Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1 - Chương 4 - Hãy cố gắng hết sức để giành chiến thắng (5)



"Tôi sẽ không đi xa hơn nữa đâu," Horus Aximand nói.

Abaddon liếc nhìn hắn ta. "Tại sao? Cậu sợ ông ta sẽ từ chối à?"

"KHÔNG."

"Vậy thì cậu đã thay đổi ý định chưa?"

"Không, không," Aximand nói. "Ông ta không thích tôi, tôi cũng không thích ông ta. Tốt hơn hết là anh tự đi mà gặp."

Abaddon trừng mắt. "Dạo này ông ta rất tập trung. Không có hứng thú với những mối thù cũ, không có thời gian dành cho nó. Chính cậu đã thấy điều đó. Chúng ta có sự đoàn kết, Aximand. Sự gắn kết giữa suy nghĩ và mục đích. Mối thù cũ đã được gạt sang một bên."

"Dù vậy, tôi vẫn sẽ ở lại đây," Horus Nhỏ nói. "Tôi sẽ không mạo hiểm khơi lại những vết thương cũ. Anh hãy đi nói chuyện với ông ta đi. Tôi nghĩ ông ta vẫn sẽ nể mặt anh."

Abaddon gật đầu. "Nói cho tôi biết cậu vẫn tin tưởng vào ý nghĩa trong việc này chứ?"

"Dĩ nhiên là tôi tin. Hội Mournival sẽ hỗ trợ anh. Tôi sẽ lo việc đó."

Abaddon quay đi. "Vậy hãy ở đây và đợi tôi."

Những mái vòm lớn của Cảng vũ trụ Cổng Sư Tử nhô lên phía trên họ, gần như không có ánh sáng. Cấu trúc khổng lồ kêu cót két và rên rỉ, Bị căng thẳng bởi sức nặng tuyệt đối của vật chất chảy xuống qua nó từng phút, từng giờ, mọi thang máy nâng hàng và sàn chở hàng đều chạy hết công suất. Đây là động mạch của họ, qua đó huyết mạch cuộc chiến của họ được bơm từ quỹ đạo xuống bề mặt.

Ở dưới đó những đợt thủy triều đầu tiên của bọn Neverborn đang chảy vào một dòng sông phi vật chất.

Aximand nhìn người anh em mình bước đi trong bóng tối, tiếng bước chân vang lên từ boong tàu. Hắn ta không muốn nán lại, nhưng hắn sẽ làm vậy. Hắn cảm thấy khó chịu. Đó không phải là cảm giác ngứa ngáy của làn hơi khó chịu tràn ngập nơi này, cũng không phải do sự gần gũi của hắn với Chúa Tể Sắt. Những đêm gần đây, kể từ khi bến cảng bị phá vỡ, những giấc mơ lại bắt đầu: những giấc mơ trong giấc ngủ và cả khi thức dậy, những giấc mơ mà hắn đã không có trong nhiều tháng.

Có tiếng hít thở, có ai đó đang ở gần. Gần lắm nhưng không nhìn thấy. Có ai đó đang đến tìm hắn. Những giấc mơ đã bắt đầu vào khoảng thời gian trong trận chiến trên Dwell, Những giấc mơ đã luôn khiến hắn bất an, hắn nhìn thấy khuôn mặt của một ai đó: Loken... Loken, Loken. Hắn đã dập tắt những giấc mơ đó bằng cách trừ tà.

Bây giờ, chúng đã quay lại, vẫn là tiếng thở nhẹ nhàng ngay sau đầu hắn. Mối đe dọa tưởng tượng của hắn bây giờ là gì?

Hắn đang đứng một mình, Abaddon giờ đã khuất dạng.

"Cút đi," hắn thì thầm, "hoặc là ngươi ra đối mặt với ta. Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ hạ gục ngươi." Hơi thở không đổi với nhịp điệu nhẹ nhàng. Aximand muốn rời đi, nhưng hắn biết hơi thở đó sẽ đi theo bất cứ nơi nào mà hắn đi.

"Nói cho ta biết ngươi đang ở đâu," hắn thì thầm. Không có ai trả lời gì cả.

* * *

Một người máy chiến đấu chặn đường hắn, nó im lặng và to lớn. "Ta cần nói chuyện với ông ta," Abaddon nói.

Các cỗ máy không di chuyển.

"Ngươi biết ta mà," Abaddon nói. "Ta sẽ nói chuyện với ông ta."

Một tiếng thì thầm cận âm, một mệnh lệnh. Các cỗ máy dạt sang một bên.

Abaddon bước vào căn phòng, một trạm chỉ huy đang điều phối việc cập bến cách bến cảng hai mươi kilomet. Cửa sổ quan sát rộng lớn ở ba phía phủ đầy bồ hóng. Ánh chạng vạng mờ nhạt dưới quỹ đạo tràn vào, chiếu sáng một trung tâm điều khiển bỏ hoang, nơi hàng nghìn nhân viên cảng từng điều hành công việc kinh doanh hàng ngày của cảng. Một màu xanh u ám lạnh lẽo để lộ ra những chiếc bàn điều khiển đổ nát, những mảnh vỡ của màn hình bị rơi vỡ và những chiếc bàn bị lật úp trên sàn. Ở một góc của một chiếc bàn điều khiển, một chiếc cốc đựng caffeine bằng gốm đã vơi một nửa, vẫn còn nguyên một cách thần kỳ ở vị trí nó đã được đặt xuống hàng tuần hoặc hàng tháng trước đó. Đặt xuống khi còn đang uống dở, chờ được uống tiếp.

"Nội dung cuộc họp cuối cùng của ta không thay đổi," Perturabo nói. "Ta lẽ ra đã thông báo cho ngươi rồi. Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Để nói chuyện với ngài," Abaddon nói.

Chúa Tể Sắt đang nghỉ ngơi vào buổi tối và tự mình đến nơi yên tĩnh của khu vực chết chóc này. Abaddon nghĩ điều đó thật kỳ quặc. Công việc của Perturabo sẽ chấm dứt khi nào? Sự cảnh giác của ông ta, sự điều độ thường xuyên của ông ta trong lĩnh vực chiến đấu.

"Tôi tưởng mình sẽ tìm thấy ngài ở bên dưới," Abaddon nói, "tại trạm điều khiển của ngài."

Perturabo ngồi ở bên trái. Ông ta đã cởi bỏ bộ giáp của mình. Toàn bộ bộ giáp Logos đang được treo ở gần đó, được các robot chiến đấu sắp xếp một cách có hệ thống trên một giá sẵn sàng, giống như một mẫu hiện vật của một loài bọ khổng lồ nào đó, được trải ra bằng các chốt để một nhà côn trùng học có thể trưng bày.

Bị lột trần đến tận thắt lưng, Perturabo vẫn thật đồ sộ. Da thịt của ông ta gần như trắng bệch, lấm tấm những lỗ tròn của ổ cắm và bóng mờ của những vết sẹo cũ nổi lên bởi những cơ bắp thô bạo. Ông ta ngồi trên một thùng chở hàng, khuỷu tay tựa vào một chiếc bàn chiến lược không cắm nguồn điện, trên đó có một bản đồ giấy lớn về Cung điện đã được trải ra và dằn xuống bằng những vỏ đạn pháo. Một vài ngọn đèn nhỏ và nến đang cháy sáng.

"Ta vừa mới rút lui," Perturabo nói.

"Rút lui khỏi cuộc chiến à?"

"Rút lui ra khỏi đống dữ liệu, thưa Đội Trưởng, không phải cuộc giao chiến. Đó là một thủ thuật ta từng học được. Ngươi đang làm phiền ta đấy"

"Tôi xin lỗi," Abaddon nói. Hắn đã không rời đi. Hắn bước từ dãy bàn điều khiển đã ngừng hoạt động xuống sàn chính và tiến đến bàn. Bàn chân hắn dẫm lên những mảnh kính bọc thép và những mảnh kim loại vụn.

"Ngài học được điều nàytừ ai?" Abaddon hỏi.

"Cái gì cơ?"

"Thủ thuật này. Nó tên là gì?"

Perturabo quay cái đầu khổng lồ của mình sang nhìn Abaddon. Sự khinh thường thuần túy. Bằng cách nào đó khi không mặc áo giáp, ông ta trông còn đáng sợ hơn, có khả năng trỗi dậy như một cơn địa chấn và nghiền nát Abaddon ngay lập tức.

"Ta đã học được điều đó từ người anh em của ta, Rogal Dorn," ông nói. "Ta tin điều đó sẽ làm ngươi thích thú, Abaddon."

"Tôi muốn biết điều đó," Abaddon nói.

"Dữ liệu," Perturabo nói, như thể bản thân câu nói này đã là câu trả lời. "Số lượng dữ liệu khổng lồ trong bất kỳ trận chiến nào, bất kỳ cuộc chiến nào. Trong cái đống này... ngươi có thể tưởng tượng ra quy mô. "

"Tôi có thể hiểu."

Perturabo nói: "Dữ liệu phải được xem xét, giám sát, kiểm duyệt, sửa đổi liên tục. Khi ta còn trẻ, ta đã tự mình thực hiện nhiệm vụ đó. Không bao giờ nghỉ ngơi. Ta sẽ không rời khỏi phòng chiến lược hoặc các nội dung tải lên trên noospheric cho đến khi công việc của ta đã được hoàn tất. Ta chưa bao giờ rời mắt khỏi trò chơi đó."

"Tôi đã thấy ngài hoàn thành những công việc đó," Abaddon nói. "Và ít ai có thể làm được những điều như ngài đang làm."

"Có một người làm được điều đó," Perturabo nói. "Chín lần chơi đánh trận giả, hắn ta đã đánh bại ta tới chín lần. Đấy là trong những ngày đầu tiên. Ta không thể hiểu nổi tại làm sao. Ngươi có biết ta đã làm gì không?"

"Không, thưa ngài."

"Ta đã nhờ hắn chỉ giáo," Perturabo nói. Ông ta phát ra một âm thanh, một âm thanh chói tai mà Abaddon nhận ra đó là một tiếng cười khúc khích buồn bã, có lẽ là u sầu. "Ta đã hỏi hắn ta phương cách, Abaddon. Khi đó hai ta còn là anh em. Những tương tác như vậy là có thể xảy ra."

"Và?" Abaddon hỏi.

"Hắn ta đã nói cho ta biết... và hãy hiểu điều này, hắn ta sẵn lòng thổ lộ. Hắn rất vui khi được chia sẻ một kỹ năng với ta. Hắn nói với ta rằng dữ liệu có thể làm chúng ra bị mù quáng bởi quy mô của nó. Bởi gánh nặng của các chi tiết. Đặc biệt là nếu người đó cứ dấn thân vào đống dữ liệu mà không chịu nghỉ ngơi hay ngừng lại một chút."

Perturabo nhìn vào biểu đồ trải ra trước mặt.

"Hắn nói với ta rằng hắn đã học được cách lùi bước khỏi công việc. Hãy biết nghỉ ngơi, ngay cả khi xung đột đang ở đỉnh điểm, liệu ngươi có tin được điều đó không? Để giải tỏa tâm trí và sự tập trung của mình, loại bỏ những thứ không liên quan và hời hợt. Để suy ngẫm. Để giảm bớt sự phức tạp vô cùng của số học xuống các nguyên tắc đơn giản. Sau khi làm mới tâm trí, hắn ta sẽ trở lại với công việc. Ngươi có biết lúc đó hắn ta sẽ làm gì không?"

"Không, thưa ngài."

"Hắn ta sẽ thắng, Abaddon. Tên khốn đó sẽ thắng."

"Hắn ta có cái tài đó," Abaddon nói.

"Đúng là hắn có tài", Perturabo trả lời. "Ta là người đầu tiên thừa nhận điều đó. Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua lời khuyên của một người thông minh. Chỉ có kẻ ngốc mới phủ nhận điểm tốt của kẻ thù. Ta đã tập thói quen này. Sự điều độ mạnh mẽ như cách của ta, sau đó là những khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn. Hoàn toàn không được gắn vào liên kết. Không tiếp xúc với dữ liệu augur, không có noospherics. Hắn ta đã đúng. Sự rõ ràng về mặt chiến thuật khách quan thật đáng kinh ngạc."

Abaddon đến gần bàn và nhìn xuống tấm bản đồ cũ. "Và đây là sự rõ ràng?"

"Chính nó. Mười sáu nghìn bốn trăm tám mươi sáu cuộc giao tranh riêng lẻ tính đến giờ trước. Hoặc mười nghìn chín trăm chín mươi nếu chúng ta sử dụng thang đo của hắn ta. Định nghĩa của hắn ta về trận chiến khác với ta. Ta tính hai mươi nghìn quân cho mỗi trận đánh, hắn ta là ba mươi nghìn. Nó chỉ đơn thuần là một sự khác biệt trong lý thuyết truyền thống."

Abaddon nhìn chằm chằm vào bản đồ. Những chiếc vỏ đạn Bolter dày có đầu màu đỏ và có vòng cổ bằng đồng không chỉ có nhiệm vụ giúp làm đồ chặn giấy. Bốn vỏ đạn dựng thẳng đứng trên bản đồ, đánh dấu cảng vũ trụ Cổng Sư Tử, cảng vũ trụ Bức Tường Eternity, Gorgon Bar và Cổng Colossi.

Abaddon nói: "Giảm thiểu đến mức cơ bản nhất".

"Đúng," Perturabo nói. "Một biểu đồ giấy có các vật dùng để đánh dấu. Phương cách cũ."

"Không, ý tôi là..." Abaddon ra hiệu. "Trước những cuộc đụng độ thiết yếu. Hơn Mười sáu ngàn trận chiến giờ giảm xuống chỉ còn bốn."

Perturabo cầm một chiếc vỏ đạn trong tay. Ông ta đang đùa giỡn với nó.

"Ừ, bốn vị trí này. Chúng là chìa khóa cho giai đoạn này. Ta đang cân nhắc việc đặt cái này lên Marmax."

Ông ta dùng vỏ đạn chỉ vào khu vực bản đồ giữa Gorgon và Colossi ở Anterior Barbican. "Nhưng chúng ta vẫn chưa chiếm được Marmax. Chúng ta không thể. Nó quá mạnh và được cách ly với phía bắc bởi Colossi. Một khi các anh em ta đã xong việc với Colossi, chúng ta sẽ lần lượt đánh qua cả hai. Chúng ta sẽ san bằng chúng trên đường tới bức tường Sanctum."

Ông ngước nhìn Abaddon. "Ngươi thấy rồi chứ? Ngươi loại bỏ tất cả những điều cần thiết nhất và ngay cả trận chiến vĩ đại nhất từng xảy ra cũng được rút gọn thành một loạt các bước đơn giản. Tại sao ngươi lại ở đây, Abaddon? Ta hy vọng ngươi không đến để truyền đạt một số chỉ dẫn riêng tư từ cha của ngươi chứ. Hở? Rót một số lời thì thầm vào tai ta để bắt ta phải làm tốt hơn và làm việc nhanh hơn? Ta không muốn nghe nó. Hãy nói với anh ta rằng ta đang hoàn thành những gì anh ta giao cho ta."

"Lupercal không biết về chuyến thăm này," Abaddon nói.

Perturabo ngồi lại. Lông mày ông ta nhíu lại, tò mò. Ông ta liền nghiên cứu khuôn mặt của Abaddon để tìm manh mối.

"Ta đang tò mò đây," ông nói. "Ngươi có sự lắng nghe của ta."

Abaddon không trả lời. Hắn với tay tới, nhặt một trong những chiếc vỏ đạn được sử dụng làm cục chặn giấy cạnh và cẩn thận đặt nó thẳng đứng trên bản đồ, ngay phía nam Bức Tường Ultimate. Sau đó hắn lùi lại, như thể hắn vừa đi một nước cờ và chờ đợi đối thủ ra nước tiếp theo.

"Hôm nọ, ngươi là người duy nhất nhận ra điều đó," Perturabo nói. "Thậm chí có thể hiểu được nó. Ngươi thích nó phải không?"

"Ngài cũng vậy, thưa ngài."

"Đúng. Nhưng ta đã nói với ngươi. Chúng ta đã chỉ ra được bốn địa điểm chính, những vị trí trọng tâm. Hơn nữa, chúng còn đáp ứng được mệnh lệnh của Warmaster. Chúng sẽ giúp ta hoàn thành công việc."

"Nhanh như thế nào?" Abaddon hỏi. "Một tháng? Hai? Hơn? Bao lâu nữa thì hàng cứu trợ sẽ đến và chúng ta bắt đầu cuộc chiến trên hai mặt trận?"

"Nhanh hơn. Nhanh hơn hai tháng," Perturabo trả lời cáu kỉnh. "Kế hoạch này ổn. Kế hoạch khác thì thật là hấp dẫn. Ta sẽ giữ nó để dự phòng."

"Nó còn hơn cả hấp dẫn," Abaddon nói. Hắn nhìn quanh, phát hiện ra một thùng hàng bị vỡ khác, kéo nó lại và ngồi xuống mà không được mời. "Đây là một điểm yếu. Một điểm dễ bị tổn thương."

"Hắn ta chắc chắn cũng đã nhìn ra được nó."

"Nếu hắn ta không biết thì sao? Đó không phải chính xác là loại sai xót mà ngài đang chờ đợi hay sao? Sự giám sát nhỏ? Đó là sai lầm mà ngài đã luôn cầu nguyện rằng hắn ta sẽ mắc phải."

"Cẩn thận cái mồm của ngươi đấy, Con trai của Horus."

Abaddon giơ tay. "Nhưng nếu vậy thì sao? Lỗ hổng đó là cơ sở của một cuộc tấn công bằng một lực lượng mũi nhọn. Nếu thành công, chuyện này sẽ kết thúc trong một tuần."

Perturabo nhìn hắn chằm chằm và không nói gì.

"Ngài đã nhìn ra nó, thưa ngài," Abaddon nói. "Thưa ngài. Nó sẽ biến chiến thắng này thành của ngài. Chiến thắng của Terra. Theo mệnh lệnh của ngài, không chỉ đơn thuần là do ngài thực hiện theo lệnh của vị chúa tể của tôi. Đó là vinh quang bất diệt. Đó là vị trí đứng trên tất cả các anh em của ngài, ngài sẽ trở thành cánh tay phải của trật tự mới..."

"Ta biết nó là gì. Đừng có mà nịnh nọt ta. Hãy nói cho ta biết điều này, tại sao ngươi lại nói điều đó với ta?"

"Bởi vì tôi đã tìm ra nó. Bởi vì tôi muốn được làm điều này. Đó sẽ là một chiến thắng mang tính quân sự."

Perturabo bắt đầu nhếch mép cười. Cuối cùng ông cũng có thể phát hiện ra ngọn lửa ẩn giấu sau mắt Abaddon.

"Ô hô, giờ ta đã hiểu rồi," ông ta nói. "Ngươi luôn là một chiến binh, ta phải thừa nhận là một chiến binh tuyệt vời. Ngươi cũng muốn có được một phần vinh quang này. Ngươi muốn chứng minh ngươi là ai. Một người lính. Không phải là một đứa trẻ của warp. Một Astartes."

"Tôi vẫn luôn như vậy," Abaddon nói. "Tôi sẽ không nói dối. Tôi muốn mình có một câu chuyện, và tôi muốn giành chiến thắng bằng kỹ năng kiếm thuật của mình và sự vượt trội của đội quân của tôi. Như tôi đã làm ngày xưa, như tôi vẫn luôn làm, với tư cách là một Astartes. Đó là cách mà sự tuân thủ của Terra sẽ đến. Đó là điều đã đưa tôi đến đây. Và cũng là điều đã đưa ngài đến đây nữa."

"Có lẽ thế."

"Không, không có gì là có lẽ cả," Abaddon nói. "Đối với ngài, điều ngài muốn trên hết là giải quyết ân oán với hắn ta. Anh em chống lại anh em. Ngài và hắn ta, chiến binh quyết đấu với chiến binh."

"Ta sẽ thắng trận này, Abaddon. Sự cạnh tranh cuối cùng sẽ được quyết định theo hướng có lợi cho ta."

"Tôi biết ngài sẽ thắng. Sau cùng cũng sẽ chiến thắng. Thắng một cách triệt để. Ngài sẽ đánh bại được Dorn. Nhưng đó không phải là kết quả. Đó là phương tiện. Để đánh bại hắn ta theo cách riêng của mình. Astartes chống lại Astartes. Bằng các quy tắc quân sự. Những kỹ năng chiến tranh thực sự, được đọ sức theo những trò chơi mà ngài đã chơi với hắn ta rất nhiều lần và thường xuyên thua cuộc."

"Ta đã nói là cẩn thận cái mồm của ngươi!"

"Tôi không nghĩ là tôi sẽ làm vậy, vì ngài biết đó là sự thật. Đánh hắn một đòn đau như vậy, không ai có thể phủ nhận uy thế tối cao của ngài. Không ai có thể nói: "Cuối cùng Chúa Tể Sắt đã chiến thắng, không phải vì ông ấy giỏi hơn mà vì ông ấy có warp ở bên cạnh mình."

"Thằng con hoang khốn nạn này."

Perturabo đứng dậy một cách thô bạo đến nỗi thùng hàng đổ nhào sang một bên. Abaddon thấy mình cách boong tàu một mét, chân đung đưa, tay phải của Cây Búa Olympia tóm lấy cổ họng hắn.

Perturabo rít lên: "Không ai có thể thao túng ta như thế này".

Abaddon nghiến răng.

"Tôi thành thật xin lỗi," hắn rên rỉ, từ từ lời nói trở nên nghẹn ngào, "và rút lại bất kỳ lời nào tôi đã thốt ra mà không đúng sự thật."

Perturabo siết chặt tay hơn. Ông ta đang run lên vì giận dữ. Với một tiếng rắc sắc bén, một trong những chiếc vòng cổ của Abaddon bắt đầu bung ra.

Chúa Tể Sắt nhổ vào mặt Abaddon rồi ném hắn bay qua căn phòng như một con búp bê bị vứt bỏ. Abaddon va vào một trạm giám sát bỏ hoang, đập vỡ nó, bật ra và nằm dài trên sàn.

Hắn hơi nhấc người lên, những mảnh nhựa plastek và thủy tinh nhỏ kêu leng keng trên người. Hắn kéo miếng giáp bịt cổ họng bị gãy đang làm cổ hắn chảy máu. Hắn nhìn vào vị Primarch.

Perturabo đã quay đi. Ông ta đứng đó, thở dốc, nhìn ra ngoài cổng quan sát vào bóng tối ô nhiễm bên ngoài, nhìn chằm chằm như thể ông ta có thể nhìn thấy thứ gì đó, thứ gì đó sáng chói nhưng xa xôi mà chỉ có ông mới nhận ra. Tấm lưng rộng khủng khiếp của ông ta được lót bằng những cicatrix cổ xưa, những cổng kết nối thần kinh thô sơ và những đường mạch điện dưới da phập phồng và uốn cong.

"Ngươi muốn người của ngươi làm điều này, phải không?" Perturabo trầm giọng hỏi.

Abaddon đứng dậy. Hắn lau chỗ nước bọt trên má.

"Sẽ là hài lòng Lupercal nếu những đứa con trai trung thành của ông ấy tham gia lần hành động này."

"Ta biết," Perturabo thì thầm. "Đó là một lý do, nhưng chưa đủ thuyết phục."

"Đó là một đòn tấn công bằng lực lượng mũi nhọn, thưa Chúa Tể Sắt. Đó là năng lực đã được chứng minh của chúng tôi. Ngài là bậc thầy phân tích quân sự vô song, vậy hãy nói cho tôi biết, bỏ qua lòng trung thành và mối hận thù, ngài sẽ cử ai đi? Hãy suy nghĩ rõ ràng ngay bây giờ. Sự rõ ràng về mặt chiến thuật khách quan. Ngài sẽ gửi ai đi?"

Perturabo từ từ quay đầu lại nhìn Abaddon. "Ngươi biết câu trả lời cho điều đó rồi à," ông nói.

"Tôi biết. Tôi sẽ nghe ngài nói ra điều đó."

"Những Sons of Horus. Quân đoàn mười sáu. Không phải, mà là Luna Wolves. Đó là người mà ta sẽ cử đến, nếu ta có chúng trong tay. Chết tiệt, nhưng ngươi đang chọc tức ta đấy, Đội Trưởng. Cứ như thể ngươi đến đây để ép ta phải giết ngươi vậy."

"Không phải cái đó." Abaddon nói. "Tôi đến đây để khiến ngài nghiêm túc với tôi."

Perturabo bước tới bàn. Các điểm đánh bằng dấu vỏ đạn đã rơi xuống. Ông nhặt chúng lên, đặt chúng trở lại vị trí, rồi giơ viên đạn Abaddon đã đặt xuống lên.

" Luna Wolves đã không còn nữa," ông nói, "và các Sons of Horus đã được chỉ định. Ở đây, ở đây và ở đây. Ta không thể thay đổi nhiệm vụ của chúng. Chúng đã được đưa vào kế hoạch."

"Tôi không cần tất cả," Abaddon nói. "Đại đội 1, có thể là thêm một đại đội khác, Justaerin. Hội Mournival."

Perturabo nói: "Một lực lượng hành quyết man rợ, nhưng quân số ít ỏi. Không đủ cho việc này."

"Điều này sẽ mang đến một cơ hội khác," Abaddon nói. "Một cơ hội để giải quyết những vấn đề khác mà ngài gặp phải."

"Chẳng hạn như?"

"Chúng ta phải thật đoàn kết," Abaddon nói. "Không bị chia rẽ. Chúng ta đang là đội quân vĩ đại nhất trong lịch sử. Những khác biệt và tranh chấp được gạt sang một bên hoặc bỏ qua. Nhưng sẽ được duy trì được bao lâu? Ngài biết đó là mối nguy hiểm vô hình. Sự tan rã của chính chúng ta. Ngài sử dụng mọi tài nguyên chiến tranh theo ý mình để đạt được hiệu quả tối đa, nhưng ngài cũng có nghĩa vụ trái với tính cách của ngài, tôi xin mạo hiểm nói ra, ngài phải xử lý mọi chuyện theo cách ngoại giao. Để giữ cho các phe phái đa dạng này hài lòng và các anh em của ngài được thỏa mãn. Sẽ không lâu trước khi họ bắt đầu có những ý đồ của riêng của mình. Thưa ngài, để duy trì quỹ đạo của chúng ta hướng tới chiến thắng, ngài cần giữ tất cả họ trong tầm kiểm soát.'"

"Gã Phoenicia."

"Đúng vậy, lãnh chúa Phoenician," Abaddon nói. "Hắn là người bất trị nhất. Chà, Angron cũng đã bị tụt khỏi dây xích của mình rồi, nhưng chí ít cơn thịnh nộ của hắn cũng phục vụ cho kế hoạch của ngài. Fulgrim mới là vấn đề trước mắt của ngài. Hắn bướng bỉnh, không chịu bị kiểm soát, và khả năng tập trung của hắn rất kém. Hắn đang trở nên chán nản. Tôi biết điều này là sự thật. Hãy giao cho hắn một việc gì đó có ý nghĩa, và ngài có thể giữ hắn trong tầm kiểm soát.

"Những thằng con hoang của hắn đã được triển khai rồi."

"Ai quan tâm ngài đã đặt bọn chúng ở đâu hoặc ngài đã buộc chúng phải làm gì? Vài ngày nữa thôi thì chúng cũng sẽ tự làm loạn. Chúng sẽ tự quyết định những hành động nào cần thực hiện. Nhưng mục tiêu sáng sủa này sẽ tập trung sự chú ý của chúng và cho phép ngài hướng chúng đến hiệu quả thực sự. Và nó sẽ giúp tâng bốc Fulgrim. Hắn ta thích được tâng bốc."

"Ta không thể tới gặp hắn ta," Perturabo nói, "ta hầu như không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hắn ta."

"Tôi thì có thể," Abaddon nói. "Thông qua các kênh dự phòng ở cấp đại đội. Tôi có thể bảo đảm được việc này, tôi chắc chắn về điều đó."

"Và ngươi có thể giữ chúng không làm loạn?"

"Đủ lâu để hoàn thành việc này. Và một khi chúng ta bắt đầu..." Abaddon nhún vai. "Vậy thì không thành vấn đề. Quân đoàn III sẽ cung cấp cho chúng ta thịt và cơ bắp mà chúng ta cần để tấn công quy mô lớn. Bia đỡ đạn cho bất cứ điều gì chào đón chúng ta."

Perturabo khẽ gật đầu và suy nghĩ. Viễn cảnh đó rõ ràng có ý nghĩa, và quan trọng hơn là nó khiến ông ta thấy thích thú.

Abaddon nói: "bọn chúng cung cấp sức mạnh cơ bắp cần thiết, tôi cung cấp dao mổ, và ngài là vị kiến ​​trúc sư cho vinh quang".

"Và công việc này được thực hiện trong vòng một tuần."

Abaddon bước tới bàn, lấy vỏ đạn từ tay Perturabo và đặt nó trở lại bản đồ. Phần đế vuông vắn che phủ chính giữa dòng chữ Cổng Saturnine.

"Nếu đây là một âm mưu nào đó, nếu ngươi chết..." Perturabo bắt đầu một cách lặng lẽ.

"Sẽ không đâu, và tôi sẽ không thể chết được," Abaddon nói. Điều này quan trọng với cả hai chúng ta. Đó là thành tích mà cả hai chúng ta đều mong đợi. Hãy quên những chiến lược thiên tài của Dorn đi, thưa ngài, hãy quên đi viễn cảnh đám quân trung thành nhận được tiếp viện. Thời gian giờ là kẻ thù lớn nhất của chúng ta, chúng đang bào mòn sự kiên nhẫn của anh em các ngài. Chúng ta phải có được những gì có thể và làm cho những mối ràng buộc đó có giá trị."

Sau đó, Perturabo, vị Chúa Tể Sắt đã làm một hành động khủng khiếp nhất mà Abaddon chưa bao giờ thấy ông ta làm trước đây.

Ông ta đang mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro