Chương VI - Hồi ức
ÔNG TA KHÔNG ĐI SĂN nữa. Năm tháng trôi qua đã đánh cắp nhu cầu đó.
Thành phố của ông là một tổ ong im lặng, được thắp sáng bởi ánh sáng của sự tiến bộ - và ánh sáng theo đúng nghĩa đen của đèn đường và tháp đèn hiệu. Không có tội ác, không có tội lỗi nào được thực hiện trong nhiều thập kỷ qua. Dấu tích cuối cùng của tình trạng hỗn loạn và phản kháng đã biến mất ngay sau khi ông bắt đầu phát sóng những vụ hành quyết của mình khắp thành phố thông qua các màn hình có sẵn ở mọi nhà, truyền tải tiếng la hét của nạn nhân qua mạng lưới liên lạc hành tinh.
Những cuộc hành quyết đó được ghi lại trong phòng ngai vàng của ông đã chấm dứt những tội ác nhỏ còn sót lại. Người dân của ông biết ông sẽ xuống đường nếu có sự khiêu khích dù là nhỏ nhất. Trong nỗi sợ hãi, những linh hồn cuối cùng còn cầm cự được cuối cùng đã chấp nhận sự cứu rỗi mà ông đã ban cho họ.
Nostramo Quintus, thủ đô của thế giới không có ánh mặt trời, tăng trưởng theo năm tháng.
Chuyến bay vào vũ trụ không có gì là bí ẩn đối với họ, mặc dù chỉ là những phương pháp du hành bình thường không thông qua warp, vươn tới một số ít thế giới trong các hệ sao lân cận. Nostramo đã trao đổi lượng adamantium dồi dào của mình với những thế giới này trong nhiều thế hệ, mặc dù dưới quyền cai trị của Kẻ Ám Đêm, xuất khẩu của hành tinh đã tăng lên mức vô song, cũng như lợi nhuận của nỗ lực đó. Các lò đúc và lò rèn của thành phố cháy ngày càng nóng hơn, các nhà máy lọc dầu và chế biến trải rộng khắp đô thị, và các khu mỏ càng ngày càng ăn sâu hơn vào lớp vỏ vô giá của Nostramo.
Sau giờ giới nghiêm, thành phố chìm vào giấc ngủ trong sự yên bình tuyệt đối. Mỗi buổi bình minh, lực lượng lao động thức dậy trong ánh sáng lờ mờ của mặt trời sắp tàn để lặp đi lặp lại chu kỳ lao động. Nó có mùi của chất thải công nghiệp dư thừa - mùi than củi và hóa chất nồng nặc. Bản thân cuộc sống người dân cũng sặc mùi xám xịt và nỗi sợ hãi cay đắng.
Kẻ Ám Đêm đứng trên ban công của ngọn tháp màu xám mà ông ta coi là lâu đài của mình, nhìn chằm chằm xuống thành phố của mình cùng với những tượng đầu thú tinh quái được tạc hình bằng đá.
Hôm nay chính là ngày đó. Ông biết điều đó, như ông đã biết tất cả mọi thứ. Câu trả lời đến với ông như mọi khi: trong những giấc mơ của mình.
Kể từ khi làm chủ thế giới này , ông nhận thấy các giác quan siêu phàm của mình trở nên nhạy bén hơn bất cứ điều gì mình có thể tưởng tượng. Ông biết, ở mức độ vô thanh nào đó, ông đang trở thành một thứ gì đó. Ông đang chín muồi, trưởng thành, trở thành... bất cứ điều gì ông sinh ra để trở thành. Nó biểu hiện đầu tiên ở việc ông biết mọi người sẽ nói gì trước khi họ mở miệng, và nhanh chóng trở thành thói quen mơ thấy các sự kiện xảy ra trong hầu hết các ngày vào các đêm trước khi chúng xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, ông vừa mơ vừa tỉnh. Những gì sắp xảy ra bắt đầu che phủ tầm mắt của ông về những gì đang xảy ra. Ông nói chuyện với một cấp dưới, mất dấu giọng nói của người đàn ông đó, thay vào đó ông nghe thấy những lời cuối cùng của người hầu khi hắn được chỉ định sẽ chết vì trụy tim trong chín năm nữa. Ông nhìn thấy khuôn mặt của các thống đốc của mình, mỗi người đều được xếp theo số năm mà họ chưa sống, mang theo những vết sẹo mà họ chưa kiếm được.
Có một giấc mơ quả thực rất mãnh liệt, cháy sáng hơn tất cả những giấc mơ khác.
"Hãy quan sát bầu trời," ông ra lệnh cho các thống đốc quận của mình tại mật nghị gần đây nhất. 'Một hạm đội đang đến. Một hạm đội có quy mô như vậy, động cơ của họ sẽ thắp sáng bầu trời theo cách mà mặt trời của chúng ta không bao giờ có thể làm được."
'Sẽ có chiến tranh sao?' Balthius hỏi.
"Đúng," Kẻ Ám Đêm trả lời. 'Nhưng không phải với những người đến. Chiến tranh sẽ đến ngay sau đó, cách xa vùng lãnh thổ của Nostramo."
"Họ là ai?" một thống đốc khác hỏi. 'Họ muốn cái gì?'
'Họ là những chiến binh của cha ta. Họ đang đến tìm ta."
CẢ THÀNH PHỐ OÀ KHÓC với Phái đoàn Ánh sáng. Họ cùng nhau khóc, mọi người đàn ông, phụ nữ và trẻ em tụ tập trên đường phố, khuôn mặt tái nhợt của họ nhìn chằm chằm vào những người lạ mặt ở giữa, khi bầu trời sáng lên bởi những động cơ chiến hạm sáng rực như những ngôi sao.
Những người lạ mặt bước đi trong một cuộc diễu hành chậm rãi đầy vương giả. Mặt đất rung chuyển theo đúng nghĩa đen theo nhịp bước của họ. Họ bước đi trong những đội hình to lớn chỉnh tề, những đội hình khác nhau mặc áo giáp màu đen, vàng, tím hoàng gia hoặc xám đất. Những người khổng lồ đi đầu dẫn dắt họ. Những người khổng lồ cao hơn các chiến binh của họ, cũng như các chiến binh của họ cao hơn những người phàm trần. Dẫn đầu những người khổng lồ là mặt trời nhập thể vào da thịt con người; một vị thần trong xác thịt con người; ngọn lửa linh hồn của Ngài không thể chứa đựng trong một vỏ bọc bằng xương bằng thịt. Sự mù lòa là phần thưởng dành cho tất cả những ai dám nhìn vào Ngài. Những con người đau khổ đã mất đi phần đời còn lại của họ nhưng hình ảnh của vị thánh sống lại lóe lên trong võng mạc đã chết của họ.
Người dân Nostramo Quintus chứng kiến thành phố của họ bị xâm chiếm bởi những kẻ ngoài thế giới đang hành quân này, hàng triệu triệu cái miệng im lặng, đôi mắt mở to kinh hãi. Sự im lặng quá mãnh liệt, quá mất tự nhiên, gần như vô nhân tính. Ngay cả mưa cũng ngừng rơi. Bản thân mùa bão cũng đang nín thở khi đám rước những người đế từ thế giới bên ngoài có thể đến được tòa tháp của Kẻ Ám Đêm ở trung tâm thành phố.
Ông đang chờ đợi họ.
Đội quân dừng bước như một, từng người trong số một phần tư triệu binh sĩ đứng bất động trong cùng một khoảnh khắc. Bốn gã khổng lồ bước về phía trước.
Vị thần rực lửa đang dẫn đầu họ.
Vị á thần đầu tiên, được dát vàng, nghiêng mái tóc trắng của mình tỏ vẻ uy nghiêm - một vị vua chào đón người ngang hàng.
"Tôi là Rogal Dorn," ông ta nói.
Kẻ Ám Đêm không nói gì. Trong tâm trí mình, ông nhìn thấy người khổng lồ này chết, bị hàng trăm tên sát nhân kéo xuống đường hầm tối tăm, dao và kiếm của chúng ướt đẫm máu của người chiến binh.
Người khổng lồ thứ hai mặc áo giáp có hoa văn màu xám, khắc mười nghìn chữ, như thể một học giả lấy bút khắc lên đá. Hắn ta gật đầu, cái đầu cạo trọc, đầy hình xăm cũng được viết bằng kinh thánh - chữ vàng trên làn da rám nắng.
"Tôi là Lorgar Aurelian," hắn nói, giọng hắn như một bài thánh ca mà so với Dorn là một lời ra lệnh trang nghiêm và cân nhắc. 'Chúng tôi đã luôn tìm kiếm anh, người anh em.' Có nỗi buồn trong đôi mắt vốn hiền lành của hắn - nỗi buồn trước thành phố tối tăm, những con người không khỏe mạnh của nó, sự rõ ràng về cuộc sống mệt mỏi, không màu sắc của họ.
Một lần nữa, Kẻ Ám Đêm không nói gì. Hắn nhìn thấy chiến binh này được trao vương miện trong ngọn lửa tâm linh, hét lên trên bầu trời đang rực cháy.
Người khổng lồ thứ ba mặc áo giáp màu đen dày đặc có đinh tán. Cánh tay của hắn bằng bạc nguyên khối, nhưng vẫn có đường nét và chuyển động như những cánh tay bằng thịt sống. Giọng hắn ta như tiếng nghiến răng nghiến lợi của lõi máy của lò đúc.
"Tôi là Ferrus Manus," hắn nói. Đôi mắt hắn đen tuyền nhưng không lạnh lùng.
Kẻ Ám Đêm vẫn im lặng, nhìn thấy đầu của người chiến binh với những hốc mắt trống rỗng, được nắm chặt trong những ngón tay bọc thép của một người đàn ông khác.
Người khổng lồ cuối cùng mặc áo giáp sơn màu tím buổi hoàng hôn của một thế giới ngoài hành tinh nào đó. Mái tóc hắn ta màu bạc, dài và sang trọng. Chỉ có mình hắn là mỉm cười, và chỉ mình hắn nhìn vào đôi mắt Kẻ Ám Đêm với ánh mắt ấm áp.
"Tôi là Fulgrim," vị lãnh chúa cuối cùng lên tiếng. 'Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp anh, người anh em.'
Kẻ Ám Đêm vẫn không nói gì. Ông nhìn thấy người khổng lồ cuối cùng này chỉ trong những hình ảnh mờ nhạt nhất; luôn luôn bò trườn và cười, không hoàn toàn có thể nhìn thấy gì được.
Vị thần bước về phía trước, dang rộng đôi tay. Ngài hít một hơi để nói.
'Kon...'
Âm tiết đầu tiên đâm thẳng vào trái tim Kẻ Ám Đêm như một mũi giáo xuyên qua tim. Ông quỳ xuống, thở hổn hển nhưng không thể thở được, nước dãi chảy ra từ hàm răng nhe ra. Máu chảy ra từ trái tim vỡ nát của ông, cũng như chảy ra từ cổ họng bị cắt của ông. Bàn tay nắm chặt của ông không có hy vọng ngăn được dòng máu chảy. Cả cuộc đời ông tuôn ra như một dòng nước lỏng, đốt cháy những ngón tay lạnh giá của ông, những hình ảnh giết người đập vào mắt ông.
Ông cảm thấy có một bàn tay đặt lên đầu mình. Cơn đau chết đi theo từng nhịp đập, khôi phục lại sự tỉnh táo của mình trong giây phút thương xót. Cổ họng của ông không bị cắt. Trái tim ông đã không vỡ tung. Kẻ Ám Đêm nhìn lên và thấy vị thần màu vàng - không có khuôn mặt và không tuổi - đang biến thành hình ảnh của một người đàn ông. Khuôn mặt của vị nam thần có thể là khuôn mặt của bất kỳ người đàn ông nào trên một trong hàng triệu thế giới. Tất cả đều cùng là một người đàn ông, cùng một lúc. Sự thần thánh hoá của một người đàn ông.
'Hãy bình tĩnh, Konrad Curze. Ta đã đến nơi và định sẽ đưa con về nhà."
Kẻ Ám Đêm đưa tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi để che đi khuôn mặt hốc hác của mình. 'Đó không phải tên con, thưa cha. Người dân của con đã đặt cho con một cái tên và con sẽ mang nó tận cho đến ngày hấp hối."
Ông đứng dậy, không muốn quỳ. "Và con biết rất rõ cha định làm gì với con."
Khung cảnh bỗng nhiên đóng băng xung quanh ông. Kẻ Ám Đêm nhìn Hoàng đế - vị thần tuyên bố có quan hệ cha con với một nhóm gồm những kẻ điên và lãnh chúa - bị thời gian đóng băng. Ông nhìn những người anh em của mình, nhìn Quân đoàn của họ được sắp xếp thành đội hình đẹp mắt phía sau họ.
Ông nhìn đám đông, cùng bị đông cứng trong cùng một hình ảnh hoàn hảo bất động. Những hạt bụi lấp lánh trong không khí, bị nhốt trong cùng một loại bùa chú như những người xung quanh.
Kẻ Ám Đêm quay lại, nhìn thấy một người mặc giáp gốm trơn láng mang màu nửa đêm , các tấm giáp bị nứt nẻ với những vệt sơn hình tia sét. Người chiến binh đứng một mình, im lặng quan sát, đôi mắt đen không bao giờ phán xét, không bao giờ buộc tội.
"Sevatar," Kẻ Ám Đêm nói với người chiến binh đang nhìn mình chằm chằm. 'Ngươi không nên ở đây.'
Sevatar bước lại gần hơn. Tiếng bước chân của hắn vang vọng khắp đường phố, và đôi mắt đen của hắn không ngừng liếc nhìn đám đông đang đông cứng. Hắn tránh liếc nhìn Hoàng đế. Đây có phải là ký ức hay không, hắn cũng không muốn đôi mắt của mình chứa đầy vàng nóng chảy. Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Hoàng đế bằng xương bằng thịt, hắn đã phải chịu đựng bảy tuần trong phòng bào chế thuốc cho đến khi thị lực của hắn lành lại. Sự thiếu kiên nhẫn đã khiến hắn phải nóng nảy đòi ghép một đôi mắt với các thiết bị tăng cường.
"Thưa ngài," Đội trưởng đội một lên tiếng với cha mình.
"Ngươi không nên ở đây," vị Primarch đáp lại. Giờ ông đã là Curze, không còn đơn giản là Kẻ Ám Đêm nữa. Ông khoác lên mình bộ đồ nửa đêm, phản chiếu hình ảnh con trai mình. Bàn tay của ông mọc gai tạo thành những móng vuốt dài như lưỡi hái giết người được tạo ra cho ông trong các lò rèn trong phòng thí nghiệm trên sao Hỏa xa xôi. 'Hãy cho ta biết lý do ngươi đến đây.'
"Câu hỏi kiểu gì vậy?" Sevatar tựa vào ngọn giáo của mình, lưỡi kiếm xích nằm trên con đường bê tông đá. 'Cha là Primarch của con, thưa cha. Tại sao con không mạo hiểm bản thân để cứu cha?'
'Bởi vì ta là Primarch của ngươi.' Curze lắc đầu, nụ cười cũng đen tối như hành động của mình. 'Và ta lãnh đạo một Quân đoàn gồm những kẻ khốn nạn xấu xa không có cảm giác trung thành với ta hoặc với nhau.'
Sevatar nhún vai, với tiếng kêu cọt kẹt của các khớp nối áo giáp. 'Tuy vậy con rất nổi tiếng trong số các anh em của mình. Sự huyền bí của cái gọi là lòng trung thành đó làm con say mê." Hắn lại nhìn quanh con đường. 'Tại sao cha lại đắm chìm vào những khoảnh khắc này, thưa lãnh chúa của con? Điều gì gọi cha quay về quá khứ trong khi tương lai vẫn còn bị đe dọa?"
Curze không trả lời. Ông ra hiệu cho Sevatar đi theo, và bắt đầu đi xuống phố, len lỏi giữa những chiến binh Emperor's Children đang đứng như tượng
"Ngươi không nên ở đây," vị Primarch lặp lại. 'Không phải vì đây là chuyện riêng tư của ta. Ta không quan tâm đến điều đó, Sev.'
'Vậy thì tại sao lại không?'
"Ngươi biết tại sao không mà." Curze cười khúc khích, âm thanh không khác gì một con thằn lằn nghẹn họng vì bụi. 'Chỉ trong một đêm, ngươi đã xóa bỏ hàng thập kỷ kìm nén tài năng của mình.' Curze ngoái đầu nhìn qua vai, nhìn đứa con trai mình đang theo sát phía sau. 'Tâm trí của ngươi không còn được phòng vệ. Ta có thể đọc được ngươi, theo cách mà ta đã không thể làm được trong nhiều năm. Ta có thể nhìn xuyên qua rào cản của ngươi, vì chúng không còn là rào cản nữa.'
Sevatar biết chuyện này đang có ý nghĩa gì. "Con không muốn biết."
'Có, ngươi muốn biết chứ. Mọi người đều muốn vậy.' Curze lại nhìn về phía trước, quay người di chuyển giữa một đội quân Ultramarines đứng trong hàng ngũ ken khít, dẫn đầu bởi người chỉ huy nghiêm khắc của họ.
"Lúc trước con đã yêu cầu cha đừng nói cho con biết, thưa cha." Sevatar đi theo, mặt tối sầm. 'Xin hãy giữ đúng thỏa thuận trước đây của chúng ta.'
"Không." Curze lại cất tiếng cười khúc khích đầy bụi bặm, như gió thổi qua một ngôi mộ.
'Ngươi sẽ chết trong một trận chiến.'
Sevatar nuốt khan. 'Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, thưa cha. Con không muốn biết phần còn lại."
'Ngươi bây giờ đang được an toàn rồi, Sev. Ta thấy rất ít ngoài sự thật hiển nhiên đó."
Sevatar im lặng theo sau thêm một phút nữa. "Cha đang khiến con hối hận khi làm điều này. Con đã hy vọng tìm thấy cha, và..." Hắn nói lấp lửng, không chắc mình có muốn kết thúc câu nói đó hay không.
"Và?" vị Primarch nhắc nhở.
"Và cứu cha, thưa cha."
'Đó là lý do tại sao ta rất thích bầu bạn với ngươi, Sevatar. Ngươi kể những câu chuyện cười khô khan nhất."
Sevatar cau có. "Con đã tập hợp được một phần ba Quân đoàn, thưa Lãnh chúa Curze." Hắn nói như mọi khi khi chính thức báo cáo với lãnh chúa của mình - bằng một giọng điệu rõ ràng, ngắn gọn. 'Hội đồng Kyroptera đã sẵn sàng một lần nữa. Con có ý định phân tán hạm đội, dẫn phần lớn lực lượng của chúng ta đến Terra. Phần còn lại sẽ tản vào khoảng không, quấy rối các đường tiếp tế của Imperial, thiêu rụi các thế giới, tạo ra những hố lột da mới ở trung tâm thành phố. Cũng giống như ngày xưa.'
Curze nhìn lại qua vai mình. Răng của ông ta giờ đã được giũa thành những con dao găm nhỏ trắng như ngà voi, giống như khi còn ở thế giới nơi ông sẽ thức giấc.
'Ngươi nói "Imperial" như thể chúng ta không còn là Imperial vậy.'
Sevatar gật đầu đồng ý. "Con không chắc chúng ta có còn là vậy nữa không, thưa cha." Hắn bám theo vị Primarch của mình thêm vài phút nữa, di chuyển giữa nhiều chiến binh Emperor's Children trong trang phục màu tím hoàng gia. 'Trez đang ở cùng con. Con có thể nghe thấy lão ta, cảm nhận được lão trong tâm trí của con. Lão đang giúp con vào được đây. Con không rõ lão ta dùng cách nào."
"Hắn là một người tốt," Curze lặng lẽ nói. "Một người tốt hiếm thấy trong hạm đội của chúng ta. Chúng ta không phải là người tốt, đúng không?"
"Chúng ta làm những gì cần thiết, thưa cha." Sevatar đi ngang qua một đội trưởng của Emperor's Children có dòng chữ trên áo giáp mà hắn nhận ra. Hắn thoáng cân nhắc việc thử giết người chiến binh ở đây, trong ký ức Primarch của mình. Nếu ý tưởng này thậm chí có cơ hội thành công dù chỉ là rất nhỏ, hắn sẽ làm điều đó mà không hề hối hận.
Sau khi vượt qua hàng ngũ của Quân đoàn III, họ bắt đầu di chuyển qua đội hình tối tăm, bọc thép của Quân đoàn X. Sevatar thấy mình lơ đãng liếc nhìn đây đó để tìm phù hiệu của những chiến binh mà hắn đã giết trên Isstvan.
"Thưa cha?' hắn hỏi sau vài phút im lặng trôi qua.
'Nói đi, Sev.'
'Tại sao ngài ghét chúng con?' Hắn hỏi câu đó một cách lặng lẽ, thận trọng, không hề có chút xúc phạm hay ác ý. Những lời đó vẫn khiến Curze dừng bước, khiến ông ta quay lại. Những lưỡi kiếm dài uốn cong từ mỗi đốt ngón tay của vị Primarch phản chiếu ánh sáng vàng của vầng hào quang của Hoàng đế, cách đó vài con phố.
'Cái gì?'
Sevatar nói chuyện vẫn thản nhiên như trước. 'Tại sao ngài là vị Primarch duy nhất ghét Quân đoàn của chính mình? Chúng con đã làm gì ngài?"
Curze chỉ mỉm cười. 'Ta đã nói chuyện với Angron và Lorgar cách đây không lâu. Họ kể cho ta nghe về cuộc thanh trừng của họ, thanh lọc những phần tử không đáng tin cậy khỏi quân đoàn 12 và 17. Ta bật cười khi họ nói điều đó, trước sự vô lý của ý tưởng này. Họ biết chính xác khi nào nên dừng việc giết hại những kẻ yếu đuối, phản bội và tha hoá trong huyết thống của mình. Ta thậm chí còn không biết nên bắt đầu thanh lọc quân đoàn của mình từ đâu."
Sevatar khịt mũi để xua đuổi đi suy nghĩ đó . 'Vào bất kỳ ngày nào khác, thưa ngài, những lời nói như vậy có thể làm tổn thương cảm xúc của con.'
"Hãy nhìn xung quanh ngươi đi ," Curze nói. 'Ngươi được sinh ra trên thế giới này. Ngươi đã trưởng thành ở đây, giống như ta đã từng. Hoàng đế khen ngợi ta vì sự thống trị của ta trên thế giới này. Ngay cả Fulgrim cũng ngưỡng mộ nó. Một mô hình đầy sự tuân thủ. Họ nói rằng đây là một thế giới biết vâng lời. Người dâncủa ta có hạnh phúc không? Điều đó có quan trọng không? Ta đã biến những kẻ này thành con người, bất chấp bản năng hoang dã của họ. Ta đã làm cho họ trở nên văn minh, bất chấp bản năng hèn hạ của họ. Ta đã nâng họ lên trên cấp độ của dã thú. Đó là trách nhiệm của ta với họ, với tư cách là một sinh vật siêu đẳng. Và ta đã hoàn thành nó."
Curze nhìn những ngọn tháp màu xám mọc lên theo mọi hướng, và làn sương mù đóng băng từ các xưởng đúc và nhà máy sản xuất đang che phủ những ngọn tháp trong một làn khói ô nhiễm.
'Và hãy xem người dân của ta đã trả ơn ta như thế nào. Ta ra đi chỉ vài năm trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ. Thế giới quê hương của ta đã đầu độc Quân đoàn của ta bằng những tên tân binh vô giá trị, chúng chẳng phải những người lính. Mà là những kẻ hiếp dâm. Những tên giết người. Trộm cắp. Cặn bã. Cặn bã của cặn bã.'
Sevatar gần như bật cười. 'Thưa cha, cha cũng không khác gì. Quân đoàn hỗn loạn và hèn hạ vì nó được tạo dựng theo hình ảnh của cha.'
"Không." Curze ngập ngừng trong từng âm tiết duy nhất của sự tiếc nuối. 'Không, ngươi không hiểu. Ta chưa bao giờ tự nhận là mình hoàn hảo, Sevatar. Nhưng ta đã trở thành kẻ tội đồ, con quái vật, Kẻ Ám Đêm, để người dân của ta sẽ không bao giờ phải làm vậy. Và nhìn vào kết quả. Hãy nhìn những tân binh từ Nostramo, chưa đầy một thập kỷ sau khi ta rời đi. Hãy nhìn vào thứ rác rưởi họ gửi cho ta. Hãy nhìn vào thứ cặn bã kinh tởm của loài người. Các Dược Sư của ta đã truyền vật chất di truyền của ta và biến chúng thành những siêu nhân. Quân đoàn tám đã bị đầu độc, Sev. Nhiều thế hệ là những kẻ sát nhân trong hình ảnh của ta nhưng lại không có niềm tin vào ta. Chúng là những kẻ giết người và thích hành hạ bởi vì chúng muốn như vậy, không phải vì ai đó buộc phải như vậy."
"Kết quả cuối cùng là như nhau," Sevatar nói. "Nỗi sợ hãi là vũ khí. Sự quý tộc ở đâu trong những điều này?' Sevatar chỉ về những con phố Nostramo Quintus xung quanh họ. 'Cha có thể tuyên bố mình là một quý tộc man rợ, thưa cha, nhưng điều này còn man rợ hơn là cao quý.'
Đôi môi nhợt nhạt của Curze lộ ra khỏi hàm răng đã được mài giũa. 'Không còn cách nào khác.'
"Không sao?" Sevatar cười toe toét đáp lại lời gầm gừ của cha mình. "Cha đã thử những cách nào khác chưa?'
'Sevatar...'
'Trả lời con đi cha. Cha đã dạy được thứ chính trị hòa bình nào hay chưa? Cha đã mang lại sự soi sáng khoa học và xã hội nào cho xã hội này chưa? Trong hành trình tìm kiếm một điều không tưởng cho con người, cha đã thử những cách nào khác ngoài việc ăn thịt chó hoang và lột da sống người chưa?'
"Đó....là....cách....duy...nhất."
Sevatar lại cười. 'Cách duy nhất để làm gì? Cách duy nhất để khiến người dân phải phục tùng? Vậy thì các Primarch khác đã quản lý hành tinh của họ như thế nào? Làm thế nào mà hết thế giới này đến thế giới giác tự quản lý được chính nó, bằng cách tàn sát trẻ con và phát đi tiếng la hét của chúng trên mạng vox của hành tinh hay sao?'
'Thế giới của bọn họ chưa bao giờ...thanh thản như thế giới của ta.'
'Và sự thanh bình của nó đã chết ngay giây đầu tiên cha quay lưng lại. Vậy hãy nói lại cho con biết cha đã thành công như thế nào. Hãy kể lại cho con nghe mọi chuyện diễn ra hoàn hảo như thế nào."
Curze đã tới bên cạnh hắn trong nháy mắt. Bàn tay vị Primarch tóm lấy cổ họng hắn, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, cướp lấy hơi thở của hắn.
"Ngươi đã đi quá giới hạn của mình rồi, Đội Trưởng."
'Sao cha có thể nói dối con như thế này?' Giọng Sevatar là một tiếng gầm gừ bị bóp nghẹt. 'Làm sao cha có thể nói dối chính mình? Con đang đứng đây, trong tâm trí của cha, chứng kiến sân khấu ký ức của chính cha. Cách của cha bây giờ là cách của Quân đoàn tám. Nhưng nó chưa bao giờ là cách duy nhất. Chỉ là cách dễ dàng nhất mà thôi."
Curze siết tay chặt hơn. "Ngươi nói dối."
Sevatar nheo mắt, hơi thở cuối cùng thoát ra khi bị Curze siết chặt. "Cha thích cách làm này," người Đội Trưởng rít lên. "Cha đã rất yêu thích nó... giống như tất cả chúng con yêu thích. Sức mạnh... Sự công bình...'
Curze thả hắn ra. Sevatar ngã xuống đất, các khớp nối trên áo giáp kêu răng rắc khi giáp gốm của hắn cọ xát vào bê tông đá.
"Con trai của..." hắn ngừng nói, lấy lại hơi thở.
"Con trai của một vị thần," Curze nhẹ nhàng nói. 'Đứng dậy đi, Sevatar. Hãy để ta yên."
Đội trưởng đội một đứng dậy, hai mắt mờ đi. "Con sẽ không đi đâu cả, thưa cha. Không đi nếu con khôngcó được cha."
Curze mỉm cười. Ít nhất thì con trai ông cũng có thể nhìn thấy được điều đó. 'Ta ngưỡng mộ sự kiên trì của ngươi. Ta luôn ngưỡng mộ. Nhưng ngươi chỉ là cái bóng của ta, Sevatar. Ngươi không thể sánh được với ta. Hãy đi đi."
"Không...."
Sevatar lấp đầy phổi mình, không khí vô trùng lạnh buốt khi hắn hít vào.
Trez thả tay ra. Vị Primarch đang ngủ say trước mặt họ, với vết sẹo do lưỡi kiếm do Lion gây ra.
Các giác quan khác của hắn dần hoạt động trở lại. Hắn ngửi thấy mùi thuốc vô trùng, mùi hóa chất của thuốc bào chế - một mùi không bao giờ có thể che giấu được, mùi máu tươi. Hắn nghe thấy tiếng thở khó khăn của Trez và nhịp tim của ông già. Hắn nghe thấy tiếng còi báo động.
Các...
Sevatar điều chỉnh lại mạng vox, ngay lập tức bị tấn công bởi năm trăm giọng nói chồng lên nhau. Hắn tập trung vào các chữ rune cuộn trên màn hình võng mạc của mình và kích hoạt một liên kết trực tiếp đến chiếc soái hạm. "Đây là Sevatar," hắn nói.
"Đội trưởng đội một!" Hắn không nhận ra giọng nói đó. Là con người, chắc chắn rồi. Nhưng đó có thể là một trong hàng trăm người trên đài chỉ huy. Hắn gặp khó khăn trong việc phân biệt giọng nói của họ. Trên thực tế, hắn thậm chí còn gặp khó khăn trong việc phân biệt khuôn mặt của họ.
'Kể cho ta mọi chuyện đi.'
'Đó là bọn Dark Angel, thưa ngài. Bọn chúng đã tìm thấy chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro