P2 - Chương 5 - Ollanius (2)
Những người sống sót sau cuộc rút lui điên cuồng khỏi cây cầu Pons Solar đã trú ẩn trong sân và các lối đi phía sau bức tường chắn. Các nhân viên y tế di chuyển qua đám quân lính ngổn ngang, và những người phục vụ mang theo thùng đựng thức ăn, nước uống và và các ấm samovar đã gần nguội lạnh. Có ai đó đang hát. Hari nghĩ có lẽ nỗ lực vô vọng át đi tiếng ồn ào của cuộc tấn công. Các tiểu đoàn trong tường thành và hệ thống phòng thủ đang chống trả một cách tuyệt vọng.
Hari chợp mắt được một lát, cuộn tròn trong góc bê tông đá gồ ghề. Khi cậu tỉnh dậy, tiếng ồn vẫn chưa giảm. Cậu ngồi bên máy tính bảng, cố gắng viết lại những gì mình đã chứng kiến. Khi đó, đúng như dự kiến, cậu đã thất bại hoàn toàn trong việc làm điều đó, thay vào đó cậu cố gắng viết về sự rõ ràng mà mình đã tìm thấy giữa sự hỗn loạn. Tầm quan trọng của lịch sử, cho dù trong đó có rất ít sự thật. Sự cần thiết lâm sàng của sự dối trá từ quan điểm của một người lính. Cậu đã cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất có thể, nhu cầu chữa lành của những câu chuyện kể về lòng dũng cảm, ngay cả khi chúng được thổi phồng thành hư cấu.
Cậu không hài lòng với kết quả này.
Cậu nghĩ đến Kyril Sindermann, và những lời động viên mà ông già đã truyền đạt, với niềm đam mê châm biếm cho những người sẽ trở thành những Remembrancer như thuở ban đầu của ông ấy.
Cuộc vây hãm lúc này đã trở thành một sự thật không thể tránh khỏi. Bây giờ cậu đang ở ngay đây, bị cuốn vào vòng vây bên trong vòng vây.
Cậu nhớ Sindermann đã nói, "Nhiệm vụ đầu tiên của nhà sử học là báng bổ và chế nhạo các vị thần giả mạo. Đó là những công cụ không thể thiếu của anh ta để xác lập sự thật."
Ông già cho rằng câu nói trên là của một nhà thần bí nào đó ở thiên niên kỷ thứ 2, rõ ràng ông già đã tin vào điều đó. Hari cũng vậy. Bây giờ cậu thấy mình tin vào điều đó từ trong ra ngoài. Cậu đã chấp nhận nó theo đúng nghĩa đen, bởi vì làm như vậy là chính xác và đúng đắn. Đảo ngược điều đó là một phần phạm thánh. Các vị thần giả mạo không phải là những vị thần ngoại đạo mà Imperium đã xóa bỏ. Họ là những khái niệm, chẳng hạn như tài liệu theo nghĩa đen và sự tách biệt về mặt học thuật. Lịch sử chiến tranh, và đặc biệt là Cuộc chiến cuối cùng này, cần phải hiểu và gắn kết với tinh thần của những người đã chiến đấu.
Cậu đã cố gắng viết về điều đó, nhưng nó có vẻ ngu ngốc và thiếu sự nghiêm túc chuyên nghiệp. Vì vậy, thay vào đó, cậu đã viết ra câu chuyện về cuộc phục kích vào đoàn xe đúng như Joseph đã kể cho cậu nghe: người lính dũng cảm Olly Piers đã đứng vững và sau đó sống sót nhờ ân sủng của Hoàng đế, nhờ đức tin không thể lay chuyển của mình. Hari dùng những từ như "quỷ dữ" rồi cậu nghĩ lại, xóa đi và thay thế bằng những cụm từ như "Tên phản bội vĩ đại" hay "quyền năng của Horus". Kết quả là nó đọc nghe như truyện hư cấu của một đứa trẻ. Một câu chuyện ngụ ngôn.
Sau đó, cậu lại viết theo cách tương tự, một bản tường thuật đơn giản về việc phòng thủ cây cầu Pons Solar trong khi nó vẫn còn mới mẻ trong tâm trí của cậu. Piers tập hợp những người đàn ông xung quanh ngọn cờ. Họ đã đứng trước mặt Hoàng đế như thế nào và nhìn chằm chằm vào cơn thịnh nộ khủng khiếp của "Tên phản bội vĩ đại". Họ đã bảo vệ bức chân dung của Hoàng đế bằng cả mạng sống của mình như thế nào khi đối mặt với mối nguy hiểm siêu phàm.
Cậu muốn thêm một chút chú giải, một vài đoạn văn giải thích cơ chế của sự dối trá trong những câu chuyện ngụ ngôn này, rằng các giá trị biểu tượng quan trọng hơn nhiều so với bất kỳ lời kể theo nghĩa đen nào do được chứng kiến tận mắt.
Nhưng có một người đàn ông đã đến gần cậu.
"Cậu có cần bổ sung thêm không?" người đàn ông hỏi khi đứng cạnh cậu. Các nhóm lính đã bước vào sân, mang theo những hộp đạn dài và pin năng lượng để phân phát. Đã đến lúc phải tái vũ trang. Những người lính mệt mỏi đang hét lên các cỡ nòng súng và thước đo khe. Người đàn ông đó, một người lính lấm lem bùn đất cầm trên tay một loạt cặp đạn las và hộp đạn tròn cứng.
"Không," Hari nói. "Cảm ơn."
"Cậu có phải là...?" Người đàn ông hỏi. "Cậu có phải là nhà sử học? Một remembrancer?"
"Ồ, một người thẩm vấn. Đúng vậy", Hari nói.
"Bạn tôi đã kể cho tôi nghe về cậu," người đàn ông nói. Anh ta ngồi xuống nền bê tông đá bẩn cạnh Hari mà không được mời. "Joseph."
"Joseph Monday?"
Người đàn ông gật đầu. Anh ta đặt bộ sưu tập đạn dược của mình xuống và đưa một bàn tay bẩn thỉu ra.
"Willem Kordy (Pan-Pac Mobile Lift số 33)," anh ta nói. Hari liền bắt tay.
"Anh ta ổn chứ?" Hari hỏi. "Tôi đã không gặp anh ta kể từ khi chúng ta vào được trong này."
Willem nhún vai. "Có ai trong chúng ta mà ổn chứ?"
"Tôi đã thấy anh ta trong trận chiến", Hari nói. "Anh ta đang khóc. Khóc không thể kiểm soát được. Tôi đoán đó là chấn thương của..."
"Không, tôi không cho là vậy," Willem nói. "Chúng tôi đã trải qua rất nhiều thứ. Chiến tuyến mười bốn, toàn thứ cứt đái. Đến đây bằng cách chui qua lỗ đít của địa ngục. Tôi nghĩ anh ấy chỉ khóc vì thấy nhẹ nhõm mà thôi."
"Nhẹ nhõm?"
"Rằng chuyện này đã kết thúc. Cái chết đó đã đến gần và mọi chuyện này sẽ dừng lại."
"Anh ta muốn chết à?" Hari hỏi.
"Anh ta muốn những chuyện này sớm kết thúc," người lính trả lời. "Tất cả chúng tôi đều sẽ sớm chết, dù sớm hay muộn. Tôi đã nhìn thấy cái chết. Tôi nhớ chuyện đó đã xảy ra với Jen."
"Jen?"
Willem lắc đầu. "Chúng tôi đã thấy rất nhiều," anh ta nói.
"Tôi đang cố gắng ghi chép lịch sử của các cá nhân", Hari nói. "Những câu chuyện. Có vẻ như anh có một số ít."
"Tôi không có thời gian để kể hết chúng," Willem nói. Đồng đội của anh ta đang kêu gọi anh ta nhanh lên. Anh ta đứng dậy và nhặt mấy hộp đạn lên. "Dù sao thì, tại sao phải bận tâm nhỉ? Tại sao phải bận tâm đến những câu chuyện?"
"Để tạo nên lịch sử", Hari nói. "Vững tin vào tương lai bằng cách tin rằng có thể có một tương lai. Và để giúp tương lai đó hiểu được chính nó."
"Vậy tương lai đoa có thể nhớ đến chúng tôi không?" Willem hỏi. "Nhớ tới tôi à?"
"Có."
"Tôi thích điều đó," Willem thừa nhận. "Tôi thích ý tưởng rằng tương lai đang theo dõi tôi qua ký ức của nó."
Hari cúi xuống ghi nhanh dòng chữ của người lính trên tấm thẻ của anh ta. Khi cậu nhìn lên, Willem Kordy ( Pan-Pac Lift Mobile số 33) đã đi mất.
Hari tìm thấy Joseph Baako Monday ở khoảng sân gần đó. Anh ta ngồi im lặng, nhìn về phía bức tường phía xa. Khẩu súng và một chỗ đạn dược mới nằm sẵn dưới chân anh ta, chờ được nạp vào.
"Cậu cũng tới đây được à?" Joseph hỏi, ngước nhìn Hari.
"Tại sao anh lại khóc?" Hari hỏi.
"Ồ, bởi vì thiên thần của tôi đã chết," Joseph nói.
"Cái gì của anh cơ?"
"Tôi đã nói với cậu," Joseph nói, "không có thiên thần nào tới giải cứu tôi. Hoàng đế đã không đến hay gửi linh hồn của Người vào giờ phút tôi cần từ sau khi tôi chạy khỏi chiến tuyến Mười Bốn, không giống như Người đã đến với người lính trong câu chuyện kia. Nhưng đó là một sai lầm. Tôi đã sai. Bây giờ tôi thấy điều đó. Thiên thần có nhiều hình dạng khác nhau. Tinh thần của Hoàng đế có nhiều hình thức khác nhau."
Hari ngồi xuống cạnh anh ta và lấy máy tính bảng ra.
"Ngài Diaz là thiên thần của tôi," Joseph nói. "Ông ta đã tìm thấy tôi và những người khác. Ông ta đã đưa chúng tôi vượt qua bão lửa. Ông ta là linh hồn của Hoàng đế được gửi đến cho chúng tôi."
"Thiên thần của anh?"
"Tôi đã nhìn thấy ông ta chết," Joseph nói. "Chỉ khi nhìn thấy ông ta chết, tôi mới hiểu được điều đó. Ông ta đã ở trên cây cầu. Người sống sót cuối cùng trên cây cầu. Ông ta đã chiến đấu với mọi thứ lao bổ vào mình. Ông ta đã chiến đấu cho đến khi bọn chúng giết ông ta để khiến ông ta ngừng chiến đấu. Ông ta đã chiến đấu khi chúng phanh thây ông. Tôi đã thấy những gì chúng làm với ông, trước khi ông ta chết và sau đó nữa."
Anh ta ngước nhìn Hari.
"Tôi đã khóc vì linh hồn đã không đến được với ông ta. Nó khiến tôi nghĩ rằng không có gì là linh hồn, rằng đức tin của tôi vào ngai vàng là một sự lãng phí ngu ngốc. Nhưng sau đó chúng ta đã ở dưới lá cờ, xung quanh ngọn cờ. Và linh hồn lại đến như đã đến với người lính trong đoàn xe. Nó đã hạ gục tên đồ tể có lẽ sẽ giết hết chúng ta."
"Jen là ai?" Hari hỏi.
Joseph có vẻ ngạc nhiên.
"Jen Koder (Kantium Hort số 22)," anh ta nói. "Bạn của tôi. Cô ấy chết vì mất đi đức tin của mình. Cô ấy quá mệt mỏi, quá tổn thương. Cô ấy không thấy đường, giống như tôi vào thời điểm đó đã không nhìn ra được rằng Lãnh chúa Diaz là chính là hiện thân của Hoàng đế được cử đến với chúng tôi. Có lẽ cô ấy không còn sức lực nào nữa ngay cả khi cô ấy nhìn thấy điều đó. Nhưng cô ấy còn chút sức mạnh đủ để đảm bảo rằng kẻ thù không lấy đi mạng sống của mình."
"Anh có nghĩ chuyện xảy ra với chúng ta ở chỗ ngọn cờ là một phép lạ không?" Hari hỏi.
"Cậu thì nghĩ sao, bạn của tôi?"
"Tôi không biết đó là gì," Hari nói.
"Tôi nghĩ phép lạ ở khắp mọi nơi," Joseph nói. "Xung quanh chúng ta, mọi lúc. Chúng ta chỉ cần nhìn thấy chúng. Biết nhận biết chúng. Và có đức tin để tin vào chúng. Nếu chúng ta tin tưởng, chúng ta sẽ biến chúng thành hiện thực."
Anh ta nhìn Hari.
"Cậu đang viết tất cả những điều này à?" Anh ta hỏi và cười.
"Đó là công việc của tôi," Hari nói. "Anh có máy tính bảng không?"
Joseph lục lọi trong chiếc túi litewka của mình. Cuối cùng anh ta mang ra một máy tính bảng khổ nhỏ, cũ kỹ, bám đầy bụi bẩn.
"Nó không hoạt động," anh ta nói. "Không có liên kết, không có thông tin thần kinh."
"Nhưng nó vẫn có thể lưu trữ mà, phải không?" Hari hỏi. Cậu lấy tấm bảng của anh ta đó và cẩn thận chuyển các tập tin từ thiết bị của mình sang. "Đây là những tài khoản tôi đã gỡ xuống," cậu nói. "Chia sẻ chúng với bất cứ ai anh thích. Thêm vào câu chuyện của họ. Thêm vào câu chuyện của riêng anh. Tôi nghĩ nó sẽ giúp mọi người ở đây đọc chúng. Và anh có hỏi về một cuốn sách. Một cuốn sách bí mật mà anh muốn đọc."
Joseph nhìn cậu với vẻ tò mò.
"Ở trong đó cũng có một bản sao đó," Hari nói. "Hãy chia sẻ điều đó với càng nhiều người càng tốt. Tôi nghĩ có một thứ sức mạnh ẩn chứa trong đó và tôi biết tất cả chúng ta đều cần nhiều sức mạnh nhất có thể."
Piers đang ở một trong những lối đi trong lồng lưới. Ông ta trải ngọn cờ xuống đất và dùng bàn chải lông chà chà nó để loại bỏ đống bụi bẩn và bồ hóng. Hai người lính khác, một nam, một nữ, cả hai đều bẩn thỉu như Piers đang ngồi cùng ông, dùng kim và chỉ từ bộ đồng phục của họ để vá các lỗ đạn.
"Ông tên là gì?" Hari hỏi.
Piers chống tay và đầu gối ngước nhìn Hari với vẻ mặt đau khổ.
"Cậu có thể giúp một tay đấy," ông ta nói.
"Olly là viết tắt của từ gì?" Hari hỏi.
"Biết để làm gì hả, nhóc?"
"Tôi đang viết câu chuyện về ông", Hari nói. "Tôi muốn gọi đúng tên của ông."
"Tôi không có câu chuyện nào cả," Piers càu nhàu và quay lại cọ rửa. "Tôi có nhiều chuyện kể, nhiều lắm. Nhiều chuyện hay. Nhưng tất cả đều không phải là một câu chuyện. Tôi là một người đàn ông phức tạp. Tôi sẽ không biết rút gọn hay tóm tắt."
"Ngoại trừ cái tên Olly."
"Câm miệng đi, đồ khôn lỏi."
"Có phải là Oliver không?"
"Đi lấy một cái bàn chải đi, nhóc."
"Có phải là Olias không?"
"Giúp tôi một tay..."
"Có phải là Olaf không?"
"Có đúng không?" người lính ngồi gần đó vừa cười vừa hỏi. "Có phải Olaf không?"
"Hãy im đi, Pash, và đừng có khuyến khích thằng nhóc này thêm nữa," Piers ngoái đầu quát. Hai người lính cười toe toét với ông ta.
"Câu chuyện này là gì vậy?" Người nữ binh hỏi, xỏ lại kim chỉ của mình.
"Chiến công của người lính phóng lựu Piers," Hari nói. "Có rất nhiều phần trong đó. Ông ta đã rải chúng đi khắp nơi. Tôi ngạc nhiên là cô chưa từng nghe bất kỳ điều gì trong số đó."
"Tôi đã nghe chuyện về một đoàn xe," người phụ nữ nói. "Làm thế nào mà Hoàng Đế gửi linh hồn của mình để cứu người lính dũng cảm này khỏi lũ quỷ." Cô nhìn Hari mà hỏi. "Cậu có phải là người viết tiểu sử hay gì đó không?"
"Cậu ấy là nhà sử học," người lính kia nói. "Piers đã kể về cậu ta, cô có nhớ không?"
"Là Người thẩm vấn," Hari chỉnh lại.
"Tôi là Bailee Grosser (Helvet số 3)," cô nói. "Còn anh chàng này là Pasha Cavaner (Janissar hạng nặng số 11)."
Hari liền ghi chú lại. "Grosser... Cavaner..."
"Đặt thêm phiên hiệu các trung đoàn vào đi," cô nói với cậu.
"Tại sao?" Hari hỏi.
"Vì nó quan trọng," Grosser nói.
"Đó là tất cả những gì chúng tôi còn xót lại," Cavaner nói. "Đặt chúng trong ngoặc."
"Tôi chỉ đang ghi lại lời kể của mọi người thôi", Hari nói. "Giống như những gì đã xảy ra với thứ này." Anh ta chĩa ngón chân vào ngọn cờ đã được căng ra.
"Đừng có chĩa ngón chân lên mặt Người, thằng nhóc này!" Piers nạt lên.
"Tôi đã ở đó," Cavaner nói.
"Anh đã ở đó à?" Hari hỏi. Cậu không nhận ra anh ta, nhưng khi đó mọi người đều bị vấy bẩn trong bùn và máu và bị bao phủ bởi nỗi kinh hoàng tột độ.
Người lính nhún vai. "Thật là điên rồ. Chúng tôi dựng ngọn cờ lên. Nó quá nặng. Máu khắp người. Nhưng chúng tôi đã đứng trước nó. Đứng trước nó, bảo vệ Người bằng tất cả sinh mạng của chúng tôi."
Cavaner đưa tay xuống và vỗ nhẹ vào ngọn cờ.
"Chúng tôi đứng trước mặt Người, và khi cái ác đến, chúng tôi đứng chắn đường nó, và Hoàng đế đã ban thưởng cho đức tin của chúng tôi và tiêu diệt cái ác."
Hari nói: "Việc dựng ngọn cờ lên thực ra là ý tưởng của tôi.
Cavaner cau mày nhìn Hari. "Tôi không nhớ là đã thấy cậu ở đó."
"Đúng vậy," Hari nói.
"Cậu đang đặt mình vào câu chuyện của tôi phải không?" Piers gầm gừ.
"Không," Hari nói. "Có phải là Oleander không?"
Piers chùng vai xuống và thở dài. Ông ta lẩm bẩm điều gì đó.
"Tên ông rốt cuộc là gì vậy?" Hari hỏi.
"Tôi cũng muốn biết?" Grosser hỏi.
"Tôi đã nói rồi, nếu cậu thực sự muốn biết," Piers nói, "thì đó là Ollanius."
Grosser và Cavaner cùng bật cười.
"Ôi trời đất ơi!" Grosser cười khúc khích. "Đó là cái tên của một lão già! Tên của một ông cụ!"
"Đó là tên của ông nội tôi," Piers phản đối. "Một cái tên gia tộc cổ xưa. Một cái tên hay của vùng cao đấy. Đừng cười nữa." Ông ngước nhìn Hari. "Đừng viết nó ra, nhóc!"
"Tại sao không?" Hari hỏi.
"Hãy tạo một cái tên khác hay hơn đi!" Piers nói. Ông ta đứng dậy. "Một cái tên gì đó anh hùng hơn. Tôi chưa bao giờ thích nó. Không có anh hùng nào được gọi là Ollanius cả. Đặt cái tên gì đó hay ho hơn đi!"
"Đặt như thế nào?"
Piers do dự. "Olympos," ông ta gợi ý.
"Tôi chắc chắn sẽ không ghi cái tên đó ra," Hari nói.
"Nhưng nó nghe rất anh hùng!" Piers phản đối.
"Tôi sẽ đặt là Ollanius," Hari nói.
"Đồ khốn nạn. Tại sao nó lại quan trọng đến vậy?"
"Bởi vì trong câu chuyện nhất định phải có phần nào đó là sự thật," Hari nói. "Một cái gì đó để cân bằng giữa những điều nhảm nhí và dối trá. Trong số đó, công bằng mà nói thì có rất nhiều."
"Nữ thần Mythrus, người nguyền rủa cái chết, bà ấy không phải là một thứ nhảm nhí," Piers nói.
"Không ai nhìn thấy bà ấy cả," Hari nói.
"Tôi đã nhìn thấy bà ấy!" Piers nạt lại.
"Tôi đã thấy những gì bà ấy đã làm," Cavaner nói. Anh ta nhìn Hari. "Nếu cậu đã ở đó như cậu đã khẳng định thì cậu cũng phải thấy."
"Tôi đã thấy một điều không thể giải thích được", Hari thừa nhận.
"Thế đấy," Piers nói, như thể điều đó đã trả lời tất cả.
"Và bây giờ thì tôi đã hiểu rồi," Hari nói với ông.
Piers sôi máu lên một chút, quan sát nét mặt của Hari.
"Cậu thật sự đã hiểu rồi chứ?" ông ta hỏi.
"Tôi đã hiểu rồi," Hari nói.
Piers gật đầu. "Tốt, vậy thì tốt." Với một chút hơi gắng sức, ông ta quỳ xuống và bắt đầu giặt lại lá cờ.
"Nhưng hãy kể cho đúng đi, nếu cậu đang kể nó. Điều tôi muốn nói là cậu hãy làm điều đó một cách công bằng. Hãy tạo ra một câu chuyện đàng hoàng từ nó, hả? Đây không phải là một lá cờ, đây là chính Hoàng đế. Nói một cách trực tiếp. Tôi đang đứng trước mặt Hoàng đế trên chiến trường Terra để bảo vệ Người. Vì Người mà tự đặt mình vào nguy hiểm. Và đó cũng không phải là một tên World Eater cuồng nhiệt. Hãy biến tướng câu chuyện... hãy kể rằng đó là chính kẻ phản bội vĩ đại. Tên Lupercal to lớn xấu xa."
"Tôi sẽ không đặt điều đó đâu," Hari nói.
"Tại sao không?"
Hari nói: "Vì sẽ không có ai tin điều đó đâu".
* * *
Sau đó người lính già nói, "Họ không cần phải tin, họ chỉ cần thích câu chuyện đó mà thôi. Câu chuyện chỉ cần truyền cảm hứng." Chàng trai trẻ nghĩ về điều này rồi gõ thêm vài dòng nữa lên máy tính bảng của mình.
Không ai trong số họ có thể nhìn thấy ta. Lần này ngay cả người lính phóng lựu già cũng không thấy ta. Có lẽ ông ta quá bận tâm đến việc vá lại ngọn cờ, hoặc có lẽ ông ta chỉ có thể nhìn thấy ta trong lúc nóng nảy, khi adrenaline của ông ta đang dâng cao.
Hoặc có lẽ... Có lẽ ông ta chỉ có thể nhìn thấy ta vào thời khắc quan trọng. Vào những lúc cần thiết nhất.
Ta không biết thế lực hay quyền lực nào quyết định những điều như vậy. Nếu được hỏi, ta sẽ nói đó là vận may, nhưng ta không phải là chuyên gia và ta cũng chưa nghiên cứu về những khái niệm xuyên thế giới này.
Và sẽ không có ai hỏi ta.
Ta tin rằng nỗ lực của chàng trai trẻ là xứng đáng. Bây giờ ta đã hiểu tại sao ngài Pháp Quan lại khởi xướng chương trình và bảo đảm sẽ phục hồi lại hội Rememberancer. Điều này có giá trị, mặc dù ta không chắc đây có giống như điều mà Rogal đã tưởng tượng hay không. Hành động ghi lại lịch sử tạo ra cảm giác rằng vẫn còn đó tương lai.
Có lẽ đó là điều lạc quan nhất mà bất cứ ai cũng có thể làm được. Chúng ta sẽ luôn cần biết chúng ta đến từ đâu. Chúng ta sẽ luôn cần biết rằng chúng ta sẽ đi tới được đâu.
Ta rất muốn nói chuyện với chàng trai trẻ. Ta có rất nhiều câu chuyện để kể. Rất nhiều. Nhưng cậu ta thậm chí còn không biết đến ta, và Custodian cũng không có mặt để dịch ngôn ngữ từ tay ta. Ta đã cân nhắc việc biến người lính phóng lựu già kia thành người phát ngôn của mình, nhưng rõ ràng là ông ta không thường xuyên nhìn thấy ta, và hơn nữa, ông ta cũng không hiểu ngôn ngữ từ tay ta.
Ta ngồi ở góc sân và quan sát bọn họ thêm vài phút nữa.
Tsutomu đã đi tới bức tường chắn và ta phải đi cùng cùng ông ấy. Cơn thịnh nộ của kẻ thù ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Ta đang thu mình lại. Ta đang tập trung và sẵn sàng cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trong tất cả những câu chuyện trong cuộc đời lâu dài của ta, ta nghĩ đây sẽ là câu chuyện cuối cùng.
Ta đứng dậy và bước đi. Họ không nhận thấy ta rời đi, như họ đã không nhận thấy ta khi ta đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro