Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Bản Hợp xướng



Chiếc Stormbird của Lion đã tiếp cận vết rách trên thân của một tàu băng tải lớn. Con tàu là một trong những con tàu lớn nhất trong nghĩa địa. Ngoài vết thủng kéo dài gần một phần ba chiều dài, nó vẫn còn nguyên vẹn. Màn hình đang hiển thị các góc nhìn khác nhau của chiếc chuyên cơ chở hàng này. Lion ngồi trên ngai cao, ngắm nhìn các hình ảnh, cố gắng tìm hiểu bí mật của con tàu. Đèn của chiếc gunship soi rõ tên của nó phía trên lỗ thủng, cách mũi tàu một phần tư quãng đường quay về. Tên của nó là Chorale. Con tàu đã ở trong tình trạng sửa chữa tồi tệ từ rất lâu trước khi nó kết thúc nơi đây.

Lion cau mày. Ông quay sang Khalybus. "Ngươi đã nói những con tàu này không có khả năng dịch chuyển trong warp. Một con tàu cỡ này sẽ như thế này có thể sẽ có."

Đội trưởng Iron Hand nhìn vào màn hình trung tâm một lúc lâu hơn. Sau đó hắn ta gõ nhẹ vào nó, làm ngưng hình ảnh

"Nó có thể có," hắn đồng ý. "Thông thường là vậy. Nhưng hãy nhìn vào các động cơ." Hắn chỉ tay. "Nó đã được sửa đổi. Tôi đoán là nó đã bị loại bỏ các động cơ warp." hắn vẫy tay để nhìn toàn cảnh con tàu. "Có quá nhiều sự chắp vá. Các lớp này chồng lên lớp kia của nó. Tôi cho rằng đó là sự bồi đắp qua nhiều thế kỷ. Đây là một con tàu được trục vớt từ đống phế liệu và được nhiều chủ sở hữu sử dụng cho những chuyến hành trình ngắn."

Khalybus chỉ liếc nhìn lại Lion một lần khi nói. Nếu là vì hắn đang tò mò xem liệu vị Primarch này có nhất quyết tự mình dẫn đầu cuộc thám hiểm xác tàu hay không, hắn không nói gì, và khuôn mặt bị hủy hoại của hắn không thể đọc vị được. Nếu hắn ta đang bực bội khi trở thành một vị khách trong một nhiệm vụ của Dark Angel hơn là tự mình lãnh đạo một nhiệm vụ, hắn ta cũng giấu kín điều đó.

Tuy nhiên, Holguin trông không hạnh phúc hơn so với những gì hắn cảm nhận được trên Invincible Reason.

"Ta phải tự mình chứng kiến," Lion nói với hắn ta, khiến viên trung úy được bầu chọn phải ngừng phản đối. "Ta sẽ tự xác minh những gì ta đã nghe."

Holguin đã mở miệng định hỏi, "Bởi ai?" Hắn đã tự dừng lại. Tuy nhiên, mắt hắn nheo lại. Vì hắn đã biết là ai rồi.

Tốt thôi, Lion nghĩ vậy. Vậy ngươi biết tại sao ta cần phải chắc chắn rồi đấy. Nếu bí mật về con đường phía trước đang chứa đựng trong những xác tàu này, ta sẽ không chiêm ngưỡng nó qua người trung gian.

Bây giờ ông quay sang hỏi Khalybus, "Ngươi có thể suy đoán điều gì đã giết chết con tàu đó không?"

"Tôi không thấy dấu vết va chạm. Động cơ trông còn nguyên vẹn. Chất lượng trên thân tàu rất kém. Tôi nghi ngờ là do sức căng của kim loại. Áp lực bên trong cuối cùng đã làm nổ tung thân tàu."

"Và ngay khi nó đến được vị trí này. Cùng lúc đó thảm họa đó ập đến với tất cả những con tàu khác?"

"Tôi cũng không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy," Khalybus nói.

Stormbird bay vào bên trong chiếc Chorale. Vết nứt dài hơn một dặm và cao một trăm thước. Nhiều tầng khoang hàng hóa đã bị lộ ra khoảng không. Chiếc gunship chuẩn bị hạ cánh ở khoang phía trên của gần phần đuôi tàu nhất, đó là phần gần đài chỉ huy và cấu trúc thượng tầng của con tàu nhất. Lion đội mũ trụ và mở cửa sập bên hông của Stormbird khi các ống xả cổ điển xả khí giúp cơ động con gunship lên boong trong điều kiện không có trọng lực và không khí. Lion lao mình xuống. Đôi ủng của ông với các khóa từ tính giúp chúng dính chặt vào sàn tàu.

Đội hình năm người do Holguin lựa chọn tản ra, súng Bolter sẵn sàng tấn công. Đèn trên mũ trụ của Holguin là ánh đèn đầu tiên đi qua bức tường bên trong của khoang tàu.

"Đây là một con tàu địch," hắn ta nói.

Lion thấy thứ hắn đang thấy. Bức tường được bao phủ bởi các cổ ngữ rune. Một số đã bị đốt cháy trên bề mặt, số khác thì dính đầy máu. Môi Lion cong lên. Hình thức của chúng đã trở nên quen thuộc theo mọi cách tồi tệ nhất. Việc tiếp xúc nhiều lần không làm giảm bớt sự tục tĩu hoặc bản chất kỳ lạ của chúng. Nếu ông nhìn vào bất kỳ chữ rune nào quá lâu, ông sẽ có niềm tin chắc chắn rằng nó sắp bắt đầu chuyển động. Bàn tay con người đã đánh dấu các bức tường, và họ đã sử dụng một ngôn ngữ không có nguồn gốc từ vật chất, và không một sinh vật có đầu óc tỉnh táo nào nên suy ngẫm về chúng.

Ngôi sao tám cánh áp đảo tất cả các dấu hiệu khác. "Vấn đề này đang trở nên rõ ràng hơn," Khalybus nói.

"Vậy là anh cũng đã từng đụng độ với những giáo phái này à." Holguin hỏi.

"Và cả những sinh vật mà bọn chúng tôn thờ, đúng là thế." Giọng nói của hắn dày đặc sự căm thù, trở nên gay gắt hơn trước. "Chúng tôi đã thiết lập căn cứ trên Thrinos," hắn tiếp tục, nêu ra tên của một mặt trăng trong Hệ Anesidorax lân cận. "Có những người tị nạn ở đó, từ nhiều thế giới. Bệnh dịch này đang lan rộng trong các tiểu khu vực này."

"Ngươi có nghĩ có ai trong số họ đến từ cùng địa điểm với những con tàu này không?" Lion hỏi.

Khalybus lắc đầu. "Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các con tàu khi chúng đến. Họ không có các dấu vết ô uế này. Và không có cái nào cũ kỹ và hư hỏng như những con tàu này. Đáng lẽ không có con tàu nào trong số này phải rời khỏi hệ sao quê hương của chúng."

Họ đi tiếp. Khi rời khỏi khu vực vi phạm, họ bắt đầu chạm trán với những thi thể chưa bị hút vào khoảng không khi khí quyển thoát ra. Họ đi ngang qua những xác chết vướng vào những vách ngăn đổ nát, bị kẹt trong những cánh cửa khép hờ và nằm trong những căn phòng khóa kín. Lion dừng lại ở một căn phòng đóng kín và nhìn qua tấm thép. Ông vặn mạnh cửa và bước vào trong để kiểm tra các xác chết.

"Những con người này không chết vì ngạt thở," ông nói. Căn phòng là cảnh tượng tàn sát lẫn nhau. Thân mình bị mổ phanh ra, cổ họng bị rạch toang. Những chữ rune đã được khắc trên trán mỗi người. Nhiều người chết khi nắm chặt các con dao thô sơ. Nhiều người dường như đã tự cắt mình ra, có lẽ sau khi tất cả những người khác đã được phanh thây.

"Đây không phải là vụ giết người," Holguin nói.

"Không," Khalybus đồng ý. "Đó là sự hiến tế."

"Vậy hành vi vi phạm này là có chủ ý?"

"Tôi cũng muốn cân nhắc trường hợp đó," Khalybus nói. "Nhưng điều đó có vẻ có khả năng xảy ra."

"Có quá nhiều con tàu chết cùng một lúc," Lion nói. "Chúng ta biết nó đã xảy ra như thế nào. Câu hỏi vẫn là tại sao."

"Có vẻ như cơn bão warp là kết quả," Holguin nói. "Tuy nhiên, để làm gì?" Lion hỏi. "Và tại sao lại ở đây?"

Con đường dẫn đến đài chỉ huy rải rác thêm nhiều xác chết. Tất cả họ đều mang trong mình những vết thương mang tính nghi lễ. Khuôn mặt của những người chết ngây ngất trong những giây phút băng giá của nỗi đau khổ cuối cùng của họ. Con tàu là một ngôi mộ và là tượng đài chiến thắng. Người chết trên tàu Chorale là những thứ bị suy thoái ngay cả trong cuộc sống. Lion quan sát quần áo và dụng cụ của họ. Ông nhìn thấy những tấm da người có thể vẫn còn đẫm máu khi họ mặc vào làm quần áo, ông nhìn thấy các biểu tượng bằng xương bằng thịt của con người. Vũ khí của họ rất nguyên thuỷ, mặc dù mục đích của chúng là được chế tạo để làm những điều kinh dị. Ông rất ngạc nhiên khi những con người này có khả năng lái những con tàu vũ trụ cho dù được bảo dưỡng kém đến đâu. Họ dường như là một bộ tộc hoang dã. Họ quá say mê các vị thần cõi warp, đáng lẽ ra họ không nên có khả năng lý luận.

Ngay bên ngoài lối vào đài chỉ huy, Holguin dừng lại và quỳ xuống bên cạnh một đống xác chết. Họ đã chết với những chữ rune chưa hoàn thiện trên trán. Họ đã dùng móng tay khoét thịt mình khi cái kết đã đến với họ.

"Trông có vẻ gấp gáp," Holguin nói và chỉ vào vết thương. "Và quần áo thì khác." Không có biểu tượng ghê tởm nào cả. Áo choàng của họ vẫn còn thô sơ nhưng không thể chê vào đâu được.

"Bọn chúng có ý định lẫn vào đoàn người tị nạn," Lion nói.

"Một cuộc xâm nhập chăng?" Holguin đề xuất.

"Có lẽ. Ngươi có chắc chắn về tất cả những người tị nạn của ngươi trên Thrinos không?" Lion hỏi Khalybus.

"Chắc chắn như việc chúng ta đều là người bằng xương bằng thịt," chiến binh Iron Hand càu nhàu.

Lion gật đầu. Ông chuyển sự chú ý của mình trở lại các thi thể. "Họ không có ý định chết ở đây," ông đưa ra giả thuyết. "Khi họ nhận ra mình sắp phải làm vậy, họ đã cố gắng hoàn thành nghi lễ của mình. Nhưng sự hy sinh lẽ ra phải diễn ra ở một nơi khác."

"Trên Pythos," Khalybus nói.

"Đó dường như là điểm đến duy nhất trong hệ sao này." Một điểm đến đã đóng cửa với tất cả mọi người. Ở đó các cơn bão warp rất dữ dội. Không gì có thể vượt qua biên giới của Hệ sao Pandorax.

Các Dark Angel và Iron Hand bước vào đài chỉ huy và tìm thấy trung tâm của sự điên rồ đầy mâu thuẫn của tàu Chorale. Còn rất nhiều thi thể nữa ở đây, và tất cả đều rơi vào cùng một kiểu tự sát giống như những người ở căn phòng trước đó. Một bàn thờ bằng đá đặt trên bệ ở phía trước đài chỉ huy. Nó đã bị nhuộm màu nâu bởi máu. Một ngôi sao tám cánh bằng đồng mọc lên phía trên nó. Một đầu người được gắn trên mỗi một trong số tám đầu nhọn . Mỗi đầu nhọn đâm xuyên qua sống mũi, làm lõm hộp sọ. Nạn nhân cuối cùng của bàn thờ nằm đối diện nó, một người đàn ông có ánh mắt đờ đẫn đến tột độ vì kinh hãi.

Bàn thờ đối diện với các bàn làm việc và mỗi bàn đều có đội ngũ riêng. Họ đều mặc những thứ giẻ rách nguyên thủy giống nhau; không có gì để phân biệt họ với đồng bọn của họ. Tuy nhiên, họ đã biết cách đưa tàu Chorale vào tình thế này. Không có dữ liệu để tra cứu ở đây. Các máy tính cogitator bị đốt cháy và màn hình ở mọi trạm điều khiển đều bị đập vỡ. Thủy thủ đoàn đã tự phá hủy đài chỉ huy trước khi tự sát.

"Các ngươi từ đâu đến vậy nhỉ?" Lion lẩm bẩm.

Ông đi qua các dãy màn hình bị phá hỏng cho đến khi lại đứng trước bàn thờ, giờ đã gần hơn rất nhiều. Những chiếc đèn trên mũ đội đầu của ông quét qua những hình chạm khắc trên đá. Ông đi vòng quanh bàn thờ, cảm nhận được mối nguy hiểm mà ông phải gánh chịu khi cố gắng hiểu những gì ông nhìn thấy, tuy nhiên ông biết rằng sự mạo hiểm đó là cần thiết. Ở mỗi bên của phiến đá là một mật độ chữ rune dày đặc. Những đường nét của các ký tự đã được đẽo ra khỏi đá một cách cẩn thận và điên cuồng xung quanh chu vi của mỗi khuôn mặt. Chúng thu hút ánh nhìn, buộc ánh mắt phải di chuyển. Họ khoanh tròn những hình khắc mà Lion nhận ra là bản đồ sao bất chấp sự hiện diện của những đường nét khác gợi ý về những sinh vật quái dị và một thiên hà bị cuốn vào móng vuốt của nỗi kinh hoàng.

Lion quay trở lại phía trước bàn thờ, rồi lại đi vòng quanh bàn thờ, lần này ngược chiều kim đồng hồ. Sự hiện diện của các chữ rune còn tệ hơn, và các hình khắc nối tiếp nhau. Đá bàn thờ đang kể một câu chuyện về chuyến du hành.

"Đây là một cuộc hành hương," ông nói. Lời nói gần như mắc nghẹn trong cổ họng ông. Độ chính xác của nó bao trùm nhiều lớp nghịch lý.

Các Dark Angel và Khalybus tập trung tại bàn thờ. Họ nhìn hòn đá với sự bình thản chỉ có thể có được nhờ vào kỷ luật.

Lion chỉ vào bản đồ ở mặt trước của phiến đá. "Pandorax," ông nói. Vị trí của các ngôi sao không thể nhầm lẫn, bất chấp việc chạm khắc thô sơ và trang trí độc hại. Tác phẩm thể hiện nghịch lý tương tự như chính con tàu Hợp xướng. Những người trên tàu có vẻ quá nguyên thủy để lái một con tàu vũ trụ, nhưng họ đã làm được. Lion sẽ không tin rằng họ có thể lập bản đồ vị trí của các ngôi sao trong hệ sao quê hương của mình chứ đừng nói đến đích đến của họ. Tuy nhiên, họ đã làm được.

Lion lại đi vòng quanh bàn thờ. Khalybus theo sau. Họ lần theo dấu vết của các mũi tên đã hơi mờ dẫn từ Pandorax trở lại hệ sao đầu tiên. Nỗ lực đó khiến móng vuốt cào vào ngực Lion. Bề mặt của thực tại dường như mỏng đi một chút mỗi khi ông bước đi quanh cái thứ tục tĩu này. Dĩ nhiên, các biểu đồ bằng đá này sẽ không hiện thông tin theo ý ông muốn, nên ông ta bị buộc phải đi quanh nó theo nó.

Khalybus rít lên kinh tởm khi họ đi vòng quanh. Hắn lại im lặng khi họ nhìn vào điểm bắt đầu cuộc hành trình của tàu Chorale. Khalybus cúi xuống, nhìn gần hơn.

"Ngươi có nhận ra nó không?"

"Tôi biết." Khalybus đưa tay chạm vào cái thế giới ở giữa hình khắc. Hắn dừng lại ngay trước khi tiếp xúc, ngón tay sinh học của hắn co lại. "Nơi này," hắn nói, "là Davin."

Một mình trong phòng của mình, Lion nghĩ về những gì ông đã thấy trên tàu Chorale. Ông phải đối mặt với những dấu hiệu không có người giới thiệu. Nguồn gốc của những kẻ sùng bái này rất quan trọng, nhưng ông không biết tại sao. ông không thích ý tưởng đi gặp Tuchulcha mà không có kiến ​​thức trước đó. Ông tin vào tiện ích của món đồ tạo tác đó và sẵn sàng sử dụng nó để đi du hành, chỉ tin tưởng vào nó với mỗi lần nhảy. Điều ông không mong muốn là phải dựa vào nó để lấy thông tin. Ông sẽ không tin những gì mình tin là đúng được định hình bởi một thứ gì đó vô nhân đạo.

Vào thời điểm hạm đội Dark Angel thả neo trên quỹ đạo trên Thrinos, ông đã không còn đi xa hơn nữa. Ông có thể tưởng tượng Guilliman đang nhận xét về sự thiếu hụt dữ liệu đặc biệt của ông , rằng ông đang hoàn toàn không có gì cụ thể để tiếp tục. Và đó là vì Roboute hoàn toàn không biết gì về Tuchulcha.

Tuy nhiên, cuối cùng ông đành phải bước vào phòng của Tuchulcha. Con rối thịt đang quay mặt ra cửa như thể nó đang chờ sẵn sự xuất hiện của ông.

Lion đã suy nghĩ kỹ các câu hỏi của mình trước khi đến. Lần này ông sẽ không buộc hạm đội phải nhảy vào warp dựa trên một nửa sự thật có chủ ý. Sinh vật đó sẽ phải trả lời ông và nó sẽ phải trả lời một cách rõ ràng.

"Davin," Lion nói.

"Ngài đang hỏi tôi điều gì vậy? Đó là một cái tên chứ không phải một câu hỏi."

Vậy ngươi còn mong đợi gì nữa? Lion thắc mắc và bực bội với chính mình. Một khởi đầu tội lỗi? Một sự từ chối đáp lại cái nhìn của ngươi? Buồn cười. Mọi biểu hiện trên khuôn mặt của con servitor đều là sự bắt chước có chủ ý của con người. "Ngươi có thể đưa bọn ta đến Davin được không?" Lion hỏi.

"Không," Tuchulcha nói.

Điều đó thật thú vị. Trước đây sinh vật này chưa bao giờ trả lời phủ định. "Tại sao không?"

"Có những chướng ngại. Những thứ mà ngay cả tôi cũng không thể vượt qua được."

"Có thể vượt qua chúng bằng cách nào khác không?"

Con servitor nghiêng đầu. Lion đã quen với việc đọc điều này như một tín hiệu vui vẻ từ Tuchulcha. "Đó không phải là câu hỏi của tôi dành cho ngài sao?"

Lion phớt lờ cú đâm ngược này và thực hiện một cách tiếp cận khác. "Ngươi có thể dẫn bọn ta đi một đoạn được không?"

"Được."

"Đến rào cản gần nhất?"

"Được."

"Và nếu bọn ta thành công trong việc vượt qua nó, ngươi có thể đưa bọn ta đi xa hơn được không?"

"Tôi có thể."

"Cho đến rào cản tiếp theo."

"Đúng vậy."

"Hãy để ta làm rõ lại nhé. Nếu bọn ta muốn đến được Terra, bọn ta phải đến được Davin, đúng không?"

"Nó đúng là thế."

"Tại sao?"

"Dòng chảy đang đi theo hướng đó," Tuchulcha nói.

Câu trả lời lại trở nên bí ẩn sau lời nói đơn giản. Lion biết mình sẽ không học được gì nữa.

Khi ông rời khỏi phòng, Holguin đợi sẵn ở ngoài cửa. Vẻ mặt hắn tỏ ra tôn trọng. Sự hiện diện của hắn lại gây lo ngại.

"Hãy nói lên suy nghĩ của ngươi đi, trung úy được bầu chọn."

"Thưa ngài, ngài đã học được điều gì à?" Holguin hỏi.

"Ta đã được biết rằng Davin là chìa khóa dẫn tới Terra."

"Ngài có tin những gì nó nói với ngài không?"

"Tạm thời thì có." Lion không cần phải biện minh cho mình, nhưng ông chọn cách trả lời đầy đủ. Ông quyết định rằng mình muốn Holguin hiểu những hành động mà ông sắp ra lệnh cho hạm đội thực hiện.

"Tuchulcha không thể đưa chúng ta đến Davin được."

"Những trở ngại ngụ ý cho một thứ gì đó quan trọng," Holguin nói.

Tốt, Lion nghĩ. Hắn ta cũng đã hiểu. "Chính xác," ông nói. Điều này cũng đúng với Terra, giá như chúng ta nhận ra điều đó sớm hơn.

"Mệnh lệnh của ngài là gì?" Holguin hỏi.

"Dàn hợp xướng thiên văn phải liên lạc với các anh em của ta. Hãy để lời nói được gửi đi. Chúng tôi đã tìm ra cách."

Mệnh lệnh đã được đưa ra. Lời nói đã được gửi đi. Nó không diễn ra dễ dàng.

********

NÓ SẼ HẠI CHẾT CHÚNG TA MẤT, Vazheth Licinia nghĩ. Bà chủ của dàn hợp xướng thiên văn của Invincible Reason không chắc mình muốn ám chỉ ai. Bà không thắc mắc về mệnh lệnh của ngài Primarch. Bà không nghi ngờ sự cần thiết của nó. Bà sẽ hy sinh cả mạng sống của mình để nhìn thấy tin nhắn này được truyền đi.

Dù vậy, ý nghĩ đó vẫn chợt nảy ra trong đầu bà. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, một ngọn lửa của sự thật đen tối mà bà ta không thể kìm nén được. Cuộc chiến này, bà nghĩ. Nó đang xé nát thiên hà, và nó xé nát mọi hiểu biết về hiện thực. Cuộc hành quân bất khả thi xuyên qua khoảng không và những điều bất khả thi không thể đòi hỏi ở mỗi người.

Giờ đây, điều không thể đã được yêu cầu từ dàn đồng ca của bà. Bản thân thông điệp rất đơn giản và khẩn cấp. Con đường đã được tìm thấy. Hãy đến với Thrinos. Việc chuyển đổi nó thành hình ảnh tinh thần không khó. Tuy nhiên, để gửi nó đi... Đó lại là một nhiệm vụ khác. Đó là điều không thể.

Licinia đứng trên bục cao của mình. Một khung khớp nối gắn vào ngực giúp bà ta đứng thẳng, các chân được điều khiển bằng động cơ phụ giúp bà di chuyển khi phải đi bộ. Những hàng ghế thiên văn cong cong bằng sắt trước mặt bà tạo thành một nhà hát vòng tròn. Mặc dù Licinia bị mù nhưng bà thường cảm nhận được căn phòng như một không gian xám xịt mơ hồ. Hàng đầu tiên của những con đường thiên văn là một bóng ma, một bình minh giả tạo. Tuy nhiên, khi bà mở con mắt tâm linh bên trong của mình, hội trường trở thành một cơn bão năng lượng. Mỗi nhà thiên văn là một nút rực sáng. Bên ngoài dàn hợp xướng là không gian phi vũ trụ, hú hét với cơn bão Ruinstorm. Nhận thức đơn thuần về cơn co giật đã là một mũi dao đâm vào tâm trí. Truyền một tin nhắn có nghĩa là nhìn thẳng vào cơn điên loạn. Nó có nghĩa là hoàn toàn dễ bị tổn thương trước những dày vò của nó.

"Chúng tôi kêu gọi Ultramarines và Blood Angels," Licinia nói với dàn hợp xướng của mình. "Chúng tôi gọi họ từ chỗ chúng tôi. Chúng tôi kêu gọi họ từ cõi vô tận."

Lời nói của bà ta là mệnh lệnh và lời kêu gọi. Khi bà hướng dẫn các nhà thiên văn, đưa họ tập trung toàn tâm vào nhiệm vụ của mình, bà đã gợi lên sức mạnh tập thể của dàn hợp xướng. Đoàn kết là sức mạnh của nó. Đoàn kết là phương tiện để cá nhân có thể tồn tại.

"Chúng tôi kêu gọi họ thông qua sự ràng buộc của lòng trung thành. Chúng tôi kêu gọi họ thông qua mối liên kết của chúng tôi với Hoàng đế."

Chiếc vòng cổ chân mà mỗi nhà thiên văn đeo là biểu tượng của sự ràng buộc linh hồn với Hoàng đế. Ở giữa quá trình truyền tải, khi cá nhân trở thành một phần của tổng thể, nhưng cũng phải đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt bởi những cơn bão trong mơ của cõi warp, thì vòng chân là nền tảng vật chất, là kim chỉ nam cho bản thân và mục đích của nó.

Khi đường truyền bắt đầu, Licinia rơi vào im lặng. Sự hướng dẫn của bà trở nên hoàn toàn là tâm linh. Bà ta vươn tới bằng sức mạnh tổng hợp của tất cả các nhà thiên văn, và họ vươn tới với sự tập trung ý chí của bà.

Họ đã liên hệ với các đối tác của mình trong Quân đoàn IX và XIII. Họ không biết Blood Angels và Ultramarines ở đâu và bao xa. Vị trí và khoảng cách đều vô nghĩa. Cuộc gọi đã đi đến chỗ vô tận.

Nhưng sự điên rồ đang cai trị cõi vô tận. Cuộc gọi gặp phải cơn bão Ruinstorm, và cơn bão Ruinstorm trả lời một cách giận dữ. Những cơn gió của nó tìm cách phá vỡ sự mạch lạc của thông điệp. Những làn sóng của nó ập vào tâm trí của dàn hợp xướng. Tiếng gầm cuốn lấy Licinia. Nó nhấn chìm nhận thức của bà vào vòng xoáy. Bà ta lùi lại, thúc giục dàn hợp xướng lên tầm cao hơn, huy động sức mạnh từ lòng quyết tâm. Và khi cơn bão ngày càng dữ dội hơn, nó đã chạm đến tâm trí của tất cả mọi người và làm tan vỡ cốt lõi của tập thể.

Ở một khoảng cách rất xa, máu nóng hổi trào ra từ mắt và tai của Licinia.

Bà hét lên, hết lần này đến lần khác, lao mình và những người xung quanh vào cơn bão, cho đến khi cuối cùng, có một vết nứt đột ngột xuyên qua khoảng không gian. Đó là một khe nứt, và cuộc gọi đã xuyên qua nó, giờ đây đang di chuyển trên làn sóng của những giấc mơ, không phụ thuộc vào bất kỳ người gửi nào. Đó cũng là tia sét, và nó đánh vào dàn hợp xướng. Cứ như thể có thứ gì đó trong cõi warp chào đón tin nhắn, đồng thời trừng phạt người gửi nó đi.

Licinia hét lên, tầm nhìn tâm linh bị mù bởi tiếng bạc ngân chói tai, khi bà bị đẩy trở lại cơ thể vật lý của mình. Bà nghẹn ngào vì mùi ozone và mùi thịt cháy. Bà nhắm chặt tầm nhìn tâm linh của mình để chống lại nỗi đau và sự phản hồi của năng lượng. Bà lại ở trong khán phòng, lần nữa bị vây quanh bởi những hình ảnh giả tạo về màu xám và những bóng ma. Bây giờ đã có ánh sáng trong màu xám. Ngay cả khi con mắt bên trong của bà nhắm lại, năng lượng tâm linh tuôn ra trong căn phòng vẫn quá mạnh để có thể tắt hoàn toàn. Một số chỗ đang bốc cháy. Mọi người đang la hét. Một tiếng vang có thể là tiếng sấm hoặc có thể là tiếng cười lăn tới lăn lui, mờ dần theo sự tiêu hao năng lượng.

Licinia hít vào thở ra, phổi bà ta thở khò khè và ùng ục. Bà lẽ ra sẽ gục ngã, nhưng cái khung đỡ đã giữ cho bà ta đứng vũng. Mặt và cổ dính đầy máu. Bà buộc phải bình tĩnh trở lại với cơn bão trong đầu. Khi cảm thấy mình có thể chịu đựng được, bà mở rộng nhận thức của mình bằng một vết nứt nhỏ nhất và ghi lại số người chết.

Những ngọn đèn sáng đã tắt. Nhiều ghế dài đã sụp đổ, gãy đổ.

Tin nhắn đã được gửi đi. Gần một phần tư số nhà thiên văn của bà đã chết trong quá trình này.

Cơn bão vẫn chưa hại chết được tất cả chúng ta, vẫn chưa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro