Chương 15 - Nhân danh Bát Chánh Đạo, Nhân danh Tứ Thần
Cánh cổng bùng lên với thứ ánh sáng chói mắt. Sau đó nó nhạt dần, các mép kéo lại cho đến khi chỉ còn lại một vết rách của warp. Nó tràn ngập căn phòng với ánh sáng mờ ảo cắt vào mắt như một lưỡi dao cạo. Guilliman dừng tay phải của mình cách cánh cổng chừng một sợi tóc. Ông lao tới tóm lấy Sanguinius và bắt hụt. Ông chửi rủa, quay lại nhìn Lion. "Điều này là không thể. Anh ta đang ở đâu?"
"Bên trong warp chăng?"
"Không thể nào," Guilliman lặp lại. "Điều này thật điên rồ."
Từ hành lang bên ngoài căn phòng, Vệ binh Sanguinary đã tiến về phía trước. Azkaellon đứng ở ngưỡng cửa. "Chúa tể của chúng tôi đang ở đâu?" Hắn ta hỏi.
"Vượt quá tầm với của chúng ta," Lion nói.
Azkaellon lao về phía cánh cổng.
"Đứng Lại!" Guilliman ra lệnh.
Tiếng quát như sấm đã chặn Azkaellon lại. Hắn đối mặt với Guilliman, run lên vì giận dữ. "Tôi sẽ không bỏ rơi vị Primarch của mình."
"Ta cũng không bỏ rơi người anh em của mình," Guilliman nói, lời nói của ông vẫn vang vọng khắp căn phòng. "Nhưng việc mù quáng nhảy qua cánh cổng đó chẳng mang lại lợi ích gì cho anh ta. Anh ta đã đưa ra quyết định này. Hãy tôn trọng nó và chuẩn bị cho những gì có thể xảy ra sau đó. Anh ta đã đi vào đó. Ngươi biết thứ gì sẽ chui ra mà."
"Lũ ác quỷ," Azkaellon gầm gừ. Từ ngữ đó thoát ra môi hắn dễ dàng hơn so với Guilliman.
"Rút lui và sẵn sàng chiến đấu," Guilliman nói với hắn ta. "Chúng ta có thể đoán trước được một cuộc tấn công của kẻ thù từ cánh cổng này."
Sau một hồi do dự nữa, Azkaellon đã vâng lời.
Curze lắc đầu. Hắn loạng choạng đập vào bàn thờ. Trông như thể ánh sáng đã giáng cho hắn một đòn chí mạng. Hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh cổng, đôi mắt trũng sâu ánh lên sự giận dữ và kinh hoàng. Guilliman tiến về phía hắn.
"Hãy cho bọn ta biết điều gì sẽ xảy ra," Lion nói.
Curze nhìn Lion với ánh mắt khinh thường. "Ta không biết."
Lion giật lấy sợi dây xích. Ông bẻ cong Curze về phía sau, uốn cong sống lưng hắn ta đến mức suýt gãy. "Ngươi không biết gì à? Ngươi biết ta sẽ không giết ngươi mà. Và rồi ngươi sẽ phải ước gì mình được chết. Mau trả lời đi!"
"Ta không biết," Curze gầm lên. Sự tức giận và bối rối của hắn là có thật.
"Hắn đang nói sự thật," Guilliman nói.
Lion ném Curze trở lại bàn thờ.
Kẻ Ám Đêm cố gắng đứng vững. Hắn là một cái bóng rách rưới trong ánh sáng gay gắt. "Nếu ta biết hắn ta sẽ thất bại, thì ta đã phun ra hết những lời mình muốn nói vào mặt các người. Tất cả các người đều là những kẻ ngốc, và hắn ta là kẻ ngốc nhất trong tất cả."
"Tại sao?" Guilliman hỏi.
Curze thì thầm, "Bởi vì hắn có thể thành công."
**********
Sự ô uế bao trùm các sảnh của con tàu. Những tấm da nhám treo giữa những chiếc gai sắt vươn ra từ tường như móng vuốt. Sanguinius nếm được vị máu của mình và mùi nhớt của không khí. Ngài ngửi thấy mùi ozone cháy xém, mùi thuốc nổ cháy khô kiệt, thịt cháy và mùi hôi thối của những linh hồn đang thối rữa. Thân tàu của Vengeful Spirit vang lên tiếng lưỡi kiếm va chạm và tiếng gầm rú của con người. Một biểu tượng khổng lồ, con mắt của Horus đang nhìn chằm chằm vào Sanguinius khi ngài bước qua ngưỡng cửa vào phòng ngai vàng.
Horus ở đó, chờ đợi, như hắn vẫn luôn như vậy, như hắn sẽ luôn như vậy cho đến khi cái kết cuối cùng sẽ đến.
Hai anh em lao vào trận chiến và máu nóng chảy xuống bên trong bộ áo giáp của Sanguinius. Ngài đấu tranh chống lại sự uể oải của tứ chi. Phổi phải vật lộn để hút thứ không khí như mùi của bào thai vào. Tim đập mạnh như đá nện vào đầu.
Cảm giác gay gắt nhất là sự đau đớn từ những cú đánh của Horus. Sanguinius biết rõ từng bước tấn công, từng đòn đánh, đòn đỡ và phản công. Mặc dù cơ thể ngài phản ứng với cuộc đấu tay đôi ngay lập tức, nhưng tâm trí ngài nhìn từng khoảnh khắc với sự tuyệt vọng vì đã hoàn toàn quen thuộc. Mỗi giây là một bức tranh ngài đã nghiên cứu đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Và đòn chí tử vẫn đến như một cú sốc tàn khốc.
Sanguinius chết, rồi lại chiến đấu, lại chết, lại chết. Cái chết là một điệp khúc khủng khiếp. Ngài bị mắc kẹt trong một bài thánh ca ca ngợi chiến thắng của các vị thần bóng tối.
Nhưng ở Pyrrhan, ngài đã tìm ra cách thoát khỏi bẫy, một cách phá vỡ điệp khúc. Ngài chạm tới ký ức đó. Ngài đã nắm bắt được tương lai quý giá duy nhất đó, nơi ngài giết Horus và biến nó thành hiện thực. Lần thứ hai, ngài trải qua chiến thắng bất khả thi, và niềm hy vọng dâng trào mang theo đó đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Ngài giết Horus và ngày càng mạnh mẽ hơn. Sức nặng của vô số vòng lặp đã ném cái chết vào Ngài một lần nữa. Trong cơn thịnh nộ và quyết tâm, ngài đã chống trả.
Horus chết. Sanguinius chết. Thực tế chập chờn giữa hai lựa chọn thay thế. Những cái chết đến ngày càng nhanh hơn, sự thống khổ và chiến thắng chuyển từ những khoảnh khắc thành trạng thái tồn tại liên tục. Thời gian quay cuồng, rung chuyển. Bóng tối và ánh sáng hình thành ở Sanguinius. Các trạng thái được đưa vào các đường nét xác định. Bóng tối là cơn thịnh nộ. Sự phản bội và nỗi đau biến thành cơn giận dữ khiến ngài thêm mù quáng trong giây phút cuối cùng, cơn thịnh nộ đến mức dường như bùng phát từ bên trong và có một sự sống độc lập với Sanguinius. Ánh sáng là công lý. Nó đã chấm dứt sự phản bội của Horus. Nó mang lại sự hồi sinh của hy vọng. Bóng tối mang sức mạnh của nhiều tương lai, nhưng tất cả đều kết thúc ở đòn đánh cuối cùng. Ánh sáng chiếu rọi vào một số phận, một chuỗi hành động đã cứu Sanguinius và giết chết Horus. Qua ánh sáng đó, thời gian tiếp tục. Nó mô tả tương lai của Sanguinius vượt xa việc tiêu diệt Horus trên Vengeful Spirit.
Sanguinius đã chọn ánh sáng. Ngài đã chọn nó và ngài đã chọn nó và ngài đã chọn nó. Nó ngày càng sáng hơn. Ngài ngày càng mạnh mẽ hơn. Ánh hào quang của chiến thắng chói lóa. Nó lấn át bóng tối. Vòng quay vô tận của cái chết khựng lại. Nó yếu dần đi. Cơn giận của sự phản bội đã mất đi sự kìm kẹp. Sanguinius thoát khỏi cơn thịnh nộ. Công lý của ngài thật lạnh lùng và không thể lay chuyển được. Ánh sáng của thanh kiếm Encarmine và ánh sáng chiến thắng hòa quyện vào nhau. Chúng giống nhau, và ánh sáng ngày càng sáng dần, sáng dần. Thực tại của Vengeful Spirit mờ dần. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại ánh sáng. Nó mạnh lên, chói mắt và một lần nữa trở thành màu trắng xuyên thấu qua cánh cổng.
Sanguinius bay vút qua thứ ánh sáng rực rỡ phi thường đó.
Nhưng bóng tối sẽ không sẵn lòng thả ngài ra. Nó tăng vọt trở lại. Ánh sáng mờ đi. Tương lai được viết lại đã vuột khỏi tầm tay. Một làn thủy triều đen dâng lên bên dưới. Nó làm vấy bẩn ánh sáng. Đôi cánh của ngài đập vào trạng thái lấp lửng. Ngài cố bay lên. Bóng tối thì nhanh hơn. Nó ập đến thành một trận lũ lớn. Nó nuốt chửng ngài. Ngài nghẹn ngào vì nó. Nó lấp đầy phổi. Nó lấp đầy đôi mắt. Nó lấp đầy tâm trí.
Đây là sự lựa chọn. Hãy để ta hướng dẫn ngươi chống lại Horus. Hãy tránh xa ta và điều gì đến sẽ đến.
Giọng nói đó không phải của ngài. Nó nói mà không có âm thanh. Ngài nghĩ rằng, nếu ngài có thể nghe thấy nó, ngài sẽ nhận ra nó.
Ngài lại thở. Phổi hít vào thứ không khí bụi bặm quen thuộc. Gió quất vào mặt, rát buốt, cọ xát. Bóng tối biến mất khỏi mắt và ngài đã trở lại trên Baal. Áo giáp của ngài bị xé toạc. Ngực đau nhức. Nỗi đau về cái chết của ngài vẫn còn đọng lại. Ngài đứng trên ngọn tháp cao nhất của pháo đài tu viện của Blood Angels.
Bầu trời đen đặc khói. Bên dưới pháo đài, khung cảnh hẻm núi và rặng núi lởm chởm rải rác những tàn tích của xe tăng, xe vận tải và pháo binh tự hành. Những đám mây tro cuồn cuộn trong gió. Chiến tranh đã đến với Baal và chiến tranh đã kết thúc.
Hậu quả là một căn bệnh ung thư. Những tiếng la hét điên cuồng và thịnh nộ vang lên từ bên trong các tòa tháp của tu viện. Sanguinius thở hổn hển trong đau đớn khi được nhận ra. Cơn khát máu đã đến với các con trai của ngài. Phản chiếu qua cửa sổ của những ngọn tháp, ngài thoáng thấy bóng dáng của những con thú. Họ mặc những mảnh áo giáp chiến đấu. Họ đã chiến đấu và giết chết lẫn nhau. Họ xé xác người phàm ra và hút máu họ. Gió lớn mang theo những tiếng hú trên mặt đất; các con thú than khóc về cái chết của Quân đoàn. Chẳng mấy chốc máu chảy ra từ cửa sổ. Nó chảy thành dòng xuống các tòa tháp. Nó tụ vào trong sân và dưới chân tu viện. Nó đổ vào những cái vũng lớn, trở thành một cái hồ, trở thành một đại dương. Pháo đài đã trở thành một hòn đảo. Máu cứ thế dâng lên. Nó đã dâng tới được thành lũy. Nó làm ngập pháo đài. Những cơn sóng đỏ thẫm ập vào những tòa tháp. Máu vẫn chảy như thác. Bão giông, biển dâng lên. Tiếng la hét của lũ quái vật bị cắt đứt, bị bóp nghẹt dưới biển máu.
Sanguinius rên rỉ. Ngài kêu lên trước vết nhơ này. Ngài dang rộng đôi cánh để bay đi khỏi những cơn đau buồn cuồn cuộn. Ngài không thể. Máu chảy rần rật dưới chân. Đôi cánh của ngài gập lại và nó khuỵu xuống.
Biển máu đã cuốn lấy ngài. Ngài bị nghẹn, chết đuối. Bóng tối lại nhấn chìm ngài.
Một lần nữa ngài lại rơi vào màn đêm ngột ngạt. Rơi xuống , rơi xuống.
Đây là sự lựa chọn. Hãy tránh xa nó.
Rơi xuống. Màu đỏ của ngọn lửa vạch ra bóng tối. Ngài lại có thể hô hấp được. Không khí bị đốt cháy.
Ngài đang ở trên thành lũy của Cung điện Hoàng gia. Bầu trời sôi sục với ngọn lửa. Mũi của một chiến hạm lao xuyên qua những đám mây. Con tàu mang màu vàng và đen của Imperial Fists. Nó đã bị gãy làm đôi. Bị bao trùm bởi lửa, một sao chổi chậm chạp, nửa phía trước của con tàu rơi xuống Cung điện Hoàng gia. Trái đất rung chuyển. Một ánh bình minh khủng khiếp tràn ngập màn đêm. Những mảnh mái vòm, tháp và đại sảnh khổng lồ là những đốm đen trong một quả cầu lửa.
Đường phố hỗn loạn. Hàng triệu người hoảng sợ bỏ chạy trước sự tiến công của kẻ thù. Các Titan đột biến với những chiếc gai chạy dọc sống lưng và tứ chi của chúng, sải bước qua các khu nhà ở và đập nát các bức tường của cung điện Administratum. Tiếng tù và chiến trận vang lên, tiếng rú của những kẻ săn mồi điên cuồng. Chúng chĩa vũ khí ra các con đường khiến mặt đất bị nung chảy.
Nếu vẫn còn quân phòng thủ, Sanguinius không thể nhìn thấy họ. Kẻ thù hành quân trong bóng tối. Chúng là đêm đen bên dưới màn đêm. Những tiếng hô vang xung trận của chúng là những câu thần chú của sự điên rồ. Một tiếng kêu la sợ hãi lớn chào đón sự xuất hiện của chúng. Một tiếng than khóc đau buồn vẫn còn vang lên bên trong chúng. Bản hợp xướng đau buồn vang lên trên những bức tường đổ nát của Cung điện Hoàng gia. Chúng tấn công Sanguinius với một sức mạnh lớn hơn cả cái chết của chiến hạm và tiếng tù và trận của các Titan. Tiếng than khóc là âm thanh của sự thất bại của Ngài. Cảm giác như lưỡi kiếm của Horus lại cắt xuyên qua trái tim ngài lần nữa. Ngài đã thất bại ở Terra, Imperium và Hoàng Đế. Cái chết của ngài thật vô nghĩa. Ngài đã sẵn sàng đón nhận nó, nếu bằng cái chết của ngài cứu được cha mình. Ngài sẽ hy sinh chính mình trên bàn thờ cứu rỗi. Nhưng Terra đã thất thủ. Cung điện Hoàng gia đang bốc cháy. Hoàng đế chắc chắn đã chết, vì chắc chắn Ngài sẽ chiến đấu với quân xâm lược. Nơi đáng ra phải là nơi ở của Chủ Nhân của nhân loại, nơi này chỉ còn lại sự trống vắng.
Sự hy sinh của ngươi là vô nghĩa. Đây là sự lựa chọn. Hãy đến với Horus và ánh sáng sẽ đến với ngươi.
Cung điện Hoàng gia sụp đổ như cát. Những ngọn tháp chọc trời đổ sụp. Những bức tường tan rã. Tiếng rên rỉ và ngọn lửa ngày càng cao hơn. Mái vòm nối tiếp mái vòm sụp đổ thành đống đổ nát.
Thành lũy nứt ra dưới chân Sanguinius. Ngài cố gắng bay, nhưng sức nặng của sự thất bại quá lớn. Đá biến thành cát bụi và ngài rơi xuống. Thế giới chìm vào bóng tối. Chẳng mấy chốc chỉ có tiếng la hét và lửa. Sau đó, ngay cả tiếng hét cũng bị bóng tối tiêu diệt.
Sanguinius không biết mình đã dang rộng đôi cánh của mình từ khi nào, nhưng ngài đã làm được. Lông vũ gợn sóng theo dòng chảy của bóng tối.
Đây là sự lựa chọn, giọng nói đó lại cất lên, và khi bóng tối lùi dần, lần này nó cho ngài thấy nỗi đau đớn tột cùng trong giấc mơ của cha mình. Sanguinius bay qua các hệ sao, lướt qua bề mặt các hành tinh và bắn vào khoảng không giữa các thiên hà, nơi ngài nhìn xuống các nhánh xoắn ốc của thiên hà. Cơn bão Ruinstorm hân hoan với sức mạnh vô hạn của nó. Nó đã trở thành một vòng xoáy làm biến đổi các ngôi sao. Thiên hà quằn quại trong sự kìm kẹp của nó. Sanguinius nhìn thấy các hành tinh được chạm khắc vào các tượng thần thờ cúng. Ngài nhìn thấy những pháo đài của lũ ma quỷ mọc lên che khuất mặt trời. Những bức tường cao chót vót trên đồng bằng thiên hà. Ngài nhìn thấy những kiến trúc rối rắm nuốt chửng những ngôi sao. Máu của các hành tinh chảy dọc theo chiều dài của những mái vòm lớn. Thế giới rung chuyển với cuộc bạo loạn của lũ quỷ. Hàng tỷ người phải chịu đau khổ và chết trong những đêm lửa và những ngày đẫm máu. Ngài nhìn thấy những toà thành bằng đồng thau và những thành phố đầy bệnh dịch. Ngài nhìn thấy những dòng sông xác người hòa quyện trong cơn kịch phát của sự dư thừa. Và mọi nơi đều có sự thay đổi, mọi nơi đều là dòng chảy, mọi nơi đều là chiến thắng của Hỗn Mang.
Ngài đã nhìn thấy những trận chiến sinh tử. Từ chúng giương lên những ngọn cờ của bọn phản bội
Quân đoàn. Ngài nhìn thấy những dấu hiệu về thứ mà ngài nghĩ có thể là đế chế đen tối của Horus. Nhưng những gợi ý rất ít. Các dấu hiệu rất ít. Cứ như thể khả năng đó không được xem xét thực sự, hoặc thực tế không đủ quan trọng để ghi nhận mạnh mẽ hơn vào bức tranh điên rồ này.
Thực tại đã chết. Xác của nó nằm phơi bày ra trước hàm răng đang ngấu nghiến của warp. Máu của cõi vật chất chảy ra dưới hình dạng của hàng triệu thế giới đang gào thét.
Đây là sự lựa chọn, giọng nói đó nói, nếu ngươi từ chối sự trợ giúp của ta.
Ta sẽ không chọn điều này, Sanguinius nghĩ. Ta sẽ không cho phép điều đó. Ngài rời mắt khỏi đống đổ nát lớn. Ngài biến thành bóng tối lớn và tấn công nó bằng thanh kiếm Encarmine. Ngài đâm nó như đã đâm Horus trong một tương lai có ánh sáng.
Ngài xé nát bóng tối và ánh sáng lao ra, bao bọc ngài, phục hồi ngài. Ngài hoan nghênh sự mù quáng đi kèm với nó. Nó quay trở lại với âm thanh của một sự phô trương to lớn.
Ngài đã nhìn thấy chiến thắng của Imperium.
Lực lượng trung thành đã đẩy lùi làn sóng phản bội. Terra đã chiến thắng. Trên quỹ đạo, chủ nhân của nó đã chết, Vengeful Spirit chỉ còn là một cái vỏ bị rút ruột. Trên Đại lộ Chiến thắng của Lý trí, Sanguinius đứng bên xác Lorgar. Ngài đã đâm xuyên ngực Primarch của Word Bearers bằng Ngọn giáo Telesto. Đằng sau Lorgar, đống đổ nát của những chiếc Land Raider và Rhino của Quân đoàn XVII tạo thành những ngọn đồi kim loại méo mó đang bốc khói. Xác của bọn Word Bearers nhiều không đếm xuể.
Perturabo quỳ gối trước Sanguinius. Áo giáp của hắn ta đã vỡ vụn. Từ trong và ngoài, sắt thép đã bị đập nát.
Ở phía xa, Sanguinius nhìn thấy Guilliman và Lion đang dẫn thêm nhiều người anh em đã sa ngã của họ trong xiềng xích, đưa họ đến địa điểm đầu hàng.
Các lực lượng trung thành đã giải phóng hết thế giới này đến thế giới khác. Các hạm đội thậm chí còn lớn hơn trong cuộc Đại viễn chinh, phản ứng của Imperium đối với những kẻ phản bội rất ác liệt và sự trả thù mang tính quyết định. Những chiến hạm màu đỏ thẫm và vàng, xanh lam và trắng, đen và xám, đủ màu sắc của lòng trung thành, tất cả đều tỏa sáng với ánh sáng công lý, lao qua khoảng không. Trong sức mạnh tập thể của họ, họ là một thanh kiếm. Chúng là thanh kiếm của ngài đang tấn công khắp thiên hà. Cú đánh của ngài đã giải cứu giấc mơ của cha và đốt cháy sự hoang tàn của Horus. Giờ đây, uy thế của giấc mơ đã được đảm bảo. Sự cai trị của Imperium là vĩnh hằng.
Đây là sự lựa chọn. Hãy theo ta để giành chiến thắng.
Sanguinius đã đi theo con đường vàng của tương lai này. Chiến tranh đã kết thúc. Cuộc viễn chinh đã kết thúc. Và bây giờ ngài lại ở trên Terra. Ngài đi dạo cùng Hoàng đế trong tu viện cạnh phòng ngai vàng. Đó là một không gian nhỏ, dẫn vào bằng một cánh cửa không đáng chú ý trong quy mô hoành tráng và khổng lồ của căn phòng. Sanguinius không nhớ mình đã từng ở đây trước đây. Hàng cột bao quanh một khu vườn có đài phun nước. Mỗi tác phẩm điêu khắc là một khối bằng đồng và vàng của các hệ hành tinh của những người con trung thành của Hoàng đế. Những dòng nước chảy từ giữa dòng nước này sang dòng nước khác, tạo thành một mạng lưới kết nối.
Trong những khoảng trống nơi từng là đài phun nước của các Primarch phản bội, giờ đã mọc lên những cây bạc. Trên gốc rễ của chúng có khắc tên các trận đánh quyết định của cuộc chiến. Các nhánh của chúng liên kết với nhau trên đầu, tạo nên một mạng lưới khác. Khu vườn là sức mạnh của Imperium. Đó là sự kiên cường và sự ràng buộc của lòng trung thành.
Đó cũng là sự bình yên.
"Ta đã nán lại đủ lâu rồi," Hoàng đế nói.
"Con hiểu," Sanguinius nói. "Công việc vĩ đại của Cha không thể bị bỏ dở."
"Không, nếu tương lai của Imperium được xem xét. Cuộc viễn chinh đã hoàn tất. Bây giờ, sự cảnh giác của chúng ta để bảo tồn những gì nó đã đạt được phải là vĩnh viễn. Chúng ta đã chiến thắng những thế lực lẽ ra sẽ tiêu diệt nó, nhưng chúng ta đã không tiêu diệt được chúng. Sự đố kỵ của chúng rất lớn. Chúng sẽ luôn ở bên ngoài cánh cổng."
"Chúng đã suýt nữa chọc thủng cánh cổng."
Hoàng đế cúi đầu thừa nhận lời quở trách nhẹ nhàng là đúng. "Ta nghĩ mình có thể nâng cao những bức tường phòng thủ tâm linh cao đến mức chúng sẽ chặn đứng Hỗn Mang mãi mãi. Ta biết rằng nhận thức về lũ Qủy Dữ tự nó đã nguy hiểm. Ta đã giấu thứ kiến thức đó với tất cả các con, vì nghĩ rằng ta đang bảo vệ các con và tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau đạt được. Ta đã sai. Sự kiêu ngạo của ta đã phải trả giá đắt. Ít nhất bây giờ con cũng biết tại sao ta không thể ở lại với các con."
"Con biết, thưa Cha." Việc thừa nhận thật khó khăn. Ngài không muốn thừa nhận rằng niềm vui được ở bên cạnh Hoàng đế một lần nữa chỉ là ngắn ngủi. Tuy nhiên, ngài đã hiểu. Và thật an ủi khi biết rằng mục đích của Legiones Astartes đã được đảm bảo. Họ sẽ luôn luôn cần thiết. Họ sẽ là những người bảo vệ vĩnh viễn trên các thành lũy vật chất và tinh thần của Imperium.
"Vậy thì con nghĩ cha đã biết con sắp hỏi cha điều gì."
Sanguinius nín thở. Ngài dừng bước ở một góc của hàng cột. Hoàng đế bước thêm vài bước nữa, sải chân dài đưa Hoàng Đế đi gần đến nửa đầu ngắn hơn của hình tứ giác. Ông ấy dừng lại và nhìn lại Thiên thần. Nụ cười của ông ấy thật tốt bụng. Đôi mắt Ông ấy thật trang nghiêm.
Sanguinius buộc chân mình phải chuyển động. Ngài đã bắt kịp Hoàng đế. "Thưa cha, chúng ta không thể để lịch sử lặp lại."
Những dòng nước nhảy múa từ đài phun này sang đài phun khác. Âm thanh đó là tiếng thì thầm của nhiệm vụ. Hoàng đế nói: "Chúng ta sẽ không mắc phải những sai lầm tương tự". Họ lại bắt đầu bước đi. "Con không phải là Horus. Và ta không đòi hỏi con trở thành Warmaster. Thời gian dành cho vai trò đó đã qua rồi."
"Cha đang đòi hỏi gì thế?" Sanguinius hỏi. Ngài biết nhưng ngài vẫn không dám tin.
"Ta yêu cầu con khoác lên chiếc áo choàng mà con đã khoác lên mình. Con phải trở thành Hoàng Đế Nhiếp Chính."
Sanguinius lắc đầu. "Imperium Secundus là một sai lầm. Đó là một tội lỗi đối với cha."
"Con đã hành động sai lầm, nhưng con đã hành động đúng. Điều gì sẽ xảy ra nếu con từ chối lời cầu xin của Guilliman? Bằng việc chấp nhận làm nhiếp chính cho ta, con đã tạo nên sự thống nhất giữa ba Quân đoàn dẫn đến chiến thắng trước Horus. Imperium sẽ gặp nhiều may mắn hơn nếu được gặp nhiều lỗi lầm như vậy hơn."
"Tại sao lại là con, thưa cha?"
"Bởi vì con đã chứng tỏ mình xứng đáng. Con đã chấp nhận quyền cai trị một cách miễn cưỡng và đặt nó sang một bên với lòng biết ơn."
Sanguinius thở dài. "Con vẫn còn miễn cưỡng."
"Tốt. Nhưng không chỉ vì con không phải là kẻ tiếm quyền, Sanguinius. Con cũng là người lãnh đạo mà Imperium sẽ cần. Con có sức mạnh. Con có quyền lực. Con đã đánh bại Lorgar. Chính vì con mà bọn chúng đã quỳ gối đầu hàng."
"Cha lúc đó thì đang chiến đấu ở nơi khác."
"Đó là quan điểm của ta. Thậm chí chúng còn nhận ra ai đứng thay thế ta. Số phận của con là trở thành nhiếp chính của ta."
Đây là sự lựa chọn. Đây là con đường con phải chấp nhận. Ta sẽ hướng dẫn bàn tay của con vào thời điểm quan trọng.
Sanguinius bây giờ đã nhận ra giọng nói trong đầu mình. Đó là của Hoàng đế. Chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi. Ngay cả bây giờ, ngài không nghe thấy âm thanh nào, nhưng ngài nhận ra uy quyền, sự khôn ngoan, kiến thức và sức mạnh đằng sau những lời nói đó.
Hoàng đế đã dừng bước. Tiếng nước róc rách. Một cơn gió nhẹ làm xáo trộn mái tóc đen như lông quạ của Chủ nhân Nhân loại. Ông ta nhìn Thiên thần đầy chờ đợi.
Ý thức của Sanguinius bị chia cắt. Ngài đứng trước Hoàng đế trong Cung điện Hoàng gia, và một phần trong ngài nhìn từ bên trong khung cảnh lấp lánh rạng rỡ của cánh cổng, ý thức được rằng khoảnh khắc này vẫn chưa xảy ra, rằng đây là tương lai mà chính mình phải mang lại. Ngài phải phá vỡ mối ràng buộc của số phận, để biến khả năng này thành hiện thực. Ngài phải ra đòn, xuyên qua nút thắt định mệnh và xuyên qua hộp sọ của Horus. Để đạt được khoảnh khắc đó, bây giờ ngài đã hiểu, ngài phải chấp nhận sự dẫn dắt của giọng nói. Và tại sao ngài lại không nên nghe lời cha mình chứ ?
Hoàng đế đọc được sự quyết tâm trên khuôn mặt Sanguinius. Ông mỉm cười đầy tự hào. "Ta ngạc nhiên khi đã đến thời điểm này đấy, Sanguinius. Đó là chính là lý do ta tín nhiệm con. Thật xấu hổ là ta đã không nhận ra ngay từ đầu những gì phải làm."
Ông lắc đầu buồn bã.
"Ta đã mù quáng khi đã vinh danh cho Horus trở thành Warmaster. Đáng lẽ phải là con. Đáng lẽ người đó phải luôn là con."
Đôi mắt Hoàng Đế nhìn về phía xa xăm mơ hồ, đau đớn trước hình ảnh hàng tỷ sinh mạng đã thiệt mạng trong chiến tranh, rồi nhìn lại Sanguinius. Đôi mắt trở nên rạng rỡ với niềm vui.
"Con là Thiên thần, con có đôi cánh thần thánh. Cầu mong Imperium sẽ đồng hành cùng con."
"Con sẽ phục vụ..." Sanguinius mở lời, Ngài bỗng khựng lại.
Những lời cuối cùng của Hoàng đế nghe có vẻ sai lầm. Ngài chưa bao giờ nghe cha mình dùng hai từ "thần thánh" theo kiểu đó. Nó luôn là một thuật ngữ bị khinh miệt, một lời nhắc nhở về sự thiếu hiểu biết của nhân loại trước khi Imperium chiếu ánh sáng của lý trí ra khắp thiên hà.
Niềm vui khựng lại. Niềm hy vọng lung lay. Những viễn cảnh về một tương lai chiến thắng đã tan vỡ. Một lỗ hổng đã xuyên qua chúng. Ở Terra, khi những kẻ phản bội đầu hàng, tại sao ngài lại là người tiếp nhận sự đầu hàng của chúng?
Các hạm đội trung thành chiếm lại các thế giới đã sụp đổ và hoàn thành công việc của cuộc Đại viễn chinh, làm thế nào mà chúng lại phát triển lớn mạnh như vậy trong thời gian ngắn như vậy? Khi xem xét ký ức, Sanguinius nhìn thấy những gì trước đây ngài chưa tiếp thu được, hoặc có lẽ đã mong đợi quá dễ dàng. Hạm đội của Quân đoàn IX là hạm đội lớn nhất.
"Có chuyện gì thế?" Hoàng đế hỏi.
Ánh sáng tương lai tỏa ra từ Sanguinius. Hành động của ngài đã mang lại chiến thắng. Cú đánh của ngài đã định hình Imperium. Những kẻ phản bội và Hoàng đế đều công nhận ngài là người cai trị trật tự sắp tới. Mỗi chiến thắng đều tôn vinh niềm tự hào của chính ngài.
Sanguinius nhìn quanh tu viện. Ngài chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây. Điều đó không có nghĩa là tu viện không tồn tại. Nhưng việc thiếu chúng trong trí nhớ làm ngài băn khoăn. Hàng cột và khu vườn có đài phun nước quá hoàn toàn phù hợp với cuộc trò chuyện này.
Một cuộc trò chuyện trong đó Hoàng đế quá tôn trọng Sanguinius, quá nhanh chóng tự trách mình về bi kịch của chiến tranh. Ông ấy thiếu đi mất sự uy nghi. Sanguinius đã cảm thấy vô cùng vui mừng khi được gặp lại cha mình đến nỗi ngài đã không thấy ngờ vực về sự hiện diện đó. Và một lần nữa, niềm kiêu hãnh đã làm ngài mù quáng.
Một dòng sợ hãi lạnh lẽo chạy dọc trong máu.
"Có chuyện gì vậy?" Hoàng đế hỏi lại.
"Mọi thứ," Sanguinius nói. "Những thứ này là không có thật."
"Không, nó không có thật," Hoàng đế đồng ý. "Vẫn chưa. Việc biến nó thành hiện thực là trách nhiệm của con."
"Ngươi không phải là cha của ta."
Gió thổi qua vườn trở nên mát mẻ hơn, mạnh hơn. Đôi cánh của Sanguinius xào xạc. Hoàng đế gật đầu.
"Điều này vẫn chưa là sự thực. Chúng ta vẫn chưa đứng ở đây. Ta không phải là cha của ngươi. Tất cả điều này là lời hứa sẽ đến. Khả năng của nó là rất mong manh. Nó đến từ ngươi và tùy thuộc vào ngươi. Nếu ngươi muốn ta sống, nếu ngươi muốn thực tế này tồn tại, và để Hoàng đế đứng tại đây như ta và nói chuyện với ngươi như ta, thì ngươi phải ra quyết định. Bàn tay của ngươi sẽ thay đổi vận mệnh của ngươi."
Hoàng đế trông rất trang trọng. "Sẽ dễ dàng để thời gian diễn ra như ngươi đã tin tưởng từ lâu. Có quá nhiều sự kiện kéo chúng ta đến cái chết của ngươi và của ta. Sự kháng cự là khó khăn. Ngươi phải chống lại dòng chảy đang phục vụ các vị thần."
"Không," Sanguinius nói, mặc dù ngài không chắc chắn lắm. "Có quá nhiều thứ ở đây tâng bốc niềm kiêu hãnh của ta."
"Ngươi không thể tách mình ra khỏi nhận thức của mình về thực tại hoặc về nhiều thực tại. Ngươi tự chắt lọc ra những thứ của riêng ngươi. Ngươi nhìn thấy ta, bởi vì đây là cách ngươi muốn nhìn thấy ta."
Sanguinius lùi lại một bước. Ngài va vào một cái cột đá. Sự tiếp xúc của vai với đá cẩm thạch làm ngài thật yên tâm. Ngài muốn tin vào những gì Hoàng đế đang nói.
Chính vì muốn tin nên ngươi không được tin.
Đây là sự lựa chọn. Lời thì thầm trong đầu ngài thật dồn dập. Lần này, ngài không biết giọng nói đó đến từ bên ngoài hay là ngài đang nói với chính mình. Giọng nói đó đã nói lên sự thật. Thứ được coi là dối trá nằm ở cách lựa chọn được đưa ra.
"Ngươi là sự cứu rỗi của Imperium," Hoàng đế nói. "Niềm tự hào của ngươi và sự thật không được đối lập nhau. Nắm bắt những gì phải làm."
"Ta không phải là sự cứu rỗi của nó."
"Vậy ngươi sẽ tiêu diệt Imperium chứ? Liệu ngươi có làm tăng thêm tội lỗi của Imperium Secundus bằng cách trốn tránh nghĩa vụ của mình không? Ngươi sẽ không đáp lại lời kêu gọi của ta chứ?"
Gió ngày càng thổi mạnh hơn. Ánh sáng trong vườn mờ đi, nhuốm một màu xám. Sanguinius bối rối vật lộn và nắm chặt lấy cây cột. Nó bị rạn nứt. "Ngươi đã nói Imperium Secundus không phải là một tội lỗi."
"Ngươi là nguồn gốc của những mâu thuẫn," Hoàng đế nói. "Ta không thể nói trừ khi ngươi nghĩ ta sẽ nói."
Cây cột lại nứt ra. Bụi rơi xuống đất. Cơn gió thoảng đã trở thành gió lớn. Nước bắn ra từ đài phun nước. Dòng chảy của chúng trở nên thất thường, bắn tung tóe vào các thành lưu vực. Quá trình mài mòn đến từ cơ chế hoạt động của đồng hồ. Các hành tinh rung chuyển trong vòng quay của chúng. Thực tại của tu viện đang bị xói mòn. Nó đang biến thành cát dưới ngón tay của Sanguinius, bị ăn mòn bởi sự hoài nghi của ngài .
"Ngươi là kẻ dối trá," ngài nói với Hoàng đế. Thốt ra những lời đó, ngài có cảm giác như bị chém trúng bởi thanh kiếm của mình.
Hình bóng trước mắt Ngài chính là người Cha giống đến từng chi tiết. Ông ta vẫn vững vàng ngay cả khi thực tại của tu viện đang sụp đổ. Những mảnh đá từ trần nhà rơi xuống vai Hoàng đế. Ông ta gạt chúng đi. Ông ta nhìn lên những vết nứt đang lan rộng, rồi nhìn xuống Sanguinius. Khuôn mặt quý tộc trở nên buồn bã sâu sắc
"Đây có phải là niềm tin của ngươi không?" Hoàng đế hỏi.
"Đúng vậy."
Mặt đất rung chuyển. Thế giới lắc lư trong gió.
"Nếu ngươi tin rằng ta là kẻ nói dối," Hoàng đế nói, "thì ngươi nên biết mình phải làm gì rồi."
Ông ta bước một bước về phía Sanguinius. Dang rộng cánh tay, bàn tay mở ra. Ông ta ngẩng đầu lên, để lộ cổ họng của mình.
Sanguinius nắm chặt chuôi thanh kiếm Encarmine. Ngài vẫn chưa rút nó ra.
Đây là sự lựa chọn. Đây là sự lựa chọn. Đây là sự lựa chọn. Ngài sẽ giết Hoàng đế hay sao?
"Ngươi phải hành động dựa trên sự thật," Hoàng đế nói. "Ngươi không thể cho phép một lời nói dối tồn tại. Ta đang ở đây. Nếu ta là kẻ dối trá, hãy giết ta. Đừng ngại."
Sanguinius do dự. Quy mô của hành động này là quá lớn. Trong khu vườn, đài phun nước của Baal bị lật đổ. Những cây cột bây giờ đã sụp đổ. Những khối đá cẩm thạch sắc nhọn rơi từ mái vòm xuống, vỡ tan trên nền đá lát đường. Gió rít lên với nỗi đau buồn.
Hoàng đế không hề mờ nhạt. Hình ảnh thực tại của ông ta rất mạnh mẽ. Dù sao đi nữa, nó trở nên mạnh mẽ hơn khi tu viện sụp đổ. Sanguinius tự hỏi làm sao ông ta có thể là một ảo ảnh? Sự hiện diện đó không giống như những gì ngài nhớ về cha mình, nhưng đó là một sự hiện diện rõ ràng hơn bất kỳ sự hiện diện nào ngài từng gặp kể từ khi bước vào cánh cổng. Thực tế đẫm máu của Horus, tuyệt đối đến mức Sanguinius sống trong cái chết và chiến thắng của mình, giờ đây trông giống như một sự mô phỏng mờ nhạt. Có lẽ trí nhớ của Sanguinius về Hoàng đế đã bị sai sót, khiến ngài mù quáng trước sự thật trước mặt.
Hoàng đế gật đầu. Ông ta hạ cánh tay xuống. "Ừ, Tất cả chúng ta đều bị mù. Horus là vậy. Ta cũng đã bị mù. Ngươi đã từng, nhưng không còn nữa."
Ông ta mỉm cười. "Ngươi không ra đòn vì cuối cùng ngươi cũng có thể nhìn thấy. Ngươi đang đưa ra lựa chọn và đó là lựa chọn đúng đắn."
Có một khoảnh khắc của lòng biết ơn. Một khoảnh khắc của hy vọng. Một khoảnh khắc khi sự tan rã của tu viện dừng lại. Sau đó Sanguinius siết chặt thanh kiếm Encarmine. Ngài rút kiếm ra. Hoàng đế không hề động đậy. Sanguinius vung cao thanh kiếm Encarmine.
"Ngươi sẽ giết ta chứ?" Hoàng đế hỏi.
Sanguinius gầm lên. Ngài lao vào thứ không thể là Hoàng đế kia. Sự hiện diện là có thật, nhưng hình ảnh thì không. Đó là những gì ngài phải nhìn ra. Đó là điều ngài phải tin, nhưng tất cả những gì ngài biết khi hét lên là nhắm đòn vào cổ cha mình. Bằng chứng từ đôi mắt của ngài đã tuyên bố mình là kẻ phản bội vĩ đại nhất. Ngài, không phải là Horus, đang tấn công Hoàng đế. Ngài tấn công với niềm tin tuyệt vọng rằng cuối cùng ngài đã đưa ra lựa chọn và đó là sự lựa chọn của lòng trung thành. Ngài tấn công những gì không thể là cha mình. Nhưng ngài không thể nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài. Tâm hồn ngài gào thét trước tội ác mà mình đã phạm phải.
Cha, xin tha thứ cho con, vì con không biết việc mình đang làm.
Hoàng đế không cử động cho đến khi thanh kiếm bắt đầu hạ xuống. Rồi ông ta đột ngột ra đòn để chặn nó lại, và ông ta đã thay đổi.
Mọi thứ đã thay đổi.
Tu viện tan chảy. Cột và đài phun nước uốn cong và tan chảy. Một mạng lưới các vết nứt chia cắt các đài phun nước và hàng cột. Nó phân chia nước và không khí.
Ánh sáng dữ dội, gầm rú của màu tím, đỏ và xanh lục bùng phát qua các khe nứt. Mọi hình dạng biến mất, và tu viện trở thành một vùng tối và ánh sáng. Gió gào thét, một cơn cuồng phong thổi bay lý trí và vật chất trở nên điên cuồng.
Một cây trượng đã khoá đòn đánh của Sanguinius. Đầu trượng là một cụm những lưỡi kiếm man rợ lồng vào nhau và chúng khoá chặt lưỡi kiếm rất nhanh. Bàn tay nắm chặt cây trượng rất to và đầy móng vuốt. Nó nằm trên một cánh tay dày đầy cơ bắp và chết người với những chiếc gai cong dọc theo chiều dài của nó.
Hoàng đế đã biến mất. Thay thế vị trí của ông ta, là một con chúa quỷ cao vượt trội so với Sanguinius. Nhiều chiếc sừng xoắn tạo nên một hộp sọ với bộ hàm và đôi mắt khổng lồ bị mù nhưng chứa đựng những kiến thức khủng khiếp. Cơ thể của nó được bao phủ bởi những con mắt. Một số nhìn Sanguinius với vẻ thèm khát. Một số với sự thích thú. Một số với sự tức giận.
Con quỷ dữ hé hàm ra. Khi nó cất tiếng, chiếc lưỡi dài như con rắn trườn ra để nếm trải nỗi đau của Thiên thần.
"Nhân danh Bát Chánh Đạo và Tứ Thần, ta là Madail Kẻ Bất Phân Ly. Bởi số mệnh của Bát Chánh Đạo và chỉ dụ của Tứ Thần, ngươi sẽ phụng sự. Ngươi sẽ là Thiên thần của sự lụi tàn."
Vòng xoáy chậm lại. Sự vội vã không có thực đông cứng lại. Nó đã trở thành hiện thực. Nó trở thành cơn ác mộng. Nó trở thành một bộ phận của một con tàu.
Madail Kẻ Bất Phân Ly
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro