó mà thôi," Sindermann nói.

"Tại sao lại không, Kyril?" Malcador hỏi. "Vai trò của ngươi bây giờ là một phần của lịch sử. Một phần rất quan trọng."

Sindermann nói: "Là một nhà sử học thưa ngài, nhà sử học nên thể hiện chút ít sự tách biệt. Tôi tìm kiếm sự thật, không phải lợi ích cá nhân."

"Ngươi tìm kiếm những điều kỳ lạ, Kyril," Malcador nói. "Ngươi luôn đi tìm kiếm điều đó sao. Sự thật à? Đó là cái gì vậy? Sự thật phụ thuộc vào người đang tìm kiếm nó. Ai là người đang kể chuyện. Ngươi đã tìm thấy một cái lỗ hổng trên mặt đất, Kyril, và sự thật duy nhất ở đó là nếu phán đoán của Rogal là đúng, thì nó sẽ bị mũi nhọn của kẻ thù tràn ngập trong vòng vài ngày hoặc vài giờ. Đó là con đường mà bọn chúng đang tìm kiếm. Một vết nứt nhỏ trong hàng phòng ngự của Rogal. Perturabo sẽ khai thác nó. Không có nghi ngờ gì về điều đó. Và phần thưởng này là rất lớn nên lực lượng mà hắn ta cử đi cũng sẽ rất lớn".

"Ngài không thể lấp đầy nó hay sao, đơn giản mà?" Therajomas buột miệng hỏi, sau đó cậu ta chọt nhớ mình đang nói chuyện với ai và nuốt khan.

"Ngươi vừa nói gì thế, bé con?" Malcador hỏi.

Therajomas lắp bắp điều gì đó.

Sindermann nói: "Đồng nghiệp của tôi vừa đưa ra ý tưởng rằng ngài có thể chỉ cần "lấp đầy lỗ hổng", thưa ngài. Trám đi cái lỗ hổng đó."

"Ồ, chúng ta có thể chứ," Malcador trả lời. "Và chúng ta đang chuẩn bị. Nhờ vào một chuyên gia, Land. Đó là nhiệm vụ của ông ta."

"Land?"

Malcador thở dài. "Ta mệt rồi. Diamantis, hãy hướng dẫn cho ông ta nhé?"

Viên cận vệ Huscarl dẫn Sindermann đến giàn ray. Bên dưới họ, tại một trong những căn phòng rộng lớn vừa được dựng nên, một người đàn ông đang giám sát những servitor đa chức năng và những mago siêng năng. Họ đang ở trong phòng thí nghiệm, làm việc trên một loạt máy móc công nghiệp trông giống như máy bơm và giàn khoan. Phần còn lại của căn phòng chứa đầy những dãy bể chứa khổng lồ, nơi toả ra mùi hóa chất mà Sindermann đã phát hiện ra khi ông mới đến đây.

"Arkhan Land," Diamantis nói. "Nhà khảo cổ học công nghệ."

"Đó là cái gì vậy?" Sindermann hỏi.

"Tôi nghĩ chỉ có ông ta biết," cận vệ Huscarl trả lời. "Ông ta là một lão già khốn nạn khó chịu, nhưng ông ta thông minh. Chỉ trong vài giờ ông ta đã pha chế được một chất độn dạng lỏng. Một chất bịt kín. Tôi tin là ông ta gọi nó là lockcrete. Chảy như nước nhưng lại đông rất nhanh. Khô một cách ồ ạt. Nó sẽ tạo thành một chất rắn cứng hơn đá mặt đất. Chúng tôi đã làm vỡ vài mũi khoan khi tiến hành thử nghiệm độ cứng của nó."

"Người Sao Hỏa đúng không?"

"Cái gì cơ?" Diamantis hỏi.

"Ông ta đến từ Sao Hỏa phải không? Ông ta là Mechanicum à?"

"Đại loại thế," Diamantis nói.

"Tôi muốn nói chuyện với ông ta."

"Tốt hơn là không nên," vị Huscarl nói. "Lão ta thật đáng ghét. Hơn nữa, lão ta đang bận."

Sindermann quay lại nhìn vị Sigillite. "Vậy là ngài có thể bịt kín vết nứt hay nói đúng hơn là cái lỗ hổng khủng khiếp này ngay tức thì?"

"Chúng ta đều hy vọng có thể làm được điều đó," Malcador trả lời. Ngồi trên chiếc ghế vàng, ông ấy trông thật yếu đuối. Ông ấy nhấp một ngụm gì đó từ cái cốc.

"Nhưng mà ngài vẫn đang đợi?" Sindermann hỏi.

Malcador gật đầu và chấm môi.

"Bởi vì ngài muốn bọn chúng tiến vào theo lối này?"

"Bất cứ kẻ nào đến sẽ là một mẻ cá lớn được chào đón. Một vụ giết người đáng kể. Có lẽ đây sẽ là một trận chiến quyết định. Chúng không biết, chúng ta thì biết. Chúng ta đang muốn cho bọn chúng tới đây."

"Và ai sẽ đến?"

"Ta không biết," Malcador nói. "Nhưng đó sẽ là một mục tiêu đáng để tiêu diệt."

"Đó có thể đó là hắn ta?"

Malcador thở khò khè và cười khúc khích. "Đó là trò chơi của hắn ta. Và chúng ta có thể khá chắc chắn rằng hắn ta muốn vinh quang. Xét tới bản thân hắn. Hắn ta đã đi một chặng đường dài để đạt được điều này, Kyril. Ta không thể tưởng tượng được việc hắn ta sẽ bàn giao bước cuối cùng này cho người khác. Ngươi có thể làm được điều đó không?"

Sindermann bước qua giàn, kéo ra một chiếc ghế vàng khác và ngồi xuống đối diện với Sigillite. "Đó là một rủi ro cực kỳ có thể xảy ra"

Malcador gật đầu. "Điều đó thì đương nhiên rồi."

"Nếu chúng ta thất bại thì sao, thưa ngài..."

Malcador giơ bàn tay xương xẩu ra hiệu cho ông im lặng.

"Đây là trò chơi của Dorn, cờ Regicide. Trò chơi của các đại kiện tướng. Ta ngầm tin tưởng vào kế hoạch của cậu ta. Chúng ta luôn nghĩ về cậu ta... ta dám nói rằng chúng ta luôn nghĩ về cậu ta... như bậc thầy về phòng thủ. Chúng ta không phải bậc thầy về phòng thủ, Kyril. Không ai trong chúng ta có thể đạt đến mức độ hiểu biết sâu sắc và chuyên môn như của cậu ta. Chúng ta luôn giả định trong sự ngây thơ của mình rằng khả năng phòng thủ tuyệt vời là bao gồm việc không có khiếm khuyết nào. Một pháo đài hoàn hảo, bất khả xâm phạm, miễn nhiễm với mọi cuộc tấn công."

Ông ấy dừng lại và nhấp một ngụm nữa. Cổ họng ông ấy gầy như cây sậy và nhăn nheo như vỏ cây khô.

"Rogal hiểu rõ hơn. Một sai sót có thể là một lời mời gọi. Đặc biệt là với một bộ óc như Perturabo. Nó thu hút sự chú ý của hắn ta. Tất nhiên, điều đó giúp cho Chúa Tể Sắt bị ám ảnh đôi chút với việc phải đánh bại Dorn. Cậu ta sẽ không chống cự. Dorn đang buộc hắn ta phải hành động, buộc hắn ta phải mắc sai lầm."

"Nó có vẻ phản trực giác," Sindermann nói. Lợi dụng khuyết điểm của chính mình..."

"Ta biết, ta biết," Malcador gật đầu nói. "Rogal luôn đầy bất ngờ. Đó là lý do tại sao cậu ta là Pháp Quan. Chúng ta mong đợi sự hoàn hảo của cậu ta. Sự hoàn hảo không tì vết. Cậu ta đang ôm lấy sự không hoàn hảo. Nhìn thấy nó và lợi dụng nó thay vì loại bỏ nó. Ta nghĩ cậu ta đã học được điều đó từ Jaghatai."

Sindermann cau mày. "Đây là ý tưởng của Khả Hãn?"

"Ồ không, không hề!" Sigillite trả lời, cười khúc khích. Khan là người lanh lợi, gần như thất thường. Dorn thì không. Khan linh hoạt và dễ thích nghi. Dorn thì không. Khan điều chỉnh chiến lược của mình khi đang hành quân khi điều kiện môi trường thay đổi. Dorn thì thiết lập môi trường trước. Bây giờ họ đang làm việc cùng nhau, bị buộc phải mắc vào cùng một cái bẫy, đấu lưng lại với nhau. Một cuộc chiến vây hãm là mặt trận của Dorn. Khan thấy ngột ngạt nên đang học hỏi và thích nghi. Và giờ thì đến lượt Dorn đang theo dõi Khan thích nghi, và học hỏi từ đó."

"Họ đang học hỏi lẫn nhau?"

"Nó có thể khó khăn, nhưng đúng vậy," Malcador nói. "Rogal biết mình cần Jaghatai. Đó là điều hiển nhiên. Nhưng cậu ta cũng hiểu rằng nình không thể nhốt Jaghatai một chỗ và buộc anh ta phải tuân theo. Dorn nhanh chóng nhận ra rằng cậu ta cần phải để Jaghatai vẫn là Jaghatai. Tạo ra một vùng xám mà trong đó Khan có thể tự do phát huy hết tiềm năng của mình. Vùng màu xám đó vẫn là một phần trong cấu trúc của Dorn, nhưng bản thân nó chưa được thiết lập."

"Một sai sót nhỏ có chủ ý," Sindermann nói.

"Hoàn toàn đúng," Malcador nói. "Điều đó có nghĩa là Rogal tận dụng tối đa khả năng của Khan. Nhưng cái hay thực sự của nó là nó thiết lập các biến số mà Perturabo không thể đọc vị được. Perturabo đang đoán trước mọi hành động của Dorn. Hắn ta đã nghiên cứu chiến thuật của mình trong nhiều năm. Khan là một ngoại lệ. Hãy hiểu rằng những gì anh ta làm, ngay cả thay mặt cho Dorn đều không thể đoán trước được. Hành động của Khan không phải là hành động của Dorn. Thông qua Khan, Dorn tìm cách tạo ra những chiêu thức bất ngờ mà Perturabo không thể đọc được."

"Và bây giờ ông ta đã tự mình áp dụng ý tưởng đó?" Sindermann hỏi.

"Rogal đã học được tính linh hoạt. Một bàn tay khéo léo."

"Giống như để kẻ thù không đội trời chung của chúng ta vào được Sanctum Imperialis?"

"Đúng. Cho hắn ta vào, cắt cổ hắn, rồi bịt kín lỗ hổng phía sau. Bê tông Lockcrete của anh bạn Land này sẽ lấp lỗ hổng khi cái bẫy được giăng ra và xây nên lăng mộ cho bất kỳ kẻ nào đến."

"Chúng ta sẽ đối đầu với cuộc tấn công chặt đầu của chúng bằng một lực lượng chặt đầu của chúng ta?"

"Tuyệt vời quá phải không?" Malcador nói và cười lớn.

Sindermann ngồi lại. "Tuy nhiên, đó là một rủi ro," ông nói. "Một canh bạc có tầm quan trọng đáng sợ..."

"Ồ, chắc chắn rồi," Malcador trả lời.

Ông ấy nghiêng đầu như đang cố nghe điều gì đó.

"Chúng ta nên tới tham dự," Malcador nói. "Dorn đã sẵn sàng rồi. Giúp ta ngồi dậy được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro